Nhật ký AB - Chương 11 phần 2

Việc làm ăn của cửa tiệm bán hoa vào buổi chiều rất tốt, mỗi lần cửa kính mở ra, chuông gió treo trên khung cửa sẽ vang lên một lần. Thanh gỗ khảm lên bức tường ở phía sau quầy thu ngân dùng để đặt lên đồ trang trí hoặc là một số vật vụn vặt. Lúc này trên tấm ván gỗ thứ hai là chiếc máy radio cỡ nhỏ, tuy rằng thân máy nhỏ, nhưng chất lượng âm thanh không tồi.

“Chào buổi chiều các vị… khán giả, đây là ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’, tôi là Lương Kiến Phi.” Thanh âm của người nữ chủ trì nghe ra có chút vô tình.

“Phải là ‘thính giả’ mà không phải ‘khán giả’,” người nam chủ trì lạnh lùng nói tiếp, “Chào mọi người, tôi là Hạng Phong.”

“Hôm nay bởi vì Từ Ngạn Bằng tạm thời nghỉ phép, cho nên… Tiết mục sẽ do tôi và Hạng Phong tiên sinh chủ trì.”

Âm lượng nhạc nền đột ngột lớn lên, ông chủ tiệm bán hoa ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.

“Hãy nói chủ đề của tuần qua đi.” Hạng Phong bỗng nhiên đề nghị.

“A…” Sóng điện từ truyền đến một hồi âm thanh tất tất tác tác, có lẽ Lương Kiến Phi đang lật bản thảo, “Chủ đề trong tuần qua, chúng ta thảo luận về chuyện có liên quan đến hôn lễ và tang lễ.”

Hạng Phong ho nhẹ một tiếng, không nói gì cả.

“Gần đây, có một vụ ly hôn kỳ lạ đã gây ra sự chú ý rất lớn ở Dubai. Chú rể thân là đại sứ, vào ngày kết hôn phát hiện cô dâu mới cưới không chỉ có bộ ria mép dài mà còn mắt lé! Vì thế ông ta biết mình bị lừa gạt khi đi xem mắt, ông ta giận dữ bỏ rơi cô dâu tại nơi cử hành hôn lễ, rồi đi thẳng đến toà án xin ly hôn.”

“Vị chú rể không biết tên này là một đại sứ người Ả Rập ở Dubai, đã gần 40 tuổi. Bạn bè của chú rể đều bày tỏ, trước khi cử hành hôn lễ cô dâu và chú rể đã từng gặp qua vài lần ngắn gọn, nhưng cô dâu luôn đậy khăn trùm đầu, hai người cách xa vài mét, cho nên không thấy rõ cô dâu là chuyện bình thường. Sau đó chú rể cảm thấy tính tình của cô dâu hợp với mình nên định ra việc hôn nhân này, kết quả ở nơi cử hành hôn lễ lại xảy ra việc xấu hổ ở trên.”

“Lúc ấy, chú rể và cô dâu đã ký xong giấy đăng ký kết hôn, chú rể bèn tiến lên cúi người muốn hôn cô dâu một cái, đúng lúc này ông ta phát hiện khuôn mặt của cô dâu lại có lông lá, rồi còn một đôi mắt lé. Bạn bè của chú rể nói với phóng viên: lúc ấy ông ta kinh ngạc vì quá xấu. Tính nết của cô dâu quả thật rất tốt, nhưng cô ta luôn dùng khăn che mặt cũng là có nguyên nhân. Ly hôn không thể tránh khỏi, lúc ấy chú rể chạy thẳng đến toà án, để lại cô dâu khóc một mình. Sau đó, toà án lập tức thụ lý vụ ly hôn này.”

“Thật hoang đường,” thanh âm Hạng Phong vẫn gợn sóng không sợ hãi, “Trước khi một người quyết định muốn sống với một người khác trong quãng đời còn lại, vậy mà ông ta ngay cả diện mạo của cô ta cũng không biết.”

“Như vậy yêu cầu của đàn ông đối với một người phụ nữ cũng chỉ là: diện mạo, diện mạo, và diện mạo?”

“… Không,” anh trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói, “Còn có dáng người.”

“À, tốt lắm, ít nhất anh chịu nói thật… Đàn ông căn bản không quan tâm đến những điều ở trong đầu óc của phụ nữ, cũng không quan tâm trong lòng của cô ấy suy nghĩ gì, thứ đàn ông cần chẳng qua là thân thể có khả năng làm cho họ sinh ra kích thích tình dục?”

“Tôi luôn có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của một thành ngữ nào đó từ trên người cô, ví dụ như - cắt câu lấy nghĩa*.”

(*) lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình.

“Tuỳ anh nói như thế nào.”

“Vậy phụ nữ làm cái gì? Ỷ vào đàn ông yêu cô ta, tuỳ hứng muốn làm gì thì làm?”

“Tuỳ hứng? Anh gọi là tuỳ hứng?” Lương Kiến Phi quả thật muốn hét rầm lên.

“Bằng không là cái gì?” Người cộng tác của cô nghe ra rất bình tĩnh.

“Là đàn ông luôn có thói quen đem ý kiến của mình áp đặt trên người phụ nữ, cho nên nếu một ngày nào đó người phụ nữ nói, ‘không, tôi không muốn như vậy’, đàn ông liền kết luận đó là sự tuỳ hứng của phụ nữ - ‘tuỳ hứng’ nực cười.”

“Tuỳ hứng thật là một chuyện nực cười - nhất là, khi một người không phân tốt xấu đối nghịch với một người khác - chẳng lẽ cô ta không sử dụng đầu óc suy nghĩ một chút, người khác tại sao phải nói như vậy chứ?”

“Không phân tốt xấu…” Âm điệu của cô cao một quãng tám, “Đàn ông có lý do của đàn ông, phụ nữ có lý do của phụ nữ, có lẽ hai người không hề giống nhau, nhưng anh không thể yêu cầu một người trưởng thành không có lý do gì mà tuân theo lối suy nghĩ giống như anh - hay là nói, đây gọi là ‘yêu’ của đàn ông?”

Ông chủ tiệm bán hoa gói một bó hoa xinh đẹp đưa tới tay khách hàng, đó là một chàng trai cao lớn, nhìn qua có vẻ đi hẹn hò. Khách hàng trong tiệm vẫn tấp nập, nhưng ông chủ thường ngẩng đầu nhìn chiếc radio trên tường, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Tôi rất nghi ngờ phụ nữ có phải thực sự hiểu được cái gì là ‘yêu’ hay không,” thanh âm Hạng Phong nghe ra lạnh như băng, “Đối với một người lúc nào cũng quyết giữ ý mình thì làm sao giảng đạo lý? Nói với cô ta ‘không, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, bởi vì điều này sẽ làm người khác khổ sở’?”

Lương Kiến Phi trầm mặc, cách sóng điện từ thật dài, không thể nghe ra cuối cùng cô đang làm gì. Đang tức giận? Đang ngẩn người? Đang suy tư? Hay là tự suy ngẫm?

Qua vài giây đồng hồ, cô thở dài một hơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Như vậy, đơn giản và thô bạo là đúng sao?”

“…”

“Trên thực tế, điều này vốn không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ chỉ làm vấn đề càng phức tạp hơn.”

Trong radio phát ra nhạc nền thật lâu lần nữa, có lẽ hơn mười giây, có lẽ là mấy chục giây.

“Được rồi,” Lương Kiến Phi điều chỉnh giọng nói, “Vậy tiếp theo, chúng ta hãy cùng xem tin tức có liên quan đến tang lễ -”

“- Con mẹ nó đừng nhắc đến tang lễ với tôi,” khi Hạng Phong nói lời này, giọng điệu anh bình tĩnh khác thường, nhưng nghe thế nào cũng như là đang nổi giận, “Cũng đừng nhắc đến hôn lễ với tôi. Hễ là mọi chuyện khốn nạn có liên quan tôi cũng không muốn nghe!”

Cuối cùng, của tiệm bán hoa vốn ồn ào náo nhiệt chợt yên tĩnh lại, ông chủ sờ mũi, thầm nói: “Người địa cầu kỳ quái…”

Lương Kiến Phi mở cửa phòng phát sóng trực tiếp đi ra, trước mặt là đạo diễn đang nhìn cô, cô ngẩn người tránh sang một bên. Cô biết vẻ mặt của mình nhất định khiến người ta sợ hãi, bất kỳ người nào nhìn vào đều sẽ không tự chủ mà nghĩ rằng: tốt nhất đừng trêu chọc cô.

A! Đúng vậy! Ngàn vạn lần chớ chọc cô!

“Lương Kiến Phi!” Hạng Phong ở sau lưng cô lạnh lùng quát to.

Không phải nói đừng đến gây chuyện với tôi sao! Trong lòng cô quát to, sau đó cô bước nhanh đến lối cầu thang.

“Lương Kiến Phi em dám đi thêm một bước nữa xem!” Anh dùng một giọng điệu phẫn nộ hiếm thấy mà quát lên.

Cô tiếp tục đi vài bước, nhưng hai chân như là không thể không chế mà từ từ dừng lại. Cô hơi nhụt chí, quay đầu lại muốn lườm anh, nhưng phát hiện tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn họ, vẻ mặt giống như tượng sáp cứng đờ.

Hạng Phong không nói lời nào mà đi tới cầm lấy cánh tay cô kéo vào phòng nghỉ, sau đó “ầm” đóng cửa lại.

Phòng nghỉ không lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mỗi một góc phòng, vào lúc này không có một bóng người, chỉ có đồng hồ trên tường chạy tích tắc.

Hạng Phong buông cô ra, sau đó đứng ở cửa, khoanh tay: “Anh thừa nhận…”

“?”

“Cách thức của anh đôi khi quá đơn giản và thô bạo…”

“…”

“Nhưng em không nên nói như vậy.”

“… Nói cái gì?” Không biết vì sao nhìn thấy bóng của một bên khuôn mặt anh, cô lại rất xúc động.

“… ‘Em không tin anh’.”

Lương Kiến Phi cắn môi: “Đó là em… khẩu bất trạch ngôn*. Em muốn nói là, em không đồng ý với quan điểm của anh.”

(*) nói chuyện tuỳ tiện không suy nghĩ, không biết lựa lời mà nói

“Có phải em cho rằng trong quan hệ trước kia của chúng ta, anh là một người dưới bất cứ tình huống nào cũng không phải là người bị tổn thương hay không?” Sự thật thì điều này cũng không phải là một loại nghi vấn, cũng không phải là một loại khẳng định. Hạng Phong im lặng nhìn cô, đáy mắt anh bao phủ bởi sự ảm đạm.

“…”

“Hay là nói, em hoàn toàn không quan tâm anh có tổn thương hay không -

“- Không phải.” Lương Kiến Phi nhíu mày, cô rất muốn cười, nhưng làm sao cũng không thể kéo khoé miệng, rất muốn khóc, nhưng lại không nặn ra một giọt nước mắt.

Có lẽ trên thế giới này, chỉ có người đàn ông ở trước mắt có thể khiến cô dở khóc dở cười như vậy.

“Nếu anh nói anh không tin em, em sẽ thờ ơ sao?” Anh vẫn biết rõ còn hỏi.

“Em đã nói đó là em khẩu bất trạch ngôn!...”

Hạng Phong nhìn cô một cái rồi cúi đầu, anh khoanh tay, sau đó bắt đầu trầm mặc.

Lương Kiến Phi cảm thấy mình không thể chịu đựng sự trầm mặc, nhất là sự trầm mặc của Hạng Phong, điều đó là một loại dày vò đối với cô, giống như bọn họ cách nhau rất xa, nhưng cô không phân biệt rõ ràng loại khoảng cách này do ai tạo thành, có lẽ cô có trách nhiệm, bọn họ đều có trách nhiệm, nhưng cô có một ý nghĩ cấp bách trong đầu, chính là rút ngắn lại khoảng cách điên cuồng này…

Bỗng nhiên, cô đi lên đẩy Hạng Phong một cái. Anh đứng không vững, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn một cái không sót gì -

Người này đang cười! Lặng lẽ mà cười.

“Hạng Phong!” Cô tức giận hô to.

Có trời mới biết vừa rồi tại sao cô dừng bước chân, tại sao bị bóng dáng của anh làm xúc động, lại tại sao vì câu nói đầu tiên của anh mà cảm thấy mình làm chuyện không thể tha thứ - rốt cuộc vì cái gì?

Cô xoay người muốn đi, lại bị anh ôm cổ, ôm chặt lấy.

“Được rồi…” Giọng nói của anh trở nên dịu dàng, ngay cả hơi thở chạm vào làn da của cô cũng ấm áp, “Lương Kiến Phi…”

Cô cho rằng anh sẽ nói lời cầu xin tha thứ, nhưng anh không có, vẫn trầm mặc như trước, cho đến khi cô bắt đầu giãy dụa, anh mới thấp giọng nói: “Anh rất tức giận.”

“…”

“Tối hôm qua anh thật sự rất tức giận, hơn nữa anh biết, em cũng thế…” Anh dừng một chút, anh đặt cằm trên gò má của cô, nhẹ nhàng động chạm vài cái, “Nhưng mà sau đó anh nghĩ, chúng ta phẫn nộ như vậy chẳng qua đều bởi vì cùng một ‘nguyên nhân’.”

“…”

“Nghĩ đến đây, anh liền nói với chính mình, coi như hết, cần gì so đo với đứa ngốc là em.”

Lương Kiến Phi mím chặt môi, không nói một lời, cô giống như một đứa nhỏ giận dỗi.

Hạng Phong nhìn vẻ mặt của cô, cười đến mức vô cùng dịu dàng: “Em không hỏi anh bởi vì ‘nguyên nhân’ gì sao?”

Cô nhìn anh, lắc đầu.

Tại sao muốn hỏi, cô đã biết rồi mà…

Hạng Phong thu hồi nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp: “Em đi đi.”

“?”

“Dựa theo suy nghĩ của em mà làm, chỉ cần em cảm thấy đúng.”

“…” Theo nghĩa đen mà nói, Lương Kiến Phi thắng trận này, nhưng cô lại cảm thấy lúc này không phải thật sự thắng lợi, ít nhất không phải là thắng lợi cuối cùng.

“Vì vậy…” Ánh mắt Hạng Phong rất nghiêm túc, “Đừng phụng phịu với anh nữa.”

Nghe câu như thế, cuối cùng cô cười lên.

Thắng hay thua lại thế nào chứ?

Anh chỉ là một người đàn ông muốn nhìn thấy nụ cười của cô, cô cũng chỉ là một người phụ nữ… nguyện ý mỉm cười với anh mà thôi.

Khi Lương Kiến Phi và Hạng Phong một trước một sau từ phòng nghỉ đi ra, khuôn mặt đạo diễn có vẻ ngần ngại, đi đến thấp giọng hỏi: “Cô… không có việc gì chứ?”

Cô cũng dùng thanh âm trầm thấp trả lời: “Không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi…”

Hai người đến bãi đậu xe mới phát hiện cả hai đều không lái xe tới. Nói không chừng đây cũng là một loại ăn ý.

Ngồi trên xe taxi, Hạng Phong nói với tài xế địa chỉ nhà mình.

“Không phải anh nói đi ăn cơm sao?” Kiến Phi ngạc nhiên.

Anh cười mà không đáp.

Xe taxi vừa lên đường cao tốc thì di động của Kiến Phi vang lên, là Thế Phân gọi tới.

“A lô?”

“Bây giờ cậu nói chuyện có tiện không?” Thanh âm của Thế Phân nghe ra đủ thần bí.

Kiến Phi liếc nhìn Hạng Phong một cái, rồi trả lời có lệ: “Ừ.”

“Tớ vừa mới biết được một tin tức giật gân, muốn đến chứng thực với cậu.”

“…”

“Sao cậu không nói lời nào?”

“Cậu muốn tớ nói gì?”

“Nói một chút… để mọi người có thể tỉnh táo lại.”

“À, nghe tớ nói, đặt cái đầu dưới vòi nước lạnh, sau đó mở vòi nước.”

“… Vậy là thực sự.”

“…”

“Trầm mặc đại diện cho ngầm thừa nhận sao?”

“… Tuỳ tiện đi.”

Nhưng trên thực tế, vào lúc này trong đầu Lương Kiến Phi suy nghĩ: tại sao một người phụ nữ 30 tuổi đối với chuyện tình cảm lại muốn che giấu? Rốt cuộc cô cảm thấy bất an với cái gì?”

“Cậu cũng chứng thực, xem ra đây là sự thật… A, rất nhiều phụ nữ không tránh khỏi buồn bã một trận.”

“?!” Vì… Hạng Phong sao?

Thế Phân không nghe được sự nghi hoặc của Kiến Phi, cô tiếp tục nói: “Cậu không cảm thấy chuyện này rất bất ngờ sao?”

“Có chút…”

“Là bởi vì mang thai à?”

Lương Kiến Phi suy nghĩ, nếu bây giờ cô đang uống nước, cửa kính trước mặt cô sẽ không tránh khỏi mà phải gặp hoạ…

“Cậu chờ chút,” cô rốt cục cảm thấy cần phải nói rõ ràng, “Tóm lại cậu đang nói ai?”

“Từ Ngạn Bằng đấy!”

“…” Cô há hốc miệng, từ khoé mắt nhìn ra Hạng Phong cũng tràn ngập thắc mắc đối với vẻ mặt của cô.

“Không phải sao?” Thế Phân nghe ra có chút không kiên nhẫn.

“Từ…Từ Ngạn Bằng?”

“Trời ơi! Anh ta kết hôn không phải sao? Chính cậu cũng ở tiết mục thảo luận về việc anh ta nghỉ phép mà.”

“Anh ta thật là… Nhưng…”

“Thế vừa rồi chúng ta không phải thảo luận chuyện này à?” Thế Phân rốt cục hiểu được.

“Đúng vậy. Về phần nói Từ Ngạn Bằng có phải kết hôn hay không, tớ thật sự không biết…”

Viên Thế Phân oán trách một tiếng rồi cúp điện thoại.

“Chuyện gì?” Hạng Phong hỏi.

“… Không có việc gì?” Lương Kiến Phi dùng tay áo lau mồ hôi ở hai bên trán, vẻ mặt cô rất bình tĩnh.

Sau khi xe taxi thoát khỏi đoạn đường cao tốc đông nghịt thì nhanh chóng tới dưới lầu khu nhà của Hạng Phong. Không ngoài dự đoán, lúc về đến nhà, Hạng Phong không có ý nấu cơm hay gọi đồ ăn bên ngoài, mà là trực tiếp kéo Lương Kiến Phi vào phòng ngủ…

Trong lúc ý loạn tình mê, Kiến Phi nghĩ đến lời nói của anh vào lúc chiều phát sóng trực tiếp, cô nhịn không được hỏi:

“Này…”

“Uhm?…”

“Không phải anh nói… đàn ông chỉ để ý khuôn mặt và dáng người của phụ nữ sao?”

“Ừm…”

“Em không có khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người cũng không phải đặc biệt tốt…”

“Ừm…”

“Tại sao anh...?”

Hạng Phong đang bận rộn liền ngẩng đầu che miệng của cô: “Suỵt…”

“?”

“Đừng nói, anh đã bị thôi miên, đừng để anh trở về hiện thực… Bằng không anh sẽ tẩu hoả nhập ma đấy.”

“…”