Tuần trăng mật vĩnh hằng - Chương 03 - 04 - 05

Chương 3 – Tuần trăng mật 1

Đêm tân hôn, chú rể và cô dâu đã bận cả ngày nhưng không thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì hai người đều biết là từ hôm nay trở đi, họ sắp sửa chính thức tan ra và hòa tan vào trong sinh mạng của nhau.

Hinh Ý nằm trên lồng ngực Vũ Chính, dùng ngón tay vẽ vài vòng lên vòm ngực anh hỏi: “Nói đi, tại sao muốn kết hôn? Lần trước rõ ràng em nghe thấy trong hôn lễ của chị họ anh nói với chồng chị họ là anh ấy đang nhảy vào hố lửa mà. Không phải anh không muốn kết hôn sớm hay sao?”

Thì ra Hinh Ý còn nhớ kĩ chuyện lần đó.

Cô nghe thấy anh rầu rĩ cười, vì vậy dùng sức nhéo anh một cái, Vũ Chính hít một hơi, tội nghiệp nói: “Vợ yêu trong ngày đầu tiên sau tân hôn đã muốn mưu sát chồng huh? Chúng ta kết hôn sao có thể so với chuyện Lý Tín kết hôn với chị họ em? Bọn họ căn bản không có tình cảm, chỉ là cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích làm ăn của hai nhà. Mà chúng ta là đôi bên yêu thương lẫn nhau, cuối cùng có tình sẽ thành người thân !”

Nghe thấy Vũ Chính thản nhiên trả lời, Hinh Ý cũng cười, đúng vậy nha, bọn họ là con trong những gia đình như vậy, có mấy người có thể kết hôn chính thức cùng người mình yêu mến đây? Họ thật sự rất may mắn mới có thể quen biết nhau, hiểu nhau, và yêu nhau.

Lúc này Vũ Chính đang dùng lực len len lỏi lỏi vào bờ vai của Hinh Ý, nói dịu dàng: “Hơn nữa, người như Lâm Hinh Ý, là người con gái có tài lại có tiền, có rất nhiều đàn ông hận không thể có được. Anh không thể không tranh thủ nắm bắt cơ hội sớm lấy em về nhà được!” nói xong lại hôn hôn Hinh Ý, cô dường như đang làm nũng dụi dụi vào lồng ngực anh.

Cả đêm nay, căn phòng tràn ngập hương vị nồng nàn.

Sau tân hôn, Vũ Chính cùng Hinh Ý chính thức bước vào hành trình tuần trăng mật. Thật ra hai người cũng rất bận rộn, phải trông nom công ty của riêng mình mà mỗi ngày đều phải dự không hết các hội nghị. Nhưng hành trình tuần trăng mật của họ đã được lên kế hoạch trước đó rất lâu , vì để đền bù cho nuối tiếc vì không đi được chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý sớm đã giao hẹn với Vũ Chính, bất kể có bận thế nào thì tuần trăng mật nhất định phải đi du lịch vòng quanh thế giới.

Nhớ đến chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý cảm thấy đặc biệt tiếc nuối, toàn bộ các bạn đại học đều tập hợp thành một đoàn du lịch đến Hawaii, cô đương nhiên là muốn đi cùng người mình yêu nhất . Vũ Chính lại nói bởi vì việc học ở Mĩ bận rộn nên không có cách nào đi được, càng thảm hơn chính là trước khi xuất phát Hinh Ý lại đột nhiên bị sốt cao. Khi đó cô còn nói dù sao Vũ Chính không đi, cô cũng không cảm thấy hứng thú nữa, không đi được cũng có cái tốt.

Chỉ là không ngờ tới Vũ Chính là lén lút đến Hawaii để tạo cho cô một vui mừng ngạc nhiên . Khi cô nhận được điện thoại của Vũ Chính ở Hawaii, một Hinh Ý luôn kiên cường độc lập trước mặt mọi người lại nhịn không được trở nên nghẹn ngào, dù sao chuyến du lịch tốt nghiệp cả đời chỉ có một lần. Về sau bởi vì cô xuất ngoại đi du học và Vũ Chính lại trở về nước tiếp nhận công ty của gia tộc nên càng ngày càng bận rộn nên không thể đi được.

Lúc này đây, cô cùng Vũ Chính thật sự chỉ muốn bắt đầu một hành trình  tuần trăng mật cả đời chỉ có một lần, cô tin tưởng đây tuyệt đối đây là chuyến du lịch lãng mạn nhất của bọn họ.

Trạm thứ nhất trong tuần trăng mật của Hinh Ý cùng Vũ Chính chính là Saipan, được mệnh danh là bán đảo “thiên đường nhân gian”. Nước biển trong suốt lóng lánh, bãi cát trắng như sữa cùng những rặng san hô đủ màu sắc, tạo thành bán đảo Saipan Tây Thái Bình Dương. 

Saipan là hòn đảo lớn nhất và là thủ đô của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương.

Ban ngày, Vũ Chính sẽ dạy cho Hinh Ý lái loại máy bay nhỏ, chơi trò lái xe máy trên nước, còn mang cô đi lặn sâu xuống biển.

Đêm đến, hai người nắm tay nhau tản bộ trên bãi cát trắng xóa, thưởng thức điệu múa truyền thống của người dân bản xứ. Khi nhìn thấy Hinh Ý đang cùng những người dân bản xứ nhảy một điệu múa không biết tên, cười tươi giống như bầu trời đêm đầy ánh sao, Vũ Chính đã âm thầm nói với mình, anh muốn cả đời này cho cô một cuộc sống như công chúa, ở bên cạnh che chở cho cô.

Trạm thứ hai chính là thành phố Florence. Nhà thơ Từ Chí Ma đã gọi nơi đây là thành phố mộng ảo, cho dù không đi tham quan bất cứ nơi nào, chỉ đứng trên một con phố nhìn lễ rửa tội tang thương trong lịch sử này cũng là một loại cảm thụ.

Florencelà tên tiếng anh của Firenze là thủ phủ của vùng ToscanaÝ có lịch sử lâu đời.

Ngày đầu tiên Vũ Chính cùng Hinh Ý đến Florencethì trời đã đổ mưa. Họ ngồi ngồi ở một quán cà phê bên bờ sông Arno, nhìn dòng nước sông màu xanh ngọc bích chậm rãi chảy xuôi ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lăn tăn trên mặt sông, mật độ dày đặc làm mặt sông rung động.

Bên kia bờ sông là một bãi cỏ xanh, có một đôi vợ chồng già đang dắt tay nhau bước chầm chậm trong làn mưa. Hinh Ý uống một hớp cà phê, nhìn đôi vợ chồng già vẫn gắn bó bước đi trong làn mưa bên kia bờ sông, cầm tay Vũ Chính nói: “Đến khi chúng ta được bảy tám mươi tuổi cũng sẽ giống như họ, đúng không?” Vũ Chính dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chóp mũi cô, cười nói: “Đương nhiên rồi! Cô bé ngốc!”

Họ đứng bên bờ ngắm từng chiếc xuồng màu đỏ đang chạy cực nhanh trên sông, kéo theo một vệt nước trắng xóa, bên cạnh bờ còn nghe thấy rất nhiều tiếng thuyền máy lớn nhỏ. Dọc theo hai bên bờ sông, những tòa nhà màu hồng phấn cùng vàng nhạt trong làn mưa bụi hiện ra như mộng như ảo.

Giờ khắc này, dường như tất cả những thứ ấy đều đã trở thành thiên vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Đêm đến là lúc hai người họ vô cùng cuồng nhiệt, như muốn làm mình tan biến trong thân thể của đối phương, hai người đang không ngừng cố gắng tiến về phía đối phương, quấn quýt cho đến bình minh.

Sáng ngày thứ hai, lúc Vũ Chính ăn bữa sáng, nhìn Hinh Ý ngay trước mặt không hề có chút hình tượng, ăn như hổ đói mà đành phải mím môi cười. Hinh Ý giả vờ giận dỗi lườm Vũ Chính một cái.

Vũ Chính đành phải nhún nhún vai đầu hàng nói: “Tiếp theo chuẩn bị đi đâu đây?” trên thực tế họ ra khỏi cửa căn bản không vạch trước lộ trình của tuần trăng mật, hơn nữa họ còn có máy bay riêng của mình, tất nhiên muốn đi đâu thì đi.

Hinh Ý nghiêng đầu nghĩ, cười nói: “Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi.”

Chương 4 – Tuần trăng mật 2

Có lẽ vì đêm qua quá mệt mỏi, từ Florence lên máy bay đi đến thành phố gần Chamonix rồi lại ngồi trực thăng đi đến Chamonix, Hinh Ý vẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ. Đến khi Vũ Chính nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Heo con, về đến nhà rồi!” cô mới mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy thế giới tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, lập tức tỉnh lại. Thị trấn nhỏ này đẹp quá!

Thật là đẹp, cô không phải chưa từng đi đến nước Pháp. Nhưng những lần trước đến Pháp cùng bạn bè hay chị họ chỉ ở Paris phồn hoa xôi động, ở đó mua sắm vài bức tranh, còn đi Milan xa hoa, ở đó xem các show diễn…

Nhưng nơi này không tráng lệ mà chỉ mang đến cho người ta một vẻ đẹp yên bình. Điều bất ngờ nhất chính là nơi này lại là cái nôi nổi tiếng thế giới của các môn vận động như trượt tuyết, leo núi, nhảy dù trên không. Có thể kết hợp giữa vẻ yên bình và cảm giác kích thích như vậy thì trên toàn thế giới chỉ có nơi này.

Vũ Chính nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của cô, lẳng lặng đội mũ cho cô, quàng cổ thật kín, nửa ôm nửa bế cô rời khỏi máy bay. Chỉ vào ngôi nhà trước mắt nói với Hinh Ý: “Nhà của chúng ta đấy!”

Hinh Ý nhìn ngôi nhà kiểu Tây hai tầng màu hồng trước mặt, không giống với bất cứ ngôi nhà nào xung quanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Đi xuyên qua khu vườn nhỏ, Vũ Chính mở cửa, Hinh Ý quan sát xung quanh, cảm động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bởi vì trong nhà tất cả đều thiết kế dựa theo “dream house = ngôi nhà mơ ước” của cô, nhớ khi còn học đại học, có một buổi sáng cô nói chuyện điện thoại với Vũ Chính, kể về ngôi nhà trong mơ của mình, hưng phấn nói một tràng, cô không ngờ tới anh lại để ý đến nó như vậy. Thậm chí dùng loại sàn nhà nào, thảm loại nào, còn  lò sưởi ấm áp bên góc tường, trên tường treo những vật trang trí nào, vị trí nhà bếp… Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Chính đang ngắm nhìn cây đàn dương cầm như đang nhớ lại kỉ niệm nào đó, trong đôi mắt đều là vẻ tươi cười.

Cô nhẹ nhàng tụt xuống khỏi anh, nói đùa: “Có phải nhớ đến tình nhân cũ không? Nói mau, đã cùng người phụ nữ nào tới nơi này rồi?”

Vũ Chính nhìn cô, đôi mắt đảo qua một vòng, càng thêm vui vẻ nói: “Là cùng một người phụ nữ đến nghỉ mát.” Hinh Ý không ngờ anh lại thừa nhận, liền trừng mắt nhìn anh, ra vẻ như nếu anh không cho em một lời giải thích hợp lí thì đêm nay đi ra ngoài mà ngủ.

Vũ Chính cười lớn nói: “Được được, anh đầu hàng, là đến cùng nữ thư kí trong lúc đi họp, nhưng làm sao anh dám mang cô ấy về nhà của chúng ta?” Dáng vẻ anh giống như đang bị vợ quản lí nghiêm ngặt.

Hinh Ý không tin: “Giang thị căn bản không có trụ sở nào ở Pháp, anh tới đây họp cái gì hả?” Em van anh, có nói dối cũng phải nhìn xem em là ai chứ!

Vũ Chính nghiêm túc nói: “Giang thị không có nhưng anh có nha!” Thật sự thì anh cũng đã sớm muốn tách khỏi Giang thị, hình thức kinh doanh gia tộc có quá nhiều tiêu cực, hơn nữa còn có mấy người anh em họ kia luôn lăm le, những năm gần đây tình hình phát triển của Giang thị không tiến không lùi, ban giám đốc cũng có bất hòa, bọn họ đã muốn như vậy, thì cứ để cho bọn họ chó cắn chó là được rồi. Anh lộ ra một nụ cười sắc bén .

Đôi mắt Hinh Ý cũng lộ ra một vẻ cảnh cáo nguy hiểm: “Nói, anh còn có bao nhiêu chuyện mà em không biết vậy?”

Vũ Chính ôm cô nói: “Không có, thật mà.”

Hinh Ý cũng vòng tay ôm lại anh, ở trong lồng ngực của anh nói rầu rĩ: “Từ nay về sau không cho phép giấu em bất cứ chuyện gì.”

“Được.”

“Từ nay về sau chỉ cho anh cùng em tới nơi này.”

“Được.”

“Từ nay về sau chỉ cho anh đánh đàn cho em nghe.”

“Còn anh thì sao đây? Anh lấy bông đút vào lỗ tai đàn cho em nghe sao?”

Hinh Ý dùng sức nhéo vào tay anh một cái, Vũ Chính bị đau hít một hơi thật sâu, ra vẻ anh chồng nhỏ nói: “Được.”

“Sau nay già rồi chúng ta sẽ đến nơi này, chỉ có hai người chúng ta, cùng nhau ở lại đây.” Hinh Ý tiếp tục tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ.

Vũ Chính ôm cô đung đưa nói: “Không cần phải già mới đến đây ở nha, em thích ở bao lâu thì ở. Đây vĩnh viễn là ngôi nhà của chúng ta.”

Rong chơi trên con đường quê yên tĩnh, Hinh Ý giống như một đứa trẻ cái gì cũng nhìn không đủ, kết quả là trên đường về nhà cô mệt vô cùng.

Vũ Chính ngồi xổm xuống nói: “Lên đây đi!” Hinh Ý giống như một đứa trẻ ăn trộm đường, liếc nhìn chung quanh, dù sao cũng không phải trong nước, không có ai chụp ảnh. Vì vậy cô hạnh phúc nằm trên lưng Vũ Chính, thật rộng, thật thoải mái.

Vũ Chính vừa đi vừa nói: “Thật sự thì ở đây bốn mùa trong năm đều rất đẹp, mùa xuân có thể cỡi ngựa, mùa hè có thể đánh golf…” anh không nghe thấy cô đáp lại nên nghĩ cô đã ngủ. Nhưng cô đột nhiên áp vào lỗ tai anh nói:“Vũ Chính, anh sẽ cõng em cả đời như vậy chứ?” giọng nói rất nhẹ, không giống một chút nào với người tự tin như cô, dường như không phải lời nói của cô công chúa Hinh Ý vênh váo tự đắc. Vũ Chính, thật sự thì em cũng sợ, người vĩ đại như anh, dịu dàng như anh, sao có thể không sợ chứ?

Vũ Chính cũng nhẹ nhàng mà vô cùng kiên quyết: “Không phải chỉ một đời một kiếp, mà là vĩnh viễn.”

Hinh Ý giống như đang nói mớ mà lặp lại: “Ừ, vĩnh viễn ~~ vĩnh viễn.”

Dấu chân nhỏ phủ kín trên con đường dài tuyết phủ kín, dường như cứ đi thẳng, đi thẳng như vậy, thật sự có thể đi đến vĩnh viễn.

Chương 5- Thời gian ngừng trôi

Ngày hôm sau bầu trời vô cùng tươi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chiếu vào ngọn tuyết phủ đầy tuyết phía xa xa, cho dù đứng bất kể ở góc độ nào thì Chomanix cũng là một bức tranh nên thơ.

Sáng sớm Hinh Ý đã ầm ĩ đòi lên đỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy nói Alps, đó là dãy núi cao nhất của châu Âu, cao 4810m, nơi này có cáp treo dài nhất thế giới. Cô đã không thể đợi được muốn được đi trên con đường trượt tuyết tốt nhất, dài nhất thế giới này.

Nhìn thấy Hinh Ý như một đứa trẻ, Vũ Chính cũng cảm thấy rất vui. Thật ra thì anh cũng biết tại sao Hinh Ý lại hưng phấn như vậy, hoàn toàn không giữ hình tượng trước mặt mọi người. Mỗi ngày đều phải dốc sức để sinh tồn trong đám lang sói kia, chỉ hơi không cẩn thận thì đã có thể vạn kiếp bất phục. Lâm thị tuy không lớn bằng Giang thị, nhưng một cô gái phải tiếp quản mọi việc trong gia tộc, loại gian nan này làm cho anh nghĩ đến là đau lòng. Nhưng anh sẽ không để cho Hinh Ý của anh bị tổn thương, hơn nữa hiện tại anh cũng đã đủ sức tự mình có thể bảo vệ được cho Hinh Ý.

Bọn họ nhân lúc cáp treo đã đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ngọn núi chạy dài không dứt, nhìn Mont Blanc xinh đẹp, sợ hãi nói: “Đây đúng là “tiểu hoàng tử” thành phố hoa hồng, thật đẹp, giống như tiên cảnh vậy, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ngay giơ` phút này.” Cô không phải chưa từng đi du lịch, càng không phải chưa từng đến thăm thành phố xinh đẹp này. Nhưng giờ phút này, cô thật sự bị vẻ đẹp kia làm sợ hãi. Hay có thể nói là phong cảnh này bởi vì người đứng bên cạnh cô mà trở nên thật xinh đẹp.

Vũ Chính tuy đã đến đây rất nhiều lần, nhưng đi cùng với Hinh Ý, giờ phút này cảm thấy đây chính là nơi xinh đẹp nhất. Anh giương cây gậy tuyết trên tay lên, dùng tiếng Pháp nói: “Quý cô, trận đấu thể theo của chúng ta hiện tại bắt đầu, xin mời.” Sau đó rất ra dáng thân sĩ làm động tác xin mời.

Hai người trượt rất nhanh trên nền tuyết, Hinh Ý thật sự rất khâm phục Vũ Chính, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Vũ Chính trượt tuyết. Lần đầu tiên là khi còn học đại học ở trong nước, cô cầu xin anh dạy cô trượt, anh lại cười cô còn thua kém một đứa trẻ người nước ngoài. Hinh Ý là người có cá tính mạnh mẽ, trong lòng nghĩ anh có gì đặc biệt hơn người, vài năm nữa em nhất định sẽ giỏi hơn cả anh. Trong lòng người yêu cô đã trở thành “trò cười”. Nhưng qua nhiều năm như vậy, cô lại nhìn thấy kĩ xảo của Vũ Chính, cảm thấy mình vẫn còn là một “cô nhóc”.

Vũ Chính nghĩ thầm trong lòng: “Mình làm vậy có phải hơi hăng quá không, đến hưởng tuần trăng mật chứ đâu phải đến để thi đấu thể thao.” Vì vậy anh chạy chậm lại đợi cô.

Lòng tự trong của Hinh Ý bị Vũ Chính đả kích mãnh liệt, tinh thần không chịu thua cùng tính không thích người khác nhường mình bị Vũ Chính khơi dậy. Cô đột nhiên thay đổi đường trượt, cố gắng đuổi theo đến ngọn núi bên kia.

Chỉ là bởi vì cô chưa quen cách thay đổi đường trượt nên bị ngã sấp xuống, hơn nữa chân ván trượt tuyết lại kẹt vào vách băng, cô lại ngồi ngay trên vách núi băng, nghiêng người nhìn xuống vực nên khiến tay run lên nhè nhẹ.

Vũ Chính đi đến nhìn thấy tình hình như vậy, đôi đồng tử tức tốc co rút lại, sau đó nói với Hinh Ý: “Đừng cử động, anh đến đây.” Vừa nói vừa tháo tất cả trang thiết bị trên người xuống hết.

Tuy giọng nói của Hinh Ý vẫn rất cố gắng đè nén, nhưng vẫn hơi run run: “Em nghe thấy tiếng băng vỡ ra, anh đừng đến đây.”

Anh như không nghe thấy mà bình tĩnh đi qua, tay điều khiển ván trượt rất tốt, chỉ là không đợi đến khi đến gần Hinh Ý, khối băng đột nhiên có xu thế rơi xuống. Cô chỉ nhớ giờ khắc cuối cùng mình đã thét lên cùng với bị Vũ Chính đẩy ra khu vực an toàn, lưng đập vào vách núi đau đớn sau đó mất đi ý thức.

Cuối hình tất cả hình ảnh dường như đã dừng lại trên khung cảnh ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.