Nhật thực - Chương 07 - Phần 2

 “-Chúng ta sẽ làm gì với cô gái? – Edward hỏi bằng một giọng điệu khinh khỉnh; hay chí ít thì cũng là nhắm vào chị.”

“Chị nghe thấy bác sĩ Carlisle thở dài.”

“-Điều ấy thì còn tuỳ thuộc vào cô ấy. Có lẽ cô ấy muốn tự định đoạt số phận của chính mình.”

“Đến lúc đó thì chị tin vào những gì mà vị bác sĩ khả kính kia đã nói với mình, những điều khiến cho chị khiếp sợ. Chị hiểu cuộc đời của mình đã kết thúc, và chẳng còn gì có thể quay lại với chị được nữa. Chị không thể chịu đựngnổi cái ý nghĩ phải sống một mình…”

“Cơn đau cuối cùng cũng tắt lịm. Họ lại giải thích với chị thêm một lần nữa rằng chị là ai. Và lần này thì chị hoàn toàn bị thuyết phục. Chị cảm thấy khát, thấy da mình cứng lại; chị cũng tự thấy rằng mắt mình đang đỏ rực nữa…”

“Vốn là một đứa nông cạn về tâm hồn, ban đầu, khi nhìn thấy mình ở trong gương, chị thích thú, mãn nguyện lắm. Ngoại trừ đôi mắt ra, chị chưa từng thấy ai đẹp như mình cả” – Rosalie phá ra cười một lúc – “Phải mất một thời gian sau, chị mới bắt đầu cảm thấy căm ghét cái sắc đẹp đặc trưng của giống loài này, cái sắc đẹp đã bị nguyền rủa, để mà ao ước mình… Chậc… không đến nỗi quá “nghèo nàn” về mặt nhan sắc, chỉ bình thường thôi; giống như Vera vậy, đủ để kết hôn với một người thật lòng yêu thương mình, và có những đứa con xinh xắn. Đó là niềm mong mỏi day dứt bao lâu nay của chị; mà dường như đó cũng không phải là một đòi hỏi quá đáng.”

“Người khách” của tôi bất chợt trở nên trầm mặc, không rõ có phải chị lại quên mất sự hiện diện của tôi rồi hay không. Đúng lúc tôi nghĩ đến đó thì Rosalie xoay mặt sang phía tay, mỉm cười, gương mặt trànngập nỗi hân hoan.

-Em biết không, cuộc đời của chị cũng trong sạch gần giống như Carlisle – Rosalie lại lên tiếng – Trong sạch hơn Esme, trong sạch hơn Edward gấp một ngàn lần. Chị chưa bao giờ nếm máu người cả – Người kể chuyện thông báo một cách tự hào.

Rồi nhận ra vẻ thắc mắc của tôi với câu hỏi lửng vì sao cuộc đời chị lại trong sạch gần giống bác sĩ Carlisle, Rosalie tiếp lời:

-Chị đã xuống tay với năm người – Rosalie thông báo bằng một giọng thoả mãn – Nếu em còn có thể gọi chúng là người được. Nhưng chị đã cẩn thận không để bị dây bẩn bởi máu của chúng – chĩ cũng biết mình sẽ không thể cưỡng lại được cái bản ngã xấu xa ấy, nhưng chị không muốn bất kỳ một cách gì thuộc về chúng tồn tại trong người mình, em hiểu không?”

“Chị để Royce lại sau cùng. Chị mong rằng hắn sẽ nghe thấy cái chết của những gã bạn và hiểu ra cớ sự, biết được điều gì đang chờ đợi hắn. Chị hy vọng rằng nỗi sợ sẽ khiến cho con người hắn về thế giới bên kia càng đáng sợ hơn. Và có lẽ đúng như vậy thật. Khi chị đến… gặp hắn lần cuối, hắn đang náu mình trong một căn phòng kín như bưng, không có cửa sổ, cửa ra vào duy nhất thì dày cộp và nặng trịch như cửa ngân hàng, các tay bảo vệ đứng gác cửa thì được trang bị vũ khí vô cùng tối tân, hiện đại. À không, đời chị xuống tay với bảy người cả thảy – “Người khách” của tôi tự chỉnh lại mình – Chị quên mất mấy tay bảo vệ. Chị chỉ phải mất có một giây thôi là giải quyết được gọn ghẽ.”

“Lúc ấy, chị cũng màu mè, điệu bộ… Quả thật là rất trẻ con, em ạ! Chị mặc một chiếc áo đầm cưới, là hàng chị ăn cắp đấy. Khi trông thấy chị, hắn thét lên om sòm. Đêm hôm đó, hắn thét nhiều lắm. Để hắn lại sau cùng quả thực là một ý tưởng hay, một cơ hội tốt để chị học cách tự chủ, làm từng bước, từng bước một… kéo dài thời gian, không hề vội vàng…”

Rosalie đột ngột im bặt, quay sang nhìn tôi; sau đó lại tiếp; giọng nói rầu rầu:

-Chị xin lỗi. Chị đã làm em sợ lắm, phải không?

-Em không sao, chị ạ – Tôi nói dối.

-Chị đã đẩy cảm xúc đi quá xa.

-Chị đừng bận tâm về chuyện ấy.

-Chị ngạc nhiên là Edward đã không kể với em chuyện đó.

-Anh ấy không thích kể lại chuyện của người khác, chị à. Làm như vậy, anh ấy có cảm giác là phản bội lại niềm tin của người ta, bởi vì anh ấy có thể nghe nhiều hơn những gì mà mọi người muốn anh ấy biết.

“Người khách” của tôi mỉm cười, lắc lắc đầu.

-Chắc chị cần phải đặt lòng tin vào cậu ấy nhiều hơn. Cậu ta thật sự là một người đàng hoàng, đứng đắn, có phải không em?

-Em thật lòng nghĩ như thế đấy.

-Chị đã nói với em điều này – Rosalie thở dài – Chị đã không công bằng với em, Bella. Cậu ấy có kể với em vì sao không? Hay chuyện này cũng thuộc phạm trù bí mật, không thể tiết lộ?

-Anh ấy giải thích với em rằng bởi vì em là một con người thực thụ. Anh ấy cũng nói rằng chị phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ ai khác trong nhà khi phải chấp nhận cái suy nghĩ là có một người ngoài biết tất tần tật bí mật về đời tư của chị.

Tiếng cười trong vắt của kẻ đang ngồi bên cạnh vang lên cắt ngang lời tôi.

-Bây giờ thì chị bắt đầu cảm thấy mặc cảm tội lỗi rồi đó. Cậu ấy thì ra rất-rất-rất tử tế với chị, hơn tất cả những gì chị xứng đáng được nhận nữa – Khi Rosalie cười, trông chị thân thiện và đáng mến hơn bao giờ hết, có vẻ như mọi rào chắn lúc nào cũng giăng lên hòng ngăn chặn những bước chân xâm phạm của kẻ lạ là tôi, đã được hạ xuống hết – Đúng là một kẻ lừa bịp siêu hạng – “Người khách” của tôi lại bật cười.

-Anh ấy nói dối ư, chị? – Tôi hỏi lại, bất giác trở nên dè chừng.

-Ừm, có lẽ đó chỉ là một góc nhìn đẹp. Cậu ta chỉ không kể hết với em mà thôi. Điều cậu ta kể với em là thật, thậm chí còn thật hơn cả bản thân cái sự thật nữa. Tuy vậy, vào lúc đó… - Rosalie ngừng lời, cười khúc khích, nhưng tâm trạng rõ ràng là đang bối rối – Chị xấu hổ quá. Em biết không, lúc đầu, chị ghen tị vì cậu ta cần em chứ không phải là cần chị.

Lời lẽ của kẻ đang nói tạo thành từng đợt sóng sợ hãi ùa vào hồn tôi. Ngồi dưới ánh trăng, Rosalie đẹp hơn tất thảy mọi thứ tôi có thể hình dung ra được. Tôi không thể nào bì được với Rosalie.

-Nhưng chị yêu Emmett… - Tôi lầm bầm.

Rosalie gật gù, vẻ mặt vô cùng tươi tỉnh.

-Chị không cần Edward theo lẽ đó, Bella à. Chị chưa bao giờ… chị chỉ yêu thương cậu ấy như một đứa em trai mà thôi, nhưng ban đầu, nhưng ban đầu, nghe thấy tiếng nói của cậu ấy, chị chỉ thấy bực. Em phải hiểu cho chị… chĩ đã quá quen với việc được mọi người ngưỡng mộ rồi. Thế mà Edward thì chẳng thèm có lấy một chút bận tâm. Điều đó khiến cho chị tự ái, chị đã cảm thấy bị tổn thương. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thấy cậu ấy quyến luyến ai cả, vậy nên chị chẳng buồn lâu. Đến khi tụi chị lần đầu tiên gặp nhà Tanya ở Denali toàn là phụ nữ, con gái không! Thế mà Edward cũng không có lấy một chút xíu xìu xiu rung động nào. Chỉ có đến khi cậu ta gặp em – Kẻ đang nói nhìn tôi bằng đôi mắt sượng sùng. Nhưng tôi nào có chú ý. Trong đầu tôi lúc này chỉ đặt ra những hình ảnh về Edward, về bà Tanya và toàn là phụ nữ, con gái, mà đôi môi không khỏi bặm lại đến thành có hằn.

“Không phải là em không xinh gái, Bella ạ – Rosalie tiếp tục nói, hiểu lầm phản ứng của tôi – Nhưng cái chính là cậu ta nhận ra em hấp dẫn hơn chị. Chị là một đứa hời hợt nên cứ luôn để tâm vào chuyện đó.”

-Nhưng chị nói rằng “ban đầu”. Như vậy, chị không còn phiền lòng gì đến chuyện đó nữa, phải không chị? Thật ra, anh ấy và em đều có chung một ý niệm, rằng chị là ngừoi đẹp nhất hành tinh này, không một ai qua mặt được chị cả.

Tôi cười ngất khi phải nói ra những lời này - những điều vô cùng hiển nhiên. Vậy mà thật lạ là Rosalie lại rất cần đến mấy lời chứng nhận kiểu đó.

Rosalie cũng cười.

-Cảm ơn Bella. Đúng là không, chị không còn phiềi lòng về chuyện đó nữa. Edward hay khiến người khác phải ngạc nhiên mà – Nói đến đây, “người khách” của tôi lại rộ lên cười tiếp.

-Nhưng mà chị vẫn không có cảm tình với em – Tôi thì thào.

Nụ cười cũa Rosalie tắt ngóm.

-Chị xin lỗi.

Rồi chúng tôi ngồi trong yên lặng, Rosalie cũng chẳng vẻ gì cho thấy là sẽ tiếp tục câu chuyện lại nữa.

-Chị có thể cho em biết nguyên nhân tại sao không? Em đã làm điều gì…?

Phải chăng Rosalie giận vì tôi đã đặt gia đình chị, đặt Emmett vào vòng nguy hiểm hết lần này tới lần khác? Ban đầu là James, và giờ là Victoria…

-Không, em không làm gì cả – Rosalie thì thầm – Chưa làm gì cả.

Tôi nhì “người khách” của mình đăm đăm, lấy làm khó hiểu.

-Em không nhận ra sao, Bella? – Giọng nói của kẻ đang ngồi bên cạnh đột nhiên trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết, thậm chí còn hơn cả lúc chị kể cho tôi nghe câu chuyện bi đát của đời mình – Em đã có trong tay mọi thứ. Em có cả một cuộc đời phía trước, có mọi thứ mà chị cần. Thế mà em muốn vứt bỏ chúng đi. Em không nhận ra rằng chị sẵn lòng đánh đổi tất thảy mọi thứ để được là em sao? Em có được quyền chọn lựa, còn chị thì không, và em đang chọn sai!

Vẻ sôi nổi có phần nóng nảy của Rosalie khiến tôi chùn lòng. Tôi chợt nhận ra rằng cái quai hàm dưới của mình đã trễ xuống tự lúc nào, bèn vôi vàng khép ngay miệng lại.

Người chị gái của Edward nhìn tôi chăm chú, dễ có đến cả một lúc lâu, rồi sau đó, một cách chậm rãi, biển lửa sôi sục trong đôi mắt chị nguôi dần, nguôi dần. Và đột nhiên, con người kiêu hãnh ấy bỗng tỏ ra lúng túng.

-Vậy mà chị đã đoan chắc rằng mình sẽ vô cùng điềm tĩnh cơ đấy – Rosalie lắc đầu, xem chừng rất ngỡ ngàng trước vô số những cảm xúc trong lòng – Hiện giờ, có lẽ vẫn còn khó khăn, nhưng rồi mai đây sẽ khác, khi chị không còn tính kiêu căng tự phụ nữa.

“Người khách” của tôi ngước mắt ngắm nhìn vầng trăng, tâm tư như đang lắng vào một nơi chốn xa xăm, lặng lẽ. Thời gian cứ thế trôi qua, khi ước định lòng dũng cảm đã đủ lớn, tôi mới dám lên tiếng phá tan cơn mơ màng của người đang bỏ dở câu chuyện:

-Nếu em quyết định sống chết với kiếp người, thì hẳn chị sẽ có thiện cảm hơn với em, đúng không?

Trở về với thực tại, Rosalie quay mặt sang tôi, đôi môi động đậy thoáng nở một nụ cười:

-Có lẽ là như vậy.

-Nhưng dù sao thì chị cũng đã có được một đoạn kết có hậu – Tôi thẽ thọt – Chị đã có Emmett.

-Chỉ là một chút tươi vui thôi, em ạ – Chị gái của Edward mỉm cười – Em đã biết rằng chị từng cứu Emmett thoát khỏi tay một con gấu đang quyết tâm vồ anh ấy cho bằng được, rồi đem anh ấy về nhà cho Carlisle. Nhưng em có biết vì sao chị lại quyết định bảo vệ anh ấy không?

Tôi chỉ biết lắc đầu.

-Những lọn tóc đen loăn xoăn… Ngay cả trong lúc đau đớn tột cùng, trên đôi má của anh ấy vẫn hiện rõ ra hai lúm đồng tiền… Nét ngây ngô trẻ thơ không ngờ vẫn còn đọng lại rất đậm trên gương mặt của một thiếu niên đang trong giai đoạn trổ mã… Anh ấy làm cho chị nhớ đến bé Henry, con trai Vera. Chị không muốn anh ấy chết, rất – rất không muốn, thậm chí là ngay cả khi chị căm ghét đến tận xương tuỷ cuộc sống này; chị ích kỷ quá, ích kỷ đến mức đã cầu xin bác sĩ Carlisle biến đổi anh ấy.

“Chị gặp may, chị may mắn hơn là xứng đáng được hưởng, Bella ạ. Giả như ngày ấy, chị có đủ sáng suốt để nhận ra điều mình cần là gì, ắt hẳn chị sẽ biết được tất cả những gì chị trông đợi chỉ là Emmett. Anh ấy đích xác là týp người mà mẫu người như chị cần; và mừng quá, anh ấy cũng cần chị nữa. Sự thể diễn tiến theo chiều hướng tốt đẹp đến bất ngờ. Tiếc thay, tụi chị suốt kiếp này chỉ là hai kẻ đơn độc. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện chị ngồi ở hàng hiên, với mái đầu hoa râm của anh ấy kề cận ở bên cạnh, còn lũ cháu nội, cháu ngoại thì chạy nhảy, quây quần xung quanh.”

Nụ cười của chị gái Edward thật hiền.

-Em thấy kì khôi quá phải không. Ở nhiều phương diện, em trưởng thành hơn cái tuổi mười tám của chị lắm. Nhưng ở nhiều mặt khác… có lẽ suy nghĩ của em vẫn còn ngây thơ. Em còn quá nhỏ để có thể nắm được những gì mình cần trong mười năm, mười lăm năm tới; còn quá nhỏ để dễ dàng từ bỏ mọi thứ mà chưa trải qua suy nghĩ thấu đáo. Em không cần phải hấp tấp cho những thứ có tính chất vĩnh cửu, Bella ạ – Vừa nói, Rosalie vừa vỗ nhẹ lên đầu tôi, song, cử chỉ ấy không có lấy một chút biểu hiện nào của sự cảm thông, chiếu cố.

Tôi thở dài.

-Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, Bella. Một khi đã bước chân vào con đường đó thì vĩnh viễn không bao giờ có lối quay đầu. Esme lúc nào cũng nỗ lực chu toàn vai trò làm mẹ để tụi chị vui vẻ, hài lòng… Alice không còn nhớ một chút nào về kí ức con người nênkhông có cảm giác nhung nhớ… Nhưng em thì sẽ có đấy. Chẳng lẽ em lại nỡ đành đoạn từ bỏ biết bao nhiêu điều tuyệt vời hay sao?

Nhưng làm người thì sẽ còn bị mất nhiều thứ hơn, tôi không dám nói ra thành lời điều đó.

-Cảm ơn chị, Rosalie. Em rất vui vì đã hiểu được… vì đã biết được thêm về chị.

-Chị xin lỗi vì đã cư xử không nên không phải với em – Nụ cười của chị gái Edward rất rộng – Từ giờ trở đi, chị sẽ cố gắng điều chỉnh lại mình.

Tôi cũng toét miệng ra cười đáp lại.

Có thể chúng tôi vẫn chưa là bạn, nhưng tôi tin rằng chị sẽ không còn khinh ghét tôi nữa.

-Giờ thì chị phải để em ngủ thôi – Rosalie liếc nhìn sang chiếc giường, đôi môi run run – Chị biết em bực vì cậu ấy bắt nhốt em theo cách này, nhưng khi cậu ấy trở về, em đừng ‘trả đũa’ nặng tay quá nhé. Edward yêu em nhiều hơn tất cả những gì em có thể hình dung ra được đấy. Khi phải xa em, anh chàng này sợ lắm – “Người khách” của tôi nhẹ nhàng rời khỏi ghế và lướt rất nhanh ra cửa – Ngủ ngon nhé Bella – Chị thì thào rồi đóng cửa phòng lại.

-Chào chị Rosalie – Tôi đáp lời, nhưng chậm mất một tíc tắc.

Thời gian cứ thế trôi đi, phải mãi đến một lúc lâu sau, tôi mới chợp mắt được.

Và ác mộng đã tìm đến với tôi. Tôi đang lê tấm thân tàn trên mặt đường lạnh lẽo, xa lạ, để lại một vệt máu dài phía sau; tuyết bắt đầu rơi và trời thì tối đen như mực. Một thiên sứ xuất hiện nhập nhoạng trong chiếc áo đầm trắng muốt đang dõi mắt theo từng cử động của tôi, ánh nhìn chứa đầy vẻ phẫn nộ…

Sáng hôm sau, trên đường được Alice “hộ tống” đến trường, tôi ngồi yên, đôi mắt hình viên đạn găm thẳng vào ô cửa kính chắn gió. Cái cảm giác thiếu ngủ đang thổi lửa vào cái bùi nhùi bất mãn, khiến ngọn lửa nộ nơi “kẻ tù binh” được tiếp sức, bốc cháy dữ dội hơn.

-Tối nay tụi mình sẽ đi chơi, Olympia hay nơi nào đó khác – Cô bạn lên tiếng hứa hẹn – Sẽ vui lắm đó, phải không nào?

-Bạn đừng có dỗ ngon dỗ ngọt mình nữa – Tôi hậm hực nói – Sao không nhốt mình dưới hầm cho rồi?

Alice cau mày.

-Thể nào anh ấy cũng sẽ lấy lại chiếc Porsche cho mà xem. Mình đã không làm tốt phần việc của mình mà. Anh ấy muốn bạn lúc nào cũng vui vẻ.

-Bạn chẳng có lỗi gì hết – Tôi lầm bầm. Không tin là mình đang bị lương tâm cắn rứt – Gặp lại bạn vào bữa trưa nhé.

Tôi bước từng bước âm thầm lặng lẽ đến lớp Quốc văn. Không có Edward, ngày buồn thê thảm. Trong lớp học, đầu tiên, tôi ngồi ủ rũ như đưa đám, dẫu cho lòng thừa biết rằng thái độ đó chẳng làm được tích sự gì.

Chuông reo, tôi uể oải đứng dậy. Mike đang đứng ở lối ra vào, mở sẵn cửa chờ tôi.

-Edward lại đi du khảo cuối tuần hả? – Anh bạn vui vẻ hỏi hank hi cả hai đứa tôi cùng dấn mình vào làn mưa bụi.

-Ừ.

-Tối nay, cậu có thích làm gì không?

Làm sao mà Mike vẫn còn có thể hy vọng đến như vậy?

-Không được rồi. Mình đang ở chơi nhà bạn – Tôi làu bàu. Nhận ra tính khí nóng nảy nơi tôi, kẻ đồng hành trao cho tôi một ánh nhìn khác lạ chưa từng thấy.

-Cậu ở với…

Câu hỏi của Mike chìm nghỉm trong cái âm thanh ầm ầm của chiếc xe máy đầy ấn tượng, xuất phát từ bãi đậu xe của trường, sau lưng chúng tôi. Tốp học sinh đang đi trên vỉa hè nhất loạt ngoái đầu lại, cả bọn nhìn như dán mắt vào điều không thể tưởng tượng nổi: một chiếc xe máy đen kịt vừa thắng két bên vệ đường, động cơ xe vẫn đang không ngừng gào rú.

Jacob vẫy tay lia lịa.

-Nhanh lên, Bella! – Người thiếu niên ráng sức kêu, cố át cái âm thanh đinh tai nhức óc; nơi cần cổ của cậu ta, nổi hết tất cả các đường gân.

Tôi khựng lại đúng một giây trước khi hiểu ra sự vụ.

Và rất nhanh, tôi đưa mắt sang Mike, hiểu rằng mình chỉ có được vài giây ngắn ngủi mà thôi.

-Mình thấy không được khoẻ, mình về nhà nghen? – Tôi bày tỏ ý định, nhưng giọng nói lại hứng khởi một cách bất ngờ.

-Ờ, không sao – Mike lầm bầm.

Tôi đặt vội nụ hôn lên má anh bạn “hiệp sĩ”, một nụ hôn nhẹ như mây.

-Cảm ơn Mike. Mình nợ cậu một lời mời – Tôi nói to, đôi chân bắt đầu hoạt động hết tần suất.

Jacob rồ ga, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười kéo rộng đến mang tai. Tôi leo phóc lên yên sau, vòng tay ôm chặt lấy thắc lưng cậu bạn.

Tôi vẫn kịp nhận ra Alice đang đứng như trời trồng bên quán ăn, đôi mắt rừng rực những phẫn uất, còn đôi môi thì cong lại để lộ những chiếc răng sáng trắng.

Tôi gửi lại lời van xin đến cô bạn… bằng ánh mắt.

Thế rồi chúng tôi phóng đi như bay, nhanh đến nỗi bụng tôi sôi lên, muốn rơi cả cái bao tử ra ngoàii.

-Chị giữ chặt nhé – Jacob hét váng lên.

Sau tiếng hét đó, chiếc xe đột ngột tăng tốc, lao ra đường quốc lộ; tôi chỉ còn biết chúi mặt vào tấm lưng của Jacob. Chừng nào chúng tôi vào đến lãnh địa người Quileute thì chiếc xe mới chịu giảm tốc độ. Còn từ giờ cho tới lúc đó thì tôi cứ phải giữ nguyên tư thế này. Bụng tôi không ngừng cầu nguyện, mong cho Alice đừng đuổi theo, và ngài cảnh sát trưởng cũng không bất ngờ chứng kiến thấy cảnh này…

Cuối cùng rồi chúng tôi cũng vào đến lãnh địa bình an. Chiếc xe máy giảm dần tốc độ, Jacob sửa lại tư thế, ngồi thẳng người lên và phá ra cười đắc ý. Tôi mở bừngmắt ra ngay tắp lự.

-Chúng mình làm được rồi – Người thiếu niên rú to – Vụ cướp tù binh này không đến nỗi tệ, phải không?

-Em thông minh lắm, Jake.

-Em nhớ chị có nói rằng con đỉa tiên tri kia không thể biết được em sẽ làm gì. Em mừng là chị đã không nghĩ đến chuyện đó, nếu không, ắt hẳn cô ta sẽ chẳng cho chị đến trường đâu.

-Đó là lý do khiến chị cố gắng không lưu tâm đến đấy.

Người bạn nhỏ hả hê cười.

-Hôm nay chị muốn làm gì nào?

-Gì cũng được! – Và tôi cũng bật cười, lòng nhẹ thênh thênh vì đã được giải thoát.