Nhật thực - Chương 19 - Phần 1
Chương 19
ÍCH KỶ
Edward bế tôi về nhà, nghĩ rằng tôi không còn có thể chịu đựng thêm được nữa. Hẳn tôi đã ngủ trên đường về nhà.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường, ánh sáng xám xịt tọi vào cửa sổ phòng tôi xiên góc một cách kì lạ. Hẳn là trời đã về chiều.
Vừa ngáp, tôi vừa duỗi người, với tay tìm anh… Không có!
– Edward? – Tôi thì thào.
Mấy ngón tay không ngừng tìm kiếm của tôi cuối cùng cũng chạm vào một vật lạnh ngắt nhưng mềm mại. Đó chính là tay anh.
– Lần này thì em dậy thật rồi phải không? – Anh khe khẽ hỏi.
– Ưmmm – Tôi thở dài đồng ý – Chẳng lẽ em đã dậy nhiều lần rồi hả anh?
– Em cứ thao thức, nói nguyên cả ngày.
– Nguyên ngày? – Tôi chớp chớp mắt và lại dõi nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Cả đêm dài em không ngủ mà – Anh đáp như một sự khẳng định – Em nằm trên giường nguyên một ngày luôn.
Tôi ngồi dậy, đầu óc chao đảo. Ánh sáng rọi vào cửa sổ phòng tôi đến từ hướng tây.
– Ôi trời ơi.
– Em đói rồi phải không? – Anh đoán chừng – Em có muốn ăn sáng trên giường không nào?
– Em sẽ chuẩn bị, anh – Tôi uể oải đáp, rồi lại làm động tác duỗi mình – Em cần phải ngồi dậy đi tới đi lui.
Anh nắm lấy tay tôi, theo tôi xuống bếp, mắt dõi theo tôi một cách cẩn thận, cơ hồ như tôi sẵn sàng té lăn ra đó bất cứ lúc nào. Hoặc không thì anh cũng nghĩ tôi đang bị mộng du.
Tôi sửa soạn bữa ăn của mình thật đơn giản: thẩy vào lò nướng hai miếng bánh tạc; không quên liếc qua hình ảnh của mình phản chiếu trong lớp crôm kim loại.
– Ồ, em nhếch nhác thật.
– Nguyên một đêm dài em không ngủ mà – Anh dịu dàng nhắc lại – Lẽ ra, em nên ở nhà ngủ mới phải.
– Đúng rồi! Và không biết chuyện gì hết. Anh biết không, bây giờ anh cần phải bắt đầu chấp nhận một sự thật rằng em đã là một thành viên của gia đình anh.
Edward mỉm cười.
– Sự thật đó anh đã quen rồi mà.
Tôi ngồi xuống ăn điểm tâm với anh ngồi ngay bên cạnh. Đúng lúc vừa đưa cái bánh lên cắn miếng đầu tiên, tôi chợt nhận ra Edward đang ngó lom lom vào tay mình. Như một phản ứng tự nhiên, tôi nhìn xuống, thấy món quà của Jacob vẫn còn đeo nơi cổ tay.
– Cho anh mượn xem nhé? – Vừa hỏi, anh vừa đưa tay đến con sói gỗ nhỏ xíu.
Tôi nuốt đánh ực một cái.
– Vâng.
Một cách nhẹ nhàng, anh luồn tay bên dưới sợi dây đeo tay, đỡ lấy bức tượng xinh xinh trong lòng bàn tay trắng muốt của mình. Trong một thoáng, cơn sợ hãi lan toả khắp hồn tôi. Chỉ cần một cú vặn nhẹ của anh thôi, còn sói của tôi sẽ vỡ vụn ra thành ngàn mảnh.
Nhưng lẽ tất nhiên, Edward sẽ không bao giờ làm như thế. Tôi xấu hổ vì ý nghĩ tệ hại vô tình của mình. Anh chỉ giữ bức tượng một lúc rồi buông tay ra. Con sói gỗ được thả, đung đưa dưới cổ tay tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh, cố dò ra cảm xúc đang hiện hữu trong đó. Nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy được chỉ là một sự trầm ngâm; nếu có chuyện gì thì rõ ràng là anh đang giấu tôi…
– Jacob Black tặng quà cho em.
Đây không phải là câu hỏi, cũng không phải là lời… buộc tội, mà chỉ là một nhìn nhận. Nhưng tôi biết rõ mười mươi rằng anh đang mường tượng lại ngày sinh nhật của tôi cùng những dằn dỗi của tôi đối với các món quà; tôi đã không cần bất cứ một món nào, nhất là của Edward. Với lối suy nghĩ đó thì không đúng một chút nào, và lẽ dĩ nhiên, mọi người cũng đã không trách cứ gì tôi…
– Anh cũng tặng quà cho em mà – Tôi nhắc anh – Anh cũng biết là em thích những món quà tự tay làm lấy.
Edward mím môi lại trong một giây.
– Thế hàng không tốn tiền mua thì sao? Em có chấp nhận không?
– Anh nói gì?
– Sợi dây đeo tay này nè – Ngón tay của anh mơn đúng một vòng trên cổ tay tôi – Em có định đeo nó mãi không?
Tôi nhún vai.
– Vì em không muốn cậu ta bị tổn thương – Anh gợi hướng trả lời cho tôi một cách ý nhị.
– Vâng, em cũng nghĩ vậy.
– Thế em không nghĩ rằng điều này là không công bằng sao – Anh hỏi, ánh mắt nhìn xuống bàn tay có đeo sợi dây của tôi, anh lật lòng bàn tay ấy lên, lướt nhẹ ngón tay lên các tĩnh mạch – … nếu như anh cũng có biểu tượng của mình?
– Biểu tượng?
– Một món quà lưu niệm, để lúc nào em cũng nhớ đến anh.
– Anh lúc nào cũng ở trong từng suy nghĩ của em mà. Em không cần phải có thứ gì gợi nhớ đâu.
– Thế nếu anh tặng em thì em có đeo không? – Edward nhấn mạnh.
– Quà rẻ rẻ thôi hả anh? – Tôi tỏ ý thăm dò.
– Ừ, anh có nó từ rất lâu rồi – Nụ cười của Edward thật hồn hậu.
Nếu như đây chỉ là phản ứng của anh về món quà của Jacob thì tôi sẽ sẵn lòng đón nhận.
– Anh tặng em thứ gì cũng được, miễn điều đó làm anh vui.
– Em đã nhận thấy mình cư xử thiên vị chưa? – Edward hỏi, ngữ điệu chuyển sang hướng buộc tội – Anh cũng đã chuẩn bị quà cho em kia mà.
– Thiên vị chỗ nào?
Ánh mắt của Edward trở nên u ám.
– Ai tặng quà cho em cũng được hết. Ai cũng được, trừ mỗi mình anh. Anh muốn làm sao được tặng cho em một món quà mừng em tốt nghiệp, vậy mà anh không dám. Anh biết quà tặng của người khác thì khiến em buồn ít, chứ của anh thì em buồn nhiều. Thật là không công bằng. Em giải thích như thế nào đây?
– Có gì đâu – Tôi nhún vai – Anh quan trọng hơn những người khác. Anh đã tặng bản thân mình cho em. Điều đó còn hơn tất cả những gì em xứng đáng được nhận; những gì khác anh dành tặng em chỉ khiến chúng ta thêm chênh lệch nhau mà thôi.
Edward đăm chiêu một lúc rồi mở căng đôi mắt.
– Coi cách nhìn nhận của em về anh kìa, kì cục chưa từng thấy.
Tôi ăn bữa sáng của mình một cách bình thản. Tôi biết anh sẽ chẳng thèm nghe nếu tôi một mực bảo rằng suy nghĩ của anh hoàn toàn ngược lại với những tâm sự trong lòng tôi.
Điện thoại của Edward chợt phát ra những âm thanh rì rì.
Anh nhìn vào số điện thoại rồi mới mở máy.
– Chuyện gì thế, Alice?
Áp chiếc điện thoại di động vào tai, Edward chăm chú lắng nghe. Tôi chờ đợi phản ứng của anh, bất giác lo lắng. Dường như những gì Alice nói ở đầu dây bên kia không hề làm cho anh ngạc nhiên, thậm chí một vài lần anh còn thở dài.
– Anh cũng đoán được phần nhiều – Anh trả lời cô em gái, trong khi đôi mắt không thôi nhìn xoáy vào mắt tôi, trán anh hơi nhăn lại mang hàm ý chê trách – Cô ấy nói mới trong lúc ngủ.
Tôi phát hoảng. Tôi đã nói gì nhỉ?
– Để đó anh lo – Edward nói một cách chắc nịch.
Anh trân trối nhìn tôi trong lúc tắt máy.
– Em có điều gì muốn nói với anh không?
Tôi đắn đo suy nghĩ. Với lời cảnh báo của Alice tối qua, tôi có thể đoán được lí do vì sao cô bạn ấy gọi điện thoại. Và tôi nhớ lại những cơn mơ khắc khoải cả ngày trên giường – Tôi đã đuổi theo Jasper, cố chạy theo anh ta, rồi bắt gặp khoảng đất trống giữa cánh rừng không khác gì một mê lộ; tôi biết rằng mình sẽ tìm thấy được cả Edward… Edward cùng những con quái vật đang muốn sát hại tôi, nhưng tôi không còn quan tâm đến điều kinh khủng đấy nữa, bởi trong tôi đã có quyết định rõ ràng – Có thể hiểu rằng Edward đã nghe lỏm tất cả trong lúc tôi ngủ.
Tôi bặm môi lại một lúc khá lâu, không dám đón nhận ánh nhìn từ anh. Edward vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
– Em thích suy nghĩ của Jasper – Cuối cùng tôi cũng thốt ra thành lời.
Anh rên rỉ.
– Em muốn góp một tay. Em phải làm một điều gì đó – Tôi khăng khăng – Mọi người rổi sẽ gặp nguy hiểm mất thôi.
– Jasper không nghĩ như vậy. Đây là chuyên môn của anh ấy – Edward lừ mắt nhìn tôi.
– Anh không thể đem em đi giấu như thế được – Tôi vặc lại – Em sẽ không ngồi yên trong rừng trong lúc tính mạng của tất thảy mọi người đều lâm nguy vì em.
Edward đang cố kiềm nén một nụ cười.
– Alice không hề thấy em ở bãi đất trống, Bella ạ. Cô ấy thấy em đang chụp vô số ếch ở trong rừng và bị lạc đường. Em không thể tìm thấy bọn anh đâu; em chỉ khiến anh mất thời gian đi kiếm em sau trận chiến thôi.
Tôi cũng cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh như anh.
– Đó là vì Alice không tính đến Seth Clearwater đó thôi – Tôi đáp lại một cách lễ độ – Chứ nếu có, hẳn nhiên là bạn ấy sẽ chẳng thể nhìn thấy điều gì rồi. Nhưng xem ra, Seth cũng muốn tham gia không kém gì em. Không nên quá khắc nghiệt bắt cậu ấy phải trông chừng em làm gì.
Một nỗi giận dữ xuất hiện chớp nhoáng trên gương mặt của Edward, nhưng ngay sau đó, anh hít vào một hơi thật đầy, cố gắng trấn tĩnh trở lại.
– Nếu em không cho anh hay, có thể chuyện sẽ xảy ra như thế lắm… Giờ thì anh sẽ phải nhắc Sam hạ lệnh cho Seth mới được. Dù có muốn tới cỡ nào, Seth cũng không dám tảng lờ huấn thị của cấp trên đâu.
Tôi cố giữ cho nụ cười của mình thật bình thản.
– Nhưng hà cớ gì Sam lại điều lệnh đó? Một khi em đã nói với anh ta rằng em có mặt thì lòng em mới yên? Em dám đánh cược rằng Sam sẽ giúp đỡ em nhiều hơn anh đấy.
Edward cố dằn lòng thêm lần nữa.
– Có lẽ em nói đúng. Nhưng anh dám chắc rằng Jacob sẽ rất háo hức được ra sắc lệnh tương đương.
Tôi cau mày.
– Jacob ư?
– Jacob là đội phó mà. Cậu ta không kể với em à? Lệnh của Jacob cũng có giá trị thi hành lắm đấy.
Anh đã thắng tôi, qua nụ cười của anh, tôi hiểu anh biết điều đó. Trán tôi hằn lên những vết nhăn. Jacob sẽ về phe Edward – trong trường hợp cá biệt này – Tôi tin chắc điều đó. Cậu bạn người sói chưa bao giờ hé lộ cho tôi biết cái điều mà anh vừa mới thốt ra kia.
Thừa lúc tôi rối trí trong giây lát, Edward tiếp tục “bồi thêm một nhát”, vẫn bằng cái giọng nói êm dịu và tự nhiên, tuy có chút dè chừng.
– Đêm qua, anh đã điểm hết một vòng suy nghĩ của đội sói. Nói thật là nó thú vị hơn xem một bộ phim tình cảm sụt sùi trên tivi rất nhiều. Anh không thể hình dung được một đội sói hùng mạnh như vậy lại ẩn chứa trong lòng những hạt nhân rắc rối. Suy nghĩ của một cá nhân lại khiến cho cả một tập thể điêu đứng… Quả thực là hấp dẫn.
Rõ ràng là anh đang cố ý làm cho tôi phân tâm. Tôi hậm hực nhìn anh.
– Jacob còn giấu em nhiều bí mật lắm – Anh nói tiếp, kèm theo một nụ cười ranh mãnh.
Tôi không trả lời, vẫn nhìn anh đăm đăm, quyết định ngừng cuộc tranh luận của mình và chờ đợi một sự mào đầu mới.
– Ví dụ nhé, em có chú ý thấy con sói xám nhỏ nhất đêm qua không?
Tôi gật đầu một cách quả quyết.
Anh cười khúc khích.
– Bấy lâu nay, họ đang răm rắp tuân theo các truyền thuyết của bộ tộc mình; vậy mà đùng một cái, xuất hiện những thứ truyền thuyết không báo trước để họ kịp chuẩn bị.
Tôi thở dài.
– Được rồi, nghe em hỏi đây. Anh đang nói về chuyện gì vậy?
– Họ luôn chấp nhận không một chút thắc mắc về nỗi chỉ có con trai đích tôn của người mang dòng máu sói mới có sức mạnh biến đổi mà thôi.
– Vậy là có người chẳng thuộc dòng dõi sói gì hết cũng có thể biến đổi?
– Không phải. Cô gái ấy cũng là cháu đích tôn.
Tôi chớp chớp vài cái rồi mở mắt ra thật căng, hỏi lại:
– Cô gái ư?
Edward gật đầu.
– Người con gái ấy có biết em. Cô ấy tên là Leah Clearwater.
– Chị Leah là người sói! – Tôi thét lên một câu inh tai – Cái gì vậy? Bao lâu rồi? Sao Jacob không cho em biết?
– Có những điều cậu ta không được phép hé lộ chứ em, chẳng hạn như số thành viên. Như anh đã nói từ trước rồi đấy, khi Sam ra chỉ thị, đội sói không dám không nghe theo. Khi ở gần anh, Jacob đã vô cùng thận trọng, cậu ta cố gắng nghĩ đến những điều khác. Nhưng lẽ tất nhiên, sau cái đêm ấy, tất thảy mọi việc đều trở lại bình thường.
– Em không dám tin. Leah Clearwater! – Hốt nhiên tôi nhớ lại những điều đã được nghe Jacob nói về Leah và Sam, cùng cách hành xử của cậu ta cứ như cậu ta đã nói hớ quá nhiều, sau khi Jacob kể rằng hằng ngày Sam phải nhìn vào đôi mắt Leah và biết rằng anh ta đã đi ngược lại những điều đã hứa với cô gái ấy… Leah ngồi lặng lẽ trên đá với giọt nước mắt long lanh đọng trên gò má khi nghe già Quil nói đến gánh nặng và sự hi sinh mà những người con trai của tộc Quileute phải gánh vác… Rồi ông Billy dành nhiều thời gian đến nhà bà Sue vì những rắc rối của bà với hai người con… Thì ra, những rắc rối ấy chính là việc hai chị em họ đều đã trở thành người sói!
Chưa hề có khi nào tôi dành nhiều suy nghĩ của mình cho Leah Clearwater, ngoài nỗi xót thương cho tình cảnh của cô gái khi ông Harry ra đi, và tiếc thêm cho Leah một lần nữa khi Jacob kể với tôi về chuyện tình của chị, về mối duyên ngầm kì lạ của Sam với cô em họ của Leah đã làm cho trái tim chị tan nát như thế nào.
Và giờ đây, chị trở thành một thành viên của đội sói, dưới trướng của Sam, phải lắng nghe suy nghĩ của anh ta… và không thể giấu được suy nghĩ của bản thân mình.
Em ghét cái vụ đó nhất, Jacob đã tâm sự với tôi như vậy. Tất cả mọi điều mà chị lấy làm e thẹn, xấu hổ đều bị phơi bày ràng ràng ra hết trước mắt mọi người.
– Tội nghiệp Leah – Tôi thều thào.
Edward khụt khịt mũi.
– Cô gái đó đang khiến cho cuộc sống của các thành viên còn lại trở thành địa ngục kìa. Anh không dám chắc Leah xứng đáng với sự cảm thông của em đâu.
– Anh nói vậy là sao?
– Họ đã đủ khổ sở về nỗi phải chia sẻ suy nghĩ của mình lắm rồi. Hầu hết mọi người đều nỗ lực hợp tác với nhau, cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Chỉ cần một thành viên có tư tưởng châm chích thôi là mọi người sẽ đau lòng lắm.
– Chị ấy có lý do để làm như vậy – Tôi thầm thì, vẫn bênh vực cho Leah.
– Ừ, anh biết – Edward trả lời – Thật sự, duyên ngầm là một trong những điều lạ lùng nhất mà anh từng được chứng kiến, và thấy qua những điều kỳ khôi trong đời – Edward lắc đầu một cách kinh ngạc – Cái cách mà Sam bị cột vào Emily thật không thể diễn tả được, hay anh nên gọi là Sam của Emily nhỉ. Sam thật sự không có chọn lựa. Mối tình đó làm anh nhớ đến vở Giấc mộng đêm hè, bùa yêu của các tiểu thần đã gây ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười… giống như bùa phép vậy – Anh mỉm cười – Cũng mạnh mẽ như tình cảm mà anh dành cho em đây.