Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 01 - 02
Chương 01: Xuyên qua là trừng phạt sao?
(Lời mụ tác giả: Chương 1 đây rồi, đừng nóng, đừng nóng, đặc sắc ở phía sau, cuộc gặp gỡ kinh thiên động địa của trạch nữ hiện đại và Bạch xà trong truyền thuyết!!!!)
Khi trên TV bắt đầu chiếu phim “Truyền Thuyết Bạch Xà” cũng là lúc mọi người biết kì nghỉ hè đã tới.
“Em gái à. Em thật là không biết thưởng thức, những thứ này quá vô nghĩa.” Hứa Tiên đi qua phòng khách, thấy cô em họ đang ôm một bọc khoai tây chiên xem Truyền thuyết Bạch Xà, dáng vẻ rất thưởng thức, không khỏi nguyền rủa một câu. Tên của cô thật bi ai lại trùng với tên Hứa Tiên. Chính là cái tên tiểu bạch kiểm, vô cùng hèn yếu đáng khinh kia! Cho tới nay, trạch nữ Hứa Tiên của chúng ta rất là khinh bỉ bạn tiểu bạch kiểm Hứa Tiên, cực kỳ khinh bỉ. Chưa nói đến chuyện không giống đàn ông, lại còn là một tên mặt trắng không có phẩm chất! Có việc gì cũng hô to gọi nhỏ ‘nương tử, nương tử’, thật là giống con gà mái quá đi, quá ghê tởm! Tại sao Tiểu Thanh ban đầu không một kiếm đâm chết hắn đi a! Lại có thể ở chùa Kim Sơn tu hành hai mươi năm thành tiên, tiên cái đầu hắn á, hắn nên bị hủy thành tro bụi mới đúng! Trùng tên với một nam nhân như vậy thật là sỉ nhục cô quá mà. Nhưng bất kể cô có kháng nghị muốn đổi tên thế nào, cha mẹ cũng không đồng ý, nên cô đành phải chấp nhận.
“Nào có cái thần tiên cứt chó gì đâu chứ.” Hứa Tiên khinh thường bổ sung.
“Chị họ, chị coi thường thần tiên, cẩn thận thần tiên trừng phạt chị đó.” Cô em họ nhai khoai tây chiên nói rất chân thành.
“Trừng phạt cái đầu em á, em xem ít mấy thứ này thôi, cẩn thận chị nói cho mẹ em biết, em mê tín thế nào!” Bạn trạch nữ Hứa Tiên nảy sinh oán hận, cướp lấy khoai tây chiên trong tay cô em rồi quay về phòng mình ăn ngấu nghiến.
Cô em họ ở phía sau rầm rì oán trách mấy câu, cũng không dám chọc cô, lấy thêm một bọc khoai tây chiên nữa mở ra, tiếp tục thưởng thức bộ phim trên TV.
Ban đêm nóng bức, người ngủ trên giường tiếng thở như rán cá, còn tự động hóa cá, lật qua lật lại như bị nướng.
“Nóng quá, nóng quá, thật chặt, thật chặt ….” Hứa Tiên vốn cảm thấy rất nóng nhưng bộ ngực tự nhiên thắt chặt lại, là chuyện gì xảy ra thế?
“Hán Văn à, tỷ tỷ thật xin lỗi muội. Ban đầu mẹ quyết định như vậy cũng là vì muốn tốt cho muội, muội đừng nghĩ không thông nữa mà.” Tiếng khóc của một nữ nhân không ngừng vang vọng bên tai cô.
Ầm ĩ quá vậy, không để cho người ta ngủ à?
Hán Văn? Cái tên này có chút quen thuộc. Không phải quen thuộc mà là rất quen thuộc. Đây không phải tên tự của cái tên ngốc mặt trắng kia sao?
Hứa Tiên tức giận nha. Nhóc kia có phải ngứa mông hay không, sao lại cho âm lượng TV lớn như vậy, không để cho người ta ngủ sao?
Hứa Tiên chợt ngồi dậy, định rống lên quát cô em họ, nhưng vừa mở miệng thì liền ngây ngẩn.
Đây không phải là phòng ngủ của mình, cô dám khẳng định. Đồ đạc mang đậm sắc thái cổ xưa, bên cạnh còn có một cô gái mặc đồ cổ trang đang khóc.
Uầy, chắc là nằm mơ. Hứa Tiên lại nằm xuống, lật người chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Hán Văn, Hán Văn ơi, muội đừng hù dọa tỷ tỷ mà.” Cô gái mặc đồ cổ trang ngồi bên giường vừa thấy Hứa Tiên phản ứng như thế, vẻ mặt luống cuống, vươn tay nắm lấy bả vai Hứa Tiên lắc rồi lại lắc.
Lắc đến khi muốn phun ra, Hứa Tiên mới lệ rơi đầy mặt nhận định đây đúng là sự thật, không phải là đang nằm mơ, đây là thật. Đây mới thật là sự thật! Xuyên qua? Mẹ kiếp, mặc dù hiện tại đang lưu hành tiểu thuyết xuyên không, nhưng không có nghĩa là cô thích nha! Cuộc sống không có Internet, không có trò chơi, không có đồ ăn vật, một trạch nữ như cô làm sao mà chịu nổi?
Hứa Tiên bất đắc dĩ ngồi dậy, vừa định nói chuyện, lại thấy bộ ngực thắt chặt từng hồi. Cô theo bản năng sờ soạng ngực mình, sau đó giống như bị sét đánh. Ngực đâu? Bộ ngực sóng cả nở nang của mình đâu? 36D đâu, sao giờ lại bằng phẳng thế này. Xuyên qua thành đàn ông ư? Không thể nào! Hứa Tiên hai mắt tối sầm trực tiếp ngất đi.
Cô gái bên giường thấy thế, lại càng hô to gọi nhỏ, vội vàng chạy đi muốn tìm đại phu.
“Chờ một chút….” Giọng nói của Hứa Tiên yếu ớt truyền đến từ trên giường.
“Hán Văn, muội không sao chứ? Muội làm sao rồi?” Cô gái mặc cổ trang như hổ đói vồ mồi, nhào lên, đè đến Hứa Tiên mắt trợn trắng.
“Không có chuyện gì bị đè như vậy cũng sẽ thành có chuyện đấy đại tỷ.” Hứa Tiên vô lực nói.
“Hán Văn, muội rốt cục nghĩ thông rồi? Chịu gọi tỷ là tỷ tỷ tức là không còn giận nữa rồi đúng không?” Cô gái cổ trang vui mừng hỏi lại.
Hứa Tiên trầm mặc, mình còn chưa hiểu truyện gì xảy ra đâu, làm sao mà tiếp lời. Hán Văn? Cái tên này rất quen thuộc, không phải là tên tự của tên tiểu bạch kiểm kia sao? Chẳng lẽ nơi này là thế giới trong truyện Bạch xà? Nếu thật như thế, chẳng phải là bi kịch tới cực điểm sao? Con mẹ nó ! Xuyên qua thành nam nhân không phải là điều đau khổ nhất, mà đau khổ nhất là xuyên qua thành kẻ mình ghét nhất.
Bộ ngực bị thắt chặt, rất khó chịu. Hứa Tiên theo bản năng sờ lên ngực mình, phát hiện trên ngực quấn từng vòng vải trắng.
Này! Đây là cái gì? Hứa Tiên một phen kinh ngạc, dùng sức sờ soạng tiếp, sau đó là mừng như điên. Có ngực đó, mình có ngực đó, xem ra không bị xuyên thành nam nhân rồi. Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trắng bệch, theo bản năng sờ xuống phía dưới. Hoàn hảo, không có, ‘đồ chơi’ kia cũng không có. Hứa Tiên yên lòng, thân thể này đúng là nữ nhân. Nếu nửa người trên là nữ nhân, nửa người dưới lại là nam nhân thì chết mất, không, là sống không bằng chết!
Cô gái mặc cổ trang bên giường chăm chú nhìn một loạt hành động kỳ quái của Hứa Tiên, nhưng không có mở miệng hỏi, theo nàng thấy, chuyện tình hôm nay đối với Hứa Tiên đã tạo thành một đả kích quá lớn rồi.
“Này, Hán Văn, muội có đói bụng không, tỷ tỷ đi nấu cho muội chút cháo nha.” Cô gái mặc cổ trang quan tâm hỏi.
“A nha, được.” Hứa Tiên quay đầu, nhìn cô gái trước mắt, đờ đẫn gật gật.
Cô gái mặc cổ trang rất vui mừng, xem ra Hán Văn thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
“Hán Văn, đừng giận tỷ tỷ nữa, ban đầu cha mẹ cũng là vì tốt cho muội, cao tăng bảo ngày sinh tháng đẻ của muội không tốt, nên mới đem muội nuôi dưỡng như nam tử, muội đừng nóng vội, chờ đến năm hai mươi lăm tuổi, là có thể khôi phục thân phận nữ nhi, đến lúc đó khổ tận cam lai, chúng ta sẽ dọn nhà đến nơi mà không ai biết chúng ta, tìm một mối hôn sự tốt cho muội. Muội ngàn vạn lần đứng nghĩ quẩn nữa nha.” Cô gái mặc cổ trang trong lòng vẫn còn sợ hãi khuyên giải.
“Nha, được.” Hứa Tiên lại đờ đẫn gật đầu, đầu óc cô giờ phút này rất loạn, vô cùng loạn. Cô cần một mình yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cô gái cổ trang nhẹ nhàng rời đi, để lại Hứa Tiên một mình ngây ngốc ngồi ở trên giường, suy nghĩ tất cả những điều bất ngờ này.
Hung hăng cấu một cái lên tay, đau quá. Không phải là mơ! Nhìn bốn phía, tuyệt đối không giống với đồ dùng cô quen thuộc. Cô vốn là đang ngủ ngon ở nhà, làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Chợt nhớ tới câu kia của em họ ‘chị họ, chị coi thường thần tiên, cẩn thận thần tiên trừng phạt chị đó.’ Hứa Tiên hóa đá rồi, sẽ không thật là vậy đi… Có phải không… Đại khái, có lẽ là không thể nào…
Mẹ kiếp! Nhưng sự thật tàn khốc nói cho cô là sẽ, sẽ…..
Trong truyện Bạch xà, Hứa Tiên là con gái sao? Chuyện Bạch xà báo ân xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ truyền thuyết chỉ là đồ giả? Sờ sờ cằm, Hứa Tiên chợt hiểu ra, vốn là truyền thuyết, thì không phải là thật. Nhưng mà bây giờ mình xuyên tới, sẽ như thế nào đây?
Cái này không nói, nhưng cha mẹ Hứa Tiên có phải bị thiếu não hay không a? Cao tăng nhìn ngày sinh tháng đẻ, mà lại đem con gái mình nuôi như con trai, còn đến tận năm hai mươi lăm tuổi? Nữ nhân tuổi này ở cổ đại là thành gái ế đi?
Hứa Tiên nghĩ tới nghĩ lui, đều không tìm được logic phù hợp với thực tế, định nằm úp xuống chuẩn bị ngủ. Có lẽ, ngủ một giấc sẽ trở về thôi!
Đây là hy vọng xa vời, tuyệt đối là hy vọng xa vời.
Vừa mới mơ mơ màng màng, một đoạn trí nhớ không thuộc về cô xuất hiện. Cái này càng xác định, nơi này thật là thế giới trong truyện Bạch xà, cô thật sự xuyên qua thành Hứa Tiên, cô gái mặc cổ trang vừa rồi chính là tỷ tỷ nàng, Hứa Kiều Dung. Nàng hiện tại mới mười lăm tuổi, vẫn còn đang đi học tại trường tư. Nhưng trong nhà thật đúng là không giàu có gì, Hứa Hán Văn không muốn tiếp tục đi học nữa, không muốn lãng phí tiền như thế, muốn bỏ học để đi làm. Hứa Kiều Dung vì chuyện này mà xung đột cùng nàng, nàng kích động rống lên thân nữ nhi cho dù đi học thi đậu thì có thể thế nào. Rồi rất hận thân phận nữ nhi của mình, chất vất tại sao lại muốn đem mình nuôi như nam tử. Sau đó quá kích động nên té xỉu, tiếp theo chính là Hứa Tiên – bạn trạch nữ xuyên qua. Hiện tại Hứa gia chỉ có Hứa Tiên cùng Hứa Kiều Dung sống nương tựa lẫn nhau, hoàn toàn dựa vào việc Hứa Kiều Dung khâu vá, sửa đồ, giặt đồ cho người ta mà kiếm sống. Có điều, hình như có một Tiểu bộ khoái đang theo đuổi Hứa Kiều Dung, Hứa Kiều Dung dường như vẫn chưa đáp ứng. Xem ra, cách đoạn Bạch xà Bạch Tố Trinh báo ân còn một đoạn thời gian nữa.
Hứa Tiên đang trong lúc choáng váng, cửa bị đẩy ra, Hứa Kiều Dung mắt đỏ hồng đi đến, bưng một chén cháo.
“Hán Văn, nếu như muội không muốn đi học nữa thì tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng muội.” Hứa Kiều Dung nhẹ nhàng nói, “Trước tiên uống chén cháo này, sao đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”
Hứa Tiên ngồi dậy, trong lòng thở dài, nhận lấy cháo rồi uống. Thầm nghĩ nếu đã xui xẻo đến thế giới này, như vậy kế tiếp mình phải làm gì đây? Sống ở đâu thì yên ở đấy? Có lẽ thật như em họ nói, mình đối với thần tiên bất kính cho nên mới xuyên tới nơi này. Ngồi ăn chờ chết, diễn hết kịch bản mình có thể về nhà sao? Cũng không biết Bạch xà kia bao giờ thì xuất hiện.Vấn đề là mình không phải bách hợp (ám chỉ đồng tính nữ). Lại nói nàng kia phải báo ân…, mình cũng không thể nào cùng nàng thành thân. Đến lúc đó biết nên cầu nàng cái gì mới tốt đây? Hỏi nàng có thể hay không đưa mình quay lại thế giới cũ sao? Phi! Không được, tìm đường sao? Nếu như nàng biết mình không phải là ân nhân của nàng, vậy thì hỏng bét. Nàng cũng không thể biến đá thành vàng, nếu không ban đầu đã không đi trộm ngân khố quan phủ rồi, vậy thì không thể đòi tiền tài. Phải làm sao cho nàng báo được ân, thì cái vở kịch này mới có thể xong a. Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tiên cũng không nghĩ ra được kết quả.
“Hán Văn, nếu muội không đi học nữa, vậy thì muốn làm gì?” Hứa Kiều Dung quan tâm hỏi.
Hứa Tiên uống xong ngụm cháo cuối cùng, cầm chén đưa cho Hứa Kiều Dung, suy tư, theo đúng kịch bản mà nói, như vậy thì hẳn là mình đi học y? Lại còn thích hợp ra vẻ tôn kính với thần tiên đúng không? Nghĩ thế khóe miệng Hứa Tiên có chút co giật.
“Muội muốn học y.” Hứa Tiên cân nhắc trước sau, mở miệng nói.
Hứa Kiều Dung sửng sốt, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó nghĩ xem làm sao chuẩn bị để Hứa Tiên đi học y.
“Được, tỷ tỷ đáp ứng muội. Nhưng mà phải học cho thật tốt thật giỏi nhé.” Lòng Hứa Kiều Dung có chút chua xót, thật ra thì học giỏi rồi thì sao? Hán Văn là nữ giả nam trang, sau này đường đi khó khăn cỡ nào, nàng biết rõ hơn bất kì ai.
“Vâng.” Hứa Tiên đáp một tiếng, nhìn trong mắt Hứa Kiều Dung có sự phân vân, đáy lòng than thở. Lại thấy hận cái tên gọi là cao tăng kia, bói cái gì mà ngày sinh tháng đẻ, làm cho phức tạp như thế.
Hứa gia khốn khó, nên Hứa Kiều Dung đến ngày thứ ba mới thu xếp thỏa đáng được chuyện này. Sau đó đưa Hứa Tiên đến một tiệm thuốc học y. Thật ra thì nhìn Hứa Kiều Dung mỗi ngày mệt nhọc như vậy, Hứa Tiên cũng không đành lòng. Ở cổ đại một cô gái kiếm sống nuôi một nhà như thế, đã là chuyện vô cùng khó khăn gian khổ. Bây giờ trở thành “đệ đệ” của Hứa Kiều Dung, vậy cũng nên nghĩ xem có biện pháp gì cải thiện cuộc sống một chút hay không.
“Ừm, Vương đại nương, cho hai cái bánh bao, to một chút nhé.” Hứa Tiên sáng sớm đã bị Hứa Kiều Dung vội vàng đưa đến tiệm thuốc, lúc này ánh mắt mông lung đang dừng trước cửa hàng bánh bao, móc ra bốn đồng tiền mua bữa sáng cho mình.
“Được.” Vương đại nương đem hai cái bánh bao bỏ vào túi giấy đưa cho Hứa Tiên, “Lần sau lại tới nữa nha.”
“Được được.” Hứa Tiên cắn bánh bao có chút mơ hồ đáp lời. Bánh bao ăn trong miệng thật ngon, Hứa Tiên thỏa mãn nheo mắt lại, ây ây, thực là ngon quá đi. Nhìn lớp vỏ bánh, nhào bột đủ mềm, thịt heo này, tuyệt đối không phải thịt mỡ.
Đang lúc Hứa Tiên rung đùi đắc ý chuẩn bị đến tiệm thuốc, ở bên Tây Hồ, xuất hiện hai tuyệt thế mỹ nam. Một bạch y phiêu phiêu, bên hông là một thanh bảo kiếm khắc hoa văn cổ xưa, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Chẳng qua là trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có một tầng hàn khí che phủ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác ‘chớ đến gần’. Mà bên cạnh hắn là một công tử áo xanh tuấn mỹ, đôi mắt đẹp không an phận nhìn xung quanh. Hai người có bề ngoài xuất chúng như thế, dĩ nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Bây giờ chính là mùa du hồ, người đi đường liên tiếp quay đầu nhìn bọn họ. Thậm chí có không ít cô gái táo bạo làm bộ như không cẩn thận làm rớt khăn lụa xuống trước mặt hai người để gây chú ý, nhưng hai người vẫn trực tiếp không nhìn.
Chương 02: Nàng là nữ nhi.
“Bạch đại ca, người huynh muốn tìm, thật ở nơi này?” Công tử áo xanh nghi ngờ hỏi.
“Ừm.” Mỹ nam áo trắng lạnh nhạt trả lời, cũng không nói gì nữa.
“Làm sao tìm được đây, nhiều người như vậy.” Công tử áo xanh nhăn lại đôi mày liễu xinh đẹp, có chút không kiên nhẫn.
Mỹ nam áo trắng không nói gì, nhưng mắt sáng như đuốc nhìn phía trên cầu Đoạn.
Ở trên cây cầu nhỏ, có một thiếu niên gầy yếu miệng đang cắn bánh bao, hăng hái bừng bừng nhìn cảnh đẹp Tây Hồ. Không cần phải nói, thiếu niên này, chính là Hứa Tiên rồi.
“Chậc chậc, nhìn cảnh sinh thái này thật đẹp nha.” Hứa Tiên cắn bánh bao cảm thán cảnh đẹp trước mắt. Thật là đẹp, đẹp vô cùng. Ở xã hội hiện đại, cảnh đẹp căn bản cũng bị ô nhiễm. Một khi khai phá sẽ bị phá hủy, hết khăn giấy, tàn thuốc lá, cả vỏ chai nước suối. Ngay cả Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành) cũng là một mớ hỗn loạn kinh tởm. Vừa sang mùa hè liền tỏa ra từng trận hôi thối, có người còn đem đó thành nơi phóng uế bừa bãi. Trên sườn núi thì không cần phải nói, khắp nơi đều là rác thải trắng xóa. Mà cảnh đẹp trước mắt thì hoàn toàn bất đồng, đây mới thật là lục thủy (nước xanh) chứ, nhìn ngắm khiến cho lòng người thoải mái và hạnh phúc.
Hứa Tiên đang ngắm phong cảnh, lại không biết mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác.
Công tử áo xanh nhìn theo ánh mắt của mỹ nam áo trắng, cũng nhìn thấy người trên cây cầu nhỏ, đang muốn mở miệng hỏi gì đó. Mỹ nam áo trắng chớp mắt vung tay một cái, trong không trung trước mặt liền xảy ra biến hóa quỷ dị, xuất hiện cảnh tượng chỉ có hai người mới có thể nhìn. Chỉ thấy thiếu niên gầy yếu trên cây cầu nhỏ kia không ngừng biến hóa, biến hóa, cuối cùng biến thành mục đồng.
“Là hắn.” Mỹ nam áo trắng nói một câu nhàn nhạt, thu hồi phép thuật.
“Người nọ chính là người Bạch đại ca huynh muốn tìm?” Công tử áo xanh kinh ngạc hỏi.
Mỹ nam áo trắng vẫn lời ít ý nhiều như cũ: “Phải”. Dứt lời liền đi về trước, muốn đi về phía cây cầu.
Công tử áo xanh theo sát phía sau. Bây giờ đang ở phàm trần, không thể tùy ý sử dụng phép thuật, nếu không trực tiếp bay qua là tốt rồi, sao cần phải đi bộ như bây giờ?
Nhưng mà khi hai người đi tới trên cầu, đã không còn thân ảnh của thiếu niên gầy yếu kia nữa.
“Đi đâu rồi?” Công tử áo xanh nói thầm, nhìn ngó trước sau, nhưng vẫn không có thấy thân ảnh thiếu niên kia đâu.
Mỹ nam áo trắng không có lên tiếng, xuống cầu, đi bên hồ.
Mà Hứa Tiên đi một chút rồi dừng, một đường đi tới Khánh Dư Đường của Vương viên ngoại. Hôm qua gặp Vương viên ngoại này, bộ dạng mập mạp, lại rất hiền lành. Nàng trước hết học bán thuốc, sau đó học nghề y. Thật ra thì, Hứa Tiên nói với Hứa Kiều Dung muốn học y không chỉ là bởi vì nàng nghĩ phải theo cái gọi là kịch bản kia, mà là nàng vốn học trung y. Phải biết rằng, Tây y hiện đại chỗ nào cũng có, mà trung y ngày càng xuống dốc. Ở bệnh viện ngồi khám căn bản cũng là lão trung y rồi, người học trung y quá ít. Mà Hứa Tiên cố tình lại chính là đóa hoa hiếm thấy này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng lười! Bệnh nhân tìm trung y lại ngày càng ít, cho nên đi làm cũng như không. Như kiểu đi làm ba ngày nghỉ ngơi một ngày, thời gian ở bệnh viện cùng ở nhà hai hòa làm một. Không đi làm toàn bộ cuộc sống ở nhà của nàng là đồ ăn vặt, máy tính, chơi game.
Đến Khánh Dư Đường, thấy Vương Viên ngoại, sắc mặt không đổi vuốt đuôi (nịnh nọt, tâng bốc) vài cái, trêu chọc khiến cho ánh mắt Vương viên ngoại híp thành một đường, lúc này mới đi tới quầy, cùng một học đồ (người học) khác học bắt đầu việc ngày hôm nay. Có một học đồ họ Lý, vốn là có chút địch ý với Hứa Tiên, nhưng mà sau khi Hứa Tiên cùng hắn nói nhăng nói cuội mấy câu, lại còn tỏ vẻ chờ hết bận mời cơm vân vân, liền trở thành huynh đệ.
“Lý đại ca, tay huynh thật đúng là lợi hại, dùng một tay mà bốc đúng hai lạng.” Hứa Tiên nhìn Lý học đồ ước lượng dược liệu, nghiêm trang vuốt mông ngựa.
“Ha hả, đây là chút trò vặt thôi, chờ đệ thuần thục, đệ cũng có thể.” Lý học đồ rung đùi đắc ý, tâm tình vô cùng vui sướng. Đây là tiểu nhân vật thì sao, cũng có tiểu nhân vật kiêu ngạo không phải sao? Hứa Tiêm vuốt mông ngựa nếu kèm theo vẻ mặt nịnh hót, sợ là hắn không chịu nổi. Vấn đề là Hứa Tiên nói rất thành khẩn đó nha, điều này làm cho hắn vô cùng hưởng thụ.
Khánh Dư Đường làm ăn rất tốt, phu nhân của đại phu cùng Lý học đồ, cộng thêm Hứa Tiên cũng bận rộn cả một ngày.
“Hứa Tiên này, hôm nay thật vất vả cho ngươi.” Hôm nay Hứa Tiên rất tích cực học tập, biểu hiện ban đầu như thế, làm cho Vương viên ngoại rất hài lòng, cho nên trước lúc “tan việc”, tới động viên hai câu.
“Không vất vả, không vất vả.” Hứa Tiên khiêm nhường từ chối, “Chúng tôi là người trẻ tuổi, nên học tập nhiều, chịu chút vất vả.”
Chậc chậc, nhìn thanh niên tiến bộ này, Vương viên ngoại hài lòng vuốt vuốt râu mép, trong lòng âm thầm gật đầu.
Cùng Lý học đồ đi ra cửa, Hứa Tiên vung tay lên nói: “Đi, Lý đại ca, chúng ta đi ăn vặt chút đi.”
“Hắc hắc, hôm nay ta có việc rồi để hôm khác đi.” Lý học đồ cười có chút rực rỡ, có chút nhộn nhạo.
“Ôi, Lý đại ca, hoa đào của huynh lại nở rồi có phải hay không?” Hứa Tiên vừa nhìn cái nụ cười nhộn nhạo kia, liền biết là có chuyện tốt, lên tiếng trêu ghẹo.
Lý học đồ hơi nhăn nhó: “Bát tự còn chưa có viết đâu.”
“Vậy chính là có hy vọng rồi. Được, tiểu đệ ta cũng không làm trễ nải thời gian của Lý đại ca nữa, nhanh đi đi.” Hứa Tiên cười lên. Xưng ca gọi đệ thật có thứ tự. Đứa nhỏ này nhập cuộc cũng không phải nhanh bình thường a.
Sau khi cùng Lý học đồ tách ra, lúc này Hứa Tiên mới từ từ đi dạo, tản bộ đi về nhà. Ngày thứ nhất trong kiếp học đồ thật dễ dàng.
Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều Dung đã làm cơm xong đang đợi nàng. Còn chưa kịp ngồi xuống, Hứa Kiều Dung đã bùm bùm tuôn ra một chuỗi dài quan tâm, hỏi nàng ở tiệm thuốc có quen không, học được cái gì, cùng mọi người ở chung có tốt không… Nhìn vẻ mặt ân cần của Hứa Kiều Dung, Hứa Tiên trong lòng ấm áp, ở nơi dị giới xa lạ này, có người quan tâm mình như vậy thật tốt.
Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, ở giữa mâm chỉ có một món mặn, Hứa Kiều Dung không ngừng gắp toàn bộ thịt bên trong cho Hứa Tiên, còn nàng thì ăn rau.
“Tỷ, tỷ cũng ăn đi.” Hứa Tiên không đành lòng, gắp khối thịt bỏ vào trong chén của nàng.
Hứa Kiều Dung lại đem thịt gắp lại vào chén cho Hứa Tiên: “Muội còn đang tuổi lớn, muội cứ ăn đi.”
Hứa Tiên nhẹ nhàng than thở, cuộc sống nghèo khó này phải cải thiện như thế nào đây? Nhớ trên TV, từ khi Hứa Kiều Dung bị bắt lập gia thất cùng mục đầu kia cuộc sống mới coi như khá hơn, mục đầu kia hình như gọi là Lý Công Phủ? Người nọ tính tình có vẻ không tệ, phải tìm một cơ hội tác hợp cho Hứa Kiều Dung mới được.
Mà lúc này bên bờ Tây Hồ, mỹ nam áo trắng yên lặng đứng dưới một gốc cổ thụ, mặt trời đã ngả về tây, y như một bức tranh hoàn mỹ khiến lòng người khiếp đảm. Công tử áo xanh đứng cách đó không xa, nhìn mặt hồ chán đến chết, nói thầm: “Tiểu tử kia đi nơi nào rồi? Làm sao tìm một ngày rồi cũng không thấy bóng người. Nhanh chóng báo ân xong còn trở về tu luyện nữa a.”
“Đại ca, làm sao huynh báo ân được đây? Quan Âm đại sĩ nói thế nào vậy?” Công tử áo xanh không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đây là lần thứ hai mươi tám đệ hỏi như vậy rồi.” Mỹ nam áo trắng nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.
Công tử áo xanh tiếp tục uể oải, hai mươi tám lần sao? Còn tưởng mới là lần thứ hai mươi bảy chứ, lại nhớ nhầm nữa à. Mỗi lần hỏi như vậy, đại ca cũng không có trả lời. Điều này làm cho hắn càng thêm tò mò.
“Túc thế nhân duyên (nhân duyên từ xưa).” Mỹ nam áo trắng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì?” Công tử áo xanh giống như bị lửa đốt mông nhảy dựng lên, “Túc thế nhân duyên? Nói đùa gì vậy đại ca, ân nhân của huynh là một nam nhân nha, nam nhân đấy!”
Mỹ nam áo trắng không thèm để ý đến công tử áo xanh, mà chậm rãi đi về phía trước. Trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng đáng ghét mấy ngày trước.
Trên đài hoa sen, một cô gái hiền hòa xinh đẹp không tưởng nổi, vẻ mặt chính khí (quang minh chính đại): “Bạch Tố Trinh, trần duyên của ngươi chưa dứt, sao có thể đứng vào hàng Tiên ban (hàng ngũ tiên nhân)?”
Bạch Tố Trinh vẻ mặt hờ hững, nhìn Quan Âm ngồi nghiêm chỉnh trên đài hoa sen không nói lời nào.
“Khụ, khụ…” Quan Âm bị hắn hờ hững nhìn soi mói tới mức không chịu được nữa, giả ho hai tiếng, “Ngươi còn thiếu người ta ân tình, đi trả đi rồi hãy nói.”
“Đi đâu tìm?” Bạch Tố Trinh tích chữ như vàng.
“Tới bên Tây Hồ tìm.” Quan Âm giả bộ thật bí hiểm nói một câu như vậy.
“Cụ thể.” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh hơn.
Quan Âm nghĩ trong lòng thật muốn phát hỏa đánh hắn. Tên khốn kiếp này, lại chảnh như vậy, đây là thái độ cầu người sao? Nếu như không nhìn phía trên hắn có người, Lão tử đánh chết hắn…..
“Nha.” Bạch Tố Trinh hờ hững kêu lên một tiếng rồi xoay người đi ngay.
“Ngươi phá lệ nói một câu cảm ơn thì sẽ chết à?” Quan Âm ở phía sau cắn môi nhỏ giọng thầm thì. Nếu không phải người nọ dặn dò mình chiếu cố hắn một chút, thì mình cũng không thèm để ý cái tên Bạch xà ngông cuồng này đâu.
“Hửm?” Bạch Tố Trinh dừng bước, xoay đầu lại.
“Ha hả, ha hả, không có chuyện gì. Ngươi nhanh đi báo ân đi, chờ ngươi chấm dứt đoạn túc thế nhân duyên này, thì có thể quy y tam bảo (Phật, pháp, tăng) rồi.” trên mặt Quan Âm lại đổi về nụ cười hiền hòa chính khí.
Bạch Tố Trinh nhìn Quan Âm một chút, không nói chuyện, xoay người rời đi, nhưng mà khóe miệng hơi động một chút, cúi đầu truyền tới một câu trong không khí: “Nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
Lời nói vừa rơi xuống, thân ảnh của Bạch Tố Trinh cũng biến mất.
“Ta xiên!” Quan Âm rốt cục cũng tức giận, từ trên đài hoa sen đứng lên, cầm lọ tịnh bình (lọ sứ có cắm cành liễu) trong tay xông lên.
“Đại sư, bình tĩnh, bình tĩnh ạ!” Đồng tử bên cạnh vội vàng ngăn cản Quan Âm. Trong lòng không nhịn được mà oán giận cái tên Bạch Tố Trinh vừa rời đi kia, làm sao lại đâm chúng chỗ đau của Quan Âm? Quan Âm thật ra thì không có giới tính, nửa trên là nữ, nửa dưới lại…”
... ...
“Đại ca, tiểu tử kia, không, ân nhân của huynh là một nam nhân. Huynh muốn báo ân như thế nào?” Giọng nói ồn ào của công tử áo xanh cắt đứt suy nghĩ của Bạch Tố Trinh, hắn gấp gáp gào rống lên, “Nói đùa gì vậy, hắn là nam nhân đấy, huynh chẳng lẽ muốn….” Nếu bị đè ở phía dưới, những lời này công tử áo xanh chưa kịp nói ra thì đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tố Trinh, sáng suốt vội đem câu nói này nuốt vào bụng.
“Nàng là nữ nhi.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nói ra một câu.
“Nữ, nữ nhi?” Công tử áo xanh thấp giọng hô, “Nhưng mà đệ nhìn hắn mặc nam trang, ta còn tưởng là nam chứ. Ừm, là nữ nhân thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Công tử áo xanh yên lòng.
Nhưng vừa mới yên lòng lại liền nhíu mày khinh thường nói: “Là nữ nhân thì sao? Túc thế nhân duyên? Chẳng lẽ đại ca huynh thật muốn cưới một phàm nhân?”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Tố Trinh không lộ vẻ gì nhưng cũng không nói gì.
“Nếu không, chúng ta trước tìm được nàng, cho nàng chút tiền, cứ báo ân như vậy là tốt rồi. Hoặc là xem nàng cần những thứ gì, chúng ta nghĩ biện pháp để thỏa mãn nàng đi. Làm sao lại có thể để đại ca huynh kết nhân duyên với một phàm nhân đây?” Khẩu khí công tử áo xanh vô cùng khinh thường, trong mắt hắn, loài người chính là đê tiện, là giun dế mà thôi.
Bạch Tố Trinh không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên một tia sáng, ngầm chấp nhận lời nói của công tử áo xanh.