Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 03 - 04
Chương 03: Đại lừa gạt Pháp Hải.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Hứa Tiên rời giường rửa mặt xong, liền ngồi trước gương làm dáng. “Chậc chậc, thật ra thì mặc dù thân thể này ngực có nhỏ một chút, nhưng tướng mạo cũng không tệ lắm.” Hứa Tiên tự luyến (tự sướng) vuốt mặt, nhìn người trong gương. Người trong gương cũng coi như là giai nhân thanh tú, cho dù mặc nam trang thì cũng là một cực phẩm tiểu thụ…A! Phi! Không đúng, mặc nam trang vào phong độ phiêu phiêu, tao nhã lịch sự mới đúng. Sờ khắp mặt, Hứa Tiên lại có chút tiếc nuối sờ lên bộ ngực, rồi không nhịn được mà than thở. Trước kia mình là 36D đấy, hiện tại chỉ còn một đôi bánh bao vượng tử (ám chỉ mấy bạn ngực nhỏ) nhỏ bé. Nhưng mà, xem ra, còn có thể lớn hơn, bây giờ đúng lúc đang tuổi phát triển. Có điều cứ quấn ngực chặt như thế, sẽ ảnh hưởng đến trổ mã nha. Hứa Tiên suy nghĩ một chút, đem vải quấn ngực nới lỏng chút ít, tìm y phục rộng rãi thay, lúc này mới nhìn người trong gương gật đầu thỏa mãn .
“Hán Văn ơi, Hán Văn!” Hứa Kiều Dung đã réo dắt kêu gọi ở bên ngoài, “Nên đến Khánh Dư Đường rồi.”
“Biết rồi, tới đây.” Hứa Tiên cũng đáp lại một câu.
Ra cửa trước, Hứa Kiều Dung dặn đi dặn lại một lúc, đơn giản chỉ bảo nàng đi đường thì phải chú ý an toàn này, đến Khánh Dư Đường phải tôn tính Vương viên ngoại này, phải cố gắng học tập này và vân vân…Hứa Tiên có chút không kiên nhẫn, nhất nhất đáp ứng. Sau khi cha mẹ hai người mất sớm, Hứa Kiều Dung chính là vừa làm cha vừa làm mẹ rồi, cực khổ thế nào không cần phải nói. Điểm này Hứa Tiên vô cùng hiểu, chung đụng mấy ngày qua nàng cũng rất có hảo cảm với Hứa Kiều Dung.
“Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Muội cũng không còn nhỏ nữa, biết tự chăm sóc mình rồi. Tỷ đừng vất vả quá, chờ muội có tiền…Nha, chờ muội có tiền rồi, nhất định sẽ cho tỷ cuộc sống thật tốt.” Hứa Tiên đổi thành giọng nói văn vẻ, an ủi Hứa Kiều Dung. Sự nghiệp, tình yêu, tiền tài và mỹ nữ thật ra là cùng một ý tứ, nhưng nghệ thuật nói chuyện chính là ở chỗ này. Phía trước vĩ đại, phía sau tục khí. Cho nên Hứa Tiên sáng suốt sửa lại lời. Mà lời này càng làm cho Hứa Kiều Dung vui mừng không dứt, nước mắt cũng đã bắt đầu điên cuồng rơi xuống.
Tạm biệt Hứa Kiều Dung xong, Hứa Tiên đi ra cửa. Như cũ đi qua cửa hàng bánh bao mua hai cái, vừa đi vừa gặm đi về phía Khánh Dư Đường.
Tới bên ven Tây Hồ, giờ phút này có rất nhiều du khách. Hứa Tiên ngáp một cái, đè nén nước mắt muốn chảy ra ở khóe mi. Cuộc sống cổ đại thật buồn chán, buổi tối không có Internet, không có trò chơi để chơi, mới còn sớm đã leo lên giường ngủ. Nhưng mà, mấu chốt là không ngủ được! Suy nghĩ lung tung suốt một buổi tối cho nên buổi sáng mới uể oải như vậy.
Đang lúc Hứa Tiên mơ màng, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng lại. Nàng híp mắt, thấy một cái đầu trọc sáng bóng. Đầu trọc?
“A di đà Phật, tiểu tăng thấy ấn đường của thí chủ biến thành màu đen rồi, sắp tới sẽ có tai họa ập xuống đó….” Đầu trọc nói chuyện, hơn nữa vừa mở miệng cũng không phải là lời tốt đẹp gì.
Hứa Tiên trừng mắt nhìn người trước mặt, ừm, là một hòa thượng, còn là một hòa thượng trẻ tuổi lớn lên nhìn rất khá. Thân mặc một chiếc áo cà sa màu vàng rực rỡ, trên tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm chén vàng, vẻ mặt bí hiểm nhìn Hứa Tiên.
“Ngừng ngừng ngừng!” Hứa Tiên khoát tay ngăn tên hòa thượng trước mặt lại trước khi hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Thí chủ, ta và ngài gặp nhau tức là có duyên, tiểu tăng nguyện vì thí chủ hóa giải tai họa này, chỉ cần thí chủ….” Hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn vừa mở miệng.
“Câm mồm! Ngươi là Đường Tăng à, suốt ngày vo ve vo ve….” Hứa Tiên bị ầm ĩ đến nhức đầu, mở miệng quát đối phương ngừng ngay lại. Đây chính là buôn thần bán thánh, điển hình lừa đảo đó a!
“À, tiểu tăng pháp danh Pháp Hải, không phải là Đường Tăng.” Hòa thượng đẹp trai trước mặt đáp lại một câu như vậy.
Hứa Tiên trong nháy mắt hóa đá, Pháp Hải? Pháp Hải?!!
“Thí chủ, những ngày gần đây có phải có cảm giác lao lực tiều tụy hay không? Đó là bởi vì tai họa sắp đến, chỉ cần thí chủ quyên góp hai lượng tiền nhang khói, tiểu tăng nhất định có thể giúp thí chủ gặp dữ hóa lành.” Pháp Hải thao thao bất tuyệt nói.
“Ta phi!” Hứa Tiên rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá, vẻ mặt không thể tin nhìn tên hòa thượng lừa bịp đẹp trai trước mặt. Mẹ nó! Pháp Hải còn trẻ như vậy sao? Pháp Hải đẹp trai như vậy sao? Pháp Hải là một tên đại lừa đảo ‘chém gió’ như vậy sao? Đây là cái dạng thế giới gì vậy?
“Thí chủ, chỉ cần hai lượng bạc….” Pháp Hải còn đang thao thao bất tuyệt giết hại lỗ tai của Hứa Tiên.
Còn Hứa Tiên thì lại cúi đầu nhìn mặt đất tìm kiếm.
“Thí chủ, ngài đang tìm cái gì vậy?” Pháp Hải có chút nghi ngờ hỏi.
“Ta đang tìm gạch.” Hứa Tiên đáp lại.
“Tìm gạch làm gì?” Pháp Hải càng thêm nghi ngờ.
“Để đập ngươi.” Hứa Tiên ngẩng đầu, thâm độc nói.
“Này, thí chủ, mặt ngài đầy hồng quang, ngũ quan đoan chính, là tướng đại phú đại quý, đợi một thời gian, nhất định thăng chức rất nhanh…” Pháp Hải nghiêm trang nói.
“Nhanh tránh sang một bên.” Khóe miệng Hứa Tiên co giật nhìn tên lừa đảo trước mặt, nhịn không được mà suy đoán hành động của hắn. Đây chính là cao tăng đắc đạo Pháp Hải? Đây chính là Pháp Hải trụ trì Kim Sơn Tự? Đây chính là Pháp Hải pháp lực cao thâm náo loạn với Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Ông trời ơi, mang sét tới đánh chết ta đi!
Nhìn bóng lưng Pháp Hải rời đi, Hứa Tiên thẫn thờ một hồi lâu.
“Thí chủ, tiểu tăng thấy ấn đường ngài biến thành màu đen, xin hỏi gần đây có phải lao lực quá sức hay không…” Nhìn Pháp Hải lại ngăn cản người đi đường, diễn lại lời nói vừa rồi, Hứa Tiên đã vô lực muốn nôn rồi.
Mặc dù tính tình Pháp Hải này khiến Hứa Tiên chấn động rất lớn, nhưng Hứa Tiên hiểu được một đạo lý. Yêu thương tính mạng, tránh xa Pháp Hải. Ở trong TV tên Pháp Hải này làm hại một nhà Hứa Tiên rất bi thảm.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ rời đi.
Qua cầu Đoạn, lúc này mới bước chậm lại.
Trong đình phía trước cách đó không xa, hai nam tử tuyệt mỹ đang nhìn Hứa Tiên đến gần bọn họ. Bạch Tố Trinh vẫn một thân bạch y phiêu dật như cũ, không nhiễm bụi trần, vẻ mặt tuấn mỹ vẫn không có biểu tình. Mỹ nam áo xanh còn lại thì cau mày nhìn Hứa Tiên đang đến gần, thấy Hứa Tiên không có chút hình tượng nào há hốc mồm ngáp một cái, khinh bỉ trong mắt càng đậm.
“Phải bắt chuyện với nàng thế nào đây?” Giọng công tử áo xanh có chút buồn bực hỏi. Hắn cũng đã tới nhân gian sống một thời gian, biết được chút đạo lý thế tục. Hiểu rằng nếu như đột ngột lên tiếng chào hỏi, dù ngươi có mong muốn gì, mười phần đối phương cũng sẽ coi ngươi là kẻ điên.
Bạch Tố Trinh không trả lời, mà chợt vung tay lên, một chiếc câm cài lấp lánh rơi xuống bên chân Hứa Tiên.
“Đại ca, ngón đòn này của huynh thật là lợi hại nha.” Công tử áo xanh không khỏi lên tiếng than thở. Làm như vậy, thứ nhất có thể bắt chuyện, thứ hai có thể thử dò xét xem tiểu tử này có phải kẻ yêu tiền hay không. Nếu là kẻ yêu tiền thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh lạnh nhạt, không để ý đến công tử áo xanh đang than thở, mà quan sát nhất cử nhất động của Hứa Tiên cách đó không xa.
Lúc này Hứa Tiên đang rung đùi đắc ý đi tới, đột nhiên cảm giác được dưới chân có cái gì rơi vào, cúi đầu nhìn, là một trâm cài sáng loáng.
“Ai nha!” Hứa Tiên cúi người xuống đem cây trâm cài tinh mỹ (đẹp đẽ tinh tế) dưới chân nhặt lên, cau mày nhìn trâm cài trong tay. Trâm cài này tỉ lệ không tồi, chế tác rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đáng giá. Con ngươi Hứa Tiên nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ gì. Công tử áo xanh có chút thất vọng, bởi vì Hứa Tiên không có nhặt lên rồi lập tức tham lam nhét vào trong ngực.
Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh chậm rãi đi đến, nhìn Hứa Tiên đang sững sờ, đạm mạc nói một câu: “Trâm này là của ta.”
Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn người nói chuyện trước mặt. Vừa nhìn rõ ràng dung mạo hắn thì vô cùng kinh hãi. Mỹ nam! Soái ca! Làm người ta chấn động, tuyệt đại tao nhã (hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị), a nha nha, còn có cái từ gì có thể hình dung nữa đây? Hứa Tiên vốn từ nghèo nàn, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mặt nói không ra lời. Mới vừa rồi Pháp Hải cũng rất đẹp trai, nhưng mà thân mặc áo cà sa, vẻ mặt lừa đảo, lại còn ầm ĩ, đã sớm đem vẻ đẹp trai kia tàn phá đến hầu như không còn một mống rồi. Mỹ nam trước mắt lại không giống vậy, phiêu dật như thế, không giống kẻ phàm.
“Này, đại ca của ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy, trâm này chính là của chúng ta làm rơi.” Công tử áo xanh cau mày khó chịu lên tiếng, nhìn bộ dạng ngẩn người kia của Hứa Tiên, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
Lại là mỹ nam? Ánh mắt Hứa Tiên rời về phía công tử áo xanh vừa nói chuyện bên cạnh. Song nhìn thấy trong mắt người này đầy vẻ khinh bỉ, Hứa Tiên liền nhướng mày, thu hồi tâm tư nhộn nhạo. Fuck ! Vội cái gì mà vội? Lòng yêu cái đẹp ai mà chả có, chỉ là thấy hai người trước mặt lớn lên không tệ, thưởng thức một chút mà thôi, thật đúng tự cho mình là siêu sao chắc? Trạch nữ Hứa Tiên này, mặc dù hay hi hi ha ha, nhưng cũng không phải là sắc nữ, cũng không có thói quen đem mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
“Của các ngươi? Có chứng cứ gì chứng minh là của các người làm rơi? Trên người hai đại nam nhân làm sao lại mang theo trâm cài?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài trong tay, còn lấy ánh mắt khinh bỉ khinh thường nói.
“Ta nói là của chúng ta, thì đương nhiên là của chúng ta.” Công tử áo xanh thấy thái độ của Hứa Tiên đột ngột thay đổi, có chút kinh ngạc, song ngoài miệng cũng không buông tha nói.
“Ta lại nói đây là trâm cài của tỷ muội kết bái của con gái của muội muội của bác gái cạnh nhà ta làm rơi, ta nhặt được chuẩn bị trả lại đó.” Hứa Tiên phun ra một đoạn không thuận miệng như vậy, nhìn nam tử áp xanh há mồm đang định nói cái gì. Hứa Tiên liền tranh trước chặn họng hắn, “Ta nói vậy thì đương nhiên là vậy.”
“Ngươi!” Công tử áo xanh có khi nào gặp qua người miệng lưỡi sắc bén như vậy. Một chút phản ứng cũng không kịp, giương mắt nhìn Hứa Tiên.
“Trên trâm cài có khắc một chữ Bạch.” Bạch Tố Trinh lúc này mới lạnh lùng phun ra một câu.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn trâm cài, à há, quả nhiên có một chữ Bạch.
“Ta họ Bạch.” Bạch Tố Trinh không nhanh không chậm ném thêm ra một câu trả lời ngắn gọn nữa.
“Thật là của ngươi?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài, nghi ngờ hỏi. Nhưng mà, trong lòng có cảm giác, cảm thấy có cái gì đó không đúng, rốt cuộc là chỗ nào là lạ đây? Cảnh tượng này hơi hơi có chút ấn tượng nha.
“Đương nhiên là của đại ca ta.” Công tử áo xanh lúc này mới khí thế nói.
“A, của ngươi, vậy trả lại cho ngươi.” Hứa Tiên tiện tay ném trâm cài trong tay về phía Bạch Tố Trinh, sau đó lắc đầu, dứt khoát nói câu “tạm biệt” rồi rời đi. Hai người này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không phải là ‘món ăn’ ưa thích của nàng. Môt tên mặt liệt lãnh đạm như núi băng, một tên thì nhìn nàng tràn đầy khinh bỉ. Ta cũng là người có chí khí, soái thì rất giỏi sao, cắt! Hứa Tiên trong lòng khó chịu thầm nhủ.
“Này!” Công tử áo xanh choáng váng, nhìn bóng lưng Hứa Tiên có chút không biết làm sao? Chuyện cứ như vậy là xong? Hai mục đích ban đầu mới miễn cưỡng đạt được một cái, nói là làm quen rồi, nhưng mà thật giống như không đến nơi đến chốn a. Về phần yêu tiền, nhìn chưa ra ‘hắn’ rốt cục có yêu hay không đây.
Hứa Tiên đối với tiếng gọi kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tố Trinh đứng yên tại chỗ, cầm trâm cài trong tay, nhìn bóng lưng Hứa Tiên dần dần biến mất, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chương 04 : Mứt quả trong truyền thuyết.
Hứa Tiên đi trên đường, trong đầu vẫn cứ hồi tưởng lại một màn vừa rồi. Một màn kia, thế nào cũng cảm thấy có chút ấn tượng, tại sao vậy chứ?
Làm rơi trâm cài? Người nọ họ Bạch?
Một áo trắng, một áo xanh...
A a a a! Hứa Tiên đột nhiên đứng lại, hoàn toàn hóa đá.
Một màn này, không phải là màn kinh điển trong TV, Bạch xà và Thanh xà thử dò xét nhân phẩm của Hứa Tiên sao? Dùng pháp thuật làm trâm cài rơi xuống trước mặt Hứa Tiên, để Hứa Tiên nhặt được, xem Hứa Tiên sẽ xử lý thế nào. Kết quả Hứa Tiên nhặt được của rơi liền đi hỏi hết cô nương này đến đại thẩm nọ xem có phải trâm này của các nàng làm rơi hay không. Thật ra càng nhìn thì càng thấy Hứa Tiên giả tạo. Nhưng sau đó càng khiến người ta câm nín hơn chính là Bạch Tố Trinh kia từ đó lại nhận định nhân phẩm Hứa Tiên, thâm tình không rời.
Hai mỹ nam kia là Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Có lầm hay không vậy? Bạch xà cùng Thanh xà lại là nam nhân! Hứa Tiên kinh hãi. Kinh hãi xong lại cảm thấy bình thường. Hiện tại Hứa Tiên cũng chính là mình, là nữ nhân. Pháp Hải vốn là lão tăng đắc đạo pháp lực cao thâm bây giờ lại trở thành tên tiểu tăng lừa đảo đi gạt tiền. Trời ơi mang sét mạnh hơn một chút, đánh chết ta đi. Hứa Tiên ức chế muốn chết cho xong.
Sau khi muốn bị sét đánh, Hứa Tiên lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Tố Trinh kia sợ rằng vẫn sẽ tìm mình, dù sao hắn còn phải báo ân nữa. Làm sao để báo ân đây? Chẳng lẽ giống như trên TV trở thành một đoạn giai duyên (đoạn tình duyên đẹp) sao? A phi, dẹp. Chuyện này đặt ở trên người cái tên băng sơn mỹ nam kia thật quá là điên rồi. Hơn nữa mình cũng không có hứng thú chung giường chung gối gì đó với một con rắn. Muốn tiền thì càng dẹp. Hai bạn rắn kia căn bản không có năng lực biến đá thành vàng, ở trên TV còn hồ đồ đi trộm tiền của quan phủ, làm cho Hứa Tiên gặp xui xẻo. Ngươi nói ngươi đi trộm ngân khố của Quan phủ thì trộm đi, ấn ký quan ngân phía dưới cũng không biết đường mà xóa, kết quả là cái mông thiếu chút nữa bị đánh cho nở hoa, sau đó bị đày đi. Thật đúng là không sợ kẻ thù thông minh, chỉ sợ đồng bọn ngu dốt…
Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa. Binh tới tướng chặn, lũ tới đất ngăn, chờ hai người kia tìm tới tận cửa rồi hãy nói.
Hứa Tiên vẫn luôn là kẻ theo trường phái sống vô tư tùy tiện, nghĩ xong mấy cái này, liền nhảy chân sáo “đi làm” tiếp.
Vui vẻ hoàn thành công việc được giao hôm nay, Hứa Tiên cùng mọi người bắt chuyện qua loa, rồi chuẩn bị về nhà.
Khẽ ngâm nga một điệu dân gian không biết tên, Hứa Tiên bước nhẹ nhàng trên đường. Ven đường thấy một tiểu ca bán mứt quả đang nghỉ ngơi, hiển nhiên hôm nay hắn làm ăn không tệ, trên cây chỉ còn hai xâu mứt quả thôi.
Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào xâu mứt quả, nàng chỉ có chút tò mò thứ đồ chơi mà tất cả các nhân sĩ xuyên qua nhất định phải ăn này rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho các nhân sĩ xuyên qua như trẻ già măng mọc, í chết, dùng sai từ, phải là chạy theo như vịt mới đúng.
Nàng nhìn chằm chằm một lúc, tiểu ca bán mứt quả kia thấy được, hướng nàng vẫy tay cười nói: “Tiểu huynh đệ, có muốn mua một xâu hay không? Sắp bán hết rồi, lời cho ngươi đó.”
“Nha, làm sao lại lời?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi một chút.
“Một đồng một xâu.” Tiểu ca bán mứt quả cười ha hả nói.
“Một đồng, hai xâu.” Hứa Tiên xòe ra hai ngón tay.
“Được, ta cũng muốn nhanh nhanh bán hết để trở về.” Tiểu ca bán mứt quả gật đầu, nhanh nhẹn gỡ mứt quả xuống, đưa cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên có chút sửng sốt, thật ra thì nàng cũng không phải muốn ăn cho lắm. Chẳng qua là tùy tiện mò mẫm trả giá thôi, ai mà biết được người ta sẽ bán chứ. Nhìn mứt quả được đưa tới trước mắt, Hứa Tiên cũng chỉ đành móc một đồng xu ra.
Tiểu ca bán mứt quả khiêng cây rơm nói cảm tạ rồi rời đi, chỉ còn lại Hứa Tiên cầm hai xâu mứt quả chôn chân tại chỗ, cẩn thận quan sát xem mứt quả này có gì phi phàm. Đang nhìn, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng rực phóng tới đây, quay đầu nhìn lại, thấy ven đường có một bé trai mặc y phục màu lam đang trơ mắt nhìn mứt quả trong tay nàng. Chỉ nhìn nhìn thì cũng thôi đi, đằng này lại còn nhét ngón tay vào trong miệng, nhìn rất chăm chú, ngay cả nước miếng dính trên ngón tay cũng chưa phát hiện.
Hứa Tiên có chút rồi, bước lên nói: “Tiểu đệ đệ, có muốn một xâu không?”
Bộ dạng thằng bé này thoạt nhìn cũng tầm năm sáu tuổi, đến gần Hứa Tiên mới phát hiện đứa nhỏ này lớn lên môi hồng răng trắng, là một tiểu chính thái (*) xinh đẹp a.
(*)Tiểu chính thái = Shota (tiếng Nhật): ý chỉ những bé trai xinh xắn, cute.
Tiểu chính thái nhìn chăm chăm mứt quả trong tay Hứa Tiên không rời mắt, nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Muốn. Nhưng mà gia gia nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.” Có điều nó nói xong vẫn còn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên. Bộ dạng lã chã chực khóc khiến Hứa Tiên có cảm giác mình là kẻ khi dễ hài tử rất đáng xấu hổ.
“Vậy, nếu không thì, chúng ta chơi trò chơi nha. Chúng ta oẳn tù tì, đệ thắng thì có thể lấy mứt quả, thế nào hả?” Hứa Tiên không đành lòng nhìn mắt tiểu chính thái phủ lên một tầng hơi nước, vì vậy đề nghị.
“Được.” Tiểu chính thái gật đầu, vui vẻ trở lại. Như vậy cũng không phải là tùy tiện lấy đồ của người lạ đi? Đây là do mình thắng được mà.
Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu: “Đến đây đi, đá (đấm) giấy kéo!”
Hai người đồng thời ra, tiểu chính thái ra kéo, Hứa Tiên ra đá. Tiểu chính thái thua, ngây ngốc nhìn tay của mình, miệng nhếch lên, như sắp khóc rồi.
“Ván này không tính, chúng ta đấu lại.” Hứa Tiên vội vàng an ủi. Mắt tiểu chính thái tỏa sáng, gật đầu lia lịa, lại bắt đầu vung tay oẳn tù tì.
Kết quả vẫn là tiểu chính thái thua, nó lại vẫn ra kéo! Hứa Tiên thì vẫn ra đá.
“Đấu lại, không tính.” Hứa Tiên nói trước khi tiểu chính thái khóc òa lên.
Nhưng mà, thật quá tà môn rồi, hầu như liên tiếp, Hứa Tiên đều muốn cho tiểu chính thái thắng, nên vẫn ra đá, còn tiểu chính thái cũng không ra giấy, vẫn ra kéo.
Lại thua rồi, lần này tiểu chính thái không nhịn được nữa, oa oa khóc lớn lên. Hứa Tiên 囧 rồi lại 囧.
Mà lúc này đây, mưa to ầm ầm rơi xuống. Cơn mưa to tầm tã này tới quá đột ngột, trong nháy mắt trời đất bị màn mưa nối lại với nhau, không thấy rõ quang cảnh chung quanh.
Hứa Tiên vội vàng lôi kéo tiểu chính thái đến bên cạnh, trú mưa dưới mái hiên, sau đó đem mứt quả trong tay để vào tay của cậu bé: “Đừng khóc, đừng khóc, ăn đi.”
“Nhưng đệ thua mà.” Tiểu chính thái cứ khóc, nhưng dù khóc vẫn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên.
“Mới vừa rồi đệ nghe lầm quy tắc rồi, cái trò chơi này, oẳn tù tù thua, là có thể ăn kẹo hồ lô.” Hứa Tiên dụ dỗ tiểu chính thái.
“Thật sao?” Tiểu chính thái vẻ mặt mong chờ nhìn Hứa Tiên.
“Thật!” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.
Tiểu chính thái rốt cục nín khóc mỉm cười, nhận lấy hai xâu mứt quả, gặm lấy gặm để.
Di? Thời tiết gì đây? Hứa Tiên kinh ngạc nhìn ngoài mái hiên. Mới vừa rồi còn mưa to tầm tã, bây giờ nháy mắt đã tạnh. Đây là cái loại thời tiết quỷ quái gì vậy a?
“A, tiểu đệ đệ, mưa đã tạnh rồi, đệ không về nhà sao?” Hứa Tiên vừa quay đầu nói, lại ngây ngẩn cả người. Không thấy tiểu chính thái! Tiểu chính thái mới vừa rồi còn ở bên cạnh giờ đã vô thanh vô tức (không tiếng động) biến mất. Hứa Tiên nhìn chung quanh một chút, không có bóng người? Kỳ quái, người đâu? Hứa Tiên sờ đầu, nghĩ không ra nên lười suy nghĩ. Vội vàng chạy nhanh đi về nhà.
Về đến nhà, vẫn là Hứa Kiều Dung ân cần hỏi han, vẫn là thức ăn đơn giản, chỉ có hai người, nhưng Hứa Tiên vẫn cảm thấy thật ấm áp.
“Tỷ, lúc muội trở về vừa thấy Lý bộ khoái kia ở bên ngoài đang thò đầu nhìn vào đó.” Hứa Tiên gắp cho Hứa Kiều Dung một ít thức ăn, cẩn thận dò xét.
Quả nhiên sắc mặt Hứa Kiều Dung hơi đổi, cúi đầu ăn cơm, chỉ ‘nha’ một tiếng.
“Tỷ, muội thấy người nọ không tệ nha. Hơn nữa hàng xóm láng giềng nói hắn cũng sắp thăng chức rồi, thành bộ đầu (*) đó.” Hứa Tiên tiếp tục nói.
(*) người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người
“Nhưng mà chúng ta sau này phải dọn nhà, tỷ không muốn lo những thứ này.” Hứa Kiều Dung thấp giọng nói.
“A, tỷ đang băn khoăn cái này sao? Muội nói tỷ cũng đừng để ý cái này làm gì. Chuyện sau này để sau này hãy nói, còn những mười năm cơ mà. Xe tới trước núi tất có đường, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.” Hứa Tiên vội vàng mở miệng an ủi, sau đó giọng nói có chút xót xa, “Tỷ, muội biết một mình tỷ rất cực khổ. Muội cảm thấy được Lý bộ khoái là người không tồi, nhà chúng ta có chỗ dựa vào cũng tốt.”
Hứa Kiều Dung há mồm còn muốn nói gì, thì Hứa Tiên lại nói: “Mặc dù trong mắt người ngoài đều xem muội là nam nhân, sẽ chống đỡ cái nhà này. Nhưng mà….” Sắc mặt Hứa Tiên ảm đạm, câu nói kế tiếp cũng không nói ra.
Hứa Kiều Dung vừa nhìn liền thấy lòng đau như dao cứa, vội vàng để bát đũa xuống kéo tay Hứa Tiên, nước mắt rơi rơi: “Hán Văn, là lỗi của tỷ. Là tỷ nghĩ không chu đáo.”
“Tỷ cảm thấy Lý bộ khoái là người thế nào?” Hứa Tiên vừa nghe, biết có hy vọng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Hứa Kiều Dung mặt đỏ lên, thiếu tự nhiên nói: “Người kia, cũng không tồi….”
“Vậy là được rồi, ngày mai bà mai đến hỏi…, thì đáp ứng đi.” Hứa Tiên vui vẻ nói. Thật ra thì bà mai đã sớm tới cửa nói chuyện này rồi, nhưng mà Hứa Kiều Dung vẫn do dự mãi.
Hứa Kiều Dung còn có chút do dự, Hứa Tiên thở dài nói: “Tỷ, muội cũng nghĩ là nên có một tỷ phu đến chiếu cố tỷ, cũng có thể chiếu cố muội….Dù sao muội cũng là nữ tử….”
Trên mặt Hứa Kiều Dung đã không vẻ mặt do dự nữa, Chuyện đến đây là xong! Ồ yeah! Hứa Tiên ở trong lòng khoa tay múa chân thành hình chữ V (biểu tượng chiến thắng)
Vừa làm hình chữ V vừa chợt nhớ tới hôm nay gặp được tiểu chính thái kia. Tiểu chính thái kia cũng thật thú vị, oẳn tù tì lúc nào cũng ra kéo, chẳng lẽ nó không biết ra cái khác sao (Tác giả: Người ta thật lòng không biết cái khác, Hứa Tiên ngươi cũng muốn cười nhạo sao.)
Hôm sau, theo thường lệ “đi làm”. Nhưng lần này Hứa Kiều Dung bảo Hứa Tiên mang ô theo, nói là gần đây khí trời không tốt lắm, dễ mưa, mang theo để phòng ngừa.
Trên đường “tan việc” về nhà lại gặp được Tiểu chính thái lần nữa.
Tiểu chính thái dường như cố tình đứng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng thì vội vàng hấp hấp chạy đến, lén lút đưa cho nàng một viên cầu.
“Tiểu đệ đệ, ngày hôm qua sao bỗng nhiên đệ lại đi?” Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn đồ trong tay cười hỏi.
“Gia gia của đệ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người ta. Ngày hôm qua huynh mời đệ ăn kẹo hồ lô, đệ đến để đưa cái này. Đệ đi đây.” Tiểu chính thái nghiêm trang nói, sau đó chạy đi.
Hứa Tiên ở phía sau gọi, nó cũng làm như không nghe thấy. Cho đến khi thân ảnh Tiểu chính thái biến mất, Hứa Tiên mới cúi đầu nhìn đồ Tiểu chính thái lén lút đưa cho mình.
Sau khi thấy rõ ràng đồ trong tay, Hứa Tiên kinh hãi. Trong tay lại là một viên trân châu to đùng sáng loáng! Cái này chắc nhiều tiền lắm?
Hứa Tiên chết đứng tại chỗ, nhìn trân châu trong tay một lúc lâu nói không ra lời. Nhà Tiểu chính thái có nhiều tiền lắm sao? Cho nó ăn hai chuỗi mứt quả nó lại đưa mình một viên trân châu giá trị không rẻ thế này!
Lúc Hứa Tiên đang ngẩn người, thì Tiểu chính thái đã chạy xa.
Xa xa có một ánh mắt băng lãnh nhìn sang bên này.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thanh thấp giọng hỏi chủ nhân ánh mắt băng lãnh nọ. Phải nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu tử kia a, nếu không thì làm sao mà báo ân được đây?
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ híp mắt, tay nhẹ vung lên, trên bầu trời, nhất thời mây đen giăng đầy, lập tức sắp có một cơn mưa to ập tới.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Lại dám ở trên địa bàn của ta hô mây gọi mưa?” Bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên lọt vào trong tai Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh cúi đầu, bỗng nhiên thấy trước mặt mình xuất hiện một thằng bé trai, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn, coi như không nghe thấy lời của nó. Thằng bé trai này chính Tiểu chính thái vừa cho Hứa Tiên trân châu!
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là Thủy thần Tây hồ được Thiên đình bổ nhiệm. Ngươi, ngươi tự tiện làm mưa, cẩn thận ta, ta….” Tiểu chính thái cố gắng ngẩng đầu, chống lại gương mặt tuấn tú băng lãnh của Bạch Tố Trinh, cố lấy dũng khí nói ra những lời này, nhưng đối mặt với khí thế cường hãn của Bạch Tố Trinh, khí thế của nó càng ngày càng yếu.
“Một con cua chỉ biết ra kéo.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt một câu, xuyên thẳng vào chỗ đau của tiểu chính thái.
[*] Tiểu chính thái – là thủy thần của Tây Hồ. Bạn nhỏ này nguyên hình là con cua nên chơi oẳn tù xì chỉ ra được kéo là vì thế. =)))
Tiểu chính thái sửng sốt, tiếp đó gương mặt hồng lên, nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh cao cao tại thượng kia, rốt cục không nhịn được oa một tiếng khóc lớn. Rồi xoay người chạy mất.
Lúc này, mưa to tầm tã rơi xuống.
“Tỉnh ra rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi nói một câu như vậy.
Tiểu Thanh ở bên cạnh câm nín, trong lòng thầm mặc niệm thay nhóc tiểu thần khóc lóc bỏ chạy kia. Đứa trẻ đáng thương a, ai kêu ngươi gặp phải đại ca của ta đây?
Ánh mắt Bạch Tố Trinh rời đi vừa vặn rơi trúng trên người Hứa Tiên đang che ô trên đầu ở xa xa. Chẳng biết tại sao, Tiểu Thanh có một loại cảm giác, cảm thấy Hứa Tiên sắp gặp xui xẻo rồi.
Lời tác giả: Không biết mọi người còn nhớ rõ hay không, khi đó trời mưa, có một màn Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh che chung ô vô cùng lãng mạn.
Nhưng bị ta tàn sát, nó còn có thể lãng mạn sao??? Cùng đợi chương kế tiếp lên sàn nào.