Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 05 - 06

 

Chương 05: Tình cờ cái đầu ngươi!

Xa xa, Hứa Tiên đã mở dù che, hơi hoảng hốt tăng nhanh bước chân muốn đi về nhà. Trong lòng buồn bực làm sao bỗng nhiên lại mưa lớn như vậy, gần đây khí trời thật là rất quỷ dị a.

Bạch Tố Trinh thấy một màn này, cũng chỉ nhẹ nhàng phất tay, trong nháy mắt cuồng phong gào thét. 

“Á! Mẹ kiếp nhà nó chứ!” Hứa Tiên hét thảm một tiếng, bởi vì, trận cuồng phong này trực tiếp làm nát cái dù, hiện tại trong tay nàng cũng chỉ còn lại chút tàn dư của nó! Hứa Tiên lập tức bị mưa to rơi xối xả biến thành con chuột lột ướt sũng, trong tay còn nắm một chiếc dù rách nát, ngây ngốc đứng giữa trời mưa.

“Ha ha ha.” Tiểu Thanh ở phía xa nhìn một màn này, hả hê cười ra tiếng. Quả nhiên là xui xẻo mà….

Cái này còn chưa tính, cuồng phong một lần nữa quét qua, Hứa Tiên không có nắm chặt cán dù trong tay, thế là bị cán dù trực tiếp đánh ‘bốp’ một tiếng vào mặt. Nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Mà Tiểu Thanh ở trong đình cũng đã cười đến bò lăn trên đất rồi.

Hứa Tiên lau nước mưa trên mặt, không có biện pháp rồi, đành tìm nơi nào tránh mưa thôi.

Phía trước có đình! Hứa Tiên nhảy hai ba bước chui vào. Vào xong mới phát hiện bên trong đã có người. Chờ thấy rõ người bên trong là ai, Hứa Tiên liền kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.

Một mỹ nam áo trắng cùng một mỹ nam áo xanh, còn có thể là ai chứ? Hơn nữa khiến Hứa Tiên tức giận chính là, bây giờ nàng mới hiểu bộ dạng chật vật lúc này của mình là do ai làm. Một màn trên TV kia nàng nhớ rất rõ. Bạch Tố Trinh vì muốn cùng Hứa Tiên gặp gỡ lãng mạn, nên làm phép hóa mưa, sau đó Hứa Tiên bung dù che, cuối cùng là đem dù đưa cho các nàng.

Mẹ nó, cái này hoàn toàn không giống trên TV a! Trên TV là nam nhân ôn nhu bung dù cho nàng rắn Thánh mẫu, khung cảnh vô cùng lãng mạn. Nhưng đổi thành mình lại…..Hứa Tiên nhìn xuống quần áo bị mưa xối ướt sũng một lát, lại nhìn chiếc dù trụi lủi mình còn cầm trong tay, trên mặt vẫn còn mơ hồ đau đau. Cuối cùng nhìn nhìn hai mỹ nam ngọc thụ lâm phong trước mặt, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Thật khiến người ta phẫn hận nha. Đặc biệt là cái tên chết tiệt Tiểu Thanh kia còn đang cười trộm, thế này còn chưa rõ ràng hết thảy sao?

“Thật tình cờ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi hướng Hứa Tiên chào hỏi.

Tình cờ cái đầu ngươi á! Hứa Tiên trong lòng giận dữ, thử hỏi bản thân xem bộ dáng chật vật này là do người nào ban tặng hả?

“Ngươi là ai? Chúng ta biết nhau sao?” lông mày Hứa Tiên nhíu lại, khinh miệt quét mắt nhìn hai người, giọng điệu xem thường. Cái này cũng khó trách, biết kẻ làm cho mình thảm như vậy chính là kẻ đang đứng trước mắt thì ai còn có thể có sắc mặt tốt được đây?

“Tại hạ Bạch tố Trinh, không biết huynh đài xưng hô thế nào?” Bạch Tố Trinh đối với thái độ ác liệt của Hứa Tiên làm như không thấy, lại khách khí nói. “Có thể ở chung một đình tránh mưa cũng coi là có duyên phận, lần trước đa tạ huynh đài đã lượm được bảo vật gia truyền của tại hạ. Trâm cài kia đối với tại hạ rất quan trọng.”

Hứa Tiên mặt không chút thay đổi nhìn mỹ nam áo trắng đang chậm rãi nói từng câu, nhất thời sự ngưỡng mộ đối với hắn dâng lên như nước sông Hoàng Hà. Nhìn đi, đây mới gọi là da mặt dày, đây mới gọi là nói láo không đỏ mặt đó nha. Bảo vật gia truyền? Cái trâm cài dùng pháp thuật biến ra kia mà là bảo vật gia truyền?! Lại còn duyên phận, so ra cũng không kém phân vượn bao nhiêu đâu!

“Nha, là huynh sao. Tại hạ Hứa Tiên.” Hứa Tiên làm bộ chợt nhận ra. Da mặt của đối phương quá dày, hơn xa nàng, cho nên chỉ có thể tiếp chiêu thôi. Nhưng nói xong lời này, Hứa Tiên liền xoay người quay mông về phía Bạch Tố Trinh, không nói gì nữa. Hà hà, để cho ngươi nếm thử tư vị mặt nóng dán mông lạnh! Hứa Tiên trong lòng hung ác nghĩ.

Thời gian tẻ nhạt trong đình chậm chạp trôi qua.

Tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên đưa lưng về phía bọn họ, há miệng, không biết nên nói cái gì. Đối phương có thái độ như thế, vậy tiếp theo nên làm cái gì bây giờ đây?

“Hứa huynh, huynh nhặt được bảo vật gia truyền của tại hạ, chính là có ân với tại hạ.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh một lần nữa vang lên.

Hứa Tiên kinh ngạc xoay người, trố hai mắt ra nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Bạch Tố Trinh. Có ân? Còn có loại ân …ân….ân… (tiếng vang vô tận) vớ vẩn như vậy sao?

“Hứa huynh muốn báo đáp gì cứ mở miệng.” Bạch Tố Trinh nói những lời này đã kéo Hứa Tiên từ núi ngon ngàn dặm quay về.

“Báo ân?” Hứa Tiên ngây ngốc nặn ra hai chữ này. Trực tiếp như vậy? Bạch Tố Trinh, sao ngươi không làm theo kịch bản, như thế này thì ta làm sao tiếp chiêu được đây? Hứa Tiên nhất thời không biết làm sao?

“Hứa huynh có tâm nguyện gì?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi. Tiểu Thanh ở một bên bội phục sát đất, đại ca đúng là đại ca, vừa xuất mã liền vào thẳng chủ đề. Tiểu Thanh nhìn về phía Hứa Tiên đầy nóng bỏng, trong lòng gào thét: nói mau ngươi muốn cái gì, nói mau, đợi đại ca báo ân cho ngươi xong, chúng ta có thể tiếp tục tu luyện thành tiên rồi.

Dư quang thấy ánh mắt nóng bỏng cộng thêm khinh bỉ của Tiểu Thanh kia, Hứa Tiên hoàn hồn lại. Quá vô sỉ đi! Ơn cứu mạng lại bị coi thành chuyện tình vớ vẩn không quan trọng gì như thế. Coi bộ tưởng cứ như vậy là xua được mình đi đây mà.

“Nga, xem ra trâm vàng kia đối với Bạch huynh rất quan trọng.” Hứa Tiên vuốt vuốt cằm, ánh mắt đầy nguy hiểm nheo lại. Tiểu Bạch, ngươi đã không phúc hậu, vậy thì cũng đừng trách ta.

“Đương nhiên.” Tiểu Thanh nói xen vào, “Cho nên, huynh có nguyện vọng gì, thì nói đi. Đại ca của ta nhất định có thể thỏa mãn huynh.”

“Phải không?” Hứa Tiên trong lòng cười lạnh.

Bạch Tố Trinh vẫn mặt lạnh không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời của Tiểu Thanh.

“Tốt, vậy chuẩn bị cho ta làm Hoàng đế đi.” Hứa Tiên vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng không để ý) nói, lời này làm sắc mặt Tiểu Thanh kịch biến, mà Bạch Tố Trinh cũng khẽ cau mày.

“Xem ra nguyện vọng này không được rồi, vậy ta đổi lại. Đem tất cả mỹ nữ trong thiên hạ vơ vét hết về cho ta.” Hứa Tiên cười hắc hắc, làm bộ như xuân tình phơi phới.

Mặt Tiểu Thanh càng ngày càng đen, còn mắt Bạch Tố Trinh thì hiện lên một tia suy tư.

“Chậc chậc, xem ra nguyện vọng này cũng không được rồi.” Hứa Tiên ra vẻ than thở tiếc hận nói, “Được rồi, ta hạ yêu cầu xuống một chút nữa, cho ta làm Vương gia cũng được, còn mỹ nữ nha, không cần ba nghìn, ba trăm là được rồi.” 

“Ngươi!” Tiểu Thanh tức đến thiếu chút nữa hộc máu, những chuyện này bọn họ làm sao có thể làm được? Hứa Tiên đáng chết này còn làm ra bộ dạng vân đạm phong khinh như thế.

Bạch Tố Trinh trầm mặc nhìn Hứa Tiên, không biết trong lòng nghĩ cái gì.

“Nếu Bạch huynh ngay cả thành ý báo ân cũng không có, vậy thì còn cái gì để nói tiếp đây. Thôi tạm biệt, hẹn gặp lại, nha, không đúng, là sẽ không gặp lại.” Hứa Tiên quay đầu nhìn bên ngoài đã ngớt mưa, ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu, chuẩn bị bước ra khỏi đình.

Tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên cứ vậy mà đi, có chút trợn mắt há hốc mồm. Chuyện làm sao lại biến thành thế này?

Khi Tiểu Thanh đang buồn bực, Hứa Tiên lại đột ngột quay trở về, trên mặt Tiểu Thanh liền hiện lên nụ cười, nhìn đi, phàm nhân quả nhiên là tham lam, làm gì có mấy ai không hám lợi chứ?

Nhưng Hứa Tiên vào đình cũng không nhìn hai người, mà cầm lấy chiếc dù trụi lủi mình bỏ quên trong đình, rồi dứt khoát né người đi ra.

Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Hứa Tiên, há hốc mồm, một hồi lâu cũng không nói ra lời.

Mà Bạch Tố Trinh cũng nhìn bóng lưng Hứa Tiên, như có điều suy nghĩ.

Hứa Tiên cầm chiếc dù trụi lủi đi trên đường, không cam lòng nói thầm: “Bám cái gì mà bám? Báo ân? Báo ân cái đầu ngươi ý. Tiểu gia ta còn không thèm đâu.” Hứa Tiên nhớ tới vẻ mặt bố thí của Tiểu Thanh, liền tức đến muốn đánh người. Nợ nhân tình chính là hắn có được hay không? Vậy mà bọn hắn làm như đại gia ý. Khác với kịch bản thì sao, tiểu gia ta cũng không lắm hơi diễn theo. Tự mình làm, cơm no áo ấm! Hứa Tiên nghĩ vậy, liền lấy ra viên trân châu mượt mà, nháy nháy mắt nhìn ngắm. Trân châu này cầm đi bán chắc được nhiều lắm a….(chảy nước miếng) nhưng mà, phải bảo sao với Hứa Kiều Dung đây? Nói thế nào khi mình đột nhiên có một khoản tiền lớn như thế…, Hứa Kiều Dung nhất định sẽ cho là mình làm chuyện gì xấu. Phải thử nghĩ ra kế sách vẹn toàn mới được.

Hứa Tiên chống dù cứ như vậy đi về.

Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh đứng ở trong đình, Tiểu Thanh có chút bất đắc dĩ hỏi: “Đại ca, người này dụ dỗ không được, không dễ làm a. Chúng ta nên làm gì bây giờ? Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng báo xong ân mới được.”

Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ dẫn đầu đi ra khỏi đình, Tiểu Thanh vội vàng theo phía sau.

Hứa Tiên về đến nhà, Hứa Kiều Dung thấy bộ dạng chật vật này của nàng, thì đau lòng không thôi, vội vàng đi nấu nước cho Hứa Tiên tắm rửa thay quần áo. Hứa Tiên lại càng kiên định ý nghĩ muốn cho Hứa Kiều Dung hưởng thụ một cuộc sống thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, không cần Hứa Kiều Dung gọi, nàng đã tinh thần phấn chấn bò dậy, đi đến Khánh Dư Đường.

Hôm nay Hứa Tiên ở Khánh Dư Đường lại càng thêm hăng hái, khiến Vương viên ngoại tán thưởng không thôi. Hơn nữa thấy Hứa Tiên chỉ cần nhìn qua là không quên những dược liệu kia, làm cho hắn cân nhắc xem có nên dạy Hứa Tiên học y hay không.

“Hứa Tiên này, cái kia ngươi mang về đi. Là phu nhân ta tự mình làm đấy.” Vương Viên ngoại vào lúc Hứa Tiên ra về lấy ra một túi giấy dầu, còn tỏa mùi thơm.

“Đùi gà.” Hứa Tiên ngửi một chút liền đoán được ngay.

“Ha hả, đúng vậy. Mang về ăn đi.” Vương viên ngoại nhìn vóc người Hứa Tiên có chút gầy yếu, thương tiếc nói. Hắn cũng biết gia cảnh Hứa Tiên rất khó khăn.

“Vậy, đa tạ Vương viên ngoại.” Hứa Tiên cũng không nói nhiều nữa, đưa tay nhận lấy, liên tục cảm ơn.

Hành động không giả bộ khách sáo này khiến cho Vương viên ngoại nảy sinh thêm vài phần hảo cảm.

Sau khi cáo từ cùng Vương viên ngoại, Hứa Tiên cầm lấy túi giấy dầu cao hứng dạo bước về nhà. Nghĩ tới về nhà có thể cải thiện một chút. Còn có trân châu a trân châu, lúc nào thì đem bán lấy tiền được đây? Hứa Tiên nghĩ tới đây, liền bỏ túi giấy dầu vào trong bao vải đeo trên người, móc ra viên trân châu xem xét. Cái này có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Một trăm lượng? Hai trăm, hay là ba trăm đây? Phải dò giá cả thị trường trước mới được, bằng không tùy tiện cầm đi bán có bị làm thịt cũng không biết.

“Đây từng là một viên trân châu trăm năm, có thể bán được năm trăm lượng bạc trắng.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc đột ngột vang lên ở bên tai Hứa Tiên.

Hứa Tiên sửng sốt, đây không phải là giọng Bạch Tố Trinh sao? Thật không hổ là yêu quái, xuất quỷ nhập thần. Nhưng mà, năm trăm lượng, thật có thể bán được nhiều tiền như vậy sao? Hứa Tiên nghĩ tới đây, nước miếng lại muốn chảy ra. Chỉ là, nàng bỗng nhiên bắt được một chữ. Từng? Từng là một viên trân châu trăm năm? Lời này là có ý gì?

Rất nhanh, Hứa Tiên liền biết được nó là có ý gì.

Một bàn tay thon dài nhìn thật đẹp đưa đến trước mắt, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của nàng. Viên trân châu bóng loáng trong nháy máy biến thành vụn phấn. Sau đó, một cơn gió thổi qua…..cuối cùng, không còn gì nữa.

Hứa Tiên ngây ngốc nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó cứng ngắc xoay người nhìn tên đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi – Bạch Tố Trinh.

Hết rồi, năm trăm lượng bạc mất hết rồi!

“Ta giết ngươi!” Hứa Tiên gào lên, trong lòng đã sớm rơi lệ đầy mặt rồi, nhất định phải liều mạng với tên Bạch Tố Trinh này. 

“Chỉ là một viên trân châu trăm năm mà thôi.” Bạch Tố Trinh cũng không vì thế mà thay đổi, thản nhiên nói, “Vì báo đáp ân tình của Hứa huynh, đừng nói một viên, mười viên ta cũng có thể lấy ra được.”

Tay Hứa Tiên đang vươn ra đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Tiểu Thanh đứng ở phía sau, không khỏi cười lạnh một tiếng, Quả nhiên, quả nhiên a. Vừa nghe lời này, Hứa Tiên liền dừng động tác lại. Thật là tham lam, loài người quả nhiên là động vật đáng ghê tởm.

“Nha, vì báo ân, ngươi liền hủy hoại đồ người khác tặng cho ta?” Nhưng giọng Hứa Tiên lại vô cùng bình tĩnh khiến tâm Tiểu Thanh cứng lại. Khóe mắt thấy vẻ mặt thấp thỏm của Tiểu Thanh, Hứa Tiên đè nén sự sảng khoái trong lòng xuống. Thật ra thì tặng đồ là chuyện nhỏ, cái giá của vật kia mới là chuyện lớn nha! Năm trăm lượng đó năm trăm lượng đó, trong lòng Hứa Tiên cũng muốn rỉ ra máu rồi.

Tiểu Thanh rất hiểu ý đồ của đại ca. Nếu Hứa Tiên mất viên trân châu này thì sẽ thiếu tiền rồi, ý nghĩ dùng tiền tài báo ân của bọn họ sẽ không bị thất bại. Cho nên đại ca mới hủy viên trân châu này, rồi cho nàng thêm nhiều trân châu là được.

“Ta sẽ lại cho ngươi nhiều hơn là được.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

“Ta cóc thèm.” Hứa Tiên hừ lạnh nhìn Bạch Tố Trinh trước mắt, cũng không muốn thành toàn cho hắn, “Ngươi muốn báo ân? Ta đây không thèm đó. Sau này ngươi chớ có xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Đi đi, đi đi.” Nói xong, Hứa Tiên phất phất tay áo đuổi Bạch Tố Trinh như đuổi ruồi. Ha, hủy trân châu của ta, còn muốn báo ân? Hừ! hừ ! Hứa Tiên trong lòng cười âm hiểm, báo ân không thành ta xem ngươi làm sao tu tiên? Ta không cho ngươi báo ân đó, xem ngươi làm gì được? Về phần trân châu có được ngoài ý muốn kia, aiz, xem ra không phải là của mình thì cưỡng cầu cũng không được. Hứa Tiên trái lại rất lạc quan, nói cho cùng thì hai xâu mứt quả dĩ nhiên cũng không thể nào đổi lấy năm trăm lượng bạc. Thôi, coi như là được mất do số đi.

“Không cho ta báo ân?” Giọng Bạch Tố Trinh có chút lạnh lùng.

“Phải, ta không cho đấy, ngươi muốn làm sao?” Hứa Tiên khoanh hai tay trước ngực, hất cằm cao ngạo nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh. Nhưng trong lòng lại nghĩ: van xin ta đi, van xin ta, ta còn có thể suy nghĩ lại chút. Xem ngươi còn cao ngạo nữa không, ta thách ngươi cao ngạo đó! Dám hủy năm trăm lượng của ta! Hừ!

“Ngươi xác định?” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh hơn.

“Ta xác định!” Hứa Tiên nâng cằm, rất là kiêu ngạo nói.

‘Xoạt’ một tiếng, bảo kiếm bên hông Bạch Tố Trinh tuốt ra khỏi vỏ...

 

Chương 06: Ngươi báo thù hay là báo ân vậy hả?

Bảo kiếm lạnh như băng chĩa vào cổ Hứa Tiên, Hứa Tiên kinh hãi run lên, giọng cũng run run theo: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Báo ân.” Bạch Tố Trinh cây ngay không sợ chết đứng trả lời.

Hứa Tiên lệ rơi đầy mặt rồi, con mẹ nó, ngươi là báo thù hay báo ân đây? 

“Ngươi báo ân như vậy sao? Cầm kiếm chĩa vào cổ ân nhân?” Tay Hứa Tiên cũng run lẩy bẩy rồi.

“Ta muốn báo ân.” Bạch Tố Trinh lời ít ý nhiều mà bảo kiếm trên tay cũng không chịu rời đi.

“Có gì thì từ từ nói, trước tiên bỏ kiếm ra biết không?” Hứa Tiên muốn tuôn nước mắt rồi.

“Ngươi muốn cái gì?” Bạch Tố Trinh hỏi.

“Cắt, những thứ ta muốn thì ngươi có làm nổi đâu. Nếu không ngươi lấy thân báo đáp đi?” Hứa Tiên tức đến đầu óc ngu luôn, trực tiếp nói một câu như vậy.

“Được.” Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi đáp một tiếng. 

‘Két’, cằm Hứa Tiên thiếu chút nữa trật khớp. Mà Tiểu Thanh thì há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Bạch Tố Trinh.

“Cái kia, ta nói chơi thôi mà, ha hả.” Hứa Tiên vươn ra hai ngón tay kẹp lấy cây kiếm đang chĩa vào cổ mình, muốn rời bảo kiếm đi.

“Ta cũng không nói đùa.” giọng Bạch Tố Trinh rất cứng rắn, rất lạnh.

“Nhưng ta là nam nhân mà, ha hả. Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp đâu.” Hứa Tiên lúc này khóc không ra nước mắt, mới vừa rồi đầu óc mơ mơ màng màng thế nào mà lại nói ra lời như vậy chứ. Lỡ lời rồi, lỡ lời rồi.

“Ngươi là nữ nhân.” giọng Bạch Tố Trinh không còn nghi ngờ gì nữa.

Khóe miệng Hứa Tiên co giật, đúng nha, đối phương là yêu quái pháp lực cao thâm mà, chỉ sợ đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình rồi.

Nắng chiều ngả về tây, ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng lên cảnh vật xung quanh, như mộng như ảo.

Mà trên đường vắng lặng lại phát sinh một màn như vậy.

“Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ân, chọn đi, gả hay là chết?”  Mỹ nam áo trắng phiêu dật cầm kiếm chĩa về phía cổ nàng, mặt không chút thay đổi lạnh giọng hỏi.

“A!” Hứa Tiên hóa đá, ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỹ nam không chút thay đổi trước mắt, trong lòng một lần nữa muốn ói, đây là thái độ báo ân đặc biệt của ngươi sao?

“Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng máy móc nhắc lại.

“Ngươi không thấy được thân phận bây giờ của ta là nam nhân sao? Là nam nhân đó! Phải gả thì cũng là ngươi gả!” Hứa Tiên giận dữ, rống to.

“Được.” Một chữ ngắn gọn, từ trong miệng Bạch Tố Trinh nhàn nhạt phun ra.

Nước mắt Hứa Tiên lần nữa muốn chảy dài T_T, nàng bỗng nhiên có cảm giác tự mình cầm đá đập chân mình. Chuyện làm sao lại biến thành như vậy rồi? Rốt cuộc làm sao lại biến thành như vậy?

Bạch Tố Trinh thu hồi bảo kiếm, đứng chắp tay, tác phong nhanh nhẹn.

Tiểu Thanh lúc này đầu óc trống rỗng, đờ đẫn đứng đó làm nền.

“Lúc nào thành thân?” Bạch Tố Trinh không quanh co nói thẳng.

Hứa Tiên trầm mặc, Bạch Tố Trinh cũng không thúc giục, chỉ đứng bên cạnh nàng.

“Cái kia, Bạch, Bạch huynh này, ta có thế chọn con đường thứ ba không? Ta không muốn gả, à, không, ta không muốn kết hôn mà cũng không muốn chết.” Hứa Tiên dè dặt yếu ớt hỏi.

“Có thể.” Giọng nói của Bạch Tố Trinh trong trẻo lạnh lùng không có trầm bổng.

Hứa Tiên mừng rỡ: “Là cái gì thế?”

“Sống không bằng chết.” Bạch Tố Trinh liếc mắt lườm Hứa Tiên, phun ra mấy chữ. 

Hứa Tiên rơi lệ, quả nhiên, tên bạch xà này cũng không phải dễ đuổi như vậy.

Hứa Tiên trầm mặc, Bạch Tố Trinh cũng rất kiên nhẫn, vẻ mặt bình tĩnh như cũ đứng ở bên cạnh đợi nàng. Tiểu Thanh thì vẫn như đang đi vào cõi thần tiên.

“Kia... Ngươi nói, ngươi muốn gả cho ta, vậy ngươi phải giả trang thành nữ nhân đó...” Hứa Tiên cẩn thận nhận định chính xác rồi nói.

Bạch Tố Trinh mặt không đổi sắc nhàn nhạt gật đầu.

Trong lòng Hứa Tiên chợt mừng thầm. A ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ta xem ngươi giả trang thành nữ nhân nũng nịu một chút cũng không tồi!

“Nhưng mà, hiện giờ ta không có tiền cũng không có nhà, hình như còn chưa đủ điều kiện thành thân đâu.” Hứa Tiên đặt ra vài cái vấn đề.

“Cái này không cần ngươi quan tâm.” Bạch Tố Trinh vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng không để ý) trả lời một câu.

“À.” Hứa Tiên ở trong lòng xoay chuyển trăm hồi, tự nhủ xem có biện pháp nào để Bạch Tố Trinh thay đổi chủ ý hay không. Nhưng mà đụng phải gương mặt tuấn tú lạnh như băng kia của Bạch Tố Trinh, thì Hứa Tiên liền uể oải rồi.

“Ngày mai, ta sẽ tới cửa thăm hỏi. Sau đó, thành thân.” Bạch Tố Trinh nói đơn giản.

Hứa Tiên chết lặng.

“Bạch phủ phố Song Trà.” Bạch Tố Trinh bỏ lại câu cuối cùng, rồi nhanh chóng rời đi. Tiểu Thanh cũng vội vàng đi theo.

“Đại ca, huynh làm sao, làm sao lại……” Có quyết định hoang đường như vậy? Trên đường, Tiểu Thanh lo lắng hỏi, chẳng qua nửa câu sau cũng không dám nói ra.

Bạch Tố Trinh dừng bước, thản nhiên nói: “Thú vị mà thôi.”

Tiểu Thanh rơi lệ, đại ca, huynh cảm thấy thú vị, nhưng đệ lại không thấy vậy đâu. Mặc dù đệ cũng từng biến thành nữ nhân dụ dỗ huynh, nhưng lại bị huynh tìm đánh khắp nơi khiến sau này đệ thành ra có bóng ma tâm lý đối với việc biến thành nữ nhân đó.

Hứa Tiên đảo cặp mắt trắng dã, vô lực đi về nhà. Xem ra cuộc sống sau này sẽ không bình yên nữa rồi. Nhưng mà, để hai kẻ Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh kia giả trang thành nữ khẳng định sẽ rất sảng khoái. Ai khiến các ngươi cứ bám lấy ta, sau này cũng chỉ có thể tự chịu đựng mà thôi. Có điều, làm sao giải thích cho Hứa Kiều Dung đây? Hứa Tiên sờ cằm, nghĩ rồi lại nghĩ, chả mấy chốc đã sắp về đến nhà, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác. Bạch Tố Trinh, hừ hừ, ngươi dám chĩa kiếm vào người ta, vậy thì hãy chuẩn bị nghênh đón cuộc phục thù của ta đi. 

Về đến nhà, lấy đùi gà ra cùng Hứa Kiều Dung cơm nước xong xuôi, Hứa Tiên giúp Hứa Kiều Dung rửa chén đĩa, sau đó làm bộ như muốn nói lại thôi.

“Hán Văn này, có chuyện gì sao? Có tâm sự hay là ở Khánh Dư Đường có chuyện gì rồi?” Hứa Kiều Dung thấy bộ dạng Hứa Tiên đứng ngồi không yên, liền ân cần hỏi han.

“Tỷ, muội có việc muốn nói với tỷ…” Hứa Tiên kề sát vào lỗ tai Hứa Kiều Dung nói thầm.

“Cái gì?! Như vậy sao được, muội là nữ nhân đấy.” Hứa Kiều Dung nghe xong lời của Hứa Tiên thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Trước tiên tỷ hãy nghe muội nói đã.” Hứa Tiên thì thầm một hồi, sắc mặt Hứa Kiều Dung cũng từ từ chuyển biến. Mới bắt đầu có cau mày rồi dần dần giãn ra, cuối cùng lại là khuôn mặt đồng tình.

“Lại có nữ tử đáng thương như vậy sao?” Hứa Kiều Dung than thở, “Không thể tưởng tượng được…..”

“Đúng vậy a, may mắn là nàng gặp được ta.” Hứa Tiên than thở

“Ai…Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi.” Hứa Kiều Dung vẫn thở dài, “Chỉ là, chuyện này coi như tạm vậy đã, sau này hai người tách ra, không cho phép nàng làm chậm trễ muội.”

“Đương nhiên rồi. Tỷ yên tâm đi.” Hứa Tiên vỗ ngực đảm bảo.

“Ngày mai nàng sẽ tới à, sao lại gấp như vậy? Hơn nữa cũng không cần chúng ta tới cửa cầu hôn sao?” Hứa Kiều Dung vẫn còn có chút khúc mắc.

“Không có biện pháp a, nàng ấy vội quá mà. Tỷ nên thông cảm, hoàn cảnh nàng như vậy, có người cưới cho đã là không tệ rồi. Cũng không thích hợp làm hôn lễ long trọng đâu.” Vẻ mặt Hứa Tiên rất là bất đắc dĩ.

“Đành vậy. Thôi được rồi, được rồi.” Hứa Kiều Dung miễn cưỡng đáp ứng, “Nhưng mà, nói sao cũng không phải chúng ta ham tiền của nàng. Chúng ta chỉ là thấy nàng đáng thương, nên giúp đỡ nàng mà thôi.”

“Dạ dạ.” Hứa Tiên cười âm hiểm, “Tỷ ngày mai nhờ người đi Khánh Dư Đường xin phép nghỉ một tiếng giúp muội nha.”

“Được.” Hứa Kiều Dung đồng ý đáp ứng.

Ngay hôm sau, Bạch Tố Trinh đã mang theo Tiểu Thanh tới cửa bái phỏng.

Hứa Kiều Dung mở cửa thấy hai người trước mặt, liền trố to hai mắt ra nhìn.

Thật đúng là giai nhân tuyệt sắc a!

Nữ tử áo trắng, xuất trần phiêu dật, dưới đôi mày xinh đẹp là đôi mắt mĩ lệ. Mà nữ tử áo xanh lại khiến cho người ta có một cảm giác linh động hoạt bát. Hai người đứng ở đó, bảo người ta làm sao rời được tầm mắt đây.

Nhưng mà, nữ tử tuyệt sắc như vậy, lại là...

Hứa Kiều Dung nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn hai người thoáng cái liền tràn đầy vẻ đồng tình. 

Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh thấy ánh mắt của Hứa Kiều Dung, đều có chút hoài nghi. Nữ tử này, hẳn là tỷ tỷ của Hứa Tiên, nhưng sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn bọn họ chứ?

“Vị đại tỷ này, chúng ta tìm Hứa Tiên.” Tiểu Thanh mở miệng, giọng nói vậy mà cũng thật là dễ nghe.

“A nha, mau vào đi. Hán Văn đang chờ hai người đó.” Hứa Kiều Dung vội vàng dẫn hai người đi vào.

Trong nhà, Hứa Tiên đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, uống trà. Thấy hai người tới, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Bạch cô nương, Thanh cô nương đã tới rồi.”

Tiểu Thanh đối với việc nam giả nữ dường như rất bài xích, nhưng vừa thấy bộ dáng thản nhiên của Bạch Tố Trinh bên cạnh, cũng dần khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Ba người nói chuyện rất thuận lợi, chính là quay chung quanh vấn đề lúc nào thành thân. Việc thành thân định là sẽ vào ba ngày sau. Giản lược hết thảy, mà việc Hứa Tiên sau khi thành thân phải đến ở Bạch phủ cũng nói xong một lượt. Chẳng qua ánh mắt Hứa Kiều Dung nhìn về phía Bạch Tố Trinh khiến cho Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh không thể nào giải thích được, cũng thấy không thoải mái.

“Ai, Bạch cô nương, cô cũng đừng nghĩ không thông. Thân thể là do cha mẹ ban cho……Ta nghĩ cha mẹ cô cũng không ngờ tới sẽ như vậy. Đừng quá đau khổ nha, cho dù, cho dù sau này không thể có con, nhưng vẫn có thể có một cuộc sống đơn giản hạnh phúc mà.” Lúc tiễn hai người ra tới cửa Hứa Kiều Dung đột nhiên nói một câu như vậy, khiến đầu óc Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh đờ đẫn một lượt.

Hứa Tiên nhìn một màn này, trong lòng đã muốn cười đến chết đi rồi.

“Hán Văn à, đệ đi tiễn Bạch cô nương đi. Sắp thành người một nhà rồi, đừng xa lạ như vậy.” Hứa Kiều Dung để Hứa Tiên đi tiễn hai người, Hứa Tiên gật đầu đáp ứng.

Đi trên đường, Hứa Tiên thỉnh thoảng cười trộm, khiến trong lòng Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh càng thêm nghi ngờ. Khóe mắt Hứa Tiên nghiêng nghiêng liếc nhìn hai người, càng đắc ý muốn điên rồi, đừng mơ ta nói cho các ngươi biết, còn lâu ta mới nói cho các ngươi biết.

“Này, Hứa, Hứa công tử à.” Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, đành gọi như vậy, “Ánh mắt của tỷ tỷ ngươi nhìn chúng ta có chút kỳ quái, ngươi rốt cuộc nói cái gì với nàng ấy vậy?”

Hứa Tiên liếc mắt nhìn nhìn cái vẻ mặt không có biểu cảm gì của Bạch Tố Trinh, ho khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Phải biết rằng, đột nhiên có nữ nhân chạy đến muốn cùng ta thành thân, thì tỷ tỷ ta tất nhiên sẽ có hoài nghi, cũng sẽ không chịu đáp ứng. Cho nên ta liền thêu dệt cho các ngươi một thân thế thật cảm động.”

“A? Thân thế gì vậy?” Tiểu Thanh vừa nghe lập tức tò mò hỏi.

“Nói tiểu thư nhà ngươi vốn là thiên kim giàu có, nhưng vì có chút nguyên nhân khó nói, mà bị đuổi ra khỏi nhà. Chỉ đưa cho các ngươi một ít tiền, để các ngươi tự sinh tự diệt. Hơn nữa nếu không tìm được người thành thân, thì tiểu thư nhà các ngươi sẽ khó có thể đối mặt với lời đồn đại của người đời. Phải biết rằng, miệng lưỡi thế nhân luôn giết người không thấy máu nha.” Hứa Tiên nghiêm trang nói.

“À” Trong nháy mắt Tiểu Thanh cảm thấy lời này dường như cũng không có cái gì không đúng. Khó trách Hứa Kiều Dung lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy đồng cảm như vậy.

“Vậy cái nguyên nhân khó nói kia là cái gì?” Bạch Tố Trinh bắt được điểm mấu chốt.

“Ngươi là thạch nữ [1].” Hứa Tiên rất bình tĩnh đáp lại một câu như vậy.

[1] Chỉ những bạn nữ có bộ phận sinh dục bị dị dạng không thể sinh con. 

 Bạch Tố Trinh dừng bước, âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Tiên. Còn Tiểu Thanh thì lại mụ mị không hiểu, thạch nữ, thạch nữ là cái gì a?

Hứa Tiên vỗ ngực một cái: “Ta bây giờ là ân nhân của ngươi nha, ngươi phải nhớ kỹ, là ân nhân đó. Còn là phu quân tương lai nữa, cô gái nhỏ à, cười cho gia một cái xem nào.”

Bạch Tố Trinh cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, nhìn điệu bộ cợt nhả kia của Hứa Tiên, thì vẻ mặt băng sơn vạn năm không thay đổi, rốt cục cũng sắp bị phá vỡ rồi.

Kiến hảo tựu thu*!

(*)Nguyên ý: nhìn thấy việc đã tốt rồi thì hãy thu tay. Thoát nghĩa: ý chỉ làm việc phải nắm giữ chừng mực, không thể quá tham lam.

Hứa Tiên cười hì hì một tiếng: “Cô gái nhỏ, chờ ba ngày sau gia tới cưới nàng làm vợ nhé. Hiện tại nha, không tiễn.” Nói xong, chạy về nhanh như chớp.

Chờ không nhìn thấy thân ảnh Hứa Tiên nữa, Bạch Tố Trinh mới từ trong kẽ răng gằn ra một chữ : “Đi.”

Tiểu Thanh vẫn trong tình trạng đờ đẫn đi theo ở phía sau. Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn hiểu được, dường như đại ca bị Hứa Tiên chơi khăm rồi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh có chút khiếp sợ. Chỉ là một phàm nhân, lại có thể khiến đại ca không gì không làm được trong mắt mình phải chịu thiệt thòi sao?

Suy nghĩ của tác giả:  Kế tiếp cuộc sống chung của hai người bắt đầu.

Nữ chủ mặc dù có chút 2, nhưng tuyệt đối không ngốc. Nàng không phải là đèn đã cạn dầu, mọi người không cần phải gấp.

Tiểu Bạch cũng sẽ thay đổi, trong mắt không chứa ai kể từ bây giờ sẽ dần dần khác đi. Hiện tại Tiểu Bạch căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu, xử sự chẳng qua là dựa theo tâm tình của mình mà tùy tâm sở dục. Sau này thì . . .