Mảnh vá trái tim - Phần 2 - Chương 23 - 24

23

Anh và Giuseppe Ryan hợp tác không vui vẻ cho lắm, Giuseppe Ryan cho rằng anh đã can thiệp quá nhiều, còn với tư cách là nhà đầu tư, anh có yêu cầu khắt khe, có quyền phát ngôn nhất định.

Số tiền đầu tư cho bộ phim này lên tới con số “trăm triệu”, kỹ xảo không đạt chính là khuyết điểm lớn nhất của các bộ phim lớn Trung Quốc, chính vì điều này, lần này họ mới mời đạo diễn danh tiếng, đầu tư cực lớn, chi rất bộn cho việc quảng cáo tuyên truyền, thứ cần đạt được không phải là lợi nhuận mà chính là kinh nghiệm và cách thức kinh doanh!

Song, phim rất hoành tráng mà nội dung thì rỗng tuếch, khiến anh rất không hài lòng.

Cả buổi chiều, không khí trong phòng họp rất nặng nề, hai bên đều giữ ý định của mình, không ai chịu ai.

Vốn dĩ tâm trạng anh rất tệ, nhưng vì một người, sau khi từ phòng họp bước ra, tâm trạng anh đã trở nên khoan khoái một cách kỳ lạ.

Bằng lái của anh ở Trung Quốc đã được dịch ra tiếng Anh công chứng đầy đủ, được chính phủ Mỹ công nhận nhưng đây là lần đầu tiên anh lái xe ở đây, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên anh có cảm giác dành thời gian cho riêng mình sau giờ làm việc.

Vừa lái xe điện thoại anh không ngừng réo vang, là Giuseppe Ryan gọi đến, anh không màng đến, cái tay đạo diễn ngạo mạn này, anh phải dạy cho ông ta một bài học.

Anh là kẻ săn người, ưu điểm lớn nhất là lòng kiên nhẫn. Dằn vặt đối phương từ cao ngạo đến sốt ruột, kế tiếp là lo sợ bất an, thế là không thể không khuất phục. Mỗi lần làm việc gì, mỗi lần phải đối phó với ai đó, anh chưa bao giờ lóng nga lóng ngóng mà có kế hoạch có dự định rõ ràng.

Trong lúc dừng đèn đỏ, anh chỉnh điện thoại sang chế độ rung, anh không hy vọng lát nữa hẹn hò với Chức Tâm lại bị người khác phá đám.

Anh nhìn số một cuộc gọi nhỡ trong di động, lập tức gọi lại ngay:

“Bố? Bố tìm con ạ? Đúng ạ, Chức Tâm đang ở đây.” Là bố vợ.

Đối phương ấp a ấp úng, kể lể dông dài, vừa lái xe, anh vừa nghe bố vợ nói một thôi một hồi, sau cùng bố vợ cũng khó khăn nói ra trọng điểm của vấn đề, “Bố, bố lại cần mượn năm triệu ạ?”

Đây không phải là lần đầu tiên bố vợ mượn tiền anh, lần trước là mười triệu, nghe nói đã ném toàn bộ vào cổ phiếu.

“Được, con sẽ bảo thư ký chuyển cho bố.” Chỉ cần bố vợ lên tiếng, những thứ khác không cần phải nhiều lời.

Đầu dây bên kia, ông bố vợ lại rất ngượng ngùng, nợ cũ chưa trả lại còn mượn thêm, ông hứa đi hứa lại rằng chỉ cần cổ phiếu tăng ông sẽ trả tiền cho con rể ngay.

Anh cười nhạt, “Bố, không sao đâu, năm triệu không phải là số tiền lớn đối với con.” Đừng nói là năm triệu, bố vợ muốn mượn năm mươi triệu anh cũng không chút nhíu mày cho mượn ngay.

“Bố, yên tâm, con sẽ không nói với Chức Tâm đâu.” Những chuyện khiến Chức Tâm không vui, không thoải mái anh tuyệt đối không hé răng nửa lời.

Thật ra trong lòng anh luôn cảm kích bố vợ.

Năm đó, anh tiền trảm hậu tấu cố ý tiết lộ với một tờ báo mình đã đính hôn với Chức Tâm, khiến cả nhà họ Hứa dậy sóng.

Gia đình Chức Tâm khá giả, trong mắt người bình thường là không tệ, nhưng trong giới của anh, hôn nhân của anh với Chức Tâm bị người ta chê cười. Cha anh mắng nhiếc anh, mẹ anh kích động đến phát điên, lúc đó bà mẹ lớn xấu bụng còn thừa lúc anh không chú ý lôi Chức Tâm đến tham gia một buổi tiệc từ thiện.

Tối đó, rất nhiều thiên kim tiểu thư tranh nhau thể hiện “lòng trắc ẩn”, quyên tiền, đấu giá trang sức, y phục hàng hiệu, thật kinh khủng.

Còn Chức Tâm chẳng chuẩn bị gì, đành phải giả vờ trấn tĩnh ngồi trong giới không thuộc về cô.

Trợ lý của anh phóng xe như bay, trong tay cầm một tờ chi phiếu ba trăm ngàn anh đưa.

Thật lòng mà nói, lúc đó anh muốn kết hôn, cả nhà đều phản đối, tất cả chi phí cho việc kết hôn đều là tiền tích lũy hàng ngày của anh, cho nên trong tay anh lúc đó không có dư nhiều.

Chỉ là không ngờ, người đến buổi tiệc trước lại là bố vợ. Để con gái bảo bối nở mày nở mặt bước vào nhà quyền quý, không để con gái bị bất cứ sự coi thường nào làm cho tủi thân, bố vợ đã lấy danh nghĩa Chức Tâm quyên góp bức tranh sơn thủy gia bảo của một trong bốn đại danh họa Vương Thạch Cốc.

Tối đó, bức tranh sơn thủy đấu giá được hơn bảy triệu.

Trong buổi từ thiện giữa các quý bà quý cô mờ nhạt, Hứa gia lại được nở mày nở mặt nhờ cô con dâu mới.

Chỉ là, anh nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Chức Tâm luôn tươi cười trước mọi việc đã rơi nước mắt.

Nằm cùng giường, cô bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng vì sợ anh biết, một tiếng khóc rất ức chế.

Cái giá gả vào nhà quyền quý, anh hiểu, Chức Tâm lại càng hiểu hơn.

Chỉ là, cô không vui.

Mấy năm nay anh luôn âm thầm tìm lại “bảo vật gia truyền” thuộc về Thẩm gia cho cô. Gần đây cuối cùng anh cũng điều tra ra được bức họa đó đang ở trong tay một phú thương, nhưng dù anh có ra giá trên trời mấy trăm triệu, ông ấy luôn không chịu bán, bảo là ngàn vàng cũng không mua được.

Nhưng anh biết dù phải giở thủ đoạn gì đi nữa, quà sinh nhật năm nay của Chức Tâm nhất định sẽ là bức họa đó.

……

Anh dừng xe trước cổng biệt thự, chẳng mấy chốc Chức Tâm vận một chiếc đầm kiểu đơn giản màu vàng nhạt đi lại phía anh.

Chức Tâm là người phụ nữ không biết tiêu tiền nhất mà anh từng gặp, anh luôn muốn “làm hư” cô, muốn “biến chất” cô nhưng cho đến tận bây giờ hiệu quả anh đem lại không cao. Chức Tâm sống rất tùy ý, giống như lúc chưa kết hôn, quần áo cô thích chưa bao giờ là hàng hiệu, nhẫn vòng kim cương cô rất ít đeo lên người, ngược lại thích trang sức pha lê, đến cả bông tai cô cũng chỉ cần đẹp là được.

Cô sắp xếp cuộc sống mình rất tốt, cô chỉ dùng những thứ mình thích, trừ phi trong hoàn cảnh bắt buộc, không muốn làm anh mất mặt, cô mới trang điểm mình thành “một cây thông nô-en.”

Người phụ nữ như thế khác hoàn toàn với mẹ anh, không phải hàng hiệu không đụng đến, quẹt thẻ từ vài trăm nghìn đến vài triệu là chuyện thường ngày ở huyện.

Chức Tâm quá giản dị, cô sống rất thong dong tự tại, như thể chồng cô không phải là “Hứa Ngạn Thâm”, có lẽ cô như thế nên thu hút anh. Lúc còn ở trường, anh chú ý đến cô vì cha mẹ cô đều là người dẫn chương trình nổi tiếng, sau khi bị cô “hớp hồn” anh mới từ từ thâm nhập tìm hiểu sâu cá tính đặc biệt của cô.

Vợ của anh thật đáng yêu.

Chỉ là cô hôm nay trông có vẻ trầm mặc khác thường.

“Muốn đi xem đại lộ ngôi sao có dấu tay và chữ ký của Marylin Monroe không?” Anh hỏi cô.

“Ừ.” Cô gật đầu, nhưng anh lại thấy cô không hứng thú là mấy.

“À, đi ăn gì đây? Hay là tối này chúng ta đến nhà hàng Schertz on Main mà Schwarzenegger mới mở nhé? Xem có may mắn gặp đại ‘tinh tinh’ đang là thống đốc California không nhé?” Anh lại hỏi.

Vì cô, anh đã tìm học một khóa địa lý – lịch sử trên mạng.

Anh tưởng cô sẽ hét lên sung sướng ôm chồm lấy anh.

Nhưng cô chẳng hề.

“Được.” Cô không có chút gì là hứng thú, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất trầm tư.

Thái độ trầm tư đó vẫn giữ đến sau bữa tối, mãi cho đến khi họ nắm tay nhau đi trên đại lộ Rodeo.

Hai người đi dạo như thế bỗng nhiên cô dừng bước trước tủ kính của một cửa hàng.

Ánh mắt cô chăm chú nhìn chiếc đồng hồ Cartier màu bạc.

“Thích hả? Anh mua cho em nhé.” Anh lập tức kéo cô vào cửa hàng được trang hoàng rất sang trọng.

Anh không hề phát hiện cô đang âm thầm quan sát anh.

“Phiền cô cho tôi xem cái này.” Anh chỉ vào chiếc đồng hồ kim cương trong tủ, bảo nhân viên bán hàng lấy ra.

“Tiên sinh, mắt ông tinh thật đấy, kiểu này là mẫu mới năm nay của chúng tôi, rất đẹp, bạn gái ông đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp!” Nhân viên bán hàng đon đả chào anh.

Anh đưa tay cô cho nhân viên bán hàng, chiếc đồng hồ màu bạc đeo vào tay cô rất hợp, rất có phong cách.

“Tiên sinh, đàn ông tặng đồng hồ cho phụ nữ có nghĩa là anh muốn chúng ta ở bên nhau từng giây từng phút cho đến mãi mãi.” Nghe câu nói đó, cô chẳng cảm thấy gì, chỉ gỡ đồng hồ ra, trả lại cho nhân viên bán hàng.

“Được, tôi lấy cái này.” Anh không hề nhìn giá, định rút thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhưng cô giữ tay anh lại.

Thái độ của cô rất kỳ lạ, hình như là đang quan sát anh, thăm dò anh.

“Thưa cô, cô có muốn tặng quý ông đây một chiếc đồng hồ không? Ý nghĩa của việc phụ nữ muốn tặng đồng hồ cho nam giới là em tự nguyện dâng hiến thời gian của em, cuộc sống của em cho anh.” Nhân viên bán hàng vẫn thao thao bất tuyệt để giành được lần mua bán thứ hai.

Anh nhướng mày.

Em tự nguyện dâng hiến thời gian của em, cuộc sống của em cho anh, anh thích cách nói này.

Anh đang định nói gì đó.

“Hứa Ngạn Thâm, em không cần chiếc đồng hồ này!” Cô lạnh lùng lên tiếng.

“Vì sao?” Anh ngạc nhiên.

Cô rất rõ ràng đã đứng bên ngoài nhìn chiếc đồng hồ này qua tủ kính rất lâu, anh cũng không thuộc tầng lớp làm công ăn lương bình thường, mua chiếc đồng hồ này tặng cô, đối với anh mà nói, chẳng đáng nghĩ ngợi.

Anh thật sự không biết vì sao ư?

Thái độ của anh không giống giả vờ, cô hơi yên tâm.

“Nhan Hiểu Tinh cũng có một chiếc giống hệt thế này.” Cô nói ra nguyên do.

“Vốn dĩ đến ngày sinh nhật mình, em muốn anh tặng em chiếc đồng hồ này nhưng bây giờ thì không cần nữa.” Cô cười, “Những thứ người khác có, em không cần.”

“Thật ư?...” Anh quay người cúi đầu, không để cho cô nhìn thấy mặt anh bắt đầu biến sắc.

Anh trả lại chiếc đồng hồ cho nhân viên bán hàng, kéo tay cô, bước ra khỏi cửa hàng Cartier: “Không thích chiếc này cũng không sao, anh đến công xưởng bảo họ thiết kế một chiếc theo ý em.”

“Thôi đi, đừng tiêu tiền bừa bãi.” Cô giằng tay ra khỏi tay anh bỏ đi.

Thật ra cô vẫn không quen với anh hiện tại.

Anh hiện tại, dần dần đi đến đỉnh cao sự nghiệp, hình như bắt đầu càng ngày càng xa cách với cuộc sống của cô.

“Chức Tâm, em sao thế?” Anh đuổi theo, sầm giọng hỏi. Từ sáng nay, cô hình như có gì không bình thường.

“Em có gì không vui thì nói ra có được không?” Anh không thích thế này!

Cô đứng tại chỗ, mắt hơi cụp xuống, cuối cùng cũng mấp máy môi, “Lúc sáng cô ta giúp anh chỉnh lại cà vạt, em đã nhìn thấy rồi.”

Anh sững người.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào mắt anh, “Anh không nên vô duyên vô cớ cho người phụ nữ khác mượn tiền, càng không nên để những việc như chỉnh cà vạt xảy ra, dễ gây ngộ nhận cho họ.” Cô không hy vọng anh vướng vào thị phi.

Anh nhíu mày, “Anh không nghĩ nhiều như vậy.” Cô nghĩ tấm séc đó là anh cho Nhan Hiểu Tinh mượn tiền nhằm giữ cô bảo mẫu đó lại sao? Rất tốt, sự “ngộ nhận” này rất tốt, anh sẽ không giải thích gì hết.

Đây coi như là lời giải thích của anh ư?

“Em muốn cho cô ta nghỉ việc, sự có mặt của cô ta khiến em không thoải mái.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhắc đến vấn đề này, anh cũng đã từng nói với cô rất nhiều lần là không được.

“Cô ta nói, chỉ cần anh chưa lên tiếng, cô ta sẽ không rời khỏi đây.” Có chút gì đó giễu cợt, thì ra ở cái nhà này, đến một cô bảo mẫu cô cũng không đuổi được.

Ánh mắt nghiêm khắc của anh thu nhỏ lại.

“Được, anh sẽ lập tức lên tiếng đuổi cô ta đi.” Anh lập tức gật đầu.

Cô bất ngờ.

“Nhớ lấy, em là nữ chủ nhân của cái nhà này, em có quyền làm bất cứ việc gì.” Anh nặn ra một nụ cười.

“Thật ư?!” Cô cuối cùng cũng nở nụ cười thật sự đầu tiên của ngày hôm nay.

“Là một kẻ qua đường thôi mà, có đáng để em xị mặt không vui không?!” Anh véo mũi cô.

Nếu sự có mặt của Nhan Hiểu Tinh khiến Chức Tâm không thoải mái, thế thì anh sẽ tách cô ta ra xa một chút, ra khỏi tầm mắt Chức Tâm.

24

Có lẽ do chưa thích nghi, hoặc bị cảm lạnh, cổ họng cô có cảm giác khó chịu.

Hơn một giờ đêm, cô đi tắm, còn anh ở dưới bếp tự tay nấu trà giải cảm cho cô.

Anh rửa sạch kim quất, dùng dao nhọn khoét lỗ, sau đó vắt nước.

Trà giải cảm của “Ngu công” năm đó không còn đất dụng võ nữa, bởi đã bị anh thay thế từ lâu.

Anh thừa nhận anh ghen tuông, dù chỉ là ký ức về một tách trà giải cảm, cũng quyết không dành cho người đàn ông khác, tất cả những gì thuộc về cô anh đều muốn chiếm hữu cho riêng mình.

Có tiếng bước chân rón rén sau lưng anh.

Anh không quay đầu lại, bởi vì chỉ nghe tiếng bước chân vô cùng thận trọng đó đã biết không phải là người trong trái tim anh.

“Tiên sinh, anh đang pha trà à? Để em giúp anh.”

Đối phương đang định vồn vã bước tới trước.

“Không cần.” Anh lạnh lùng ngăn lại.

Đối với tất cả những gì liên quan đến Chức Tâm, anh không cần bất cứ ai nhúng tay vào giúp đỡ.

Cho tép quất và hồng trà vào ấm, đợi nước sôi anh châm vào ấm, sau đó nhanh tay cho thêm hai muỗng mật ong.

Trước đó, để biết cách nấu ấm trà này, anh đã phải “lặn lội” đi thỉnh giáo tay sinh viên họ “Từ” đó, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lúc đó sắc mặt đối phương xám ngoét, tuyệt vọng thế nào.

Đối phó với kẻ địch, anh trước nay đều không chùn tay.

Sau hai phút, anh rót trà giải cảm ra một ấm khác.

Nước quất ngâm lâu trong trà sẽ trở nên đắng, sau bao lần Chức Tâm phàn nàn, anh cũng ngộ ra được kinh nghiệm.

Quay người, Nhan Hiểu Tinh vẫn đứng ngây ra đó, bám riết anh bằng ánh mắt si tình.

Đúng rồi, hình như anh có chút chuyện, suýt chút nữa thì quên.

Anh đặt ấm trà xuống, xòe tay ra, “Đưa chiếc đồng hồ trên tay cô cho tôi.” Vừa mới nhìn, anh đã chú ý ngay đến chiếc đồng hồ Nhan Hiểu Tinh đang đeo trên tay.

Cô ta sững người, không biết anh định làm gì nhưng vẫn tháo ra đưa cho anh.

Anh cầm lấy đồng hồ, dưới đôi mắt đang mở to của Nhan Hiểu Tinh, anh mở thùng rác, vứt vào không chút thương tiếc.

“Tiên sinh…” Nhan Hiểu Tinh cuống lên.

Anh quay người lại, “Tôi rút lại câu nói đó.”

Anh từng nói, cô ta có thể dùng thẻ của anh mua bất cứ thứ gì mà cô ta muốn.

Nhưng thứ Chức Tâm thích thì cô ta không được phép có!

“Đồng hồ. Sau này cô không được phép mua đồng hồ nữa!” Anh tuyên bố quyết định của mình, mặt không chút cảm xúc.

Thì ra, đồng hồ có ý nghĩa đối với phụ nữ.

Nhan Hiểu Tinh lắp bắp không thốt nổi nên lời.

“Tự đi mua một sợi dây chuyền đi.” Anh ngừng một lát, “Còn nữa, tôi sẽ mua vé máy bay ngày mai cho cô, đưa cô rời khỏi đây.”

Nhan Hiểu Tinh không thể tin vào tai mình, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

Đây là câu trả lời của anh ư? Cô tưởng rằng, cô tưởng rằng…

Anh quay người bê ấm trà giải cảm, định về phòng thì đột nhiên cô ta lấy hết can đảm ngăn anh lại: “Tiên… tiên sinh… anh, anh thật không cho em một chút cơ hội nào sao? Em… em thật sự rất thích anh…” Cô ta khóc nức nở, dáng vẻ lay động lòng người, tưởng chừng như có thể dễ dàng hạ gục trái tim sắt đá của bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng, anh chỉ nhíu mày, nhíu rất chặt.

“Em… em… nếu anh thực sự rất ghét em, em sẽ biến mất ngay trước mắt anh… không bao giờ làm phiền anh nữa…” Nước mắt rơi lã chã, vô cùng thê lương.

Lùi một bước tiến hai bước?

Anh hờ hững ngước mắt lên, đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc, “Về nước, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình mua một căn biệt thự, trân châu, hàng hiệu, cô muốn thứ gì có thứ đó.” Thái độ của anh vẫn lạnh băng.

Nhan Hiểu Tinh mở to đôi mắt xinh đẹp, không dám tin mình may mắn đến thế.

“Tiên sinh! Không, Ngạn…” Cô từ khóc thành cười, bước tới trước định dịu dàng ôm lấy anh, nhưng bị anh đưa tay ra ngăn lại.

“Lãng Lãng, vĩnh viễn chỉ có một người mẹ, đó chính là Thẩm Chức Tâm!” Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Nụ cười trên môi Nhan Hiểu Tinh tắt ngóm, “Nhưng… nhưng… Lãng Lãng cần em!”

“Không, nó không cần bất cứ ai cả!” Thái độ của anh vẫn lạnh giá, “Nếu cô cần nó, những gì tôi nói trước đó đều vô hiệu.”

Khóe môi khẽ nhếch lên khinh khỉnh, anh đã lăn lộn trên thương trường bao năm, cô gái trước mắt là loại người gì anh vừa nhìn đã thấu suốt.

Cô hoang mang, cô hốt hoảng, đều không lọt vào mắt anh.

“Ngày mai tôi sẽ cho người cầm vé máy bay đến. Nếu cô bế Lãng Lãng đi, tôi cũng sẽ không phản đối.” Anh nheo đôi mắt nghiêm khắc, “Sau này, hai mẹ con cô tự sống với nhau.” Nói xong, anh bưng trà giải cảm, quay người đi ra khỏi bếp.

Dù gì đứa bé đó, anh cũng không thích!

Lùi một bước tiến hai bước ư? Chỉ có Hứa Ngạn Thâm này mới có thể bức người khác không còn đường lui!

Về phòng, đặt ấm trà giải cảm xuống, anh phát hiện Chức Tâm đã ngủ say như chết.

Mệt đến vậy sao? Ánh mắt tàn nhẫn trở nên dịu dàng, đáy mắt anh thấp thoáng nụ cười.

Cô gái, em còn chưa hoàn thành “nhiệm vụ” tối nay đấy, anh còn chưa “giày vò” em mà.

Anh đẩy đẩy cô, trong giấc mơ cô khó chịu gạt tay anh ra, vùi mặt sâu vào chăn, tỏ ý muốn trốn tránh “nhiệm vụ”.

Nụ cười vẫn ở trên môi anh.

Sợ cô bị ngộp thở, anh kéo chăn xuống khỏi mặt cô, cẩn thận hôn lên môi cô, tắt đèn, nằm xuống phía bên kia giường.

Cuộc sống có cô thật tốt biết bao.

Cô ngủ một giấc đã đời, nằm mơ thấy giấc mơ đẹp.

Trong mơ, có Lãng Lãng, có anh, còn có… con của họ…

Lúc tỉnh dậy, mở mắt ra, “binh!” mặt cô bị thứ gì đó múp múp mềm mềm đá trúng. Cô giật nảy người, vội vàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn thấy Lãng Lãng đang nằm bên cạnh cô, cật lực ngọ nguậy tay chân.

Sao thằng bé lại ở đây? Nhan Hiểu Tinh bị anh cho nghỉ việc rồi sao?

Thấy ai chẳng “nói chuyện” với mình, Lãng Lãng mếu máo như sắp khóc.

“Oa…”

“Ngoan ngoan, Lãng Lãng ngoan!” Cô quáng quàng đứng lên.

“Oa…”

Lãng Lãng khóc váng lên.

“Ngoan, ngoan, ngoan!” Cô quờ quạng thuận tay rút cành hoa hồng tối qua Hứa Ngạn Thâm tặng cô ra lắc lắc trước mặt Lãng Lãng, miệng khẽ dỗ dành, “Con trai ngoan, không khóc, không khóc! Mẹ ở đây với con rồi!”

Lãng Lãng bị màu đỏ chót của hoa thu hút, lập tức nín khóc, chăm chú nhìn bông hoa hồng trong tay cô.

Đúng rồi, thằng bé thích! Chức Tâm cười rạng rỡ! Thằng bé có lẽ sẽ thích nghe nhạc, có thể làm con vui cũng tốt cho sự phát triển của con.

Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức mở ti vi cho thằng bé. Tiếng di động vang lên, cô nghe máy, lập tức giọng trầm trầm của anh vọng đến, “Tỉnh rồi à?”

“Ừ!” Chết thật, có phải cười hơi quá rồi không? Cô nắn nắn khóe môi đang toét ra cười của mình.

“Quản gia và dì Vương đều có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, em không hiểu gì thì có thể hỏi họ.” Anh nhẹ nhàng dặn dò.

“Ừm!” cô cật lực gật đầu.

“Trưa anh sẽ về đưa em đi ăn. Chiều đến phim trường với anh, xong việc, anh sẽ đưa em đi chơi.” Anh sắp xếp thỏa đáng hành trình ngày hôm nay, cô có hai tuần nghỉ phép, anh phải tận dụng mọi thời gian.

“Không được, em phải chăm Lãng Lãng…” Bây giờ cô có nhiệm vụ làm mẹ rồi!

“Thế còn anh thì sao? Đừng để anh hối hận với quyết định này!” Trong điện thoại, giọng anh bắt đầu không vui.

Biết ngay anh rất thích ghen tuông mà!

“Thế…” mắt cô đảo qua, “Anh lái xe, em bế Lãng Lãng cùng đi, chúng ta đi đến cửa hàng bách hóa trước. Em muốn mua vài bộ đồ chơi, đồ chơi của Lãng Lãng đều để ở nhà không mang sang đây, sau đó chúng ta đi mua một bộ chăn gối màu sắc sặc sỡ một chút.” Lãng Lãng thích màu sặc sỡ.

Tâm trạng hôm nay của cô hình như rất tốt.

Trầm ngâm một lát, anh trầm giọng chậm rãi nói, “Chức Tâm, nó không phải là con ruột của em… Em thật sự không cần tốn tâm sức nhiều như thế…”

“Hứa Ngạn Thâm, sau này con lớn, anh không được nói những lời này nữa nhé!”, cô nhíu mày, “Em sẽ đối với con thật tốt, tốt nhất có thể. Cho dù một ngày nào đó nó biết em không phải là mẹ ruột của nó, em cũng hy vọng nó sẽ coi em là người mẹ duy nhất của nó!” Cô tin cho đi thì sẽ được nhận lại.

Anh trầm ngâm mấy giây, “Được, sau này anh sẽ không nhắc nữa.”

“Đúng rồi, chiều chúng ta đi mua một chiếc máy nghe đĩa nhé, chắc Lãng Lãng sẽ thích lắm.” Cô vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra mục đích của cuộc điện thoại này.

“Được.” Anh đồng ý.

Quan trọng không phải là Lãng Lãng thích mà cô thích là được rồi.

“Oa...”

Cô nói chuyện điện thoại quá lâu, Lãng Lãng lại khóc váng lên.

“A lô, a lô... sao tự nhiên không nói gì nữa vậy?” Hứa Ngạn Thâm vẫn còn ở đầu dây bên kia, nhưng cô chẳng thể để tâm đến anh, vội vàng ngắt điện thoại.

“Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc!” Cô lại cầm đóa hồng, do quá hấp tấp cô thấy tay mình đau nhói.

Thì ra gai hoa đâm vào ngón tay cô... một giọt máu trào ra.

Máu.

Hứa Ngạn Thâm bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô chảy máu là cả người nổi gai ốc.

Cô sững người ngậm ngón tay chảy máu vào miệng, tim đột nhiên có cảm giác không bình thường.

“Oa...”

Lãng Lãng lại khóc, cô định thần lại, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bế Lãng Lãng lên, nhẹ nhàng vỗ về nó, đến khi nó ngưng khóc. Bỗng nhiên cô nhớ ra không biết Lãng Lãng đã uống sữa chưa. Đúng rồi! Cô phải đi pha sữa, nếu không lát nữa Lãng Lãng đòi lại khóc nữa, cô chắc chắn sẽ luống cuống không biết làm gì!

Nhẹ nhàng vỗ về con, cô đi xuống lầu vào bếp.

“Cô Nhan, cô bỏ đi như vậy sao? Nói thế nào cô cũng là mẹ ruột của Lãng Lãng mà!” Trong bếp vọng ra giọng không phục của chị làm bếp, “Người phụ nữ đó thật quá đáng, tự mình không sinh được con, ỷ được chồng cưng chiều, lại còn qua cầu rút ván, muốn đuổi cô đi!”

Cả người Chức Tâm hóa đá. Mẹ ruột của Lãng Lãng, cô có nghe nhầm không?!

“Dì Vương, dì đừng nói nữa, thật ra chị là người rất tốt, chị chỉ không thích cháu.” Giọng của một người khác, nhỏ nhẹ dịu dàng, đáng thương vọng ra.

“Cái con bé này... cháu sống ở đây tám tháng, dì còn không biết cháu là người thế nào sao? Cháu ấy à, chính là hiền lành quá dễ bắt nạt!” Dì Vương thở dài.

Sống tám tháng ở đây... Cô chắc chắn nghe nhầm rồi.

“Dì Vương, sau khi cháu đi, nhờ dì giúp cháu chăm sóc Lãng Lãng, còn nữa... tiên sinh...” Nói đoạn lại khóc.

“Đừng khóc nữa, cháu mà khóc dì đau lòng lắm!” Dì Vương đứng bên cạnh đưa khăn giấy cho cô ta, “Hứa tiên sinh... cậu ấy nói sẽ sắp xếp cho cháu thế nào?”

“Anh ấy nói... sẽ mua một căn hộ cho cháu, nhưng... cháu không được gặp Lãng Lãng, vì chị không thích, Lãng Lãng chỉ có thể có một người mẹ...” Nói đoạn lại khóc không thành tiếng.

“Hứa tiên sinh sao có thể như thế?! Dù Lãng Lãng chỉ có thể có một người mẹ, người đó cũng phải là cháu chứ! Lãng Lãng rõ ràng là cốt nhục của cháu và Hứa tiên sinh mà!” Dì Vương phẫn uất, “Dì sẽ nói tốt về cháu với Hứa phu nhân.”

Ôm Lãng Lãng trong tay, Chức Tâm đi lùi từng bước một.

Không phải! Không phải! Không phải!

Câu nói “Lãng Lãng là cốt nhục của cháu với Hứa tiên sinh mà!” quá rõ ràng!

Đầu óc cô trống rỗng, thế giới bắt đầu đảo lộn trong mắt cô.

“Reng, reng, reng” tiếng di động vang lên.

Hai người trong bếp, nghe tiếng động, bốn mắt nhìn nhau lập tức chạy ra.

“A lô? Ai đó?” Nghe điện thoại, giọng cô run lên.

“Chức Tâm à? Tớ Phi Phi đây.” Đầu dây bên kia, là bạn thân nhất của cô, “Có chuyện này tớ suy nghĩ rất lâu rồi, cuối cùng cũng phải nói cho cậu biết! Chức Tâm, cậu phải kiên cường, tớ không muốn cậu bị người ta lừa dối như một con ngốc!”

Bị người ta lừa dối như một con ngốc...

“Cậu từng nói, bảo mẫu nhà cậu, cô ta có người bao, còn sinh con đúng không? Tớ đã điều tra ra, từng số tiền mà cô ta có đều là được chuyển từ tài khoản của Hứa Ngạn Thâm... Nói cách khác, người bao cô ta chính là chồng cậu – Hứa Ngạn Thâm.”

“Kịch” di động rơi xuống đất.

“Oa...” Lãng Lãng trong lòng khóc váng lên.

Cô ngẩng gương mặt cắt không còn giọt máu, đối diện với hai gương mặt trắng bệch của Nhan Hiểu Tinh và dì Vương.

Hai gương mặt.

“Người phụ nữ đó thật quá đáng, mình không biết sinh con...”

“Anh ấy nói... sẽ mua cho cháu một căn hộ...”

Tất cả những câu đối đáp đó giống như một con quỷ nanh ác vồ lấy cô, lờn vờn trong đầu cô.

Cô mặt không chút cảm xúc, thò cánh tay đang run lẩy bẩy cúi người, nhặt điện thoại dưới đất lên, gọi cho một số điện thoại vô cùng thân quen.

“Còn chuyện gì muốn nói với anh à?” Đầu dây bên kia giọng anh vẫn vui vẻ.

“Anh lập tức về nhà ngay.” Cô ra lệnh, gằn từng chữ.

“Chuyện gì thế?” Anh nhíu mày, giọng nói vẫn rất kiên nhẫn, “Anh đang bận việc, bây giờ không thể về được, trưa anh sẽ về.”

“Anh về ngay lập tức cho tôi! Ngay bây giờ, ngay lập tức!” Cô hét lên, nói xong, cô quăng mạnh di động vào tường.

Chiếc di động vỡ tan tành.