Mảnh vá trái tim - Phần 4 - Chương 03 - 04

3

Mười giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào văn phòng tầng hai mươi tám của toà cao ốc đồ sộ trên đường Thắng Lợi, ánh nắng nóng ấm hắt lên người một người đàn ông cao ráo, lúc này gương mặt không cảm xúc của anh bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết.

Đôi mắt thâm quầng chứng tỏ anh mất ngủ triền miên, rõ ràng ánh mắt trời đang rất rực rỡ nhưng bao trùm lên anh lại là bóng tối u ám, nặng nề.

Trên bàn làm việc của anh đặt một chiếc hộp gỗ dài.

Bên trong là một bức tranh.

Bức tranh đó là món quà anh muốn lấy lòng một người phụ nữ, nhưng chớp mắt đã lại trở về bên anh.

Trên bàn làm việc của anh còn có một chiếc hộp nhung khác đang mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh tế.

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kim cương ba cara chiếu sáng lấp lánh.

Nhưng, ánh sáng đó lại là thứ ánh sáng lạnh lùng nhất trên đời này, biến thành những mũi tên cắm phập vào tim anh.

Anh nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở, điều chỉnh lại tâm trạng mất kiểm soát của mình, không để cho nỗi đau đớn thành hình trong tim.

Những thứ này, không nói lên điều gì hết!

Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Anh trầm giọng.

Tâm Ngữ thận trọng đẩy cửa ra, cô sửng sốt nhìn tờ giấy triệu tập ly hôn đang bị vò nát trong tay anh mình.

“Anh, anh tìm em có việc à?”

“Dạo này có phải bộ phim thần thượng Thiên sứ mộng ảo chi luyến đang chuẩn bị bấm máy không?” Anh lạnh như băng hỏi.

“Đúng vậy, toàn bộ ê kíp đã chuẩn bị xong rồi...” Tâm Ngữ cảm thấy kỳ lạ, anh luôn thích quay những bộ phim lớn, rất ít khi nói đến những bộ phim thần tượng có vốn đầu tư thấp này.

“Giữ lại một vai nữ phụ khá một chút trong phim đó, anh sẽ chỉ định người sau.”

Trong việc chọn diễn viên, anh trai trước giờ luôn rất chú trọng công bằng công khai, câu nói này càng làm cô bất ngờ.

“Vâng.” Tâm Ngữ không dám hỏi nhiều.

“Ừ, ra ngoài đi.” Anh nhìn xuống.

Dạo này, tính tình anh nóng nảy, anh không muốn “làm tổn thương người vô tội”.

Nhưng, Tâm Ngữ bất động, do dự rất lâu, mới thấp thỏm hỏi, “Anh, vụ kiện kết thúc rồi chứ?”

Toà án tuy đã tuyên bố, nguyên đơn và bị đơn tình cảm vẫn chưa rạn nứt, không cần phải ly hôn. Nhưng cảm giác bất an của cô vẫn chẳng tan biến đi chút nào.

“Có thể nói là vậy.” Anh không muốn nói nhiều.

Vụ ly hôn này, anh phải dùng đến thủ đoạn mới ém nhẹm được với giới truyền thông.

Nhưng người nhà họ Hứa cơ bản đã biết sự tình.

Dạo này, tâm trạng mẹ anh rất tốt, cha anh tức giận đến nỗi gây áp lực bắt anh phải đồng ý ly hôn ngay lập tức, mẹ lớn và các mẹ khác đều háo hức chờ xem tuồng.

“Đúng rồi, Tâm Ngữ, trừ phi là chuyện lớn bắt buộc, sau này tất cả các chuyến công tác đều giao cho trợ lý Lý.” Anh buồn bực mím môi.

Mấy năm nay, anh có phải đã quá chìm đắm vào sự nghiệp rồi không? Nhưng anh luôn nghĩ rằng mình chưa bao giờ lạnh nhạt với cô.

“Anh, anh vẫn bận lòng với lý do viết trên đơn đề nghị ly hôn sao?” Tâm Ngữ kinh ngạc.

Những người có mắt đều nhận ra, lý do ly hôn bị đơn đi công tác thường xuyên dẫn đến vợ chồng bất hoà chỉ là cái cớ.

Nguyên nhân thật sự là...

Thật ra, là lý do khác: Nguyên đơn và bị đơn tính cách không hợp, nhân sinh quan, giá trị quan không giống nhau gây nên nhiều xung đột kịch liệt trong quá trình chung sống.

Những điều này, Tâm Ngữ dần dần cũng hiểu được đôi chút.

Chức Tâm không thuộc về nhà họ Hứa, không thể dung hợp với nhà họ Hứa, không thể thích ứng với nhà họ Hứa, cũng không nhắm mắt thuận theo nhà họ Hứa.

Thật ra mấy năm nay, anh trai luôn tránh để Chức Tâm tiếp xúc quá nhiều với Hứa gia, anh không phải là không nhìn ra vấn đề mà chỉ là luôn chọn cách làm ngơ.

“Anh đã xem qua, phát hiện một số chi tiết được nhắc đến trong đó, anh không thể phản bác.”

Quả thực, thời gian anh đi công tác trong tháng cộng lại cũng phải đến hơn nửa tháng.

“Luật sư Vương không phải đã từng nói sao, nếu anh không muốn ly hôn, nửa năm này cố hết sức giảm thiểu đi công tác, để toà án nhìn thấy thành ý của anh.” Tâm Ngữ an ủi anh.

Thật ra, toà án có nhìn thấy thành ý hay không không quan trọng, quan trọng là chị dâu có thể hồi tâm chuyển ý.

“Ừm.” Cho nên anh mới có quyết định này.

Anh là người lòng gan dạ sắt, rất mạnh miệng, cũng rất độc đoán, nếu đổi lại là người khác, anh không nói câu nào đã lập tức ký ngay vào đơn ly hôn.

Nhưng, người đó lại là Chức Tâm, từ khi quen cô, không có bất kỳ người phụ nữ nào khác có thể lọt vào mắt anh, bởi vậy, anh không thể vì thể diện của mình mà hành động theo cảm tính được.

“Anh...” Dợm đi được vài bước, Tâm Ngữ lấy hết can đảm, đưa một phong thư được dán kín cho anh, “Chị dâu vừa mới đến đây, chị bảo em đưa cái này cho anh.”

Đột nhiên, tim anh đập thình thịch.

Cầm lấy bức thư, anh vội vàng mở ra, nhưng, bên trong không phải những dòng thư mà anh mong đợi mà là một tờ chi phiếu nằm lẻ loi.

Mười lăm triệu tám trăm nghìn tệ.

“Chị nói, hy vọng sau này, giữa hai người không ai nợ ai...”

Cái gì gọi là không ai nợ ai?!

“Cô ấy đang ở đâu?” Anh nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy.

Mùa hè đến rồi, anh rất dễ nổi nóng.

Tâm Ngữ sợ hãi lùi về sau, dạo này, những lời nói nghiêm khắc, cay nghiệt của anh thậm chí có thể làm cho nhân viên nam cấp dưới bật khóc.

“Chị ấy... vừa đi...” Tâm Ngữ chỉ về hướng thang máy.

* * *

Hôm nay cô dậy rất sớm, vì đi phỏng vấn nên phải trang điểm kỹ càng, tươi tắn một chút, hy vọng đối phương sẽ có chút lòng tin với cô.

Hồ sơ xin việc trong giỏ xách, cô đã viết và chuẩn bị rất tỉ mỉ, kỳ công.

Nhất định sẽ thành công! Cho dù thất bại cũng phải xứng đáng với những nỗ lực mình bỏ ra.

Còn sớm mới đến giờ hẹn phỏng vấn, cô đến ngân hàng làm thủ tục, sau đó đón taxi đến đường Thắng Lợi, lên tầng hai mươi tám đưa chi phiếu cho Tâm Ngữ.

Mười phút sau, cô đã đứng ở trạm xe buýt cách không xa toà cao ốc đó là mấy, chuẩn bị đón xe buýt đến toà soạn tạp chí ở ngoại ô phỏng vấn.

Di động của cô liên tục reo vang, nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, cô không muốn nghe máy.

Chiếc xe buýt tuyến 121 vừa đến bến, cô định bước lên xe thì tay bị ai đó giữ lại.

“Chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện một lát!” Anh thở dốc, hai mắt toé lửa, lôi cô xềnh xệch.

Sức anh quá mạnh, cô đành làm mặt lạnh bị động đi theo anh.

“Ở đây được rồi.” Trong một con hẻm vắng, cô bướng bỉnh dừng bước.

Anh hít một hơi thật sâu, cũng dừng bước.

“Hứa Ngạn Thâm, buông tay ra!” Cô cố sức muốn hất tay anh ra, nhưng anh không buông.

Ngược lại, tay còn lại của anh cũng kéo chặt tay trái của cô, một cảm giác lạnh lạnh lồng vào ngón tay cô.

Cô rút mạnh tay trái về, phát hiện, trên ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương.

Là chiếc mà hôm qua cô vừa bán.

Anh vẫn đang theo dõi cuộc sống của cô ư? Cô càng tức giận hơn.

“Em muốn chiếc to hơn, hiếm hơn anh đều có thể mua cho em, nhưng không được làm mất nó một lần nữa!” Anh cũng rất giận dữ, ấn tay cô một lần nữa, không để cô tháo chiếc nhẫn ra.

“Không phải làm mất mà tôi đã bán nó!” Rất tức giận nhưng thái độ của cô lại rất lạnh lùng.

Sự thật này cô không nghĩ anh không biết.

“Em có bị thần kinh không, em nghĩ anh thật sự để ý đến mười lăm triệu đó sao?! Còn nữa, tám trăm nghìn dư ra là ý gì?” Anh rất muốn giả vờ hồ đồ nhưng hiện thực không để cho anh hồ đồ.

“Là tiền lời, tôi tính theo lãi vay vốn ngân hàng.” Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.

Từ giây phút cô quyết định nộp đơn xin ly hôn lên toà án, cô đã quyết định sẽ coi “chồng cũ” là sinh vật đáng ghét, đáng ghét nhất trên cõi đời này.

Họ đã thành kẻ thù của nhau.

Họ đang trong một trận đánh lâu dài mà họ chính là kẻ thù của nhau.

... Anh nhất tiễn xuyên tim.

“Các người đã thế chấp nhà cho ngân hàng rồi ư? Số tiền vay mỗi tháng sáu, bảy nghìn, các người trả thế nào?!” Anh giận đến sắp nổ tung.

Cúi đầu trước anh cũng khó đến vậy sao?

“Tôi sẽ cố gắng làm việc, cùng cha mẹ trả nợ. Dù có phải làm việc mười tám tiếng một ngày, tôi cũng không sợ vất vả!” Thái độ của cô rất nghiêm túc.

“Nợ của cha em, dựa vào cái gì mà bắt em phải gánh vác? Hằng ngày ngồi xe buýt, hằng ngày ăn uống kham khổ, hằng ngày cầm hồ sơ chạy khắp nơi xin việc, đây là cuộc sống mà cha em cho em sao?! Vì sao phải sống khổ sở như vậy? Anh có thể cho em cuộc sống giàu sang mà!” Một ngày làm việc mười tám tiếng ư? Anh là người cuồng công việc, anh có thể, nhưng cô tuyệt đối không thể! Vừa rồi, anh chạy một mạch đến trạm xe buýt, thật lòng rất không nỡ để cô sống một cuộc sống như vậy!

Vì sao hiểu rõ hiện thực rất khốc liệt mà vẫn không chịu quay lại?

“Chúng tôi là người một nhà, nương tựa nhau, động viên nhau, cho dù cả nhà có khổ hơn nữa cũng quyết không để mất bất cứ một người nào! Chúng tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc!” Cô lạnh lùng mỉa mai anh, “Hứa Ngạn Thâm, thứ tình cảm này anh chắc chắn không hiểu.”

Nếu anh hiểu, anh đã không “mất” cô.

“Anh không hiểu thì em dạy cho anh hiểu! Em không phải có bản lĩnh này sao?! Em không thể sao?” Anh đã từng rất hạnh phúc, tưởng rằng sẽ mãi mãi không bao giờ mất cô!

Anh rõ ràng đang nói những lời cay nghiệt, nét mặt cũng méo mó vì giận dữ tột độ, nhưng chỉ có mình anh biết, anh đang yếu lòng.

Một sự yếu lòng rất tệ hại, rất không đáng yêu.

“Tôi không thể.” Cô lắc đầu, “Nhan Hiểu Tinh, Lãng Lãng, Hứa gia, vương quốc sự nghiệp của anh, dối trá lừa lọc, bất chấp đạo lý... giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề.” Cô có thể chịu đựng rất nhiều việc nhưng không có nghĩa là tất cả.

Tận đáy lòng mỗi người đều có chỗ mềm yếu nhất, cần được vỗ về nhất, nhưng bây giờ, chỗ đó của cô đã bị anh giẫm nát rồi!

“Anh là một thương nhân luôn đặt chữ lợi lên làm đầu, đến cả con mình cũng xem là hàng hoá, đến vợ mình cũng dùng tiền để mua lại, còn tôi, không muốn sống cuộc sống tồi tệ lúc nào cũng phải nhìn thái độ của anh mà sống nữa!”

Cô dùng sức tháo chiếc nhẫn kim cương ra, kiên quyết ấn chiếc nhẫn vào tay anh, anh không nhận, trong lúc giằng co, chiếc nhẫn rơi xuống đất.

Cô không cúi xuống nhặt.

“Nửa năm sau, tôi sẽ tiếp tục gửi đơn xin ly hôn.” Nói xong, cô nhẫn tâm quay người bỏ đi.

Anh siết chặt nắm tay.

Một lần thất bại, anh tưởng cô sẽ từ bỏ.

Anh tưởng chỉ cần đợi một thời gian, đợi cô hết giận là có thể đón cô về nhà.

“Thẩm Chức Tâm, em đừng giận hờn nữa đi!” Anh đứng sau lưng cô, hét lớn.

Bước chân cô, khựng lại trong vài giây, sau đó mặt lạnh lùng, cô tiếp tục đi thẳng.

Bỏ lại anh với bộ mặt sa sầm.

4

Đổi hai lần xe buýt, cô đến văn phòng của “Tạp chí Thành Đô”. Đó là một ngôi nhà ba tầng kiểu cổ.

“Xin hỏi, Tổng biên tập Từ có ở đây không?” Cô hỏi rất nhiều người, nhưng thái độ mà cô nhận được không phải không thèm nhìn cô thì cũng là lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng.

Cô không nản chí, tiếp tục lịch sự hỏi một thanh niên nhỏ tuổi mặt đầy mụn trứng cá.

Thanh niên trẻ quay lại, nhìn thấy cô với gương mặt thanh tú, mắt sáng lên.

“Chị tìm lão đại của chúng tôi? Xin nói, chị là công ty quảng cáo nào?” Thanh niên trẻ phấn khích một cách khó hiểu, vội vàng kéo ghế cho cô ngồi, nhiệt tình hỏi han.

Cô thở phào, ở đây cuối cùng cũng có một người nhiệt tình.

“Chào cậu, tôi đến xin việc.” Nhưng cô không dám ngồi xuống ghế ngay, thái độ vẫn giữ vẻ khiêm nhường.

Cô rất biết mình biết người, biết đối phương hiểu lầm, thông thường các nhà quảng cáo là đối tác mà bất kỳ công ty truyền thông nào cũng săn đón.

May mà, thanh niên trẻ không xị mặt ra, vẫn rất nồng hậu với cô, cậu ta chủ động đứng lên dẫn đường, “Xin việc? Ok, chị theo tôi lên lầu.”

Nhân viên ở khu vực văn phòng ở lầu dưới bận tối mày tối mặt, nhìn thấy đồng nghiệp mình nhiệt tình như vậy, không nén được cũng đưa đẩy vài câu, “Tiểu Quang, cậu háo sắc quá đấy, thấy người đẹp là bắt đầu phát dục rồi à! Nếu có thời gian dẫn đường, thì chi bằng cậu mau viết cho xong bài của mình đi, đừng để phó tổng biên tập nổi giận!”

Vì những lời ngọt nhạt không hề kiêng dè của đối phương, sắc mặt cô đông cứng lại.

“Đừng để ý đến họ, nghề của chúng tôi là vậy, bình thường mọi người đều là anh em, lúc lên bài, vì ai cũng muốn giành chỗ dễ thấy nhất trên báo nên bắt đầu trở mặt với nhau, mọi người đều như kẻ thù giết cha vậy.” Thanh niên trẻ tên Tiểu Quang thản nhiên.

Vừa đi, cậu vừa tiện miệng hỏi, “Chị tên gì?”

“Thẩm Chức Tâm.”

Cái tên rất quen hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.

“Chị đến xin vào vị trí nào?” Tiểu Quang hiếu kỳ hỏi.

Phong thái của cô hơn người, xem ra không giống như người đến xin việc đánh chữ. Nhưng nếu xin làm phóng viên, thì cô phải thích ứng được với đám người ma cũ bắt nạt ma mới ở dưới lầu, người thích ứng được mới có thể sinh tồn trong môi trường lúc nào cũng căng như dây đàn này. Cậu cố gắng giữ thái độ thản nhiên.

“Vị trí nào cũng được.” Cô trả lời.

Vị trí nào cũng được?

Tuy có chút kinh ngạc nhưng Tiểu Quang nén lòng hiếu kỳ, gõ cửa phòng Tổng biên tập cho có lệ rồi đẩy cửa vào, nói đùa “Lão đại, có mỹ nhân đến xin việc!” Lão đại rất hiền lành, nhân viên dưới quyền đều rất thích “bắt nạt” lão đại.

Cô ngượng chín mặt.

Tướng mạo của cô cũng được, nhưng hai từ “mỹ nhân” cô tuyệt đối không dám nhận, nhưng rất kỳ lạ là từ nhỏ đến lớn có không ít chàng trai theo đuổi cô.

Người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ra hiệu bằng tay với cấp dưới, chỉ thấy anh ta cúi đầu, chuyên tâm nói điện thoại, bộ dạng kiên nhẫn đó chắc là đang nghe điện thoại của vợ.

“Mỹ nhân, chị vào trong ngồi đợi một lát, lão đại vừa kết hôn, vợ chồng son khó tránh suốt ngày quyến luyến nhau.” Tiểu Quang trêu đùa.

Cô nói cảm ơn rồi bước vào trong, vừa ngồi xuống thì người đàn ông cũng vừa nói xong điện thoại, anh đặt điện thoại xuống, khách sáo nói, “Chào cô, tôi là Tổng biên tập kiêm ông chủ Tạp chí Thành Đô, tôi là...” Những lời định giới thiệu về mình, sau khi nhìn rõ người mới đến, đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Cô ngồi trên sô pha cũng vô cùng sững sờ.

Từ Nhân Thư.

Là Từ Nhân Thư theo đuổi cô suốt bốn năm đại học, dù biết cô đã có bạn trai cũng không chịu từ bỏ đó ư?

Lúc năm ba đại học, cả khoa Báo chí đều lan truyền tin cô vừa phá thai, lời ong tiếng ve càng ngày càng khó nghe, dù có buồn thế nào cô cũng không dám nói lại, bởi những chuyện đó đều là sự thật. Chỉ có Từ Nhân Thư, rõ ràng là một đứa con ngoan tay trói gà không chặt lại vì cô mà đánh nhau với bạn cùng lớp.

Sau đó, tin đồn này dưới sự trấn áp của Hứa Ngạn Thâm cũng dần dần biến mất, nhưng cô vẫn nhớ mãi có một người vì cô mà ôm đầu khóc tu tu trong sân bóng vắng người.

Đó là vết tích của một thời trẻ dại.

Năm năm sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại khuôn mặt thanh tú này, tay Từ Nhân Thư cũng cứng đờ ra, cây bút bi trong tay anh rơi tự do xuống bàn.

Cô là người định thần lại trước, mỉm cười rồi cúi đầu nhặt bút giúp anh. “Bạn học Từ, lâu rồi không gặp.”

Từ Nhân Thư đột nhiên đứng dậy, hồi hộp hệt như học sinh tiểu học, tay chân cứng đờ, bắt đầu lắp bắp, “Chức... Chức Tâm... cậu, cậu sao lại đến đây?”

Quen nhau ư? Tiểu Quang lấy làm kỳ lạ, “Lão đại, anh nghe lại đi, không phải lúc nãy em đã nói, Thẩm Chức Tâm đến để xin việc sao?”

Xin việc? Sao có thể!!! Chức Tâm vừa tốt nghiệp đã lấy Hứa Ngạn Thâm, sao có thể ra ngoài làm công được!

Từ Nhân Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đầu cô như tê dại, nhưng đành phải ép mình trấn tĩnh, rút từ trong giỏ xách ra hồ sơ xin việc, không dám để tình cảm riêng ảnh hưởng đến chuyện công. “Xin chào, Tổng biên tập Từ, tôi được Cảnh Trúc giới thiệu đến đây xin việc.”

Từ Nhân Thư nhìn cô trân trân, đờ đẫn nhận lấy hồ sơ của cô.

Đến đây xin việc thật sao?!

“Cô... muốn... muốn vị trí nào?” Khó khăn lắm anh mới lắp bắp tìm lại được giọng nói của mình.

Thật quá sức tưởng tượng!

“Tôi đến xin làm phóng viên.” Cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên, đối phương đã không xem hồ sơ của cô, thì cô đành phải bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình, “Tôi tên Thẩm Chức Tâm, tốt nghiệp chuyên ngành Báo chí. Năm 2005, tôi làm việc ở đài phát thanh Hoa Ngu, làm công việc hậu cần, năm 2006, tôi được chuyển làm người dẫn chương trình cho chuyên mục tình cảm mãi cho đến tháng Sáu năm 2010, vì lý do cá nhân nên tôi xin nghỉ việc...”

“Tôi biết cô tên Thẩm Chức Tâm...”

Từ Nhân Thư ngờ nghệch đáp lại, đầu óc đến giờ vẫn trống rỗng.

Anh không chỉ biết cô tên Thẩm Chức Tâm, cũng biết khi làm ở đài phát thanh cô xin nghỉ phép rất nhiều, và biết rõ nhất là hồi đó mình đã thích cô biết dường nào!

“Ngoài một tháng thực tập khi còn học đại học, tôi chưa có bất kỳ kinh nghiệm làm báo nào, nhưng nếu anh nhận tôi vào làm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình!” Cô cố gắng giành lấy cơ hội.

“Chức Tâm... cô thích làm phóng viên...” Từ Nhân Thư sửng sốt.

Anh tưởng cô thích làm một thiếu phu nhân hơn.

“Ừm! Tôi biết anh chắc sẽ nghi ngờ về năng lực của tôi vì tôi không có kinh nghiệm, nhưng tôi tự nguyện làm từ vị trí thấp nhất, để có thể vừa học tập vừa làm việc ở đây!” Những điều này cô đã chuẩn bị từ ngữ từ lâu.

Chiếu theo trình tự thông thường, có thể, cô vẫn sẽ bị hỏi một số vấn đề nữa.

“Cô muốn lấy tin ở lĩnh vực nào?” Từ Nhân Thư hỏi thẳng, không chút nghĩ ngợi.

Tiểu Quang trố mắt.

Chức Tâm cũng kinh ngạc không kém.

“Ẩm thực, sức khoẻ, du lịch, giải trí, tin tức quốc tế, phỏng vấn nhân vật, tài chính tiền tệ, cô thích lĩnh vực nào?” Từ Nhân Thư ngẩn ngơ hỏi.

“Lão đại, chúng ta thiếu phóng viên ở mảng khoa học kỹ thuật!” Tiểu Quang nhắc nhở.

Cô cũng nhìn anh chăm chăm.

Mảng khoa học kỹ thuật? Tuy là thứ rất khô khan nhưng nếu anh gật đầu, cô rất vui vẻ nhận lời.

“Nếu chạy mảng IT, địa ốc, xe hơi thì thu nhập khá cao.” Từ Nhân Thư vẫn nhìn cô trân trân, đầu óc vẫn chưa linh hoạt trở lại.

Vậy là, cô đã được tuyển dụng ư?

“Lão đại!” Tiểu Quang trố mắt.

Mấy lĩnh vực mà Từ Nhân Thư nêu ra được “bôi trơn” nhanh nhất, công việc cũng nhẹ nhàng nhất, chạy đi một hồi là được ít nhất từ hai trăm tệ đến năm trăm tệ tiền “cà phê”, là một bí mật công khai trong nghề.

Nhưng giao một việc béo bở như vậy cho người mới, hỏi những người khác làm sao phục?

“Tuy là bạn học cùng khoá nhưng anh không cần phải đối đãi đặc biệt với tôi như vậy.” Cô mỉm cười.

Cô chỉ cần một công việc, không cần được chăm sóc đặc biệt.

Từ Nhân Thư cúi đầu trầm ngâm một lúc, tâm trạng kích động cũng dần dần bình tĩnh trở lại, “Nếu muốn tích luỹ kinh nghiệm nhanh chóng, mảng bên lề xã hội là thích hợp nhất nhưng tìm tư liệu, làm phỏng vấn rất vất vả.”

“Với tôi không thành vấn đề!” Cô lập tức nở nụ cười.

“Lương cơ bản ba nghìn tệ, viết bài mỗi một nghìn từ được một trăm năm mươi tệ, nếu cô có thể giành được tin trên trang chính, thì tiền thưởng sẽ là năm nghìn tệ.” Anh thông báo mức lương, tuyệt đối không phải là mức lương của thực tập sinh.

“Nếu được... ngày mai bắt đầu đi làm chứ?” Anh do dự hỏi.

Nếu có gì không hài lòng, anh có thể điều chỉnh lương cho cô.

“Cám ơn ông chủ!” Nụ cười của cô càng rộng mở.

Nhìn nụ cười tươi như hoa đó, Từ Nhân Thư ngẩn ngơ theo, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Cô... không cần phải gọi tôi là ông chủ...” Anh không nhận nổi, cũng không muốn nhận.

“Vâng, lão đại!” Cô cười, cũng sửa theo.

Thế thôi sao? Vì sao lúc cậu xin vào toà soạn phải qua nhiều lần sát hạch còn Thẩm Chức Tâm lại dễ dàng đến thế? Tiểu Quang không hiểu gì cả.

Đợi đã! Thẩm Chức Tâm... cái tên này nghe rất quen...

“Lão đại, lão đại, không xong rồi!” Tiểu Quang kích động phát vào vai lão đại.

Tiêu rồi, tiêu rồi! Lúc đó lão đại đang đi hưởng tuần trăng mật, nên không biết cấp lãnh đạo của tập đoàn truyền thông lớn nhất trong nước đã ra một thông báo rất kỳ lạ trong nội bộ các công ty truyền thông dưới quyền...

Từ Nhân Thư bị cấp dưới phát mạnh vào vai nhưng vẫn không hề có phản ứng gì, tất cả mọi sự chú ý của anh đều dồn vào nụ cười tươi như hoa của cô trước lúc cáo từ, mãi một lúc lâu vẫn chưa định thần lại được.

* * *

Cô tìm được việc rồi.

Đáng lẽ là một việc rất đáng mừng nhưng tâm trạng vui vẻ của cô chỉ giữ được đến khi bước ra khỏi toà soạn, cô thậm chí đến sự phấn khích gọi Phi Phi cùng đi ăn mừng cũng không có.

Đang là giờ tan sở buổi trưa, trên xe buýt chật ních người, mùi hơi người vô cùng khói chịu bao trùm khắp xe.

Cô nhường chỗ cho một thai phụ tay bê quả dưa hấu to, sau đó nắm chặt tay vịn trên xe, vẻ mặt thẫn thờ.

“Anh không hiểu thì em dạy cho anh hiểu! Em không phải rất có bản lĩnh trong chuyện này sao? Em không thể sao?”

Cô tựa người vào thanh vịn lành lạnh, tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Thẩm Chức Tâm, em đừng giận hờn nữa đi!”

Nhắm mắt lại, không muốn bị giày vò thêm nữa, nhưng cảm giác chua xót, đau đớn cứ bám riết lấy cô.

Trái tim cô, khó chịu vô cùng.

Sắp không thể thở nổi.

Đến một trạm giữa lộ trình, xe buýt càng đông người hơn.

Cô bị đẩy sát vào phía trong, đứng sau lưng cô là một thanh niên vận quần trắng, vẻ mặt học thức bị đẩy áp sát vào cô.

Mông cô hình như bị vật gì cứng cứng cọ sát vào.

Không phải là ảo giác chứ?

Toàn thân cô nổi gai ốc, vội vàng áp sát vào trong hơn nữa, thiếu điều cả người như dán chặt vào cửa.

Nhưng chiếc quần trắng toát đó vẫn áp sát cô, cái thứ cứng cứng đó vẫn dụi dụi vào mông cô.

Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.

Nếu là khi mười tám tuổi, cô có thể sẽ sợ hãi đến mức không dám kêu lên, nhưng, cô đã hai tám tuổi, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn hành vi bệnh hoạn này.

Cô dũng cảm giẫm mạnh gót giày cao gót lên chân đối phương, dùng sức di di mấy giây.

Gã đàn ông đau đớn kêu lên.

Cô quay phắt người lại, nghiêm mặt trừng mắt nhìn đối phương.

Cô không sợ, cô không sợ! Thật ra, chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, cô cảm thấy rất sợ hãi.

“Cô kia, cô có vấn đề à, vô duyên vô cớ giẫm lên chân tôi!” Gã đàn ông tru tréo.

Cô nghiêm giọng chất vấn, “Là anh cứ áp sát vào người tôi!” Còn dùng cái thứ ghê tởm đó...

“Trên xe chật chội như vậy, tôi không dựa vào cô thì dựa vào đâu? Nếu có tiền, cô đi taxi đi, cô đi xe riêng, đâu cần phải chen chúc với dân đen chúng tôi!” Gã đàn ông vẻ mặt học thức, hùng hổ nói.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Cô tức lắm mà không thể minh oan cho mình.

Cô không thể chỉ thẳng chỗ đó của hắn, để mọi người phân định đúng sai...

Cô tức đến run người.

Đột nhiên, có một bóng người rất nam tính, chen đến bên cạnh cô, chỉ chị thai phụ ôm quả dưa hấu đang cúi gằm mặt, rõ ràng nhìn thấy tất cả nhưng không dám lên tiếng.

“Bà chị, cho tôi xin đi, ngực chị mở toang hoác thế kia, em bé sẽ bị cảm lạnh đấy!” Dáng người vận đồ jean, tóc cột đuôi ngựa, dong dỏng cao, rất nam tính, nói giọng giễu cợt.

Thai phụ ngớ ra, vội vàng kéo cổ áo trễ nải lên. Vì sự biến đổi kích thích tố khi mang thai, ngực của người phụ nữ rất căng.

“Đúng rồi! Kéo áo lại cho đàng hoàng, vừa rồi vị này thấy chị hớ hênh đã có phản ứng ngay tức thì đấy!”

Quá bất ngờ, thai phụ không nói được lời nào.

Câu nói mà cô vừa buột miệng nói ra khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phéc mơ tuya quần của gã đàn ông nọ.

Hoảng hồn, khuôn mặt trắng xanh của hắn dần chuyển sang đỏ, vội vội vàng vàng bụm hai tay che chắn phần đang nhô ra ở trung bộ.

“Bà chị, chị không tức giận à? Nhưng tôi thì rất tức giận đấy!” Cô gái đầy vẻ nam tính chồm tới trước mặt thai phụ, hỏi rất nghiêm túc.

Thai phụ mặt đần ra.

“Bà chị, ăn nhiều dưa hấu quá, không tốt cho em bé đâu!” Cô vô cùng nghiêm túc nói.

Mọi người trên xe mắt tròn mắt dẹt.

“Dưa hấu ngoài để ăn ra còn có một công dụng khác.”

Cô dùng năm ngón tay ấn quả dưa hấu trong tay thai phụ, trong chớp mắt, tay thai phụ đã trống hoác.

Phía sau, có tiếng kêu thất thanh “á”, một cái đầu dính đầy chất nước hồng hồng ngã nhào ra sàn xe, rên rỉ.

Luyện xong thân thủ, cô phủi phủi tay, “Dưa hấu còn có một công dụng đó chính là... chọi mấy gã dê xồm!

Trên xe buýt, mọi người đều cười nghiêng ngả.

Xe buýt tới trạm dừng, cô đi tới, kéo tay Chức Tâm, nhảy xuống xe.

Trên đường lớn, Chức Tâm lúc này mới định thần lại, cười lớn, “Trời ạ! Cô thật lợi hại!”

Miệng mồm lợi hại, thân thủ càng lợi hại!

“Cái này có là gì, tôi một mình ở Pháp, có loại đàn ông hèn hạ nào mà chưa từng gặp!” Cô thản nhiên.

“Tôi là Hạ Hà.” Cô chủ động tự giới thiệu mình.

“Tôi là Thẩm Chức Tâm.” Cô rất vui được quen biết cô.

Chức Tâm tinh tế nhận ra, “Áo cô dính nước dưa hấu rồi kìa!” Phía trước ngực một mảng ươn ướt màu hồng.

“Á!” Hạ Hà cúi đầu nhìn, đau khổ kêu lên.

“Chức Tâm, cô đi mua quần áo cùng tôi nhé!” Như là bạn bè quen biết đã lâu, Hạ Hà chủ động kéo tay cô đến một tòa bách hoá gần đó.

Chức Tâm ngớ ra, nhưng chỉ sau một giây, nụ cười đã hiện trên mặt. “Được thôi!” Cô rất muốn kết giao với người bạn đầy vẻ nam tính này.

Tuỳ tiện đi vào một cửa hiệu quần áo danh tiếng, Hạ Hà chọn một bộ đơn giản thoải mái rồi đi vào phòng thử đồ, “Đợi tôi nhé, không được chạy mất đâu đấy!” Cô không yên tâm dặn dò.

Thật ra, từ sáng sớm đến giờ, lúc cô đến đường Thắng Lợi để tìm một người, đã luôn đi theo Chức Tâm.

Trong phòng thử đồ, Hạ Hà đã thay xong quần áo, ngồi xuống ghế, xoay xoay chiếc di động trong tay, do dự một chút, cô gọi cho một số điện thoại.

Đối phương vừa bắt máy, cô đã reo lên, “Ông cụ non, mời em đi ăn trưa đi! Em muốn ăn ở chỗ đắt nhất!” Cô đã cứu vợ anh cơ mà.

“Anh không có tâm trạng!” Nói xong năm chữ, đối phương vô tình cúp điện thoại của cô cái rụp.

Cô sững sờ, ngớ ra.

“Ông cụ non, em không muốn chia tay! Anh không ra nước ngoài thì em sẽ về! Em không chia tay!” Nỗi đau khổ, lời cầu xin thiết tha đó vẫn còn rõ mồn một trong ký ức cô.

“Hạ Hà, chúng ta không hợp nhau!” Anh cắt đứt mối quan hệ giữa họ bằng cách vô tình như thế.

......

Cô quệt quệt mặt, “Mẹ kiếp, đã mười hai năm trôi qua rồi, còn ở đó buồn bã gì chứ?!” Cô tự cười mình.

Cô ôm chỗ đồ dơ, bước ra, “Chức Tâm, có đẹp không?”

Cô vẫn với tâm trạng vui vẻ xoay người một vòng trước mặt Chức Tâm.

Chức Tâm ngó nghiêng tỉ mỉ một hồi, “Cô có một vẻ đẹp rất hoang dã, thân hình rất đẹp, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông!” Rõ ràng chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần jean xanh nhạt, nhưng khi được khoác lên thân hình tuyệt đẹp này lại toát ra vẻ gợi cảm và hoang dã khó cưỡng.

“Cô khen làm tôi rất khoái chí!” Cô đắc ý nói, “Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm!” Không để đối phương kịp phản ứng cô đã kéo Chức Tâm đi.

Đồ đàn ông xấu xa, tự anh bỏ lỡ cơ hội sum họp đấy nhé!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3