Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 15
Chương 15
Phượng hoàng khấp huyết[15]
[15] Khóc ra máu.
Tang Chỉ trốn vào bụi cỏ, cánh tay chống thân người, vô thức lùi lại phía sau.
Đối mặt với hai kẻ trông có vẻ rất hung dữ, trong chốc lát, tiểu hồ ly kinh hãi, chỉ thấy hai người này thân hình cao lớn, mắt như điểm sơn, tóc như cái kích, mặt đen như đít nồi, râu đầy cằm, mặc giáp bạc nặng như núi, khi cất bước đi mặt đất khẽ rung động. Một người tay cầm bút lông, một người giữ sổ sách, rõ ràng là hai thứ chẳng có chút lực sát thương nào, nhưng Tang Chỉ nhìn thấy thì run rẩy, cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đến ngực.
Tiểu hồ ly nắm chặt tay, tính toán đến việc chạy trốn, nhưng đầu như cháo đặc, không thể tư duy. Giữa lúc chớp vang sấm nổ, trong phòng lại truyền đến tiếng hô của đào thụ tinh, rồi thấy cậu ta chạy thẳng ra khỏi phòng, quỳ xuống trước Tang Chỉ, nói: “Hai... hai vị đại nhân, kẻ hèn này có mắt mà không thấy Thái Sơn, không nhận ra hai vị đại nhân. Nhưng... nhưng Tang Chỉ, công chúa... không thể giết! Không thể giết!”
Khế Lạc sớm đã bị hai người trước mặt uy hiếp làm hồn bay phách tán, lời nói cũng lắp bắp, lộn xộn, may mà lúc này, hắn vẫn có gan chạy đến bảo vệ Tang Chỉ. Hoạn nạn mới thấy chân tình, trong chốc lát tiểu hồ ly cũng bị làm cho cảm động, tóm cánh tay của đào thụ tinh, muốn nói: “Nếu hôm nay ta thật sự chết ở đây cũng tuyệt đối không trách ngươi”, nhưng lời còn chưa nói ra thì đã thấy đào thụ tinh gãi đầu, nói: “Thật sự không thể giết, công chúa... công chúa... còn thiếu ta năm lạng bạc chưa trả!”
Tang Chỉ: (╰_╯)#
Hai vị đại nhân, trước khi giết ta, hãy đánh chết tên đào thụ tinh vô lương tâm này trước đi!
Bên này, Chấp Bỉ Phán quan hình như cũng chẳng có chút hứng thú với chuyện đòi nợ của đào thụ tinh, liền vung bút, mực đen hiện ra giữa không trung, khí thế cuồn cuộn đem cuốn Khế Lạc ném ra ngoài. Tang Chỉ nhìn thấy thì kinh hãi đến ngẩn người, không hiểu làm sao mà mực nước cũng có thể làm người ta bị thương. Đang mắc nghẹn không biết nói gì, phán quan mặt không chút biểu cảm đã ngẩng đầu nói: “Bất luận là ai, thân phận thế nào, người có ý đồ thay đổi sổ mệnh cách đều phải chết!”
Vừa dứt lời, mực nước đã tuôn ra như dải lụa, cuồn cuộn tiến về phía Tang Chỉ. Tiểu hồ ly tự biết không tránh được, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cơn đau đớn đến phá tim phá phổi sắp ập đến. Nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy gì, Tang Chỉ hơi hé mắt, thất kinh...
Trước mặt mình có một màn sương mỏng màu xanh che chắn, đang gắng sức chống chọi với Chấp Bỉ Phán quan. Tang Chỉ kinh hãi ngẩn ra, nhân lúc này hiện nguyên hình, đang lo đến mức muốn hét gọi mẫu hậu lại nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nữ nhân lúc trước, chỉ một từ ngắn gọn nhưng dứt khoát: “Chạy!”
Từ này thoắt cái đã lấp đầy đầu óc vốn đang trống rỗng của Tang Chỉ, tiểu hồ ly lật người, gắng sức chạy về phía trước. Ai ngờ mới chạy được hai, ba bước, một giọt mực đen lớn lại đánh xuống. Tang Chỉ nhanh tay nhanh mắt, cuộn đuôi tránh sang một bên, liền thấy thảm cỏ vừa rồi vẫn xanh tốt giờ đã đen sì một mảng, hóa ra là một chiếc động sâu không đáy.
Tang Chỉ vừa quay đầu, thấy màn sương xanh che chắn cho mình lúc trước đã không còn nữa, thầm hiểu ra nó đã bại trận rồi, càng hoảng loạn tìm đường chạy. Tiểu hồ ly nghĩ mãi, chỉ biết là hết rồi, thế là hết rồi, lẽ nào hôm nay mình thật sự phải chết ở đây?
Đang điên cuồng chạy trốn, Tang Chỉ liền cảm thấy phía sau hơi thít lại, đúng lúc ruột gan đang rối bời lại được ai đó ôm vào lòng. Hương hoa thoang thoảng, Tang Chỉ cào cào móng vuốt hồ ly, có chút an lòng, ngước nhìn lên, mặt như quan ngọc, môi hồng, răng trắng, không phải phượng hoàng cao ngạo thì là ai?
Chẳng trách người hắn thơm như vậy!
Tiểu hồ ly xù lông, vừa bái phục bản thân mình vào lúc này mà còn có tâm trạng chửi phượng hoàng thối tha, vừa như tìm được cứu tinh, liền giữ chặt Tuấn Thúc không buông. Lúc này, Tuấn Thúc sắc mặt tối sầm, đầy vẻ nghiêm túc. Tang Chỉ đang định mở miệng, liền thấy vô số những tờ giấy bay bay như hoa tuyết, nàng vừa nếm qua sự lợi hại của dịch mực, liền kinh hãi kêu “cẩn thận” thì đã muộn, trang giấy đã rơi lên đỉnh đầu Tuấn Thúc.
Tiểu hồ ly nhắm mắt không dám nhìn, toàn thân co rúm, run rẩy, nhưng rất lâu sau, bên tai vẫn không thấy truyền đến tiếng rên rỉ của Tuấn Thúc, hé mắt nhìn, hóa ra trang giấy rơi xuống cách đầu phượng hoàng cao ngạo nửa thước thì tự động hóa thành bột, biến mất không thấy tăm hơi.
Tang Chỉ nhìn tiếp, hóa ra phượng hoàng cao ngạo đã tạo ra kết giới bảo vệ mình. Bên này, Chấp Bỉ Phán quan, Mệnh Bạc Thượng quân thấy Tuấn Thúc cũng không vội vã, giọng nói đầy vẻ tức giận: “Hồ ly này phạm tội tày trời, người khác chớ có nhúng tay vào!”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc cười nhạt, vẻ mặt không chút căng thẳng, khinh bỉ liếc hai người kia một cái, nói: “Ta cứ muốn nhúng tay, thì sao chứ?”
Nói xong, mọi người đều ngẩn ra. Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân chẳng nhiều lời nữa, nhấc chân bước đến. Tang Chỉ sợ đến mức run rẩy, móng vuốt đang muốn ôm chặt lấy Tuấn Thúc duỗi ra, liền bị Tuấn Thúc xách lên, lừ mắt, nói: “Đợi một chút rồi ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Nói xong, liền ném tiểu hồ ly ra sau làm nàng kêu rống lên, nhưng vừa khéo rơi đúng xuống bụng Khế Lạc. Đào thụ tinh khóc: “Công chúa à, lần này là... là ta hại người rồi, hu hu hu!”
Tiểu hồ ly nhảy xuống khỏi người Khế Lạc, kim quang lóe sáng hóa thành hình người, giậm chân nói: “Ngươi cũng biết đã hại ta rồi sao? Đợi khi nào quay về ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Khóe miệng Khế Lạc co giật, buồn rầu nhưng vẫn nghĩ đến ngân lượng: “Được, kẻ hèn này nguyện để cho công chúa đánh chửi, sai khiến, chỉ cần... đừng trả lại hàng!”
Thất Thủy ở bên cạnh thấy vậy, vội lắc đầu, nói: “Rốt cuộc ngươi là cây tiền vàng hay cây đào? Ta chưa từng thấy ai yêu tiền như ngươi.”
“Ta sẽ không buông tha cho ngươi!” Tang Chỉ vặn nắm đấm đến mức phát ra tiếng “rắc rắc”. Khế Lạc nhìn thấy thì mồ hôi đầm đìa, thấy đối phương từng bước, từng bước đi về phía mình, trong cái khó ló cái khôn, liền chỉ tay về phía trước, nói: “Á! Phượng quân!”
Tang Chỉ và Thất Thủy quay lại nhìn, thấy Tuấn Thúc đã đứng trước mặt Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân, hai bên đều sát khí bừng bừng. Lúc này, Mệnh Cách Tinh quân cũng đã tỉnh lại, cuống quýt chạy ra khuyên: “Xin hai vị đại nhân nể mặt Tuấn Thúc Phượng quân và lão phu, tha cho Tang Chỉ. Lão phu đảm bảo, sau này sẽ không để sổ mệnh cách rời thân, sẽ không phạm sai lầm ngày hôm nay nữa.”
Chấp Bỉ Phán quan trầm giọng: “Ngọc Đế phái hai người bọn ta trông giữ sổ mệnh cách, là vì sợ Mệnh Cách Tinh quân ông bị người gian bức hại, sổ của thiên mệnh này rơi vào tay kẻ khác. Hôm nay nếu có tiền lệ, sau này biết phải ăn nói thế nào với chúng tiên?”
Tuấn Thúc cười nhạt, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Nói như vậy, chẳng phải vẫn phải đánh sao?” Lời vừa nói ra, Tang Chỉ và mấy vị tiên liền cảm thấy trước mắt tiên quang chói lóa, ngước mắt nhìn, chỗ Tuấn Thúc đứng rực rỡ đến lóa mắt, ngay sau đó liền có một con phượng hoàng lửa đỏ rực sải cánh vào không trung, mây ngọc cuồn cuộn, lấp lánh tuyệt đẹp, vạn vật như đột nhiên mất đi sinh khí.
Phượng hoàng lửa vẫy đôi cánh ngũ sắc, kêu một tiếng giữa không trung như muốn làm phép. Mệnh Cách Tinh quân chẳng biết phải làm thế nào, bò rạp dưới thân phượng hoàng, hét lớn: “Phượng quân, không được, không được đâu! Bát hoang phượng hỏa của ngài một khi thiêu, đừng nói cây cỏ trong trăm dặm vuông không sống nổi, ngay đến tiểu yêu, tiểu quái bên ngoài trấn Bình Lạc cũng sẽ bị liên lụy!”
“Phượng quân, xin hãy nghĩ lại!” Mệnh Cách Tinh quân nói xong, lại vội vàng kéo Tang Chỉ đang đứng cách đó không xa, nói: “Công chúa Tang Chỉ, người cũng mau khuyên Phượng quân đại nhân đi, nếu trấn Bình Lạc có rủi ro gì, người làm Thổ thần ở đây cũng bị liên quan!”
Tang Chỉ nghe thấy vậy nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ đứng ngẩn ra, nhìn phượng hoàng lửa chằm chằm. Rất quen thuộc, thực sự rất quen thuộc! Hai người đứng sóng đôi như thế này, quá trình biến thân, dáng vẻ của phượng hoàng... Quả nhiên hắn chính là con gà trống lớn ở hội Bàn Đào bốn trăm năm trước.
Lắc lắc đầu, tiểu hồ ly tự cảm thán, sao ở thời điểm quan trọng như lúc này mà còn nhớ đến ăn gà? Trong lúc do dự, tiểu hồ ly lại ngẩng đầu nhìn Tuấn Thúc, nhưng thấy mắt phượng hoàng cũng hơi liếc nhìn mình, chỉ là trong ánh mắt không diễn đạt rõ được sự... oán hận.
Mệnh Cách Tinh quân thấy tiểu hồ ly ngẩn ra, đành quay sang Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân, chắp tay nói: “Hai vị đại nhân nói rất đúng, lúc đó, Ngọc Đế phái hai vị đại nhân trông coi sổ mệnh cách chính là để bảo vệ thiên mệnh không bị người khác lợi dụng làm điều xằng bậy. Tuy nhiên, bây giờ Tang Chỉ cũng không phải gây ra lỗi lầm gì quá lớn, hơn nữa, người không biết không có tội, vẫn còn có đường cứu vãn. Nhưng nếu hôm nay hai vị nhất định muốn trừng phạt, hoang hỏa của Phượng quân thiêu xuống, thử hỏi sẽ làm thay đổi bao nhiêu mệnh cách của người phàm và tiểu yêu, tiểu quái ở nơi đây?”
Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, hỏi lại một câu: “Hai người bọn ta tự biết đấu không lại con của Phượng thần, nhưng hôm nay, bọn ta không chịu nghênh chiến không phải vì tham sống sợ chết, mà vì nghĩ cho bách tính ở trấn Bình Lạc. Nhưng bản tọa vẫn có câu này phải hỏi Phượng quân đại nhân, linh hồ này có quan hệ gì với người, vì sao người phải bảo vệ nó như vậy?”
Phượng hoàng thu lại ánh sáng chói mắt, thoắt cái lại hóa thành hình dáng của Tuấn Thúc, ngọc thụ lâm phong[16] đứng trước mặt mọi người, chắp tay sau lưng, cười nhạt: “Ai nói không có quan hệ?” Nói xong, Tuấn Thúc khẽ búng tay, một đường hào quang màu vàng kim rơi xuống đỉnh đầu Tang Chỉ. Ngay sau đó, tiểu hồ ly liền cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm, nhìn lại, hóa ra là chuông vàng, vật về với chủ cũ.
[16] Hình dung dáng vẻ phong độ, lịch sự, thanh tú, đẹp đẽ.
Tiểu hồ ly nhìn trái ngó phải, chiếc chuông vàng bây giờ lại biến thành màu đỏ son, ừm... giống màu lông của phượng hoàng cao ngạo. Tang Chỉ đang cảm thấy kỳ lạ, liền nghe thấy Khế Lạc kinh ngạc nói: “Phượng... phượng hoàng khấp huyết...”
Bên này, Chấp Bỉ Phán quan và Mệnh Bạc Thượng quân thấy vậy, lĩnh hội thấu triệt, cuối cùng đứng thẳng người, rồi thấy hai người hóa thành hai luồng ánh sáng, một đen, một xanh, quay lại sổ mệnh cách. Sổ mệnh cách loạt xoạt lật ra mấy trang, cuối cùng gấp lại.
Thấy vậy, tiểu hồ ly biết đại nạn đã được hóa giải, thở phào một cái, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Mệnh Cách Tinh quân nói: “Thật không ngờ Phượng quân đại nhân người... Đây là ý trời! Ý trời!”
Thất Thủy cũng cười he he, chạy đến trước mặt Tang Chỉ, ngẩng khuôn mặt rạng rỡ, nói: “Sau này chúng ta là người một nhà rồi!”
Tang Chỉ ngạc nhiên, cái gì mà người... một... nhà...
Thất Thủy vẫn đang lẩm bẩm: “Ừm, đây là lần đầu tiên đệ nhìn thấy Phượng quân định huyết khế, lần cùng với Bích Nữ tỷ tỷ, đệ vẫn chưa hầu hạ Phượng quân!”
Tiểu hồ ly líu lưỡi, nghe Thất Thủy nói thì trong lòng càng hoảng, thầm nghĩ không hay rồi, liền hỏi: “Cái gì mà phượng hoàng khấp huyết? Cái gì mà huyết khế? Cái gì...” Cái gì mà người một nhà?
Tang Chỉ vẫn chưa hỏi xong, liền thấy Tuấn Thúc từ bên cạnh đi qua, trên cánh tay vẫn còn vết máu. Tang Chỉ im lặng, đang định nói gì đó thì phượng hoàng cao ngạo đột nhiên quay lại, mắt phượng hơi nheo, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi giũ áo bước đi.
Tang Chỉ: -_-||
Đang yên đang lành, ngươi tức cái gì mà tức? Ai có thể nói cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!