Nhật ký thăng chức của thổ thần - Chương 39 - 40
Chương 39
Long cốc
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc trước việc sau khi bị bắt trở lại Lai Mễ giống như biến thành con hồ ly khác, nhưng Tang Chỉ cũng không có nhiều tâm sức mà để ý, bởi vì... dưới sự nhiệt tình mời mọc của Ly Vẫn và Tập Nguyệt, tiểu hồ ly có chút sợ hãi nhưng quả thực không thấy nguy hiểm khi đến Long cốc.
Đã đưa nàng đến, sẽ sắp xếp yên ổn cho nàng. Tiểu Hồ Ly lớn như thế này rồi, nhưng ngoài Thiên cung, Thanh Khâu quốc và trấn Bình Lạc ra thì đây là lần đầu tiên nàng đến một nơi cách xa nhà như thế, đó chính là Long cốc, nơi mà tam giới không ai không khen ngợi, nghe nói vùng đất cư trú của Long tộc này vô cùng thần bí...
Lúc còn rất nhỏ, Tang Chỉ đã từng nghe mẫu hậu kể, bên ngoài Long cốc có kết giới, bên trong có nhiều cạm bẫy, nếu đột ngột xông vào sẽ chết chắc. Do vậy, người đến Long cốc đã ít lại càng ít, ngay đến lễ đại thọ của Long thần Tử Trạch cũng tổ chức ở một nơi khác... Thế là tiểu hồ ly ngoài việc không tình nguyện đến Long cốc thì cũng có chút trông mong, muốn biết Long cốc được người đời đồn đại thần bí rốt cuộc như thế nào.
Nhưng dưới sự chỉ chỉ dẫn của Ly Vẫn và Tập Nguyệt, cả đám người đi qua kết giới vào bên trong Long cốc, Tang Chỉ thoắt cái lấy lại nhịp thở bình thường, không biết nên hình dung cảnh tượng trước mắt như thế nào.
Trong màn sương trắng xóa chỉ thấp thoáng nhìn thấy phía xa có một cung điện sừng sững, mỹ lệ, phượng hoàng xanh ngậm sợi xích, những sợi xích ngọc nối với nhau ở bốn góc cung điện, giống như có thể dựa vào những sợi xích này để treo cung điện lên không trung, và do những con chim lớn đang sải rộng đôi cánh ngậm trong miệng. Dưới màn sương trắng, giống như không có dãy núi cột trụ đá, chỉ duỗi một chân, thì rất giống như vực sâu vạn trượng.
Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn Ly Vẫn, bĩu môi nói: “Chỗ đó chính là Long cốc?”
Tập Nguyệt nghe thấy lời này, cười trêu: “Đó là Vân Tiêu điện mà lão gia sống, ngoài chỗ đó ra còn có chín điện khác, là Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Giáng Tiêu, Kim Tiêu, Tử Tiêu, Luyện Tiêu, Tấn Tiêu của chín vị phu nhân. Do mây sương bao phủ, chúng ta lại ở cách xa quá nên nhìn không rõ.”
Tiểu hồ ly lẩm bẩm, gật đầu tỏ vẻ mình là một đứa trẻ ngoan. Thầm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra một vấn đề khá quan trọng: “Nhưng mà... cái kia, chúng ta phải đi qua như thế nào?” Cách xa như vậy cũng không thể cưỡi mây mà đi nhỉ? Nghĩ đến thuật vân đồn nửa mùa của mình, Tang Chỉ sợ bay được nửa đường sẽ ngã xuống, liền trốn ra phía sau Ly Vẫn.
Ly Vẫn thấy dáng vẻ vừa sợ vừa buồn phiền của Tang Chỉ, cảm thấy rất đáng yêu, không kìm được liền bật cười, vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly, nói: “Không sao đâu, ta đưa nàng bay qua.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Tang Chỉ thoáng ửng đỏ, đưa mình bay qua chẳng phải là... ôm mình hay sao? Nghĩ đến đây, Tang Chỉ vội ho hai tiếng chuyển chủ đề: “Vậy Lai Mễ...”
Chưa dứt lời, Lai Mễ đã lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhảy lên vai Tập Nguyệt, khuôn mặt đầy vẻ miễn cưỡng. Tang Chỉ và Ly Vẫn nhìn nhau, từ khi quay lại, sao Lai Mễ giống như đã biến thành tiểu hồ ly khác vậy?
Đang thất thần, Tập Nguyệt nói: “Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi!”
Nói xong, thụy quang lóe sáng, thoắt cái bọn họ đã giẫm lên mây ngũ sắc mà đi.
---- Không biết nói gì ----
Vào Vân Tiêu điện, đương nhiên cảnh tượng đã đổi khác. Vì Long thần Tử Trạch muốn đích thân đến đón con dâu tương lai nên Tang Chỉ được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng khách của Vân Tiêu điện, không cùng Ly Vẫn quay về Thanh Tiêu điện vấn an Thất phu nhân. Công chúa Tang Chỉ ở trong phòng, sờ bên trái, nhìn bên phải, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Căn phòng này nói là phòng khách nhưng so với khuê phòng của nàng ở Thanh Khâu quốc cũng không khác lắm, chỉ mấy bàn trà và mấy chiếc ghế làm từ gỗ liễu là độc đáo, những sợi dây tua được xâu từ các hạt trân châu rủ xuống, nhưng kỳ lạ ở chỗ, những viên trân châu này không biết được tạo thành như thế nào mà óng ánh, tròn nhẵn, trong suốt nhưng lại lóe lên thứ ánh sáng chói mắt. Tang Chỉ đã nhìn thấy vô số những hạt trân châu nhưng chưa từng nhìn thấy thứ thú vị thế này, nhất thời không kìm được, đưa tay ra đùa nghịch, đôi đồng tử cũng chuyển động qua lại, khiến cho đám tiểu nha đầu theo hầu bên cạnh phải lén cười.
Đúng lúc này, Tập Nguyệt bưng trà đến, đích thân hầu hạ, thấy vậy thì khẽ ho, các tiểu nha đầu mới im thít. Lai Mễ ở bên cạnh nhìn thấy vậy, mắt sáng long lanh, cúi đầu tiếp tục ngủ. Tang Chỉ lại giống như trẻ con, không biết mấy nha đầu đang cười mình, thấy Tập Nguyệt đến thì vội kéo đến, hỏi: “Tập Nguyệt tỷ tỷ, những sợi dây của tấm rèm này sao mà kỳ lạ vậy? Lấp la lấp lánh, trong suốt, nhìn từ các góc khác nhau lại có ánh sáng, màu sắc khác nhau.”
Tập Nguyệt nghe thấy vậy, liền hiểu rõ đám nha đầu đang cong mắt cười cái gì, vẫy tay cho lui hết rồi dịu giọng giải thích: “Đây là những hạt trân châu mà trước đây Tây Long Vương đến thăm tặng, ta thấy trông chúng cũng đáng yêu mà lại không có chỗ dùng nên sai các tiểu nha đầu xâu lại thành chuỗi làm rèm.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, cười cười gật đầu, thầm nghĩ, mình từng nghe mẫu hậu và di mẫu nói, trong Long cốc, bảo vật có ở khắp nơi, những đồ vật mà các tiên hữu bên ngoài cả đời ước ao, có lẽ trong Long cốc đến cho các nha đầu làm đồ trang sức cũng không xứng. Lúc đó nàng còn cho rằng mấy lời này khoa trương quá, bây giờ mới biết đó là sự thật.
Tang Chỉ im lặng, uống cốc trà Tập Nguyệt vừa mang đến, cảm thấy mát mẻ, sảng khoái vô cùng, nhưng cũng chẳng dám hỏi trà được làm từ cái gì, sợ rằng mình uống một ngụm này đã uống xuống tận trấn Bình Lạc. Trầm ngâm hồi lâu, tiểu hồ ly mới bĩu môi, nói: “Chẳng trách Long cốc lại làm đến mức thần bí như vậy, hóa ra là sợ bọn trộm cắp vào trộm bảo bối. Haizz! Ca ca khoa trương thật đáng thương, người yêu huynh ấy tặng cho huynh ấy Đông Hải minh châu gì đó nhưng còn chẳng bằng một chùm rèm của Long cốc, thật tội nghiệp!”
Tập Nguyệt nghe thấy Tang Chỉ tự than thở như vậy, suýt bật cười thì nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng “hừ” lạnh lùng. Quay lại nhìn, hóa ra là Lai Mễ đang nheo mắt lườm Tang Chỉ khinh bỉ, thái độ giận dữ không nói thành lời. Tang Chỉ cũng thấy lạ, ôm Lai Mễ đặt lên đùi mình, vuốt vuốt bộ lông của nó, nói: “Lai Mễ, đệ làm sao vậy? Có phải là đói rồi không?”
Ngày trước, Lai Mễ luôn thân mật để lấy lòng Tang Chỉ, giờ nghe thấy những lời này lại lãnh đạm, dửng dưng, không cảm kích, vẩy vẩy bộ lông trên người, nhảy một cái quay về chỗ cũ, tiếp tục nằm ngủ. Tang Chỉ á khẩu, có chút không hiểu được tính khí của nhóc con này: “Tập Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy từ sau khi Lai Mễ quay lại thì có gì đó rất kỳ quái không?” Nói xong, Tang Chỉ liền ngẩn ra, lúc này mới gõ gõ vào đầu, cười nói: “Theo như muội nhớ, trước đây tỷ chưa từng gặp Lai Mễ, làm sao biết được trước đây nó như thế nào. Ừm... tiểu hồ ly trước đây rất ngoan, muội và A Ly xoa đầu nó, nó sẽ thè lưỡi ra liếm tay muội cơ!”
Tập Nguyệt cong mắt cười, nhìn Lai Mễ một cái bằng ánh mắt sâu xa, cười trêu: “Công chúa Tang Chỉ sao mà biết được trước đây ta chưa từng gặp Lai Mễ? Ngược lại... đã có duyên gặp một lần.”
Nói xong, Tập Nguyệt và Lai Mễ nhìn nhau. Trong lúc chớp vang sấm giật, tia lửa tứ tung, Tang Chỉ vẫn đần ra, chưa nhìn ra đầu mối, chỉ giương cặp mắt trong sáng, hỏi: “Thật sao? Lẽ nào nhóc con này cũng từng trộm tay nải của tỷ? Ấy! không phải chứ? Lai Mễ chỉ thích đồ chơi, Tập Nguyệt tỷ tỷ là người lớn, chẳng lẽ cũng chơi những đồ chơi kiểu như trống lắc sao?”
Tập Nguyệt nghe thấy vậy, đột nhiên cười lớn, lời đã đến bên miệng lại ngừng lại, cầm tay Tang Chỉ, nói: “Lai Mễ có lẽ chưa quen với cuộc sống ở đây nên mới tỏ vẻ xa lạ với muội. Thế này đi, Thất thiếu gia đi tìm Anh Các phu nhân phải mấy giờ nữa mới đến, giờ lão gia cũng đang nghỉ ngơi, không tiện làm phiền. Công chúa Tang Chỉ...” Tập Nguyệt cố ý cao giọng ở tiếng cuối, xảo quyệt nhìn Lai Mễ một cái, nhếch miệng: “Ta đi bảo các nha đầu chuẩn bị nước nóng, muội và Lai Mễ tắm rửa sạch sẽ, cũng là thư giãn một chút đi!”
Tang Chỉ vỗ tay: “Không tồi! Không tồi! Thật là ý hay!”
Tập Nguyệt nói: “Đương nhiên!”
Chương 40
Tắm chung
Tập Nguyệt nói là làm, chẳng bao lâu đã chuẩn bị xong nước nóng, còn dặn dò Tang Chỉ cứ từ từ hưởng thụ, nàng đã dặn các nha đầu không được làm phiền rồi. Tang Chỉ tiễn Tập Nguyệt ra cửa, ấn tượng xấu đối với nàng ta đã không còn, chỉ cảm thấy lúc đầu mình nhìn lầm, Tập Nguyệt ngoài việc bắt mình đến Long cốc ra thì bản chất là người tốt.
Vén cao tay áo màu xanh cốm lên, để lộ cánh tay trắng như ngó sen, Tang Chỉ thử độ ấm của nước rồi quay đầu tìm kiếm Lai Mễ. Một lúc lâu sau mới tìm thấy Lai Mễ đang run run, cuộn tròn thành một khối dưới chân giường. Nhóc con, mặt đầy vẻ sợ hãi, đuôi run run, ngước nhìn Tang Chỉ khua khua năm móng vuốt.
Tang Chỉ nhớ lại mình lúc còn nhỏ cũng coi tắm rửa là một chuyện rất nguy hiểm, liền cười he he: “Lai Mễ đừng sợ! Tỷ tỷ sẽ giúp đệ tắm thật thoải mái, sẽ không làm đứt một sợi lông nào của đệ, mau đến đây!”
Nói xong, Tang Chỉ liền nhào đến, Lai Mễ nào có nghe lời, quay về hướng ngược lại với Tang Chỉ như muốn chạy. Nhưng chạy chưa được hai bước thì như bị thứ gì đó trói lại, cúi xuống nhìn, kinh hãi cảm thấy mình đã bị trói. Tang Chỉ vung một đầu của thừng tiên, cười vui đắc ý: “Chiêu này là A Ly ca ca của đệ dạy ta, muốn bắt cố thả!” Nói xong, nàng liền thu sợi thừng lại, Lai Mễ đương nhiên bị bắt gọn. Lai Mễ ở trong lòng Tang Chỉ không cử động cũng không nói gì, lặng lẽ cúi đầu nghĩ cách chạy trốn: Không làm đứt sợi dây thừng được, sẽ bị Tang Chỉ phát hiện chân tướng, nhưng nếu không làm đứt thừng...
Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Lai Mễ nghe thấy một tiếng “ùm”, Tang Chỉ đã ném nó vào thùng tắm lớn, những giọt nước bắn lên mặt, thấm ướt hết lông. Qua làn hơi nước mông lung, đầu óc Lai Mễ càng lúc càng mờ mịt. Làm thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục thế này...
“He he, đệ làm gì mà mặt trông như sắp đi vào chỗ chết vậy?” Tang Chỉ gãi gãi chiếc mũi hồ ly của Lai Mễ rồi đưa tay lên vấn lại mái tóc, nàng chỉ dùng một chiếc châm ngọc nhẹ nhàng cột tóc, qua loa đơn giản nhưng tóc lại không hề rơi xuống, chỉ có vài sợi tóc mai rủ xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp hằng ngày thêm phần nữ tính.
Lai Mễ nhất thời nhìn đến đờ đẫn, nhưng thấy Tang Chỉ đã nhanh nhẹn cởi áo ngoài, lại duỗi tay thử độ ấm của nước lần nữa. Hít một hơi thật sâu, Lai Mễ tự cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, đành học hồ ly kêu thành tiếng, vùng vẫy trong nước hai lần.
Tang Chỉ thấy vậy thì cười trìu mến, gật đầu: “Ồ, hóa ra nhóc con xấu hổ!”, rồi khẽ cốc đầu Lai Mễ, mắng yêu: “Sợ gì chứ? Ta có một đệ đệ lớn bằng đệ, trước đây cũng thường vui đùa, bơi lội với nhau. Tiểu hồ ly lớn như đệ, ở trong tộc chẳng phải cũng thường xuyên đánh nhau, cãi cọ với các tỷ muội sao? Ngoan, tỷ tỷ thương, không phải xấu hổ đâu!”
Nói xong, Tang Chỉ quay người, lộ ra bối cảnh mơ mộng vô hạn cho Lai Mễ, bắt đầu cởi đai áo. Người trong nước thấy vậy, suýt sặc nước miếng, đành nhắm mắt, trầm giọng: “Tang Chỉ, là ta!”
Tang Chỉ đang cởi đai áo choàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nam êm tai vang lên trong phòng, giật thót mình, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Đây... chẳng phải là phượng hoàng cao ngạo sao?
Hắn lẻn vào Long cốc rồi sao?!
---- Tắm chung ----
“Là ta.” Nghe người phía sau lặp lại một lượt, Tang Chỉ bỗng run rẩy, ngón tay bấm chặt vào góc áo không cử động nổi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, không phân biệt được gì. Long cốc vừa có kết giới vừa có binh lính canh giữ, phượng hoàng cao ngạo làm sao lẻn vào được? Hơn nữa, hắn lẻn vào đây từ lúc nào, vừa rồi có bị bọn nha đầu Tập Nguyệt phát hiện?... Tiểu hồ ly nhất thời suy nghĩ rối rắm, nhưng chẳng chắc chắn được điều gì, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng nước, hơi quay lại nhìn, chỉ thấy kim quang lóe sáng, thoắt cái, Phượng quân đại nhân lịch sự, đẹp đẽ đã xuất hiện trước mặt.
Tang Chỉ quay người, nhìn thùng tắm trống không, lại nhìn Tuấn Thúc mặt đầy vẻ lúng túng ở trước mặt thì đã đoán ra được tám phần. Trước khi nàng mở miệng thì đã bị phượng hoàng cao ngạo chặn lại: “Hôm đó việc cấp bách, ta biến thành hình dáng của Lai Mễ đến tìm nàng, nhưng bị Tập Nguyệt bắt, cho nên...” Tuấn Thúc hơi ngừng lại, hắng giọng rồi mới nói tiếp: “Cho nên mới lừa nàng, xin lỗi!”
Nghe thấy vậy, nắm đấm của Tang Chỉ đã hơi siết chặt. Xin lỗi? Xin lỗi... xin lỗi là xong sao? Xin lỗi là ta có thể cho qua sao? Dựa vào cái gì mà mỗi lần phượng hoàng cao ngạo ngươi phạm lỗi, trả lời lại đều là lý lẽ hiển nhiên như vậy, giống như lừa mình, trêu mình là chuyện đương nhiên vậy!
Trong đầu Tang Chỉ hiện lên hình ảnh mấy ngày nay cùng “Lai Mễ” sớm tối bên nhau, bản thân mình dùng trăm cách để lấy lòng còn “tiểu hồ ly” lại không quan tâm, nàng còn ngốc nghếch cho rằng Lai Mễ vì bị Tập Nguyệt bắt về, dọa cho sợ. Cho nó ăn cơm, chải lông cho nó, bây giờ còn muốn giúp nó tắm, hơn nữa... suốt quãng đường mình thương yêu, bảo vệ đệ đệ này, ôm hôn cũng là chuyện thường xuyên!
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, nghiến răng đến mức phát ra tiếng kêu ken két: “Được! Được! Được lắm!” Phượng hoàng cao ngạo, ngươi thực sự không tồi, lại dám đóng giả thành Lai Mễ để ăn đậu phụ của ta. Mấy ngày nay còn cùng ăn, cùng ngủ, tuy phượng hoàng cao ngạo có thể coi là có chút liêm sỉ, mỗi ngày đi ngủ đều tự giác co vào trong góc, bất luận nàng kéo thế nào, lôi ra sao cũng không chịu chui vào trong chăn, nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, tiểu hồ ly thân là nữ nhân còn chưa xuất giá, vẫn không có cách nào nhẫn nhịn, chịu đựng được.
“Phượng hoàng cao ngạo ngươi sẽ không được chết tử tế!” Tang Chỉ nói xong, móng vuốt đã không khách khí chào hỏi người Tuấn Thúc. Tuấn Thúc né một cái, chiếc quạt chặn móng vuốt sắc nhọn rồi lắc đầu, thấp giọng nói: “Im lặng, Tang Chỉ, nàng có giận thì đợi quay về trấn Bình Lạc rồi hãy nổi giận, đến khi đó ta cho nàng tùy ý đánh chửi, tuyệt đối không phản kháng, nhưng lúc này...”
Tuấn Thúc nói được một nửa, bỗng nheo mắt nhìn chăm chú ra ngoài. Bên ngoài yên lặng như tờ, ngay đến tiếng lá khô rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Tập Nguyệt thực sự là rất cẩn thận, nói không để các nha đầu làm phiền công chúa Tang Chỉ tắm thì thật sự không làm phiền?
Tuấn Thúc hạ thấp giọng, kề đến bên tai Tang Chỉ, nói: “E là Tập Nguyệt sớm đã đoán ra thân phận của ta, chỗ này không tiện ở lại lâu.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, mày liễu nhíu chặt: “Ngươi nói... Tập Nguyệt tỷ tỷ có thể đã đoán ra ngươi chính là Tuấn Thúc, cố ý bảo ta tắm chung với ngươi để ngươi phải hiện rõ thân phận thật?”
Tuấn Thúc gật đầu, Tang Chỉ thấy vậy lại đột nhiên đứng dậy, cắn răng nói: “Không thể nào! Dù nói thế nào đi chăng nữa ta cũng là vị hôn thê của Ly Vẫn, là Thất thiếu phu nhân tương lai của tỷ ấy, sao tỷ ấy lại muốn thông đồng với người ngoài để làm ô uế sự trong sạch của ta?”
Nói xong, phượng hoàng cao ngạo lập tức cứng đơ, sự thất vọng trong mắt lóe lên rồi lập tức biến mất, ngay sau đó lại là khuôn mặt núi băng nghìn năm không đổi kia. Nhếch nhếch khóe miệng tự cười mình, hóa ra, trong mắt Tang Chỉ, hắn chẳng qua chỉ là ác tặc muốn làm ô uế sự trong sạch của nàng, Ly Vẫn mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, vậy vì sao nàng phải viết bức thư đó cho hắn? Còn nhắc đến nụ hôn đó...
Tâm hồn Tuấn Thúc bay tới nghìn dặm xa xôi. Còn Tang Chỉ vẫn không biết là mình đã chọc vào chỗ đau của phượng hoàng cao ngạo, đi tới đi lui, nói: “Bỏ đi, bản công chúa sẽ ghi sổ món nợ này của ngươi, để sau hẵng nói. Nhưng bây giờ phải làm thế nào? Ta vốn trông mong ngươi cứu ta ra, nhưng bây giờ thì hay rồi, không đưa được ta ra, đến bản thân ngươi cũng rơi vào Long cốc.”
Phượng hoàng cao ngạo không đáp, chỉ nghiêng tai nghe ngóng, như phát giác ra điều gì đó, nhếch miệng cười nhạt: “Đến rồi!”
Tang Chỉ đương nhiên hiểu rõ Tuấn Thúc nói cái gì đến rồi, nàng cũng có chút căng thẳng, luống cuống chân tay: “Làm thế nào bây giờ?” Tuy việc Tuấn Thúc đóng giả làm Lai Mễ để lừa nàng thực sự là đáng hận, đáng bực, nhưng hắn thực sự cũng vì cứu nàng mới rơi vào bước đường này, nếu như bị người của Long cốc bắt được thì đúng là lớn chuyện rồi.
Tang Chỉ như kiến bò trên chảo lửa, đang không biết làm gì, tay lại đột nhiên bị Tuấn Thúc tóm lấy, so với khuôn mặt hoảng hốt của Tang Chỉ thì vẻ mặt của phượng hoàng cao ngạo lại rất bình tĩnh: “Tang Chỉ, nàng có nguyện tin ta?”
Tang Chỉ: =.= Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, muốn ta làm thế nào để tin tưởng ngươi đây?
Lát sau, Tập Nguyệt đưa các nha đầu đến “hầu hạ”. Khi đến cửa, chẳng đợi Tang Chỉ đáp lời đã đi vào. Vào phòng, thấy Tang Chỉ đang ở trước bàn trang điểm chải tóc, bất giác quay đầu tìm Lai Mễ, chỉ thấy tiểu hồ ly vẫn làm ổ ở chân giường, không động đậy. Tập Nguyệt không dám cười thành tiếng, đích thân cầm chiếc kẹp châu hoa mười tám màu đến trước gương trang điểm cho Tang Chỉ.
Vừa kẹp chiếc kẹp châu hoa lên đầu Tang Chỉ nàng ta vừa nói: “Công chúa tắm xong có thoải mái hơn không?” Nói xong, nàng ta lại cố ý liếc mắt sang Lai Mễ, thấy nhóc con nhắm mắt ngủ rất say, hoàn toàn không để ý đến thế sự. Tang Chỉ vặn vặn lọn tóc bên má, gật đầu nói: “Rất tốt! Bọn A Ly đến chưa?”
Tập Nguyệt nói: “Đã ở trước điện rồi, lão gia cũng đến rồi, cho nên giờ đến mời công chúa qua đó.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, vội mặc áo khoác ngoài, ôm Lai Mễ bốn chân chổng lên trời đi ra ngoài: “Vậy mau đi thôi! Đừng để Long thần đại nhân đợi lâu.” Nói xong, người đã đến cửa huyền quan, còn lại Tập Nguyệt vẫn đứng trơ ra trong phòng, trong tay cầm chiếc lược gỗ liễu chơi đùa, khóe mắt hơi cong lên.