Điểm dối lừa - Chương 001 - 002 - 003

Chương 1

Nhà hàng Toulos, nằm ngay dưới chân đồi Capitol, với thực đơn đặc biệt gồm những món ăn đầy hàm ý chính trị như thịt bê non và ngựa non, là một địa điểm mà giới chính khách cấp cao thường tới dùng bữa sáng. Sáng nay, Toulos đầy chặt thực khách - tiếng cốc chén bằng bạc chạm vào nhau, tiếng máy pha cà phê, và tiếng mọi người nói chuyện điện thoại di động hoà vào nhau thành một hợp âm hỗn loạn.

Người phục vụ đang lén lút nhấp một ngụm rượu Mary khát máu, thì một thiếu phụ bước vào. Anh ta quay ra, mỉm một nụ cười rất chuyên nghiệp:

- Xin chào. Anh nói, - Tôi giúp gì được quý khách ạ?

Người phụ nữ này có vẻ ngoài khá hấp dẫn, trạc ba lăm, mặc chiếc quần flanen màu xám có là li, đi giày đế bằng, áo khoác màu ngà hiệu Laura Ashley. Lưng cô vươn thẳng, cằm hơi hất lên toát lên vẻ mạnh mẽ chứ không hợm hĩnh. Mái tóc màu nâu được uốn theo mốt mới nhất ở Washington - kiểu "thiếu phụ buông neo bong benh ôm lấy bờ vai" vừa đủ dài để tôn vẻ nữ tính, nhưng cũng vừa đủ độ ngắn để khẳng định rằng bộ óc nằm bên trong mái đầu ấy không hề kém cỏi.

- Hơi muộn mất rồi. - Thiếu phụ nói. - Tôi có hẹn ăn sáng với Thượng nghị sĩ Sexton.

Anh bồi bàn hơi giật mình. "Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton". Ông là khách quen của nhà hàng, và là một trong những chính khách tên tuổi nhất trên toàn nước Mỹ. Tuần trước, sau khi đánh bại tất cả 12 ứng cử viên trong kỳ đại hội Ngày thứ ba đặc biệt, ông đã chắc chắn trở thành ứng cử viên Tổng thống của đảng. Nhiều người tin rằng mùa thu tới ông hoàn toàn có khả năng đoạt được vị trí chủ nhân Nhà Trắng từ tay ngài Tổng thống đường nhiệm đã gây nhiều tai tiếng. Gần đây, ảnh ông đã xuất hiện trên rất nhiều mặt báo, và các khẩu hiệu tranh cử của ông cũng được dán khắp nơi: "Chặn đứng thâm hụt, khởi đầu tái thiết".

- Thượng nghị sĩ đang ở trong phòng dành riêng. Người phục vụ nói. - Và cô là…

- Rachel Sexton, con gái ông ấy.

Mình đúng là đồ bờm. Anh ta nghĩ. Cô gái trông rất giống bố. Cô có đôi mắt sắc sảo và phong cách đầy học thức - một dáng vẻ vô cùng thanh cao. Rõ ràng cô gái đã thừa hưởng khuôn mặt ưa nhìn của cha mình, nhưng cô còn có thái độ khiêm tốn và vẻ duyên dáng, những cái đó thì Thượng nghị sĩ không có.

- Rất hân hạnh được gặp cô, thưa cô Sexton.

Dẫn cô gái đi ngang qua phòng ăn lớn, người phục vụ được chứng kiến cả một hàng ánh mắt nhìn theo Rachel, một số người thì dè dặt, một số thì không. Rất ít phụ nữ đến ăn sáng ở Toulos, và những người đẹp đến nhường này thì lại càng ít.

Trông xinh đấy! - Một người thì thào - Sexton mới lấy vợ đấy à?

- Đồ bờm, con gái ông ta đấy! - Một người khác đáp lời.

Người kia cười khùng khục.

- Tôi hiểu Sexton, thế nào ông ta chả lên giường với con bé.

Khi Rachel đến bàn cha cô đang ngồi, ông đang lớn tiếng nói chuyện trên điện thoại với ai đó về một thành công mới của mình.

Ông ta ngước lên nhìn con gái vừa đủ lâu để chỉ ngón tay vào chiếc đồng hồ đeo tay Cartier, ra ý cô đã đến muộn.

- Con cũng nhớ bố đấy, bố ạ. - Rachel nghĩ.

Tên riêng của cha cô là Thomas, dù ông đã từ lâu tự thêm cho mình một cái tên đệm dài dòng. Rachel ngờ rằng ông chọn cái tên đó vì muốn tạo ra hiệu ứng điệp âm. Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton. ông có mái tóc màu bạch kim, còn miệng lưỡi chính trị gia linh hoạt của ông thì luôn song hành với vẻ ngoài của một ông bác sĩ tử tế trong các bộ phim mì ăn liền, một vẻ bề ngoài rất thích hợp với tài gây ấn tượng của ông.

- Rachel! - Cha cô tắt điện thoại và đứng lên hôn má con gái.

- Chào cha. - Cô không hôn ông.

- Trông con mệt mỏi quá đấy!

Con bắt đầu thấy mệt thật rồi đây. - Cô nghĩ. - Con nhận được tin nhắn của cha. Có chuyện gì thế ạ? Bố không thể ăn sáng với con gái mình hay sao?

Từ lâu Rachel đã biết rằng cha không bao giờ cần đến sự có mặt của cô, trừ khi có một lý do sâu kín nào đó.

Sexton nhấp một ngụm cà phê.

- Dạo này con sống thế nào?

- Con khá bận. Chiến dịch tranh cử của bố có vẻ suôn sẻ đấy.

- Thôi, đừng nói chuyện công việc làm gì. - Sexton nhoài người qua bàn, hạ thấp giọng. - Cái anh chàng ở văn phòng Chính phủ mà cha giới thiệu với con dạo nọ thế nào rồi?

Rachel thở dài, ngay lập tức muốn nhìn đồng hồ xem giờ.

- Bố ạ, con chưa có lúc nào rảnh rỗi nên vẫn chưa gọi cho anh chàng đó đâu. Giá mà bố thôi không…

- Con phải biết bớt chút thời gian cho những việc quan trọng chứ, Rachel, so với tình yêu thì tất cả mọi thứ khác đều vô nghĩa.

Rất nhiều lời đối đáp vang lên trong tâm trí Rachel, nhưng rồi cô lặng im không nói gì nữa. Trước mặt cha cô, thật là khó mà mau mồm mau miệng được.

- Bố bảo muốn gặp con vì có chuyện gì quan trọng phải không?

- Ừ có đấy! - Thượng nghị sĩ chăm chú nhìn con gái.

Rachel cảm thấy khả năng tự vệ của mình đã bị ánh mắt của cha làm cho tan chảy, và cô thầm nguyền rủa điều đó. Ánh mắt của ông là món quà của Chúa, và cô đoán rằng chính ánh mắt ấy sẽ đưa ông vào Nhà Trắng. Tuỳ từng tình huống, chúng có thể ngấn lệ, và rồi, chỉ một thoáng sau, đã có thể trở nên trong sáng, mở ra truớc mắt mọi người cánh cửa sổ của một tâm hồn nhiệt huyết và đầy tin cậy. Niềm tin làm nên tất cả, ông vẫn thường nói vậy. Từ nhiều năm nay ông đã đánh mất niềm tin của Rachel, nhưng lại nhanh chóng giành được niềm tin của cả nước Mỹ.

- Bố muốn đề nghị con một điều? - Thượng nghị sĩ Sexton nói.

- Để con đoán thử nhé. - Cô đáp, cố gắng lấy lại sự tự tin. - Có kẻ goá vợ quyền thế nào đang muốn có một cô vợ trẻ trung phải không ạ?

- Đừng tự huyễn mình thế, con yêu. Con có còn trẻ trung gì nữa đâu.

Cảm giác chông chênh bất an thường có mỗi khi gặp cha lại quay lại với Rachel.

- Bố muốn ném cho con một cái phao cứu sinh. - ông nói.

- Con tưởng con chưa bao giờ bị chìm mà.

- Con thì không, nhưng Tổng thống thì sắp rồi. Con phải nhảy ra khỏi con thuyền đó ngay đi.

- Chẳng phải bố đã nói với con chuyện này một lần rồi sao?

- Hãy nghĩ về tương lai của con, Rachel, con có thể sang làm cho bố.

- Hi vọng đó không phải là lí do khiến hôm nay bố muốn ăn sáng cùng với con.

Vẻ mặt điềm tĩnh của ngài nghị sĩ thoáng biến sắc,

- Rachel, con không thể biết việc con làm việc cho ông ta ảnh hưởng xấu thế nào đến bố và chiến dịch của bố đâu.

Rachel thở dài. Hai cha con cô đã từng một lần nói chuyện này.

- Bố này, con có làm việc cho Tổng thống đâu, con còn chưa bao giờ gặp mặt ông ấy kia mà. Lạy Chúa, con làm việc cho Fairfax đấy chứ.

- Trong chính trị, cảm tưởng rất quan trọng, Rachel, người ta sẽ có cảm tưởng là con làm việc cho Tổng thống.

Rachel thở hắt ra, nhưng vẫn cố bình tĩnh:

- Con phải mất bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới có được vị trí đó, bố ạ. Con không thể từ bỏ được.

Thượng nghị sĩ nheo mày:

- Con biết không, thái độ ích kỷ của con đôi khi thật là…

- Ngài chính là Thượng nghị sĩ Sexton? - Một nhà báo bất thần xuất hiện bên bàn ăn.

Thái độ của Sexton lập tức thay đổi. Rachel với lấy một chiếc bánh sừng bò trong giỏ đồ ăn, thầm rên rỉ.

- Tôi là Ralph Sneeden, - anh phóng viên giới thiệu, báo Bưu điện Washington. - Tôi có thế phỏng vấn ngài vài câu không ạ?

Thượng nghị sĩ mỉm cười, dùng khăn ăn chấm nhẹ môi.

- Rất hân hạnh, Ralph ạ. Nhưng phải nhanh nhanh lên, tôi không muốn để ly cà phê nguội hết.

Đến lượt anh chàng phóng viên mỉm cười.

- Dĩ nhiên, thưa ngài. - Anh ta lôi ra một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ và bật lên. - Thưa Thượng nghị sĩ, trong các chương trình vận động tranh cử trên tivi, ngài kêu gọi đưa ra những bộ luật nhằm đảm bảo phụ nữ được trả lương bình đẳng như nam giới và giảm thuế cho các cặp vợ chồng mới cưới. Xin ngài hãy bình luận về động cơ của mình.

- Dĩ nhiên rồi. Tôi luôn hâm mộ những phụ nữ mạnh mẽ và những gia đình bền vững.

Rachel suýt nữa bị nghẹn.

- Liên quan đến đề tài gia đình, ngài nói rất nhiều về giáo dục. - Anh phóng viên hỏi tiếp - Ngài đã đưa ra một kế hoạch gây rất nhiều tranh cãi về cắt giảm mạnh ngân sách để chi cho các trường phổ thông.

- Tôi tin rằng bọn trẻ chính là tương lai của nước Mỹ.

Rachel không thể ngờ cha mình lại có thể phát ngôn những lời sáo rỗng đến thế.

- Câu hỏi cuối cùng, thưa ngài. - Anh phóng viên hỏi - Ngài đã có một bước tiến ngoạn mục trong kỳ thăm dò tín nhiệm cách đây vài tuần. Và Tổng thống chắc không thể không lo lắng. Ngài nghĩ gì về thành công của mình ạ?

- Tôi nghĩ niềm tin làm nên tất cả. Người Mỹ đã bắt đầu nhận thấy rằng Tổng thống không đủ khả năng đưa ra những quyết định cứng rắn để giải quyết một số vấn đề của đất nước. Sự chi tiêu dễ dãi của Chính phủ làm cho quốc gia mỗi ngày một lún sâu hơn vào cảnh nợ nần, nên người Mỹ cũng đã bắt đầu nhận ra đã đến lúc phải thắt chặt chi tiêu và bắt đầu tái thiết.

Dường như muốn phản đối những lời hùng hồn vừa rồi, chiếc máy nhắn tin trong túi Rachel bắt đầu đổ chuông. Tiếng chuông điện tử dồn dập đáng ghét mọi khi hôm nay đối với cô bỗng trở nên du dương lạ kỳ.

Thượng nghị sĩ giận dữ liếc nhìn sang.

Rachel lục túi tìm chiếc máy và bấm năm nút theo một trình tự cài đặt sẵn để khẳng định rằng cô chính là người đang sử dụng chiếc máy. Màn hình LCD bắt đầu nháy. Mười lăm giây nữa cô sẽ nhận được toàn bộ tin nhắn.

Sneeden toe toét cười với ngài nghị sĩ:

- Con gái ngài chắc chắn là người luôn bận rộn công việc. Thật vui được thấy hai cha con ngài vẫn dành thời gian để dùng bữa cùng nhau.

- Như tôi đã nói, gia đình luôn là ưu tiên số một.

Sneeden gật đầu, rồi nhìn chăm chú.

- Xin được hỏi Thượng nghị sĩ, ngài và con gái mình làm thế nào đế dung hoà sự xung đột về lợi ích giữa hai cha con ạ?

- Xung đột? - Thượng nghị sĩ ngẩng lên với cái nhìn bối rối không hiểu. - Anh muốn nói đến sự xung đột nào?

Rachel ngẩng lên, làm bộ nhăn mặt với bố. Cô biết rất rõ câu hỏi này nhằm vào đâu. Cánh phóng viên chết dẫm. Cô thầm nghĩ. Phần nửa bọn họ là tay chân của các chính trị gia. Câu hỏi này thuộc loại cánh phóng viên gọi là quả nho - bề ngoài có vẻ rất hóc búa nhưng thực ra đã được chuẩn bị sẵn để có lợi cho ngài Thượng nghị sĩ, một cú tạt bóng tầm thấp mà cha cô có thể dễ dàng đỡ được và qua đó làm rõ một số điều.

- Dạ… thưa ngài… - Anh chàng phóng viên hắng giọng, tiếp tục làm ra vẻ đang hỏi một câu hóc búa. - Xung đột ở đây là con gái ngài đang làm việc cho đối thủ của chính ngài đấy ạ.

Thượng nghị sĩ Sexton phá lên cười, lập tức xoá tan bầu không khí căng thẳng.

- Ralph này, trước hết, Tổng thống và tôi không bao giờ là đối thủ của nhau. Chúng tôi là hai nhà yêu nước có quan điểm khác nhau về phương thức quản lý Tổ quốc của chứng ta mà thôi.

Anh chàng phóng viên cười sung sướng. Anh ta đã thấy trước thành công của mình.

- Thế thứ hai là gì ạ?

- Thứ hai, con gái tôi không làm việc cho Tổng thống, nó làm việc cho ngành tình báo. Công việc của nó là soạn thảo báo cáo tình báo và gửi cho Nhà Trắng. Đó là một việc làm rất giản dị. - Ông ngừng lời và quay sang Rachel. - Con yêu, hình như con còn chưa bao giờ gặp mặt Tổng thống phải không?

Rachel cố nén sự giận giữ trong lòng.

Chiếc máy nhắn tin kêu một tiếng "chít" - cô liếc xuống màn hình LCD.

- RPRT DINRO STAT

Cô nhanh chóng luận ra nghĩa của dòng chữ viết tắt và nhắn này. Tin nhắn này thật bất ngờ, và chắc chắn không phải là tin tốt. Ít nhất thì cô cũng có cớ để rút lui.

- Lạy Chúa, - cô nói - con rất lấy làm tiếc, nhưng đã muộn giờ làm mất rồi, con phải đi đây.

- Thưa cô Sexton, - anh chàng phóng viên mau mắn nói, - Trước khi đi, xin cô cho đôi lời bình luận về tin đồn rằng cô đã hẹn ăn sáng với ngài Thượng nghị sĩ để bàn về khả năng cô bỏ công việc hiện thời của cô để chuyển sang tham gia vào chiến dịch của cha mình?

Rachel cảm thấy như thế vừa bị hắt một ly cà phê nóng vào giữa mặt. Cô không hề lường trước điều này. Nhìn vẻ mặt tự mãn của cha mình, cô đoán ngay ra rằng câu hỏi này đã được chuẩn bị từ trước. Rachel chỉ muốn nhoài sang bên kia bàn và đâm thẳng vào tim ông bằng chiếc dĩa cô đang cầm trên tay.

Anh chàng phóng viên giơ chiếc máy ghi âm vào sát mặt cô.

- Cô nghĩ thế nào, thưa cô?

Rachel trừng mắt nhìn anh ta.

- Này Ralph, anh nghe cho rõ đây: Tôi không hề có ý định từ bỏ công việc của mình để làm việc cho Thượng nghị sĩ Sexton, nếu anh không viết đúng sự thật, tôi sẽ cho cái máy ghi âm này bay thẳng vào mông anh đấy.

Anh chàng phóng viên nhìn trân trối. Anh ta tắt máy ghi âm, cố nhịn cười:

- Xin cảm ơn ngài và cô. - Anh ta biến mất.

Ngay lập tức, Rachel cảm thấy ân hận về sự thái quá của mình.

Cô đã thừa hưởng của cha mình tính nóng nảy ấy, và rất hận ông về điều đó.

Bình tĩnh. Rachel. Phải bình tĩnh. - Ngài Thượng nghị sĩ nhìn cô vẻ không bằng lòng. - Con phải biết tự chủ chứ.

Rachel với tay lấy chiếc xắc.

- Hết giờ mất rồi bố ạ.

Dù sao thì ngài Thượng nghị sĩ cũng đã đạt được mục đích của mình. Ông lại lôi điện thoại cầm tay ra và chuẩn bị gọi.

- Tạm biệt con yêu. Thỉnh thoảng nhớ qua văn phòng thăm bố nhé. Và vì Chúa, lấy chồng đi thôi. Con ba mươi ba tuổi rồi đấy.

- Ba mươi tư chứ? - Cô đáp. - Thư ký của bố gửi thiệp mừng sinh nhật con rồi.

Ông cười khùng khục.

- Những ba mươi tư. Sắp thành bà cô đến nơi rồi con ạ. Hồi bố ba mươi tư tuổi…

- Bố đã cưới mẹ và bắt nạt hàng xóm rồi chứ gì? - Cô vô tình lên giọng hơi cao. Một số người ở bàn bên cạnh quay lại nhìn.

Thượng nghị sĩ Sexton không hài lòng, ông nhìn con gái một cách lạnh lùng.

- Cô phải liệu mà cư xử cho phải phép, thưa quí cô.

Rachel tiến ra cửa. Không phải đâu, chính bố mới là người phải liệu cư xử, ngài Thượng nghị sĩ ạ.

Chương 2

Ba người lặng lẽ ngồi trong lều Chống Bão. Bên ngoài, một cơn gió buốt giá đang giật mạnh chiếc lều, tưởng như tất cả các dây néo đều sắp bị nhổ tung lên khỏi mặt đất. Cả ba người đều không hề để tâm đến điều đó, tất cả bọn họ đều đã trải qua những tình huống nguy hiểm hơn nhiều.

Chiếc lều trắng ảm đạm của họ được dựng ở một khu đất hơi trũng và kín đáo. Thiết bị thông tin, vũ khí và phương tiện đi lại của họ đều vô cùng hiện đại. Chỉ huy của nhóm có biệt danh là Delta-Một. Anh là một người vạm vỡ nhưng lại rất uyển chuyển, và đôi mắt buồn mênh mang y như khung cảnh phía bên ngoài căn lều. Chiếc đồng hồ quân dụng trên tay Delta-Một kêu lên một tiếng bíp chói tai, cùng lúc với những tiếng bíp phát ra từ hai chiếc máy trên cổ tay của hai người còn lại.

Ba mươi phút nữa đã trôi qua.

Lại một lần nữa đến giờ hành động.

Một mình. Delta-Một bước ra ngoài đêm đen và gió giật.

Anh dương chiếc ống nhòm hồng ngoại lên quan sát đường chân trời mờ ánh trăng. Như mọi khi, anh tập trung vào kiến trúc đó. Nó nằm cách họ một ngàn mét, một công trình to lớn và đơn độc trên vùng đất cằn cỗi này. Anh và đồng đội đã quan sát công trình suốt mười ngày nay, kể từ khi nó bắt đầu được xây dựng. Delta-Một tin chắc chắn rằng những thông tin chứa trong kiến trúc đó sẽ làm thay đổi cả thế giới. Đã bao người đã phải bỏ mạng để bảo vệ nó.

Lúc này, mọi thứ bên ngoài kiến trúc đều có vẻ yên ắng.

Tuy nhiên, cuộc thử nghiệm thực sự lại là những gì diễn ra bên trong.

Delta-Một quay vào lều và nói với hai đồng đội:

- Đã đến giờ bay thử.

Cả hai gật đầu. Người cao lớn hơn, Delta-Hai, mở chiếc máy tính xách tay ra và bấm nút khởi động. Ngồi trước màn hình, Delta-Hai cầm chiếc cần điều khiển kỹ thuật và giật mạnh.

Cách đó một ngàn mét, từ dưới chân toà nhà, một robot do thám nhỏ bằng một con muỗi lập tức được kích hoạt.

Chương 3

Rachel vẫn giận điên người khi lái chiếc xe Interga của mình dọc theo con đường Leesburg Pike. Những cây thích trơ trụi ảm đạm vươn lên giữa nền trời tháng ba khô lạnh trên đồi Falls Church, nhưng khung cảnh thanh bình đó không thể khiến cô bình tĩnh trở lại. Cha cô lại vừa ghi thêm điểm trong đợt thăm đò dư luận vừa rồi. Điều đó sẽ khiến ông trở nên tự tin hơn, và ông sẽ càng tin tưởng hơn nữa vào tầm quan trọng cá nhân của mình.

Trò dối trá của ông khiến cô cảm thấy thực sự đau lòng, vì Rachel chỉ còn mình ông là người thân trên cõi đời này. Mẹ cô đã mất từ mấy năm trước, để lại sự trống vắng và một nỗi đau đến giờ vẫn chưa lành sẹo trong trái tim Rachel. Niềm an ủi duy nhất của Rachel là, với lòng trắc ẩn đầy mỉa mai của mình, thần chết đã giải thoát cho mẹ cô khỏi tai tiếng và tủi hổ vì đã kết hôn với ngài Thượng nghị sĩ.

Máy nhắn tin lại đổ chuông, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Vẫn là tin nhắn lúc nãy.

"RPRT DINRO STAT"

- Báo cáo ngay với Giám đốc sở NRO- Cô thở dài. – Lạy Chúa, tôi đang đến đây mà.

Lòng băn khoăn, Rachel lái xe đến lối ra quen thuộc, rẽ vào con đường dành riêng, rồi dừng lại trước bốt gạc có mấy anh lính đầy đủ vũ khí đang đứng cảnh giới. Đây là số nhà 14225 đường Leesburg Pike, một trong những địa chỉ bí mật nhất trên toàn nước Mỹ.

Trong khi những người lính gác đang kiểm tra xe của cô để dò tìm thiết bị nghe lén, Rachel đưa mắt nhìn toà nhà đồ sộ phía xa. Khu liên hợp có diện tích mặt sàn một ngàn mét vuông toạ lạc giữa khu rừng rộng sáu mươi tám hécta nằm ngay ở ngoại vi thủ đô, ở Fairfax, bang Virginia. Mặt tiền của toà nhà được lắp toàn kính phản quang, phản chiếu một rừng chảo tín hiệu vệ tinh, cần ăng ten, và những mái vòm của những toà nhà xung quanh, làm tăng gấp đôi số lượng của những toà nhà trùng điệp đó.

Hai phút sau, Rachel đã đỗ xe xong và sải bước qua khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng bên lối vào chính. Một tấm biến đá granit có khắc dòng chữ:

CƠ QUAN AN NINH QUỐC GIA (NRO)

Hai người lính thuỷ quân lục chiến đứng gác hai bên cánh cửa quay bằng kính chống đạn nhìn thẳng về phía trước khi Rachel bước qua. Cô lại một lần nữa cảm thấy y như mọi lần bước qua cánh cửa này để vào cơ quan An ninh quốc gia, cảm thấy như mình đang bước vào trong bụng một gã khồng lồ đang say ngủ.

Sải bước trên hành lang mái vòm. Rachel nghe thấy tiếng vọng của hàng ngàn cuộc hội thoại khe khẽ, như thể những âm thanh ấy đang vọng xuống từ những phòng làm việc ở các tầng trên Một tấm biến lớn ghi tôn chỉ hành động của NRO: "Đảm bảo thông tin toàn cầu thông suốt cho Chính phủ Hoa Kỳ, trong thời bình và trong thời chiến".

Các bức tường trong đại sảnh này treo đầy những bức ảnh cỡ lớn - những cuộc phóng tên lửa, lễ đặt tên cho tàu ngầm, và những trạm thám không - những chiến công lừng lẫy chỉ có thể được kỷ niệm ở giữa bốn bức tường này thôi.

Lúc này, cũng giống như bao lần khác, Rachel cảm thấy những lo lắng của đời sống thường nhật dần bỉến mất phía sau lưng. Cô đang bước vào một thế giới bí mật. Một thế giới mà những vấn đề phát sinh sầm sập lao vào họ như một đoàn tàu cao tốc, còn các giải pháp thì luôn được đưa ra bằng những lời thì thào.

Đi đến trạm gác trong cùng, Rachel băn khoăn không biết vì vấn đề trầm trọng gì mà máy nhắn tin của cô lại phải đổ chuông những hai lần trong vòng có nửa giờ đồng hồ.

- Xin chào cô Sexton! - Anh lính gác mỉm cười khi cô bước đến cánh cửa bằng thép.

Rachel mỉm cười đáp lại khi anh ta chìa cho cô miếng gạc bông nhỏ xíu. Chỉ là thủ tục thông thường thôi ạ!

Rachel cầm miếng gạc phủ bông ẩm và gỡ bỏ lớp nilon phủ ngoài, rồi đặt vào miệng giống hệt như một cô y tá đang kẹp nhiệt độ cho bệnh nhân. Cô dùng lưỡi giữ chặt miếng gạc trong hai phút. Rồi nhoài người về phía trước, đưa trả anh lính gác miếng gạc bông đó. Miếng gạc ngay lập tức được thả vào chiếc máy ngay cạnh cửa.

Sau bốn giây, chiếc máy khẳng định mẫu nước bọt có chứa cấu trúc AND của Rachel, bảng điều khiển trên đầu họ bắt đầu hoạt động, màn hình nhấp nháy rồi hiện lên ảnh của Rachel và chứng nhận quyền được tiếp cận thông tin mật của cô.

Anh lính gác nháy mắt tinh nghịch.

- Có vẻ vẫn là cô như mọi khi thì phải. - Anh ta thả miếng gạc vừa được chiếc máy nhả ra vào một khe máy khác, ngay lập tức miếng gạc ấm đã bị tiêu huỷ.

- Chúc cô một ngày tốt lành! - anh ta ấn nút, cánh cửa thép nặng nề mở ra.

Sải bước dọc dãy hành lang đông người, Rachel tự thấy ngạc nhiên vì sau sáu năm ròng, cô vẫn giữ nguyên trong lòng cảm giác choáng ngợp trước quy mô đồ sộ của tổ hợp này. Tổ hợp này bao gồm những sáu cơ quan chính phủ khác nhau, với tổng số nhân viên lên đến mười ngàn người, và tổng chi phí lên tới mười tỉ đô la mỗi năm.

NRO đã bí mật chế tạo và duy trì một kho vũ khí tối tân khổng lồ: các thiết bị nghe lén điện tử phủ sóng toàn cầu, các vệ tinh do thám, các con chíp tiếp âm bí mật trong từng thiết bị viễn thông trên thị trường, thậm chí cả một hệ thống do thám trên biển toàn cầu được đặt tên là Thầy phù thuỷ Kinh điển - một mạng lưới bí mật gồm 1456 ống nghe bí mật dưới nước được đặt ở các khu vực đáy biển khác nhau, cho phép Chính phủ Mỹ giám sát hoạt động của tàu thuyền trên các đại dương của Trái đất.

Các công nghệ của NRO không chỉ giúp ích cho Chính phủ Hoa Kỳ trong điều kiện chiến tranh. Chúng còn là một nguồn thông tin vô tận trong thời bình của các cơ quan chính phủ như CIA, NSA, Bộ Quốc phòng; trợ giúp những cơ quan này trong việc ngăn chặn bọn khủng bố, ngăn chặn sư xâm phạm môi trường, và cung cấp những số liệu cần thiết, để các nhà hoạch định chính sách có thể đưa ra những chính sách mới trong hàng loạt lĩnh vực khác nhau.

Công việc của Rachel trong tổ hợp này là tổng hợp tin. Tổng hợp tin, hay nói cách khác là giảm số lượng dữ liệu, là công việc đòi hỏi kỹ năng phân tích các báo cáo phức tạp và rút ngắn chúng lại thành những bản tóm tắt chỉ dài một trang. Rachel đã chứng tỏ được năng khiếu thiên bẩm của mình trong lĩnh vực này. Nhờ có bao năm luyện cách đoán ý nghĩ thật của cha từ những câu nói tràng giang đại hải, cô thầm nghĩ.

Giờ đây, Rachel nắm giữ vị trí cao nhất trong đội ngũ tổng hợp tin và chuyển những báo cáo hậu hĩnh báo lên Nhà Trắng. Nhiệm vụ của cô là sàng lọc hàng loạt thông tin tình báo trong ngày của NRO, xét xem thông tin nào cần được trình lên Tổng thống, rút gọn báo cáo lại thành những bản tổng hợp dài chỉ một trang, rồi chuyển sang cho Cố vấn An ninh của Tổng thống. Theo cách nói của dân trong ngành, Rachel làm ra các sản phẩm tinh lọc để phục vụ khách hàng.

Dù đây là công việc khó khăn và đòi hỏi sự miệt mài, Rachel coi nó như huân chương công trạng của mình, một cách để khẳng định sự độc lập của cô đối với cha. Thượng nghị sĩ Sexton đã nhiều lần hứa hẹn sẽ giúp đỡ con gái nếu cô chịu từ bỏ vị trí hiện thời của mình, nhưng Rachel không hề có ý định phụ thuộc về tài chính vào một người như Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton. Mẹ cô hồi còn sống đã từng là một minh chứng hùng hồn cho những hậu quả xảy ra khi một người như ông nắm giữ tất cả các quân chủ bài trong tay.

Tiếng chuông phát ra từ chiếc máy nhắn tin vọng vào những bức tường lát đá cẩm thạch.

Lại một lần nữa ư? Cô chẳng buồn mở tin nhắn ra đọc.

Thầm băn khoăn không biết có chuyện gì, cô sải bước đến buồng thang máy, bỏ qua tầng của mình, lên thẳng tầng cao nhất.