Điểm dối lừa - Chương 076 - 077 - 078

Chương 76

Đến khi nghe có tiếng đập thình thình, Thượng nghị sĩ Sexton không nhớ nổi mình đã đứng nhìn trời được bao lâu. Nhận ra những tiếng đập đó không phải là tác dụng của rượu mạnh trong não bộ mà là tiếng đập cửa, ông liền vứt cái chai rỗng vào một góc phòng, tiến ra cửa.

- Ai đấy? - Ông hỏi to, không chút thân thiện.

Người vệ sĩ của Thượng nghị sĩ nói to tên một vị khách. Ngay lập tức Sexton đứng thẳng người, ông đâu có mời vị khách này đến nhà. Nhanh thật. Ước gì sáng mai ông mới phải gặp mặt ông ta cơ mà.

Hít một hơi thật sâu, vuốt phẳng quần áo, Sexton mở cửa. Một khuôn mặt rất quen thuộc hiện ra - rắn rỏi, cương nghị, dù ông ta đã hơn bảy mươi tuổi. Mới sáng nay Sexton vừa gặp ông ta trong chiếc xe tải cỡ nhỏ tại bãi đỗ xe ngầm của một khách sạn cơ mà. Không lẽ bây giờ vẫn là buổi sáng? Sexton băn khoăn. Lạy Chúa, từ đó đến giờ mọi sự đã đổi khác quá nhanh.

- Tôi vào được chứ? - Ông già tóc đen hỏi.

Sexton đứng tránh sang một bên, nhường lối cho Chủ tịch Hiệp hội Vũ trụ bước vào.

- Cuộc họp diễn ra suôn sẻ chứ? - Ông ta hỏi ngay khi Sexton chưa đóng xong cửa.

Có suôn sẻ hay không ư? Sexton thầm băn khoăn không hiểu lão già này có sống trong hang động hay không.

- Mọi thứ đều rất tuyệt cho đến khi Tổng thống xuất hiện trên tivi.

Ông già gật đầu, vẻ không hài lòng.

- Ừ, quả là thắng lợi không thể ngờ. Nó sẽ gây tổn thất lớn cho công cuộc của chúng ta.

Gây tổn thất cho công cuộc thôi ư? Ông ta quả là lạc quan. Sau thắng lợi đêm nay của NASA thì lão sẽ chết trước khi Hiệp hội Vũ trụ đạt được mục tiêu tư hữu hoá của họ.

- Suốt bao năm nay tôi đã tin là sẽ tìm được bằng chứng. - Ông già nói. - Tôi không thể biết sẽ vào lúc nào và bằng cách nào, nhưng sớm muộn gì thì chúng ta cũng sẽ được biết một cách chắc chắn.

Sexton choáng váng.

- Ông không thấy ngạc nhiên ư? Những số liệu toán học khẳng định rằng trong vũ trụ phải tồn tại các dạng sống khác nữa. - Ông ta đáp, tiến vào phòng riêng của Sexton. - Tôi không hề bất ngờ khi người ta phát hiện ra điều đó. Về mặt học thuật, tôi rất xúc động. Về mặt tâm linh, tôi rất kính sợ Chúa trời. Về mặt chính trị, tôi lo ngại sâu sắc: Thời điểm của phát kiến này quả là không thể tồi tệ hơn được.

Sexton băn khoăn không hiểu ông ta đến nhà mình với mục đích gì. Chắc chắn không phải để chúc mừng rồi.

- Như anh đã biết, - ông già nói - các công ty thành viên của SFF đã chi nhiều triệu đô la để mở ra và duy trì mặt trận đòi mở cửa ngành công nghiệp vũ trụ cho thành phần kinh tế tư nhân. Mới đây, chúng tôi đã chi khá nhiều, cho chiến dịch bầu cử của anh.

Sexton lập tức trở nên cảnh giác. - Tôi không can hệ gì tới sự kiện tối nay. Chính tôi cũng bị Nhà Trắng gài bẫy nên mới công khai công kích NASA!

- Đúng thế. Tổng thống đã ra đòn rất hay. Tuy nhiên, chúng ta chưa phải đã mất hết. - Mắt ông ta ánh lên tia hi vọng kỳ lạ.

Ông ta lẩm cẩm mất rồi, Sexton thầm nghĩ. Chẳng côn gì nữa. Tất cả các đài truyền hình lúc này đều đang bình luận về tổn thất đối với chiến dịch tranh cử của ông.

Ông già vào trong phòng, ngồi xuổng giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào Sexton:

- Anh có còn nhớ trục trặc kỹ thuật mà lúc đầu NASA gặp phải với vệ tinh nhân tạo PODS không?

Sexton chưa thể biết được câu chuyện của họ sẽ phát triển theo hướng nào. Vào lúc này thì điều đó còn có ý nghĩa khỉ gì nữa? PODS đã tìm được tảng thiên thạch chết dẫm chứa hoá thạch bên trong rồi còn gì!

- Nếu anh vẫn chưa quên, - Ông ta nói tiếp - phần mềm trên vệ tinh đó lúc đầu không hoạt động được bình thường. Anh đã công kích lỗi đó trên các báo chí rất gay gắt.

- Thì đúng là tôi phải làm thế còn gì nữa? - Sexton ngồi xuống đối diện ông già. - Đó là một thất bại nữa của NASA mà!

Ông già gật đầu.

- Tôi đồng ý. Nhưng ngay sau đó, NASA tổ chức cuộc họp báo công bố là đã khắc phục được sai sót đó - họ đã sửa lại được phần mềm.

Sexton không tận mắt chứng kiến cuộc họp báo đó, nhưng ông nghe kể lại rằng cuộc họp báo hôm đó rất ngắn ngủi, buồn tẻ, chẳng có thông tin gì đáng kể. Người phụ trách dự án PODS đã miêu tả hết sức tẻ nhạt phương pháp NASA khắc phục lỗi phần mềm của PODS và đưa hệ thống vào hoạt động một cách hiệu quả.

- Tôi đã theo dõi PODS rất kỹ kể từ khi nó gặp sự cố - Ông già nói. Ông ta rút trong túi ra cuốn băng video và bước lại bên tivi của Sexton, cho băng vào đầu VCD. - Anh sẽ thấy có điều rất thú vị đấy!

Cuốn băng bắt đầu được chiếu lên Cảnh phòng báo chí của NASA tại đại bản doanh của nó ở Washington. Một người đàn ông ăn mặc rất chải chuốt đang đứng nói trên bục. Tấm biển trước mặt ông ta có ghi:

CHRIS HARPER, Giám đốc Dự án.

Vệ tinh chụp cắt lớp Địa cực (PODS)

Chris Harper người cao, quý phái, ăn nói với vẻ trịnh thượng của người Mỹ gốc Âu rất tự hào về nguồn gốc của mình. Giọng điệu của ông ta khá trau chuốt và có học thức. Ông ta đang công bố trước các nhà báo những tin tức xấu về PODS.

Dù vệ tinh nhân tạo PODS đã được đưa vào quỹ đạo và đang hoạt động tốt, chúng tôi đã gặp phải trục trặc với những máy tính được gắn kèm theo vệ tinh. Đó là một lỗi về phần mềm mà tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cụ thể là máy lọc FIR hoạt động lỗi do chỉ số voxel không chính xác. Điều đó có nghĩa là phần mềm đặc biệt dành riêng cho PODS không hoạt động được. Chúng tôi đang cố gắng khắc phục sự cố này.

Đám đông thở dài, rõ ràng là đã quen nghe nói về những thất bại của NASA.

- Sự cố đó có ảnh hưởng như thế nào đến hiệu quả hoạt động của PODS? - Một phóng viên hỏi.

Harper trả lời hết sức trơn tru. Và cũng đầy tự tin.

- Hãy tưởng tượng anh có một đôi mắt hoàn hảo nhưng lại không có não bộ để xử lý thông tin. Thực chất thì vệ tinh PODS có thị lực 20/20, nhưng nổ không thể hiểu nổi những gì nó quan sát được. Nhiệm vụ của PODS là phát hiện những túi nước do băng tan trên hai vùng địa cực, nhưng nếu không có máy tính phân tích những dữ liệu do máy quét của nó truyền về, PODS sẽ chẳng thể phát hiện được những thứ chúng ta quan tâm. Lỗi này sẽ được khắc phục sau khi chúng tôi phóng tên lửa lên và tổ chức sửa chữa những máy tính được cài đặt trên vệ tinh đó.

Tiếng xì xào thất vọng lan khắp căn phòng.

Ông già quay sang Sexton:

- Ông ta nói về tin xấu rất trôi chảy đúng không?

- Ông ta là người của NASA. - Sexton lầm bầm. - Mà thất bại là hoạt động chính của NASA mà lại.

Cuốn băng bỏ qua đoạn trắng, rồi chiếu cảnh một cuộc họp báo khác của NASA.

- Đây là cuộc họp báo thứ hai, - Ông già thuyết minh, - Cách đây vài tuần, vào buổi đêm khuya. Rất ít người đến dự. Và lần này tiến sĩ Harper công bố tin tốt.

Cảnh phòng họp báo. Lần này Harper trông nhếch nhác và thiếu tự tin.

- Tôi rất hân hạnh được công bố rằng, - Ông ta lên tiếng, vẻ rất gượng ép, NASA đã tìm được một giải pháp để khắc phục sự cố của vệ tinh PODS. - Sau đó ông ta giải thích nhát gừng về giải pháp ấy - thay đổi hướng đường truyền tín hiệu của vệ tinh để các máy tính đặt trên mặt đất xử lý thông tin thu được, thay vì các máy tính trên vệ tinh. Rất ấn tượng. Giải pháp này có vẻ rất khả thi và hiệu quả. Sau khi Harper trình bày xong, cả phòng họp báo rộn lên tiếng vỗ tay phấn khởi.

- Như thế có nghĩa là bao lâu nữa thì chúng ta sẽ nhận được tín hiệu? - Một người lên tiếng.

Harper gật đầu, mồ hôi đầm đìa:

- Khoảng một vài tuần nữa.

Tiếng vỗ tay vang lên to hơn nữa. Nhiều cánh tay giơ lên ra hiệu xin đặt câu hỏi…

- Lúc này chúng tôi chưa thể nói gì hơn. - Herper nói, thu dọn giấy tờ trông như sắp phát ốm. - PODS đã trở lại bình thường và hoạt động suôn sẻ. Chúng ta sẽ nhanh chóng nhận được thông tin.

Ông ta lao xuống khỏi bục gỗ theo đúng nghĩa đen của từ ấy.

Sexton nhíu mày. Phải thừa nhận là có điều gì đó rất khác thường. Tại sao lúc báo tin xấu thì Harper đầy vẻ tự tin, còn khi công bố tin tốt thì lại khổ sở đến thế? Đáng ra phải ngược lại chứ. Ông không xem chương trình truyền hình trực tiếp buổi họp báo này, nhưng đã đọc đâu đó về biện pháp khắc phục lỗi phần mềm. Vào thời điểm đó, biện pháp khắc phục sự cố này của NASA có vẻ vô thưởng vô phạt, công chúng chẳng tỏ ra mặn mà gì lắm - PODS chẳng qua chỉ là một dự án thất bại của NASA và đã được gia cố bằng biện pháp chẳng lấy gì làm lý tưởng.

Ông già quay sang nhìn Sexton:

- NASA nói rằng hôm ấy tiến sĩ Harper không được khỏe. - Rồi ngừng một lúc - Tôi thì lại nghĩ Harper nói dối.

Nói dối ư? Sexton trợn tròn mắt, tâm trí rối bời, ông không thể tìm được một lý do nào hợp logic để giải thích cho điều ấy. Tuy nhiên, trong đời mình, Sexton đã nói dối quá nhiều. Vì thế người khác nói dối thì ông nhận ra ngay. Phải thừa nhận rằng trông tiến sĩ Harper rất khả nghi.

- Chắc anh chưa nhận ra. - Ông già nói. - Lời tuyên bố ngắn gọn vừa rồi của Chris Harper chính là cuộc họp báo quan trọng nhất trong toàn bộ lịch sử NASA. - Ngừng một lát. - Giải pháp sửa chữa lỗi phần mềm rất dễ thực hiện mà ông ta vừa miêu tả chính là điều kiện tiên quyết để PODS phát hiện ra tảng thiên thạch.

Sexton bối rối.

- Và ông nghĩ rằng Harper nói dối? Nhưng nếu Harper nói dối, và phần mềm của PODS thực ra vẫn chưa hoạt động được, thì làm thế quái nào mà NASA phát hiện được tảng thiên thạch?

Ông già mỉm cười:

- Chính xác.

Chương 77

Phi đội bay "Repo" của quân đội Mỹ được sử dụng với mục đích chính là ngăn chặn các đường dây buôn lậu ma tuý, gồm hơn một chục máy bay lên thẳng, bao gồm cả ba chiếc máy bay G4 đã được sửa sang lại để chuyên chở các sĩ quan cao cấp. Cách đây nửa giờ, một trong ba chiếc G4 đó vừa rời khỏi đường băng tại căn cứ không quân Thule, giữa tiết trời giông bão, nhằm thẳng hướng nam, vượt qua không phận Canada để tiến về Washington. Trên máy bay, trong khoang đặc biệt có tám ghế ngồi, Rachel Sexton, Michael Tolland, Corky Marlinson tạo thành đội hình khá nhếch nhác với những bộ đồng phục và mũ được trang bị cho tàu ngầm Charlotte.

Bất chấp tiếng gầm rú của loại động cơ Grumman, Corky Marlinson vẫn ngủ say sưa ở băng ghế sau: Tolland ngồi trên hàng ghế đầu, lơ đễnh nhìn ra ngoài của sổ, trông rất mệt mỏi. Rachel ngồi cạnh ông, biết chắc rằng cô sẽ không thể ngủ được, dù thần kinh đã dịu đi nhiều. Trong đầu cô, những bí ẩn về tảng thiên thạch vẫn không ngừng ám ảnh, cộng thêm cả cuộc nói chuyện vừa rồi trong phòng cách âm với Pickering. Trước khi ngắt máy, ông đã cho Rachel biết hai thông tin không mấy tốt đẹp.

Thứ nhất Marjorie Tench tuyên bố rằng bà ta có trong tay cuốn băng video ghi lại cuộc toạ đàm giữa Rachel và các nhân viên Nhà Trắng. Bà ta đe doạ sẽ dùng cuốn băng làm bằng chứng nếu Rachel cố tình quật lại những gì cô đã nói về tảng thiên thạch. Điều này quả là đáng lo ngại. Rachel đã nhắc đi nhắc lại với Zach Herney rằng những lời nói của cô chỉ là trong nội bộ với nhau, hiển nhiên là ông ta đã phớt lờ điều kiện cô đưa ra.

Tin xấu thứ hai liên quan đến cuộc tranh luận của cha cô trên đài CNN đầu giờ chiều nay. Marjorie Tench đã đích thân lên đài, dẫn dắt một cách xảo quyệt để cha cô nói trắng ra quan điểm chống NASA của ông. Đáng lo ngại hơn, Tench đã đưa đẩy để Thượng nghị sĩ tuyên bố rõ ràng rằng ông không tin có sự sống trong vũ trụ.

Ăn mũ? Pickering kể rằng cha cô thề sẽ làm thế nếu NASA phát hiện được sự sống trong vũ trụ. Rachel thầm băn khoăn không hiểu bằng cách nào mà bà ta lại khiến cho cha cô cắn câu dễ dàng đến thế. Rõ ràng là Nhà Trắng đã giăng bẫy kĩ càng - họ đã bày sẵn thế cờ, dàn xếp từ trước, rồi đợi cho Sexton sa bẫy. Tổng thống và Marjorie Tench, hệt như hai đô vật trong đội đấu vật tiếp sức, đã góp sức cùng hạ sát đối thủ. Tổng thống không ra mặt công khai, Tench đã nhảy vào cuộc, mánh lới, xảo quyệt, giương bẫy sẵn sàng để Tổng thống giật dây.

Tổng thống bảo Rachel rằng chính ông yêu cầu NASA trì hoãn việc công bố phát kiến của họ, mục đích là để xác minh lại các dữ liệu cho đảm bảo. Lúc này, Rachel nhận ra rằng trì hoãn như thế còn có một cái lợi nữa. Khoảng thời gian đó đủ để Nhà Trắng giương sẵn thòng lọng, đợi Sexton tự chui đầu vào, kết liễu bản thân.

Rachel không thấy cha mình đáng thương, nhưng cô vẫn cảm thấy ở Zach Herney, đằng sau vẻ ngoài đôn hậu và khoáng đạt, là khí chất của một sát thủ tàn bạo. Không thể trở thành người đàn ông Số Một của thế giới mà không có chút bản năng săn mồi tối thiểu. Vấn đề bây giờ là liệu con cá mập lớn ấy đứng ngoài cuộc một cách vô tội - hay đã trực tiếp tham gia vào cuộc chơi.

Rachel đứng, hai chân choãi rộng. Rồi cô đi đi lại lại dọc hành lang máy bay, bực bội, vì những mảnh thông tin trong tay không ăn khớp với nhau. Pickering, với những suy luận thuần tuý mang tính logic đã kết luận rằng tảng thiên thạch đó là giả. Nhưng Corky và Tolland, với những bằng chứng khoa học, lại một mực nói rằng tảng thiên thạch đó là thật. Rachel chỉ biết rằng cái mà cô nhìn thấy là tảng đá lớn có hoá thạch bên trong, lớp vỏ ngoài cháy sém, được kéo lên từ lòng băng.

Lúc này, bước ngang qua chỗ Corky đang nằm, cô cúi xuống nhìn nhà vũ trụ học. Bị một trận nhừ tử trên phiến băng, ông đang dần hồi phục. Chỗ sưng ở má đang bắt đầu xẹp xuống, các mũi khâu cũng bắt đầu liền lại. Ngủ rất say, ngáy như sấm, những ngón tay mập ú của ông vẫn nắm chặt mẫu đá hình tròn - như thể đó là tấm bùa hộ mệnh.

Rachel cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ mẫu đá từ tay Corky. Cô giơ lên, quan sát những hoá thạch một lần nữa. Hãy gạt bỏ mọi giả thuyết, cô tự nhủ, cố sắp xếp những suy nghĩ trong đầu. Hãy bắt đầu lại từ đầu. Đó là phương pháp kinh điển của NRO. Sắp xếp lại chứng cứ từ các mảnh thông tin rời rạc - phương pháp bắt đầu từ con số không - biện pháp mà tất cả các chuyên viên phân tích đều áp dụng khi các dữ kiện không trùng khớp nhau.

Sắp xếp lại các chứng cứ.

Cô lại bước tới bước lui.

Liệu tảng đá đó có chứa bằng chứng về sự sống ngoài vũ trụ thật không?

Các bằng chứng, cô biết, chỉ là những kết luận dựa trên một kim tự tháp những chi tiết thật, trên nền tảng những thông tin đã được thừa nhận căn cứ vào những chân lý đã được khẳng định.

Hãy bỏ hết các giả thuyết. Quay lại điểm xuất phát.

Ta có gì đây?

Một tảng đá…

Cô phân vân một lúc. Một tảng đá. Trong lòng có các sinh vật hoá thạch. Quay lại đầu cabin, cô ngồi xuống cạnh Michael Tolland.

- Mike này, chúng ta thử một trò chơi nhé. Thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa!

Tolland quay lại, xa vắng, rõ ràng là đang đắm mình trong suy tư.

- Trò chơi à?

Cô đưa cho ông mẫu đá.

- Giả sử đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mẫu đá này. Chưa ai nói gì với anh về nguồn gốc của nó. Anh sẽ có những nhận xét gì?

Tolland thở dài chán nản.

- Câu hỏi của cô thật là trùng lặp. Tôi vừa nảy ra ý nghĩ rất kỳ quặc.

Sau lưng Rachel và Tolland, cách họ hàng trăm dặm, chiếc phi cơ có hình thù kỳ lạ đang bay qua đại dương vắng lặng. Trong máy bay, đội Delta ngồi lặng lẽ. Đã nhiều lần họ bị lôi ra khỏi doanh trại trong sự vội vã, nhưng chưa bao giờ như lần này.

Chỉ huy của họ vô cùng bực tức.

Trước đó. Delta-Một đã báo cáo với chỉ huy về những diễn biến không lường trước được trên phiến băng khiến cho họ không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng vũ lực - hạ sát bốn thường dân, kể cả Rachel Sexton và Michael Tolland.

Chỉ huy bị sốc. Dù vẫn là giải pháp bắt buộc nếu không còn cách nào khác, giết người không nằm trong dự định của chỉ huy.

Một lúc sau, thái độ không bằng lòng đó chuyển thành cơn thịnh nộ ghê gớm khi ông ta biết rằng việc hạ sát đã không thành.

- Các anh đã thất bại! - Chỉ huy gầm lên. Dù đã bị bộ phận mã hoá làm cho biến đổi nhiều, giọng nói vẫn thể hiện cơn thịnh nộ khủng khiếp. - Ba mục tiêu của các anh hiện vẫn còn sống!

- Không thể nào! Delta-Một thầm nghĩ. - Nhưng mà chúng tôi đã trông thấy…

- Họ đã bắt liên lạc với một tàu ngầm, và lúc này đang trên đường về Washington.

Cái gì!

Giọng nói của chỉ huy đầy chết chóc:

- Nghe cho kỹ đây. Tôi sẽ ra lệnh mới. Lần này đừng làm hỏng việc.

Chương 78

Tiễn khách ra cửa, Thượng nghị sĩ Sexton lại cảm thấy hi vọng loé lên trong tâm trí. Hoá ra người đứng đầu SFF đến đây không phải để trừng phạt ông, mà để khích lệ ông, và nhắc ông nhớ rằng cuộc đấu vẫn chưa đến hồi kết.

Có thể có một khe hở trên lớp áo giáp sắt của NASA.

Cuốn băng video về cuộc họp báo kỳ quặc của NASA đã khiến Sexton tin rằng ông già có lý: Giám đốc dự án PODS Chris Harper đã nói dối. Nhưng tại sao? Và nếu vẫn chưa thể khắc phục được lỗi của PODS, bằng cách nào mà NASA phát hiện được tảng thiên thạch?

Ra đến cửa. Ông già nói:

- Đôi khi, chỉ cần một chút kiên định là đủ để làm sáng tỏ mọi thứ. Biết đâu chúng ta lại tìm được cách để biến phát kiến này của NASA đập lại chính họ. Hãy lớn tiếng tỏ ra nghi ngờ. Ai mà biết chúng ta sẽ đạt được cái gì. - Đôi mắt mệt mỏi của ông già nhìn xoáy vào Sexton - Tôi chưa thể chết ngay được đâu Thượng nghị sĩ ạ. Và tôi tin anh cũng thế.

- Dĩ nhiên rồi. - Sexton đáp, cố tỏ ra đầy quyết tâm. - Chúng ta đã đi quá xa rồi, quay lại sao được nữa.

- Chris Harper nói dối về vệ tinh PODS đấy. - Ông ta nói, đặt chân vào thang máy. - Chúng ta phải tìm cho ra lý do vì sao.

- Tôi sẽ tìm hiểu cành nhanh càng tốt. - Sexton đáp. Tôi đang có đúng người cần tìm.

- Tốt lắm. Điều đó sẽ quyết định tương lai của anh đấy.

Quay trở lại phòng riêng, bước chân Thượng nghị sĩ Sexton như nhẹ hẳn đi, đầu ông cũng minh mẫn hơn nhiều. NASA nói dối về chuyện PODS. Vấn đề lúc này là làm thế nào để chứng minh được điều đó.

Ngay lập tức, ông nghĩ đến Gabrielle Ashe. Dù đang ở nơi nào, lúc này cô ta chắc đang vô cùng khổ sở. Dĩ nhiên Gabrielle đã xem chương trình truyền hình trực tiếp, và lúc này có lẽ đang đứng ở bờ sông nào đó, sẵn sàng nhảy tùm xuống. Cô ta đã thuyết phục ông biến NASA thành vấn đề chính yếu trong cương lĩnh tranh cử, và hoá ra đó lại là sai lầm lớn nhất trong cả sự nghiệp của Thượng nghị sĩ Sexton.

Cô ta mắc nợ mình. Ông thầm nghĩ. Và cô ta phải tự biết điều đó.

Chắc chắn Gabrielle đã có được những bí mật về NASA, từ một nguồn tin tay trong nào đó. Cô ta có tay trong. Sexton thầm nghĩ. Suốt mấy tuần nay cô ta đã moi được khá nhiều tin. Và không chịu tiết lộ với ông những mối quan hệ bí mật của mình.

Có thể lợi dụng mối quan hệ đó để khai thác tin về PODS. Cô ta có món nợ cần phải trả, và Sexton tin chắc cô ta sẽ làm tất cả để giành lại sự ưu ái của ông.

Khi Sexton vào đến cửa, người vệ sĩ gật đầu chào:

- Chào Thượng nghị sĩ. Tôi tin là ngài đã xử sự đúng khi cho cô Gabrielle vào nhà lúc tối nay. Cô ấy nói là có chuyện gấp cần phải nói với ngài.

Sexton dừng bước.

- Cậu nói cái gì?

- Cô Ashe ấy mà. Lúc tối cô ấy bảo có tin quan trọng cần báo ngay với ngài. Thế cho nên tôi mới để cô ấy vào.

Sexton cứng người. Ông đưa mắt nhìn cửa phòng riêng của mình. Thằng cha này nói lăng nhăng gì thế nhỉ?

Anh chàng vệ sĩ bắt đầu tỏ ra lo lắng:

- Thưa Thượng nghị sĩ, không có chuyện gì chứ ạ? Ngài còn nhớ không ạ? Cô ấy đến lúc ngài đang họp dở. Cô ấy đã nói chuyện với ngài rồi phải không ạ? Chắc thế rồi. Cô ấy đã vào đó một lúc khá lâu mà.

Sexton nhìn trân trân, mạch đập thình thình. Gã khờ này cho Gabrielle vào trong lúc mình đang dở cuộc họp sao? Cô ta có mặt ở đây nhưng không hề lên tiếng. Như thế tức là cô ta đã nghe lỏm được hết. Cố ghìm cơn tức tối, Sexton nuốt khan, mỉm cười với gã vệ sĩ:

- À, đúng rồi! Xin lỗi, tôi mệt quá. Chúng tôi còn cụng ly nữa mà. Cô Ashe và tôi đã bàn chuyện một lúc. Anh cho cô ấy vào là đúng đấy.

Anh chàng vệ sĩ thở ra nhẹ nhõm.

- Lúc về cô ấy có bảo anh là sẽ đi đâu không?

Anh ta lắc đầu:

- Cô ấy có vẻ rất vội vã.

- Thôi được. Cảm ơn anh.

Sexton tức tối quay vào phòng. Mệnh lệnh của mình có gì khó hiểu đâu cơ chứ! Không cho ai vào hết! Như thế có nghĩa là Gabrielle đã ở đây rất lâu, sau đó lẻn ra ngoài, không nói một lời. Chắc chắn cô ta đã nghe những gì ông không muốn cho cô ta biết. Mà lại đúng vào đêm nay cơ chứ?

Thượng nghị sĩ Sexton biết rằng ông không thể để mất niềm tin của Gabrielle được nữa - khi nghĩ rằng họ bị lừa, đàn bà sẽ trở nên ngu ngốc và rất muốn báo thù. Cần phải giữ chặt lấy cô ta.

Nhất là trong đêm nay, ông cần cô ta.