Liên hoa yêu cốt - Phần II - Chương 04 - 05 -06
4 Đêm kinh hoàng
Đêm yên lặng như tờ! Không gian ở ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn chỉ tuyền một màu đen. Bóng cây bên ngoài in hằn lên cửa sổ tựa như một bàn tay ma quái đang vẫy qua vẫy lại. Trong phòng, Phương Tĩnh Hương đang say giấc nồng. Không biết vì sao bình thường bà vốn hay thức khuya vậy mà tối nay lại buồn ngủ díp mắt từ sớm, cho nên vừa ăn xong bữa tối là bà đã giục Cổ Liên đi nghỉ sớm. Vào giờ khắc đó, Cổ Liên nằm cạnh bà không sao ngủ được, đôi mắt mở chong chong, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền, căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng mọi thứ đều hết sức yên tĩnh không hề có bất cứ âm thanh nào.
Mặc dù vậy, toàn thân Cổ Liên vẫn hết sức căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Bởi sáng nay, khi nhân viên của Đàn Hương Lâu chuyển mười một hộp gỗ đàn hương vào phòng, cô bé đã nhìn thấy rõ ràng con ma nữ tóc dài chấm đất đang vắt vẻo trên chiếc hộp màu tím nhìn mình cười u ám, khiến Cổ Liên sợ hãi vội vã trốn vào phía sau ghế sô pha. Cả một ngày cô bé trốn tịt trong phòng không dám bước ra. Phương Tĩnh Hương dường như cũng biết cháu gái sợ nên cả bữa trưa và bữa tối đều đem lên phòng Cổ Liên ăn. Rồi cuối cùng màn đêm cũng buông, trái tim cô bé theo đó mà chùng xuống theo. Mặc dù bà nội bảo đêm nay sẽ ngủ cùng, nhưng Cổ Liên vẫn không thể yên tâm được. Vừa qua tám giờ tối, cô bé đã kinh hãi phát hiện ra con ma nữ bay là là phía sau lưng bà, không ngừng thổi vào gáy bà. Cổ Liên run rẩy nhưng không dám nói. Sau đó, người bà vốn dĩ luôn năng nổ bỗng nằm xuống ngủ ngay lập tức. Mọi thứ thật quá lạ lùng!
Những âm thanh “lộp cộp” khe khẽ bỗng từ đâu vọng tới, nghe như tiếng một người đàn bà mang giày cao gót nện trên sàn. Tiếng động đó đã hoàn toàn thành công trong việc làm cho Cổ Liên run lên như cầy sấy. “Lộp cộp, lộp cộp”, chuỗi âm thanh chầm chậm nhấn nhá quẩn quanh trên cầu thang, rồi dừng hẳn trước cửa phòng ngủ.
“Bà nội, bà nội…” Cổ Liên điên cuồng lay cánh tay Phương Tĩnh Hương, nhưng bà vẫn ngủ như chết không phản ứng gì.
Bất chợt, tay nắm cửa kêu “cạch” một tiếng, cửa bị hé ra từ bên ngoài. Cổ Liên sợ hãi lùi sâu vào góc giường, cố gắng trùm chăn kín đầu trong khi tiếng “lộp cộp, lộp cộp” mỗi lúc một gần. Bên ngoài lớp chăn, một bàn tay giá lạnh hơn băng tuyết rờ rẫm trên đầu Cổ Liên vốn đã run lẩy bẩy.
“Bé con, sợ hãi thế làm gì?” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên, nghe u u như thể bị rò rỉ từ một lỗ nhỏ trên cổ.
“Bà nội…” Cổ Liên sợ đến phát khóc.
Bỗng nhiên, bàn tay đen ngòm thọc vào từ mép chăn, tóm chặt lấy cẳng chân cô bé, cảm giác lạnh lẽo thấu xương trong thoáng chốc lan ra khắp người.
“Á… Cứu với! Bà ơi!” Cổ Liên thét lên, cố gắng giãy ra khỏi bàn tay như cành củi khô kia. “Soạt” một tiếng, tấm chăn trùm trên đầu cô bé trôi tuột xuống. Cổ Liên trợn mắt kinh hoàng nhìn khuôn mặt quỷ lù lù ngay sát mình chưa tới nửa mét…
Dưới ánh trăng vằng vặc, trên khuôn mặt ma quái trắng bệch hiện rõ đôi mắt thối rữa, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo âm u. Từ trong khóe mắt, hai dòng máu đen đang chảy tràn xuống dưới, tí tách nhỏ xuống tấm chăn trắng tinh. Một cành cây màu tím cắm chặt vào ngực ma nữ. Xem ra lực đâm rất lớn nên chỉ còn thấy một đoạn nhỏ lộ ra ngoài. Trên lớp vỏ cây màu tím lấm tấm những đốm đỏ như thể nó vẫn đang hút máu của ma nữ từng chút một vậy.
“Á… Cút đi!” Cổ Liên sợ chết khiếp, bàn tay vô tình khua mạnh về phía trước.
“Bốp” một tiếng, ma nữ kia không ngờ cô bé con này lại dám đánh mình. Chưa kịp phòng bị, nên nó bị quét văng xuống dưới chân giường.
“Bà ơi! Bà ơi!” Tiểu Cổ Liên sợ hãi, điên cuồng lay Phương Tĩnh Hương.
“Rắc, rắc, rắc, rắc…” Một loạt những âm thanh kỳ dị đáng sợ vang lên. Cổ Liên chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhanh chóng nhảy phắt từ trên giường xuống chui vào gầm bàn, kinh hãi nhìn con ma nữ đang từ từ bò dậy. Bất chợt, trên trán nó nứt ra một đường, rồi chầm chậm kéo dần xuống dưới như thể đang lột da. Lớp thịt thối rữa trên người nó tuột xuống, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu. Những móng vuốt màu đen thò về phía Phương Tĩnh Hương đang hoàn toàn bất tỉnh trên giường…
“Đêm nay, cháu phải chú ý đến bà nội đấy, bởi có thứ đang nhắm vào bà.” Lời của ông cụ lúc sáng bỗng lóe lên trong đầu Cốc Liên như một tiếng chuông cảnh tỉnh đúng lúc. Cuối cùng cô bé cũng hiểu ra ông cụ muốn ám chỉ điều gì. Cơn giận bỗng bốc lên ngùn ngụt, ngay lập tức viên bảo thạch màu lam hình giọt lệ đeo trên cổ tỏa ra muôn vàn tia sáng chói lóa.
“Cút ngay! Tránh xa bà nội ra!” Nỗi sợ hãi lúc này đã hóa thành cơn giận, Cổ Liên điên cuồng phát tiết, ánh hào quang xanh lam sáng rực tỏa ra tấn công mạnh vào bộ xương ma quái kia. Nó kêu thét lên, sau đó bay thẳng ra, ngã xoài một đống trên đám thịt đen kịt lùng nhùng của mình.
Vào lúc đó, bị cơn giận chi phối, ánh mắt Cổ Liên hết sức điên cuồng, luồng sáng xanh tỏa chiếu mạnh mẽ, văng đập vào bộ xương phát ra những tiếng xèo xèo, khiến nó lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết.
“A!” Bộ xương bò trên nền đất, lớp sương đen kết tụ trên thân từ từ tan ra, tiếp đó ánh sáng trắng lóe lên, cả bộ xương lẫn đống thịt nát của nó biến mất, chỉ còn lại chơ vơ một cô gái xinh đẹp đang nằm im bất lực.
“Chị là ai?” Cổ Liên thở nặng nề ngồi phịch xuống.
“Chị là Linh Lan, chính là ma nữ khi nãy.” Cô gái ngồi dậy.
“Còn hình dáng này?” Tiểu Cổ Liên nghiêng đầu khó hiểu, vừa rồi còn là một kẻ đáng sợ, sao bây giờ bỗng biến thành xinh đẹp nhường ấy?
“Khi trên người chị không có nộ khí thì tự nhiên sẽ hồi phục lại hình dáng ban đầu!” Cô gái cười dịu dàng, vẻ rất vui mừng: “Cảm ơn em!”
“Thật sao?” Cổ Liên kinh ngạc nhìn cô gái: “Sao chị lại cảm ơn em?”
“Cảm ơn em đã giải thoát chị khỏi linh hồn ác độc kia! Bộ xương vừa rồi là một ác linh có công phu tu luyện cực cao. Nó nhắm đến cơ thể bà em, định dụ dỗ bà em trong thang máy, song do em mà gian kế của nó bất thành. Sau đó nó lợi dụng chị để đến đây, có điều không ngờ pháp lực của em lại cao đến thế, khiến nó bị trọng thương. Dù sao chị vẫn phải cảm ơn em đã hóa giải nộ khí trên thân thể chị, bây giờ chị có thể đi đầu thai rồi, nhưng…”
“Nhưng sao?” Cổ Liên lùi lại phía sau.
“Nhưng, chị không muốn cứ thế này mà đi. Kẻ giết chị vẫn còn tự do nhởn nhơ, chị muốn thấy hắn phải chịu sự trừng trị của pháp luật!”, Linh Lan căm hận thốt từng chữ.
“Vậy chị đến tìm chú cảnh sát đi, trên ti vi thường bảo vậy mà, gặp bất cứ khó khăn nào thì tới tìm chú cảnh sát!”, Cổ Liên ngây thơ đề nghị.
“Haizzz…” Linh Lan dở khóc dở cười: “Rốt cuộc thì em vẫn là một đứa trẻ. Những người trần bình thường không thể nhìn thấy chị, sao chị có thể trình báo cảnh sát được đây!”.
“Vậy phải làm thế nào?”, Cổ Liên nhíu mày.
“Em giúp chị nhé!”
“Hả?”
5 Quan Ân
Khác với mọi khi, sáng nay Phương Tĩnh Hương dậy tương đối muộn. Bình thường bà luôn thức giấc lúc năm giờ sáng, song lần này nửa mơ nửa tỉnh nhìn vào chiếc đồng hồ trên mặt tủ đầu giường, bà kinh ngạc nhận thấy đã chín rưỡi sáng rồi. Theo bản năng, ánh mắt nhanh chóng quét sang bên nhưng đã chẳng thấy bóng dáng Cổ Liên đâu nữa. Nhận ra điều bất thường, Phương Tĩnh Hương vội vã ngồi bật dậy, luống cuống xỏ dép chạy thẳng xuống dưới nhà.
Trong phòng khách tầng một, Cổ Liên đang ngồi ăn món hamburger cô Tuệ làm. Vừa nhìn thấy Phương Tĩnh Hương bước xuống, cô bé liền dang hai bàn tay dính đầy mỡ, nhào vào lòng bà.
“Bà nội sâu lười! Chín rưỡi rồi mà còn không chịu dậy!” Đôi tay nhỏ xinh của Cổ Liên tóm chặt vào áo Phương Tĩnh Hương.
“Ha ha… Liên Liên lại nghịch ngợm rồi!” Cô Tuệ từ bếp đi ra, tay bưng bữa sáng dành cho Phương Tĩnh Hương: “Bà chủ, xem áo của bà kìa.”
“Hả?” Phương Tĩnh Hương cúi xuống nhìn mấy dấu tay dính dầu in trên áo, không thể không mỉm cười, cúi xuống ôm lấy Tiểu Cổ Liên, phát nhẹ vào mông cô bé: “Liên Liên lại làm bẩn áo của bà nội rồi, làm sao đây?”.
“Vâng, Liên Liên xin lỗi bà, để bà cốc đầu một trăm cái cũng được!” Cổ Liên tỏ vẻ nhận lỗi.
“Ha ha ha ha…” Bị lời nói ngây thơ của Cổ Liên chọc cho cười ngất, trái tim vốn căng như dây đàn của Phương Tĩnh Hương cuối cùng cũng dịu lại. Tận mắt nhìn thấy cháu gái không sao, bà mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Bà nội, lát nữa bà sẽ ra ngoài?” Cổ Liên cầm miếng bánh mỳ cho tọt vào miệng.
“Bà phải đến công ty, Liên Liên ở nhà ngoan nhé!” Phương Tĩnh Hương đứng dậy vẫy tay về phía cô Tuệ đang lau sàn: “Lát nữa cô bảo bọn họ chuyển mười một chiếc hộp đàn hương đến công ty nhé, hôm nay phải đóng hộp rồi. Buổi tối chắc tôi sẽ về muộn một chút, Liên Liên giao cho cô đấy!”.
“Bà chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Liên Liên cẩn thận.” Cô Tuệ mỉm cười trả lời.
“Bà nội, cháu muốn chiếc hộp màu tím đó!” Cổ Liên chỉ về phía chiếc hộp đàn hương màu tím nhạt nằm ở góc trong cùng của bàn làm việc.
“Liên Liên”, Phương Tĩnh Hương cau mày cúi xuống nhìn cháu gái: “Chẳng phải Liên Liên sợ cái hộp đó à? Sao tự nhiên lại đòi nó?”.
“Bà nội, Liên Liên bây giờ không sợ nữa, chị ấy đã biến thành rất xinh đẹp rồi. Bà cho con cái hộp đó nhé…” Cổ Liên bắt đầu giở bài vòi vĩnh nũng nịu.
“Liên Liên, không được tiếp xúc với thứ đó, không tốt cho con đâu.” Trán bà bất giác nhăn lại.
“Vâng, thế Liên Liên không đòi cái hộp ấy nữa, nhưng bà có thể để nó lại đây thêm một ngày không? Chỉ một ngày thôi!” Ánh mắt Cổ Liên lộ vẻ khẩn nài. “Con muốn nói lời tạm biệt với chị ấy.”
“Được rồi, chỉ một ngày thôi đấy!” Nhìn ánh mắt cô cháu gái, Phương Tĩnh Hương đành mềm lòng.
“Vâng!” Cổ Liên lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
…
Mười một giờ sáng, Phương Tĩnh Hương rời ngôi biệt thự. Thấy xe của bà đã đi khuất, Cổ Liên quay người lấy chiếc hộp tử đàn ra ngoài sân.
Ngồi trên thảm cỏ, cô bé nhẹ nhàng gõ lên nắp hộp, ngay lập tức một làn khói mờ ảo bay ra. Đợi khi khói tan đi hết, Linh Lan mới sà xuống ngồi trên nắp hộp.
“Này chị Linh Lan, em chỉ có một ngày để giúp chị thôi. Phải làm thế nào bây giờ?” Cổ Liên chống tay lên cằm nhìn Linh Lan.
“Ừ! Trước tiên em hãy thông báo cho các nhân viên cảnh sát thụ lý vụ mất tích của chị. Hồi đó khi người nhà chị báo cảnh sát, họ có ghé qua Đàn Hương Lâu nhưng không tìm thấy dấu vết gì nên họ lại đi.” Linh Lan thất vọng nói: “Chị nhớ trong đó có một người tên Quan Ân, là trưởng phòng hình sự, hình như anh ta phụ trách hồ sơ vụ của chị”.
“Ờ…” Cổ Liên gật đầu: “Vậy làm thế nào để liên lạc với chú ấy?”.
“Cái này rất dễ, chị biết số điện thoại của anh ta, nhưng…” Linh Lan cau mày: “Liệu anh ta có tin không?”.
“Không thử làm sao biết! Cho em số điện thoại ấy đi!” Cổ Liên hứng chí chạy vào phòng lấy điện thoại di động rồi lại trở ra sân.
“Được rồi, vậy thử xem!” Linh Lan đọc số điện thoại của Quan Ân, sau đó nhìn Cổ Liên nghiêm túc quay số, bỗng thấy hơi buồn cười.
“A lô, xin chào, tôi là Quan Ân.” Giọng nói vang lên trong điện thoại trầm tĩnh và dễ chịu, có vẻ vẫn còn trẻ.
“Vâng! Chào chú, chú là cảnh sát phụ trách vụ án của chị Linh Lan phải không?” Cổ Liên hỏi với giọng trẻ con rõ ràng.
“Đúng vậy, thế cháu là…” Giọng nói ở đầu dây bên kia có phần bớt tin tưởng.
“Nếu chú muốn biết chuyện của chị Linh Lan, một giờ chiều nay đến nhà hàng Vũ Hoa, cháu sẽ đợi chú ở đó!” Nói dứt câu, Cổ Liên nhấn phím tắt, quay sang nhìn Linh Lan với nụ cười đắc ý: “Thế nào?”.
“Ừ, trông em cũng có vẻ chuyên nghiệp lắm!” Linh Lan cười: “Học ai vậy?”.
“Hừ, mấy ông giám đốc rất oách trên truyền hình không phải thường làm như vậy mỗi khi hẹn ai khác ra ngoài hay sao!” Cổ Liên nháy mắt tinh nghịch.
“Ha ha… Thế em định đi bằng cách nào? Bà nội chẳng có nhà, chắc sẽ không cho em ra ngoài đâu.” Linh Lan nhìn Cổ Liên vẻ nghi ngại.
“Cái này dễ ợt, chị cứ đợi mà xem!” Cổ Liên láu lỉnh chớp mắt với Linh Lan, sau đó nhìn dáo dác xung quanh, đúng lúc cô Tuệ bước tới.
“Liên Liên, trưa nay muốn ăn gì?”, cô Tuệ cúi xuống hỏi.
“Ưm… cô Tuệ ơi, hôm nay bà nội không có nhà, chúng ta ra ngoài ăn đi! Cô Tuệ phải nấu nướng nhiều mệt rồi, Liên Liên thương lắm!” Cổ Liên nắm tay cô Tuệ lắc nhẹ.
“Được rồi! Liên Liên lớn quá, biết thương người cơ đấy!”
Cô Tuệ nâng khuôn mặt nhỏ bé của Cổ Liên lên cười vui vẻ, lập tức đồng ý ngay: “Thế Liên Liên muốn ăn trưa ở đâu?”.
“Nhà hàng Vũ Hoa, chỗ đó thịt hun khói rất ngon, và cháu cũng muốn ăn bánh kem việt quất nữa!”, Cổ Liên nói, hai mắt sáng lên, miệng suýt chút nữa thì rớt cả nước dãi ra ngoài.
“Được! Vậy chúng ta đi!” Cô Tuệ quay người về phòng thay đồ.
“Không ngờ bản lĩnh của em lại ghê gớm thế!” Linh Lan bay tới khen ngợi rồi nhìn kỹ Cổ Liên: “Thực ra khi nhìn gần, toàn thân em tỏa ra ánh hào quang màu xanh lam nhàn nhạt, rất đẹp!”.
“Thật sao?” Cổ Liên tò mò.
“Ừ, thật.” Linh Lan gật đầu: “Ánh sáng đó người phàm không thể thấy, chỉ những linh hồn như chị mới nhìn được thôi!”.
“Ồ… thế chị Linh Lan sao tự nhiên lại biến thành ma? Kể cho em nghe đi, được không?” Cổ Liên nhìn Linh Lan chăm chú.
“Được, vậy chúng ta sẽ đi từ đầu câu chuyện…” Trong đôi mắt Linh Lan thoáng qua một nét đau buồn, rồi cô kể lại toàn bộ câu chuyện bi thảm đã xảy đến với mình.
6 Gặp mặt
Nhà hàng hết sức thanh lịch, không gian vấn vít một khúc nhạc cổ vui tươi mang tên Tiếng tỳ bà. Nét cổ điển trong điệu nhạc hòa quyện với tổng thể của nhà hàng đem đến cho thực khách cảm giác hết sức dễ chịu.
Quan Ân đẩy cửa, đưa mắt nhìn khắp lượt xung quanh, tìm kiếm mục tiêu của mình. Sáng nay anh đã nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ là của một cô bé, tuy nhiên đó lại là một cô bé bí ẩn. Cô bé nói sẽ cung cấp cho anh một đầu mối quan trọng cho vụ án mất tích kia. Do dự mãi, cuối cùng Quan Ân vẫn quyết định đến gặp cô bé, chủ yếu vì cảm thấy tò mò. Giọng nói rất đỗi bình tĩnh của cô bé trong điện thoại cho anh cảm giác đó là một người lớn trong hình hài trẻ con. Thêm cách nói chuyện rất ấn tượng, giống như tay kinh doanh lõi đời, khiến anh tự nhiên nảy sinh một sự quan tâm khó xác định đối với cô bé. Và, anh cũng muốn xem rốt cuộc cô bé có thể cung cấp đầu mối gì cho mình.
Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc bàn kê sát cửa sổ bên trái, một cô bé mặc chiếc váy ren xanh đã thu hút sự chú ý của anh. Không thấy ai bên cạnh cô bé, Quan Ân thấy rất kỳ lạ. Một cô nhóc như vậy sao có thể tự mình vào nhà hàng chứ? Anh đi thẳng về phía cô bé, cùng lúc đó ánh mắt cô bé cũng bắt gặp anh. Đợi người đàn ông lạ mặt đến gần, Cổ Liên mới tặng anh một nụ cười ngọt ngào.
“Chắc là chú Quan Ân, mời ngồi.” Cô bé chỉ vào chiếc ghế đối diện.
“Cháu là người gọi điện thoại cho chú phải không?” Quan Ân ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trên bàn có hai suất ăn: “Cho chú hỏi, đĩa ăn bên cạnh cháu có phải của Linh Lan không?”.
“Ha ha…” Cô bé phá lên cười: “Sau thế được! Chú phải biết chị Linh Lan không bao giờ ăn bít tết, đĩa đó là của cô Tuệ, cô ấy đang ở phòng vệ sinh”.
“E hèm, xin lỗi. Vậy cho chú hỏi…”, Quan Ân khẽ hắng giọng, định mở miệng thì người phục vụ đến.
“Xin cho chú ấy một cốc trà sữa trân châu, cho nhiều trân châu một chút, à… cho cháu thêm một chiếc bánh chocolate nữa, cảm ơn!” Cô bé gọi món hết sức tự nhiên.
“Vâng, cô Hàn.” Người phục vụ quay đi.
“Cháu thường đến đây à?” Quan Ân ngạc nhiên, cái cách hành xử vừa rồi của cô bé chẳng khác gì người lớn.
“Vâng! Bánh ở đây ngon lắm, bà nội thường dẫn cháu đến ăn.” Vừa nói đến bánh, hai mắt cô bé lập tức sáng rực như sao.
“Cháu tên gì? Cháu quen Linh Lan không?” Vốn chẳng quan tâm gì đến thú vui bánh trái của những cô bé, Quan Ân đổi chủ đề, bắt đầu đi vào điểm chính.
“Cháu là Cổ Liên, Hàn Cổ Liên.” Cô bé cắn một miếng bánh phô mai trước mặt: “Thật ra nếu tính thì cháu và chị Linh Lan mới quen nhau chưa được hai ngày, nhưng cháu rất hiểu chị ấy”.
“Khoan đã”, Quan Ân ngắt lời Cổ Liên: “Cháu nói mới quen Linh Lan chưa tới hai ngày? Sao có thể thế được! Triệu Linh Lan mất tích đã được một tháng, bất kể bọn chú tìm thế nào cũng không thấy tăm hơi, vậy cháu làm thế nào mà quen được chị ấy?”.
“Ha ha… Chú cảnh sát đừng nóng nảy! Kìa, trà sữa mang đến rồi, chú uống thử xem! Trà sữa chỗ này ngon cực kỳ đấy!” Cổ Liên cầm sẵn dĩa lên, phục vụ vừa đưa bánh chocolate đến đặt xuống trước mặt liền lập tức xắn ngay một miếng cho vào miệng: “Ừm, ngon quá…”.
“Cháu rất thích ăn bánh kem phải không?” Quan Ân nhìn vẻ thưởng thức của Cổ Liên phì cười.
“Vâng, cháu thích ăn tất cả các loại bánh kem.” Cổ Liên mỉm cười: “Chị Linh Lan cũng nói các cô gái đều thích bánh kem, cho nên sau này chú cảnh sát mà có theo đuổi cô gái nào thì nhớ tặng cô ấy bánh kem nhé!”.
“Khụ! Hụ hụ…” Quan Ân sặc trà sữa, ho dữ dội.
“Chú cảnh sát, chú đừng cuống chứ?” Cổ Liên ân cần đưa cho người đối diện chiếc khăn ăn.
“Cảm ơn, chú không sao! Cái đó…” Thái độ của Quan Ân trở nên lúng túng, bèn cố gắng đổi chủ đề: “Cháu vẫn chưa nói với chú, cháu quen Linh Lan thế nào?”.
“Thế này, hôm trước bà nội cháu đến Đàn Hương Lâu mua mấy hộp gỗ đàn hương, trong đó có một cái là chị Linh Lan.” Cổ Liên lấy chiếc hộp màu tím nhạt trong cặp sách ra: “Chú xem! Chính là cái này!”.
“Đây là… Triệu Linh Lan?” Quan Ân nghi ngờ nhìn chiếc hộp tử đàn trước mặt: “Chú không hiểu, cháu có thể nói rõ hơn một chút không?”.
“Vâng! Vậy cháu sẽ kể từ lúc chị Linh Lan bắt đầu làm việc tại Đàn Hương Lâu!” Cổ Liên mút đánh chụt lớp chocolate đun chảy trên chiếc bánh: “Năm hai mươi hai tuổi, chị Linh Lan tốt nghiệp khoa Mỹ thuật Học viện Hoàng gia Hồng Kông. Lúc đấy, Đàn Hương Lâu tuyển nhân viên phụ trách thiết kế khắc gỗ đàn hương, và chị Linh Lan đã trở thành học trò của ông chủ Trần Thục Nghiêm. Chị ấy tôn trọng thầy mình, đồng thời cũng rất yêu nghệ thuật điêu khắc, nên mỗi lần điêu khắc, chị ấy đều dồn cả trái tim vào cảm thụ từng chi tiết nhỏ. Nhờ đó những món đồ chị Linh Lan làm ra đều được khách hàng đánh giá rất cao. Tuy nhiên thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, một sự trùng hợp ngẫu nhiên đã khiến chị ấy phát hiện ra bí mật lớn của Đàn Hương Lâu, cũng chính là cái bí mật khiến chị ấy biến thành chiếc hộp này”.
“Bí mật gì?” Trái tim Quan Ân sắp nhảy vọt ra ngoài đến nơi.
“Chú cảnh sát, chú tin thế giới này có ma không?” Cổ Liên cầm cốc lên uống một ngụm nước ép hoa quả.
“Chú chưa từng tin mấy thứ đó!” Quan Ân nói giọng kiên định, khiến Cổ Liên thở dài.
“Nhưng bọn họ thực sự tồn tại.” Cổ Liên bất lực nhìn Quan Ân: “Chú biết vì sao gỗ của Đàn Hương Lâu đều là loại thượng hạng không?”.
“Không biết.” Quan Ân lắc đầu.
“Vì dưới tầng hầm của Đàn Hương Lâu có một cây tử đàn nghìn năm, và chính bởi chị Linh Lan phát hiện ra sự tồn tại của nó nên mới rước họa diệt thân…” Ánh mắt của Cổ Liên bất chợt hướng về mục tiêu nào đó phía sau Quan Ân: “A, xin lỗi chú cảnh sát, cháu phải đi rồi! Cái hộp này cháu đưa lại cho chú, còn nữa, đây là danh thiếp của cháu, có gì chú cứ liên hệ!”. Trong khi Quan Ân vẫn chưa kịp phản ứng gì, cô bé đã bốc hơi nhanh như một làn khói.
“Này, chờ đã!” Cuối cùng, Quan Ân cũng khôi phục hồn phách, vội vã vụt dậy đuổi theo nhưng giữa đường bị mấy nhân viên phục vụ cản lại.
“Tôi xin lỗi, thưa quý khách! Đó là phòng nghỉ dành cho nữ của nội bộ cửa hàng chúng tôi, quý khách không thể vào được!”, người nhân viên lịch sự nói.
“A, xin lỗi, xin lỗi! Cho tôi hỏi cô bé vừa rồi là…”
“Ồ, cô Hàn đã ra về bằng cửa sau rồi. Bà Tuệ cùng đi với cô ấy không được khỏe nên chúng tôi đã gọi xe đưa họ về!” Nhân viên phục vụ kiên nhẫn trả lời.
“Ồ, tôi hiểu rồi, cảm ơn!” Quan Ân bất lực chỉ còn biết quay về chỗ ngồi cầm hộp gỗ tử đàn màu tím nhạt lên, cẩn thận xem xét: “Sao đây lại có thể là Triệu Linh Lan chứ!”.
Tự cười giễu, Quan Ân đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng vô tình chạm phải tấm danh thiếp Hàn Cổ Liên để lại cho mình, anh bèn cầm nó bỏ vào hộp rồi quay người rời khỏi nhà hàng Vũ Hoa.