Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 12
CHƯƠNG 12
Qua cánh cửa túp lều
Theo phân công, đáng lý Jill phải có mặt ở chỗ tảng đá trắng nhưng cô bé quên mất điều đó vì tập trung theo dõi diễn tiến trận đánh. Bây giờ thì cô bé nhớ ra và vội vã chạy ngay về đó, chỉ đến trước những người khác một giây. Trong một khoảnh khắc, họ quay lưng về quân địch. Họ chạy một nửa vòng tròn để tới chỗ tảng đá. Một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt họ.
Một người Calormen chạy về phía cửa lều ôm một cái gì đó đang giãy giụa, đá loạn lên. Khi hắn đến gần đống lửa, họ có thể nhìn rõ bóng tên lính và cả cái vật mà hắn ôm. Đó là Eustace.
Tirian và Jewel lao đến cứu cậu bé. Nhưng tên lính Calormen ở gần cửa hơn họ, trước khi họ chạy được nửa đoạn đường thì hắn đã ném Eustace vào trong lều và đóng cửa lại. Khoảng sáu,bảy tên lính khác chạy theo hắn. Chúng đứng dàn thành một hàng ngang ngay trước cửa lều. Không ai có thể vượt qua được.
Thậm chí cả vào lúc ấy Jill cũng nhớ ra là phải quay mặt đi.
- Nếu mình không thể ngăn chặn được những giọt nước mắt này, mình sẽ làm ướt dây cung mất. - Cô bé thầm nhủ.
- Chú ý tên bay. - Poggin bất thần kêu lên.
Mọi người ngồi thụp xuống, kéo mũ trụ xuống tận mũi. Lũ chó thu mình lại phía sau. Nhưng mặc dù tên bay rào rào về phía họ, chẳng bao lâu họ đã biết rằng họ không phải là mục tiêu. Griffle và người của ông ta đã giương cung lên. Lần này họ lạnh lùng nhắm vào quân Calormen mà bắn.
- Các chàng trai ngắm cho kỹ. – Giọng Griffle oang oang. Tất cả cẩn thận! Chúng ta không cần bọn mặt đen hơn bọn khỉ… hay sư tử… hay vua chúa gì. Người lùn là người lùn.
Dù có nhiều điểm để chê giống người này thì bạn cũng không thể nói là họ thiếu can đảm. Họ có thể dễ dàng rút lui mà không rụng một sợi tóc nhưng họ thích ở lại giết được quân của hai bên càng nhiều càng tốt, trừ phi là cả hai bên đủ tử tế tránh cho họ khỏi chuyện phiền toái phải ra tay. Họ muốn giành lấy Narnia cho chính họ.
Nhưng họ đã không tính đến một điều là quân Calormen mặc áo giáp còn lũ ngựa thì không có gì che chở. Ngoài ra chúng còn một tên chỉ huy. Giọng Rishda Tarkaan vang lên:
- Ba mươi người bao vây bọn ngu ở chỗ tảng đá. Số còn lại theo ta, chúng ta có thể dạy cho lũ con của bùn đất kia một bài học…
Tirian và bạn bè của chàng vẫn còn thở hồng hộc sau trận đánh, cảm thấy nhẹ nhõm khi có được mấy phút nghỉ ngơi hiếm hoi, đứng lặng nhìn theo khi Tarkaan dẫn người của hắn xông lên đánh nhau với người lùn. Bây giờ mọi chuyện diễn ra rất kỳ lạ. Ngọn lửa gần tàn, ánh sáng của nó yếu đi và có một màu đỏ sậm hơn. Như bạn có thể thấy, chiến trường bây giờ gần như trống rỗng chỉ trừ đám người lùn và bọn Calormen. Ánh sáng không đủ soi cho họ thấy mọi chuyện đang diễn ra. Có vẻ như người lùn đánh nhau rất khá. Tirian có thể nghe thấy Griffle luôn miệng văng tục, thỉnh thoảng Tarkaan lại rống lên:
- Bắt sống tất cả bọn chúng nếu có thể! Bắt sống tất cả bọn chúng!
Dù trận giao chiến như thế nào nó cũng không kéo dài quá lâu. Âm thanh của nó tắt dần. Rồi, Jill nhìn thấy Tarkaan quay lại chỗ túp lều, có mười một tên lính đi theo hắn kéo theo mười một chú lùn bị trói (Những người còn lại đã bị giết hay đã bỏ trốn thì điều này không bao giờ được làm sáng tỏ).
- Ném chúng vào đền thờ Tash! Rishda ra lệnh.
Khi mười một người lùn lần lượt bị quẳng hay đá vào trong cái cửa tối om và cánh cửa lại đóng lại, tên chỉ huy cúi đầu thật thấp xuống, nói:
- Những tên này sẽ được tế sống để dâng lên thần Tash.
Tất cả đám lính Calormen đều nhất loạt đập chuôi kiếm vào tấm khiên của chúng và gào to:
- Tash! Tash! Thần Tash vĩ đại! Thần Tash bất khả chiến bại! (Bây giờ thì thật vô nghĩa nếu nói “Tashlan”).
Cái nhóm nhỏ của Tirian đứng bên tảng đá trắng quan sát cảnh này và chụm đầu vào nhau trao đổi. Họ đã tìm thấy một dòng suối nhỏ chảy ngay dưới tảng đá và đã uống cho thỏa thích – Jill, Poggin và vua thì uống bằng tay còn những người bạn bốn chân thì cúi đầu xuống uống từ cái vũng nước nhỏ ở dưới chân tảng đá. Bởi vì họ khát đã lâu cho nên đấy là ngụm nước ngon nhất họ từng uống trong đời và trong lúc uống nước họ hoàn toàn thanh thản, trong đầu không còn vấn vương bất cứ chuyện gì khác.
- Tôi cảm thấy với từng khớp xương trong người, - Poggin nói, - rằng tất cả chúng ta từng người từng người một sẽ phải đi qua cái cửa tối om kia trước khi trời sáng. Tôi có thể nghĩ ra 100 cách chết khác mà tôi thích hơn.
- Đó đúng là một cửa ải trần gian, - Tirian nói, - thật giống hệt một cái miệng tham lam, đen tối.
- Ôi, chúng ta không thể làm gì để ngăn chặn lại hay sao? – Jill hỏi với giọng run rẩy.
- Không, cô bạn thân yêu ạ. – Jewel nói, âu yếm dụi dụi cái mũi vào người cô bé. – Có thể nói, với chúng ta nó là một cái cửa đi vào đất nước của Aslan và chúng ta sẽ dùng bữa tối ở bàn của người đêm nay.
Rishda Tarkaan quay lưng lại cái lều, chậm rãi đi đến trước tảng đá trắng:
- Hãy nghe rõ đây, - hắn nói, - nếu heo rừng, chó và kì lân chạy sang phe của ta, đặt mạng sống vào sự che chở của ta thì tính mạng của bọn ngươi sẽ được đảm bảo. Heo rừng sẽ được cho vào chuồng trong vườn thượng uyển của thánh thượng, chó sẽ nhốt trong cũi còn kì lân sau khi ta cho cưa cái sừng đi sẽ được dùng vào việc kéo xe. Còn đại bàng, bọn trẻ, thằng lùn và vua sẽ được dùng để tế sống thần Tash, ngay đêm nay.
Chỉ có tiếng gầm lên trả lời hắn.
- Tiến lên các chiến binh dũng cảm! – Tarkaan gào lên. – Giết chết bọn thú, nhưng hãy bắt sống tất cả các con vật hai chân.
Và thế là trận đánh cuối cùng của ông vua cuối cùng ở Narnia bắt đầu.
Điều làm cho trận đánh trở nên vô vọng là ngoài việc đạo quân của kẻ thù đông áp đảo, chúng còn có những mũi giáo. Đám lính cũ hộ tống vượn không dùng giáo, bởi vì chúng đi riêng lẻ từng người một hoặc hai người một, giả dạng là những thương nhân chuộng hòa bình và tất nhiên chúng không thể đem theo giáo mác bởi vì đó là một thứ vũ khí bạn không giấu đi đâu được. Toán quân mới đến chắc là mới kéo qua, sau khi vượn đã mạnh lên và chúng có thể công khai ra mặt. Mũi giáo rất lợi hại và có thể làm nên những sự khác biệt đáng kể. Với mũi giáo dài bạn có thể đâm chết một con heo rừng trước khi nó tiếp cận bạn với cái nanh đáng sợ của nó, bạn cũng có thể đâm chết kì lân trước khi nó dùng sừng tấn công bạn, tất nhiên với điều kiện bạn phải nhanh nhẹn và vẫn còn cái đầu nguyên vẹn trên cổ. Bây giờ thì các mũi giáo đã tiến đến giáp lá cà, Tirian và các bạn phải chiến đấu cho sự sống còn của họ.
Ở một phương diện nào đó, điều này cũng không đến nỗi quá bi đát như bạn nghĩ đâu. Khi bạn đã phải dùng đến tất cả các cơ bắp – thụp người xuống né mũi giáo, phóng người lên cao, nhảy bật người về phía trước, giật lùi về phía sau, quay mòng mòng – bạn sẽ không có thời gian để mà buồn chán hay hoảng sợ. Tirian biết rằng chàng không thể làm gì cho người của mình, cả bọn sẽ chết chung, hẳn thế rồi. Chàng loáng thoáng thấy heo rừng chạy ở một bên chân mình, Jewel chiến đấu rất hăng máu. Liếc sang một bên, chàng thấy, và chỉ thấy mà thôi, một tên Calormen to lớn đang nắm tóc Jill, xềnh xệch lôi cô bé đến một chỗ nào đó. Nhưng chàng khó mà có thể nghĩ đến một chuyện gì khác. Ý nghĩ duy nhất của chàng vào lúc này là làm sao bán cuộc đời mình đi một cách có ý nghĩa. Điều tệ hại nhất là chàng không thể cố thủ ở nơi chàng bắt đầu, gần tảng đá trắng. Một người chiến đấu với hàng chục kẻ thù một lúc phải đón bắt cơ hội ở bất cứ nơi nào có thể, phải lao đến nơi chàng thấy một bộ ngực hoặc một cái cổ không bị che chắn. Chỉ vài đường kiếm có thể đẩy bạn đi xa vị trí ban đầu. Chẳng bao lâu chàng phát hiện càng lúc chàng càng rời xa cánh phải và đến gần cái lều hơn. Chàng có một ý nghĩ mơ hồ trong đầu rằng chàng có lý do chính đáng để tránh xa chỗ này. Nhưng vào lúc ấy chàng không thể nhớ ra đó là lý do gì. Và suy cho cùng, chàng cũng không thể tránh khỏi điều đó.
Bất thình lình tất cả mọi việc đều trở nên sáng tỏ.
Chàng thấy mình đang đánh nhau với chính Tarkaan. Đống lửa (lúc này chỉ còn chập chờn yếu ớt) ở ngay trước mặt chàng. Trong thực tế chàng đang chiến đấu ở ngay cửa lều bởi vì cánh cửa đã mở ra, có hai tên Calormen trực ở hai bên chuẩn bị sập cửa lại khi chàng chui vào trong đó. Bây giờ thì chàng nhớ lại mọi chuyện, chàng biết kẻ thù dồn chàng đến cửa lều với mục đích ấy ngay từ lúc cuộc chiến đấu bắt đầu. Trong lúc nghĩ như vậy chàng vẫn luôn tay ra đòn với tên chỉ huy bằng tất cả sức lực của mình.
Một ý nghĩ mới mẻ chợt nảy ra trong đầu chàng. Tirian vứt kiếm đi lao lên trước, cả người ở dưới trận mưa mã tấu của Tarkaan, cố tóm được thắt lưng hắn bằng cả hai tay và chạy bổ về phía cửa lều, la lớn:
- Vào đi, hãy tự gặp Tash của mày!
Một sự im lặng chết chóc. Khi tên chỉ huy bị ném vào trong, mặt đất rung lên và lại bùng lên một luồng ánh sáng lóa mắt.
Những tên lính bên ngoài la oai oái. “Tash!, Tash!” và sập cửa lại. Nếu Tash cần tên chỉ huy của chúng thì Tash phải có hắn. Dù sao thì chúng cũng không muốn gặp Tash.
Trong vòng một hoặc hai giây Tirian không biết chàng đang ở đâu, thậm chí không còn biết mình là ai nữa. Đoạn chàng cố trấn tĩnh, nhấp nháy mắt và nhìn quanh. Trong lều không tối như chàng nghĩ. Trái lại, chàng còn ở trong một luồng ánh sáng rất mạnh, đó là lí do vì sao chàng bị lóa mắt…
Chàng quay lại nhìn Rishda Tarkaan nhưng Rishda không nhìn chàng. Hắn rên lên một tiếng dài và đưa tay chỉ, rồi hắn đưa cả hai tay bưng lấy mặt, cứ thế gục đầu xuống đất. Tirian nhìn theo hướng Tarkaan chỉ. Và rồi chàng hiểu.
Một hình thù hết sức quái gở tiến về phía họ. Nó nhỏ hơn cái hình thù họ đã nhìn thấy từ tháp canh mặc dù vẫn lớn hơn một người có tầm vóc trung bình nhiều, ngoài ra không có gì thay đổi. Nó có cái đầu của một con kền kền và có tới bốn chi, cái mỏ há ra, đôi mắt sáng quắc. Một tiếng quàng quạc kinh hồn đáng tởm thoát ra từ cái mỏ đó.
- Ngươi đã kêu gọi ta tới Narnia, Rishda Tarkaan. Và ta đã đến đây. Ngươi có gì để nói nào?
Nhưng Tarkaan không dám ngẩng đầu lên khỏi mặt đất mà cũng không thốt ra được một lời. Hắn run lẩy bẩy như một người đang nấc liên hồi. Trong chiến trận hắn là một chiến binh có thừa dũng cảm, nhưng một nửa lòng can đảm ấy đã rời khỏi hắn từ khi hắn nghi ngờ (lần đầu tiên) rằng có thể có một thần Tash thật sự. Bây giờ cái nửa còn lại cũng rời bỏ hắn mà đi nốt.
Với một phản xạ bất thần – như một con gà mái cúi xuống mổ một con giun đất – Tash cúi xuống người tên Rishda khốn khổ, xốc hắn lên bằng hai chi trên. Đoạn, Tash ngoái đầu sang một bên nhìn xoáy vào Tirian với một trong hai con mắt kinh khủng. Bởi vì theo lẽ tự nhiên, với một cái đầu chim nó không thể nhìn thẳng vào bạn.
Nhưng ngay lúc đó từ phía sau Tash đã vang lên một giọng nói sang sảng và bình thản như mặt biển êm đềm trong một sớm đầu hè.
- Cút đi quái vật kia, hãy mang theo con mồi hợp pháp kia về chỗ của mi, nhân danh Aslan và người cha vĩ đại của người, Thương Hải Đại Vương.
Quái vật đáng ghê tớm biến mất cùng với Tarkaan cắp dưới nách. Tirian quay đầu về chỗ phát ra tiếng nói. Cái điều mà chàng chứng kiến làm cho tim chàng lồng lên man dại còn hơn là trong bất cứ một cuộc giao tranh dữ dội nào.
Bảy vị vua và nữ hoàng đứng trước mặt chàng, đầu đội vương miện, toàn thân sáng lên trong những tấm hoàng bào rực rỡ, các vị vua cũng mặc những áo giáp rất đẹp và thanh kiếm tuốt trần cầm trên tay. Tirian cung kính cúi đầu một cách tao nhã và đang định nói một câu gì đó thì vị nữ hoàng trẻ nhất khúc khích cười. Chàng trố mắt nhìn vào mặt nàng, miệng há ra vì kinh ngạc, bởi vì chàng biết nữ hoàng này. Đó là Jill nhưng không phải Jill mà chàng vừa trông thấy. Khuôn mặt nhem nhuốc, nước mắt lưng tròng, chiếc áo vải thô cũ kỹ đã tuột một nửa khỏi một bên vai. Trông cô bé tinh khôi và tươi tắn, tươi tắn như vừa mới tắm gội xong. Thoạt tiên chàng nghĩ trông Jill trưởng thành hơn, nhưng cũng không hẳn thế, chàng không thể làm cho đầu óc mình tập trung vào một điều gì nhất định. Và rồi chàng nhìn vị vua trẻ nhất là Eustace nhưng cậu cũng thay đổi, giống như Jill vậy.
Tirian xấu hổ vì đã ra mắt những con người cao quý này trong bộ quần áo nhuốm đầy máu, bùn đất và mồ hôi trong trận chiến vừa rồi. Nhưng chàng bất giác cúi đầu nhìn xuống và thấy mình không còn trong tình trạng ấy nữa. Chàng cũng sạch sẽ, tinh khôi và tươi mới y như họ và cũng đang mặc bộ quần áo mà chàng vẫn diện vào những bữa dạ tiệc ở Cair Paravel. (Ở Narnia những bộ quần áo đẹp không bao giờ là những bộ gò bó. Họ biết cách làm cho những bộ lễ phục vừa lộng lẫy vừa trang nhã lại thoải mái dễ chịu. Dù có đốt đuốc đi tìm khắp Narnia cũng không thấy những thứ như là vải hồ cứng, vải phalen và vải có pha nilông).
- Thưa bệ hạ - Jill nói, bước lên một bước và làm một điệu chào nhún gối với cử chỉ cực kỳ duyên dáng tao nhã, - xin giới thiệu đây là Peter, vị vua tối cao trong các vị vua ở Narnia.
Tirian không cần phải giới thiệu mới biết ai là vua Peter vì chàng vẫn nhớ khuôn mặt hiện lên trong giấc mơ của mình dù ở đây khuôn mặt vị vua này có một vẻ đặc biệt cao quý. Chàng bước lên một bước, khuỵu một gối xuống, trịnh trọng hôn lên tay Peter.
- Muôn tâu thánh thượng, - chàng nói, - tiểu vương rất hân hạnh được ra mắt thánh thượng.
Peter Đại đế nâng chàng dậy, hôn lên hai má chàng với cử chỉ tôn quý của một vị hoàng đế tối cao. Đoạn Peter Đại đế đưa chàng đến giới thiệu với vị nữ hoàng cao tuổi nhất, nhưng bà không phải là một cụ già - không có một sợi tóc bạc trên đầu và một nếp nhăn trên má.
- Vua Tirian, đây là quý bà Polly, người đã đến đây từ khi trời đất sinh thành, vào lúc Aslan làm cho cây cối mọc lên và những con thú biết nói.
Sau đó vua Peter quay sang người đàn ông lớn tuổi bên cạnh bà. Một người có bộ râu vàng óng chảy dài trên ngực và một khuôn mặt đầy vẻ minh triết.
- Và đây là ngài Digory đã đến cùng với bà Polly vào cái ngày đầu tiên ấy. Đây là em trai ta, vua Edmund và đây là em gái ta, nữ hoàng Lucy.
- Thưa bệ hạ! – Tirian nói khi đã kính cẩn chào hỏi tất cả mọi người. – Nếu hậu sinh hiểu đúng tinh thần của những cuốn sử nghiêm túc thì có phải còn có một người nữa. Chằng phải vua Peter có hai người em gái sao? Nếu vậy nữ hoàng Susan ở đâu ạ?
- Em gái tôi, Susan - Peter nói và trở về với cách nói giản dị, bởi vì trong giọng nói ấy có chứa chất nỗi buồn, - không còn là một người bạn của Narnia nữa.
- Đúng thế, - Eustace nói thêm, - bất cứ lúc nào chúng tôi cố gắng kéo chị ấy vào cuộc và nói về Narnia hay làm một cái gì đó cho Narnia, chị ấy đều nói, “Ô hay, sao mọi người vẫn còn nhớ đến những chuyện ấy nhỉ? Lạ thật, sao mọi người vẫn còn bám lấy mãi những trò chơi ấu trĩ mà chúng ta thường chơi khi còn bé?”
- Ôi, Susan ấy à. – Jill xen vào. – Bây giờ thì chị ấy chẳng quan tâm đến gì ngoài váy, son môi và những thư mời dự tiệc. Chị ấy đặc biệt khoái những gì thuộc về thế giới người lớn.
- Người lớn, thật thế. – Bà Polly lên tiếng. – Tôi cũng chỉ mong cô gái ấy lớn nhanh. Nó đã lãng phí tất cả khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường để đợi cho đến cái tuổi này. Và nó sẽ phí cả quãng đời còn lại để cố giữ lại cái tuổi thơ ngây ngày ấy. Toàn bộ suy nghĩ của nó chỉ tập trung chạy đua trong khoảng thời gian ngu ngốc của một đời người, nhanh như trong mức có thể để rồi đứng lại một chỗ lâu như nó muốn.
- Thôi đừng nói đến chuyện đó vào lúc này. – Peter nói. – Coi này! Ở đây có những cây ăn trái thật tuyệt. Ta hãy nếm thử.
Và rồi khi Tirian nhìn Peter một lần nữa, lần đầu tiên chàng hiểu ra rằng đây là cuộc phiêu lưu có một không hai.