Biên niên sử Narnia (Tập 7: Trận chiến cuối cùng) - Chương 13

CHƯƠNG 13

Những người có mắt không tròng

Tirian những tưởng rằng họ đang ở trong một túp lều cỏ, chiều ngang hai mét chiều dài bốn mét. Nhưng thực ra họ đang đứng trên bãi cỏ, bầu trời xanh biếc cao vời vợi trên đầu, làn gió hây hẩy mơn man trên mặt họ là của một sớm mùa hè đấy chứ. Cách họ không xa là một cánh rừng cành lá rậm rạp, dưới mỗi kẽ lá lại lấp lánh những chùm quả màu vàng rộm hoặc vàng chanh hoặc tím đỏ hoặc ửng hồng… một loại trái cây mà chưa từng có ai nhìn thấy trên đời. Cây trái sum xuê tươi tốt làm Tirian ngỡ mùa thu đã về, mặc dù có cái gì đó trong không khí nói với chàng rằng vẫn còn chưa đến tháng sáu. Mọi người chạy ùa đến khu rừng nhỏ.

Ai nấy đều giơ tay lên để hái những quả mà mình thấy thích nhất nhưng rồi ai nấy cũng đều khựng lại. Những trái táo đẹp đến mức khó có thể tin là thật, nên ai cũng cảm thấy nó không dành cho mình… và chắc chắn là họ không được phép hái.

- Tất cả đều ổn. – Peter nói. – Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người. Tôi biết rõ, tôi đoán chắc là không cần ngại ngần như vậy. Tôi có linh cảm rằng chúng ta đang ở trên một đất nước, nơi tất cả đều được phép.

- Vậy thì cứ việc tự nhiên. – Eustace nói. - Thế là tất cả đều ăn.

Vậy những trái cây ấy như thế nào? Thật không may là không ai có thể miêu tả lại mùi vị của nó. Tất cả những điều tôi có thể nói là so với những trái cây chín mọng này thì những chùm nho tươi ngon nhất mà bạn từng ăn chẳng mùi vị gì, chỉ đem đến cái vị chua chua, nhạt thếch; những trái cam chín mọng nhất của ta so với nó có khác nào rơm khô, trái đào ửng đỏ thì chỉ là một loại rau quả dại cứng ngắc và toàn xơ, còn trái dâu rừng so với nó thì có vị chua loét. Khu rừng không có cỏ dại, đá dăm hay ong vò vẽ. Nếu bạn từng nếm qua thứ trái cây này thì tất cả những gì ngon lành nhất, ngọt ngào nhất trên đời mà bạn nếm sau đấy sẽ chỉ đắng như thuốc. Tôi chịu không thể miêu tả rõ ràng được, vả chăng chắc bạn cũng không có cơ hội nếm thử mùi vị của nó trừ phi bạn đến Narnia và tự tay hái một trái trên cành.

Ăn xong, Eustace nói với vua Peter:

- Anh còn chưa kể cho chúng em biết là mọi người đã đến đây như thế nào. Mọi người đi ngay sau khi vua Tirian đến à?

- Cũng chẳng có gì nhiều để nói. – Peter đáp. – Edmund và anh đang đứng trên sân ga thì thấy con tàu chở các em lao tới. Anh nhớ lúc ấy mình đã nghĩ con tàu này đánh vòng cua quá nhanh, và anh đã cho rằng thật buồn cười khi nghĩ rằng người của chúng ta chắc chắn là đang đi trên cùng một con tàu mặc dù Lucy không biết điều đó.

- Người của bệ hạ ư thưa đức vua tối cao? – Tirian.

- Tôi muốn nói đến cha mẹ tôi, cũng là cha mẹ của Edmund và Lucy.

- Tại sao họ lại ở đây? – Jill hỏi – Anh không muốn nói là họ cũng biết về Narnia đấy chứ.

- Ồ không, bố mẹ anh chẳng có gì liên quan đến Narnia hết. Họ đang trên đường đi tới Briston. Anh chỉ nghe nói là họ ra đi vào buổi sáng hôm ấy. Nhưng Edmund nói rất có khả năng họ đi đúng chuyến tàu ấy. Chả là Edmund là một người hiểu nhiều chuyện về ngành đường sắt.

- Sau đó thì có chuyện gì xảy ra ạ? – Jill hỏi.

- À cũng không dễ gì miêu tả lại phải không Edmund? – Vua Peter hỏi.

- Không dễ lắm. – Edmund nói. – Không giống như những lần chúng ta bị lôi ra khỏi thế giới chút nào. Có một tiếng gầm thật đáng sợ rồi một cái gì đánh mạnh vào người tôi nhưng lại không hề đau đớn. Mà tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gì, chỉ thấy rất hứng thú. Ồ phải, đó là một điều thật kì lạ. Tôi bị sưng một cục ở đầu gối sau một trận đá bóng bầu dục. Thế mà vào lúc chuyện ấy xảy ra cục u bất thình lình biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thư thái. Và rồi… chúng tôi có mặt ở đây.

- Điều tương tự cũng xảy ra với chúng tôi trên toa khách tàu hỏa. – Giáo sư Digory nói, từ tốn gạt một vài vết nước trái cây nhỏ xuống bộ râu vàng óng. - Chỉ có điều tôi cảm thấy, bà Polly ạ, rằng những người già cả như chúng ta… sao tự nhiên xương cốt lại không còn cứng đơ, khô khốc như trước. Điều này đám trẻ con các cháu không hiểu rõ đâu… thật vậy, chúng tôi không còn cảm thấy gánh nặng của tuổi tác… của sự lão hóa nữa.

- Trẻ con chúng cháu! – Jill kêu lên. – Cháu không tin là hai người già hơn chúng cháu đấy.

- Phải, nếu bây giờ chúng tôi không già hơn thì chúng tôi đã từng đáng tuổi ông bà các cháu. – Bà Polly nói.

- Đúng thế, - Peter nói, - trong một thời gian dài (hoặc ít nhất thì tôi cũng cho rằng đó là một khoảng thời gian dài) chẳng có gì xảy ra cả. Rồi cánh cửa mở ra.

- Cánh cửa? – Tirian hỏi.

- Phải, - Peter đáp, - chính cái cánh cửa mà các bạn bước vào hoặc bước ra ấy. Thế mọi người quên rồi à?

- Nhưng nó ở đâu ạ?

- Nhìn kìa, - Peter nói, giơ tay chỉ.

Tirian nhìn theo và thấy một điều buồn cười nhất, kì cục nhất mà bạn có thể hình dung ra. Chỉ cách chỗ họ đứng vài mét, sáng rõ dưới ánh mặt trời là một cái cánh cửa gỗ thô, xù xì và quanh đó là một cái khung cửa, đứng chơ vơ ra đó chẳng gắn với cái gì, chẳng có tường có mái gì. Chàng bước vế phía đó, hơi bối rối, những người khác đi theo, theo dõi xem chàng làm gì. Chàng đi vòng sang đầu bên kia cái cửa, nhưng lạ quá, chàng vẫn đứng ngoài trời trong một sớm mùa hè tươi thắm. Cái cửa chỉ mọc lên giữa không trung như một cái cây mọc lên giữa một khoảng đất trống.

- Tâu bệ hạ! – Tirian nói với vua Peter. – Đây là một điều kỳ diệu khó tưởng tượng được.

- Đó là cái cánh cửa mà anh vừa đi vào cùng với tên Calormen ôm trên tay. – Peter vừa nói vừa mỉm cười.

- Nhưng chính tiểu vương lao từ chỗ tảng đá trắng đến chỗ lều cỏ cơ mà? Trong khi đó, cánh cửa này dường như không dẫn đến bất kỳ đâu.

- Nó có vẻ như thế nếu anh bạn đi quanh nó. – Peter nói. – Nhưng bạn hãy ghé mắt vào cái khe giữa hai phiến gỗ kia mà nhìn thử xem.

Tirian ghé mắt qua khe cửa. Đầu tiên chàng chẳng thấy gì ngoài bức màn tối đen. Một lúc sau, đôi mắt chàng làm quen với nó và thấy một đống lửa đỏ đã gần tàn, phía trên là bầu trời đen thăm thẳm lấm tấm các vì sao. Tiếp đó chàng có thể thấy những cái bóng đen đen di chuyển hoặc đứng im trong khoảng cách giữa chàng và đống lửa. Chàng có thể nghe thấy những giọng nói lao xao, mơ hồ nghe như giọng nói của những người Calormen. Thế là chàng hiểu rằng mình đang nhìn ra ngoài cửa lều, nhìn vào cái khoảng không chìm ngập trong bóng đêm đen kịt của vùng Cột đèn hoang, nơi diễn ra trận chiến đấu khốc liệt vừa rồi. Những người này đang tranh cãi xem họ có nên đi vào để tìm Rishda Tarkaan hay không hay là nên châm lửa đốt quách cái lều.

Chàng đưa mắt nhìn quanh lần nữa, khó có thể tin vào mắt mình. Bầu trời xanh biếc trên đầu, đồng cỏ trải ra bao la khắp mọi hướng và những người bạn mới quanh chàng đang cười vui, tiếng cười giòn tan trong nắng sớm.

- Thế ra, - Tirian nói, cũng mỉm cười, - cái lều cỏ này thật khác khi được nhìn từ bên trong và bên ngoài nhưng kì thực vẫn chỉ là một.

- Phải. – Ông Digory nói – Bên trong nó còn lớn hơn bên ngoài nữa.

- Đúng như vậy, - nữ hoàng Lucy lên tiếng, - cả trong thế giới của chúng ta cũng thế, có một túp lều đã từng chứa một cái gì còn lớn hơn cái thế giới của chúng ta nữa.

Đây là lần đầu tiên Lucy tham gia vào câu chuyện và từ cái âm điệu đầy nhạc tính trong giọng nói của cô, Tirian hiểu ra một điều, chất Narnia trong cô đã đậm đà hơn, sâu sắc hơn, trở thành máu thịt hơn ở những người khác. Và cô quá hạnh phúc để có thể nói nên lời. Vua Tirian muốn nghe giọng nói của Lucy thêm một lần nữa vì thế chàng gợi ý:

- Thưa nữ hoàng, xin nàng hãy kể tiếp. Hãy kể cho tôi nghe toàn bộ cuộc phiêu lưu của mình.

- Sau vụ va chạm và sau tiếng động đó, - Lucy nói. – chúng tôi thấy mình có mặt ở đây. Chúng tôi cũng tự hỏi về cái cửa giống như anh vậy. Rồi cánh cửa mở ra lần đầu tiên (chúng tôi thấy bóng đêm dày đặc bên ngoài khi cửa mở ra) và đi qua đó là một người đàn ông to lớn với một thanh kiếm tuốt trần. Nhìn hai cánh tay ông ta chúng tôi biết đó là một người Calormen. Người này đứng cạnh cửa, thanh kiếm tuốt trần giơ cao trên đầu, trong một tư thế sẵn sàng bổ xuống đầu bất cứ ai đi qua. Chúng tôi đến gần ông ta, nói với ông ta nhưng chúng tôi nghĩ người này không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy điều chúng tôi nói. Ông ta chẳng hề nhìn lên bầu trời đón ánh nắng sớm mai, hoặc nhìn xuống lớp cỏ mềm dưới chân. Tôi nghĩ ông ta cũng chẳng nhìn thấy những thứ này nốt. Thế là chúng tôi đợi một lúc lâu. Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng mở gióng cửa ở phía bên kia. Nhưng người đàn ông không sẵn sàng bổ nhát kiếm xuống cho đến khi ông ta xác định rõ ai là người đi vào. Vì thế chúng tôi đoán rằng người ta đã lệnh cho ông ta giết người này mà không đụng đến người kia. Nhưng đúng lúc cánh cửa mở ra thì bất thình lình, Tash đã ở đó, bên này cánh cửa, không một ai trong số chúng tôi biết quái vật từ đâu tới. Đi qua cửa là một con mèo thật bự. Nó đưa mắt nhìn Tash rồi chạy bán sống bán chết, thật vừa đúng lúc bởi vì Tash nhảy xổ vào nó, cánh cửa đập vào mỏ quái vật khi đóng lại. Bây giờ thì người đàn ông có thể nhìn thấy Tash. Mặt ông ta tái đi, cả người đổ sụp xuống trước mặt quái vật, nhưng nó đã biến mất.

Chúng tôi lại đợi thêm một lúc nữa. Cuối cùng cánh cửa mở ra lần thứ ba và một thanh niên Calormen bước vào. Tôi cảm thấy mến người này. Tên lính đứng gác bên cạnh cửa giật mình, có vẻ ngạc nhiên lắm lắm khi thấy người mới đến. Tôi nghĩ ông ta chờ một người khác kia.

- Bây giờ thì tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi. – Eustace nói (cậu ta có một thói quen xấu là ưa cắt ngang câu chuyện của người khác) – Mèo đi vào lều đầu tiên, người lính được lệnh không làm gì hại đến nó. Sau đó mèo sẽ đi ra ngoài nói rằng đã gặp Tashlan kinh tởm và giả vờ hoảng sợ để khúng bổ những con thú khác. Nhưng mà điều mà Shift không thể lường trước được là Tash bằng xương bằng thịt đã xuất hiện, thế là Ginger được một cú nhớ đời. Và sau đó, Shift sẽ bắt bất cứ ai mà lão muốn thanh toán vào đó còn tên đồ tể kia chỉ việc chém chết.

- Còn…

- Này Eustace thân mến, - Tirian nói giọng nhẹ nhàng, - em lại cắt ngang câu chuyện của nữ hoàng rồi.

- Vâng, - Lucy từ tốn nói tiếp, - tên lính gác bên trong rất đỗi ngạc nhiên và điều đó tạo cho người lính mới bước vào có đủ thời gian phòng vệ. Họ đánh nhau, chàng trai trẻ giết chết tên lính già rồi vứt xác ra ngoài cửa. Sau đó chàng ta lững thững bước lại chỗ chúng tôi đứng. Chàng ta có thể thấy chúng tôi và tất cả mọi vật. Chúng tôi cố nói chuyện với chàng nhưng chàng cứ như một người mộng du, luôn miệng nói: Tash! Tash! Tash ở đâu? Tôi sẽ đến chỗ thần Tash. Vì thế chúng tôi bỏ cuộc, rồi chàng ta đi đến một chỗ nào đó - ở ngoài kia. Tôi mến chàng lắm. Và sau đó… ôi!... – Lucy nhăn mặt lại.

- Sau đó, - Edmund nói, - có một ai đó ném một con vượn qua cánh cửa. Và Tash lại xuất hiện. Cô em tôi có một trái tim quá đỗi nhân hậu nên cô ấy không muốn nói cho mọi người biết rằng Tash đã mổ một cái và con vượn biến mất.

- Thật đáng đời! – Eustace nói. - Với lại, tôi hi vọng lão cũng bất đồng ý kiến với Tash nữa.

- Sau đó, - Edmund nói tiếp, - có khoảng một chục người lùn vào lều rồi đến Eustace, Jill và cuối cùng là anh.

- Tôi hi vọng là Tash ăn thịt bọn người lùn đáng ghét luôn. – Eustace nói. - Đồ súc sinh đáng ghét.

- Không, Tash không làm thế. – Lucy đáp. – Mà em cũng đừng tỏ ra dữ dội như vậy. Họ vẫn đang ở đây. Thật vậy, bệ hạ có thể thấy họ từ chỗ này. Tôi đã cố gắng, hết sức cố gắng bắt chuyện với họ nhưng không ăn thua gì.

- Làm bạn với họ! – Eustace kêu lên. - Nếu chị biết họ đã cư xử như thế nào!

- Thôi đi, Eustace, - Lucy nói, - hãy đi đến gặp họ đi vua Tirian, có lẽ chàng có thể làm gì cho họ chăng.

- Lúc này trong tôi không còn một tình cảm yêu thương nào dành cho họ, - Tirian đáp, nhưng để tỏ lòng tôn trọng nàng, tôi sẵn lòng còn làm nhiều hơn thế.

Lucy dẫn đường và chẳng bao lâu sau họ có thể nhìn thấy những người lùn. Đó là một đám người trông rất tức cười. Họ không đi lại và vui hưởng không khí tự do (bởi vì những sợi dây trói trên người họ đã biến mất) mà cũng chẳng nằm xuống thảm cỏ xanh nghỉ ngơi. Họ ngồi thành một vòng tròn nhỏ, đối mặt với nhau. Họ không thể nhìn quanh hay nhận ra sự có mặt của người khác cho đến lúc Lucy và Tirian đi đến, gần đến mức có thể chạm vào người họ. Đến lúc ấy, tất cả bọn người lùn ngẩng đầu lên như thể họ không nhìn thấy ai mà đang lắng tai nghe một cái gì đó rất chăm chú và cố đoán qua những âm thanh ấy, chuyện gì đang xảy ra.

- Nhìn đi đâu vậy? - Một người trong bọn họ nói với giọng cộc cằn, lỗ mảng. – Các người đi đâu vậy? Đừng có bước vào mặt chúng tôi chứ.

- Được rồi! Eustace phẫn nộ. – Chúng tôi đâu có mù. Chúng tôi có mắt trên đầu chứ.

- Chắc phải là mắt cú vọ mới có thể nhìn thấy ở đây được. – Cũng người lùn vừa lên tiếng có tên là Diggle lại càu nhàu.

- Ở đâu? – Edmund hỏi.

- Người đâu đần độn thế, tất nhiên là ở đây chứ còn ở đâu nữa. – Diggle nói. – Trong cái hố bé tí, tối tăm, chật chội, hôi hám ở trong lều này.

- Các người không nhìn thấy gì à? – Tirian hỏi.

- Ai mà nhìn thấy được trong đêm tối. – Diggle đáp lại.

- Nhưng mà trời đâu có tối, hả những người lùn ngớ ngẩn đáng thương kia? – Lucy lên tiếng. - Mọi người không thấy gì à? Ngẩng đầu lên coi. Nhìn bốn xung quanh đi. Có thấy bầu trời xanh, cỏ cây hoa lá không? Có thể trông thấy tôi không?

- Nhân danh tất cả những tên đại bịp, làm sao tôi có thể nhìn thấy những thứ ấy? Sao tôi có thể trông thấy cô hơn là cô có thể thấy tôi trong cái hố đen ngòm này?

- Nhưng tôi lại nhìn thấy ông, - Lucy nói. - Tôi có thể chứng minh điều đó. Ông ngậm một tẩu thuốc trên miệng.

- Bất cứ ai biết rõ mùi thuốc lá cũng có thể nói thế. – Diggle đáp.

- Ôi thật là những con người đáng thương! Chuyện này thật kinh khủng. Lucy thở dài, đoạn cô nảy ra một ý. Cô cúi xuống ngắt vài bông hoa dại màu tím.

- Nghe đây chú lùn. Dù cho mắt ông có vấn đề thì mũi ông ông cũng ông có thể ngửi cái này không.

Cô cúi xuống, chìa những bông hoa còn đẫm sương đêm và tươi roi rói vào cái mũi xấu xí của Diggle. Nhưng cô đã phải nhảy phắt ra sau để tránh một cú đấm phóng tới.

- Không được! – Diggle gầm lên. – Sao ngươi dám? Người có mục đích gì khi dí búi rơm rạ đầy phân trong lều vào mặt ta? Có cả một quả kế trong đó nữa. Cũng như sự xấc láo của ngươi. Dù sao thì người là kẻ nào vậy?

- Này những đứa con của đất, - Tirian nghiêm giọng nói, - nàng là nữ hoàng Lucy, được Aslan mời đến đây từ trong quá khứ xa xưa. Cũng chỉ vì nàng mà ta, Tirian, vị vua hợp pháp của ngươi, mới không chặt đầu tất cả bọn ngươi, những kẻ đã hai lần tự chứng minh mình là kẻ phản bội Narnia, phản bội tổ quốc.

- Được, dám làm thì dám nhận, sợ quái gì chứ. – Diggle kêu lên. – Sao ngươi có thể tiếp tục nói đến tất cả những chuyện thối tha này? Sư tử tuyệt vời không đến giúp đỡ ngươi phải không? Nghĩa là không. Và bây giờ - thậm chí cả vào lúc này – khi bọn ngươi đã bị đánh cho không còn một mảnh giáp và bị vứt xuống cái hố tối đen này, ngươi vẫn tiếp tục chơi cái trò của ngươi hả? Lại bắt đầu một điều dối trá khác phải không? Cố gắng làm cho chúng ta tin rằng không ai trong chúng ta bị nhốt, nơi đây không tối đen như mực và chỉ có trời mới biết đây là chỗ nào phải không?

- Đây không phải là cái hố tối đen, cứ giữ lại những tưởng tượng quái đản của ngươi đi, đồ ngu. – Tirian kêu lên. – Ra khỏi đó đi.

Và cúi người về phía trước, một tay chàng tóm lấy thắt lưng Diggle, một tay đỡ cái đầu đội mũ trùm bế bổng ông ta ra khỏi vòng người. Nhưng vào lúc chàng đặt Diggle xuống đất, ông ta lại quay về chỗ cũ, vừa xoa xoa cái mũi vừa tru lên:

- Ối! Ối! Ngươi làm cái gì vậy? Dám đập mặt ta vào tưởng hả? Ngươi suýt làm gãy mũi ta đấy.

- Trời ơi! – Lucy thất vọng kêu lên. - Biết làm cái gì cho họ đây?

- Để mặc kệ họ một mình. – Eustace nói.

Trong lúc cậu nói thì mặt đất rung chuyển. Không gian trong trẻo chung quanh ngào ngạt mùi hương. Một luồng sáng bừng lên sau lưng họ. Tất cả quay lại. Tirian là người cuối cùng, vì chàng cảm thấy có gì sờ sợ. Kia, đúng như trái tim chàng hằng khao khát là sư tử vàng, đường bệ và có thật, chính là Aslan bằng xương bằng thịt. Tất cả mọi người quỳ xuống, vây quanh chân người, nắm lấy bờm, vùi mặt vào cái bờm vàng óng trong lúc sư tử cúi cái đầu vĩ đại xuống chạm vào mặt từng người với cái lưỡi mềm mềm. Đoạn ông nhìn đăm đăm vào Tirian, chàng bước đến gần hơn, run lẩy bẩy. Chàng sụp xuống chân sư tử, ông hôn chàng và nói:

- Cừ lắm, vị vua cuối cùng của Narnia đã đứng vững trong những giờ phút sóng gió, đen tối nhất.

- Aslan, - Lucy nói qua hai hàng nước mắt, - người có thể… người nhất định… sẽ làm một cái gì đó cho những người lùn khốn khổ này chứ?

- Con rất mực yêu quý của ta, - Aslan nói, - ta sẽ cho con biết điều ta có thể làm được và cả điều ta không thể làm được.

Sư tử đi đến gần những người lùn, gầm lên một tiếng nho nhỏ, nhỏ nhưng vẫn làm cho không gian như rung lên.

Bọn người lùn hỏi nhau: Có nghe thấy gì không? Đó là cái bọn ở ngoài lều. Cố làm chúng ta hoảng đấy. Đừng để ý. Chúng không thể lừa chúng ta được đâu.

Aslan ngẩng đầu lên, rung bờm, lập tức những món cao lương mỹ vị bày ra trước mặt mỗi người lùn. Nào là bánh ngọt, nào là lưỡi heo, thịt bồ câu, bánh xốp tẩm rượu vang ăn với kem. Mỗi chú lùn còn có một bầu rượu ngon cầm bên tay phải. Nhưng họ có phúc mà không biết hưởng. Họ bắt đầu ăn uống ngồm ngoàm, lỗ mãng nhưng rõ ràng họ không thưởng thức được mùi vị của nó. Họ nghĩ mình đang xơi những rơm cùng rạ là những thứ bạn có thể tìm thấy trong một cái chuồng ngựa. Một người nói mình đang nhai rơm khô, một người khác lại bảo mình đang ăn phải củ cải ôi, người thứ ba làu bàu rằng mình vớ phải lá bắp cải giả. Họ giơ những bình rượu bằng vàng đựng đầy một thứ rượu quý lên dốc vào miệng mà nói rằng:

- Khiếp! Chắc là uống phải nước đái con lừa chết giẫm kia rồi. Ai biết được chúng ta lại đi đến nước này.

Nhưng chẳng bao lâu sau mỗi người trong bọn họ lại ngờ rằng kẻ ngồi bên cạnh chén được một cái gì ngon lành hơn mình. Họ bắt đầu giành giật của nhau, cướp trên tay nhau, cãi vả ồn ào và chỉ vài phút sau thì đã có một cuộc ẩu đả thật sự làm cho những món ăn ngon lành dính tèm lem trên mặt, đổ lên quần áo hoặc bị dẫm nát dưới chân. Cuối cùng, họ cũng ngồi xuống xoa xoa cặp mắt bầm tím, cái mũi chảy máu và đồng thanh nói:

- Được rồi, dù sao thì cũng chẳng còn kẻ lừa bịp nào ở đây. Chúng ta quyết không để cho bất cứ ai lôi kéo. Người lùn vẫn là người lùn thôi.

- Con thấy đấy, - Aslan nói, - họ không để cho ta giúp đỡ. Họ đã chọn sự nghi kị thay cho niềm tin. Nhà tù của họ chính là ở ngay trong đầu óc họ. Đúng họ đang ở ngay trong sự giam cầm ấy, bởi vì họ sợ một cái gì đó mà khi đến đây, các con, ta còn có một việc khác phải làm.

Ông đi đến chỗ cảnh cửa và tất cả đi theo. Sư tử cất cao đầu, gầm lên vang dội.

- Bây giờ đã đến lúc!

Một tiếng gầm to hơn:

- Thời gian!

To hơn nữa đến mức có thể làm cho cả những ngôi sao trên đầu cũng run rẩy:

- THỜI GIAN.

Và cánh cửa bật mở.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3