Ai là mẹ anh - Chương 18 - 19

Chương 18

Vào lúc này thì một tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải là của bọn Trương Ninh Hi mà là một tiếng chuông rất lạ, không những lạ mà còn đặc biệt không kém, là nhạc thiếu nhi…

Trương Nhất Manh cứ tưởng là nhạc chuông của Trương Ninh Giản nhưng nhìn sang phía anh thì thấy anh chẳng có tí phản ứng nào với tiếng chuông này. Mà hình như từ lúc Trương Ninh Trí trở về đến giờ anh đều yên lặng, chân mày khẽ nhíu lại, có lẽ là vì chuyện bị thương của Trương Ninh Trí mà lo lắng

Kết quả lại là của vị giám đốc Viên kia…

Ông chú kia thanh tao lấy điện thoại từ trong túi áo ra, liếc nhìn sơ qua màn hình điện thoại, sau đó chợt đưa qua cho Trương Nhất Manh ngồi bên cạnh.

Trương Nhất Manh: “?”

“Phiền cô nghe điện thoại giùm tôi, chỉ cần nói “Cô là ai vậy?” là được rồi.” Trên mặt anh ta lấp ló nụ cười nhưng nghe giọng thì chẳng có gì giống như đang cười cả.

Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua, tên biểu hiện là “Đường Đường”.

Đường Đường?

Sao nghe thấy quen quen vậy cà…

Trương Nhất Manh nhấn nút nghe, nói câu “Cô là ai”, sau đó trả lại điện thoại cho giám đốc Viên, nghe thấy rõ ràng từ phía đối diện truyền đến giọng nói hổn hển của phụ nữ: “Cái gì chứ! Lại là đàn bà khác! Còn gạt tôi nói là có việc! Cô, mau kêu tên khốn Viên Phục kia nghe điện thoại cho tôi!”

Trương Nhất Manh: “…”

“Cám ơn.” Viên phục nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó nhận điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh như thường nói: “Alô? Đường Đường phải không?”

Trương Nhất Manh: “…”

Lúc này cô mới chợt nhớ tới, khi cô mới đến nhà họ Trương không lâu thì có gặp một cô gái, cô ấy còn nói cái gì mà Trương Ninh Giản và cô ta chỉ giả làm người yêu thôi, lúc đi còn vui vẻ gọi điện thoại cho một người tên là Viên Phục nữa.

Thì ra là bọn họ…

An Đường Đường hẳn nhiên rất tức giận, giọng nói như xuyên qua di động: “Viên Phục! Anh có phải là người không hả?! Tôi bị bệnh nằm một chỗ, còn anh lại đi kiếm con tình nhân nào đó?!! Lần này lại là ai nữa hả? Tôi cho anh biết… Khụ….”

An Đường Đường đột nhiên ho khan, chân mày Viên Phục nhăn lại, vậy mà từ nãy đến giờ còn tỏ ra bình tĩnh lắm… Xem ra Viên Phục này cũng để ý đến An Đường Đường lắm.

Song, lời Viên Phục nói ra hoàn toàn khác với vẻ mặt của anh: “Tự mình chăm sóc mình cho tốt đi.”

“Chăm sóc cái đầu anh đấy! Khụ...”

Tiếng ho của An Đường Đường càng lúc càng lớn, chân mày Viên Phục cũng lúc càng nhíu chặt, rốt cuộc anh ta chịu không được, nói: “Sao lại ho nhiều vậy? Trước khi đi chẳng phải đã kêu cô uống thuốc rồi sao?”

“Tôi đang ở trong sân…” Giọng nói An Đường Đường dường như không còn sức lực gì nữa, hoàn toàn khác với khi nãy.

Giọng nói Viên Phục chợt cao vút: “Cô còn ở trong sân làm gì?”

“Anh nói buổi tối anh có tiệc, ăn cơm xong sẽ về… Khụ khụ… Cho nên tôi mới ở đây đợi anh… Kết quả anh lại… lại… khụ khụ… Anh lại gạt tôi… Anh ghét tôi đến vậy sao chứ… Khụ khụ… Còn uổng cho chúng ta cùng chung hộ khẩu mà…”

Chân mày Viên Phục nhíu chặt, môi cũng mím lại, Trương Nhất Manh để ý thấy tay không cầm điện thoại của anh ta đã nắm chặt lại.

“Anh về đi… Tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa, anh… Khụ khụ… Mau về đi, tôi rất là lạnh…” Giọng nói An Đường Đường càng lúc càng yếu, lấp ló thêm tiếng thút thít trong đó, “Chờ lâu như vậy, tôi rất là lạnh…”

“Bây giờ cô về phòng ngay lập tức, tôi sẽ về sớm.” Viên Phục nhắm chặt mắt, không chút do dự tắt điện thoại, sau đó quay sang nói với Trương Ninh Hi: “Tôi phải về trước, có gì thì liên lạc sau.”

Dứt lời, anh ta xoay người đi ra khỏi cửa, phóng xe đi.

Dì Thu, Trương Ninh Hi, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh ngồi đó dĩ nhiên nghe được toàn bộ câu chuyện, trừ vẻ mặt Trương Ninh Giản bình tĩnh như thường, dì Thu yên lặng không nói gì thì Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh đều cảm thấy kinh ngạc, Trương Nhất Manh nói: “An Đường Đường và Viên Phục có quan hệ như thế nào vậy… Bọn họ chung hộ khẩu… Kết hôn rồi sao? Sao nghe An Đường Đường thê thảm như vậy chứ?”

“Haiz, làm sao mà được, nếu bọn họ có thể kết hôn đã không nhiều chuyện xảy ra như vậy.” Trương Ninh Hi lắc đầu: “Viên Phục là cậu của An Đường Đường.”

Trương Nhất Manh sợ hết hồn: “Nhưng mà nhìn Viên Phục đâu có lớn lắm.”

“Thật ra thì bọn họ không hẳn là ruột thịt, haiz, phức tạp lắm, đừng nói chuyện bọn họ nữa… Sao A Nhạc còn chưa đến chứ?” Trương Ninh Hi nhìn ra bên ngoài, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, từ bên ngoài thấp thoáng nghe được tiếng xe hơi chạy đến, một chiếc RV màu trắng dừng ngay tại cửa, Trương Ninh Hi chạy ra mở cửa, lúc đi vào còn mang theo một cô gái mặc áo dài màu trắng theo sau, cô nàng thắt tóc bím, vừa đi vào liền chạy đến bên cạnh Trương Ninh Trí, nhìn bông băng trên đầu Trương Ninh Trí nói: “Tốt lắm, tôi không cần phải làm gì cả, ngày mai anh đưa giám đốc Trương vào bệnh viện kiểm tra là được rồi.”

“Vậy à.” Trương Ninh Hi gật đầu, “Làm phiền cô một chuyến tay không rồi.”

Cô gái kia khiêm tốn cười nói: “Không có gì, cũng nhờ anh tôi mới được ra ngoài một chuyến.”

Trương Ninh Hi vỗ vỗ vai cô gái, nói một câu “Khổ cho cô rồi”, sau đó nói: “Có cần tôi đưa cô về không?”

Cô gái tên Tiểu Nhạc lắc đầu: “Một mình tôi về được rồi, dù gì… Anh cũng biết.”

Trương Ninh Hi gật đầu: “Ừm, cũng được.”

Toàn bộ câu chuyện nghe được, Trương Nhất Manh đều không hiểu. Trươc kia cô vốn chẳng được thấy bạn bè của nhà họ Trương, hôm nay vừa đến là đến một lúc ba người, nếu tính cả An Đường Đường, hơn nữa ai cũng như có nhiều tâm sự vậy, đúng như câu nói đó…dù không biết các người là ai nhưng nhìn các người ai cũng có tâm sự cả.

Trương Nhất Manh thở dài, đợi cô gái kia rời khỏi, Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản cùng đưa Trương Ninh Trí lên tầng hai, Trương Nhất Manh đứng bên cạnh đầu Trương Ninh Trí, cẩn thận giúp cho đầu anh không bị va vào đâu.

Đợi mọi chuyện xử lí xong thì Trương Nhất Manh cảm thấy sức lực đều bị rút mất cả, thở một hơi lớn rồi ngồi trên sofa ngẩn người.

“Mẹ đúng là có ích thật.” Trương Ninh Hi trêu ghẹo nói, “Xem ra sau này không cần gọi Tiểu Nhạc nữa, mẹ cứ ở đây là được, nhất định phải kêu anh hai tăng lương cho mẹ.”

Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn anh: “Á, hù chết mẹ! Suýt nữa thì bị con hù chết rồi

Trương Ninh Hi nhíu mày: “Sao? Sao lo lắng thế? Bởi vì người bị thương là anh hai sao?”

Trương Nhất Manh căn cứ theo đạo lí mà bảo vệ cho quyền lợi của mình: “Không phải mà! Bên cạnh tôi đều là người bình thường, làm gì có ai ra ngoài ăn bữa cơm xong thì nằm trên xe người ta chở về chứ!”

Trương Ninh Giản vẫn yên lặng chợt mở miệng: “Tả Hưởng.”

Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh cùng quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh.

Trương Ninh Giản cau mày, nói: “Hình như con có nhớ đến cái tên này.”

Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc chất chứa trong mắt nhau, Trương Ninh Hi cẩn thận hỏi: “Em nhớ sao?”

Trương Ninh Giản nhíu chặt mày lại: “Ừm, trong ấn tượng đó không phải người tốt.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi: “Đúng vậy, người đó tuyệt không phải người tốt, anh hai bị thương cũng tại vì hắn ta.”

Trương Ninh Giản nói: “Có phải con đã từng xảy ra chuyện không?”

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi càng kinh ngạc hơn: “Đúng vậy! Con/em đã từng bị tai nạn xe…”

Trương Nhất Manh nín thở nhìn anh, dường như chỉ cần anh nghĩ thêm một chút, một chút nữa thôi, sẽ nhớ ra mình bị tai nạn vào bệnh viện, sau đó lần đầu tỉnh lại đã nhầm cô là mẹ của anh!

Song Trương Ninh Giản chỉ ngẩn người, buồn bã nói: “Con không nhớ được.”

Trương Nhất Manh & Trương Ninh Hi: “… Thôi.”

Đợi đến khi mọi chuyện xử lí xong hoàn toàn thì đã hơn 10 giờ, Trương Ninh Hi cứ nhìn đồng hồ mãi, Trương Nhất Manh chịu không nổi hỏi: “Anh làm quái gì mà nhìn đồng hồ mãi thế?”

Trương Ninh Hi nói: “Có hẹn.”

“Vậy anh đi đi.” Trương Nhất Manh nói, “Nhưng nhớ phải cẩn thận đó.”

Trương Ninh Hi nói: “Ừm, biết rồi.”

Sau đó anh chạy lên lầu.

Trương Nhất Manh: “…”

“Anh làm gì vậy…” Trương Nhất Manh lại càng không hiểu nổi.

Trương Ninh Hi nói: “Tôi có hẹn, ở trên mạng.”

Trương Nhất Manh nói: “Anh… Thôi anh đi đi, để tôi chăm sóc anh hai của anh được rồi.”

Dì Thu cũng ở bên cạnh chăm sóc cho Trương Ninh Trí, Trương Nhất Manh bảo dì Thu đi nghỉ ngơi đi, bà chỉ lạnh lùng nói không đi.

“Không sao đâu, con là y tá mà, dĩ nhiên biết cách chăm sóc bệnh nhân hơn.” Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Tuổi của dì Thu cũng không còn nhỏ nữa, đi nghỉ sớm thì tốt hơn.”

Khoan khoan, hình như cô đã nói điều không nên nói thì phải…

Trương Ninh Hi nín cười nói: “Dì Thu, dì cứ đi nghỉ ngơi đi.”

Tuy lời Trương Nhất Manh nói chẳng có tác dụng gì nhưng dì Thu vẫn nghe lời của Trương Ninh Hi, nói một câu “Vâng, cậu hai” liền lạnh lùng bỏ đi, Trương Nhất Manh khó xử không biết làm gì, Trương Ninh Hi thấy vậy bảo: “Tôi lên trước đó nha?”

“Đi đi đi đi.”

Trương Nhất Manh toát mồ hôi lạnh cả người, Trương Ninh Giản dựa vào tường, nhìn mặt Trương Ninh Trí nói: “Mặt của anh hai đỏ lên rồi.”

Trương Nhất Manh nhìn sang, đúng thật là như vậy, gương mặt vốn trắng nõn của Trương Ninh Trí lúc này đang có dấu hiệu ửng đỏ, Trương Nhất Manh đưa tay sờ thử, mặt Trương Ninh Trí nóng hổi.

“Trong nhà có túi chườm lạnh không?” Trương Nhất Manh hỏi.

“Không có.”Trương Ninh Giản lắc đầu.

Trương Nhất Manh nói: “Vậy con trông chừng anh hai đi, để mẹ đi chuẩn bị xem.”

Cô chạy lên nhà kho trên tầng ba tìm ba cái khăn lông, làm ướt nó rồi ném vào trong tủ lạnh, sau đó lấy một cái ra đặt lên trán Trương Ninh Trí, Trương Ninh Trí có vẻ không thoải mái lắm, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đầu hàng để khăn lông ở trên trán của mình.

 

Trương Ninh Giản bỗng nhiên quay đầu, sau đó cứ chốc chốc lại quay đầu ra sao.

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Nhất Manh nói: “Ninh Giản, mắt con cũng đỏ lên rồi, chắc là vừa rồi quay đầu để ngáp phải không?”

Trương Ninh Giản trước giờ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, trước mười một giờ nhất định phải đi ngủ, xem chừng anh cũng mệt rồi.

Trương Ninh Giản trợn mắt lên, muốn tỏ ra mình không mệt mỏi gì cả: “Không có, con không sao cả.”

Trương Nhất Manh nói: “Đi ngủ, ngoan đi.”

“Không muốn, nếu cả con cũng đi thì mẹ chỉ còn lại một mình thôi.”

Trương Nhất Manh nói: “Anh hai của con cũng là người mà.”

Trương Ninh Giản nhỏ giọng nói: “Con cũng đâu có nói ảnh không phải người…”

Trương Nhất Manh nói: “Ừm… con cứ đi ngủ trước đi.”

Trương Ninh Giản thấy Trương Nhất Manh vẫn kiên trì như thế, thỉnh thoảng lại chạy đi đổi khăn, một lát sau, Trương Nhất Manh chợt phát hiện Trương Ninh Giản rất yên lặng, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi trên sofa.

Trương Nhất Manh bất đắc dĩ cười cười, vừa lúc Trương Ninh Hi đi xuống, Trương Nhất Manh nhỏ giọng nói: “Anh ôm Ninh Giản lên lầu đi.”

Trương Ninh Hi nói: “… Chiều cao của chúng tôi chẳng kém nhau là bao, Ninh Giản thậm chí còn cao hơn tôi một chút, cô cảm thấy tôi có thể…”

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi cùng nhau đưa Trương Ninh Giản về phòng, sau đó lấy chăn đắp lên cho anh, Trương Ninh Giản biết điều nằm ngủ, tiếng hít thở tuy nhỏ mà nhịp đều, hàng lông mi của anh khẽ run, dường như đã mệt mỏi lắm rồi.

Trương Nhất Manh gạt vào sợi tóc loà xoà giúp anh, kéo chăn cho tốt rồi lại chạy xuống đổi khăn cho Trương Ninh Trí.

Trương Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn cô chạy qua chạy lại, đợi khi Trương Nhất Manh ngồi xuống mới cười nói: “Cô đúng là có tiềm năng làm mẹ, chăm sóc hai đứa con trai mà chẳng hề gì.”

Trương Nhất Manh đen mặt nói: “Nếu tôi thật sự có hai người này… À không, thêm cả anh là tổng cộng ba người, tôi nhất định sẽ bị giảm thọ mất.”

Trương Ninh Hi nói: “Cô không thể chăm sóc tất cả được, sau này cũng phải chọn một thôi.”

Trương Nhất Manh không hiểu nổi: “Sao cơ?”

Trương Ninh Hi cười thần bí: “Không có gì, đợi sau này rồi cô sẽ biết.”

Trương Nhất Manh mệt gần chết, buổi trưa phải vất vả đối phó với cậu, đến chiều tập nhảy, giờ đồng hồ đã hơn mười hai giờ rồi, mí mắt của Trương Nhất Manh cứ như sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào: “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

“Ừm ” Trương Nhất Manh đưa tay thử nhiệt độ của Trương Ninh Trí, nói, “Cũng sắp hạ sốt rồi, tôi đợi tí rồi ngủ luôn, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Trương Ninh Hi nói: “Thường thì hai, ba giờ tôi mới ngủ, không có gì phải lo.”

Trương Nhất Manh nói: “Ừ, vậy đợi lát nữa anh tới giao ca, giờ tôi đợi anh ta hạ sốt đã.”

“Được rồi.” Trương Ninh Hi gật đầu, lấy áo khoác khoác lên người Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh nói câu cám ơn với anh rồi cầm áo khoác mà xem chừng Trương Ninh Trí.

Trương Ninh Trí hạ sốt thì tay lại nóng rần lên, Trương Nhất Manh thử đặt ngón trỏ lên bàn tay của Trương Ninh Trí, đợi khi nào lại có dấu hiệu sốt sẽ nhận ra, ai ngờ lại chầm chậm mà chìm vào trong mộng.

“Được rồi…” Trương Ninh Hi cười cười, lấy chăn đắp lên người Trương Nhất Manh, còn anh thì nằm xuống ghế sofa ngủ.

 

Chương 19

Khi Trương Nhất Manh tỉnh lại vào sáng hôm sau thì thấy thân thể đau nhứt vô cùng, nhất là phần vai của cô, giống như là bị cả chiếc xe tải lớn nghiền qua vậy, cổ và cánh tay cũng đau không kém.

Vấn đề là ở tư thế ngủ.

Trương Nhất Manh đau khổ xoay xoay cổ, sau đó từ từ ngẩng đầu lên… Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào con ngươi đen như mực của Trương Ninh Trí.

Cô sợ hết hồn, rụt cả người về sau, thế nhưng ngón tay lại không nhúc nhích được, Trương Nhất Manh khó xử quay đầu nhìn xem, phát hiện tay của mình đang nằm trong lòng bàn tay của Trương Ninh Trí, cảm thấy ngượng chín cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Trương, Trương Ninh Trí…”

Trương Ninh Trí vẫn đang nhìn cô lạnh lùng.

“Hôm qua anh trở về, không những bị thương mà còn sốt nữa, hạ sốt rồi tôi lại sợ anh lại nóng lên nên đặt ngón tay lên tay anh để kiểm tra nhiệt độ, ha ha ha ha, anh đừng có nghĩ bậy…”

Trương Nhất Manh rụt rụt tay lại.

Trương Ninh Trí chợt nắm chặt ngón tay của Trương Nhất Manh lại, bàn tay ấm áp làm cho ngón tay lạnh băng của Trương Nhất Manh cảm nhận được hơi ấm, Trương Nhất Manh mở to mắt nhìn Trương Ninh Trí, chỉ nghe anh nói nhẹ: “Đỡ tôi dậy.”

Giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trở nên yếu ớt hơn nhiều, Trương Nhất Manh gật đầu, đỡ anh trong trạng thái bị nắm chặt tay, cô nhìn sang bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản đang ngủ say sưa, Trương Ninh Trí tinh ý nhận ra vết xanh nhạt dưới mắt Trương Nhất Manh, thấp giọng hỏi: “Tối qua cô ngủ trễ lắm sao?”

Trương Nhất Manh còn tưởng Trương Ninh Trí đang định kêu mình làm gì đó, kết quả anh lại hỏi như vậy, Trương Nhất Manh sửng sốt hồi lâu mới nói: “Ừm… cũng không hẳn.”

“Ừ.” Trương Ninh Trí không hỏi thêm, cau mày đứng lên, Trương Nhất Manh nhìn anh mà cũng thấy sợ thay, nói: “Hay là tối nay anh đến bệnh viện đi… Nếu có thể đi được.”

Trương Ninh Trí cúi đầu đáp một tiếng, chuẩn bị đi lên lầu rửa mặt, Trương Nhất Manh không dám để anh đi một mình, theo sát anh từng bước, Trương Ninh Trí nói: “Tôi không nặng đến mức đó đâu, cô không cần lo.”

Giọng nói anh còn phảng phất chút ý cười, Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Dù gì cũng là tôi hại anh, phải chăm sóc kĩ càng chứ.”

Trương Ninh Trí quay đầu lại, liếc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Cô hại tôi?”

“Dĩ nhiên rồi, hôm qua Viên Phục có nói, anh bị cái tên Tả mây mây gì đó đánh một gậy, cũng là do anh không vượt qua cái lan can được, chẳng phải vì buổi chiều bị…”

Mặt Trương Nhất Manh chợt nóng lên.

Trương Ninh Trí nhìn cô một lúc rồi nói: “Do tôi không điều khiển tốt, không liên quan gì đến cô cả.”

Dứt lời liền lên lầu, Trương Nhất Manh thấy thái độ anh kiên quyết như thế cũng không dám đi tiếp nữa, đợi đến khi bóng anh khuất đi, cô mới lên tầng hai rửa mặt, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ, nhưng cô thật sự chẳng muốn ngủ tiếp tí nào.

Khi cô xuống lầu thì dì Thu đã bày đồ ăn sáng xong, có điều bà không có ở đây, Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi đều đã tỉnh dậy rồi, chắc hẳn là hai người này ngủ ghế sofa nên thấy không thoải mái, cũng cau mày lắc lắc xoay xoay tay, Trương Nhất Manh nhìn thấy cũng buồn cười, nói: “Hai người về phòng ngủ tiếp đi.”

Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Mẹ là thân gái yếu đuối cũng cố gắng chăm sóc anh hai, sao chúng con có thể không quan tâm, không lo chứ.”

Nói như vậy thì cũng không sao, có điều câu sau của Trương Ninh Hi lại làm cho Trương Nhất Manh đỏ ửng mặt, Trương Ninh Hi cười nói tiếp: “Trừ phi cô là chị dâu…”

Trương Nhất Manh đỏ mặt quát lên: “Nói bậy gì đó! Mau đi đánh răng rửa mặt đi, mồm anh thối quá!”

Trương Ninh Hi cười hì hì đi lên lầu, Trương Ninh Giản nãy giờ chỉ chau mày ngồi yên lặng, Trương Nhất Manh ngồi xuống bên cạnh anh: “Nghĩ gì thế?”

Trương Ninh Giản lắc đầu: “Hôm qua con mơ thấy một giấc mơ rất là quái dị.”

“Hả?” Trương Nhất Manh nghi ngờ nhìn anh.

“Mơ thấy một người… Hình như là ba.” Trương Ninh Giản nghiêm túc nói.

Trương Nhất Manh: “… = =”

Trương Ninh Giản tiếp tục: “Thoạt nhìn hắn ta khá lớn, hơn nữa còn bị bệnh, nằm trên giường mà còn ráng hét lên “Tôi chỉ có ba đứa con”, sau đó ngã xuống rồi thế nào nữa con cũng không rõ.”

Trương Nhất Manh: “… Ba của con dĩ nhiên là chỉ có ba đứa con, nếu không thì… Thôi được rồi, suốt ngày con chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện không đâu thôi, lên rửa mặt rồi xuống ăn sáng.”

Trương Ninh Giản lo lắng đi lên lầu, Trương Nhất Manh chỉ thấy giấc mơ của anh hơi kì dị, nhưng chưa nghĩ gì nhiều thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, là điện thoại của nhà họ Trương, chiếc điện thoại này rất ít khi vang lên, mà bình thường thì Trương Nhất Manh cũng không dám nhận, nhưng sau đó cô phát hiện, những số gọi đến nhà họ Trương đa phần đều gọi nhầm số…

Cho nên lần này cô dũng cảm bắt máy.

Ai ngờ, lần này không phải nhầm số.

“Alô, dì Thu à? Tôi là Hà Lôi, điện thoại của Ninh Trí gọi không được, tối qua có chuyện gì vậy? Kêu anh ấy nghe được không?”

Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái, mềm nhẹ, dễ nghe, hơn nữa còn trực tiếp gọi Trương Ninh Trí là Ninh Trí, có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người không bình thường.

Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “A… Bây giờ anh ta không có ở đây, để tôi gọi anh ta xuống nghe.”

Người bên đầu dây kia chợt ngừng lại, sau đó cảnh giác nói: “Cô không phải dì Thu, cô là ai?”

“Hả?” Trương Nhất Manh không biết nên tự giới mình như thế nào, nghe giọng điệu của cô nàng hình như không biết cô là “mẹ” của Ninh Giản thì phải, cũng may vừa đúng lúc Trương Ninh Trí xuống lầu: “Trương Ninh Trí! Có Hà Lôi gì gì đó gọi cho anh này!”

Trương Ninh Trí nhíu mày, đi đến nhận điện thoại, Trương Nhất Manh tự giác bỏ đi ra ngoài, chỉ nghe được Trương Ninh Trí thấp thoáng nói: “Anh không sao… Ừ, là y tá của Ninh Giản chăm sóc cho… Ừm, được rồi.”

Trương Ninh Trí đã gác máy nhưng suy nghĩ của Trương Ninh Trí vẫn còn đâu đó trên mây, cho đến khi Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản cùng đi xuống, bốn người ngồi vào bàn ăn sáng, Trương Ninh Hi còn hỏi sức khoẻ Trương Ninh Trí thế nào rồi, Trương Ninh Giản cũng tỏ ra quan tâm, chỉ có Trương Nhất Manh là yên lặng đến kì lạ, làm cho Trương Ninh Hi cũng phải thắc mắc hỏi xem Trương Nhất Manh có phải mệt tới nỗi không nói nên lời không.

“Hôm qua hơn một giờ cô mới ngủ mà, sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Trương Ninh Hi hỏi, “Trách sao hôm nay mệt tới thế.”

Trương Ninh Trí nhìn Trương Nhất Manh, hỏi: “Hơn một giờ?”

Trương Nhất Manh xấu hổ tới nỗi muốn chui xuống gầm bàn mà trốn, song Trương Ninh Hi vẫn gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua anh sốt cao, cô nàng còn ngồi đó chăm sóc không chịu đi, đúng là có mẹ làm y tá thì có ích thật~ tiếc là mẹ chưa bao giờ mặc đồ y tá cả~ phụ nữ bình thường mặc bộ đồ đó vào ba phần có đủ ba phần nhá! Có khi mẹ mặc vào cũng đầy đủ ba phần đó!”

Trương Nhất Manh quát lên: “Ăn cơm!!!”

Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Mẹ đừng có giận mà, tuy là nhìn mẹ không được đẫy đà cho lắm, nhưng mà cũng có mặt tốt của nó…”

Trương Nhất Manh: “Anh mà nói nữa tôi sẽ cho đầu anh vào nồi cháo này đó.”

Trương Ninh Hi: “…”

Bàn cơm lại càng yên lặng hơn. “…”

Trương Ninh Trí là người ăn xong sớm nhất, sau khi ăn xong, anh gọi điện thoại cho chú Đổng bảo cần phải ra ngoài, thấy Trương Ninh Trí ra khỏi cửa, Trương Nhất Manh hấp tấp hỏi: “Một mình anh ra ngoài sao?”

Trương Ninh Trí nói: “Ừ, đến bệnh viện một chuyến.”

“Đi một mình không sao chứ?” Trương Nhất Manh cẩn thận hỏi.

“Không sao.” Trương Ninh Trí chợt dừng lại, sau đó nói thêm, “Không cần lo lắng.”

“Woa~…” Đợi Trương Ninh Trí đi rồi, Trương Ninh Hi mới quay qua nhìn cô, nhíu mày nói: “Vừa rồi anh hai mới an ủi cô sao?! Đúng là hiếm thấy mà.”

Trương Nhất Manh đối trợn mắt nhìn anh ta, hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có biết cô Hà Lôi gì không?”

Trương Ninh Hi suy nghĩ một chút, nói: “Biết, là đại tiểu thư nhà họ Hà, sau này chắc là chị dâu của tôi.”