Khế ước quân hôn (Quyển 1) - Chương 40 - 41 - 42

Chương 40: Về nhà.

Vết rách trên môi khiến Lâm Tuyết không dám gặp ai ba ngày liền, ba ngày sau, cô muốn tham dự lễ tang của Vân mẫu. Cũng may, vết thương đã gần như đã khỏi hẳn, không nhìn kĩ thì không thấy được.

Suốt quá trình quàn linh cữu và mai táng, Lâm Tuyết mặc bộ quần áo trắng thuần khiết, cài hoa nhỏ màu trắng, cô ngước nhìn di ảnh treo cao cao, tâm tình đau thương kịch liệt.

Trên đời này còn có mấy người thực sự yêu thương cô đây? Càng ngày càng ít, càng ngày càng ít!

Nghi thức mới diễn ra một nửa, đột nhiên Lâm Tuyết nhận được tin Hứa Tĩnh Dao bị bệnh nặng, trực giác cô mách bảo là Mạc Sở Hàn bắt đầu xuống tay với Lâm gia, Lâm Tuyết gần như hoảng sợ, thất thố chạy ngay về nhà. Mặc dù cô từng thề, bước ra khỏi cánh cửa này cho dù chết ở bên ngoài cũng không về, nhưng vì Hứa Tĩnh Dao, Lâm Tuyết vẫn trở lại.

Biệt thự Lâm gia nằm biệt lập rộng rãi mà hoa lệ, không chút nào nhận ra mỗi ngày lại càng sa sút. Mỗi người Lâm gia đều mạnh như rồng hổ, trước đây chưa lâu còn sợ hãi không chịu nổi một ngày tuyệt vọng, nay dường như đã tiêu tan biến mất.

Rất nhanh, Lâm Tuyết đã thấy Hứa Tĩnh Dao. Mặt mày bà hớn hở, bộ dáng có chỗ nào lâm trọng bệnh đây?

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, Hứa Tĩnh Dao kéo tay giải thích: “Con cuối cùng cũng không chịu trở về, cha con nhớ con, không còn cách nào khác đành phải đưa ra hạ sách này.”

Đau lòng một hồi, Lâm Tuyết tránh tay bà, giọng nói u lãnh: “Con hi vọng mẹ đừng nói mấy lời dối trá khách sáo nữa, chẳng nhẽ giữa chúng ta còn cần những thứ ấy sao?”

Biết cô tính tình lạnh nhạt, Hứa Tĩnh Dao cũng không dám khinh suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Việc con và Lương nhị thiếu đăng kí kết hôn đều truyền khắp thành phố, Lâm gia chúng ta cũng tốt lên nhiều. Ba con muốn đưa chị con vào Lương gia, nhà bọn họ không phải còn có đại thiếu gia ngồi xe lăn sao …”

Hóa ra đây mới là mục đích chính. Lâm Tuyết quả thực không biết nên khóc hay nên cười, một lúc sau cô mới thành thật nói: “Lương Thiên Dật là một nam nhân quái gở kiêu ngạo, hắn sẽ không thích Lâm Á Linh, đi cũng chỉ tự làm mình mất mặt.”

“Sao cô biết hắn sẽ không thích tôi?” Một giọng nói bất mãn lanh lảnh vang lên, Lâm Á Linh trang điểm nồng đậm xuất hiện.

Cô ta một đầu tóc quăn lượn sóng màu rượu đỏ, khuyên tai lớn khoa trương, môi đỏ mọng khêu gợi ướt át, mặc váy ren đang thịnh hành, chiếc váy đen bó sát người ôm lấy cái mông vểnh lên, lộ ra hai chân thon dài trong tất đen, vóc dáng nóng bỏng, thân thể lả lơi. Theo lời của Lâm Thông là rất có tiềm chất làm nữ lang quốc tế.

Lâm Á Linh lắc lắc mái tóc xoăn cuộn sóng, mày liễu giương cao, cô ta vẫn như trước đây, dùng thái độ vênh váo tự đắc liếc nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình, nhưng lại đố kị không cam tâm: “Bàn về dáng người, về dung mạo, về tài ăn nói, tôi có gì kém cô? Chẳng qua là vận may của cô tốt chút thôi, Lương nhị thiếu gặp cô trước, chứ nếu gặp tôi trước, khẳng định hắn sẽ không cần cô!”

Lâm Tuyết hờ hững nhìn Lâm Á Linh, cô không nói lời nào.

Từ nhỏ đến lớn, đối với sự khiêu khích bắt nạt của anh em Lâm gia, Lâm Tuyết thân đơn lực yếu, cô đa phần đối kháng bằng thái độ thờ ơ và im lặng, cái này cũng đã trở thành thói quen.

Hứa Tĩnh Dao nhịn không được, nói: “Ngày đó dì đưa Lâm Tuyết tới Lương gia, con rất khinh thường, còn nói khẳng định con bé sẽ bị đuổi ra.”

“A, cô ta chưa được Lương gia chính thức thừa nhận, bà đã nịnh bợ không kịp rồi! Có bản lĩnh thì bà bảo cô ta ngay bây giờ đưa bà vào Lương gia đi, bà chủ Lương đồng ý cho bà vào mới là lạ. Không biết làm thế nào đụng phải cứt chó, bò được lên giường Lương nhị thiếu, còn biến mình thành Lương thiếu phu nhân. Nói cho cô biết, chỉ có Lâm gia mới là nhà cô, hai con mắt đừng chỉ nhìn lên trên trông chờ, coi chừng cửa Lương gia cao quá, rơi xuống liền ngã chết!”

Lâm Á Linh chua ngoa thành quen, thường ngày không để Hứa Tĩnh Dao vào mắt, đối xử với Lâm Tuyết càng như với nô bộc, không đánh thì mắng, hiện tại thấy cô rời Lâm gia gả vào Lương gia, thoát khỏi sự khống chế của mình, Lâm Á Linh hết sức bất bình, thừa dịp Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ, phát tiết ra hết toàn bộ tà hỏa.

“Khụ!” Lâm Văn Bác run rẩy chống trượng, ông ta được con trai Lâm Thông dìu vào phòng khách. Giống như không nghe thấy những lời mắng mỏ chua ngoa giễu cợt của Lâm Á Linh, Lâm Văn Bác ôn hòa nói với Lâm Tuyết: “Trở về khi nào vậy? Mau tới đây ngồi đi. Chị Trương, mang trà lên cho Tam tiểu thư.”

Lâm Tuyết vẫn như cũ đứng bất động ở đó, ánh mặt cô không đặt trên bất cứ ai trong Lâm gia, cô lập tức nhìn Hứa Tĩnh Dao nói: “Con hi vọng chuyện như thế này sẽ không phát sinh lần nữa, mẹ là người khôn ngoan, hẳn là hiểu được con sói trong chuyện xưa thế nào. Tự mình giải quyết cho tốt. Con đi đây.”

Hứa Tĩnh Dao xấu hổ không chịu nổi, biết Lâm Tuyết đã nổi giận, bà muốn giải thích vài câu nhưng lại ngại Lâm Văn Bác và anh em Lâm gia, chỉ có thể thở dài xấu hổ.

Không ai ngờ Lâm Tuyết nói đi là đi ngay, người một nhà đều sợ run, ngược lại Lâm Thông phản ứng nhanh, hắn vội bước lên vài bước cản đường đi của cô, đôi mắt sau cái kính lóe ra tia thành khẩn âm hiểm: “Xú nha đầu, vừa mới bay lên cành cao đã muốn biến mình thành Phượng hoàng, đừng quên cô từ cái ổ nào chui ra!”

Mặt Lâm Tuyết không biến sắc, cô dò xét người anh từ bé đã thích khi dễ ra đòn hiểm với mình, đôi mắt hiện lên một tia lạnh ý, “Trước khi về nhà tôi đã báo cáo với quân đội, đúng thời gian mà không về bọn họ sẽ tự đến đây đòi người.”

Theo nguyên tắc của Lâm Văn Bác: dân thường không đấu với quan trên, đối với những nhà quân môn quyền quý cao cấp ông ta đều nhún nhường ba phần. Giờ này hôm nay, Lâm Tuyết tin rằng ông ta sẽ không dám cầm tù hoặc dùng vũ lực tổn thương mình.

“Đòi người? Ha ha, tao sẽ đem mày trói lại khóa trong hầm, để bọn họ đi tìm người với quỷ!” Lâm Thông cười âm hiểm, hắn tiến nhanh tới, vươn tay ra muốn tóm lấy nha đầu không nghe lời kia, kết quả … “A, xú nha đầu, lại dùng chiêu này!”

Trải qua quá trình huấn luyện trong quân đội, thân thể Lâm Tuyết càng nhanh nhẹn, cô chuẩn xác đá trúng chỗ yếu hại của Lâm Thông không chút sai sót, Lâm Tuyết thờ ơ nhìn hắn ôm lấy bộ hạ ngồi xổm xuống đất.

Khi còn nhỏ, cô thường bị Lâm Thông đánh đến đầy sẹo, ngay cả đường sống để chạy trốn cũng không có. Sau đó, Mạc Sở Hàn dạy cô chiêu này để chuyên đối phó với Lâm Thông, dần dà Lâm Tuyết luyện đến thuần thục lô hỏa thuần thanh, Lâm Thông cũng không dám tùy tiện động thủ. Hôm nay có lẽ là nhất thời uất ức, hắn quên mất cô đã sớm biến thành một bông hồng có gai, còn dám vươn tay đụng tới, tất nhiên Lâm Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

“A, bản lĩnh của cô thật lớn, về nhà một hồi đã đánh đại ca tôi!” Lâm Á Linh kêu thét dữ dội, nhưng trong lòng cô ta có chút cố kị, dù sao Lâm Tuyết cũng không còn là bé gái yếu đuối mà bọn họ có thể nhào nặn chà sát tùy ý.

“Tránh ra, nếu không ngay cả chị tôi cũng xử lý!” Lâm Tuyết lạnh như tảng băng, mắt trong veo ập xuống sát khí. Cái thứ gọi là “nhà” này, cô từng giây từng phút đều không muốn lưu lại.

Chương 41: Thối đến mức không ai muốn.

Lâm Á Linh nhất thời oa oa kêu gào: “Ba ba, xem kìa ba nuôi con gái thật tốt, ngay cả con cô ta cũng muốn đánh. Cho cô ta đánh, cô ta dám sao? Cô ta dám sao?” Miệng kêu la dữ dội nhưng Lâm Á Linh không dám tiến lên trước ngăn cản, cô ta sợ mình cùng chung số phận với Lâm Thông.

Lâm Văn Bác chống trượng, nặng nề bước từng bước nhỏ vụn, mỗi bước đi lại thở gấp nhiều lần, đến trước mặt Lâm Tuyết, ông ta đau khổ thở dài: “Tiểu Tuyết, chẳng lẽ ngay cả cha con cũng đánh sao?”

Lâm Tuyết lui sang bên cạnh, giọng cô không mang theo chút tình cảm nào: “Cám ơn Lâm đổng trước đây đã thưởng cho tôi miếng cơm ăn, nhưng ngày ngày tôi đều là người làm công miễn phí cho ông, tiền cơm đã sớm trả hết rồi. Đừng ngụy trang giả bộ thân thiết yêu cầu tôi làm cái này cái kia, tôi không nợ các người gì cả!”

“Ta biết con đối với cái nhà này hiểu lầm quá lớn, đều do cha không chăm sóc tốt cho con.” Lâm Văn Bác bóp bóp cổ tay thở dài giống như đang ra sức trách cứ bản thân, ông ta hướng về Lâm Thông và Lâm Á Linh ra lệnh: “Hai người các con mau lại đây nhận lỗi với Tiểu Tuyết đi!”

Hai anh em Lâm gia kiêu ngạo, đâu đồng ý xin lỗi Lâm Tuyết, Lâm Văn Bác rưng rưng nói với cô: “Tuyết nhi, cha không muốn nói tới cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, chỉ xin con nhìn lại tình cha con chúng ta, giúp cha chuyện lúc này đi.”

Sau một hồi trầm mặc, Lâm Tuyết hỏi: “Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”

Vừa nghe thấy lời nói của cô có phần buông lỏng, Lâm Văn Bác vội vàng nhìn Hứa Tĩnh Dao đánh mắt một cái. Hứa Tĩnh Dao liền đẩy Lâm Á Linh lại đây, bà nhỏ giọng năn nỉ: “Đưa chị con về Lương gia, cứ nói là để con bé giúp đại thiếu gia giải buồn, chờ có bầu sẽ kết hôn.”

Lâm Tuyết trố mắt không nói gì.

Lâm Á Linh tự tin ưỡn cao bộ ngực sữa, kiêu căng nói: “Có phải cô sợ tôi cướp mất Lương nhị thiếu nên mới ra sức từ chối không? Yên tâm, mục tiêu của tôi là Lương đại thiếu gia!” Trong lòng Lâm Á Linh nghĩ, đợi vào được Lương gia, cô ta nhất định nắm chắc cơ hội tranh thủ cướp lấy sủng ái của Lương nhị thiếu, sau đó thay thế vị trí Lâm Tuyết. Lâm Á Linh không ham thích gì Lương Thiên Dật đang bị liệt ngồi trên xe lăn kia đâu, Lương Tuấn Đào nổi danh kinh thành vương tử trong lòng cô ta.

“Cha không ngờ, con vậy mà không chịu thua kém, vào Lương gia mới một thời gian ngắn đã được Lương nhị thiếu sủng ái, cho con danh phận để Lâm gia chúng ta có thể tuyệt địa trùng sinh, Đông Sơn tái khởi. Ha ha, cho nên ta muốn để Á Linh cũng đi thử xem. So với con, nó còn biết làm cho đàn ông vui vẻ, tin rằng Lương đại thiếu nhất định sẽ thích con bé.” Đối với con gái mình, Lâm Văn Bác càng thêm tin tưởng, ông ta cảm thấy tất cả mỹ mạo gợi cảm hòa hợp của giai nhân hoàn mỹ đều tập trung trên người Lâm Á Linh, như vậy cô ta càng dễ được nam nhân ưu ái!

Lâm Tuyết muốn nói: chẳng lẽ thiếu gia nhà họ Lương chưa thấy qua nữ nhân sao? Làm như là cứ tùy tiện đưa một cô gái vào nhà, cô ta sẽ trở thành bảo bối khiến người ta tranh đoạt vậy! Nhưng lời đến cửa miệng cô lại nuốt trở lại, Lâm Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu thế, để mẹ đưa Á Linh tới Lương gia là được, tôi có thể làm gì đây?”

“A!” Lâm Văn Bác gõ quải trượng một cái thật mạnh, ông ta nói: “Vấn đề ở chỗ này a. Mẹ con đã đưa đến mấy lần, Lương gia thật sự không cho vào cửa, còn nói rất nhiều lời khó nghe. Không còn cách nào khác mới phải gọi con về. Lần này bất luận thế nào con cũng phải đưa được Á Linh vào Lương gia, để nó tiếp cận đại thiếu gia, chuyện còn lại không cần con để ý.”

**

Dù sao Lâm Văn Bác cũng là trưởng bối, ông ta cứ dây dưa mơ hồ như vậy, Lâm Tuyết chỉ nhẫn nại nhíu đôi mi thanh tú, cô đang muốn tìm cớ thoát thân liền thấy Lưu Dương và Mã Đồng Đồng đến đây.

Hóa ra là Lương Tuấn Đào nghe nói Lâm Tuyết vội vã trở về Lâm gia, hắn có chút không yên lòng, nhất thời lại không thoát thân được nên gọi điện thoại cho em họ Lưu Dương, bảo anh ta mau đến xem.

Gần đây Mã Đồng Đồng vẫn luôn dính lấy Lưu Dương, nghe nói đến nhà họ Lâm, tất nhiên cô không từ chối, liền cùng Lưu Dương đến đây.

“Lâm Tuyết, cậu sao rồi? Hai anh em xấu đến chảy mủ kia có đánh cậu không?” Giọng Mã Đồng Đồng vẫn lớn như vậy, cô nói chuyện thẳng thắn khiến sắc mặt huynh muội Lâm gia nhất thời đen hơn cả đít nồi.

Lâm Tuyết mỉm cười, hé miệng nói: “Cậu đã đến đây, đương nhiên bọn họ không dám ức hiếp mình.”

Được Lâm Tuyết tán tụng, Mã Đồng Đồng càng đắc ý, cô giơ nắm tay củ tỏi lên, quơ quơ trước mặt Lâm Thông, đe dọa hắn: “Còn dám đánh Lâm Tuyết, coi chừng chị đây sẽ đánh ngươi bẹp dí!”

Lâm Thông lấy kính mắt xuống, muốn chửi hai câu nhưng thoáng thấy Lưu Dương như cười như không, hắn đành phải nuốt lại.

Lâm Tuyết nói với Lưu Dương: “Dương Tử, giúp tôi chuyện này được không?”

Người đẹp thỉnh cầu, tất nhiên xin gì được nấy. Lưu Dương anh tuấn cười cười: “Nguyện vì mỹ nữ cống hiến sức lực!”

Mã Đồng Đồng tức giận véo vào thắt lưng anh ta, tiếc rằng phần eo nam tử chỉ có cơ bắp không có thịt thừa, véo đến lúc tay Mã Đồng Đồng đau nhức Lưu Dương cũng không cảm thấy gì.

“Anh nghĩ cách đưa cô ấy vào Lương gia đi, để cô ấy gặp Lương Thiên Dật, chuyện còn lại anh không cần quan tâm.” Lâm Tuyết chỉ chỉ vào Lâm Á Linh nói.

Nhìn theo hướng Lâm Tuyết chỉ, Lưu Dương thoáng thấy một vưu vật gợi cảm nóng bỏng, đầu tiên anh ta ngẩn ra, lát sau nhếch miệng ái muội, cười rộ lên: “Ừ, tôi biết rồi.”

Mã Đồng Đồng liếc mắt, trừng Lưu Dương một cái: “Anh biết cái gì?” Gã này là Hoa hoa công tử (play boy),  luôn không sửa được tật xấu, thấy nữ nhân xinh đẹp liền thích đến gần bắt chuyện.

“Cô là nhị tiểu thư Lâm gia ?” Lưu Dương nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Á Linh nhếch môi.

Lâm Á Linh nhất thời choáng váng vô cùng, đây là Thiếu đông gia của Xí nghiệp quốc tế Hạo Thiên, người đàn ông độc thân cấp kim cương của thành phố, chẳng những có được khuôn mặt tuấn mỹ khiến người và thần công phẫn còn có vóc người cường tráng khiến người người phụt máu mũi, lại thêm tài phú chen chúc, gia thế hiển hách. Hiện giờ, người đàn ông này là tình nhân trong mộng của nhiều cô gái ở kinh thành nhưng anh ta lại kín đáo mỉm cười với mình, Lâm Á Linh như mở cờ trong bụng, không ngừng đáp lại.

Trước là nở nụ phong tình vạn chủng – quyến rũ Lưu Dương, cô ta liều mạng mà mị hoặc anh, hoàn toàn không để ý bên cạnh hắn còn có một Mã Đồng Đồng, Lâm Á Linh dùng giọng nói quyến rũ trời sinh, mềm mại gần như có thể nổi trên mặt nước, “Thật hiếm có, Lưu thiếu còn nhớ ra em, em cũng không biết trước kia chúng đã gặp nhau ở nơi đâu nữa.”

Lưu Dương không khỏi nhẫn nại: “Tiếng tăm cô lớn như vậy, tôi đương nhiên nhớ rõ!”

Mỹ nam nở nụ cười khiến cả người Lâm Á Linh rã rời, cơ thể mềm mại không xương ngã về phía anh ta. “Lưu thiếu nói đùa rồi, người ta nào có tiếng tăm gì đâu.”

Thấy thân thể mềm oặt tiến đến, Lưu Dương vội kéo Mã Đồng Đồng đứng bên cạnh lại che chắn trước người mình, sau đó anh thêm vào một câu thuyết minh: “Bạn gái hiện tại của tôi là Mã Đồng Đồng!”

Mã Đồng Đồng bộ dáng giống con mái đang bảo vệ con trống, cô hung hăng đẩy  thân xà uốn khúc của Lâm Á Linh ra, hai tay chống nạnh mắng: “Rối dạng!”

Lưu Dương vỗ vỗ đầu Mã Đồng Đồng khen ngợi, nhỏ giọng tán thưởng: “Chửi hay lắm!”

Nếu là lúc bình thường, Lâm Á Linh đã sớm mở miệng mắng chửi thô tục, nhưng công tử danh môn đang ở đây, đương nhiên cô ta phải chú trọng đến hình tượng thục nữ, cũng chỉ làm như không nghe thấy Lưu Dương nói Mã Đồng Đồng là bạn gái của mình, còn giả bộ ngây ngô, dùng giọng điệu ỏn ẻn hỏi: “Lưu thiếu còn chưa nói vì sao nhận ra em đâu.”

Lưu Dương nhìn Lâm Tuyết đứng bên cạnh thanh lãnh trầm tĩnh, không nhịn dược hé miệng mấp máy, lúc này anh ta mới trả lời Lâm Á Linh: “Nghe nói cô vài lần chủ động chạy đến Lương gia nhất định muốn làm ấm giường cho các thiếu gia, đến mấy lần đều bị đuổi ra! Thím tôi tức giận không ngừng trách mắng, con gái Lâm gia thối đến mức toàn bộ kinh thành không ai muốn, cứ như tên vuốt nhọn đầu liều mạng chui vào nhà bà!!”

Chương 42. Theo yêu cầu.

“Phốc!” Mã Đồng Đồng thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ, cô giơ ngón tay cái ra với Lưu Dương, cười nói: “Thím anh rất mạnh mẽ!

“Cô bé, dám trêu ghẹo thím tôi, lá gan em thật lớn!” Lưu Dương véo véo khuôn mặt búng sữa của Mã Đồng Đồng, cười hì hì trêu cô..

Lâm Tuyết trầm mặt cười, cô có thể hình dung được tình cảnh lúc đó, cũng khẳng định ấn tượng Lưu Mỹ Quân đối với mình càng suy giảm! Nhưng vậy thì sao chứ? Quan hệ gì tới mình đâu.

Trong lòng buồn bực không nói nên lời, Lâm Tuyết chỉ vào Lâm Á Linh - cái người căn bản còn không biết mất thể diện là gì, nói với Lưu Dương: “Anh nghĩ cách đẩy cô ấy đến trước mặt Lương Thiên Dật đi, muốn lưu lại hay không là chuyện của anh ta.”

“Được, không vấn đề gì!” Lưu Dương không nhịn được liếc Lâm Tuyết một cái, anh ngạc nhiên với phản ứng của cô. Biết rõ Lưu Mỹ Quân rất thành kiến với con gái Lâm gia, Lâm Tuyết còn để mình đưa Lâm Á Linh đi, việc này không phải giống như giơ mặt mình lên cho người ta đánh một cái sao?

Lâm Tuyết ngước mắt nhìn Lâm Văn Bác, “Lâm đổng hài lòng với sự sắp xếp này chứ?”

Lâm Văn Bác không ngờ cô sẽ để Lưu Dương đưa Lâm Á Linh tới Lương gia, nhưng như vậy xác xuất thành công rõ ràng cao hơn một chút , ông ta hài lòng gật gật đầu.Để con phải hao  tâm tổn trí rồi. Đợi chị con và con thành chị em dâu, hai đứa ở trong Lương gia có thể phối hợp chăm sóc cho nhau rồi.”

Nghe xong lời này, Mã Đồng Đồng hóa đá tại trận, đuôi mắt Lưu Dương run rẩy: Hóa ra người liều mạng hy vọng con gái được gả vào Lương gia chính là Lâm Văn Bác a!

*

Rời khỏi Lâm gia, Lâm Tuyết đi bộ dọc theo khu phố. Nơi này hết thảy đều quen thuộc, cô đắm chìm trong những hồi ức trước đây. Kỉ niệm nhớ lại là một mảnh màu xám tái nhợt, cằn cỗi đến mức không đáng để trở về, chỉ có Mạc Sở Hàn là sắc thái ấm áp duy nhất trong đó.

Mạc Sở Hàn, con người ấy cũng từng có thời gian kinh diễm, cũng có những năm tháng ôn nhu, không biết từ lúc nào hắn bỗng trở thành biểu tượng của ác mộng. Thời gian thật sự rất tàn nhẫn, có thể tróc ra từng màng, từng mảng, tróc cho tới lớp ôn nhu mỏng manh cuối cùng rồi phơi bày hết thảy chân tướng dữ tợn, không che đậy gì nữa.

“Tuyết, anh yêu em!” Không thể nghi ngờ đây là lời nói dối được.

“Tuyết, anh chỉ để em sinh con cho anh thôi.” Giờ Thư Khả mang thai chứng nhận đấy cũng là nói dối!

“Tuyết, trái tim của anh giao cho em, em cất giữ cho tốt, bất kể là ở đâu cũng không được tháo xuống , đừng làm vỡ nó, đừng vứt bỏ nó!” Đúng là dối trá hết lần này đến lần khác, hắn căn bản không có trái tim.

Đá viên sỏi trên đường, ngực Lâm Tuyết như có khối đá lớn đè nặng, nặng nề đến mức trong lòng cô tràn ngập chua sót ói không ra. Một cước đá bay viên sỏi, nhưng ngực Lâm Tuyết vẫn nặng trĩu như cũ.

Cảm thấy điện thoại di động đang rung, cô mở ra, nhìn một chút, là số của Vân Thư Hoa. Hẳn là trong tang lễ Vân mẫu, anh thấy cô nửa đường rời đi nên lo lắng gọi điện hỏi thăm một chút.

Nhận cuộc gọi, bên kia truyền ra giọng nói vội vàng: “Tuyết, em có gặp Vân Đóa không?”

“Em không.” Lâm Tuyết giật mình, “Không thấy cô ấy sao?”

“Đúng vậy! Không phải muốn tới Lâm gia tìm em sao, anh lo Vân Đóa bị lạc đường.”

“A ” Lâm Tuyết nghĩ nghĩ, cô nói: “Đừng lo, em lập tức đi tìm cô ấy.”

Cúp điện thoại, Lâm Tuyết xoay người, trở lại con đường dẫn về nhà họ Lâm. Khi tới cửa, cô vừa lúc trông thấy Lưu Dương đang đưa ba cô gái lên xe. Ba người kia rõ ràng là Mã Đồng Đồng, Lâm Á Linh và Vân Đóa.

Hóa ra Vân Đóa thật sự đi tìm mình, nhưng lại theo Lưu Dương đi mất rồi. Vậy cũng tốt, Lâm Tuyết đỡ quay vào Lâm gia tìm cô ấy. Nhà họ Lâm, vĩnh viễn là nơi cô không muốn đặt chân trở lại.

*

Lâm Tuyết men theo phố tìm taxi, di động lần nữa rung rung, lần này là Lương Tuấn Đào gọi tới.

“Đang làm gì thế? Em ở đâu vậy?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói không vui của nam tử.

Lâm Tuyết biết hắn và Lưu Dương đã liên lạc với nhau, cô thản nhiên kéo môi: “Tôi đang bắt taxi, sẽ nhanh trở lại sư đoàn thôi.”

“Để Lưu Dương đi đón em, em lại lấy cớ đuổi nó đi, còn tự mình muốn ngồi taxi về!” Lương Tuấn Đào rất bất mãn, hắn đơn giản đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn: “Nói vị trí, đừng có lộn xộn, anh lập tức qua đón em!”

Lâm Tuyết lắc lắc đầu, cô dừng bước, ngoan ngoãn nói rõ nơi mình đang đứng cho hắn biết. Tính tình người này nói một là một không có hai, ở chung với nhau lâu, Lâm Tuyết phát hiện nghe theo Lương Tuấn Đào tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là đối nghịch hắn.

Khi ngồi trên bồn hoa ven đường chờ Lương Tuấn Đào tới, trong lúc vô tình ngẩng lên, một thân ảnh quen thuộc gần như xa lạ không báo trước chạm vào mi mắt Lâm Tuyết.

Mạc Sở Hàn rõ ràng cũng không ngờ ở nơi này lại gặp được cô, hai người nhìn nhau từ xa, cùng nhìn trộm mặt nhau.

Từ sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau một mình, không có những người khác ở bên cạnh. Nơi này từng là chỗ hai người hay đến chơi, nên trong lúc nhất thời cả hai đều có chút ngẩn ngơ.

Ước chừng vài giây đồng hồ, Lâm Tuyết khôi phục lại sự cảnh giác. Mắt trong veo  lạnh tựa băng như vũ khí sắc bén bắn về phía người đàn ông kia, cô đã chuẩn bị ứng chiến thật tốt.

Tâm tình Mạc Sở Hàn như không ở đây, con ngươi đen như mực không tràn ngập tàn nhẫn và thù hận như bình thường mà chứa đựng sự ngỡ ngàng cùng ngờ vực xa lạ. Hắn nhìn Lâm Tuyết bằng ánh mắt rối rắm như đang nhìn một vấn đề khó hiểu.

Lâm Tuyết còn chưa quyết định sẽ dũng cảm tiến lên trước nghênh chiến hay lựa chọn, tránh xa gã ôn thần sát tinh này, giày tốt không giẵm vào cứt chó thối thì đã thấy Lương Tuấn Đào lái chiếc Land Rover quân dụng đến gần.

Hiển nhiên, Lương Tuấn Đào không  phát hiện ra Mạc Sở Hàn đứng đối diện xa xa, anh vững vàng dừng xe bên cạnh Lâm Tuyết, lạnh lùng giương cao cái cằm cương nghị: “Lên xe!”

* *

Thư Khả nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Làm sao bây giờ? Sở Hàn như thể đã bắt đầu nghi ngờ rồi!”

Chỉ nghe thấy từ di động truyền ra một giọng nói trấn an trong trẻo dễ nghe: “Đừng hoảng hốt, không có việc đâu. Mạc Sở Hàn nhất thời hoài nghi thôi, hắn không tìm được chứng cớ nào đâu, chỉ cần cô vững vàng, sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Tấm lưới này dệt kín không một kẽ hở, hắn không có khả năng phát hiện ra gì hết.”

“Thật không?” Thư Khả khóc nức nở: “Tôi có chút sợ hãi… Vạn nhất bị anh ấy phát hiện… Anh biết đó Sở Hàn đối với Lâm Tuyết vẫn luôn chưa hết tình cảm, lần này tôi mang thai cũng bị ép sinh non…”

“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng này nữa, giữ vững tinh thần đi! Hạnh phúc phải tự bản thân mình ra sức nắm chặt lấy, chúng ta đã tạo ra khoảng cách giữa hai người, cả đời bọn họ cũng không vượt qua được, nếu chưa đủ có thể thêm chút chuyện ngoài dự đoán!” Giọng nói dễ nghe lộ ra một tia độc ác, “Theo như yêu cầu, chẳng lẽ cô đã quên?”

Cúp điện thoại, Thư Khả vừa định dẹp yên hỗn loạn trong lòng mình, đột nhiên cô ta nghe thấy giọng nói của Mạc Sở Hàn vang lên bên tai: “Gọi điện cho ai thế?”