Hãy nhắm mắt khi anh đến (Tập 2) - Chương 61

Chương 61

Bây giờ đã là lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ, trời đất như được
nối liền, mang một màu u ám. Tiếng sóng biển ầm ầm, tầng tầng lớp lớp như đập
vào màng nhĩ con người.

Trong thư phòng, ánh đèn chiếu sáng như ban ngày, vẻ mặt ai
nấy đều nặng nề.

Một cơn buốt giá như con rắn bò trên lưng Giản Dao, khiến cô
cảm nhận được sự tồn tại của người đó. Cô lặng lẽ điều hòa hơi thở, lên tiếng:
“Jenny là tên tiếng Anh của tôi.”

Mọi người hết sức kinh ngạc, ngay cả An Nham cũng ngẩng đầu.

Bạc Cận Ngôn nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhưng giọng
nói của anh thì ngược lại, rất bình tĩnh. “Em căng thẳng gì chứ?”

Mọi người đều im lặng, nghe Bạc Cận Ngôn từ tốn nói tiếp: “Hắn
chỉ chào hỏi em. Đây là điều duy nhất hắn có thể làm với em.”

Mười phút sau.

Bạc Cận Ngôn đút hai tay vào túi quần, đứng trước cánh cổng
màu trắng của ngôi biệt thự. Giản Dao đang ngồi trong chiếc xe phụ trách kỹ thuật.
Một nhân viên kỹ thuật đang cài máy nghe lén và máy theo dõi cho cô. Hai cảnh
sát vũ trang cao lớn đứng bên ngoài ô tô.

Bạc Cận Ngôn lặng lẽ nhìn Giản Dao mỉm cười với mọi người. Sắc
mặt anh lạnh nhạt và bình tĩnh. Anh biết rõ kiểu mật mã đơn giản nhưng cố tình
làm ra vẻ huyền bí của đối phương. Vì vậy, trong lòng anh đã có đáp án trước
khi máy tính của An Nham đưa ra kết quả. Lúc bấy giờ, một cơn tức giận dội lên
trong lồng ngực anh. Hừ, hành vi khiêu khích mà tự hắn cho là cao siêu chẳng phải
muốn làm nhiễu loạn tư duy của anh hay sao?

Vì vậy chỉ vài giây sau, Bạc Cận Ngôn đã hoàn toàn bình
tĩnh.

Say hello to Jenny.

Anh đã biết bước tiếp theo, hắn sẽ làm gì.

Hắn chào hỏi Giản Dao? Mỗi màn chào hỏi của hắn đều phải trả
giá bằng sinh mạng. Vì vậy đối tượng tiếp theo của hắn là người thân thiết nhất
của Giản Dao. Trước khi nỗ lực cứu vãn tình hình, anh tạm thời không cho cô biết
để cô không phải lo lắng.

Lúc này, một cảnh sát vội vàng chạy đến. “Phó giáo sư, chúng
tôi đã liên hệ với thành phố Đồng. Chúng tôi cũng đã liên lạc với mẹ và em gái
Giản Dao. Cảnh sát địa phương sẽ lập tức cử người bảo vệ, đảm bảo không xảy ra
bất trắc.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Anh chàng tên Lý Huân Nhiên thì sao?”

Người cảnh sát đáp: “Anh ta vốn là cảnh sát hình sự, mấy
ngày nay đi làm nhiệm vụ ở nơi khác, tạm thời không thể liên lạc. Ngoài ra,
chúng tôi cũng vừa xác nhận. Sáng sớm hôm nay, tại một xưởng pháo ở ngoại ô
thành phố Đồng xảy ra vụ nổ. Bởi không có người nào bị thương nên báo chí không
đưa tin. Theo tin tức mới nhất, nhân viên giám định vừa phát hiện một số mẩu da
nhỏ ở hiện trường. Trước mắt vẫn chưa thể xác định đó là da người hay động vật,
bên đó đang đưa đi kiểm tra...”

Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn anh ta.

Sau khi cài xong thiết bị bảo vệ, Giản Dao ngồi vào một chiếc
xe cảnh sát. Cô cầm giấy bút, trầm tư suy nghĩ.

Lúc này trời đã tờ mờ tối, gương mặt của những người ở bên
ngoài trở nên mơ hồ. Hai cảnh sát vũ trang cao lớn vẫn làm tròn phận sự, đứng
ngoài xe của Giản Dao. Đây là yêu cầu của Bạc Cận Ngôn. Từ bây giờ trở đi, bọn
họ sẽ đi theo bảo vệ Giản Dao 24/24.

Cô ngoảnh đầu, bắt gặp Bạc Cận Ngôn đứng dưới mái hiên của cổng
ngôi biệt thự cách đó không xa. Anh đang nghiêm mặt nói điều gì đó với người cảnh
sát bên cạnh. Sau khi đọc lời chào rợn tóc gáy đó, Bạc Cận Ngôn là người duy nhất
tỏ ra thản nhiên, anh hoàn toàn không đếm xỉa đến câu nói thách thức của đối
phương. Thái độ của anh cũng ảnh hưởng đến những người khác, bọn họ không còn
căng thẳng như trước.

Tuy nhiên, người khác có thể không nhận ra, còn Giản Dao biết
rõ từng biểu cảm và tính cách của Bạc Cận Ngôn. Ánh mắt anh bây giờ lạnh lẽo
hơn bình thường, nơi khóe miệng thỉnh thoảng xuất hiện ý cười lạnh lùng. Anh
đang tức giận, chỉ là anh khống chế bản thân rất tốt. Ở bên cạnh một người như
vậy, cô còn sợ hãi điều gì?

Bạc Cận Ngôn quay đầu về bên này. Giản Dao bắt gặp ánh mắt của
anh trong ánh chiều tà. Anh sải bước dài, đi về phía cô. Giản Dao ngồi ở ghế
sau, anh mở cửa, bước vào, ngồi cạnh cô. Mái tóc ngắn của anh bị gió biển thổi
lòa xòa.

“Em đã điều chỉnh xong tâm trạng chưa?” Anh hỏi.

Giản Dao mỉm cười. Dưới ánh đèn chiếu sáng trong xe ô tô,
đôi mắt đen của cô lấp lánh, gương mặt trắng ngần ánh lên tia dịu dàng.

“Em đã điều chỉnh xong từ lâu rồi.” Cô đáp. “Anh nói đúng,
em không thể ngăn cản người khác chào hỏi em.”

Nơi khóe mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười, ánh mắt anh dừng lại
ở quyển sổ trên tay cô. “Em phác họa chân dung đến đâu rồi?”

Điều mà anh nhắc tới là chân dung của “hắn”. Vừa rồi Bạc Cận
Ngôn sắp xếp biện pháp bảo vệ cô, đồng thời cũng giao nhiệm vụ này cho cô.

Giản Dao đáp: “Em đã có một số suy nghĩ sơ bộ.”

Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn Giản Dao, hai tay anh đặt trên
đầu gối một cách thoải mái, bộ dạng giống một cao thủ nhàn nhã và thích thú
quan sát kẻ nghiệp dư lên sân khấu biểu diễn.

Giản Dao quyết định không đếm xỉa đến thái độ của anh, chậm
rãi lên tiếng: “Cho đến bây giờ, Lận Y Dương là đối tượng tình nghi lớn nhất.
Nhưng cũng không thể kết luận anh ta là hắn. Em vừa nhờ An Nham thu thập tất cả
tài liệu về anh ta. Dòng chữ bằng máu xuất hiện lần đầu ở vụ án “Cỗ máy giết
người”, khoảng thời gian đó Lận Y Dương đều ở nước ngoài, có chứng cứ vắng mặt.
Hai lần sau đó, anh ta không có chứng cứ xác thực về mặt thời gian. Em cho rằng
không thể lấy điều này làm căn cứ xác định anh ta có phải là hắn hay không. Bởi
vì dù không có mặt tại hiện trường, anh ta cũng có thể chỉ đạo người khác làm.”

Bạc Cận Ngôn gật đầu.

Giản Dao nói tiếp: “Xét về gia cảnh của anh ta, tuy giàu có
nhưng không hạnh phúc. An Nham tìm thấy một số tài liệu bí mật, bố anh ta có mấy
người tình cố định ở nước ngoài. Anh ta bị đưa vào sống trong ký túc xá từ thời
cấp ba, từng vi phạm luật lệ giao thông. Tuy nhiên, có không ít công tử nhà giàu
giống anh ta nên tạm thời chúng ta khó có thể phán đoán gia cảnh có ảnh hưởng
như thế nào đến sự hình thành tính cách của anh ta.”

Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Anh chàng An Nham này cũng coi
như được việc.” Đến tình sử phong lưu của gia đình đối tượng tình nghi, An Nham
cũng có thể đào bới và moi ra.

Giản Dao đẩy nhẹ cánh tay anh. “Vì vậy thỉnh thoảng anh cũng
nên động viên cậu ấy. Sau này kéo cậu ấy về nhóm của anh, giúp anh phá án, chẳng
phải càng tốt sao?”

Bạc Cận Ngôn chỉ nhìn cô, không bày tỏ ý kiến.

Giản Dao lại hỏi: “Anh có suy nghĩ thế nào về Lận Y Dương?”

Bạc Cận Ngôn gối hai tay sau gáy, tựa vào ghế. “Anh đồng ý với
phân tích của em. Anh ta có khả năng là tội phạm, nhưng cũng có khả năng là một
nạn nhân khác. Em hãy chú ý, tất cả manh mối của vụ án phóng hỏa đều do hắn cố
tình để lại cho chúng ta. Chúng ta không thể biết việc chúng ta lần đến Lận Y
Dương liệu có nằm trong kế hoạch của hắn không. Ngoài ra, hắn từng sử dụng
Giang Hạo làm thế thân, một thế thân gần như hoàn hảo. Vậy thì Lận Y Dương có phải
thế thân hoàn hảo thứ hai?”

Giản Dao im lặng. Nếu đúng như phán đoán của Bạc Cận Ngôn, vụ
án trở nên mờ mịt. Hắn càng thâm sâu, khó đoán biết. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời
ngoài cửa sổ, đầu óc phiêu diêu tận phương nào. Đến bây giờ cô mới thật sự hiểu
tại sao những cảnh sát hình sự thời gian trước tìm đến Bạc Cận Ngôn nhờ giúp
phá án luôn mang tâm trạng nghiêm túc khi chưa thực hiện được nguyện vọng. Bọn
họ ở ngoài ánh sáng, tội phạm ở trong bóng tối. Dù thông minh, tài giỏi đến mấy,
Bạc Cận Ngôn cũng không thể dự đoán được tội phạm, càng không thể bảo vệ tất cả
mọi người. Chỉ cần tội phạm tùy tiện ra tay với một ai đó trong biển người mênh
mông, bọn họ làm sao có thể đề phòng?

Nhưng càng như vậy, bọn họ càng phải kiên định tiến bước.

Người coi mạng sống là trò chơi như hắn, bất kể là tên biến
thái ăn thịt người Hoa tươi danh tiếng lẫy lừng hay công tử nhà giàu đa nhân
cách...

“Nhất định phải bắt hắn về quy án.” Giản Dao ngoảnh đầu, nói
với Bạc Cận Ngôn.

Bạc Cận Ngôn nhìn cô. “Em nói câu thừa thãi.”

Giản Dao không cảm thấy khó chịu, mỉm cười với anh.

“Vào chủ đề chính đi. Em có kết luận gì về hắn?” Bạc Cận
Ngôn hỏi.

Giản Dao trầm tư suy nghĩ. Thật ra, từ trước đến nay, ấn tượng
của cô về hắn hết sức mơ hồ. Tuy mỗi lần hắn xuất hiện đều thót tim nhưng nghĩ
kĩ mới thấy, hầu như hắn không để lại manh mối. Hai vụ án đầu, hắn chỉ để lại
hai câu nói. Còn trong vụ án này xuất hiện nhiều manh mối, nhưng đúng như Bạc Cận
Ngôn nhận xét, đều là hắn chủ động để lại. Hắn còn hiểu rõ tâm lý tội phạm, do
đó việc phân tích về hắn càng phải thận trọng.

Giản Dao đáp: “Chúng ta tạm gạt Lân Y Dương sang một bên,
coi hắn là một đối tượng phạm tội không rõ thân phận để phân tích. Đầu tiên, kẻ
cưỡng hôn Doãn Tư Kỳ là một người đàn ông trẻ tuổi. Vì vậy, hắn từ hai mươi lăm
đến ba mươi lăm tuổi, thân hình cao lớn, cân đối. Hắn có IQ cao, có năng lực
lên kế hoạch và thực thi hành động phạm tội. Em đoán trong quá khứ, chắc chắn hắn
có lịch sử phạm tội phong phú, nhưng không biết hành vi của hắn có bị lưu giữ
trong hồ sơ hay không. Hắn có điều kiện kinh tế tốt, như thế mới có thể tiến
hành một loạt hành động phạm tội. Xét về mặt tính cách, hắn tự phụ đến mức cực
đoan. Vụ án phóng hỏa do hắn sắp đặt cũng không thể hiện rõ tình cảm biến thái
của con người hắn. Trong cả quá trình, tình cảm duy nhất mà hắn bộc lộ là hắn
coi tất cả thành một trò chơi, trò chơi với anh. Nhưng mục đích của hắn là gì?
Hắn chưa từng tấn công anh, lẽ nào mục đích của hắn là chiến thắng anh? Bởi vì
hắn là đồng bọn hoặc fan của tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi số 1?”

“Không.” Bạc Cận Ngôn nhìn ra mặt biển ở phía trước, ánh mắt
anh tựa hồ phủ một lớp sương mù. “Anh đã xác định được quan hệ giữa hắn và
Tommy.”

Giản Dao giật mình, nghe anh nói tiếp: “Hắn là thầy hướng dẫn
tinh thần của Tommy.”

Giản Dao nói: “... Ý anh là, thật ra Tommy nghe theo sự chỉ
bảo của hắn?”

Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Đúng vậy. Anh và các đồng nghiệp FBI
phán đoán Tommy không có đồng bọn, vì mấy nguyên nhân sau. Thứ nhất, trong lịch
sử, kẻ giết người hàng loạt kiểu Tommy hầu như không có đồng bọn. Điều này cũng
không phù hợp trạng thái tâm lý của bọn chúng. Thứ hai, trong nửa năm đó không
xuất hiện dấu vết của người khác. Thứ ba, bản thân Tommy là tên tội phạm cực kỳ
xảo quyệt, tàn ác, bao gồm cả việc thử dùng thuật khống chế tâm lý với anh. Dựa
vào IQ của hắn, hoàn toàn có thể làm được. Vì vậy, bọn anh mới không nghi ngờ
điều gì khác.”

Giản Dao thót tim, lại nghe anh nói: “Nhưng mọi chuyện đều
có ngoại lệ. Hắn tự phụ một cách cực đoan, người như vậy không bao giờ chịu ngồi
ngang hàng người khác hoặc chịu làm fan của người khác. Hơn nữa, thuật khống chế
tâm lý của hắn cũng vượt qua khả năng nửa mùa của Tommy. Vì vậy, địa vị của hắn
cao hơn Tommy. Khả năng lớn nhất, hắn đóng vai người dẫn dắt tinh thần. Hắn
không trực tiếp phạm tội, hắn thuần phục Tommy. Hắn có ảnh hưởng lớn đến hành
vi phạm tội của Tommy. Hắn mới là kẻ biến thái ăn thịt người Hoa tươi số 1,
Tommy chỉ có thể xếp thứ hai. Ngoài ra, mục đích của hắn khi đến tìm anh bây giờ
đã rất rõ ràng. Tuy anh đích thân đưa đệ tử của hắn vào tù nhưng giống như em
nói, tham vọng “chinh phục” lớn hơn “trả thù”.”

Sống lưng Giản Dao lạnh toát. “Vậy tiếp theo chúng ta nên
làm gì?”

Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây, sau đó anh quay đầu nhìn cô.
“Bây giờ đã biết rõ động cơ của hắn, chúng ta sẽ chủ động hơn. Anh sẽ về Mỹ một
chuyến để nói chuyện với Tommy. Đó có thể là gốc rễ của tất cả.” Anh ngừng một
lát. “Còn bây giờ, chúng ta cần phải tới thành phố Đồng ngay.”

Giản Dao sững sờ.

Mấy chiếc xe cảnh sát lao nhanh trên đường cao tốc trong đêm
tối. Do không có chuyến bay về thành phố Đồng, đi đường bộ sẽ nhanh hơn, vì vậy
tổ chuyên án quyết định lái xe suốt đêm.

Giản Dao ngồi ở ghế sau ô tô, đằng trước là hai cảnh sát vũ
trang, bên cạnh cô là Bạc Cận Ngôn. Cô đang gọi điện thoại để an ủi mẹ và em
gái.

Sau khi cúp điện thoại, cô thở dài một tiếng, quay sang Bạc
Cận Ngôn. “Lý Huân Nhiên thì sao? Có phải anh ấy cũng gia nhập tổ chuyên án của
cảnh sát địa phương để phối hợp cùng chúng ta?”

Trong xe tối mờ mờ, gương mặt Bạc Cận Ngôn chìm trong bóng tối.
Anh bình tĩnh lặp lại thông tin anh nhận được trước đó: “Cậu ta đang thực hiện
nhiệm vụ ở nơi khác, bây giờ vẫn chưa liên lạc được.”

Giản Dao ngẩn người. Bàn tay cầm điện thoại của cô lạnh
toát. Hai người yên lặng nhìn nhau trong giây lát, cô lại bấm số điện thoại,
nhưng đầu bên kia tắt máy.

Giản Dao cúi đầu, nhắn tin cho Lý Huân Nhiên: “Tình hình khẩn
cấp, khi nào mở máy nhớ gọi cho em.”

Làm xong những việc này, Giản Dao dõi mắt nhìn sắc trời mờ mịt
bên ngoài cửa sổ. Cô tựa vào ghế, không nói một lời. Bạc Cận Ngôn trầm mặc một
lúc, đột nhiên giơ tay kéo cô vào lòng, để cô tựa vào ngực anh.

Giản Dao vòng tay ôm thắt lưng Bạc Cận Ngôn, áp mặt vào ngực
anh. “Trước đây Lý Huân Nhiên cũng thường tắt máy khi làm nhiệm vụ, chắc không
có vấn đề gì.”

“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Bạc Cận Ngôn vang lên trên đỉnh
đầu cô.

Hai người nhất thời im lặng, chỉ có âm thanh đơn điệu của động
cơ và tiếng ma sát trên mặt đường.

Bạc Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Thời gian điều tra vụ tên
ăn thịt người Hoa tươi, anh từng bị uy hiếp.”

Giản Dao từ từ ngẩng đầu, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của
anh.

Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Một dịp ngẫu nhiên, anh nhận được
tin tình báo sai từ đồng nghiệp, một mình đuổi theo Tommy. Những người khác
chưa kịp tới nơi, cơ hội ngày càng mong manh. Trên một con đường ở gần trường
tiểu học, Tommy làm nổ tung một chiếc xe buýt chở học sinh ngay trước mặt anh,
mười mấy học sinh tan xác trong giây lát. Sau đó, hắn bắt anh bỏ súng, lên xe ô
tô của hắn, bằng không, hắn sẽ làm nổ chiếc xe buýt thứ hai.”

Giản Dao im lặng nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh chưa từng nhắc đến
quá trình bị Tommy giam cầm, hóa ra là như vậy.

“Mọi nhân viên FBI, đặc biệt là chuyên gia phân tích hành vi
đều được răn dạy, không thể thỏa hiệp với phần tử khủng bố.” Giọng nói anh trầm
tĩnh như nước trong đêm tối. “Nhưng lúc đó anh đã thỏa hiệp, lên ô tô của hắn.”

Giản Dao siết chặt vòng tay ôm. “Tại sao hôm nay lại anh kể
chuyện này với em?”

Bạc Cận Ngôn cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. “Bởi vì
bây giờ em cần anh.”

Tổ chuyên án đến thành phố Đồng lúc năm giờ sáng.

Bạc Cận Ngôn và những người khác đến thẳng hiện trường vụ nổ,
còn Giản Dao về nhà dưới sự hộ tống của cảnh sát vũ trang. Tận mắt thấy mẹ và
em gái bình an vô sự, tâm trạng căng thẳng của Giản Dao mới dịu đi đôi chút. Bà
Giản và Giản Huyên khó tránh khỏi lo lắng, bồn chồn. Giản Huyên căng thẳng kéo
tay chị gái, hỏi han đủ chuyện. Viền mắt mẹ cô đỏ hoe, nhưng bà vẫn tỏ ra bình
tĩnh khi gặp con gái. Bà không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô nhất định phải cẩn thận.
Giản Dao cảm thấy rất xót xa, cô ôm chặt mẹ và em gái một lúc rồi quay người rời
khỏi nhà.

Giản Huyên đứng trước cửa sổ, dõi theo chị gái chui vào xe cảnh
sát. Cô quay đầu, nói với mẹ: “Mẹ đừng trách chị ấy. Cùng lắm sau này chúng ta
khuyên chị từ bỏ công việc này.”

Bà Giản ngây ra vài giây, mắt lại đỏ hoe. “Chị gái con một
khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ quay đầu. Con cũng thấy bộ dạng vừa rồi
của nó... Mẹ chỉ mong sau này nó đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, mẹ biết ăn
nói thế nào với bố các con...”

Buổi sáng sớm, sắc trời mờ mịt. Giản Dao xuống xe liền nhìn
thấy rất nhiều công nhân đứng bên ngoài sợi dây phong tỏa xưởng pháo. Bên trong
xưởng là một đống xám đen hỗn độn, nhiều cảnh sát đi đi lại lại.

Giản Dao đi đến cổng, gặp một cảnh sát lớn tuổi quen biết
đang cúi đầu, đi nhanh ra ngoài.

“Chú Châu, tình hình thế nào rồi?”

Người cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô. “Giản Dao... Cháu cũng về
đấy à?”

Giản Dao ngẩn người. Chú Châu là đồng nghiệp của bố cô, một
cảnh sát mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng lúc này, khóe mắt ông ngân ngấn nước.

Tim Giản Dao nặng trĩu. Lý Huân Nhiên... Lý Huân Nhiên.

Cô lao vào bên trong. Mấy người cảnh sát đứng ở một góc, giơ
tay lau nước mắt. Bạc Cận Ngôn đứng ở phía trước, cách cô vài bước. Gương mặt
anh lạnh lùng, vô cảm. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn Giản Dao, nơi
đáy mắt tựa hồ có thứ gì đó cuộn trào nhưng anh lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Giản Dao.” Bạc Cận Ngôn nói chậm rãi và rõ ràng. “Em cần
chuẩn bị tâm lý.”

Đầu óc Giản Dao trống rỗng, cảm giác chua xót dội lên ngực.
Cô bất động nhìn Bạc Cận Ngôn, nghe anh nói tiếp: “Đã có kết quả kiểm nghiệm
ADN. Mẩu da lưu lại hiện trường là của Lý Huân Nhiên.”

Giản Dao cảm thấy tim cô như bị đập mạnh hết nhát này đến
nhát khác. Ngực tức nghẹn khiến cô không thở nổi. Hai bàn tay buông thõng bên
người bắt đầu run bần bật. Bạc Cận Ngôn tiến lên một bước, ôm Giản Dao vào
lòng.

Viền mắt Giản Dao nhói đau, nước mắt tuôn trào như dòng suối.

Lý Huân Nhiên... Là Lý Huân Nhiên ư?

Lý Huân Nhiên, người anh từ nhỏ dẫn cô đi chơi khắp nơi, người
đàn ông dịu dàng cười nói sẽ tác hợp cho cô và Bạc Cận Ngôn, người cảnh sát
quên đi bản thân vì sự nghiệp.

Giản Dao nghẹn ngào, không thốt ra lời, người cô bồng bềnh
như trong giấc mộng.

Lúc này, giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Bạc Cận Ngôn
vang lên bên tai cô: “Không phát hiện ra di thư của Lý Huân Nhiên. Anh nghĩ, hắn
không khống chế nổi Lý Huân Nhiên... Bây giờ chỉ có thể kết luận anh ta mất
tích. Chúng ta vẫn còn hy vọng.”

Cảnh sát ở xung quanh đi đi lại lại, sắc mặt ai nấy đều nặng
nề và nghiêm túc. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ôm nhau, không ai nói một lời.

Đúng lúc này, máy di động trong túi áo Bạc Cận Ngôn phát ra
tiếng “bíp” nhẹ, báo hiệu có tin nhắn. Anh ôm Giản Dao bằng một tay, một tay
rút điện thoại ra xem, ánh mắt anh tối sầm. “An Nham.”

An Nham đang ôm laptop ngồi ở một góc làm việc. Nghe tiếng gọi,
anh ta ngẩng đầu, đảo mắt nhìn Bạc Cận Ngôn rồi lập tức rút máy dò cầm tay
trong túi du lịch ở bên cạnh, đi về phía Bạc Cận Ngôn.

Trên màn hình sáng trắng chỉ có dòng chữ tiếng Anh được gửi
từ số điện thoại lạ: “Now it begins[16].”

[16] Có nghĩa
là: Bây giờ mới là bắt đầu.

An Nham nhanh chóng nhận điện thoại, cắm vào máy dò cầm tay,
vừa lần theo định vị tín hiệu vừa lên tiếng hỏi: “Ý của hắn là gì?”

Giản Dao cũng ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ mọng
ngấn nước. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây rồi trả lời: “Mấy vụ trước đây
hắn không trực tiếp gây án. Kể cả vụ án lần này, chúng ta biết hắn có mối liên
hệ với những thủ phạm phóng hỏa, nhưng không có chứng cứ trực tiếp hướng về hắn.”

Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Bây giờ, hắn bắt đầu tự mình
gây án.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3