Hãy nhắm mắt khi anh đến (Tập 2) - Ngoại truyện 1 - 2
Ngoại truyện 1: Câu
chuyện đăng ký kết hôn
Một ngày xuân hoa nở ấm áp, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi đăng
ký kết hôn.
Cục Dân chính không đông lắm. Hai người đi vào cửa trong ánh
ban mai rực rỡ. Phía trước có hơn mười đôi đang xếp hàng. Giản Dao đi lấy số rồi
cùng Bạc Cận Ngôn xếp hàng cuối cùng.
Người bắt đầu đông, nhân viên công vụ đi lại bận rộn, các
đôi nam nữ đều rạng ngời hạnh phúc. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đương nhiên là cặp
thu hút sự chú ý nhất.
Hôm nay, Bạc Cận Ngôn mặc bộ com lê mới toanh được đặt may
riêng. Trang phục màu đen càng làm nổi bật thân hình cao ráo và diện mạo tuấn
tú của anh. Giản Dao mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc buộc cao, trông rất
thanh lịch, tao nhã. Một cặp xứng đôi đứng giữa đám đông, tự nhiên sẽ trở thành
nổi bật nhất. Bình thường, Giản Dao cũng tương đối thu hút ánh mắt của người
xung quanh nhưng cô biết, sự chú ý vào thời khắc này phần lớn xuất phát từ Bạc
Cận Ngôn. Cô cũng không bận tâm, vui vẻ khoác tay anh. Khi ngước lên, cô tình cờ
bắt gặp ánh mắt mang hàm ý của anh dừng lại ở hàng dài đứng phía trước.
“Anh nghĩ gì vậy?” Giản Dao hỏi nhỏ.
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô, ánh mắt có vẻ thâm trầm. Biểu hiện
này chứng tỏ anh đang có chuyện quan trọng. Giản Dao nghi hoặc, cảm thấy hơi
căng thẳng. Cô thuận theo ánh mắt của anh quan sát xung quanh. Phía trước và đằng
sau có mấy chàng trai trẻ, có cả người đàn ông trung niên mập mạp cùng người phụ
nữ của mình xếp hàng. Tất cả không có gì bất thường.
“Sao thế?” Giọng nói của cô càng thấp.
Lúc này anh mới quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng rực. “Anh
không thể không cám ơn số phận đã cho chúng ta gặp nhau.”
Giản Dao ngẩn người, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Sao tự dưng
anh lại bật ra câu nói đầy cảm tính như vậy? Điều này không giống phong cách của
anh. Hay là không khí ở đây cũng ảnh hưởng đến tâm tình của anh?
Đang mải suy đoán, cô lại nghe anh nói tiếp: “Nếu không, đối
tượng em kết hôn cùng hôm nay sẽ là một trong số những người đàn ông tầm thường
kia. Haizz, chỉ nghĩ đến chuyện này là anh không thể chịu đựng được.”
Giản Dao: “...”
Thì ra là vậy.
Câu nói đầy cảm tính gì chứ... Là anh đang kiêu ngạo thì có.
Quá trình đăng ký kết hôn rất đơn giản và thuận lợi. Bỏ ra
chín đồng, đóng con dấu, hai người từ nay về sau trở thành vợ chồng hợp pháp.
Trên đường về nhà, Giản Dao cầm giấy chứng nhận kết hôn màu
đỏ ngắm nghía, trong lòng vô cùng xúc động. Ngược lại, Bạc Cận Ngôn tỏ ra rất
bình thản. Anh bỏ tờ giấy vào túi áo, không liếc qua dù chỉ một lần. Giản Dao
hiểu rõ thái độ của anh bởi kể từ khi cô nhận lời cầu hôn, mỗi lần hai người nhắc
đến việc đăng ký kết hôn hay tổ chức tiệc cưới, anh đều tỏ thái độ có cũng được,
không có cũng chẳng sao.
“Những chuyện đó rất quan trọng với em? Vậy thì làm theo ý
em.” Anh điềm nhiên phát biểu. “Thật ra, lời hứa của anh còn có giá trị hơn bất
cứ sự ràng buộc về mặt giấy tờ nào.”
Cấu tạo bộ não của thiên tài vĩnh viễn khác người bình thường,
Giản Dao hiểu rõ hơn ai hết. Nếu là người đàn ông khác phát biểu câu này, chắc
chắn anh ta không muốn chịu trách nhiệm với bạn gái. Bạc Cận Ngôn xem thường những
thứ về mặt hình thức nhưng anh rất coi trọng lời hứa của mình. Vì vậy, cô cũng
có lòng tin với tương lai của hai người.
Cuối cùng, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn thương lượng và quyết định,
họ sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng không tổ chức tiệc cưới. Nói thật, Giản Dao cũng
không thể tưởng tượng ra cảnh Bạc Cận Ngôn mặc bộ đồ chú rể màu đỏ, đứng giữa hội
trường ồn ào, nâng ly, hàn huyên với mọi người... Thôi khỏi, bỏ qua thủ tục đó.
Sau khi đăng ký kết hôn, Bạc Cận Ngôn quả nhiên không bận
tâm đến tờ giấy mỏng như anh nói. Giản Dao chưa bao giờ thấy anh lấy nó ra xem.
Mấy tối đầu tiên, cô còn lôi ra ngắm nghía. Sau đó, cô định bỏ vào tủ, khóa lại.
Cô quay sang hỏi anh: “Giấy chứng nhận kết hôn của anh đâu rồi? Đưa cho em, em
cất vào tủ.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, cất giọng thản nhiên: “Có cần
thiết không?” Nói xong, anh tiếp tục đọc tài liệu.
Thái độ này hơi bất thường. Giản Dao ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra
vấn đề.
Bạc Cận Ngôn luôn xếp gọn gàng, ngăn nắp những thứ anh coi
trọng. Còn giấy đăng ký kết hôn ư? Không biết anh ném nó vào đâu rồi. Bây giờ
chưa đưa cho cô chứng tỏ anh không tìm ra nhưng lại giữ thể diện, chẳng chịu thừa
nhận điều đó. Đợi lúc anh tìm thấy, tự nhiên sẽ đưa cho cô thôi. Nghĩ đến đây,
Giản Dao không truy vấn nữa.
Một tuần sau.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tới làm việc ở tòa nhà cơ mật nhất
của Bộ Công an. Vì vụ cướp của hàng loạt xảy ra thời gian gần đây, hai người phải
đi họp với mấy chuyên gia của bộ.
Đến cửa, họ tiến hành kiểm tra an toàn như thường lệ. Công
tác kiểm tra an toàn ở nơi này nghiêm ngặt hơn bất cứ chỗ nào. Một máy dò
X-quang lớn, hai cảnh vệ cầm máy quét kim loại đứng gác. Mọi thứ mang trong người
đều phải bỏ ra ngoài, còn phải cởi áo khoác và giày. Vì vậy mỗi khi tới nơi
này, Giản Dao đều không mang theo đồ dùng cá nhân. Có lần đúng lúc cô “đến
tháng”, mấy gói băng vệ sinh phụ nữ bị cảnh vệ nam nhìn thấy, khiến cô rất xấu
hổ.
Phụ nữ được ưu tiên. Người cảnh vệ biết mặt Giản Dao nên cô
nhanh chóng vượt qua cuộc kiểm tra an toàn, đứng một bên chờ Bạc Cận Ngôn. Anh
bình thản thò tay vào túi áo com lê lấy đồ ra ngoài, có một quyển sổ nhỏ, cây
bút Vạn Bảo Long, ví tiền, chìa khóa xe ô tô... và cả giấy chứng nhận kết hôn
màu đỏ nữa.
Giản Dao ngẩn người. Sắc mặt Bạc Cận Ngôn không hề thay đổi,
anh rút gói giấy ăn, điện thoại di động từ túi khác.
Hai người cảnh vệ cũng sững sờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn
họ bắt gặp một người mang theo giấy đăng ký kết hôn vào tòa nhà cơ mật của Bộ
Công an. Một cảnh vệ trẻ tuổi cầm tờ giấy, mở ra xem. Sau đó, anh ta ngẩng đầu
nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. “Hai vị chuyên gia kết hôn rồi à? Xin chúc mừng,
chúc mừng!”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Cám ơn, anh đã kiểm tra xong chưa?”
“Kiểm tra xong rồi.” Hai cảnh vệ vội vàng đẩy đống đồ về
phía anh. Tuy nhiên, vẻ mặt họ vẫn hết sức nghi hoặc như chưa hiểu rõ vấn đề.
Chuyên gia Bạc cầm giấy chứng nhận kết hôn đến Bộ Công an làm gì nhỉ?
Giản Dao đứng bên cạnh, mặt nóng ran. Cô cũng mờ mịt như hai
người cảnh vệ. Hay là anh cần báo cáo với Bộ công an về chuyện kết hôn? Nhất định
là như vậy.
Đợi Bạc Cận Ngôn đi qua cửa kiểm tra an toàn, Giản Dao không
kìm được, hỏi anh: “Sao anh mang cả giấy chứng nhận kết hôn đến đây?”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. “Có vấn đề gì? Chẳng
phải giấy tờ quan trọng nên mang theo bên người hay sao?”
Giản Dao: “...”
Hóa ra là vậy. Khoan đã...
“Những ngày vừa qua anh đều mang theo giấy chứng nhận kết
hôn?” Mặt cô ửng hồng, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào.
“Tất nhiên.”
Hai người tiếp tục đi vào trong. Giản Dao đi sau anh, khóe
miệng cong cong. Người đàn ông này rõ ràng nói những thứ đó không quan trọng,
cũng không đưa cho cô bảo quản. Thì ra ngày nào anh cũng giữ bên người. Tuy
nhiên... làm gì có ai coi giấy chứng nhận kết hôn như giấy tờ tùy thân? Chồng
cô dù thông minh tuyệt đỉnh, từ trong cốt tủy anh luôn là người đàn ông ấu trĩ
nhưng cũng vô cùng kiên định.
Điều này khiến Giản Dao hết sức cảm động. Buổi tối, lúc hai
người ở bên nhau, cô nhiệt tình và chủ động hơn. Bạc Cận Ngôn hết sức hưởng thụ.
Tình yêu của hai người dường như càng nồng đậm sau khi họ đăng ký kết hôn.
Nhưng sự việc này cũng có mặt khiến Giản Dao phải thở dài bất
lực. Gần đây vợ chồng cô thường ra vào Bộ Công an, cô ngày ngày chứng kiến cảnh
Bạc Cận Ngôn rút ra giấy chứng nhận kết hôn. Những người cảnh vệ trực ban khác
cũng nhìn thấy... Thậm chí mấy vị chuyên gia làm việc cùng cũng biết tin bọn họ
đã kết hôn, liên tục chúc mừng và đòi ăn kẹo cưới.
Dù sao da mặt của Giản Dao cũng rất mỏng, cô khuyên anh: “Em
biết anh cho rằng giấy chứng nhận kết hôn rất quan trọng nhưng không người nào
cả ngày mang theo thứ đó. Hay là anh để ở nhà đi!”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, tất nhiên không đồng ý.
Giản Dao hết cách.
Sau đó, sự việc phát triển đến mức...
Một ngày, Giản Dao một mình tới Bộ Công an. Lúc qua cửa kiểm
tra an toàn, cảnh vệ mới đến không quen biết cô. Anh ta vừa định mở miệng hỏi,
người đồng nghiệp ở bên cạnh liền kéo áo anh ta. “Cậu không cần hỏi. Cô ấy là vợ
của người đàn ông ngày nào cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn đi làm.”
Giản Dao ngẩn người. Người đàn ông ngày nào cũng mang theo
giấy chứng nhận kết hôn đi làm... đã trở thành biệt hiệu của Bạc Cận Ngôn?
Anh chàng cảnh vệ mới lên tiếng: “À, hồi còn ở chi cục, tôi
cũng đã nghe qua chuyện này.” Sau đó, anh ta vui vẻ nói với Giản Dao: “Giấy chứng
nhận kết hôn của chị đâu? Chị mau bỏ vào ô kiểm tra đi.”
Giản Dao đỏ mặt. Trời ạ, cô đâu phải là Bạc Cận Ngôn, làm gì
có thói quen khác người đó cơ chứ?
Ngoại truyện 2: Đại học
Maryland
Năm thứ hai sau khi kết hôn. Giản Dao nhận được giấy gọi học
tiến sĩ ngành tâm lý tội phạm của Đại học Maryland như ước nguyện. Theo kế hoạch,
Bạc Cận Ngôn cũng đi Mỹ cùng vợ, tuy nhiên với tư cách là phó giáo sư của Đại học
Maryland.
Trước đó, Giản Dao từng đắn đo: “Anh định đi thật sao? Em có
thể về nước vào kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông mà. Anh cũng có thể sang Mỹ thăm em.”
Cô nghĩ đến vấn đề này là bởi với thân phận chuyên gia của Bộ Công an, dù Bạc Cận
Ngôn đi Mỹ cũng không thể tham gia điều tra các vụ án của FBI. Chỉ mỗi việc dạy
học, chẳng phải sẽ rất tẻ nhạt hay sao?
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. “Em quên mất lời ước hẹn của
chúng ta lúc anh cầu hôn rồi à?”
Giản Dao hồi tưởng lời cầu hôn của anh, cô lắc đầu. “… Ước hẹn
ư?”
Bạc Cận Ngôn cúi xuống hôn vợ một hồi rồi mới bình thản đưa
ra đáp án: “Bằng cả sinh mệnh và trí tuệ của anh.”
Thiếu một ngày cũng không hoàn chỉnh. Vậy mà cô còn muốn xa
nhau mấy tháng trong mấy năm trời?
Giản Dao ngẩn người, chợt hiểu ra vấn đề. Trong lòng tràn ngập
cảm giác ngọt ngào như mật ngọt, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực. “Câu
trước là gì?”
Bạc Cận Ngôn hiểu ý vợ. Giọng nói trầm thấp của anh có sức gợi
cảm đến mê hoặc mà chính anh cũng không nhận ra: “Anh yêu em.”
Hai người lại quấn quýt một lúc, Giản Dao đột nhiên nhớ ra một
chuyện, hỏi Bạc Cận Ngôn: “Sau khi anh đi, công việc ở Bộ Công an sẽ thế nào?”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Để học trò làm thay.”
Học trò anh mới thu nhận là nữ thần thám Hứa Hủ[27] ở
thành phố Lâm.
[27] Nữ chính
trong tiểu thuyết Nếu ốc sên có tình
yêu của Đinh Mặc.
Giản Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Không tồi. Nhưng anh Quý Bạch,
chồng chị ấy liệu có đồng ý không? Bởi chị ấy mà đến Bắc Kinh thì vợ chồng họ mỗi
người một nơi.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái. “Em quan tâm đến
chuyện đó làm gì?”
Tháng Tám, ở bang Maryland, bầu trời trong xanh như dải lụa,
bãi cỏ mềm mại như tấm thảm nhung. Trong trường Đại học Maryland, tòa giảng đường
màu nâu đỏ vừa tao nhã vừa trang nghiêm. Giản Dao ngồi ở dãy bàn đầu tiên của
khu giảng đường, tay chống cằm ngắm Bạc Cận Ngôn đang giảng bài bằng tiếng Anh
lưu loát trên bục giảng.
Mỗi lần đến tiết học của anh, cô đều cảm thấy rất vui. Bởi
cô có thể lén lút quan sát xem cà vạt của anh có chỉnh tề hay không, phối màu
áo sơ mi đạt hiệu quả ra sao? Bóng lưng của anh lúc quay lên viết bảng rất tuyệt…
Trong khi đó, Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn không thoải mái, dễ
chịu như bà xã. Bởi vì mấy lần anh bố trí hoạt động trắc nghiệm, khi đi về phía
cuối giảng đường, anh luôn nghe thấy lời bàn tán của đám thanh niên trẻ tuổi thừa
hoóc môn:
“Cậu thấy cô gái Trung Quốc kia chưa? Cô ấy rất đáng yêu.”
“Ừ, cô ấy còn rất gợi cảm.”
“Tôi nhất định sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên hẹn cô ấy
đi chơi.”
Giản Dao vốn là người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì vậy
cô đã thỏa thuận với Bạc Cận Ngôn từ trước, tốt nhất không tiết lộ quan hệ của
hai người ở trong trường để tránh phiền phức.
Bạc Cận Ngôn tuy hận đến mức không thể đuổi mấy thằng nhóc
ra khỏi giảng đường nhưng anh là người vô cùng công bằng và nghiêm túc trong
công việc. Do đó, anh đành nhẫn nhịn, lạnh lùng vô cảm rời đi.
Nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn của nó. Một buổi trưa, hết
giờ học, Bạc Cận Ngôn ngồi trong xe ô tô, đợi bà xã cùng đi ăn trưa như thường
lệ. Từ xa, anh đã nhìn thấy một cậu thanh niên cao lớn tóc vàng đi theo sau Giản
Dao. Đó chính là cậu sinh viên muốn làm “người đàn ông đầu tiên hẹn cô ấy đi
chơi”.
Nơi khóe mắt Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười vô cùng lạnh lẽo.
Anh đẩy cửa, bước xuống xe.
Thật ra Giản Dao cũng rất bực. Cậu sinh viên tóc vàng tên
Sam tuy hóm hỉnh, đáng yêu nhưng cứ bám riết lấy cô. Giản Dao nghiêm mặt nói với
cậu ta: “Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi. Tôi sẽ không hẹn hò với bất cứ người
nào, chào cậu!”
Chàng thanh niên không tin, hỏi dồn: “Cô kết hôn rồi? Cô nói
đùa phải không? Trông cô cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.”
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn tiến lại gần.
Bạc Cận Ngôn là người đi đâu cũng tỏa sáng, dù là trước kia
hay bây giờ. Anh đột nhiên dừng bước trước mặt hai sinh viên, lập tức thu hút
ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh.
Sam cũng rất bất ngờ. “Chào Phó giáo sư Bạc!”
Giản Dao tròn mắt nhìn anh. Sắc mặt Bạc Cận Ngôn không thay
đổi, anh chỉ cười nhạt. “Chào cậu, hai người định làm gì?”
Sam càng bất ngờ, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười trả lời: “Em định
cùng Jenny đi ăn trưa. Phó giáo sư thì sao?”
Bạc Cận Ngôn gật đầu. “Tôi cũng định cùng vợ tôi đi ăn
trưa.”
Giản Dao giơ tay ôm mặt. Thôi xong rồi, giọng điệu lạnh nhạt
này chứng tỏ anh đang tức giận. Cô muốn mau chóng bỏ đi, nào ngờ câu nói của Bạc
Cận Ngôn đủ gây nên sóng gió. Giảng viên và sinh viên ở xung quanh đều xúm lại.
“Phó giáo sư Bạc đã kết hôn? Xin chúc mừng!”
“Vợ của Phó giáo sư Bạc cũng là người Trung Quốc à?”
“Vợ Phó giáo sư nhất định rất xinh đẹp.”
“Tôi rất muốn gặp vợ Phó giáo sư…”
…
Trước những câu nói đầy vẻ hiếu kỳ, Bạc Cận Ngôn chỉ đáp bằng
một câu đơn giản: “Xin cảm ơn.”
Mặt Giản Dao như sắp rớt xuống đất. Cô đang cúi đầu lặng
thinh, đột nhiên một cánh tay dài đưa tới trước mặt cô.
Sau đó, xung quanh im lặng như tờ.
Giản Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạc Cận
Ngôn. “Chúng ta đi ăn cơm.”
Giản Dao đáp khẽ: “… Vâng.”
Bạc Cận Ngôn lại quay sang Sam. “Hình như vợ tôi quyết định
đi cùng tôi.”
Sam ngạc nhiên. “Hả?”
Sau đó, hai vợ chồng Bạc Cận Ngôn tay nắm tay, rời đi như ở
chốn không người.
Đám đông mãi mới định thần lại được. Trời ạ, mỹ nữ người
Trung Quốc là vợ của Phó giáo sư Bạc! Người Trung Quốc quả nhiên thoáng hơn trước,
thầy trò có thể yêu nhau.
Sam vẫn đứng im như hóa đá. “Như vậy là… vừa rồi tôi định hẹn
hò với vợ Phó giáo sư Bạc ngay trước mặt Phó giáo sư?”
Đó là Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn nổi tiếng ác ma máu lạnh.
Tuy nhiên, đến cuối học kỳ, Sam vẫn đạt kết quả loại A. Chỉ
có điều cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt của Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn mỗi khi nhìn
mình lạnh lẽo như băng tuyết ở Alaska.
Người Mỹ thích tổ chức party. Đối với loại hoạt động này, Bạc
Cận Ngôn không bao giờ tham gia, anh luôn từ chối bằng một câu: “Tôi không biết
khiêu vũ, tôi không có hứng thú.” Vì vậy người của Đại học Maryland đều biết
Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn là người ngoài hành tinh, không có khả năng tham dự
party.
“Tuy anh ta là thiên tài nhưng đến khiêu vũ cũng không biết,
khả năng xã giao đúng là thoái hóa.” Mọi người nhận xét như vậy.
Kể từ khi Giản Dao đến Mỹ, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.
Cô là người có tính cách thân thiện, hòa nhã, lại đeo mác
“phu nhân của Phó giáo sư” nên có không ít bạn bè. Giản Dao đương nhiên thường
xuyên nhận được lời mời tham dự party.
Trước hôm lần đầu tiên đi dự party, Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn:
“Họ mời vợ chồng chúng ta, anh có đi không?”
Câu trả lời của Bạc Cận Ngôn ngàn năm bất biến: “Anh không
đi.”
Giản Dao cũng không bắt ép.
Cho đến lúc sẩm tối, Giản Dao đứng trước gương thử váy dạ hội.
Cô diện bộ váy dài màu xanh da trời, phần ngực có đường viền màu bạc, sợi dây
đai thắt chặt đáy lưng ong. Cô đang đeo sợi dây chuyền thì đằng sau đột nhiên
xuất hiện đôi cánh tay bóp bờ vai trần của cô.
“Anh không đi thật sao?” Giản Dao nháy mắt.
“Nếu em đã muốn, anh sẽ đi cùng em.” Sắc mặt Bạc Cận Ngôn vẫn
thản nhiên như không.
“Được thôi.” Giản Dao quay người, ôm cổ Bạc Cận Ngôn, đặt một
nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh.
Ha ha… Quả nhiên anh đã bị cô dụ dỗ thành công.
Không khí của buổi tiệc rất náo nhiệt. Bạc Cận Ngôn mặc com
lê chỉnh tề, thu hút sự chú ý của đám đông. Giản Dao cũng không bám lấy Bạc Cận
Ngôn, cô cùng mấy người phụ nữ vui vẻ trò chuyện. Không bao lâu sau, một người
đẹp gợi cảm tiến lại gần, mời anh khiêu vũ.
“Có được không, Phó giáo sư Bạc?”
Tuy bình thường Bạc Cận Ngôn thường ăn nói độc miệng nhưng
anh độc miệng theo kiểu có phong độ. Trong tình huống này, anh cũng không tỏ ra
quá đáng khiến đối phương mất mặt mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không biết.
Tạm biệt.”
Mặc dù vậy, giọng nói của anh cũng đủ khiến đối phương mất hết
thể diện. Lạnh lùng nói “tạm biệt” chẳng khác nào tránh cô ta như tránh rắn rết?
Sau mấy lần như vậy, Giản Dao không kìm nổi, quay về chỗ Bạc
Cận Ngôn, ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Em có thể dạy anh…”
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô, không lên tiếng.
Giản Dao đành để mặc anh. Sau đó, có người mời cô khiêu vũ,
đó là một giảng viên của trường đại học, vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn. Giản Dao
có ấn tượng tốt về anh ta. Bạc Cận Ngôn còn chưa lên tiếng, cô đã đưa tay cho
người ta. Sau đó, cô quay đầu, mỉm cười với Bạc Cận Ngôn rồi đi theo người đàn
ông vào sàn nhảy.
Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc du dương. Bạc Cận Ngôn làm mặt
lạnh, cầm ly rượu vang, ngồi trên sofa, chứng kiến cảnh vợ yêu của mình và người
đàn ông chẳng biết chui từ đâu ra, trông rất không vừa mắt khiêu vũ.
Anh đột nhiên đặt ly rượu xuống, đứng dậy, đi vào sàn nhảy.
Động thái của Bạc Cận Ngôn thu hút sự chú ý của không ít người. Tuy nhiên, Bạc
Cận Ngôn chẳng để ý đến bất cứ người nào, đi thẳng đến chỗ Giản Dao.
Đúng lúc bản nhạc kết thúc, người đàn ông đỡ tay Giản Dao, lịch
sự hỏi: “Thêm một bản nữa chứ?”
Giản Dao mỉm cười định trả lời, sau lưng đột nhiên vang lên
giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Tôi có thể…?”
Giản Dao kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn nhếch
miệng, rất phong độ cúi người, giơ tay mời cô khiêu vũ.
Đám đông xung quanh tròn mắt kinh ngạc, thậm chí quên mất
mình đang khiêu vũ, chăm chú quan sát bước nhảy đầu tiên của Phó giáo sư Bạc.
Trên sàn nhảy chỉ còn lại vợ chồng Giản Dao. Âm nhạc lại nổi
lên, là điệu tango có tiết tấu nhanh. Phó giáo sư Bạc Cận Ngôn máu lạnh chuẩn bị
nhảy tango?
Dưới ánh đèn, Bạc Cận Ngôn cầm tay Giản Dao, thân hình cao lớn
của anh đổ bóng dài kiêu ngạo. Hai người bắt đầu xoay tròn theo điệu nhạc. Động
tác nhảy của anh rất uyển chuyển, tao nhã và gợi cảm. Điều duy nhất khiến những
người xung quanh cảm thấy không ăn nhập là bước nhảy của Phó giáo sư Bạc rất cuốn
hút nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh lùng. Chỉ khi nào hướng về phía vợ, anh mới bộc
lộ vẻ dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Giản Dao
hết sức hưng phấn, ôm chặt thắt lưng chồng. “Chẳng phải anh không biết khiêu vũ
hay sao? Không ngờ anh nhảy giỏi thế.”
Nghe thấy lời khen của vợ, nơi khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện
ý cười. “Sao anh có thể không biết trò vận động đơn giản này?”
“Thế thì tại sao trước đây anh không chịu khiêu vũ?” Giản
Dao hỏi.
“Em không cảm thấy khiêu vũ là một trò vô bổ hay sao?”
“Vậy à…” Giản Dao cười híp mắt. “Bây giờ anh còn muốn nhảy nữa
không, em nghe anh?” Cô nói rồi tiến lên một bước, dính chặt vào người anh.
Bạc Cận Ngôn lặng thinh, ánh mắt anh di chuyển theo đường
cong mềm mại trên người vợ yêu trong bộ váy dài gợi cảm.
Giản Dao quay người, định kéo tay anh đi ra ngoài thì eo đột
nhiên bị siết chặt, cô lại một lần nữa bị anh ôm vào lòng.
“Anh muốn nhảy.” Bạc Cận Ngôn cất giọng chắc chắn như đinh
đóng cột.
Giản Dao nép vào lòng anh, cười tủm tỉm.
Không biết ai vừa nói khiêu vũ là trò vô bổ? Đây là lần thứ
hai anh phá lệ vì cô trong ngày hôm nay.
Quả nhiên giống như trước khi kết hôn, chỉ cần cô mặc váy dạ
hội để lộ vai gì đó thì lập tức trở thành vũ khí có sức sát thương rất lớn với
Bạc Cận Ngôn. Là một người phụ nữ, cô thật sự có cảm giác mình đạt được thành tựu.
Tuy nhiên, cũng trong buổi tối hôm nay, Giản Dao mới biết,
việc cô thỉnh thoảng mặc đồ gợi cảm đối với Bạc Cận Ngôn mà nói, sức sát thương
không chỉ lớn ở mức bình thường.
Sáng hôm sau, Giản Dao buồn bực nằm trong chăn, người mềm
nhũn chẳng buồn nhúc nhích, trên người đầy dấu vết do người nào đó để lại. Còn
Phó giáo sư Bạc sảng khoái đứng bên cạnh giường. “Sau này nếu có vũ hội, anh sẽ
cố gắng dành thời gian đưa em đi.”
“Tại sao?”
“Em không cho rằng chuyện này rất thú vị?”
Giản Dao hết nói nổi.
Tiểu thư Giản Dao, đối với người đàn ông hai mươi sáu tuổi mới
được “bóc tem”, xin hãy thận trọng trước khi khiêu khích anh ta!