Lỡ hẹn mùa thu - Chương 19
Chương 19: Em tin rằng mình sẽ yêu
anh!
Âm nhạc mãi
là thứ thuốc chẳng biết lành hay độc. Một mình, cafe văn phòng và những câu từ
tròn trịa của Hà Trần trong người câu bóng vang vọng. Thanh Tịnh thả lỏng tâm
trạng nhìn về đoạn đường quen lọt thỏm sau ô kính dầy. Bầu trời qua một tầng
ngăn cách chỉ còn là một màu xám xịt, vừa lạ vừa quen và Hà Nội tím lịm trong
cái rét ban mai chẳng hiểu sao dấy lên lòng cô cảm giác vừa đau vừa hạnh phúc.
Và như thế, đang yên đang lành cô lại thấy lòng mình buồn lại nguyên một thể những
nỗi buồn xưa cũ. Đã lâu rồi cô không thích phơi ra hết tâm sự của mình với ai.
Tròn 30, bắt đầu biết sợ đánh giá, bị dò hỏi và có lúc sợ nhắc lại những chuyện
đã qua chỉ bởi rất có thể người ta sẽ nghĩ rằng cô còn vướng bận chuyện cũ. Kỳ
thực, đã quá lâu rồi, cô chẳng còn vướng tâm...
" Chị!"
Tiếng gọi của Thanh Giang kéo cô ra xa khoảng không gian hoài niệm, cô khẽ quay
người nhìn em đáp lời:
" Sao thế? Mới sớm ra mà mặt đã tiu nghỉu vậy là sao?"
Đặt tập tài liệu về bàn làm việc của chị, Thanh Giang khẽ nói:
" Em rất tiếc nhưng dự án về UFJ chắc chị phải giao cho người khác rồi."
Đẩy đưa chiếc ghế, Thanh Tịnh trầm tư, ánh mắt cô xoáy sâu về phía đối diện khiến
Thanh Giang giấu không nổi những điều khó nói trong hốc mắt. Chống tay đọc những
nghi ngại trong mắt em, Thanh Tịnh dịu giọng mở lời:
" Chị chưa bao giờ hết rùng mình khi nghĩ về những ngày mùa đông của ba
năm trước. Đó là khi anh Long ngã xuống trên đường Cát Linh và mãi mãi không
còn có thể tỉnh lại dù chị đã cố để gọi bao lần. Hai tháng trước ngày anh Long
mất, cách đó một con đường cắt ngang, bạn thân của chị cũng đã đắng lòng khi chứng
kiến chồng chưa cưới của nó đi về một thế giới khác. Khi đó chị đang ở Thái
Lan, thật không nghĩ những ngày tuyệt vọng ấy có lúc đến với mình...
Khi chị về nước thì người bạn thân ấy đã không còn ở Hà Nội, nghe nói đã sang
Nhật. Lúc đó chị không nghĩ được nhiều chỉ nghĩ phải ở lại nơi này bởi sâu
trong tâm vẫn mong thấy hình ảnh anh ấy hiện diện trong những con đường chị đi,
trong từng mùi hương quen thuộc của thành phố khi mùa đổi khác, trong những bản
nhạc quen của quán cafe hai đứa hay ngồi... Chỉ cho gần đây, khi gặp lại người
bạn xưa, cô ấy rạng ngời trong hạnh phúc khiến chị tự hỏi: " Nếu chị cũng
bỏ lại nơi này cùng hoài niệm....?"
Chị biết trong em luôn có một ai đó tồn tại nhưng em phải nhớ có một số người
vĩnh viễn đến cuộc đời chúng ta chỉ để trở thành người hôm qua mà không thể là
ngày mai. Chị biết UFJ sẽ khơi lại trong em nhiều thứ đã ngỡ chôn vùi nhưng em
ơi, để đi qua ngày dài thương nhớ ta phải đương đầu cùng nó. Đương đầu để dứt hẳn
với hoài niệm đã qua..."
" Chắc chẳng dứt nổi đâu chị à. Thành phố này quá nhỏ, mới hôm qua thôi em
đã gặp lại người xưa. Ba năm, ngỡ như vừa quay người đã liền gặp lại. Em không
mạnh mẽ như em đã tưởng....nên chị hãy để em rút khỏi dự án này."
Không giấu nổi ngạc nhiên, Thanh Tịnh khẽ thốt lên:
" Anh ta thấy em chứ?"
Gật đầu, giọng Thanh Giang buồn buồn:
" Dạ. Không những thấy mà còn thấy tường tận. Anh ấy nói đã từng lục tung
Sài Gòn để tìm em và không ngờ em lại ở Hà Nội. Những lời anh ấy nói mãi mãi là
viên kẹo bọc đường chỉ tiếc em đã đi qua tuổi của một đứa trẻ tin rằng người tốt
không nói dối. Mạnh mẽ em có đã sống hết cho ba năm qua, giờ đây em chẳng còn
có thể nắm lại bàn tay ấy một lần nữa dù rằng đó là bàn tay em ngày đêm thương
nhớ. Suy cho cùng có những người trong cuộc đời ta chỉ được thương nhớ rồi....để
đấy. Bởi ngay cả việc đau khổ vì họ, mình cũng bị tước mất quyền từ rất lâu rồi."
Ngừng một lát, thoáng nhìn chị rồi Thanh Giang nói tiếp:
" Bởi thế em quyết định cho mình thêm một cơ hội, sẵn lòng để một người mới
bước vào."
" Người mới? Dương - Tuấn - Kiên? Em yêu cậu ấy sao?"
" Em không biết!"
Thanh Tịnh ngỡ ngàng, đó chẳng phải là điều cô muốn hay sao? Cớ sao khi nghe
chính Thanh Giang nói sẽ yêu lại khiến cô bàng hoàng đến vậy?
" Giang. Em chắc là em yêu anh ta chứ? "
" Chị là người duy nhất che chở cho em trong thành phố này, cũng là người
chứng kiến vết thương của em lên da non cho đến khi thành sẹo. Em nghĩ chị thừa
hiểu câu trả lời là.........không. Vậy sao chị vẫn hoài nghi hỏi lại? Kỳ thực,
em không biết! Em thật sự không biết mình có yêu Tuấn Kiên không!"
" Thanh Giang. Em điên rồi, em không thể....Tình yêu đâu phải là lửa mà em
có thể thử cầm để rồi bỏng tay. Em có biết là.... Thôi bỏ đi. Chị chỉ có thể
nói chị phản đối việc em liều mình bước vào một mối quan hệ khi chính em không
biết tên gọi của nó là gì!"
" Em chỉ muốn tìm một người có thể bước cùng em để khỏa lấp nỗi trống tạm
thời mà bất kỳ thứ gì cũng không thể nhét vừa. Khi ấy em sẽ không còn phải nặn
ra trong đầu mình muôn vàn dấu hỏi, những tham vọng vô cớ vô duyên về con người
kia. Em tin và chờ đợi vào một kết thúc ý nghĩa mà Dương Tuấn Kiên có thể mang
đến."
" Em đang lợi dụng cậu ấy để quên đi người cũ, em có nghĩ thế không?"
" Lợi dụng? Có phải chị sợ anh trai em nghĩ như vậy nên đã không dũng cảm
để cho mình một cơ hội chạm vào hạnh phúc hay không? Chị, có phải chị đã hoang
mang về bản thân quá nhiều hay không? Đó chính là rào cản lớn nhất ngăn chị bước
vào một mối quan hệ mới. Chúng ta đã để lòng mình ngủ vùi quá lâu rồi, hãy để
tình yêu thức dậy đi thôi...Để yêu một người cần phải để người ấy gần mình thêm
chút nữa, em không lợi dụng anh ấy! Em nghĩ vậy! "
" Cậu ta có chịu nổi khi biết em luôn ôm một quá khứ to rộng và vĩ đại
trong lòng không?"
" Chỉ cần anh ấy ôm chặt em là đủ, còn quá khứ đó đâu nghĩa lý
gì...!!!"
Thanh Tịnh thấy mắt mình nhòe đi khi nghe em nói, trong sự xúc động khóe môi cô
cong lên cười. Có gì phải hồ nghi khi đó là điều sáng suốt, chỉ cần Thanh Giang
hạnh phúc cô cũng thấy nhẹ lòng. Muốn nói điều gì đó nhưng tiếng chuông tin nhắn
của Thanh Giang khẽ kêu, nụ cười trên môi em khiến cô không nỡ nhắc về người đã
cũ. Hãy cứ để tình mới khiến em gái cô vui, chỉ cần vậy thôi...
Thanh Giang đưa điện thoại lên nghiêng qua nghiên lại, cười giòn tan cùng Thanh
Tịnh rồi cô sải bước về phòng làm việc của mình. Nhấp nháp miếng bánh táo thơm
kem, cô không giấu được ngọt ngào trên khóe môi khi đọc tin nhắn Tuấn Kiên gửi
đến.
"Ngày kia, Nick Duong đi đến một ngã ba đường và thấy chú mèo Cheshire
đang ngồi trên cây.
Nick hỏi: - “Tôi nên đi đường nào đây?”
- “Anh muốn đi đâu?” - Chesire đáp.
- “Đến trái tim của một cô gái.... ”, Nick đáp.
P/S: Josie! Hãy dẫn lối cho anh bước đến trái tim em!"
Cô không trả lời tin nhắn của anh mà đợi tới lúc gần nghỉ trưa, cô gọi cho anh.
" Chúng ta...."_Tuấn Kiên không thể nói tiếp khi mà hình ảnh Thanh
Giang bất chợt xuất hiện trong cuộc gọi đến. Cười trừ với nhân viên, Tuấn Kiên
khẽ nói:
" Mình xin phép, ok?"
Cả đám người thở phào rồi hưởng ứng: " Sếp cứ tự nhiên..."
Anh vẫn ngồi lại giữa bàn họp thay vì bước ra ngoài, giọng anh dịu dàng khi
nghe máy:
" Anh đang họp!"
Thanh Giang quấn lọn tóc rủ xuống trước ngực, cô khéo làm nũng:
" Oh! Muốn gặp người ta nhưng người ta bận mất rồi còn đâu! Anh họp tiếp
đi, em không phiền nữa."
Như sợ cô tắt máy, anh vội hốt hoảng:
" Anh họp xong rồi. Anh sẽ đến để em có thể nhìn thấy anh, ngay lập tức..."
Thanh Giang bấm bụng cười, cô cố tình hỏi lại anh vẻ không tin:
" Thật là anh họp xong rồi?"
" Thật mà!"
Tuấn Kiên tắt máy mới hay có bao ánh mắt ngây ngốc nhìn mình. Dường như trong mắt
họ anh đã trở thành người khác. Nhanh chóng, cả phòng lại đồng loạt:
" Sếp! Họp xong rồi sao? "
Không chờ anh trả lời cả đám người ù té mang tài liệu bỏ chạy còn anh bật cười
rồi vội vàng tìm chìa khóa xe bước về thang máy.
Sofitel!
Tuấn Kiên cẩn thận cắt nhỏ từng miếng bít tết rồi đẩy chiếc đĩa về phía Thanh
Giang. Cô cười rồi cúi đầu khẽ nói:
" Thật không tin nổi rằng vẫn còn một người đàn ông hoàn hảo như anh chưa
thuộc về ai."
" Bởi vì chuỗi ngày đã qua anh vẫn luôn mong chờ em đến..."
Cô nhún vai đáp lại:
" Sến quá chàng ơi! Đừng làm như em là căn nguyên của mọi tội lỗi chứ..."
Ngả người về sau ghế, anh nhìn cô và bật cười:
" Em vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh sáng nay!"
Ánh mắt cô trong veo hiển hiện rõ hình anh trong đó, không gian nên thơ của hai
người trôi miên man trong giai điệu của Let's start from here. Anh lắc đều ly
vang trên tay còn cô nhìn anh, đắn đo những điều muốn nói...
" Tuấn Kiên. Nếu một ngày anh nhận ra em không phải là người con gái anh
mong đợi xin hãy đừng ngần ngại nói ra. Em sẽ ra đi..."
" Anh không muốn em nhắc đến những điều không vui như thế...."
" Anh có biết là em...."
Khẽ nhíu mày, đặt ly rượu sang một bên, anh nắm lấy bàn tay cô, giọng anh trầm
lại:
" Anh biết thảng hoặc trong em vẫn có ai đó tồn tại. Anh biết đó là mối
tình đầu của em hoặc có thể lắm, đó là một người em từng yêu sâu đậm. Nhưng chẳng
ai có thể giữ mãi được quá khứ vẹn nguyên và lấp lánh nhất là khi anh rất có niềm
tin vào chuyện đôi mình."
" Em cũng vậy..."
Vờ như không hiểu lời cô nói, anh nghiêng đầu hỏi lại:
" Em cũng gì cơ?"
Cô khẽ rút tay về nhưng anh vẫn giữ chặt không buông, ánh mắt anh tràn ngập niềm
vui thích.
" Nếu em không chịu nói thì anh đành phải giữ chặt tay em để làm tin vậy..."
" Thôi mà! Em nói, em nói là được chứ gì? Em - cũng - có - niềm - tin - rất
- lớn...Em tin rằng mình sẽ yêu nhau!"