Lan Lăng Vương (Tập 1) - Chương 4 - Phần 2

4.

Vầng trăng treo lơ lửng. Trên nền trời xanh thẫm điểm xuyết vài ngôi sao, trong không khí thoang thoảng, hơi lạnh của trời đêm.

Tôi đứng trong cơn gió lạnh lẽo dưới cổng thành, gió cuốn tà áo màu xanh khói của tôi lên, nhìn từ xa như một chú bướm đang nhảy múa.

Thời gian chờ đợi luôn trôi qua thật khó khăn, tôi chắp tay đi đi lại lại, trên mặt là một nụ cười mong ngóng, bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa. Đôi giầy thêu đạp lên phiến đá xanh, phát ra âm thanh khe khẽ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc trời đã nhạt dần, ánh sao cũng tối dần.

Chờ đợi, mong ngóng, tôi bắt đầu thấy nóng ruột.

Vầng trăng sáng dần chếch về phía Tây, canh tư đã qua.

Sự nhiệt tình trong lòng nguôi dần từng chút một, nụ cười hân hoan cũng dần trở nên chát đắng, tạo thành một nét mặt không cam tâm và cũng chẳng dám tin.

Lúc này trời đã gần sáng, chàng… vì sao vẫn không tới?

Vậy mà tôi vẫn chờ mãi, chờ mãi, chờ cho tới khi tia sáng đầu tiên ló rạng, bầu trời phương Đông dần được phủ một màu trắng nhợt, lúc này tôi mới tin, chàng sẽ không tới…

Ngồi dựa lưng vào tường thành, ôm chặt đầu gối, nước sương thấm ướt y phục, cảm thấy hơi lạnh. Trái tim tôi như có một lỗ đen khổng lồ, lạnh lẽo nhấn chìm tôi. Bỗng dưng tôi nghe thấy hơi thở rất nhẹ, cảm giác thấy hơi ấm từ người khác, kinh hãi phát hiện ra sau lưng có người, tôi mừng thầm, vội vã đứng phắt dậy, quay người lại, khóe mắt vẫn còn vương một giọt lệ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười hân hoan.

Khi nhìn rõ người trước mặt, ngọn lửa trong tim đột nhiên tắt ngúm, khóe môi nhếch lên hạ xuống, sự mong ngóng trên gương mặt biến thành vẻ thất vọng. Đồng thời trong đầu cũng dấy lên một tia kinh ngạc. Vì sao lại là chàng ta?

Thân hình cao ráo của người trước mặt dần dần bị ánh bình minh bao phủ, tạo thành một cái bóng tuyệt đẹp, cẩm y kim quan, đôi mắt sáng bừng, so với vẻ tiều tụy vì một đêm không ngủ của tôi, trông chàng càng thêm khí phách.

Là Vũ Văn Dung.

Thấy giọt nước mắt và biểu cảm thoáng chút thất vọng của tôi, trên mặt Vũ Văn Dung thốt nhiên kinh ngạc, ngay sau đó chuyển thành một sự giận dữ thâm trầm, lạnh giọng nói: “Nàng sẽ giải thích cho ta chứ?”

“Chàng muốn nghe điều gì?” Tôi cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi ngược lại, cảm thấy toàn thân mình không chút sức lực, trái tim bị một màn sương mờ che phủ, chẳng muốn dây dưa với chàng.

“Nghe nàng nói vì sao lại tự ý rời khỏi phủ, vì sao lại ăn mặc lộng lẫy như thế này để rồi khổ sở chờ ở đây cả đêm, vì sao nhìn thấy ta lại có biểu cảm như vậy?” Vũ Văn Dung đi tới trước mặt tôi, siết chặt cằm tôi, nâng lên, hàng lông mày kiếm nhướng lên, nhấn rõ từng tiếng.

Tôi bị chàng ta siết mạnh, đau nhói, trong lòng vốn đã không vui, khóe mắt nóng bừng, nước mắt sắp trào ra đến nơi. Nhưng chàng càng hung dữ thì tôi lại càng không chịu thua kém, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, tôi dịu giọng nói: “Ôi, Tư Không đại nhân từ lúc nào bắt đầu quan tâm tới hành tung của Thanh Tỏa vậy? Trong mắt chàng, chẳng phải ta là kẻ có cũng được, không có cũng được, mà tránh được thì càng tốt sao?” Nói rồi ánh mắt tôi nhìn chàng ta đầy châm biếm, nhướng mày lên lạnh giọng nói: “Chàng và ta có quan hệ như thế nào thì ai cũng biết!”

Vũ Văn Dung khựng lại, hai mắt nhìn tôi trân trối một hồi lâu, tôi cũng lặng lẽ và chán nản nhìn lại. Giây lát sau, chàng hằn học buông tôi ra, nhướng mày cười lạnh: “Được, vậy nàng nói xem, ta và nàng là quan hệ gì?”

Trong lòng tôi tràn đầy ấm ức mà không nơi phát tiết, lúc này trái tim đã nguội lạnh, bất chấp hậu quả, nói thẳng: “Ta là tì thiếp mà Vũ Văn Hộ tặng cho chàng, làm gì có chuyện chàng thật lòng đón nhận? Sợ ta giám sát chàng, sợ ta nhìn thấu dã tâm của chàng, ngoài mặt thì đối với ta rất tốt, nhưng âm thầm để mặc những ả đàn bác khác đối xử không ra gì với ta. Vũ Văn Dung, không thích thì đừng lấy, hà cớ gì phải làm lỡ cả cuộc đời của người khác?”

Có phải là nam nhân trong thiên hạ đều là phường phụ tâm bạc hạnh? Nguyên Thanh Tỏa thực sự một lòng một dạ yêu thương chàng ta sâu sắc, sống trong tòa Như Yên Các bé nhỏ chờ đợi, mong ngóng được gặp chàng ta giây lát, nhưng thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là tiếng hoan lạc của chàng ta với người phụ nữ khác, cuối cùng vẫn bị My chủ nhân đang đắc sủng đánh cho thừa sống thiếu chết. Sự đấu tranh chính trị của đám nam nhân thì liên can gì tới người con gái hiền hòa, bé nhỏ và yếu ớt ấy? Nếu bắt Đoạn Mộc Liên tôi bị cầm tù cả đời trong khoảng bầu trời bốn góc ấy để giữ một gã đàn ông mà mình không yêu, cả ngày phải đấu trí với đám phụ nữ nanh nọc, độc ác thì chi bằng cho tôi một đao chết luôn cho xong.

Vũ Văn Dung nghe tôi nói thẳng như vậy thì kinh ngạc, hai mắt tối sầm xuống, con ngươi mắt đen láy như mực tỏa ra một tia lửa lạnh lẽo và phức tạp, giọng nói ngược lại, rất bình thường như một sự bình yên trước giông bão, bước thêm một bước, nhìn tôi đầy uy hiếp.

“Ồ? Ta có dã tâm gì mà sợ nàng nhìn thấu sao?”

Đối mặt với đôi mắt u ám và lạnh lẽo của chàng ta, tôi bỗng thấy hoảng sợ, vô thức lùi chân lại, miễn cưỡng nói: “Bản thân chàng phải là người rõ nhất chứ! Sao lại hỏi ta?”

Tư Không Vũ Văn Dung lúc này vẫn còn chìm trong tửu sắc, vô cùng phóng đãng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nếu không phải nhờ có những hiểu biết về lịch sử, biết rằng chàng là Chu Vũ Đế, một vị minh quân thống nhất Bắc triều thì e rằng tôi không nhận ra chàng có dã tâm gì. Cũng không thể biết rằng chàng vẫn luôn ẩn nhẫn trù mưu, sẽ có một ngày giết chết Tể tướng Vũ Văn Hộ, người đã giết hai người huynh đệ của chàng.

Ánh mắt Vũ Văn Dung càng thêm đáng sợ, tôi hốt hoảng, lùi dần về phía sau, tới khi sống lưng tôi đụng phải bức tường thành lạnh lẽo và cứng ngắc, không còn đường lùi. Chàng áp sát lại gần tôi, gương mặt đẹp như tạc tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới chút ánh trăng còn sót lại, bàn tay vỗ “bịch” một cái lên bức tường sau lưng tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy hai luồng ánh mắt của chàng đang rọi vào tim tôi, muốn xuyên thấu mọi ý nghĩ của tôi.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo ấy, trong lòng tôi bỗng thấy e sợ, không dám nhìn tiếp vào mắt chàng, nói giọng run rẩy: “Chàng, chàng định làm gì?”

“Ta định làm gì? Nàng nói xem ta định làm gì? Chẳng phải nàng tự cho rằng mình rất hiểu ta sao?” Giọng nói trầm ấm của chàng vang lên trong không gian, hơi ấm từ miệng chàng quấn quýt bên tai tôi, rồi bỗng dưng nhẹ nhàng cắn lấy thùy tai tôi…

Tôi cứng đơ lại, cảm giác sợ hãi bao trùm, bản năng khiến tôi quay người đi định tránh, nụ hôn nóng bỏng của chàng rơi trên cổ trắng ngần của tôi. Cả người tôi run rẩy, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi đâu đã trải qua những việc này, sợ hãi biến thành cơn run rẩy, đầu óc trống rỗng, trong giọng nói run rẩy gần như là cầu khẩn, lắp bắp: “Chàng làm gì… đừng… đừng như thế…”

Chàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt sáng lóe lên một tia cười lạnh, siết chặt cằm tôi, bắt tôi phải đối mặt thẳng với ánh mắt của chàng, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười tà ác, trầm giọng nói: “Nàng biết những gì, vì sao lại không nói với cô phụ của nàng? Nguyên Thanh Tỏa, nàng đối với ta như thế nào, trong lòng ta hiểu rõ. Ha ha, quả nhiên là khác với trước kia rồi, đã biết dùng chiêu mềm nắn rắn buông để thu hút sự chú ý của ta!” Nói rồi đôi môi mỏng nóng ấm ghé sát về phía tôi.

Tôi vừa kinh hãi, vừa hoảng sợ, vốn trong lòng tràn đầy sự tủi thân, lúc này chẳng còn chút khí thế mạnh mẽ nào của ban nãy, tôi nhắm mắt lại, dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống, rơi vào lòng bàn tay chàng, biến thành một bông hoa nước vỡ vụn.

Vũ Văn Dung khựng lại, trong đôi mắt đen láy lóe lên một sự kinh ngạc, bất giác dừng lại. Hàng lông mi còn đọng nước của tôi run rẩy, cả người tôi cũng đang run rẩy, nhìn chàng đầy oán trách và sợ hãi. Thấy tôi như vậy, chàng dừng lại trong giây lát, trên mặt là một vẻ bất lực, đẩy mạnh tôi ra, trong giọng nói tràn đầy sự đả kích khinh miệt.

“Hừ, mềm nắn rắn buông quan trọng là ở chỗ biết điểm dừng, mềm quá đôi khi lại phản tác dụng.”

Cả người tôi như một cục bông mềm nhũn, không được cánh tay chàng đỡ lấy nên chầm chậm trượt xuống theo bờ tường.

Chàng còn tưởng là tôi đang mềm nắn rắn buông sao! Nhưng tôi lúc này sau khi bị dọa dẫm muốn phát nộ cũng chẳng đủ sức, trong giọng nói chỉ còn sự nghẹn ngào: “Ta bất quá chỉ là muốn đi… Đã không thích ta, đã ghét ta thì vì sao còn giữ ta bên cạnh? Thả ta đi đi, ta hứa với chàng là sau khi đi rồi, ta sẽ không quay lại nữa.”

Vũ Văn Dung nghe nói vậy thì quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trở nên phức tạp, lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Có rất nhiều cách để nàng biến mất nhưng giờ không phải lúc. Nàng coi Tư Không phủ của ta là nơi nào, dễ dàng để nàng nói đến là đến, đi là đi sao?”

Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Vũ Văn Dung chẳng nhẽ chàng cứ kiên quyết ép ta vào đường cùng? Nhìn chàng đầy căm hận, tôi nói rõ từng tiếng: “Vũ Văn Dung, chàng đừng ép ta!”

Vũ Văn Dung đi tới cạnh tôi, ngồi xổm xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Nguyên Thanh Tỏa, là nàng ép ta! Nếu ban nãy nàng không nói những lời kích động ta thì có lẽ ta có thể tha cho nàng đi. Nhưng giờ đây, hừ… Trừ phi ta gật đầu, còn nếu không cả đời này nàng đừng hòng rời khỏi Tư Không phủ!”

Nói rồi chàng giữ chặt cổ tay tôi, kéo tôi đứng lên, lôi tôi đi vào trong cổng thành. Lúc này tôi vừa sợ hãi, vừa giận dữ lại vừa tuyệt vọng, chẳng còn sức để nói lời nào, dường như mình vừa bị rút kiệt hết mọi sức lực, chân còn chưa đứng vững, cả người đã đổ nhào về phía chàng. Vũ Văn Dung đưa tay ra giữ lấy thắt lưng tôi, thấy ánh mắt của tôi hốt hoảng, trống rỗng thì “hừ” nhẹ một tiếng, ôm thốc tôi lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa đi về phía phủ Tể tướng.

Trời đã sáng. Những vì sao nơi chân trời đã nhạt nhòa, ánh mặt trời đã xé rách màn đêm, tỏa ra tia sáng chói lọi.

Lẽ ra tôi còn tràn đầy hân hoan chờ đợi cuộc sống sau này.

Lẽ ra tôi còn tưởng rằng Lan Lăng Vương sẽ tới và đưa tôi đi.

Lẽ ra tôi không ghét Vũ Văn Dung nhiều đến thế.

Lẽ ra tôi còn muốn nâng ly từ biệt chàng, tưởng rằng sau này sẽ không gặp nhau nữa.

Ai ngờ chỉ trong một đêm, thứ tôi nhận được chỉ là đáp án ngược lại.

Tôi đờ đẫn dựa vào lòng Vũ Văn Dung, cụp mắt nhìn xuống đất.

Cảm giác con đường lát đá xanh tối tăm trước mặt dài như không có điểm tận cùng.

5.

“Thanh Tỏa tiểu thư, Tư Không đại nhân bảo tôi gửi lời đến người, nói là đã sắp khai yến, mời tiểu thư qua đó.” Một tì nữ đứng ở cửa nói với tôi, tôi ngồi trong màn ừ một tiếng, rồi lại nằm xuống một lát rồi mới uể oải ngồi dậy.

Sau mấy ngày mệt mỏi, tôi chẳng muốn gặp ai, cô mẫu phái người tới, tôi chỉ nói cơ thể hư nhược, bệnh vẫn chưa lành hẳn, cả ngày ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng lần này Vũ Văn Dung đích thân phái người tới gọi tôi đi dự yến, làm sao tôi có thể không đi?

Ngồi trước trang đài[3] soi gương, gương mặt trong gương nhợt nhạt, hàng mi dài thanh tú bị bao phủ bởi vẻ tiều tụy, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, ngũ quan đoan chính trông càng đáng thương, đôi môi xám xịt, hầu như chẳng còn giữ nổi sắc hồng.

[3] Bàn trang điểm.

Vũ Văn Dung, chắc chắn chàng ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi hiện giờ? Tôi chăm chú nhìn mình trong giây lát, cắn cắn môi, lúc này đôi môi mới có chút huyết sắc. Nhếch mép lên, tập luyện một nụ cười thật rạng rỡ. Cầm chiếc lược cẩn thận chải từng lọn tóc, tỉ mẩn chọn chiếc trâm cài có khảm một viên ngọc tím cho hợp với đôi khuyên tai thủy tinh tím, dùng nó để búi gọn mái tóc ra sau, mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, trông cả người tôi có sức sống hơn nhiều.

Cố tình chọn một bộ sa y màu đỏ có những hoa văn hồ điệp chìm, màu sắc vui vẻ này cũng như là một cách để thị uy. Tôi hài lòng ngắm mình trong gương, đang định bước ra ngoài cửa thì lại dừng lại, trầm tư suy nghĩ nhìn vào chiếc gương đồng trên trang đài.

Mấy hôm nay, Tể tướng Vũ Văn Hộ nghe theo lời của Vô Thần đạo trưởng, đã tỉ mỉ kiểm tra một lượt những chiếc gương trong phủ, vẫn không tìm thấy chiếc gương Thanh Loan. Những gia đình giàu có ở thời đại này thường khắc hình long lân quy phụng hay hình lục lăng ở mặt sau của chiếc gương để đại diện cho sự cát tường, nhưng gương Thanh Loan được nước Diêu Trì mài mòn, xung quanh đều trơn nhẵn như ngọc, không có một đường vân nào. Đặc điểm này của gương Thanh Loan tôi cũng biết, nhưng âm thầm tìm khắp trong phủ Tể tướng cũng chẳng có thu hoạch gì. Nhưng Vô Thần đạo nhân… Vì sao ông ta lại hiểu về gương Thanh Loan như vậy? Tôi luôn cảm thấy ông ta là một nhân vật khó nhằn, có lai lịch bất minh. Nhưng lúc này chẳng nghĩ được nhiều nữa, thở dài một hơi, tôi cố tỏ ra tươi tắn, bước chân ra khỏi cửa.

Khi tôi tới nơi thì đã hơi muộn. Hôm nay là buổi gia yến tổ chức để chúc mừng Tể tướng Vũ Văn Hộ đã xây một tòa kiến trúc rất cao cho Vô Thần đại nhân ở ngay trong phủ Tể tướng. Nghe nói tòa lầu các đó được xây dựng dựa vào “Ngọc Hư Quan” trên đỉnh núi Côn Lôn, được lấy tên là “Vô Thần Các”, xem ra ông ta thực sự muốn giữ đạo nhân ở lại lâu dài trong phủ.

Đạo gia đa số đều thích thanh tịnh, nhưng bữa yến tiệc này dường như hơi nhiều người. Tôi mỉm cười tươi tắn bước vào, thỉnh an mọi người có mặt rồi nhìn về phía Vô Thần đạo nhân, nói: “Thanh Tỏa tới muộn, nhưng vì có nguyên nhân, nên mong đại nhân thông cảm.” Nói rồi tôi hất tay áo lên, nhẹ nhàng mở ra, nói, “Để chúc mừng tân các của đạo nhân hoàn thành, Thanh Tỏa đã chuẩn bị một món quà mọn, không biết tâm ý ngài thế nào.”

Trên hai cuộn giấy tinh xảo, tôi viết lên hai dòng chữ uốn lượn: “Tề vạn vật hề siêu tự đắc. Ủy tính mệnh hề nhậm khứ lưu”[4]. Nét chữ của tôi là do danh sư đào tạo, luôn uyển chuyển, sắc nét, để phối hợp với ý tứ của câu thơ, tôi còn cố ý viết sao cho thật thoáng, có lẽ trông cũng không tệ.

[4] Bằng trời đất hề, tâm khoan khoái. Giao mạng sống hề, theo người đi (Trích trong Kim Vân Kiều truyện. Dịch thơ: GS Đàm Quang Hưng).

“Đạo nhân chu du tứ hải, tầm mắt và trái tim đều không ai sánh bằng. Chỉ có châm ngôn của đạo gia viết bởi Kê Khang mới xứng với ngài, Thanh Tỏa hèn mọn, mong đại nhân tiếu nạp.” Tôi cuộn bức vẽ lại, đích thân giao vào tay gã tiểu đồng sau lưng Vô Thần đạo nhân.

Kê Khang là một danh sĩ thiên cổ, là nhân vật đại diện cho phong lưu Ngụy Tấn, câu thơ này lại bao hàm tư tưởng Đạo gia, ý của tôi muốn nói, ông ta từ bỏ cuộc sống ngao du sơn thủy để bước chân vào phủ Tể tướng, trên thực tế là một hành vi siêu thoát. Quả là một sự giả tạo.

Vô Thần đạo trưởng thấy tôi khen ngợi mình thì hình như rất hài lòng, tự đắc, vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười nói: “Tiểu thư hữu tâm quá. Chỉ là bần đạo đã già, đâu thể sánh với Kê Khang hạc lập kê quần”[5]. Nói rồi ông ta bật cười cao ngạo như thể mình vừa kể một câu chuyện cười.

[5] Tương truyền Kê Khang là người khôi ngô, tuấn tú, những người gặp ông đều nói ông có ngoại hình đường hoàng, đứng đắn, chắc chắn là bậc cao nhân. Trong “Dung Chỉ” có ghi chép lại, có người từng khen con trai của Kê Khang như một chú hạc giữa đàn gà trước mặt Vương Nhung. Nhưng Vương Nhung nói: “Đó là vì ngươi chưa gặp cha hắn”. Bởi vậy từ đó mới có câu “Hạc lập kê quần” để khen ngợi những người ưu tú.

Cả bàn tiệc yên lặng trong giây lát, mọi người chỉ lặng lẽ cười theo. Tôi thì lại cười rất thật lòng, nghĩ bụng lão già này thật thú vị, đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà còn muốn so sánh dung mạo với Kê Khang. Chắc cũng vì quá đắc ý nên mới nói một câu tỏ vẻ không kính trọng người đời trước như vậy. Mọi người chỉ nói ông ta đúng là người hào sảng chứ không để ý nhiều.

“Nét chữ của tiểu thư uyển chuyển mà vẫn không đánh mất sự mạnh mẽ, thực là hiếm thấy. Lại thêm một câu thơ rất hay, chắc chắn bần đạo sẽ treo nó tại chính môn của Vô Thần Các, chỉ ngắm thôi cũng đã thấy vui lòng.” Vô Thần đạo nhân vuốt râu nói, xem ra thực sự rất đón nhận cái tình của tôi.

“Đạo nhân không chê là tốt.” Tôi cúi đầu nói. Trong lòng bất giác vui thầm, hiện nay tôi đang mâu thuẫn với Vũ Văn Dung, nhân cơ hội còn đang ở phủ Tể tướng, tôi phải khiến Vũ Văn Hộ càng vui càng tốt. Trước mắt ông ta coi Vô Thần đạo nhân là thượng khách, đương nhiên phải lấy lòng người mà ông ta coi trọng rồi. Huống hồ Vô Thần đạo nhân lai lịch khó đoán, lại biết pháp thuật, tôi càng không thể đối đầu với ông ta.

Nhưng ích lợi gần nhất vẫn là trên bàn tiệc. Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêng đầu mỉm cười, mắt liếc Vũ Văn Dung.

Chàng thấy tôi xuất hiện rất lộng lẫy thì hơi kinh ngạc, giờ lại thấy tôi cười cười nói nói lấy lòng Vô Thần đạo nhân thì ánh mắt nhìn tôi thăm dò. Nhưng chàng cũng là một người rất giỏi diễn kịch, chớp mắt đã đổi sang vẻ mặt hiền hòa, gắp một miếng măng vào bát tôi, nói giọng bình thường: “Thấy sắc mặt nàng khá tốt, bệnh khỏi hẳn rồi chăng?”

“Cũng nhờ Tư Không đại nhân một lòng chăm sóc, Thanh Tỏa mới khỏi nhanh như vậy.” Tôi càng cười rạng rỡ hơn.

Chàng hơi sững lại, nhất thời không nói được lời nào, chỉ mỉm cười nhìn tôi.

Nguyên Thị nhìn tôi đầy thâm ý, nét mặt tỏ vẻ hài lòng. Có lẽ bà tưởng tôi không phụ lòng kì vọng của bà, mối quan hệ với Vũ Văn Dung đã có chuyển biến tốt. Nhưng không biết rằng lúc này tôi mới thực sự đối đầu với chàng.

“Đúng rồi, đạo trưởng có còn nhớ hôm đó ngài từng nói Tư Không đại nhân có diện tướng bất phàm, chắc chắn không phải hạng phàm phu tục tử?” Tôi làm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không nhìn Vũ Văn Dung nữa, mỉm cười hỏi.

“Còn nhớ.” Hình như Vô Thần đạo nhân không ngờ đột nhiên tôi lại hỏi vấn đề này, lúng túng giây lát rồi đáp.

“Dám hỏi đạo nhân, bất phàm như thế nào ạ?” Tôi nhấp một ngụm trà, ngây thơ hỏi.

“Điều này…” Vô Thần đạo nhân trầm ngâm giây lát, ánh mắt làm như vô tình lướt qua Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung, nhất thời không có câu trả lời.

“Ừm… Thiên đình[6] đầy đặn, địa các vuông tròn…” Tôi giả bộ quay sang ngắm Vũ Văn Dung, lẩm bẩm nói, “Thực ra tôi cũng hiểu đôi chút về xem tướng, trông có vẻ như…” Tôi chớp mắt, nhìn sang Vô Thần đạo nhân vẻ dò hỏi.

[6] Giữa trán.

“Đế vương chi tướng, chí quý chi dung.” Vô Thần đạo nhân ngập ngừng giây lát rồi trầm giọng nói. Đương nhiên ông ta biết địa vị của Vũ Văn Hộ trong triều đình như thế nào, cũng biết mối quan hệ giữa Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung. Trước mặt Tể tướng Vũ Văn Hộ mà hình dung về Vũ Văn Dung như vậy đương nhiên là chẳng có chút ích lợi gì đối với ông ta. Ông ta nhìn tôi đầy kinh ngạc, có lẽ trong lòng đang thầm nghĩ, ban nãy tôi vẫn còn ngoan ngoãn, sao đột nhiên lại thốt ra những lời nói có thể gây hại cho phu quân của mình. Ai cũng biết, trong triều đình hiện nay, Tể tướng Vũ Văn Hộ một tay chấp chướng đại quyền, Hoàng đế mà ông ta đưa lên chẳng qua chỉ là một con rối, nói chết là phải chết chứ đừng nói chỉ một Tư Không Vũ Văn Dung nhỏ bé. Huống hồ, một người như Vũ Văn Hộ chắc chắn là rất đa nghi, luôn luôn đề phòng hậu họa.

Sắc mặt Vũ Văn Dung sa sầm xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, ngay sau đó cúi đầu xuống gắp thức ăn, làm như thể không nghe thấy gì. Vũ Văn Hộ vẫn giữ nét mặt bình thường, nhưng ánh mắt thì đã tối đi. Quay mặt về phía Vô Thần đạo nhân, nhưng ánh mắt thâm trầm lại đang chiếu vào Vũ Văn Dung, cười nói: “Vậy sao? Đế vương chi tướng không phải là người phàm có thể có được.”

Ngữ khí của ông ta vẫn bình thường, nhưng có thể nhận ra hơi lạnh trong đó, chỉ nghe thôi mà tôi đã ớn lạnh trong lòng. Sắc mặt Vũ Văn Dung thoáng cau lại, vẫn bình tĩnh cúi đầu, vừa định nói gì đó thì tôi đã mỉm cười tranh nói trước: “Trong sách nói Lưu Bị thiên đình đầy đặn, địa các vuông tròn, hai tay dài quá gối, thùy tai dài tới vai, là Đế vương chi tướng, Tư Không đại nhân bất quá chỉ mới giống được hai điểm. Diện tướng như thế này cứ trong mười người thì tìm được hai người, có lẽ chỉ là phúc trạch thâm hậu, làm sao dám nói là Đế vương chi tướng. Tôi còn tưởng diện tướng bất phàm của chàng mà đạo nhân nói là ý nói chàng hồng loan tinh vượng, mệnh phạm đào hoa cơ”[7]. Nói rồi tôi liếc nhìn Vũ Văn Dung một cái, rồi lại nhìn cô mẫu Nguyên Thị đầy vẻ tủi thân, nhìn Vũ Văn Hộ bằng vẻ đáng thương và nói tiếp: “Cô phụ cô mẫu phải làm chủ cho Thanh Tỏa, nghe nói Tư Không đại nhân lại vừa ý hai ca kĩ trong phủ. Chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc, Thanh Tỏa sau này không biết nên đi đâu về đâu nữa.” Nói rồi tôi chép miệng, đặt nhẹ đôi đũa xuống bàn.

[7] Ý nói là người đào hoa, nhiều thê thiếp.

Mọi người thấy tôi đi một đường dài rồi giở tính trẻ con đều bất lực bật cười, bầu không khí giãn ra ít nhiều. Cô mẫu Nguyên Thị tưởng là tôi đang cố ý tranh sủng, giả bộ trách cứ: “Thanh Tỏa, con gái nói điều này trước mặt mọi người mà không biết xấu hổ. Vả lại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ con gả về đó đã hơn năm trời mà chẳng sinh cho Dung nhi đứa con nào, đương nhiên nó phải tìm người khác rồi.”

Tôi tuy rằng đang diễn kịch nhưng nghe những lời này, gò má vẫn nóng bừng.

Sắc mặt Vũ Văn Hộ dần dần hòa hoãn trở lại, tiếp lời Nguyên Thị, cười nói: “Đứa cháu gái này của ta càng ngày càng lợi hại rồi, dám cáo trạng tới tận chỗ ta, quản cũng không phải mà không quản cũng không phải. Khiến Vô Thần đạo nhân cười rồi.”

Vô Thần đạo nhân ban nãy vừa nhận quà của tôi nên ấn tượng về tôi khá tốt, vuốt chòm râu dài, cười nói: “Bần đạo cũng không phải người ngoài, vả lại Thanh Tỏa cô nương với Tư Không đại nhân phu thê tình thâm, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Có điều cô nương có một đôi mắt đào hoa. Tuy rằng dung mạo không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn sau này sẽ gặp bậc chí quý chi nhân đa tình.”

… Cái gì? Mắt đào hoa? Tôi nghe mà giật mình, ngất mất thôi, má tôi giần giật, càng đỏ thêm. Tôi vội vã nói: “Sao bây giờ mọi người lại chuyển sang chế nhạo con? Vả lại con chỉ là một tì thiếp thôi mà, đâu xứng làm phu thê với chàng?”

“Ha ha, mùi vị chua quá!”[8]

[8] Tại Trung Quốc, người ta thường ví mùi chua hay mùi dấm như là sự ghen tuông.

Vũ Văn Dung phản ứng rất kịp thời, thân mật gắp một miếng dưa chua bỏ vào miệng tôi, một tay thì khoác vai tôi, nói đầy thương yêu, “Sau này ta sẽ thương nàng nhiều hơn, không làm loạn nữa.”

Tôi bị chàng ôm chặt, cả người như mất cảm giác, miệng như nhai rơm, đối mặt với ánh mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh của chàng đành mỉm cười quyến rũ.

“Vậy thì phải xem biểu hiện của chàng thế nào.”

Tể tướng Vũ Văn Hộ thấy tôi và Vũ Văn Dung thân mật với nhau thì hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó nở một nụ cười hài lòng. Bầu không khí căng thẳng ban nãy đã trôi qua. Thực ra chắc chắn ông ta vẫn thận trọng đề phòng Vũ Văn Dung? Chỉ có điều là nhiều hay ít mà thôi. Tôi gây sóng gió rồi lại giúp Vũ Văn Dung giải quyết sóng gió là vì muốn để chàng ta biết, Nguyên Thanh Tỏa tôi đã nắm bắt được đôi chút về tương lai của chàng.

Đúng lúc này thì đột nhiên có một kẻ hầu ngoài cửa vào báo, nói là Nhan cô nương đã quay về, muốn gặp lão gia và lão thái thái[9] gấp.

[9] Thái thái ý chỉ phu nhân.

Nhan Uyển về rồi? Tôi bỗng dưng thấy hoài nghi. Hôm đó cả phủ Tể tướng từ trên xuống dưới đều bị bệnh, theo lời Vô Thần đạo nhân thì là “tà linh xâm nhập”, nhưng ai mà biết trên thực tế là chuyện gì xảy ra? Sao lại tình cờ như vậy, đúng vào lúc đó thì nàng ta lại đi thăm họ hàng thân thích ở ngoại thành, tới khi sóng yên bể lặng rồi mới quay về?

Cha của Nhan Uyển là Kinh lược tiết độ sứ, cũng được coi là một quan viên quan trọng trấn thủ biên phòng, Vũ Văn Hộ luôn đối xử rất tốt với Nhan Uyển, ra hiệu bảo cho nàng ta vào.

“Tể tướng đại nhân… phu nhân!” Nhan Uyển sắc mặt tiều tụy bước vào, ánh mắt lướt qua một vòng, nhìn Vũ Văn Dung một cái rồi quay sang Vũ Văn Hộ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, nói: “Uyển nhi vừa về nhà di nương[10] đã nghe nói phủ Tể tướng xảy ra chuyện nên vội vã về đây.” Nói xong nàng ta đưa tay lên giữ ngực, thở hắt ra một hơi, nói tiếp: “Cũng may là trong phủ từ trên xuống dưới vẫn bình an vô sự.” Nàng giơ tay lên chỉ vào hai cái rương gỗ lớn mà một kẻ hầu vừa khiêng vào.

[10] Nhà dì.

“Đây là nhân sâm và nhung hươu mà con mang về để đại nhân và phu nhân bồi bổ cơ thể, mong hai người sớm bình phục. Coi như là tấm lòng của Uyển nhi.”

Vũ Văn Hộ lạnh nhạt nói: “Ừ, cảm ơn con. Uyển nhi, mau bái kiến Vô Thần đạo trưởng. Lần này cũng nhờ có ông ấy mà phủ Tể tướng chúng ta mới thoát được kiếp nạn này.”

Ánh mắt Nhan Uyển dừng lại nơi Vô Thần đạo nhân, với biểu cảm hiền lành, nhu mì như trước, tỏ vẻ vô cùng cảm kích, cúi người hành lễ rồi thành khẩn nói: “Uyển nhi đa tạ đạo trưởng. Ơn cứu mạng, sau này Uyển nhi sẽ hết lòng tương báo.”

Vô Thần đạo nhân hơi ngẩng đầu lên, coi như là nhận lễ.

Thật hay cho câu “cảm ơn cứu mạng, hết lòng tương báo.” Tôi cười thầm một tiếng, giờ thì đã gặp một kẻ còn biết ăn nói hơn tôi rồi. Việc này vốn dĩ nàng ta chẳng chịu chút tổn hại nào mà lại nói là “ơn cứu mạng”, ý nàng ta là phủ Tể tướng cũng như nhà mình, coi tính mạng của Vũ Văn Hộ và những người khác quan trọng như tính mạng của mình.

Vũ Văn Hộ nghe nàng ta nói thế, quả nhiên long nhan vui vẻ, nheo mắt nói: “Lại đây ngồi đi!”

Lời nói vừa dứt đã có một người hầu nhanh nhẹn mang thêm một chiếc ghế cho nàng ta, ở ngay bên cạnh Vũ Văn Dung. Nhan Uyển lộ vẻ e thẹn, hai người đưa mắt nhìn nhau cười rồi mới thẹn thùng ngồi xuống.

Tôi giả bộ như không nhìn thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng, Vũ Văn Dung, không phải là chàng thực sự thích nàng ta rồi chứ? Hừ, vậy thì ta cứ gây rối để hai người không được ở bên nhau đấy. Nghĩ tới đây, cổ tay tôi thoáng run một cái, bát canh trong tay đổ xuống cánh tay Vũ Văn Dung. Tôi giả bộ kinh hãi, vội vã vén tay áo đã bị ướt của chàng lên. Bát canh không nóng lắm, nhưng vẫn để lại một vệt đỏ trên cánh tay vạm vỡ của chàng, tôi làm ra vẻ thương xót: “Đều tại thiếp… Xin Tư Không đại nhân theo thiếp về phòng để bôi thuốc, Thanh Tỏa tay chân vụng về nên trong tư phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc men bên người.” Nói rồi tôi mỉm cười.

Mọi người nghe câu nói cuối cùng của tôi thì cũng bật cười. Nguyên Thị lắc đầu cười nói: “Coi như con cũng tự biết thân biết phận. Mau đi đi, đừng để Dung nhi bị đau.”

Tôi cúi đầu cười cười, ánh mắt liếc qua gương mặt thất vọng của Nhan Uyển, trong lòng thấy hả hê đắc thắng. Vừa mới ngồi xuống cạnh Vũ Văn Dung đã bị một nữ nhân khác kéo đi. Nhan Uyển chung tình với chàng đã lâu, chắc là thất vọng lắm.

Nàng ta thoáng có vẻ ngượng ngùng, quay đầu nhìn sang phía khác, đúng hướng Vô Thần đạo nhân đang ngồi, mắt hai người chạm nhau giây lát rồi lại nhanh chóng lảng ra.

Tôi đỡ tay áo cho Vũ Văn Dung, cùng sánh vai nhau đi ra khỏi phòng. Khoái cảm vì trò đùa ác ý ban nãy đã dần dần biến mất, một cảm giác khó nói thành lời dấy lên trong tim, dường như trong lòng mình vừa lướt qua một việc gì đó rất quan trọng, nhưng lại mơ hồ không nghĩ ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3