Lan Lăng Vương (Tập 1) - Chương 4 - Phần 1

Chương 4: Từ biệt rồi biết ngày nào gặp lại

1.

Trong lòng thoáng chút hoài nghi, đang định lặng lẽ bỏ đi thì chân tôi mềm ra, còn chưa kịp bước chân đi, gót chân đã nhói lên một cơn đau dữ dội, tôi rên khẽ một tiếng rồi cả người đổ nhào về phía trước.

“Ai?”

Vũ Văn Dung rất cảnh giác, lập tức quát lên theo phản xạ. Rồi chàng ta bước ra khỏi cửa phòng, đi vòng ra sau gốc cây, nhìn thấy tôi thì thoáng sững lại.

Tôi bất lực nằm bò trên đất, cơn đau nơi dạ dày đã bị cảm giác đau đớn khôn tả nơi gót chân lấn át, vết thương bỗng dưng rách ra, một dòng máu đỏ tươi tuôn xối xả, thấm ướt cả vạt váy.

“Đau quá…” Mặt tôi tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, giọng nói yếu ớt, rên rỉ.

Vũ Văn Dung ngập ngừng giây lát, trên gương mặt tuấn tú lóe lên một vẻ phòng bị, cuối cùng bế thốc tôi lên, đi vào phòng.

Cơ thể hư nhược, yếu ớt, ý thức đã dần mơ hồ, loáng thoáng cảm thấy có người hằn học đổ một bát thuốc đắng nghét vào cổ họng. Không biết bao lâu đã trôi qua, cảm giác đau đớn trên cơ thể đã lui dần, tôi mở mắt ra, xung quanh là bức màn hoa viền chỉ vàng, thì ra mình đang nằm trên chiếp sập xa hoa của Vũ Văn Dung, vết thương nơi gót chân đã được băng bó lại. Cơn gió ngoài cửa sổ cuộn lên hơi lạnh, phương Đông đã hừng sáng, đêm nay thật dài.

Dạ dày tôi lại cuộn lên đau nhói, gót chân thì tê dại, có lẽ chàng ta cho tôi uống thuốc an thần để giảm đau, chỉ mới điều trị triệu chứng chứ chưa trị tận gốc.

Vũ Văn Dung ngồi trên chiếc bàn gỗ đỏ gần đó, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, mặt không biểu cảm, ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt như hai đốm lửa.

“Nàng quay về kiểu gì?” Chàng nhướng mày lên hỏi, trong giọng nói chẳng một chút hơi ấm.

“Cưỡi ngựa quay về.” Cơ thể tôi vẫn còn yếu nhưng thấy thái độ của chàng ta như vậy thì lửa giận càng bốc lên, cố ý trả lời nhấm nhẳng.

Vũ Văn Dung hơi sững lại một chút, sau đó “hừ” một tiếng rồi trầm giọng hỏi: “Ta muốn hỏi nàng Lan Lăng Vương sao lại dễ dàng tha cho nàng quay về?”

“Chàng đi mà hỏi hắn, làm sao mà ta biết được.” Tôi nhướng mày lên, lườm chàng ta một cái, ra vẻ chàng làm gì được ta. Đêm nay đã qua, với tình cảnh này của phủ Tể tướng thì có lẽ tướng quân mặt nạ đã thuận lợi cứu được các tướng sĩ Bắc Tề bị giam dưới thủy lao.

Chờ chút, Lan Lăng Vương? Như có một tia chớp giữa trời xanh, đầu óc tôi xoay chuyển dữ dội, một tia sáng lóe lên trong bóng tối kí ức. Tướng quân mặt nạ… Lan Lăng Vương? Ở nơi sâu thẳm nào đó trong vùng kí ức đang bị phong tỏa bỗng lóe lên một tia sáng, rồi một tiếng sấm nổ ra trong đầu tôi.

Nhớ lại bức tranh cuộn dài trong tủ kính ở Viện Bảo tàng ngày hôm đó.

“Tân tướng nhập trận phố huyên ca

Cộng thức Lan Lăng giả dư đa

Chế đắc vũ hồ công hoan tửu

Đương yến uyển chuyển khách nhan đà.”

Còn nhớ rõ hôm đó, trong đại sảnh của Viện Bảo tàng rộng rãi, sáng sủa, tôi nhìn người đàn ông trong bức họa, bộ y phục trắng như tuyết, tay áo rộng lớn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đồng đanh ác, cảm giác ớn lạnh dâng lên. Bên cạnh còn có một dòng chữ với những nét bút rất cứng cáp: “Lan Lăng Vương nhập trận khúc”.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng chàng chính là Lan Lăng Vương (Cao Trường Cung).

Những ghi chép lịch sử liên quan tới chàng ùa về trong đầu tôi. Cái tên của Lan Lăng Vương lưu truyền hậu thế, ngoài sự anh dũng thiện chiến của chàng còn có một phần nguyên nhân là do thân thế của chàng giống như một câu đố. Sinh mẫu[1] của chàng không được ghi chép lại trong sách sử, vẫn là một câu đố đối với hậu thế. Cha Lan Lăng Vương có sáu người con, năm người anh em còn lại đều ghi chép rõ ràng mẫu thân là ai, duy chỉ có mẫu thân của Lan Lăng Vương là không được ghi lại trong sách sử. Mà trong xã hội thời đó, địa vị của nữ nhân không có gì phải úy kỵ, cho dù mẫu thân là kỹ nữ cũng không sao, ví dụ như một người em trai của chàng có mẹ là kỹ nữ. Vậy thì thân phận của mẹ chàng chắc chắn phải vô cùng đặc biệt đến nỗi không thể được ghi vào tộc phả.

[1] Mẹ ruột.

Rồi lại nghĩ tới kết cục của chàng… Tim tôi đau nhói, cảm giác hoảng sợ lập tức chiếm trọn trái tim, cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân rồi bao vây lấy tôi. Tôi không tinh thông lắm lịch sử Bắc triều, chỉ loáng thoáng nhớ rằng khi còn rất trẻ, Lan Lăng Vương đã bị Hoàng đế Bắc Tề ban độc tửu… Một cuộc đời phong ba hiển hách cuối cùng đã kết thúc trong bi kịch.

Gò má ớn lạnh, không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má. Lông mày tôi thoáng chuyển động, nhìn Vũ Văn Dung bằng ánh mắt như không dám tin vào những gì chàng nói, không muốn chấp nhận nên mới muốn xác nhận lại một lần nữa: “… Chàng nói vị tướng quân đeo mặt nạ ấy là… Lan Lăng Vương?”

Thấy tôi như vậy, Vũ Văn Dung ngây người, mặt tỏ vẻ hoài nghi, ngập ngừng rồi nói: “Khi Tiên đế còn tại vị, ta từng theo đoàn quân xuất chinh. Nghe nói Lan Lăng Vương anh dũng thiện chiến của Tề quốc lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, người từng nhắc nhở bọn ta phải thận trọng đề phòng.”

Ồ, vậy có lẽ không phải là người ấy đâu. Tôi vẫn không cam tâm, vẫn muốn tự lừa gạt bản thân. Tôi biết rõ kết cục thê lương của chàng, nhưng lại chẳng thể làm gì cho chàng. Hiện thực ấy làm sao tôi có thể đối diện được.

“Từ trên xuống dưới trong phủ đều bị bệnh, sao chỉ có chàng là không sao?” Im lặng giây lát, thấy ánh mắt Vũ Văn Dung nhìn tôi ngày càng phức tạp, tôi tỉnh táo lại, quay đầu đi lau nước mắt rồi chuyển chủ đề, đi thẳng vào câu hỏi. Nếu để chàng phát hiện ra vẻ khác thường của tôi khi nhắc tới Lan Lăng Vương thì đối với chàng hay với tôi đều chẳng có ích gì.

“Sao hả, nàng nghi ngờ ta?” Vũ Văn Dung trầm giọng, đôi mắt nhìn tôi như uy hiếp.

“Từng nghi ngờ, nhưng giờ thì không.” Tôi quan sát thần sắc của chàng, giây sau mới đáp khẽ.

“Ồ? Vì sao?” Gương mặt thấp thoáng nộ khí của Vũ Văn Dung hơi ngây ra, nheo mắt nhìn tôi vừa ngạo mạn, vừa nghi hoặc.

“Trực giác. Thấy chàng lén đổ thuốc đi, nghĩ là chàng giả bệnh, bởi vậy mới nghi ngờ. Nhưng…” Tôi liếc qua đôi mắt lạnh lẽo của chàng, kéo dài giọng nói: “Nếu thực sự chàng muốn tiêu diệt họ thì có lẽ sẽ dùng một cách nào đó khéo léo hơn, nếu muốn hạ độc thì cũng phải là loại độc cực mạnh, đâu có dễ dàng để người ta vẫn còn hơi thở.” Lời nói vừa thốt ra, tôi đã cảm thấy cách dùng từ của mình vô cùng độc đáo, nghe không ra là khen hay chê.

“Hừ, sao hả, nàng tưởng rằng nàng hiểu ta lắm sao?” Nghe tôi nói vậy, Vũ Văn Dung hơi ngây người, ngay sau đó khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.

“Ta nói rồi, là trực giác, chẳng liên quan gì tới việc hiểu hay không hiểu.” Tôi lạnh nhạt đáp, bỗng lại nhớ ra điều gì đó, cất cao giọng hỏi: “Chàng có biết bệnh cũ của Tể tướng đại nhân là bệnh gì không? Còn phu nhân thì sao, người bị mắc bệnh gì?”

“Tể tướng vẫn bị bệnh tim, bình thường uống thuốc và tĩnh dưỡng tốt nên rất ít phát bệnh. Phu nhân thì bị hen suyễn nhẹ, đêm qua đột nhiên bị nặng hơn, mấy lần suýt thì không thở được nữa.” Ánh mắt Vũ Văn Dung hình như hơi ngạc nhiên, rồi lại chìm vào suy nghĩ.

“Dạ dày của ta bị đau, coi như là bệnh cũ, vết thương ở gót chân thì là mới. Cho dù có kẻ tổn hao tâm tư để hại ta thì cũng không kịp điều chế ra loại thuốc để làm vết thương ở chân ta nặng thêm. Trong phủ người nào cũng bệnh cũ tái phát, nhưng bệnh cũ của từng người đều khác nhau. Chỉ e rằng không chỉ đơn giản là hạ độc đâu.” Tôi thở dài, thoáng thấy hoảng sợ trong lòng. Nghĩ cũng thấy may vì căn bệnh cũ của mình không đến nỗi chí mệnh, nếu không thì chắc chắn giờ cũng như ngọn đèn lay lắt trước gió? Rồi nghĩ lại sự kiện hình nộm mấy hôm trước, cứ cảm thấy sau lưng có một sức mạnh khổng lồ thần bí nào đó đang thao túng, nhưng nghĩ kĩ thì chẳng tìm ra manh mối gì.

Vũ Văn Dung nhìn tôi chăm chú, im lặng giây lát, dường như đang nghĩ ngợi xem tôi có đáng tin hay không. Cuối cùng cũng mở miệng: “Hồi trẻ sư phụ từng dạy ta một vài kiến thức về tà môn dị thuật. Ta phát hiện ở mấy vị trí chính trong phủ Tể tướng có dán hoàng phù ở những nơi rất bí mật. Cây Bàn Long Mộc trong đình viện cũng có người động vào và thả một tổ kiến vào gốc cây.”

“Ý chàng là có người làm hỏng phong thủy của phủ Tể tướng, dán bùa chú khắp nơi?” Tôi thấy ớn lạnh, gương mặt nanh ác của con rối hôm đó lại hiện lên trước mắt. Thời cổ đại rất thịnh sử dụng bùa thuật, nghĩ lại chuyện bùa chú nguyền rủa chắc chắn không phải là không có thật. Rốt cuộc là kẻ nào có bản lĩnh lớn đến độ có thể làm mọi người trong phủ Tể tướng ngã xuống chỉ trong một đêm? Mục đích của hắn là gì?

“Không biết. Tóm lại kẻ này không tốt đẹp gì.” Vũ Văn Dung thở dài rất nhẹ, cảm giác bị người ta nắm trong lòng bàn tay thực chẳng dễ chịu gì.

“Nhưng vì sao chỉ có chàng là không sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn chàng, nghi hoặc nói, rồi tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ từ nhỏ chàng chưa bao giờ bị bệnh?”

“Ta không biết. Hồi nhỏ cơ thể ta yếu ớt, lắm bệnh, lẽ ra phải có rất nhiều bệnh cũ mới đúng.” Vũ Văn Dung hoài nghi nhìn vào mắt tôi giây lát, không tìm được chút gì là thăm dò, mỉa mai hay hoài nghi trong đó mới lên tiếng trả lời.

Lúc này trời đã gần sáng, cơn buồn ngủ ập tới, tuy rằng dạ dày và gót chân vẫn nhoi nhói đau nhưng ý thức tôi đã mơ hồ, không cưỡng nổi cơn buồn ngủ.

Dường như có ai đó dừng lại bên giường tôi giây lát rồi quay người đi ra khỏi phòng. Tôi vùi sâu đầu trong gối, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

2.

Bên tai vang lên tiếng ồn ào huyên náo, tiếng đánh nhau, tôi mở mắt ra, một tia mặt trời chói mắt rọi thẳng vào hàng mi dày của tôi.

Thì ra đã là chính ngọ.

Cảm giác người mình đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếng trống và tiếng tre trúc va vào nhau lẫn lộn, dường như có mùi gì đó khác thường.

Tôi soi mình trong gương, chỉnh lại mái tóc rối và trang phục, khí sắc của tôi đã khá hơn nhiều, không còn nhợt nhạt như tối qua nữa. Đi ra khỏi cửa, lẫn vào đám người, thấy trên mặt đất lát đá xanh có vô số ngọn nến trắng xếp thành hình bát quái, mấy người đeo mặt nạ quỷ quái màu đỏ máu đang hoa chân múa tay múa may linh tinh, miệng lẩm bẩm thần chú gì đó, tiếng nhạc khúc đơn điệu hòa lẫn, vô cùng quái dị. Chính giữa vòng tròn bát quái là một đạo sĩ mặc trường bào đen trắng ngồi nghiêm trang, mái tóc dài bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt khép chặt, bàn tay cầm một thanh kiếm gỗ, trên đó đánh một đạo bùa màu vàng, đầu mũi kiếm chỉ vào cây nến ở trung tâm trận đồ bát quái.

Tôi vốn đang đứng giữa đám người, bỗng có một cậu bé cung kính gọi tôi từ sau lưng, dẫn tôi tới chỗ ngồi bên cạnh Vũ Văn Dung.

Tôi ngồi trên ghế được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, có thể nhìn nghiêng được gương mặt của vị đạo sĩ. Tiếng nhạc bỗng dừng lại, ông ta mở bừng mắt ra, tuy rằng không ngồi đối diện, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hai luồng kim quang từ đôi mắt đó bắn vọt ra. Khó có thể tưởng tượng ở độ tuổi đó mà vẫn còn ánh mắt sắc bén như vậy. Duỗi hai ngón tay ra, ông ta huơ cây kiếm gỗ trong tay, giọng nói vang lên như tiếng chuông: “Diệt!”

Giọng nói vừa dứt, những ngọn nến xung quanh cũng tắt phụt.

Mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, xen lẫn là những tiếng xuýt xoa đầy thán phục. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía chỉnh tọa, khí sắc của Tể tướng đại nhân và phu nhân Nguyên Thị đã khá hơn nhiều, đang hài lòng nhìn viên đạo sĩ, dường như vô cùng tin tưởng ông ta.

Tôi hơi hoài nghi trong lòng, đạo gia thực sự lẽ ra phải có đôi mắt hiền hòa, khoan hồng mới phải chứ? Vì sao trong đầu tôi chỉ xuất hiện duy nhất một câu nói để hình dung về ông ta: Người này không phải người lương thiện.

Viên đạo sĩ đó đè lá bùa dưới thanh gươm gỗ, rồi chỉ thanh gươm xuống, là bùa lập tức bốc cháy. Gã người hầu bên cạnh mang một chậu nước sạch tới, đạo sĩ ném lá bùa vào chậu nước, ngọn lửa vẫn không tắt đi mà vẫn cháy trong chậu nước trong giây lát. Đám người kinh ngạc thốt lên, tôi cũng trợn tròn mắt. Gã đạo sĩ này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

“Tể tướng đại nhân, bần đạo đã trừ sạch ác linh trong phủ, chỉ cần uống nước bùa này xuống là sức khỏe của chư vị sẽ khôi phục ngay trong ngày mai.” Viên đạo sĩ bước lên một bước, không hề hành lễ, nghển cao cổ lên nói, thần sắc cung kính nhưng trong ánh mắt lại có sự cao ngạo và khinh mạn, dường như không coi Tể tướng đại nhân vào đâu.

“Làm phiền Vô Thần đạo nhân quá. Lần này cũng nhờ có đạo nhân kịp thời tới nơi, cứu hàng trăm mạng người trong phủ của ta.” Tể tướng Vũ Văn Hộ ôm hắn nói, thần thái tỏ ra vô cùng cảm kích, có lẽ là đã sợ xanh mặt trước căn bệnh cũ của mình. Có thể càng ở ngôi cao, hưởng càng nhiều vinh hoa phú quý thì người ta lại càng sợ chết.

“Tất cả đều tùy duyên mà thôi, Tể tướng đại nhân không cần phải để bụng.” Vô Thần đạo nhân cúi đầu nói, trong mắt là sự điềm tĩnh khó lường.

Người hầu trong phủ đã bê chậu nước rửa bùa tới trước mặt tôi và Vũ Văn Dung, múc ra hai bát đặt vào tay chúng tôi. Tôi và chàng nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, trước con mắt chứng kiến của mọi người, chỉ đành đưa tay áo lên che miệng mà uống.

“Cảm tạ đạo nhân.” Vũ Văn Dung và tôi uống nước bùa của người ta, tuy rằng không muốn nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ cảm kích, cả hai đều cúi đầu cung kính nói.

Vô Thần đạo nhân không nói gì, hơi cúi người xuống, coi như là hối lễ. Ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Dung và tôi, thần sắc thoáng trở nên trầm trọng, ánh mắt đột nhiên thật phức tạp, ngay sau đó cười nói: “Nhị vị đều không phải là những người phàm phu tục tử, hôm nay được gặp thật là vinh dự.”

Tôi ngơ ngác, trái tim như bị điện giật, nếu ông ta thực sự có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của tôi và Vũ Văn Dung, tôi cũng chẳng quan tâm, bởi vì cho dù nói rằng tôi là người từ thế giới tương lai tới e rằng cũng chẳng ai tin. Nhưng nếu ông ta nói Vũ Văn Dung có Đế vương chỉ tướng thì e rằng ngay bây giờ Tể tướng Vũ Văn Hộ sẽ ra tay tiêu diệt chàng.

Thế là tôi tỏ vẻ ngây thơ tiếp lời: “Ồ? Ta vốn chẳng có sở trường gì, không hiểu đạo trưởng nói phi phàm ra sao?”

Vô Thần đạo nhân ngưng thần nhìn tôi giây lát, thần thái cao thâm khó lường, cười nói: “Diện tướng và khí phách của cô nương khác với người thường, bần đạo không nhìn ra mệnh số của cô. Bần đạo chỉ biết cô nương từ nơi khác tới, còn nhiều hơn thì không nói được.”

Tôi thoáng giật mình. Xem ra gã đạo sĩ này quả nhiên có bản lĩnh.

Từ nơi khác tới? Câu này thực sự có chút chân thực. Lẽ nào ông ta thực sự nhận ra tôi tới từ khoảng không gian, thời gian khác?

“Ồ!” Tôi cố làm ra vẻ thất vọng.

“Còn tưởng rằng đạo trưởng sẽ nói ta và phu quân có thể bách niên giai lão… Bởi vì làm được một điều mà những nữ nhân khác không làm được nên mới phi phàm.” Nói rồi tôi liếc Vũ Văn Dung một cái, nói, “Có điều những gì đạo trưởng nói cũng đúng, ta đúng là từ một nơi khác tới, ta tới từ Tư Không phủ, gả về đó đã được một năm rồi.”

Vô Thần đạo trưởng nghe nói vậy thì ngây người lại một chút, gật nhẹ đầu, không nói gì nữa. Có lẽ nghe những điều chẳng ăn nhập gì của tôi, ông ta đã nghi ngờ rằng mình nhìn nhầm, một đứa con gái nói năng chẳng có đầu có cuối như tôi thì làm gì có chỗ bất phàm.

Nghe tôi nói tới câu “bách niên giai lão”, Vũ Văn Dung cũng hơi kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt thoáng qua một biểu cảm khó hiểu.

Tể tướng đại nhân và Nguyên phu nhân ngồi từ đằng xa thấy chúng tôi trò chuyện đã lâu thì phái người tới giục chúng tôi nhập tiệc. Tất cả mọi người đều nhìn Vô Thần đạo trưởng như ân nhân cứu mạng, bởi vậy ai cũng tỏ ra cung kính với ông ta. Vũ Văn Hộ còn coi ông ta như hàng thượng khách, cung kính hơn hẳn đối với các triều thần khác.

Thế là chỉ trong một ngày, phủ Tể tướng đã được giải thoát khỏi bầu không khí chết chóc, dần dần khôi phục lại quang cảnh uy nghiêm và hào hoa như thường ngày. Có người tới báo thủy lao bị cướp, Vũ Văn Hộ cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ vội vã ra lệnh phong tỏa tin tức, một lòng một dạ nghĩ tới sự an nguy của mình.

3.

Bữa tiệc mời đạo trưởng đương nhiên không thể qua loa. Chỉ có điều ở sảnh trước chỉ bày cơm chay đơn giản, để cho thanh tịnh nên chỉ có vài người trên bàn tiệc.

“Đạo trưởng, phủ Tể tướng vốn luôn rất vững vàng, bình yên, không biết vì sao đột nhiên lại bị tà linh?” Đang lúc trò chuyện cao hứng, Vũ Văn Hộ dường như nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi.

“Tể tướng đại nhân đã bao giờ nghe nói tới “gương Thanh Loan”?” Vô Thần đạo trưởng im lặng giây lát rồi lên tiếng hỏi, hai mắt nhìn thẳng vào biểu cảm của Vũ Văn Hộ.

Vừa nghe thấy ba tiếng “gương Thanh Loan”, đôi đũa trong tay tôi suýt thì rơi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ sợ biểu cảm kinh ngạc của mình lúc này sẽ tiết lộ điều gì đó, đành nghiêng tai chăm chú lắng nghe.

“Chưa bao giờ nghe nói.” Vũ Văn Hộ suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu nói.

Vũ Văn Dung ngồi bên cạnh tôi hơi khựng người lại, trong mắt lướt nhanh một tia nhìn kinh ngạc lạ thường, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, không hề có chút gì khác thường.

“Gương Thanh Loan là một ma vật cổ, là một hòn đá mà Nữ Oa nương nương đã để sót lại khi vá trời, rơi xuống Diêu Trì hàng trăm năm, dần dần bị bào mòn thành một chiếc gương có thần lực phi phàm, từng giúp Hoàng đế tiêu diệt ác long, giúp Chu Vũ Vương diệt Thương Trụ, không những thông hiểu cổ kim, hơn nữa còn biết trước tương lai, điên đảo thời không, thấu tỏ linh hồn, là một báu vật vạn năng. Nhưng sau đó gương Thanh Loan rơi vào tay ma giáo, dần dần bị nhiễm sức mạnh tà ác, người có nó sẽ gọi tà linh tới, phạm phải tội to tày trời. Gia Cát Lượng cũng từng rút ra một quẻ xăm “Thanh Loan nhất xuất, thế tất vong quốc[2]” Vô Thần đạo trưởng thong thả nói.

[2] Gương Thanh Loan xuất hiện, tất sẽ mất nước.

Tôi thất kinh, trái tim càng thêm dao động. Ông ta nói gì thế? Rõ ràng là “Gương Thanh Loan xuất hiện, thiên hạ quy về một mối” mới đúng chứ, tại sao ông ta lại nói rằng “Thanh Loan nhất xuất, thế tất vong quốc”? Ông ta điên đảo đổi trắng thay đen như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?

“Ý của đạo trưởng là…” Vũ Văn Hộ cau mày, nhìn ông ta dò hỏi.

“Gương Thanh Loan có khả năng đang ở tại quý phủ. Thế nên mới gọi tà linh tới, khiến cho phủ Tể tướng chỉ trong một đêm phải đối mặt với cái họa diệt môn.” Hai mắt Vô Thần đạo trưởng sáng lấp lánh như một ngọn đuốc, nghiêm giọng nói, “Tể tướng đại nhân có biết gương Thanh Loan ở đâu không?”

“Trong phủ thực sự có ma vật đó sao? Sao ta chưa từng biết?” Vũ Văn Hộ tỏ rõ vẻ kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Nguyên Thị, bà cũng khẽ lắc đầu.

Thấy họ đều nói mình chưa từng biết tới việc này, trên mặt Vô Thần đạo trưởng thoáng tỏ ra thất vọng. Ngừng lại một lát, ông ta lại điềm tĩnh nói: “Chiếc gương Thanh Loan đó có thể che giấu năng lượng của mình, nhìn vào không khác gì những chiếc gương bình thường, phủ Tể tướng này quá rộng, đúng là khó có thể phát giác.”

“Không biết đạo trưởng hiện đang ở đâu?” Vũ Văn Hộ hỏi đầy thâm ý.

“Bần đạo chu du tứ hải, không ở nơi nào cố định.” Vô Thần đạo trưởng cung kính trả lời.

“Chi bằng tạm thời hãy ở lại trong phủ của ta, một mặt là trừ bỏ tà linh, tìm kiếm gương Thanh Loan, mặt khác để ta bẩm báo lên Hoàng thượng, phong cho đạo trưởng làm Pháp sư hộ quốc. Nếu không với thần lực của đạo trưởng thì thật là uổng phí nhân tài.”

“Vậy thì bần đạo cung kính không bằng tòng mệnh vậy.” Trên mặt Vô Thần đạo trưởng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không hề chối từ, thản nhiên nâng ly lên nói.

Tôi thầm thở dài trong lòng một tiếng, đúng là dẫn sói vào nhà. Tuy rằng không biết vị đạo trưởng này có lai lịch như thế nào, nhưng qua việc ông ta bẻ cong lai lịch của gương Thanh Loan có thể thấy ông ta tới đây là có mục đích khác.

Vũ Văn Dung chỉ mỉm cười uống rượu, gắp thức ăn, tôi vô thức nhìn sang chàng, chàng cũng đang nhìn tôi, trong mắt hai người đều có một ngọn lửa phức tạp khó nói thành lời, có thể thấy chàng cũng không tin tưởng vị đạo trưởng này.

Tôi ngập ngừng rồi nâng ly với chàng.

Thôi kệ, tôi chẳng muốn quan tâm tới việc gì trong phủ Tể tướng nữa, tuy rằng việc của gương Thanh Loan đã có manh mối, nhưng sức của mình tôi cũng không thể nào kiểm soát được nó, huống hồ là người vô duyên chưa chắc đã tìm được gương Thanh Loan. Thấy thời gian ước định sắp tới, lúc này tôi chỉ muốn tới cổng Tây thành để gặp Lan Lăng Vương.

Ly rượu này coi như là cáo biệt. Vũ Văn Dung thấy tôi chủ động kính rượu chàng thì cũng nâng ly lên với tôi.

Ngửa đầu uống cạn.

Lúc này đã là canh ba.

Phủ Tể tướng từ trên xuống dưới qua kiếp nạn này đều đã khôi phục lại nguyên khí, bởi vậy tôi dễ dàng lẻn được ra ngoài.

Tôi cưỡi con bạch mã lao đi trên con đường tĩnh mịch không một bóng người lúc nửa đêm. Mặc một chiếc váy phù dung vải voan mỏng màu xanh khói, khoác một chiếc áo choàng với những hoa văn màu trắng sáng, mái tóc được búi gọn và giữ lại bằng chiếc trâm ngân chu, đây là trình độ làm tóc tốt nhất của tôi rồi.

Nghĩ tới việc lát nữa sẽ được gặp chàng, trong lòng tôi tràn đầy niềm hoan hỉ. Còn về gương Thanh Loan, sau này tôi sẽ nghĩ cách. Tôi nói với mình như vậy. Ước mong được gặp chàng và đổi lấy tự do cho chính mình đã vượt qua tất cả, tôi chỉ một lòng muốn theo chàng đi tới tận chân trời góc bể.

Lan Lăng Vương vẫn được nhắc lại trong sách sử suốt cuộc đời được nhuốm một màu sắc thần bí và bi kịch.

Cho dù vận mệnh không thể nào thay đổi thì tôi cũng muốn được ở bên cạnh chàng. Tôi muốn được dùng những hiểu biết về lịch sử của mình để bảo vệ chàng, không để chàng đi tới cái kết cục tàn khốc ấy.

Tôi không biết đó có phải là tình yêu không, chỉ biết rằng, tôi rất muốn gặp chàng. Rất muốn ở cạnh chàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3