Thiên thần và ác quỷ - Chương 74 - 79

Chương 74

Còn hơn 3 mét nữa mới tới nơi, Langdon đã đưa mắt quan sát.

Dù lác đác có khách du lịch chắn mất tầm nhìn, anh vẫn thấy Gió Tây của Bernini nổi bật hẳn so với những phiến đá granite xám lát quảng trường. Vittoria cũng đã trông thấy tác phẩm này, cô gái siết chặt nắm tay.

- Thư giãn đi nào. - Langdon nhắc khẽ. - Hãy làm động tác Yoga ban nãy đi.

Tay Vittoria nới lỏng ra một chút.

Đến tận nơi, họ thấy mọi thứ đều rất bình thường. Du khách đang tha thẩn ngắm nhìn, mấy nữ tu sĩ đang nói chuyện, một cô bé đang cho bồ câu ăn ngay dưới chân Kim tự tháp bằng đá.

Langdon cố không giơ đồng hồ lên xem. Chắc chắn đã gần đến giờ.

Hai người đã giẫm chân lên tấm đá hình e-líp. Cả hai dừng lại, không tỏ ra quá đột ngột, chỉ như hai du khách ghé lại để xem xét chút đỉnh "Gió Tây", Vittoria dọc dòng chữ khắc trên tảng đá.

Langdon trân trân nhìn tác phẩm điêu khắc trên đá hoa cương, đột nhiên thấy mình thật ngờ nghệch. Đọc bao nhiêu sách, đến Rome không biết bao nhiêu lần, thế mà ý nghĩa của Gió Tây chưa bao giờ lóe lên trong đầu anh.

Cho đến tận hôm nay…

Tác phẩm chạm khắc này có hình e-líp, dài khoảng hơn 1 mét, được thực hiện trên nền đá thô - Gió Tây được biểu hiện bằng một khuôn mặt thiên thần. Bernini đã vẽ một luồng gió mạnh thổi ra từ miệng thiên thần, thổi từ Vatican ra… hơi thở của Chúa.

Đây chính là cách Bernini tôn vinh nguyên tố thứ hai của khoa học… Khí… làn gió siêu trần từ một đôi môi thiên thần. Ngắm nghía một lúc, Langdon càng thấy thêm nhiều sắc thái ý nghĩa sâu xa hơn nữa. Bernini vẽ năm luồng gió giật… năm! Chưa hết, hai bên phiến đá hình e-líp còn có hai vì sao toả sáng. Langdon nghĩ đến Galileo. Hai vì sao, gió giật năm lần, hình e-líp, sự đối xứng…

Langdon thấy choáng váng, đầu đau nhức.

Gần như ngay lập tức, Vittoria lại bắt đầu sải bước, cô gái lôi Langdon ra khỏi phiến đá hình e-líp.

- Có người đang theo dõi chúng ta thì phải. - Cô gái nói.

Langdon ngẩng lên nhìn:

- Đâu?

Đi được khoảng 10 mét nữa Vittoria mới trả lời. Cô đưa tay làm ra bộ chỉ cho Langdon xem mái vòm trên cao:

- Có một người đã đi theo chúng ta khắp quảng trường. - Làm ra bộ vô tình, Vittoria liếc sang bên. - Vẫn đang bám theo đấy, cứ đi tiếp đi.

- Cô cho rằng đó là thủ phạm à?

Vittoria lắc đầu:

- Không. Trừ phi hội Illuminati quyết định thuê một phụ nữ mang theo camera của hãng BBC để làm việc đó.

Khi chuông nhà thờ St. Peter vang lên, cả Vittoria lẫn Langdon cùng giật nảy người. Đã đến giờ. Nhằm cắt cái đuôi nhà báo kia, họ đã bước ra xa Gió Tây, giờ cả hai cùng quay trở lại bên tác phẩm chạm khắc bằng đá này.

Bất chấp những hồi chuông lanh lảnh, quang cảnh vẫn thực sự yên bình. Du khách đang dạo bước. Một ông lão vô gia cư say bét nhè đang ngồi gà gật một cách kỳ dị ngay dưới chân Kim tự tháp.

Một cô bé đang cho lũ chim bồ câu ăn. Langdon băn khoăn, hay nhà báo kia đã khiến cho hung thủ thấy chờn? Không đời nào, anh nhớ lại giọng điệu của hắn trên điện thoại. Tôi sẽ khiến cho các vị Hồng y đó trở thành tâm điểm của báo chí.

Khi hồi chuông thứ chín đã tắt hẳn, một bầu không khí yên ắng đầy chết chóc bao phủ quảng trường.

Thế rồi… bé gái bắt đầu thét lên.

Chương 75

 Langdon là người đầu tiên lao đến bên cô bé.

Cô bé tội nghiệp sợ cứng cả người, chỉ tay về phía ông già say đang ngồi trên những bậc thềm của Kim tự tháp. Trông thật khổ sở, chắc ông lão là một trong những người vô gia cư ở thành phố này. Từng đám tóc nâu bê bết xoà trước trán, và tấm vải bẩn quấn quanh người. Vẫn tiếp tục gào ầm ỹ, cô bé chạy vụt về phía đám đông.

Kinh hoàng, Langdon lao về phía ông già đó. Một vệt màu tối đang loang rộng trên tấm vải bẩn thỉu. Máu tươi, vẫn đang chảy.

Thế rồi, dường như tất cả cùng xảy ra đồng thời.

Như thể bị vò nhàu từ tận trong gan ruột, ông già ngã vật xuống. Langdon lao vội đến, nhưng không kịp. Ông già lộn nhào về phía trước, lăn qua mấy bậc đá, rồi ngã sấp mặt xuống nền.

Bất động.

Langdon quỳ xuống. Vittoria đã đứng ngay cạnh anh. Đám đông bắt đầu xúm quanh họ.

Vittoria đặt tay lên gáy người vừa ngã.

- Mạch còn đập. - Cô nhận định. - Lật ông ấy lên.

Không đợi phải bảo, Langdon đã túm hai vai ông già và lật lên. Mớ xống áo bẩn thỉu tuột xuống như tảng thịt thối tự rời ra. Ông già ngã phịch xuống nền đá. Ngay giữa ngực con người khốn khổ này, da thịt bị nung cháy đen.

Vittoria thở hắt ra, lùi ngay lại.

Langdon đờ người vừa buồn nôn, vừa kinh sợ. Biểu tượng được khắc lên người vị Hồng y này thật đơn giản:

- Khí, - Vittoria nghẹn lời. - Đây chính là Hồng y Giáo chủ.

Lính gác Thụy Sĩ ngay lập tức có mặt, lùng sục tìm hung thủ, ầm ỹ quát tháo.

Một du khách đứng gần đó kể lại rằng trước đó mấy phút, một thanh niên da màu đã tử tế dìu ông già vô gia cư này đến giữa quảng trường, thậm chí còn nán lại bên ông ta giây lát rồi mới hoà vào đám đông du khách.

Vittoria xé toang tấm giẻ rách quấn quanh thân mình nạn nhân. Có hai vết thủng khá sâu ở hai bên vết sắt nung, ngay dưới mạng sườn. Cô gái xoay mặt nạn nhân lại và bắt đầu hô hấp nhân tạo. Langdon hoàn toàn không lường nổi những gì diễn ra sau đó. Vittoria vừa bắt đầu hà hơi thì máu cũng bắt đầu phun vọt ra từ hai vết thương hai bên, chẳng khác gì một con cá voi đang phun nước. Chất lỏng mằn mặn ấy bắn đầy vào mặt Langdon.

Vittoria ngừng lại ngay lập tức, vẻ vô cùng kinh hãi:

- Phổi của đức cha…, - cô gái lắp bắp, - hắn đã chọc thủng hai lá phổi!

Langdon lấy tay gạt máu trên mặt, quan sát hai vết thủng.

Tiếng xì xì vẫn còn chưa hết hẳn. Hai lá phổi của vị Hồng y Giáo chủ đã bị huỷ hoại. Ngài đã tạ thế.

Vittoria lấy tấm vải đậy kín thi thể, đó cũng là lúc những người lính gác Thụy Sĩ có mặt.

Langdon đứng đó, tâm trí rối bời. Và anh trông thấy người đó: Người phụ nữ cầm máy quay vẫn bám theo anh và Vittoria từ nãy đang đứng khom lưng ngay gần đó. Chiếc máy quay của hãng BBC trên vai cô ta đang chạy rè rè. Ánh mắt của Langdon và của người đó gặp nhau, chỉ trong một tích tắc, anh biết rằng toàn bộ sự việc đã bị ghi lại. Rồi nhanh như một con mèo, cô ta chạy vụt đi.

Chương 76

 Chinita Macri chạy thục mạng. Cô vừa quay được những thước phim để đời.

Chiếc máy quay lúc này chẳng khác gì cái mỏ neo trong khi Macri ì ạch chạy len qua đám đông trên quảng trường. Hầu như tất cả mọi người đều đang di chuyển theo hướng ngược lại - về phía có người bị sát hại. Macri lại đang cố chạy khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Người đàn ông mặc áo khoác vải tuýt đã trông thấy cô, lúc này chắc chắn nhiều người đang tìm cách bắt cô lại, những người mà Macri không hề biết mặt.

Macri vẫn chưa hết bàng hoàng trước những hình ảnh mà cô vừa ghi được. Không hiểu người bị sát hại có đúng là Hồng y Giáo chủ hay không. Lúc này thông tin mà Glick nhận đã có vẻ bớt hoang đường.

Macri đang chạy về chiếc xe hòm của hãng BBC thì một thanh niên dáng dấp nhà binh bất ngờ hiện ra ngay trước mắt. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, và cùng dừng lại. Nhanh như chớp, anh ta giơ máy bộ đàm lên nói gì đó, rồi tiến lại phía Macri. Lập tức quay trở lại đám đông, Macri vắt chân lên cổ, tim đập thình thình.

Vừa lao bừa vào đám đông chen chúc, Macri vừa tháo cuộn phim ra khỏi máy quay. Nhãn hiệu Cellulose Gold đây, Macri thầm nghĩ, rồi gài cuốn phim vào túi sau, lấy vạt áo khoác lấp lên. Lần đầu tiên trong đời, Macri lấy làm mừng vì đã gài thêm một cái túi da vào thắt lưng. Glick đang ở chỗ quái nào không biết!

Một người lính khác xuất hiện bên tay trái, chân sải bước rất nhanh. Macri biết không còn nhiều thời gian nữa. Cô lại lao vào giữa đám đông. Lấy một cuộn phim trắng từ trong túi ra, Macri lắp ngay vào máy quay. Rồi bắt đầu cầu nguyện.

Khi Macri chỉ còn cách chiếc xe hòm của BBC khoảng gần 30m thì hai người lính ban nãy lù lù hiện ra ngay trước mắt, tay khoanh trước ngực. Không còn đường chạy nữa.

- Phim. - Một người cáu kỉnh nói - Nhanh lên.

Macri lùi lại, tay ôm lấy máy quay:

- Không đời nào.

Một người lính gạt vạt áo khoác sang một bên, để lộ ra khẩu súng giắt ở thắt lưng.

- Có giỏi thì các người cứ việc bắn đi. - Bản thân Macri cũng phải ngạc nhiên vì giọng điệu táo tợn của mình.

- Phim. - Người lính thứ nhất nhắc lại.

Glick biến đi đâu rồi không biết! Macri giậm chân, cố sức nói thật to:

- Tôi là nhà báo chuyên nghiệp của BBC! Theo điều 12 luật Tự do báo chí, cuộn phim này là tài sản của công ty Phát thanh và Truyền hình Anh quốc!

Anh ta không hề nao núng. Người thanh niên cầm súng đã tiến sát đến bên Macri:

- Tôi là trung uý đội lính gác Thụy Sĩ, và theo luật thánh về quyền giám sát đối với mảnh đất mà cô đang đứng đây, cô sẽ bị lục soát, cuộn phim sẽ bị tịch thu.

Đám đông bắt đầu xúm lại.

Macri kêu to:

- Dù thế nào tôi cũng không giao cuộn phim cho anh nếu chưa có ý kiến của ban biên tập ở London! Các anh phải…

Hai người lính không để cho Macri nói thêm. Một người tước chiếc máy quay trên tay Macri, người kia túm lấy cô và lôi về phía Vatican.

- Đi. - Anh ta vừa lôi Macri xềnh xệch qua đám đông vừa nói.

Macri thầm cầu nguyện là họ sẽ không khám người cô và tịch thu cuộn băng. Nếu cô có thể bảo vệ nó đến lúc…

Đột nhiên, một điều tưởng như thần thoại đã xảy ra. Trong đám đông, một người luồn tay quanh thắt lưng Macri, cuốn băng bị lấy khỏi chiếc túi da trên thắt lưng cô. Macri quay lại, và lập tức im bặt. Sau lưng cô, Gunther Glick vừa nháy mắt đầy tinh quái rồi lẩn vào đám đông.

Chương 77

Robert Langdon loạng choạng bước vào nhà vệ sinh cạnh phòng làm việc của Giáo hoàng. Anh chùi máu trên mặt và trên môi. Không phải máu của anh, mà là của Hồng y Giáo chủ Lamassé, người vừa bị sát hại dã man giữa quảng trường tấp nập ngay bên cạnh Vatican. Sinh linh trinh tiết hiến tế trên bàn thờ khoa học. Đến lúc này thì kẻ sát nhân đã thực hiện thành công lời đe doạ của hắn.

Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Langdon cảm thấy bất lực. Hai mắt anh trũng sâu, cằm bắt đầu thấy râu mọc lởm chởm.

Căn phòng này thật sang trọng và sạch sẽ - đá hoa cương đen, đồ đạc bằng vàng, khăn bông, xà phòng thơm.

Langdon cố gạt khỏi trí não biểu tượng đầy máu me ấy. Khí.

Nhưng nó vẫn bám chặt vào tâm trí. Từ lúc thức dậy đến giờ, anh đã trông thấy hai biểu tượng đối xứng… và sẽ còn trông thấy hai cái nữa.

Ngoài kia, hình như Olivetti, Giáo chủ Thị thần và đại tá Rocher đang bàn bạc xem nên làm gì tiếp. Rõ ràng là toán lính được phân công tìm hộp phản vật chất vẫn chưa thấy gì. Hoặc là những người lính đã bỏ sót hốc nào đó, hoặc là cái hộp đó đã được đặt vào những nơi mà Olivetti không dám nghĩ tới.

Langdon lau khô mặt và tay. Rồi anh quay sang bên chỗ đi tiểu.

Không thấy. Chỉ có một bệ xí duy nhất. Langdon mở nắp bô.

Khi sự căng thẳng rút dần khỏi cơ thể, anh bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi ghê gớm đã ngấm vào tận xương tuỷ từ bao giờ.

Những cảm giác anh vừa trải qua thật là khủng khiếp, và cũng thật phi lý. Langdon kiệt sức, anh đã qua một ngày không ăn, không ngủ, lần theo con đường ánh sáng, và chứng kiến hai vụ giết người man rợ. Cảm giác kinh sợ hãi hùng về một kết cục không tránh khỏi xoáy sâu vào tâm can anh.

Nghĩ đi, Langdon tự ra lệnh cho mình. Nhưng đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Đúng vào lúc giật van xả nước, một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong óc Langdon. Đây là nhà vệ sinh của Đức Thánh Cha, anh thầm nghĩ. Mình vừa trút bao nhiêu ô trọc vào nhà vệ sinh của Giáo hoàng.

Langdon bật cười thành tiếng. Chốn linh thiêng.

Chương 78

Tại London, một kỹ thuật viên của đài BBC lấy cuộn băng ra khỏi thiết bị thu sóng vệ tinh và lao như tên bắn qua phòng máy.

Cô ào vào phòng tổng biên tập, bật đầu máy VCR trong phòng rồi nhấn nút.

Trong khi đoạn phim được chiếu lên, cô giải thích với tổng biên tập về cuộc điện thoại với Gunther Glick hiện đang có mặt tại Vatican. Và ban lưu trữ hình ảnh của BBC cũng vừa xác định được danh tính của nạn nhân trên quảng trường St. Peter.

Từ trong văn phòng lao ra ngoài, tổng biên tập vừa sải bước vừa hô hào ầm ỹ. Tất cả mọi hoạt động trong ban biên tập đều đồng loạt ngừng lại.

Năm phút nữa truyền hình trực tiếp! - ông ta hô lớn. - Chuẩn bị phát tin trực tiếp! Bộ phận phối hợp mạng đâu, bắt đầu vào việc! Chúng ta có tin hay để bán, có cả hình ảnh đi kèm!

Các nhân viên phối hợp thị trường vội vã vồ lấy những chiếc máy Rolodexes trên bàn.

- Chuyên gia hình ảnh đâu! - Một người gọi to.

- 30 giây nữa là cắt xong. - Người phụ trách đáp.

- Nội dung?

- Án mạng, trực tiếp!

Người phụ trách bộ phận thị trường có vẻ phấn chấn:

- Giá bản quyền và phát lại?

- Mỗi thứ một triệu đô la Mỹ.

- Nhiều cái đầu cùng ngẩng lên:

- Cái gì?

- Nghe thấy không hả? Tôi muốn nhằm vào những gã to đầu nhất CNN, MSNBC, và ba gã lớn nhất. Cho họ xem trước nhé.

- Cho họ 5 phút để cân nhắc trước khi BBC phát sóng.

- Chuyện quái quỷ gì thế? - Một người hỏi. - Thủ tướng bị lột da sống à?

Tổng biên tập lắc đầu:

- Còn hay hơn thế.

Cũng vào lúc đó, tại thành Rome, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, kẻ giết người đang thưởng thức sự tĩnh lặng trên một chiếc ghế bành êm ái. Hắn ngắm nghía căn phòng với ánh mắt thán phục. Mình đang ngồi trong Đền thờ ánh sáng, hắn thầm nghĩ. Đại bản doanh của Illuminati. Không thể tin nổi, căn phòng vẫn còn đây sau bao nhiêu năm tháng.

Theo đúng mệnh lệnh được giao, hắn quay số của người phóng viên BBC mà hắn đã gọi lúc trước. Đến lúc rồi. Cả thế giới sẽ bị một cú sốc kinh hoàng.

Chương 79

 Vittoria nhấp mấy ngụm nước và nhấm nháp mấy cái bánh điểm tâm mà một người lính gác Thụy Sĩ vừa mang lại cho cô.

Biết là nên ăn chút ít, nhưng Vittoria chẳng còn lòng dạ nào. Lúc này bầu không khí trong văn phòng của Giáo hoàng thật hối hả, mọi người đang sôi nổi bàn luận. Đại tá Rocher, Tổng Tư lệnh Olivetti và khoảng gần chục người lính đang đánh giá mức độ thiệt hại và thảo luận hành động tiếp theo.

Đứng ngay gần họ, Robert Langdon nhìn ra quảng trường St. Peter với vẻ thất vọng. Vittoria tiến lại bên anh:

- Có ý tưởng gì không?

Langdon lắc đầu.

- Ăn bánh vậy?

Nhìn thấy cái bánh, tâm trạng Langdon bỗng nhiên khá hẳn lên.

- Hay lắm, cảm ơn. - Rồi anh ăn ngon lành.

Những tiếng bàn luận xung quanh họ đột nhiên ngưng bặt khi hai người lính gác hộ tống Giáo chủ Thị thần Ventresca vào phòng. Nếu như trước đó trông ngài chỉ có vẻ phờ phạc thì lúc này đã thực sự thất thần.

- Có chuyện gì thế? - Ngài hỏi Olivetti. Nhìn ánh mắt của Giáo chủ Thị thần, có thể đoán rằng ngài đã được thông báo những sự kiện tồi tệ nhất.

Olivetti báo cáo vắn tắt tình hình, hệt như các sĩ quan vẫn làm ngoài mặt trận. Các sự kiện được miêu tả một cách chính xác và chân thực.

- Tìm thấy thi thể của đức Hồng y Ebner trong thánh đường Santa Maria Del Popolo ngay sau 8 giờ. Ngài chết vì ngạt và bị khắc lên người biểu tượng đối xứng của từ "Đất".

- Đức Hồng y Lamassé bị sát hại trên quảng trường St. Peter cách đây 10 phút. Hai lá phổi bị chọc thủng. Ngài cũng bị đóng dấu sắt nung hình chữ "Khí" lên ngực. Cả hai lần hung thủ đều chạy thoát.

Giáo chủ Thị thần bước lại bên bàn làm việc của Đức Thánh Cha, nặng nhọc ngồi xuống, đầu cúi gục.

- Tuy nhiên, đức Hồng y Guidera và Baggia vẫn còn sống.

Giáo chủ Thị thần ngẩng lên, ánh mắt đau đớn:

- Đây là lời động viên của ông đấy ư? Hai vị Tổng giám mục đã bị sát hại, ông chỉ huy ạ. Và hai vị nữa cũng chẳng còn sống được bao lâu nếu ông không tìm thấy họ.

- Chúng ta sẽ tìm được. - Olivetti trấn an. - Con tin là thế.

- Tìm à? Chúng ta đã làm được gì ngoài thất bại đâu.

- Không đúng. Chúng ta thua hai keo nhỏ, thưa đức cha, nhưng nhìn đại cục thì vẫn thắng. Bọn Illuminati muốn cho vụ việc này rùm beng trên báo chí, nhưng cho đến lúc này chúng ta đã chặn được dã tâm đó. Thi thể của cả hai đức Tổng giám mục đã được đưa về một cách kín đáo. Ngoài ra, đại tá Rocher còn khẳng định rằng nhóm binh lính đang tìm khối phản vật chất đã có những tiến bộ đáng kể.

Đầu vẫn đội mũ bê-rê đỏ, đại tá Rocher bước lại gần. Vittoria thấy dù sao thì ông ta cũng có vẻ hơn những người lính gác khác - người này cương quyết nhưng không cứng nhắc. Giọng nói của Rocher trong trẻo và du dương, chẳng khác gì tiếng đàn vi-ô-lông:

- Thưa cha, hi vọng là trong vòng một giờ nữa chúng ta sẽ tìm được cái hộp đó.

- Ông đại tá, có thể ta đang bi quan, nhưng để lục khắp Vatican thì phải mất nhiều thời gian hơn thế. - Giáo chủ Thị thần nói.

- Lục soát toàn bộ thì đúng là thế. Nhưng sau khi xem xét tình hình, con tin rằng cái hộp đó được đặt ở một trong bốn khu vực trắng của chúng ta: những khu vực mở cửa cho du khách vào thăm, bảo tàng trong Đại thánh đường St. Peter chẳng hạn. Con đã cho cắt điện ở những khu vực đó và tổ chức tìm kiếm.

- Ông chỉ cho lục soát một phần nhỏ trong địa phận của Vatican thôi à?

- Vâng, thưa cha. Kẻ địch khó có thể thâm nhập sâu hơn vào trong lòng thành phố này. Chiếc camera bị mất được lắp ở một địa điểm công cộng - cầu thang lên xuống viện bảo tàng. Như thế có nghĩa là kẻ đó không có khả năng thâm nhập sâu hơn. Vì lí do đó hắn chỉ có thể đặt camera và phản vật chất ở một địa điểm công cộng khác mà thôi. Và chúng ta đang tập trung tìm kiếm những khu vực đó.

- Nhưng kẻ đó đã bắt cóc cả bốn vị Hồng y cơ mà. Điều này cho thấy hắn có khả năng thâm nhập vào sâu hơn ta tưởng nhiều?

- Không nhất thiết phải thế. Cần phải nhớ rằng hôm nay các vị Tổng giám mục đều dành phần lớn thời gian ở thánh đường St. Peter và các bảo tàng của Vatican để chiêm ngưỡng địa điểm vốn đông đúc này. Rất có thể bốn vị Hồng y Giáo chủ mất tích đã bị bắt đi tại những địa điểm này.

- Nhưng làm cách nào hắn đưa được các ngài qua bức tường bao?

- Cái này thì chúng con đang xem xét ạ.

- Ta hiểu. - Giáo chủ Thị thần thở hắt ra và đứng dậy. Ngài bước tới bên Olivetti. - Ông chỉ huy, ta muốn nghe kế hoạch sơ tán của ông trong trường hợp cần thiết.

- Chúng con vẫn đang tiến hành việc đó, thưa cha. Nhưng chắc chắn là không bao lâu nữa đại tá Rocher sẽ tìm được hộp phản vật chất.

- Đại tá Rocher dậm gót giày như thể chuẩn bị ra mắt trong một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm nào đó. - Lính của con đã dò xong hai phần ba khu vực trắng rồi, thưa cha. Chắc chắn sẽ tìm thấy.

Hình như Giáo chủ Thị thần không được vững tin như vậy.

Đúng lúc ấy, người lính có vết sẹo dài dưới mắt mang vào phòng một cái kẹp dài cùng với tấm bản đồ. Anh ta tiến đến bên Langdon:

- Thưa ông Langdon, tôi đã tìm được những thông tin ông yêu cầu liên quan tới Gió Tây.

Langdon nuốt vội cái bánh ăn dở.

- Tốt lắm. Chúng ta cùng xem nào.

Những người kia vẫn tiếp tục thảo luận, Vittoria đến bên Langdon khi người lính trải tấm bản đồ lên bàn làm việc của Giáo hoàng.

Anh ta chỉ quảng trường St. Peter:

- Chúng ta đang ở đây. Gió Tây thổi về phía Đông, tính từ thành phố Vatican. - Người lính gác Thụy Sĩ di ngón tay từ quảng trường St. Peter, qua sông Tiber, vào trung tâm thành Rome cổ. - Ông thấy đấy, hướng này quét qua hầu hết thành Rome. Có tới gần 20 nhà thờ nằm rải rác dọc hướng này.

Langdon thất vọng:

- 20 cơ à?

- Có thể nhiều hơn.

- Có nhà thờ nào nằm ngay trên đường thẳng này không?

- Một số nhà thờ có vẻ khá gần. - Người lính đáp. - Nhưng lấy tay di trên bản đồ kiểu này thì khó mà chính xác được.

Langdon quay ra trân trân nhìn quảng trường St. Peter. Anh càu nhàu tay gãi cằm. Thế còn LỬA? Có nhà thờ nào trong số đó có tác phẩm của Bernini liên quan đến LỬA không?

Im lặng.

- Còn Kim tự tháp đá thì sao? - Anh lại hỏi. - Có nhà thờ nào khác được xây dựng gần Kim tự tháp đá không?

Người lính bắt đầu xem bản đồ.

Vittoria thấy mắt Langdon ánh lên một tia hi vọng, và cô hiểu anh đang nghĩ gì. Đúng đấy! Hai nhà thờ đầu tiên đều ở cạnh những Kim tự tháp bằng đá nguyên khối! Biết đâu chúng chính là dấu chỉ đường! Những Kim tự tháp vươn cao đánh dấu con đường ánh sáng chăng? Càng nghĩ, Vittoria càng thấy điều đó có lý. Bốn ngôi sao vươn lên trên bầu trời thành Rome, đánh dấu bốn bàn thờ khoa học.

- Có vẻ hơi suy diễn, nhưng tôi biết rằng trong thời đại của Bernini, rất nhiều Kim tự tháp đá được dựng lên hoặc bị di dời sang chỗ khác. Chắc chắn có liên quan đến việc này.

- Hoặc là Bernini có thể đặt những dấu hiệu chỉ đường gần các Kim tự tháp có sẵn. - Vittoria nói thêm.

Langdon gật đầu:

- Đúng đấy.

- Tin xấu rồi. - Người lính đáp. - Chẳng có Kim tự tháp đá nào trên đường thẳng này. - Anh ta lại di ngón tay trên bản đồ. - Cả những Kim tự tháp nằm xa xa một chút cũng không có. Không có cái nào.

Langdon thở dài.

Vittoria muốn sụp xuống. Cô cứ ngỡ ý tưởng đó phải sáng giá lắm. Rõ ràng là không dễ dàng như cô tưởng. Vittoria cố giữ tâm trạng lạc quan:

- Robert, anh suy nghĩ đi. Chắc chắn anh phải biết một tác phẩm nào đó của Bernini có liên quan đến LỬA chứ. Bất kỳ tác phẩm nào.

- Tin tôi đi, tôi cũng đang vắt óc đây. Nhưng Bernini sáng tác nhiều kinh khủng. Hàng trăm tác phẩm. Cứ tưởng Gió Tây sẽ chỉ đường đến một nhà thờ cụ thể nào đó, một địa điểm dễ nhận ra nào đó.

- Lửa. - Vittoria nhắc lại. - Lửa. Không có cái tên nào nảy ra trong óc à?

Langdon nhún vai:

- Có một bản phác hoạ rất nổi tiếng tên là Pháo Hoa, nhưng không thuộc thể loại điêu khắc, đã thế lại được lưu trữ ở Leipzig, tận bên Đức.

Vittoria nhíu mày:

- Anh có tin chắc rằng hơi thở là dấu hiệu chỉ hướng đi tiếp theo không?

- Cô cũng trông thấy tác phẩm đó rồi, Vittoria. Bố cục cân xứng tuyệt đối. Yếu tố duy nhất có thể chỉ hướng đi chính là hơi thở.

Vittoria biết rằng Langdon nói đúng.

- Đấy là còn chưa suy luận rằng Gió Tây tượng trưng cho Khí, cho nên bay theo hơi thở là hoàn toàn hợp lý.

Vittoria gật đầu. Tức là chúng ta sẽ lần theo hướng của hơi thở. Nhưng đến điểm nào?

Olivetti đến bên họ:

- Các vị tìm được gì chưa?

- Quá nhiều nhà thờ, thưa chỉ huy. - Người lính Thụy Sĩ đáp.

- Khoảng hơn 20 nhà thờ tất cả. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên chia người ra…

- Quên chuyện đó đi. - Olivetti đáp. - Biết rõ địa điểm mà chúng ta còn bắt hụt hắn những hai lần. Chia người ra như thế tức là bỏ ngỏ. Vatican không người bảo vệ và bỏ dở cuộc tìm kiếm hộp phản vật chất.

- Chúng tôi cần có một cuốn sách tham khảo. - Vittoria nói - Một phụ lục các tác phẩm của Bernini. Đọc tên các tác phẩm biết đâu lại tìm được cái gì đó.

- Cũng không chắc lắm đâu. - Langdon nói - Nếu tác phẩm đó được sáng tác riêng cho hội Illuminati thì biết đâu nó được đặt ở nơi kín đáo, và có thể không được liệt kê trong danh sách.

Vittoria không chịu tin.

- Hai tác phẩm kia đều thuộc loại nổi tiếng và anh đều đã biết về chúng đấy thôi.

Langdon nhún vai:

- Thì đúng là như vậy.

- Nếu có thể lần theo danh sách để tìm một tác phẩm có tiêu đề liên quan đến Lửa, thì có thể chúng ta sẽ tìm được một bức tượng nào đó được đặt đúng trên đường thẳng này!

Langdon buộc phải chấp nhận rằng đó là một suy diễn lôgíc.

Anh quay sang nói với Olivetti:

- Tôi cần có danh sách các tác phẩm của Bernini. Chắc các ông phải có một cuốn sách nhỏ để trên bàn trà nào đó chứ?

- Sách để trên bàn trà là sao? - Olivetti không hiểu thuật ngữ này.

- Cái đó không quan trọng. Bất kỳ danh sách nào cũng được. Trong bảo tàng của Vatican thì sao nhỉ? Chắc phải có danh sách tác phẩm của Bernini chứ?

Người lính gác có sẹo trên mặt nhíu mày:

- Bảo tàng giờ đã bị cắt điện, và phòng danh mục tham khảo thì quá rộng lớn. Nếu không có nhân viên ở đó giúp một tay thì…

- Các tác phẩm mà Bernini sáng tác trong thời gian làm việc cho Vatican à? - Olivetti ngắt lời người lính.

- Chắc thế. - Langdon đáp. - Ông ấy làm việc tại đây gần như suốt đời. Và chắc chắn là trong giai đoạn có vụ việc về Galileo.

Olivetti gật đầu:

- Thế thì còn có một danh mục tham khảo khác!

Vittoria chợt cảm thấy đầy hi vọng:

- Ở đâu?

Người chỉ huy không trả lời. Ông ta kéo người lính sang một bên, thì thào gì đó. Người lính có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn gật đầu vẻ phục tùng. Olivetti nói xong, người lính quay sang bảo Langdon:

- Thưa ông Langdon, xin mời đi lối này. 9 giờ 15 rồi, chúng ta phải khẩn trương lên.

Langdon và người lính quay ra cửa. Vittoria định đi theo:

- Tôi sẽ đi cùng các anh.

Olivetti túm tay cô gái:

- Không đâu, thưa cô Vetra. Có điều này tôi phải nói với cô. - Giọng ông ta chắc nịch.

Langdon và người lính ra ngoài. Lúc kéo Vittoria lại bên mình, trông mặt Olivetti rất nghiêm trọng. Không biết Olivetti muốn trao đổi với Vittoria chuyện gì nhưng chưa kịp nói thì máy bộ đàm của Olivetti lúc đó lại kêu khọt khẹt: "Báo cáo chỉ huy".

Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại.

Một giọng nói lo lắng vang lên trong máy:

- Chỉ huy hãy bật ti-vi lên.