Thú phi - Chương 106

Chương 106 – Bất ngờ làm phản

Sắc mặt Độc Cô Tuyệt hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: “Truyền.”

“Rõ.” Lúc này Sở Vân cao giọng truyền chỉ xuống: “Truyền sứ giả thánh nữ Nam Man vào điện.” Quần thần trên đại điện đồng loạt nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài điện.

Vân Khinh ngồi trên cao, nụ cười tươi trên môi từ từ khép lại, khuôn mặt bình thản gần như không nhận ra cô đang nhíu lại, chỉ có chút đăm chiêu thoáng qua. Nếu cô nhớ không lầm thì ngày đó Phi Lâm đã từng hỏi Tuyết Vương phi có phải là người Nam Man hay không, nhưng Tuyết Vương phi chỉ ậm ờ không trả lời, hôm nay sứ giả Nam Man này…

Không đợi cho cô kịp suy nghĩ tiếp, từ bên ngoài điện có mấy người nhanh chóng đi vào, Vân Khinh đưa mắt nhìn bọn họ.

Chỉ thấy những người này không có dáng vóc dũng mãnh như người nước Tần, cũng không cao lớn như người nước Triệu, chỉ mang vẻ tao nhã như người nước Sở, Tề và phong độ như người nước Hàn và nước Yến. Nhìn bọn họ cũng không quá tráng kiện, vóc dáng vừa phải, vô cùng phong độ nhưng không hề khiêm tốn, lại cực kỳ tinh ranh, nhanh nhẹn, giống như loài báo, khiến cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống một đòn trí mạng.

Đám người mới tới có ba nam một nữ, ba người đàn ông đầu đội mũ lông chim, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngắn phong phanh, thân dưới quây bằng một cái váy da hổ, không giống trang phục rườm rà phức tạp thường thấy của những nước Nho giáo. Phong cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người dân bảy nước, nhìn quả thực rất mới mẻ.

Còn người phụ nữ kia mặc trang phục trắng thuần khiết, trên chân váy thêu đường viền hình dạng vừa giống cây lại vừa giống chim, nhìn không rõ là hoa văn gì. Khuôn mặt che kín lại bằng một chiếc khăn lụa trắng, nhìn không thấy dung mạo.

Ba nam một nữ bước thẳng từ cửa điện đến trước mặt Vân Khinh, ngẩng đầu lên nhìn xoáy vào mắt cô, không hề chớp mắt. Bọn họ nhìn cô chăm chú, hoàn toàn không quan tâm đến Độc Cô Tuyệt đang ngồi bên cạnh.

Độc Cô Tuyệt vừa thấy ánh mắt đeo bám như thế, hừ lạnh một tiếng thật mạnh!

Người phụ nữ che mặt kia nghe tiếng hừ đó liền liếc mắt sang nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, rồi vẫn giữ thái độ thản nhiên như cũ, đứng nguyên trên điện nhìn chằm chằm như đang đánh giá Vân Khinh, không hành lễ cũng không quỳ lạy Độc Cô Tuyệt.

Bách quan trong triều thấy vậy nét mặt đồng loạt trở nên giận dữ, sắc mặt Sở Vân trầm xuống, liền húng hắng mấy tiếng.

Một người đàn ông có tướng mạo của kẻ võ tướng đứng phía sau người phụ nữ che mặt kia thấy vậy bèn tiến lên trước một bước, nhìn Độc Cô Tuyệt cao giọng nói: “Thuộc hạ Tả đô úy của Thánh nữ Nam Vực(*) bái kiến Tần vương.” Dứt lời y cùng hai người đàn ông phía sau hơi khom người hành lễ với Độc Cô Tuyệt, nhưng không quỳ xuống thi hành đại lễ.

(*) Nam Man (chữ Man ở đây có 2 nghĩa, 1 là dã man, hoang dại. 2 là tộc người Man). Còn Nam Vực, vực là phạm vi, lãnh thổ… có thể hiểu là “vùng đất/ khu vực phía Nam”.

Còn người phụ nữ che mặt kia cũng chỉ thản nhiên gật đầu, coi như đã thực hiện xong lễ tiết.

“Hỗn xược! Gặp quân vương vì sao không quỳ?” Lễ bộ thượng đại phu lập tức trầm sắc mặt xuống, tiến lên vài bước quát to.

Tả đô úy kia chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lễ bộ thượng đại phu rồi lớn giọng kiêu ngạo nói: “Ta thân là quân sư của Nam Vực, dưới trời đất này chỉ quỳ trước thánh nữ, quân vương lân bang, vì sao phải quỳ?!” Tuy rằng khắp bảy nước gọi bọn họ là Nam Man, nhưng bọn họ lại không xưng hô như thế, mà tự gọi là Nam Vực.

Một câu nói vô cùng vang dội, lại có khí phách, vạn phần hào kiệt bất tuân.

“Ngươi…” Lễ bộ thượng đại phu bị câu nói này làm cho tức giận đến đỏ bừng mặt.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy cả người cũng trở nên lạnh lùng, tàn khốc nhíu nhíu mày.

Sở Vân thấy vậy lập tức phất phất tay, ngăn những lời nó phẫn nộ của quần thần trong điện, nhìn Tả đô úy trầm giọng nói: “Mỗi nước đều có quốc lễ, không cần gượng ép.”

Nam Man chỉ thờ phụng thánh nữ và Nam Man vương, bọn họ nói chỉ quỳ trước thánh nữ cũng không phải bịa đặt. Bây giờ sứ giả của thánh nữ Nam Man đến quả thực rất kỳ lạ, những phép tắc lễ nghĩa này không cần phải quá gượng ép, trước mắt cần phải xem bọn họ có ý gì.

Một câu nói đánh phủ đầu toàn bộ quần thần trong triều, chúng quần thần nghe vậy đồng loạt thu hồi nét mặt giận dữ lại, chậm rãi chờ người tới biểu lộ mục đích của mình.

Tả đô úy thấy vậy, liếc nhìn Vân Khinh vẫn lạnh nhạt ngồi trên vương vị, lại khom người hành lễ với Vân Khinh một lần nữa, cao giọng nói: “Thánh nữ Nam Vực ta nghe nói ở Tần quốc gần sát bên mình có người xinh đẹp tài hoa, khống chế vạn thú, danh tiếng vang dội khắp tám phương. Hôm nay đúng dịp tốt ngày, thánh nữ ta có ý dâng lên một chút lễ mọn, cầu mong Vương hậu xin vui lòng nhận cho.” Dứt lời, y đưa tay đón nhận một hộp lễ vật thật dài từ tay một người đàn ông đứng phía sau mình dâng lên cho Vân Khinh.

Từ khi nhóm người này bước vào điện, Vân Khinh chỉ nhìn người phụ nữ che mặt đứng đối diện cô. Lúc này nghe thấy nói như thế, không khỏi nhìn xuống người đang nói ở phía dưới.

Bách quan nghe vậy chỉ ngước mắt nhìn nhau, sắc mặt không thể nào diễn tả nỗi. Chỉ tặng lễ cho Vương hậu, như thế là có ý gì?

Đầu tiên là phải có vương, rồi mới đến Vương hậu, nhưng ngay trên đại điện chỉ tặng lễ vật cho Vương hậu, vậy chẳng khác nào coi như không có quân vương của bọn họ, tuy rằng chỉ là tặng lễ vật, nhưng…

Độc Cô Tuyệt ngồi trên cao thấy vậy, không hề cảm thấy khó chịu. Nếu là đưa cho người khác thì đám người trước mặt này chắc hẳn là không muốn ra khỏi nước Tần nữa rồi, nhưng mà đưa cho Vân Khinh, hắn chẳng những không giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.

“Trình lên đây!” Độc Cô Tuyệt phất tay.

Phía dưới Mặc Ngân, Mặc Ly lập tức đi lên phía trước, đón nhận lễ vật trong tay Tả đô úy, đứng phía dưới bậc thềm trước vương vị, mở ra vô cùng cẩn thận.

Phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, hành tung của những người Nam Man này rất kỳ quái, không thể sơ suất.

Bọn họ mở hộp lễ vật ra thật cẩn thận, bên trong hộp chỉ có một bức tranh cuộn tròn, xem ra là một bức tranh chữ hay đại loại là thế. Chẳng lẽ thật sự là vì dâng tặng lễ vật mà đến đây?

Vân Khinh thấy vậy dời ánh mắt, nhìn về phía Tả đô úy thản nhiên nói: “Đa tạ thánh nữ.”

“Vương hậu thích là được rồi.” Tả đô úy bình tĩnh nhìn Vân Khinh, nét mặt vô cùng tôn kính.

Mặc Ngân thấy vậy lấy bức họa ra, cung kính, nhẹ nhàng bước về phía Vân Khinh, từ từ mở bức tranh ra.

Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt cùng nhau nhìn qua.

Bức tranh vừa được mở ra, trước mắt lập tức hiện lên một vùng non nước hữu tình, trong đó là một hồ sen thanh tịnh và đẹp đẽ với rất nhiều đóa sen nở rộ. Một người con gái thanh cao như một nhành lan đứng ngóng nhìn về phương xa, lãnh đạm mà thanh nhã, kiều diễm tuyệt thế, chính là một bức tranh tuyệt sắc giai nhân.

Sở Vân đứng phía trước Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, cũng ngắm nhìn bức tranh này, không khỏi âm thầm kinh ngạc. Tặng cho Vân Khinh một bức tranh mỹ nhân, là có mục đích gì? Tranh này muốn đưa thì đưa cho Tần vương bọn họ còn có lý một chút, đưa cho Vân Khinh làm gì chứ?

Ý niệm này còn chưa kịp thành hình hoàn toàn trong đầu, những nét họa tiếp theo được bày ra đã khắc họa trọn vẹn dung nhan tuyệt sắc của mỹ nhân bên trong bức tranh.

Lông mày cong cong như lá liễu, đôi mắt đen lay láy, khuôn mặt trái xoan khéo léo, và ngay giữa mi tâm là một đóa hoa anh đào đỏ tươi, làm cả người tăng thêm mấy phần linh khí.

Ba người nhìn đến đây thì vô cùng sửng sốt, khuôn mặt này không phải là Vân Khinh hay sao?

Sắc mặt Vân Khinh chợt hiện lên nét kinh ngạc tột cùng, bức tranh của cô?

Thần sắc Độc Cô Tuyệt lập tức trở nên lạnh lùng, thánh nữ Nam Man đưa tới một bức tranh của Vân Khinh là có mục đích gì? Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, muốn hỏi bọn họ có ý gì, lại liếc mắt nhìn góc phải bên dưới của bức tranh Mặc Ngân đang mở ra, thấy ghi tháng 7 năm Bính Thìn, khiến cho mọi lời nói sắp ra tới cửa miệng mắc lại cổ họng, không thể nói nên lời.

Tháng 7 năm Bính Thìn, bức tranh này được vẽ từ hai mươi năm trước.

Vân Khinh chợt cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bức tranh của hai mươi năm trước, người này không phải cô, nhưng khuôn mặt kia, cái bớt hoa anh đào trên trán kia, sao có thể giống đến thế?

Cô nhìn Độc Cô Tuyệt, hai người lại nhìn kỹ bức tranh một lần nữa.

Bức tranh đã ngả sang màu vàng, sờ lên có cảm giác ẩm mốc, quả nhiên là đã trải qua một thời gian dài, không giống như mới làm gần đây.

Và nhìn thật kỹ lại khuôn mặt kia, tuy rằng nhìn thoáng qua rất giống, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có nét không giống hoàn toàn. Người con gái trong bức tranh kia khí chất lạnh lẽo, lạnh lùng cao quý như băng, trong khi Vân Khinh là đạm mạc, thanh nhã ôn hòa, trên khuôn mặt kia cũng có nét không giống, nhìn kỹ thì quả thật là hai người.

Nhưng hình dáng kia quả thực rất giống, nếu nói Tuyết Vương phi và Vân Khinh giống nhau năm phần, thì người con gái này và Vân Khinh phải giống nhau đến bảy phần. Trong thiên hạ này sao lại có người giống nhau đến như vậy?

“Đây là bức tranh quý giá của thánh nữ hai mươi năm về trước, Vương hậu có thích không ạ?” Tả đô úy cất giọng vang vọng khắp đại điện, vừa nói vừa nhìn thẳng vào Vân Khinh.

Quần thần trên đại điện đều thấy sắc mặt của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh và Sở Vân cùng thay đổi, lúc này ai nấy cũng đồng loạt ngước lên nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt. Bệ hạ của bọn họ đâu phải là người dễ bị kích động, rốt cuộc trên bức tranh này vẽ cái gì?

Vân Khinh quay đầu nhìn Tả đô úy đang đứng dưới điện, nét mặt vô cùng cung kính và hưng phấn. Tuy rằng y che giấu rất giỏi nhưng Vân Khinh lại nhìn thấy rất rõ ràng, Cô khẽ nhíu mày, sắc mặt vẫn thanh nhã như cũ chỉ nói: “Bản cung rất thích, đa tạ thánh nữ đã yêu mến.”

“Nếu Vương hậu muốn biết người con gái trong bức họa này là ai, ta có thể trả lời cho người.” Người phụ nữ che mặt kia vẫn im lặng từ lúc vào điện tới giờ lúc này đột nhiên cất lời, giọng nói lạnh lùng như băng giá.

Vân Khinh nghe vậy quay nhìn phụ nữ đó, trong lòng hơi dao động. Lời này có ẩn chứa ý tứ trong đó, có lẽ cũng không phải lời cô thích nghe, có lẽ…

Cô lập tức nhã nhặn nói: “Khi nào cần biết, tự nhiên sẽ đến bái kiến.”

Người phụ nữ che mặt kia thấy vậy nhìn Vân Khinh lần nữa, không thèm nhắc lại một lời. Đám người Tả đô úy phía sau cũng đứng yên ở trong điện, không hề nói thêm một tiếng nào.

Sở Vân vừa thấy lập tức vỗ tay ra hiệu cho thị vệ bên ngoài điện nói: “Bốn vị đường xa vất vả đến đây, mời các vị lui về nghỉ ngơi dưỡng sức, Bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi các vị.”

Bốn người kia nghe vậy gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài, không hề ngần ngại.

Bách quan trong triều thấy vậy không khỏi dở khóc dở cười. Nam Man chính là Nam Man, quả thực chỉ là một đám người dã man, chẳng hiểu chút quy củ lễ tiết nào cả. Đám người đó thật sự không thể ở được những nơi thanh nhã, ai nấy đều cười thầm chế nhạo bọn họ.

Tuy nhiên, trên mặt Độc Cô Tuyệt lại hiện lên một sự tàn bạo, hắn chỉ nhìn qua trong chớp mắt, nhưng dựa vào trực giác, Độc Cô Tuyệt khẳng định bọn họ không phải không hiểu lễ tiết, mà căn bản không hề coi trọng hắn. Ở trên lãnh thổ của hắn mà còn dám kiêu ngạo như thế, được, được lắm!

Vân Khinh thì lấy bức tranh trong tay Mặc Ngân ra, đáy mắt chợt trở nên phức tạp, người trong tranh này rốt cuộc…

Sau đó bách quan lại tiếp tục dâng lễ vật, có điều bây giờ tâm trí Vân Khinh đều dồn hết vào người trong bức tranh, đương nhiên không chú ý tới những gì đang diễn ra trên đại điện.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến buổi chiều, bách quan dâng tặng lễ vật mất nguyên một ngày trời.

Đèn hoa giăng lên rực rỡ, yến tiệc thịnh đãi đã được bắt đầu, đèn đuốc sáng trưng bao phủ khắp Tần vương cung, gánh hát, xiếc ảo thuật, ca múa, tràn ngập trước điện Hiên Viên của Tần vương cung.

Ở đó bách quan quây quần, cùng với quân vương thưởng nhạc.

Độc Cô Tuyệt ngồi trên cao, nhìn đoàn múa đang biểu diễn khúc ‘phá trận’ trước mắt, nâng chén hướng về phía quần thần phía dưới. Chúng quần thần lập tức quay đầu, cung kính nâng chén, tạ chủ long ân.

Vân Khinh ngồi tương đối xa Độc Cô Tuyệt, ở phía sau cùng với các phi tần trong hậu cung và thê tử của bách quan đại thần. Hôm nay khắp chốn đều mừng vui nên cùng nhau thưởng nhạc.

“Vương hậu, Bệ hạ đưa lò sưởi ấm tới cho người.” Vân Khinh đang ngồi nhàn nhã tựa vào ghế thì Sở Vân đột nhiên khẽ nói bên tai.

Vân Khinh nghe vậy ngẩng đầu lên, một cái lò sưởi ấm nhỏ chuyển từ tay Sở Vân vào tay cô. Vân Khinh nhìn lò sưởi trong tay, không khỏi quay đầu nhìn về hướng Độc Cô Tuyệt.

Hắn bình thản nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình thì nhướn mày lên, không một lời nào, nhưng ánh mắt kia như muốn nói: “Mau ôm cho ta.”

Vân Khinh thấy vậy chợt nở nụ cười dịu dàng, ôm lò sưởi vào trong lòng, tuy rằng đang là mùa đông khắc nghiệt, nhưng cả người cô ấm áp cho đến tận tâm can.

Tay phải của cô từng bị đứt gân mạch, nhưng sau khi được Tuyết Vương phi cho uống quả trường sinh, đã sớm bình phục, không còn sợ hãi những ngày mùa đông thời tiết giá rét. Nhưng Độc Cô Tuyệt vẫn lo lắng nên vẫn luôn làm lò sưởi ấm cho cô, người này sao lại có thể cẩn thận đến như thế.

“Bệ hạ nói, nếu Vương hậu cảm thấy mệt mỏi, hãy về tẩm cung trước, nơi này cũng không còn việc gì, Bệ hạ trở về sẽ đi tìm người.” Sở Vân vừa cười vừa thấp giọng nói bên tai Vân Khinh.

Bọn họ đều biết tính tình của Vân Khinh, không thích những tình huống như thế này. Nhưng lúc này vì Độc Cô Tuyệt nên cô cố gắng chịu đựng, ngay cả không vui vẫn ở lại chỗ này. Nhưng Bệ hạ bọn yêu Vân Khinh đến tận xương tủy, sao có thể để cô phải chịu đựng những việc khó chịu như thế này, nhất định là không rồi, ngay cả việc ra mặt để đối phó cũng không cần cô phải tham dự…

Vân Khinh nghe vậy dịu dàng cười với Độc Cô Tuyệt, quay lại nói với Sở Vân: “Vậy làm phiền Sở đại phu.” Vừa nói vừa đứng lên, cô quả thật không thích những nơi nhiều người như vậy, lại là những trường hợp bằng mặt như thế này lại càng chán ghét. Ở tẩm cung có sư phụ, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, tỷ tỷ, Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp, Điêu nhi mọi người đều ở đó. Còn có Độc Cô Hành nữa, cô muốn đón năm mới cùng với bọn họ.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh tươi cười cực kỳ dịu dàng với mình, trong nháy mắt xương cốt đều mềm nhũn hết ra. Nhìn xuống bên dưới thấy yến tiệc thịnh đãi mới tiến hành đến một nửa, lập tức cảm thấy chán ghét.

“Bệ hạ, Vương hậu đi rồi, người cũng không thể đi.” Mặc Ly vừa thấy ánh mắt của Độc Cô Tuyệt, lập tức lên tiếng. Trường hợp quan trọng như vậy, cả hai người không thể bỏ về hết mà phải có người ở lại, nếu không thì mất hết thể diện.

Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy sắc mặt không khỏi trầm ngâm, lạnh lùng.

Mặc Ly, Mặc Ngân thấy vậy nhìn nhau, trên mặt bọn họ đều là ý cười, Bệ hạ của bọn họ hận là không thể ở bên cạnh Vương hậu từng giờ từng khắc, huống chi bây giờ Độc Cô Hành cũng có mặt ở tẩm cung.

“Bẩm Bệ hạ, những người Nam Man đó chỉ ở Tây điện nghỉ ngơi, không có động tĩnh gì khác.” Lúc này Mặc Chi đi tới, cúi xuống nói nhỏ bên tai Độc Cô Tuyệt.

Lúc tối, khi đến mời bọn họ đến dự yến tiệc, Tả đô úy đã từ chối và nói rằng do đến đây quá vội vàng nên bọn họ, đều quá mức mệt mỏi, hôm nay sẽ không tham gia yến tiệc, sáng sớm ngày mai sẽ cùng Vương hậu và Bệ hạ đón năm mới.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy nét mặt chợt lóe sáng, khẽ gật đầu. Ngoan ngoãn đợi là tốt, nếu có hành động bất thường gì, những người kia không nên trách hắn không khách khí. Nam Man thì đã thế nào, không tuân thì cũng bị diệt mà thôi.

Mà lúc này, trong Phượng Minh điện, Độc Cô Hành, Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, còn có ba tên nhóc dã thú kia đang vây quanh lò sưởi ấm. Ai nấy đều vui vẻ và phấn chấn, uống rượu cạn chén tưng bừng, không khí náo nhiệt không hề thua kém yến tiệc long trọng ở bên ngoài kia.

Độc Cô Hành thì không thể xuất hiện ở bên ngoài, Phi Lâm, Mộ Ải do đó cũng sẽ không thể đi được, Đinh Phi Tình thì không thích để ý tới những chuyện như vậy, Cô đã ở nước Hàn mấy năm, những bữa yến tiệc xa hoa như thế này không hề thiếu, không bằng ở lại đây tự do tự tại.

Bởi vậy, tất cả mọi người trong cung đều biết Đinh Phi Tình ở trong Phượng Minh điện mở tiệc. Các loại rượu tốt nhất, bách quan tham dự yến tiệc bên kia có, bên này tất nhiên cũng có, hơn nữa còn chọn loại ngon nhất, ở đây có Đinh Phi Tình, đương nhiên không thể đắc tội.

“Ta cá là Vân Khinh sẽ trở về trong thời gian một nén nhang.” Mộ Ải cười tủm tỉm nhìn Phi Lâm nói.

Phi Lâm uống cạn một chén rượu, chậm rãi nói: “Ta cá…”

“Vương gia.” Phi Lâm còn chưa nói hết câu, Lý công công hầu hạ ở bên ngoài chạy bổ vào, gọi Độc Cô Hành. Độc Cô Hành ngồi tựa trên chiếc đệm, tay ôm lò sưởi đang nói chuyện với Đinh Phi Tình, lúc này thấy Lý công công chạy vào, liền quay sang nhìn Lý công công, nói: “Có chuyện gì?”

“Vừa rồi Bệ hạ cho Hoàn công công lại đây bẩm báo, nói Vương hậu đã rời khỏi đại điện, giờ đang về tẩm cung của Bệ hạ, mời tỷ tỷ của người qua bên đó để mở tiệc cho người vui vẻ, lệnh cho công công đến truyền lời.” Lý công công bẩm báo lại.

Đinh Phi Tình vừa nghe nhất thời cười to nói: “Lần này Độc Cô Tuyệt đừng hòng mà cản trở được bọn ta a, đi, đi, đi qua, gây náo loạn nơi chốn của bọn họ đi.”

Sau khi đại hôn Vân Khinh không ở Phượng Minh điện vốn là dành cho Vương hậu nữa, nên để nơi này cho đám người Phi Lâm tá túc, cô bị Độc Cô Tuyệt giữ chặt tại tẩm cung của hắn.

Tiểu Tả, Tiểu Hữu nghe thấy vậy lập tức nhảy tưng tưng lên, xoay người chạy về phía tẩm cung của Độc Cô Tuyệt. Bạch Hổ vương cũng lập tức đuổi theo phía sau, xem ra hôm nay bọn họ không gây náo loạn cả đêm thì tuyệt đối không bỏ qua.

Độc Cô Hành thấy vậy cười nói: “Vân Khinh thật đúng là chẳng thèm quan tâm quy củ gì cả, đến Tần vương cung cũng chẳng e ngại gì.” Y vừa nói vừa được Lý công công đỡ đứng lên, rồi vội vàng phủ thêm áo lông cừu lên người, che mặt lại.

Chỉ có Phi Lâm khẽ nhíu mày, rõ ràng đã nói bọn họ ở lại đây, vì sao lúc này lại thay đổi. Nhưng Hoàn công công chính là đại công công bên cạnh Độc Cô Tuyệt, có thể Sở Vân đang bận việc nên không tới được, nên y thay mặt truyền lời đến, cũng coi như hợp lý.

Có điều bọn họ cũng không biết rằng, sau khi người Nam Man tới Độc Cô Tuyệt liền hạ lệnh cho y đi sang Tây điện hầu hạ, bởi vì y rất lanh lợi.

Mấy người vừa cười cười nói nói đi về phía tẩm cung của Độc Cô Tuyệt.

Trong khi Vân Khinh cùng hai cung nữ đi từ Hiên Viên điện tới Phượng Minh điện. Hai nhóm bọn họ, một nhóm đi từ bên trái hướng về bên phải Phượng Minh điện, còn một nhóm lại đi từ Phượng Minh điện về phía bên phải tẩm cung của Độc Cô Tuyệt, ngay cả cơ hội chạm mặt nhau cũng không có.

Bóng đêm dày đặc, gió Bắc khẽ thổi qua, những ngọn cây rung lên trong đêm gió Bắc lạnh lẽo. Một Vầng trăng khuyết lấp ló phía chân trời, làm nổi bật lên những bóng cây, không thấy có cảm giác như bị che phủ, ngược lại làm cho người ta có cảm giác quỷ quái đầy kích thích.

Những tiếng sàn sạt nhè nhẹ tràn ngập trong bóng đêm, những ngọn đèn cung đình bị gió thổi đong đưa qua lại, làm xuất hiện những hình ảnh mông lung, mê hoặc.

Lúc này, trong Hiên Viên điện yến tiệc đã đi vào hồi náo nhiệt, tiết mục ca múa chính của dân tộc Hồ sát biên giới vô cùng sôi động, dâng trào, kích thích người xem. Tiếng trống vang dội giữa không trung, những người đàn ông dũng mãnh để ngực trần, mặc những chiếc quần giống như những chiếc lồng đèn đứng giữa sân. Tay cầm kiếm nhảy múa, bước chân theo nhịp trống dồn dập, giống hệt như đang điên cuồng chém giết trên chiến trường. Những động tác kia, vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt đã thực sự mang chiến trường đẫm máu kia lên sân khấu, khiến chúng quần thần nhiệt huyết sôi trào, trầm trồ khen ngợi không ngớt.

“Bệ hạ, những người Nam Man không có động tĩnh gì khác thường, chỉ có tiểu Hoàn và bốn cung nữ đến Phượng Minh điện, nói là do Tả đô úy dặn dò bảo là nếu Vương hậu trở về thì báo cho bọn họ một tiếng. Bọn họ ngỏ ý ngày mai lúc mặt trời lên sẽ đặc biệt đến Phượng Minh điện, cùng Vương hậu đón ánh rạng đông của năm đầu tiên người lên ngôi.”

Độc Cô Tuyệt nhìn màn biểu diễn trước mắt, nghe Mặc Chi bẩm báo. Mặt trời lên ư, trời còn chưa sáng kia mà.

“Bệ hạ, Phi Lâm phái người tới hỏi, có phải Vương hậu mở yến tiệc ở tẩm cung của người hay không?” Nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa hoàn chỉnh thì ở bên cạnh Sở Vân đột nhiên bước vào, hỏi rất nhanh.

Độc Cô Tuyệt quay đầu lại, mặt mày cau lại trầm giọng hỏi: “Có ý gì?”

Sở Vân nhanh chóng nói: “Nhóm người của Phi Lâm nhận được lời của Vương hậu truyền tới, nói rằng ở tẩm cung của người mở yến tiệc, y có cảm giác không hợp lý, bởi vậy phái người tới hỏi, là thật hay là giả, có vấn đề hay không. Dù sao trước đó Vương hậu cũng nói với y là sẽ mở tiệc ở Phượng Minh điện, nhưng nay lại đột nhiên thay đổi. Bây giờ bọn họ đang đi đến tẩm cung của người.” Sở Vân nói đến đây thì sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Độc Cô Tuyệt lập tức thay đổi sắc mặt, nếu Vân Khinh muốn dùng tẩm cung của hắn, tất nhiên sẽ nói cho hắn biết, sao bất chợt lại có ý nghĩ riêng như thế, có vấn đề.

“Đi, phong tỏa Phượng Minh điện, chặn Vân Khinh lại, mau.” Vừa phất tay ra hiệu, Độc Cô Tuyệt xoay người nhảy lên, phóng ra như mũi tên nhọn về phía Phượng Minh điện.

Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi, Sở Vân không nói một lời nào, xoay người chạy theo Độc Cô Tuyệt đến Phượng Minh điện.

Bách quan ở trong yến tiệc, tuy rằng mắt đang xem biểu diễn nhưng tâm lại đặt hết lên người Độc Cô Tuyệt. Vừa thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt đột nhiên biến đổi, dáng vẻ vô cùng cấp bách, ai nấy đều lặng im, sau đó lập tức đứng dậy đuổi theo.

Cùng lúc này, Phi Lâm đã đi đến được nửa đường, bước từng bước chậm rãi rồi dừng lại trầm giọng nói: “Không đúng, cuối cùng ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, đi, mau trở về, nhất định có vấn đề.” Vừa nói dứt câu này, Phi Lâm dậm mạnh chân một cái, cả người phóng nhanh như sao băng, quay trở về hướng Phượng Minh điện.

Đinh Phi Tình, Mộ Ải, Độc Cô Hành vừa rồi chờ Phi Lâm phái người đến hỏi Độc Cô Tuyệt, cũng vừa đi chậm lại vừa suy nghĩ. Lúc này, nhìn thấy Phi Lâm như thế, sắc mặt Đinh Phi Tình, Mộ Ải cũng biến đổi, liền vọt theo Phi Lâm quay trở về.

Đồng thời Mộ Ải nói: “Tiểu Tả, Tiểu Hữu, ở lại bảo vệ Vương gia.” Thân phận và thân thể Độc Cô Hành không thể để xảy ra một chút sơ suất nào.

Chỉ thấy, trong bóng đêm, hai nhóm người phóng nhanh như bay về phía Phượng Minh điện.

Lúc này, Vân Khinh và hai người cung nữ cũng đang nhanh chân quay trở lại Phượng Minh điện. Đã lâu rồi, cô chưa đón năm mới với tỷ tỷ, hơn nữa năm nay có nhiều bạn bè như vậy, lại còn có đại ca nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng và hạnh phúc, bước chân cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tỷ tỷ…” Bước từng bước vào Phượng Minh điện, Vân Khinh cho hai cung nữ lui ra ngoài rồi nhanh chóng chạy vào nội điện.

Hai tỳ nữ lập tức cung kính lui ra, nội điện của Phượng Minh điện là nơi không thể tùy tiện ra vào, nếu không cho phép thì không được đi vào.

Vừa đẩy cửa nội điện ra, không khí ấm áp và mùi rượu phảng phất lập tức bay đến, khóe miệng Vân Khinh khẽ mỉm cười, bước lên vài bước qua khỏi bức bình phong bằng ngọc lưu ly, đứng ở bên mép rèm nói: “Sao còn chưa ra…”

Còn chưa nói hết câu, Vân Khinh chợt đứng lặng im phía sau bức bình phong, bên trong nội điện đáng lẽ phải có tỷ tỷ và những người trong nhóm sư phụ. Bây giờ chỉ có món ngon, rượu thơm, nhưng không hề thấy một bóng người, chuyện này…

“Vân Khinh, vào đi.” Vân Khinh còn chưa phục hồi tinh thần, một giọng nói lạnh lùng như băng giá truyền đến từ phía sau, một người chậm rãi bước ra từ cửa hông.

Vân Khinh lập tức xoay người lại, mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Một bóng áo trắng tinh thuần, một tấm vải lụa che mặt, không phải là người Nam Man kia thì là ai.

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Vân Khinh thấy vậy khẽ nhíu mày, ngón tay ấn lên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ bên hông, trầm giọng hỏi.

Người phụ nữ che mặt kia nhìn động tác của Vân Khinh, không hề ngăn cản cũng không tránh né, lạnh lùng nói: “Con gái của Đinh gia ư, mẹ ruột của ngươi phải là Tuyết Vương phi của Hàn quốc, là hậu nhân của họ Tuyết mới phải.”

Vân Khinh nghe vậy chợt giật mình, bình tĩnh nhìn vào mắt người phụ nữ che mặt kia, sắc mặt nhẹ nhàng hỏi: “Bà là ai?”

Người phụ nữ che mặt kia không nói gì, cổ tay khẽ động đậy, chậm rãi kéo cái khăn che mặt xuống. Khuôn mặt kia không phải là người trên bức tranh mà người Nam Man đưa cho Vân Khinh sao. Tuy rằng đã già hơn nhưng Vân Khinh chỉ cần nhìn lướt qua là đã có thể nhìn ra ngay.

“Bà…” Vân Khinh hơi nhíu mi, việc này… Một từ ‘bà’ vừa mới thốt ra, cái khăn che mặt trong tay người phụ nữ kia khẽ phất lên, một mùi thơm nồng xộc vào mũi cô.

Vân Khinh cảm thấy hoa mắt, đầu óc trở nên vô cùng mờ mịt, không khỏi giật mình, thầm kêu lên một tiếng không ổn, ngón tay đặt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ định ấn xuống.

Không ngờ cô còn chưa có động tác gì, phía sau gáy đột nhiên bị đập một cú thật mạnh, cả người Vân Khinh run lên, trước mắt chỉ là một màu tối đen, trong chốc lát không cảm giác được gì nữa, toàn thân không còn chút sức lực, ngã xuống dưới.

Người phụ nữ che mặt đỡ được Vân Khinh, lạnh lùng nói: “Quả trường sinh là thứ tốt vô cùng, nếu ta là chủ nhân của nó đương nhiên sẽ biết đối phó như thế nào, hương vị của nó trên người ngươi quá nồng.”

Bóng đêm, càng lúc càng dày đặc.

Ánh sáng lóe lên lan tràn trong bóng đêm, phủ lên phía trên Phượng Minh điện, thứ ánh sáng kia nhìn vô cùng rực rỡ lại cực kỳ yêu diễm, nở rộ trong đêm đen thăm thẳm không gì có thể so sánh nổi.

“Không…” Một tiếng thét như xé nát tim gan vang vọng ở dưới bầu trời đêm, một bóng người đang phóng đến như một tia chớp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3