Dạ khúc - Chương 11 - 15

Chương 11 - Mơ?

Cánh cửa vừa hé, khe hở chỉ đủ rộng
cho một vệt sáng yếu ớt đổ vào phòng từ ánh đèn ngoài hành lang. Một giọng nói
mềm và lạnh tựa dải nhung vang lên từ giữa căn phòng tối. Giọng nói đan đầy
những âm hưởng quyền uy:

- Đừng bật đèn và nhanh khép cửa lại!
– Giọng nói ngưng vài giây như chờ người đang đứng chết trân ở cửa trấn tĩnh
lại, rồi tiếp – Đừng sợ, ta không phải ăn trộm hay fan cuồng. Cũng đừng la
toáng lên. Ta đủ quyền lực để bóp chết sự nghiệp của cô, nếu cô cho ai biết sự
hiện diện của ta ở đây hôm nay. Đây là nhà cô nên dù tối cô vẫn có thể lần đến
sô-pha chứ?

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng. Có tiếng
bước chân dò dẫn tiến đến bộ bàn ghế đặt giữa phòng khách. Rồi đôi chân ấy dừng
lại bên một chiếc ghế, yên như phỗng. Một lúc sau, giọng nói lại cất lên:

- Hãy nghe rõ, ta sẽ không lặp lại.

- …

- Có ba điều quan trọng về Bách mà cô
phải nhớ. Một, ước mơ lớn nhất của anh ấy là trở thành nghệ sĩ toàn năng có thể
hát, chơi nhạc cụ và sáng tác. Hai, chỉ khi có cà phê thì Bách mới đúng thật là
Bách, âm nhạc của anh mới có hồn. Anh ấy uống cà phê bằng cốc lớn, thêm chút
đường cho dịu vị đắng. Ba, khi Bách trầm ngâm như thể bị tách biệt khỏi mọi thứ
xung quanh là cảm hứng đang đến. Những lúc ấy, không được đánh động.

- …

- Bách của hiện tại không giống với
những điều ta nói, nhưng ta tin một lúc nào đấy Bách sẽ trở về. Thay ta dỗ dành
cũng được, nặng tay cũng được, khiến anh ấy quay lại ước mơ, với khí chất năm
xưa, thôi làm con rối cho mấy ông bầu. Thậm chí nếu cô trở thành nguồn cảm hứng
sáng tác của anh ấy, ta cũng sẽ nén hờn mà cho qua.

- …

- Dường như cô vẫn chưa hết hoảng hốt
hay sao mà không trả lời ta? Nhớ, không ai được biết về buổi tối hôm nay. –
Giọng nói sắc cạnh bỗng ngập ngừng. – Thay ta yêu anh ấy!

Vài giây sau, cánh cửa ra vào sập
lại. Chỉ còn cái suy nghĩ "có phải tôi vừa trở về từ một giấc mơ?"
đơn độc trôi dạt bồng bềnh khắp căn phòng tối đen. Những phân tử thời gian lùa
nhau đi. Cái suy nghĩ "có phải tôi vừa trở về từ một giấc mơ?" cứ đơn
độc lửng lơ qua lại khắp căn phòng tối đen.

Cửa ra vào bỗng mở toanh lần nữa, và
đèn bật sáng.

- Anh xin lỗi. Anh chưa kịp tìm điện
thoại cho em thì đã lăn ra sô-pha ngủ, chắc do mấy ngày nay nhiều việc căng
thẳng quá.

- Anh ngủ ngồi à? – Nhã Lan nhìn
chiếc ghế sô-pha bé xíu chẳng đủ cho một thân người nằm giãn ra trên ấy, rồi
lia ánh mắt lên mặt Bách, nhíu mày đầy ngờ vực.

- Ừ. Showbiz đã dạy cho anh thói quen
ấy. Showbiz có tập cho em thói quen xấu nào không? – Bách đang đánh trống lảng,
hướng cuộc nói chuyện sang một chủ đề vô duyên.

- Hưmmm… Biết thế em nhờ quản lý về
lấy điện thoại cho nhanh, chẳng phải phiền anh. Bla bla bla…

Bách không để tâm đến những lời tiếp
theo của Nhã Lan. Anh chỉ muốn biết có phải mình vừa trở về từ một giấc mơ?

Chương 12 - Đoảng

Ngay từ vai diễn đầu tiên, Nhã Lan đã
chết dí với mác "bình hoa di động". Nhưng dù diễn tồi, cô vẫn có não
và não cô cho biết Bách còn diễn tồi hơn cô.

"Ngủ ngồi! Showbiz dạy!" –
Nhã Lan vừa cắm bó hồng nhung to đùng được một fan hâm mộ nào
đó gửi đến vài chiếc lọ pha lê, vừa cười khẩy. Bách đã cố giấu những giọt nước
mắt, cô chỉ cần liếc sơ là biết ngay. Tuy cô diễn cứng, chứ luôn nghiền ngẫm kỹ
và học thuộc kịch bản. Khi một nam nhân vật muốn che đậy những giọt nước mắt
yếu đuối, điều cơ bản và đầu tiên anh ta sẽ làm là quay đầu sang một hướng khác
và chớp mắt liên hồi để ngăn dòng lệ rỏ xuống.

- Anh đã tìm mọi ngóc ngách rồi mà
chẳng thấy cái di động đâu cả! – Tiếng Bách vọng từ phòng khách.

- Không cần tìm nữa đâu. Nếu là của
em thì sẽ tự về với em.

Tiếng chuông điện thoại ngân ra từ
trong túi xách khiến tim Nhã Lan thót lại. Cô hấp tấp chạy ra phòng khách, lục
tung chiếc túi của mình đang nằm trên sô-pha và mỉm cười mãn nguyện khi tìm
được cái điện thoại: "Alô, Nhã Lan nghe."

Vừa trả lời điện thoại, Nhã Lan vừa
nhìn Bách, khẽ le lưỡi rụt cổ, ngụ ý "Em xin lỗi. Em đoảng quá, điện thoại
trong túi mà cứ đi tìm mãi." Nhưng Bách chỉ nhìn cô một cái vô hồn, tâm
trí anh chẳng còn chỗ cho sự khiển trách hay nghi ngờ. Anh đang bận rộn với
muôn vạn cảm xúc khác. Anh thảy thân ngồi xuống đống gối bông chen chúc trên
ghế, miệng lẩm nhẩm một giai điệu lạ.

Nhìn Bách, Nhã Lan thở phào, lòng
thầm nguyền rủa gã phóng viên đã canh giờ gọi điện sao mà linh thiêng quá.

Chương 13 - Đêm

Chiếc xe chạy êm ru trên con đường
dọc bờ biển. Không gian đêm đen một màu mượt mà, thần bí. Duy Thức cầm lái, Gia
Tú ngồi bên cạnh, khuỷu tay nàng tựa lên thành cửa xe, bàn tay nửa vuốt, nửa
túm mái tóc dài nâu óng.

- Tôi có thể xin nàng ban cho một
tước hiệu?

- Tước hiệu nào anh có thể thỏa mãn
lòng tham quyền lực của anh?

- Vị hôn phu tận tụy nhất Quốc gia.

Gia Tú không bỏ sót cái nhếch mép rất
nhanh, rất hiểm của Duy Thức – "vị hôn phu tận tụy nhất Quốc gia" –
con cáo già trí thức này rõ ràng đang vờ bỡn cợt với bản thân cốt để khoét sâu
thêm vết lở loét trong lòng nàng. Nàng quay mặt nhìn ra không gian đen đặc đang
chạy vù vù bên ngoài, đùa chơi với những suy nghĩ: cuộc nói chuyện mới rồi cùng
Nhã Lan, mối quan hệ của Bách và Nhã Lan, tình yêu của nàng và Bách, sợi dây
nối nàng với Duy Thức…

Khi hai con người được cột lại bởi
trách nhiệm, quyền lợi, danh giá và hằng hà những thứ khác mà không phải tình
yêu, họ có thể bạo dạn hỏi xin nhau những điều vô lý, như việc nhờ hôn phu đưa
đến gặp bạn gái của người mình yêu. – Gia Tú vừa nghĩ vừa cười mỉa mai với hình
ảnh chính mình đang phản chiếu qua cửa xe.

- Liệu cô diễn viên "bông hoa
nhựa" ấy có thể chăm sóc tốt cho Bách? – Gia Tú nửa hỏi Duy Thức, nửa hỏi
vu vơ những hạt bụi lửng lơ trong không khí.

- Không. Sẽ không ai đủ tốt với Bách
bằng nàng. – Duy Thức quay sang, bắt gặp cái chuyển rất nhanh từ mơ màng sang u
ám trong mắt Gia Tú sau những lời của mình. Anh cười nhẹ - Chẳng phải đấy là điều
nàng nghĩ sao?

Duy Thức luôn đọc thông suốt những
người xung quanh như đọc một cuốn sách giáo khoa vỡ lòng. Điều ấy khiến Gia Tú
vừa khó chịu, vừa e sợ. Nhưng đôi lúc, nàng lại thoải mái khi suy nghĩ và cảm
nhận thật thà của bản thân dễ dàng bị bóc trần. Nàng không còn phải diễn, được
sống là mình, được nhất quán từ trong ra ngoài. Như lúc này.

Ai có thể yêu Bách tốt bằng nàng?
Không ai cả. Nàng chia sẻ những bí mật quý báu về Bách với Nhã Lan để tìm sự
yên tâm cho chính mình, để chắc chắn sẽ có một người chăm sóc Bách chu đáo, như
nàng đã từng. Còn trong từng thớ thịt, trong từng giọt máu, nàng tin tưởng,
nàng quả quyết rằng chỉ có nàng tốt nhất, phù hợp nhất, tận tụy nhất với Bách.

Ai có thể thay nàng ngồi trên ngai
vàng để đôi chân nàng được tự do chạy về bên Bách? Không ai cả.

Gia Tú với tay vặn to chiếc loa trong
xe, mượn âm nhạc dỗ mình thiếp đi.

Chương 14 - Sáng

Một tia nắng đâm vào mắt Gia Tú, lay
nàng dậy. Hàng mi vừa thoáng hé, nàng liền nhanh chóng lấy tay bụm lại ngang
mắt. Nàng dễ bị choáng khi ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, nên thậm ghét việc
bị đánh thức bởi Mặt trời. Nàng nhắm nghiền mắt, ngồi yên vài phút chờ cơn khó
chịu lắng xuống. Nếu là Bách, anh sẽ tìm cách không cho nắng sớm chạm vào mắt
nàng. Nếu là Bách…

Không phải là Bách, nàng đang ở cạnh
Duy Thức nên sẽ chẳng có những chăm sóc tận tình. Duy Thức tử tế đưa nàng đến
nhà Nhã Lan, rồi ra biển giải khuây chỉ vì anh ta, bộ dạng thất tình của nàng
rất thú vị mà thôi. Chỉ có Bách… Nàng lại bắt đầu ngày mới bằng một cách vừa
ngọt vừa đắng: nhớ Bách.

- Căn nhà này có ma đấy! – Tiếng Duy
Thức đầy sảng khoái.

Gia Tú từ từ hé mắt, nhận ra mình
đang ở trước một căn nhà cổ đổ nát, trên một trong những con đường có tuổi nhất
thành phố. Đêm qua, trong lúc nàng mải miết đuổi theo những cơn mê không dứt về
Bách, về ngày xưa, Duy Thức đã lái xe từ biển trở về lại thành phố.

- Ta không ngạc nhiên nếu anh đánh
bạn với ma. – Gia Tú châm chọc trong thoáng cáu kỉnh.

- Đây là nơi Gia Tĩnh thường lui tới.
– Duy Thức đứng khoanh tay trước ngực, hơi tựa người vào thân trước xe, ánh mắt
len lỏi sâu vào từng ngóc ngách căn nhà.

- Anh trai ta… - Gia Tú tự nhiên
chẳng biết nên nói gì. Đã lâu không ai nhắc đến anh nàng, vị vua tài ba vắn số.
Nàng bâng quơ nhìn căn nhà mấy giây, chờ những suy nghĩ của mình gọn gàng trở
lại – Vì sao anh trai ta lại đến đây?

- Khoảng hơn trăm năm trước, căn nhà
này biểu tượng cho sự phồn vinh của một thương buôn. Thời ấy, hoàng gia còn
phải nhường ông ta mấy phần. Đời ông ta rất giàu, đời con giàu, đời cháu trung
lưu, cứ thế lụn bại dần, đến cuối cùng phải bán căn nhà đi. Người ta đồn đại
rằng linh hồn ông chủ cũ còn lẩn khuất mãi, nên chủ mới không ai được yên thân,
gặp họa triền miên bỏ đi hết, khiến căn nhà hoang phế.

- Có ma thật không?

- Gia Tĩnh không quan tâm. Anh nàng
đến đây để tự nhắc nhở mình. Một người nắm quyền lực trong tay, nếu cứ để tâm
tính và đầu óc lẩn quẩn trong những chuyện cỏn con, chẳng mấy chốc một đế chế
phồn thịnh cũng thành nát rữa. Như căn nhà này.

Gia Tú hiểu Duy Thức ám chỉ điều gì.
Nàng quan sát căn nhà một lượt. Tường gạch vỡ vụn. Cửa gỗ mục nát. Những họa
tiết trang trí trên cột, trên tường bong tróc gần hết, chẳng còn rõ ràng một
hình thù nào. Nhà không có nóc, ánh nắng tự do soi rọi những nhánh cây dại trồi
ra từ muôn phía trên nền nhà. Nàng cố tưởng tượng… Hơn trăm năm trước, nơi đây
quyền quý như thế nào? Ngày ngày, người người quần áo lượt ra ra, vào vào như
thế nào? Hơn bốn năm trước, anh trai nàng đã đăm chiêu trước căn nhà này như
thế?

Chương 15 - Dứt

Ngồi trên sô-pha, Bách bấm số gọi cho
Gia Tú, rồi đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt mình. Anh ôm lấy guitar, cất
giọng ấm áp:

"Hứa với anh, em sẽ không khóc
trong giấc mơ một mình.

Nước mắt em, anh sẽ chẳng có thể hong
khô được đâu.

Hứa với anh, em sẽ không đớn đau dù
chỉ trong mộng.

Em biết không, anh sẽ luôn mãi mãi
dõi theo nhìn em.

Hát ru từng đêm, cho mi em khép chặt.

Giấc mơ của anh, hãy ngủ ngoan, em
nhé!

Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi,
dẫu những ngón tay không chạm…

Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em,
dù biết em không nhận ra…

Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn
mơ,

Giấc mơ mãi không là thật…

Cho anh lặng đứng bên cuộc đời em
thôi,

Để canh gác cho những giấc mơ…

Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi,
dẫu những ngón tay không chạm…

Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em,
dù biết em không nhận ra…"

Bài hát chấm dứt. Bách nhẹ nhàng áp
điện thoại vào tai. Bên kia ngặt không một âm thanh, không cả tiếng thở, nhưng
anh lại cảm nhận được Gia Tú đang cười. Nàng đang áp điện thoại vào tai và mỉm
cười. Anh khẽ khàng đặt điện thoại trở xuống bàn, cố gắng không gây ra tiếng
động, rồi đứng dậy. Anh không muốn dập máy khi nàng vẫn đang mỉm cười ở đầu dây
bên kia. Anh muốn nàng được tiếp tục mỉm cười. Bài hát mới của anh sẽ làm nàng
được tiếp tục mỉm cười. Bài hát mới của anh sẽ làm nàng mỉm cười trong rất lâu
sau – anh tin như thế. Nhưng anh phải tách mình khỏi chiếc điện thoại, khỏi cái
cám dỗ đang gào thét trong lòng "Cầm điện thoại lên và bắt chuyện với cô
ấy."

Bách nhốt mình trong phòng tắm, đứng
chôn thân dưới làn nước lạnh buốt bắn mạnh ra từ vòi sen. Anh đang cố gỡ bản
thân ra khỏi lưới ảnh hưởng ma mị của Gia Tú. Chờ anh phía trước là những ngày
tươi đẹp, là những nấc thang cuộc sống khác để leo lên. Vì nàng và vì chính
mình, anh phải quyết tâm dứt bản thân khỏi nàng, khỏi những suy tưởng vô vọng
về nàng. Cũng chẳng còn lâu nữa. Chỉ cần chờ cho đến khi chiếc điện thoại hết
pin và tự tắt, rồi anh sẽ phá hủy nó, cắt đứt mọi nguồn liên lạc với nàng.

***

Ở phía bên kia cuộc gọi, Gia Tú đứng
sững bên bàn làm việc, hai tay bấu cứng vào cạnh bàn, ánh mắt co quắp bám vào
chiếc di động nằm trên đấy. Môi nàng mấp máy: "Xin đừng mang bóng
anh vào trong cơn mơ... Giấc mơ mãi không là thật…" 
Chưa kịp nghe
hết bài hát, nàng đã buông điện thoại xuống bàn, rồi đứng bất động nhìn nó.
Giọng hát của Bách. Giai điệu của Bách.

Gia Tú không dám nghe hết bài hát.
Nàng sợ khi nó chấm dứt, mình sẽ không biết nói gì với Bách. Nàng cũng sợ phải
nghe anh nói gì đó với mình. Nàng đã lao vào một cuộc sống mới. Nàng chẳng thể
mãi hao tâm phí sức cho quá khứ, cho những tưởng tượng không đầu không đuôi về
anh.

Bỗng Gia Tú nhen nhóm nghi hoặc: chỉ
chưa đầy một tuần sau cuộc nói chuyện của nàng với Nhã Lan, Bách đã cho nàng
nghe sáng tác mới toanh. Phải chăng Nhã Lan đã tâu báo tất cả chuyện xảy ra đêm
hôm ấy? Nếu yêu anh, Nhã Lan sẽ không làm thế. Hay chuyện của anh và Nhã Lan
chẳng qua là một màn kịch chiều lòng công chúng? Hay… hôm ấy, căn phòng tối đen
và người đối diện nàng suốt buổi không thốt ra lời nào. Đó biết đâu lại là
Bách?

Gia Tú toan cầm chiếc điện thoại áp
vào tai, nhưng nàng đã kịp rụt lại. Dù lý do Bách muốn hát cho nàng nghe là gì,
cũng đâu còn quan trọng. Nàng nên cười vì anh đã lại sáng tác. Từ nay, nàng đã
có thể nhẹ nhõm và toàn vẹn ngồi trên ngai vàng – Con đường này nàng không
chọn, nhưng nàng đã chấp nhận đi thì phải hoàn thành thật xuất sắc. Nàng đứng
nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại cho đến lúc nó hết pin và tự tắt.

Suốt đêm hôm ấy, nằm yên trên giường,
nhưng cả phần hồn và phần xác Gia Tú chỉ chăm chỉ nhún nhảy trong một nỗi nhớ
da diết…

Có lúc tim nàng lắc lư trong giai
điệu "ba ba ba ba ba…" nửa quen nửa lạ. Giai điệu
Bách viết vào cái đêm của bốn năm trước, chỉ vài giờ trước lúc nàng đột ngột và
lặng lẽ rời bỏ anh như tan vào không khí. Giai điệu cho nàng và anh.

Có lúc tim nàng lả lơi theo nhịp môi
nàng mấp máy "Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón
tay không chạm… Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận
ra…"
. Bài hát cuối cùng cho nàng và anh.

Ngày hôm sau, Gia Tú cho phá hủy
chiếc điện thoại, cắt đứt chiếc cầu nối hữu hình duy nhất còn lại với Bách.
Nàng biết chắc sau này sẽ có lúc mình hối hận, nhưng nàng phải đặt bản thân vào
sự đã rồi. Trong tương lai, sau vài chục, trăm, ngàn, vạn lần chặc lưỡi tiếc
nuối, tự mắng chửi hành vì bốc đồng của mình, nàng sẽ có thể hoàn toàn thoát
khỏi mối ràng buộc của quá khứ. Nàng phải làm thế, vì nàng không muốn và không
thể để những căn nhà huy hoàng hôm nay hóa thành nát rữa mai sau. Nàng phải làm
thế, vì một người yêu thương nàng ngàn vạn lần hơn Bách.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3