Thiên văn - Phần I - Chương 11 phần 1
Chương
11: Ký ức
Cô
gái trẻ tuổi kia ăn vận rất đơn giản, người gầy gầy nhỏ nhắn, mái tóc mỏng màu
hung vàng tết thành hai bím tóc, làn da trắng muốt đến độ trên vầng trán hơi dô
còn hằn lên vài đường tĩnh mạch xanh xanh, da của cô ấy mỏng tới mức dường như
có thể nhìn thấy cả mạch máu đang lưu chuyển.
Hơn
nửa tháng sau, vào một buổi sáng, Lão Mục bất ngờ xuất hiện trước cửa và đem đến
một tin tốt lành, Cục An ninh Quốc gia đã tiến hành nghiên cứu và quyết định vụ
này sẽ do Sở Công an thuộc khu vực Đông Bắc hoàn toàn chịu trách nhiệm dưới sự
chỉ huy trực tiếp của Trần Đường mà không phải chịu sự quản lý từ công an tỉnh,
xem ra chúng tôi sẽ nhanh chóng được trở lại Cẩm Châu. Thế nhưng trước khi trở
lại Cẩm Châu, chúng tôi phải tới Bắc Kinh tìm người quen trong Bộ Quân sự để
xác minh lại một số nghi ngờ.
Tôi
vội vàng hỏi anh ta đến Bắc Kinh tìm ai. Nhưng Lão Mục cũng không rõ, chỉ khẳng
định rằng đến Bắc Kinh sẽ có người đến đón và đưa đi. Đồng thời anh ta còn nói
thêm với tôi, tất cả mọi việc từ nay về sau chỉ có anh ta, tôi và Tiểu Đường
hành động; không được phép có người thứ tư tham gia, và để đảm bảo an toàn, họ
sẽ trang bị cho tôi vũ khí phòng thân.
Nghe
thấy mình sẽ được trang bị súng, tôi khẽ gật đầu, xoắn chặt hai bàn tay, trong
lòng cảm thấy phấn khích và háo hức khó tả.
Chỉ
vài ngày sau, Lão Mục lái xe đưa chúng tôi tới một ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại
ô của Tô Gia Đồn thuộc tỉnh Thẩm Dương. Ở đó, tôi đã gặp Trần Đường – người phụ
trách an ninh của cả khu vực Đông Bắc tiếng tăm lừng lẫy, và một số vị lãnh đạo
cao cấp khác nữa. Trần Đường khoảng chừng 37 tuổi, người dong dỏng cao, phong
thái đĩnh đạc uy nghiêm với ánh mắt sắc sảo. Sau vài câu chào hỏi và giới thiệu,
Trần Đường yêu cầu chúng tôi chuẩn bị tới Bắc Kinh ngay trong đêm nay, rồi đưa
cho tôi khẩu súng lục ổ quay 92 cùng băng đạn.
Đã
bao nhiêu ngày không sờ tới súng, tôi ngứa ngáy tay chân, lập tức tháo ổ súng,
băng súng kiểm tra ngay khi nhận lấy nó. Quả đúng là không hổ danh, nếu đem so
với khẩu súng tôi thường dùng trước đây thì khẩu này đúng là một trời một vực.
Trần
Đường mỉm cười quay sang hỏi Tiểu Đường:
-
Cô bé, có muốn một khẩu như thế không?
Tiểu
Đường lắc đầu quầy quậy, trả lời dõng dạc:
-
Cháu không biết dùng mà cũng không dùng đến, hơn nữa... – Dừng một lát, cô bé
cúi đầu lấy một chiếc kim từ trong bọc, giơ ra trước mặt Trần Đường – cháu đã
có cái này rồi, nó còn có sức mạnh hơn cả súng nữa cơ!
Nói
rồi tiện tay chọc mũi kim xuống mặt bàn, cây kim phát ra một tiếng rít nhẹ, nhẹ
nhàng như chọc vào miếng đậu phụ, trong chốc lát đã không nhìn thấy chiếc kim
đâu nữa. Trần Đường và những người chứng kiến cảnh này đều trợn tròn mắt không
khỏi ngỡ ngàng.
Khoảng
11 giờ 30 phút tối hôm đó, Lão Mục lái chiếc xe Jeep mang biển quân sự tới đón
tôi và Tiểu Đường đi vài vòng quanh thành phố để đảm bảo không bị bám theo, rồi
mới tiến ra quốc lộ, chân đạp mạnh ga, lái xe lao vút về phía Bắc Kinh.
Do
đang là đêm khuya nên quốc lộ vắng tanh, ngoài một vài ánh đèn pha của những
chiếc xe chở hàng ra thì không còn gì khác.
Ban
đầu Tiểu Đường rất phấn khích, hào hứng kể chuyện cười cho mọi người, không ngừng
hỏi han chúng tôi mọi điều, nhưng chỉ một lúc sau, cô bé đã không chịu được liền
gục lên cửa kính xe, ngủ ngon lành.
Lão
Mục lái xe một cách điêu luyện, chiếc Jeep luôn đạt tốc độ 110km/h nhưng vẫn êm
ru. Tôi ngồi phía trước cạnh ghế lái, mặt hướng ra bên ngoài, chăm chú ngắm
nhìn khu rừng đang lùi dần về phía sau, dưới làn sương mỏng trong đêm và ánh
đèn pha ô-tô, lá cây như được phủ một màu vàng mờ mịt.
Từ
trong gương chiếu hậu tôi nhìn thấy Tiểu Đường giờ đã nằm hẳn xuống hàng ghế
sau, miệng nhai tóp tép, cô bé đã hoàn toàn ngủ say.
Tôi
chăm chú quan sát cô bé ngủ một lúc lâu, thấy lòng nhẹ nhàng và thanh bình hơn
nhiều. Cho dù trước mặt còn nhiều khó khăn và vất vả, nhưng có một người bạn đồng
hành như vậy quả là một điều hạnh phúc. Nghĩ đến việc lái xe trong đêm sợ nhất
là buồn ngủ và ngủ gật, nên tôi chủ động tắt máy sưởi trong xe, cởi áo khoác của
mình đắp cho Tiểu Đường, rồi quay sang nói chuyện phiếm với Lão Mục.
Tiếp
xúc với Lão Mục cũng đã lâu nên tôi cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa tôi và anh
ta sẽ còn phải phối hợp nhiều trong công việc, tốt nhất nên cởi mở để nhanh hiểu
nhau hơn, vì vậy chúng tôi nói chuyện rôm rả từ chủ đề này sang chủ đề khác.
Lão
Mục kể với tôi, tên đầy đủ của anh ta là Mục Chí Kiệt, năm nay 49 tuổi, là người
sinh ra và lớn lên ở Tô Gia Đồn, Thẩm Dương. Năm 1976 lão gia nhập quân ngũ,
thuộc lữ đoàn trinh sát 40 thành phố Thẩm Dương, đây cũng là tiền thân của binh
đoàn đặc chủng Trung Quốc. Năm 1979 cuộc bạo loạn phản kháng tự vệ xảy ra, đi đầu
là quân khu thành phố Quảng Châu, rồi lần lượt lan đến các quân khu khác, lúc bấy
giờ Lão Mục đang mang hàm trung đội trưởng, nên nhận luôn nhiệm vụ hộ tống đoàn
chuyên gia bác sĩ lên tuyến trên. Sau khi rời khỏi quân ngũ vào năm 1982, do những
thành tích xuất sắc và khả năng đặc biệt của mình mà anh ta lại được Cục An
ninh Quốc gia vùng Đông Bắc triệu tập làm việc.
Nghe
lão kể đến giờ vẫn chưa kết hôn, tôi cảm thấy hết sức ngỡ ngàng liền hỏi:
-
Lão Mục, tại sao anh không tìm vợ đi? Cứ một mình thế này thì cô đơn lắm!
Lão
Mục nghe xong không phản ứng gì, chỉ trầm ngâm rất lâu trước khi trả lời một
cách bình thản:
-
Làm đặc công, khó lập gia đình!
Nói
rồi anh ta vân vê chòm râu, mặt vẫn hướng về phía trước nhưng ánh mắt lại để lộ
một nét đau khổ khó diễn tả.
Ngoài
những thông tin này, Lão Mục dường như không nói thêm gì nhiều. Tôi cũng tự hiểu
rằng, Cục An ninh Quốc gia khi tuyển chọn người cũng có những yêu cầu riêng rất
khắt khe, họ phải điều tra hoàn cảnh gia đình trong tám đời, bất kể là người có
hay không anh em thân thích, thì đều phải tuyệt đối trung thành với đất nước và
tư cách chính trị không được phép vấy bẩn. Nghĩ đến hoàn cảnh đó, nên tôi cũng
không dám hỏi nhiều.
Khoảng
hai tiếng sau, xe chúng tôi đã tới thành phố Cẩm Châu. Mặc dù đang là buổi tối,
khó có thể nhìn rõ khung cảnh thành phố, nhưng nhờ có ánh đèn pha ô-tô mà tôi vẫn
nhìn thấy hai chữ “Cẩm Châu” trên tấm biển hiệu màu xanh ở đầu quốc lộ dẫn vào
trung tâm thành phố, nó thực sự tác động mạnh lên thần kinh tôi lúc này.
Tôi
đặt hai tay lên cửa kính xe, cố mở mắt thật to để nhìn ra bên ngoài, sống mũi
cay cay, hai hàng nước mắt chỉ chực trào ra, chỉ mong được về thăm bố mẹ ngay
bây giờ. Tôi đã xa nhà vài tháng nay rồi, cũng không dám gọi điện về hỏi thăm,
không biết bệnh tình của mẹ tôi thế nào, bà đã được xuất viện hay chưa?
Bỗng
nhiên, tôi nghe thấy giọng Lão Mục nói nhỏ bên cạnh:
- Lại
đổi xe rồi!
Tôi
giật mình quay đầu lại, nhìn thấy tay phải Lão Mục đang chỉnh chiếc gương chiếu
hậu trong xe hơi nghiêng sang bên phải, đồng thời tay trái chỉnh vô-lăng sang
trái, hai mắt vẫn không rời chiếc gương chiếu hậu.
Tôi
lập tức hiểu ra ngay, vội nuốt những lời đang chuẩn bị thốt ra vào bụng, chắc
chắn đang có người theo dõi! Tôi không gặng hỏi cũng không quay đầu, chỉ với
tay kéo dây an toàn thắt quanh người, mắt mở to chăm chú theo dõi phía đằng sau
qua gương chiếu hậu.
Trên
mặt gương chiếu hậu trong suốt và rõ nét, hiện lên hai ánh đèn pha cách chúng
tôi chừng năm mươi mét, do ánh đèn quá chói nên tôi không thể nhìn rõ là loại
xe gì, nhưng qua phán đoán thì chiếc xe đó đang theo sát chúng tôi với cùng tốc
độ.
Lão
Mục sang số, nói nhỏ với tôi, từ lúc chúng tôi ở phía tây Thẩm Dương, anh ta đã
phát hiện ra chúng tôi đang bị theo đuôi, cứ khoáng qua hai trạm thu phí chúng
lại thay một chiếc xe khác, liên tục theo sát chúng tôi. Thế nhưng từ sau khi đến
thành phố Lăng Hải, mật độ đổi dày hơn, cách một trạm thay một xe; từ trạm Bắc
Cẩm Châu, trạm Lăng Hải, trạm Đông Cẩm Châu, trạm Tùng Sơn và sắp tới ìà trạm Cẩm
Châu đều như thế.
Nói
rồi Lão Mục thò tay vào túi ngực, móc ra hai miếng giấy màu bạc hình tròn to bằng
đồng xu, một miếng dán lên mặt kính cửa sổ bên anh ta, miếng còn lại Lão Mục ra
hiệu cho tôi dán vào vị trí đối diện.
Hai
miếng dán đó tạo thành một góc hình cung cố định, giống như một mặt kính lồi được
thu nhỏ, qua ánh sáng phản chiếu từ hai chiếc gương chiếu hậu hai bên, có thể
nhìn rô hơn hình ảnh của chiếc xe đang theo dõi đằng sau. Tôi chăm chú nhìn thật
kỹ, thì ra là một chiếc xe Passat màu trắng mang biển Cẩm Châu.
Tôi
chau mày, quay sang hỏi Lão Mục:
-
Lão Mục, liệu đây có phải là bọn xã hội đen đó không?
Lão
Mục quét mắt qua chiếc gương, khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
-
Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, thế nhưng mãi không thấy chúng ra tay mà chỉ theo
sát nút chúng ta, có vẻ như không giống bọn xã hội đen lắm. Rất khó có thể đoán
được động cơ của chúng, đặc biệt là tại sao vào trong địa phận Cẩm Châu rồi
chúng lại theo sát ta với mật độ dày đặc như thế. – Nói rồi, anh ta quay ra
phía sau xe nhìn Tiểu Đường, khẽ dặn. – Đừng đánh thức cô bé vội, để xem tình
hình thế nào đã.
Tôi
gật đầu tán thành, tay trái nắm chắc dây an toàn, tay phải cầm thật chặt khẩu
súng, hồi hộp tới mức không rời mắt khỏi gương chiếu hậu, trong đầu tưởng tượng
ra rất nhiều tình huống và cách tấn công nếu trường hợp xấu nhất xảy ra.
Thế
nhưng lạ một cái, tôi cứ đợi mãi mà vẫn không thấy chúng ra tay hành động, xem
ra độ nhẫn nại của chúng cũng không ít. Chạy thêm vài trạm nữa, khi chúng tôi
vào tới địa phận Hưng Thành thuộc đảo Hồ Lô, chiếc xe bám theo sau lại quay lại
mật độ như trước, cứ hai trạm lại thay một chiếc xe khác. Cứ lặp đi lặp lại quy
luật như thế cho đến khi qua vùng Sơn Hải Quan, chiếc xe theo dõi mới từ từ biến
mất.
Lão
Mục đặt ra giả thuyết, nếu những chiếc xe đó là của bọn xã hội đen thì phạm vi
hoạt động của chúng chỉ trong địa phận tỉnh Liêu Ninh, do tưởng rằng chúng tôi
đang di chuyển tới Cẩm Châu nên mới vội vàng bám theo. Nhưng tại sao chúng
không trực tiếp lao tới hoặc chặn đầu xe chúng tôi ngay trên quốc lộ, sau khi xử
lí xong sẽ tẩu thoát.
-
Sau khi phát hiện ra những phán đoán đó là sai, nên chúng đã phải thay đổi kế
hoạch, vậy là chuyến đi tới Bắc Kinh lần này e rằng khó có thể thuận buồm xuôi
gió rồi.
Lão
Mục gật đầu trầm ngâm, sắc mặt vẫn lạnh lùng:
- Cứ
chờ xem thế nào đã. Thế nhưng động được đến chúng ta ở Bắc Kinh, cũng không phải
là chuyện đơn giản. – Nói rồi, anh ta quay phắt sang phía tôi hỏi – Tiêu Vi, cô
có thuộc đường ở Hưng Thành không?
Tôi
hơi bất ngờ và thấy khó hiểu, tại sao Lão Mục lại chuyển phắt chủ đề như thế:
-
Đây là thành phố trên biển, thuộc đảo Hồ Lô, hồi nhỏ tôi cũng đã từng tới đây tắm
biển cùng bố mẹ.
Lão
Mục khẽ mỉm cười, quay đầu hướng về phía trước không nói thêm câu nào nữa.
Sau
đó, chúng tôi lặng lẽ đi qua Hà Bắc, Thiên Tân. Tầm sáu giờ sáng đã tới nội
thành Bắc Kinh.
Lão
Mục giảm bớt tốc độ, rút điện thoại ra, lắp tai nghe rồi ấn một hàng gồm hơn
hai mươi số, sau khi ấn nút gọi, điện thoại phát ra những tiếng cạch cạch. Anh
ta nheo nheo đôi mắt, rõ ràng là đang rất tập trung nghe những tiếng hồi ầm
trong điện thoại.
Tôi
cũng chăm chú lắng nghe, thấy những tiếng cạch cạch đó giống như tiếng đánh
máy, nhưng không phải là năm chữ một mà là ba chữ và sáu chữ một, thi thoảng
còn nghe thấy tiếng cào của móng tay, âm thanh lúc nặng lúc nhẹ, không biết
chúng có ý nghĩa gì.
Lão
Mục nói với tôi đây là mã âm thanh, một phương thức liên lạc dùng riêng trong nội
bộ Cục An ninh Quốc gia, thông qua sự biến đổi tần suất và mức độ nặng nhẹ của
âm thanh để diễn tả những từ và cụm từ khác nhau nhằm truyền tải thông tin, rất
phù hợp với những lúc không tiện nói chuyện. Khi nào có thời gian anh ta sẽ dạy
cho tôi và Tiểu Đường cách sử dụng loại ngôn ngữ này.
Khi
chiếc xe chạy qua trạm thu phí cầu Tứ Phương thi những tia nắng mặt trời đã bắt
đầu ló ra từ đằng đông, chúng chiếu lên cửa kính, khiến khung cảnh như bừng
sáng, chúng tôi lái xe thẳng về phía đông vòng đai ba thành phố, hòa vào dòng
xe đang tấp nập trên đường.
Từ
lúc xuống cầu Kình Tùng, con đường trở nên tắc nghẽn do mật độ xe quá nhiều, ì ạch
mất hơn một tiếng chúng tôi mới tới được Tây Trực Môn. Lão Mục dừng xe trước một
cửa hàng KFC để tôi mua ít đồ ăn sáng, sau đó anh ta còn lái xe chạy vòng vòng
quanh khu Tây Trực Môn để chắc chắn rằng không có ai theo sau, tới một ngã ba mới
nhấn ga tiếp tục lao vút đi.
Cảnh
vật hai bên đường cứ lần lượt chạy tuột ra phía sau, theo như thông tin trên bảng
chỉ dẫn bên đường thì xe đang chạy về hướng Hương Sơn.
Chiếc
xe lao vun vút về phía trước, chỉ hơn hai mươi phút sau, chúng tôi đã đến một
khu vực núi non bao quanh, trước mặt là những ngôi nhà được xây dựng theo lối
kiến trúc phương Tây với những chiếc cổng cao ngất, nhưng lại không thấy treo
biển hay bất kì vật gì đằng trước. Những ngôi biệt thự lớn nhỏ khác nhau, cứ
san sát và nối tiếp nhau chạy dài về tít đằng xa. Đây giống như một khu biệt thự
liền kề, nhưng tôi không thể đếm được có tất cả bao nhiêu vì có quá nhiều. Phía
trước cổng lớn là trạm gác, có hai chiến sĩ công an đang mặc quân phục và trang
bị đầy đủ súng ống, nghiêm trang đứng gác bên ngoài. Bên cạnh một người đàn ông
trung tuổi đang đứng chắp hai tay sau lưng đứng đợi.
Lão
Mục lái xe chầm chậm đến bên cạnh, hạ cửa kính ô-tô xuống, giơ tay chào. Người
đàn ông trung niên khẽ gật đầu rồi quay người tiến tới trước mặt một chiến sĩ
gác cổng nói điều gì đó, thanh ba-ri-e lập tức được kéo lên.
Khuôn
viên bên trong rất sạch sẽ và yên tĩnh, chỉ có một vài người đang đi bộ trên
con đường rộng thênh thang; hai bên đường phủ một màu xanh mát mắt xen kẽ là những
phiến đá vuông lót lối đi và những cây thông cao vút, cành lá sum suê in bóng
xuống mặt đường; đâu đây còn có tiếng chim hót véo von, càng khiến cho không
gian xung quanh trở nên yên bình và tĩnh lặng. Chiếc xe cuối cùng cũng đỗ lại
trước cửa một ngôi biệt thự ba tầng màu trắng ngà.
Đang
đứng trước cửa là một người đàn ông trung tuổi mặc quân phục cảnh sát, Lão Mục
mở cửa xe ô-tô, bước nhanh tới trước mặt người đàn ông rồi nói nhỏ vài câu. Người
đàn ông đó hướng mắt về phía tôi giơ tay ngang trán chào theo kiểu quân đội rồi
dẫn chúng tôi vào bên trong. Nhìn quân hàm mà người đàn ông này đang đeo trên
vai, rõ ràng cấp bậc của ông ấy rất cao.
Không
gian bên trong ngôi biệt thự rộng rãi và thoáng đãng, nội thất được trang trí
vô cùng trang nhã và sang trọng; trần nhà có một chiếc đèn pha lê rất lớn và lộng
lẫy, trên tường treo một bức tranh điêu khắc bằng gỗ sậm màu, dưới sàn nhà trải
thảm đỏ dày, tất cả mọi vật dụng khác đều mang một nét tinh tế rất riêng mà tôi
chưa từng thấy.
Tiểu
Đường khẽ kéo vạt áo tôi, nói nhỏ vào tai:
-
Chị Tiêu Vi, đây là nhà của quân đội sao?
Tôi
khẽ lắc đầu, tỏ ý cũng không biết, mặc dù trong lòng đang rất tò mò, nhưng vẫn
cầm tay cô bé lặng lẽ đi sau lưng Lão Mục.
Chúng
tôi đi thang bộ lên tầng thứ hai, rồi rẽ vào một hành lang dài và hẹp. Cảm giác
ở trên này lại khác hẳn, trên mỗi khoang cửa sổ lại treo một tấm rèm nhung in
hình thiên nga xanh đen, giữa hai khoang cửa sổ là một chiếc đèn tường hắt lên
những tia sáng vàng dịu nhẹ, tạo cảm giác tĩnh mịch đến vô cùng.
Tôi
bỗng nhìn thấy một nữ cảnh sát đang dắt theo một cô gái chừng mười bảy mười tám
tuổi, từ đầu hành lang kia bước về phía chúng tôi.
Cô
gái trẻ tuổi kia ăn vận rất đơn giản, người gầy gầy nhỏ nhắn, mái tóc mỏng màu
hung vàng tết thành hai bím tóc, làn da trắng muốt đến độ trên vầng trán hơi dô
còn hằn lên vài đường tĩnh mạch xanh xanh, da của cô ấy mỏng tới mức dường như
có thể nhìn thấy cả mạch máu đang lưu chuyển. Dáng vẻ cô gái cũng bình thường
không có gì xuất sắc, nhưng ánh mắt lại trong veo, vô định; hành động chậm rãi
cẩn thận, rõ ràng đây là cô gái mù. Cô gái khoác trên vai một chiếc ba-lô màu xanh
bộ đội, tay trái cầm một chiếc ô dài, mũi kim loại màu bạc trên đầu chiếc ô cào
xuống mặt sàn phát ra tiếng lạo xạo, mỗi bước cô đi qua để lại trên mặt thảm một
vệt xước nhẹ. Tôi khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương rất lạ.
Chờ
cho họ đi qua một đoạn xa, Tiểu Đường mới kéo sát tôi lại, khẽ nói thầm vào
tai:
-
Chị Tiêu Vi, chị có biết không, cô ấy là một thầy thuốc đấy!
Tôi
giật mình, là thầy thuốc sao? Vội quay đầu nhìn lại, cô gái ấy vừa đúng lúc bước
xuống cầu thang, còn quay đầu hướng về phía chúng tôi. Trong đôi mắt vô hồn ấy
ánh lên một tia sáng kì lạ, thế rồi cô gái bước thẳng xuống cầu thang.
Bước
tới trước cánh cửa phía cuối hành lang, người đàn ông rất lịch sự để chúng tôi
đứng đợi ở ngoài, mở cánh cửa rồi một mình bước vào bên trong.
Tiểu
Đường bước tới trước một cánh cửa sổ, khẽ kéo tấm rèm nhung lên, ngó đầu nhìn
xuống, rồi vẫy tay ra hiệu gọi tôi lại. Tôi vội đến bên cạnh, cô gái gầy guộc vừa
gặp ở cầu thang cũng đã xuống sân, đang bước vào trong chiếc xe Jeep màu đen
mang biển số quân đội. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu là trời quang mây tạnh,
hơn nữa chỉ có vài bước chân mà cô gái vẫn phải che ô, cả người co rúm dưới
bóng chiếc ô, như sợ gặp phải tia nắng mặt trời.
Tôi
khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó tả, nghĩ lại dáng vẻ kỳ lạ
cuả cô gái ấy, trong đầu chợt nghĩ đến căn bệnh máu trắng, nếu không thì tại
sao lại có những hành động kỳ lạ đến vậy?
Trong
đầu đang miên man suy nghĩ thì chợt có tiếng cửa mở, người đàn ông trung niên
ban nãy bước ra, một tay ra hiệu mời chúng tôi vào còn tay kia cầm lấy nắm cửa
kéo sang một bên.
Diện
tích bên trong căn phòng khá rộng nhưng nội thất lại rất giản đơn, ngoài bộ bàn
ghế sô-pha bằng da màu nâu đậm, bên trên bày một bộ ấm chén pha lê ra thì không
còn vật dụng nào khác nữa, khiến cho căn phòng trở nên trống trải vô cùng. Bên
cửa sổ treo tấm rèm nhung in hình thiên nga màu xanh đen, còn trần nhà bật vài
bóng đèn nhỏ màu vàng. Lan tỏa khắp không gian bên trong căn phòng là mùi hương
nhè nhẹ, đó chính là mùi hương từ trên người cô gái trẻ lúc nãy.
Chúng
tôi theo chân Lão Mục bước sang bên phải căn phòng, rồi đi vòng qua một tấm
bình phong bằng gỗ, đằng sau đó là một khoảng không gian âm u, chỉ kê vẻn vẹn
có một chiếc giường lớn. Một người đàn ông lớn tuổi với thân hình gầy guộc chỉ
còn da bọc xương đang nằm nghỉ, chiếc vỏ chăn màu xanh đậm trùm kín tận ngực.
Mái
tóc bạc bù xù, nước da vàng ệch, hai mắt nhắm nghiền, khuôn miệng mím chặt,
trên trán hằn sâu một vết đốm tròn, to gần bằng ba đầu ngón tay chụm lại, khiến
cho khuôn mặt ông ta trở nên thật đáng sợ. Đứng bên cạnh giường là một người
đàn ông cũng đã khá đứng tuổi mặc quân phục, đeo hàm thiếu tướng và một người
khác chừng năm mươi tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người hơi đậm.
Người
này đưa mắt nhìn tôi một lúc mới quay sang Lão Mục khẽ gật đầu, rồi cúi người
xuống ghé sát vào tai ông già đang nằm trên giường, khẽ nói:
-
Thủ trưởng, ngài tỉnh dậy chưa? Cháu gái của Tôn Anh Thạch tới rồi ạ!
Nghe
thấy vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Chúng tôi phải qua bao đoạn đường đến đây,
chỉ vì ông già kỳ dị đang nằm trên giường kia muốn gặp tôi.
Ông
già đó vẫn nằm yên không chút phản ứng, duy chỉ có phần ngực khẽ phập phồng, cổ
họng khẽ phát ra tiếng khò khè.
Người
đàn ông đeo kính gọng đen kia cố gọi thêm vài lần nữa, ông già mới khẽ nhúc
nhích, khó khăn lắm mới mở được đôi mắt nặng trĩu, đôi đồng tử màu xám đã mờ đục
tới mức có thể giãn ngay lập tức. Ông già cố gắng lắm mới thở hắt được một hơi,
khẽ nghiêng đầu lờ đờ nhìn chúng tôi một lượt, cuối cùng đôi mắt ông dừng lại
chỗ tôi, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, nói trong khó nhọc:
-
Mi... Long... Long Bản... lấy... lấy ra... cho ta xem.
Mặc
dù âm thanh đứt đoạn khó nghe, lại dùng tiếng địa phương hơi buồn cười, nhưng
khẩu khí của ông già rất kiên quyết, giống như mệnh lệnh uy nghiêm của cấp
trên.
Tôi
ngơ ngác không biết phải làm gì, đành quay đầu nhìn Lão Mục, người đàn ông đeo
kính gọng đen lập tức bước tới trước, đưa tay phải về phía tôi, khẽ nói:
- Đừng
làm ngơ nữa, mau đưa nó ra đây!
Tôi
lưỡng lự rút tấm Long Bản ra đưa cho người đàn ông đó, ông ta lập tức quay đầu
đi về phía ông già.
Ông
già khẽ rùng mình, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào tấm Long Bản, sắc mặt dần
có chút sức sống. Ông run rẩy thò ra một ngón tay gầy quắt như chân gà từ trong
chăn ra, khẽ chạm lên mặt tấm Long Bản, giọng hổn hển:
-Thiên...
Thiên Văn... quả đúng là...Thiên...
Vừa
nói dứt hơi, cổ họng ông khẽ rung lên, toàn thân nằm ẹp xuống giường, đầu quay
một bên, ngừng thở. Nhưng đôi mắt ông vẫn nhìn chằm chằm về tấm Long Bản.
Tiểu
Đường kêu lên một tiếng kinh hãi, nép sau lưng tôi, nắm thật chặt cổ tay, miệng
run run hỏi:
-
Chị Tiêu Vi, ông ấy... ông ấy chết rồi sao?
Tôi
tuy không sợ nhưng trong đầu thì đang ngổn ngang những câu hỏi. Tất cả chuyện
này là như thế nào? Ông già này là ai? Tại sao sau khi nhìn thấy tấm Long Bản lại
lăn ra chết?
Tôi
đưa ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đeo kính gọng đen đang cầm tấm Long Bản
trong tay, gượng hỏi:
-
Đây...
Chưa
để tôi nói hết câu ông ta đã lắc đầu, vẻ mặt trầm xuống ra hiệu tạm thời không
được hỏi.
Với
sự ra đi đột ngột của ông già kỳ dị, người đàn ông đeo kính gọng đen cùng vị
thiếu tướng kia dường như đã dự liệu từ trước nên thái độ của họ rất bình thản,
chỉ có điều ánh mắt vẫn đượm nỗi buồn sâu sắc. Họ không nói với nhau câu gì mà
chỉ cùng đưa tay kéo tấm chăn phủ kín khuôn mặt ông già, cúi đầu chào vĩnh biệt.
Chứng
kiến những cảnh vừa xảy ra, lòng tôi không ngừng suy nghĩ, lẽ nào họ muốn tôi
chứng kiến cái chết của ông già này? Chắc không chỉ giản đơn như thế chứ? Thế
nhưng từ thái độ kì quặc của ông già khi nhìn thấy tấm Long Bản, tôi đoán chắc
ông ấy có biết phần nào nội tình của nó, nếu không thì sao lại phản ứng dữ dội
như thế chứ, miệng thì liên tục nhắc đi nhắc lại hai chữ “Thiên Văn”, nó có
nghĩa là gì?
Không
lâu sau, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân vội vã, rồi một tốp cảnh sát cả nam
lẫn nữ ùa vào trong phòng, trên khuôn mặt ai cũng đều lộ rõ vẻ buồn bã, bi
thương, có người còn rơi nước mắt. Sau khi cúi đầu đưa tiễn ông già, họ vội vã
đi ra để lo hậu sự.
Người
đàn ông đeo kính mắt đen quay sang nói vài câu với vị thiếu tướng trước khi dẫn
chúng tôi ra ngoài, tiến thẳng tới căn phòng nhỏ ngay gần đấy.
Sau
khi đóng cửa lại, Lão Mục mới lần lượt giới thiệu chúng tôi với nhau, người đàn
ông này tên là Chung Hồng Đạt, là trưởng phòng của một bộ phận thuộc Cục An
ninh Quốc gia, đồng thời là người phụ trách cao nhất trong vụ án bức
tranh Cuộc tiến công ở Cẩm Châu tại khu vực Bắc Kinh. Khu biệt
thự Hương Sơn này là khu nhà dành cho các vị lãnh đạo Trung ương cấp cao đã về
hưu.
Tôi
không khỏi bất ngờ, vị này là trưởng phòng của một bộ phận quan trọng thuộc Cục
An ninh Quốc gia, cấp bậc không hê nhỏ, xem ra vụ án này đã thật sự nhận được sự
quan tâm đặc biệt của Cục An ninh Quốc gia.
Nhưng
tôi cũng không khỏi phân vân, tại sao Cục An ninh Quốc gia lại liên kết với bên
Bộ Công an? Lẽ nào sự tình bên trong còn phức tạp hơn rất nhiều?
Chung
Hồng Đạt bước lên trước, bắt tay chúng tôi, ôn tồn nói:
- Vẫn
may là không bị muộn, coi như tâm nguyện của ông ấy đã được thực hiện. Tiêu Vi,
chuyện của cháu chú đã biết cả rồi, thật không đơn giản chút nào đâu.
Rồi
ông quay đầu nhìn sang Tiểu Đường, nét mặt không giấu nổi vẻ hào hứng:
-
Tiểu Đường giỏi lắm, cháu đã giúp đỡ chúng ta không ít.
Chung
Hồng Đạt là một người thẳng thắn, ông kể với chúng tôi toàn bộ sự việc không
chút khách khí.
Thì
ra, từ khi Từ Vạn Lý mất tích một cách kỳ bí, Cục An ninh Quốc gia đã bắt đầu
quan tâm chú ý, nhanh chóng lập nhóm chuyên án đặc biệt, mở một cuộc điều tra
thật chi tiết về những người tham gia sáng tác bức tranh panorama Cuộc
tiến công ở Cẩm Châu. Thông qua mối quan hệ hành chính đặc biệt và sự phê
chuẩn của Ủy ban Quân sự Trung ương, họ đã tới thăm Trưởng ban Trù bị Trung
ương của sự kiện sáng tác bức tranh panorama Cuộc tiến công ở cẩm Châu –
cựu chỉ huy quân sự, đại tướng Từ Văn Uyên, cũng là ông già vừa mới qua đời.