Thiên văn - Phần II - Chương 15 phần 1

Chương
15: Thân thế

Trong
lúc rơi xuống, tôi nghe bên tai có tiếng chuyển động dữ dội từ bốn
phía xung quanh, cảm giác như tầng tháp đang từ từ xoay chuyển, cỗ
máy đó lại bắt đầu hoạt động!

Đúng
lúc đó, miệng hố bên dưới lại từ từ đóng lại, khe hở hình chữ S
càng ngày càng nhỏ lại.

Đầu
óc tôi như tê liệt, toàn thân nổi da gà, nỗi sợ hãi nuốt trọn cơ
thể. Tiểu Đường và Lão Mục đang ở tầng trên kia, vậy dưới này liệu
là ai cơ chứ?

Hai
chân nhũn ra, tôi ngồi phịch xuống đất, lùi người ra sau, đầu óc quay
cuồng như sắp ngất. Đang cố gắng trấn tĩnh lại thì bỗng nhiên trong
đầu tôi nhớ tới lời kể của Từ Vạn Lý, cậu tôi lúc ở Liên Xô, trong
giấc mơ thường chỉ nhắc đi nhắc lại hai từ “Bọn họ… bọn họ…” với
tâm trạng sợ hãi bất an.

Nghĩ
đến chuyện đó, tôi run lẩy bẩy, không thể tự chủ nỗi sợ hãi đang
hiện hữu, thậm chí còn có thể nghe rõ mồn một âm thanh phát ra từ
các bộ phận bên trong cơ thể, lẽ nào “bọn họ” đang ở phía dưới đó…

Dù
nỗi sợ hãi của tôi dâng lên tới tột cùng, nhưng cơ thể đã dần thích
ứng với trạng thái này. Ý thức được bản thân cần phải làm gì lúc
này, ngay lập tức tôi tắt đèn pin, nằm ép xuống sàn, để tránh bị
“bọn họ” phát hiện ra.

Nằm
im một lúc, tôi liền bò sát tới mép động, từ từ thò nửa đầu qua
miệng hố nhìn xuống dưới. Từ khoảng không bên trên tôi nhìn thấy ánh
đèn pin đang quét quanh khắp nơi, lúc mờ lúc tỏ, giống như “bọn họ”
đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhìn
kĩ lại một lúc, tôi cảm thấy có điều rất lạ, loại ánh sáng từ
chiếc đèn pin đó trông rất quen, nó chính là loại đèn pin chuyên dụng
của cảnh sát. Không nhẽ trước chúng tôi đơn vị đã cử người xuống
đây?

Đang
tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên ánh đèn pin bất ngờ chiếu thẳng vào
mắt tôi, lay qua lay lại, khiến mắt trở nên chói lòa. Tôi cứ ngỡ rằng
mình đã bị phát hiện, nên theo phản xạ, nhắm chặt mắt rồi thụt
người lại, nằm im không nhúc nhích, tim đập thình thịch.

Mắt
vừa bị ánh đèn chiếu trực tiếp vào nên rất khó chịu, tôi đưa tay xoa
nhẹ lên mắt cho dịu lại. Tiếng nói bên dưới vẫn vọng lên, mặc dù
không nghe thấy nội dung là gì, nhưng tôi nhận rõ giọng điệu lúc trầm
lúc bổng, chứng tỏ họ đang rất say sưa nói chuyện với nhau.

Tự
nhiên xuất hiện giọng nói của con người dưới lòng đất sâu hàng trăm mét
trong ngọn tháp cổ hàng nghìn năm tuổi, cho dù trí tưởng tượng của
tôi có phong phú đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào dám tin
vào sự thực này, hơn nữa, nỗi sợ hãi đang chiếm ngự khiến cho tinh
thần tôi bị tổn thương trầm trọng. Tôi cảm thấy toàn thân vô lực dính
chặt xuống mặt sàn, tất cả lục phủ ngũ tạng đảo lộn, tim tôi đập
mạnh tới mức lồng ngực nhức nhối.

Cho
dù nỗi sợ hãi đã lên đến mức cực điểm nhưng vẫn không thắng được
trí tò mò nên tôi vẫn dỏng hai tai lắng nghe tiếng nói chuyện bên
dưới.

Hai
giọng nói bên dưới vẫn đang tiếp tục câu chuyện, thậm chí mỗi lúc
một to hơn. Không hiểu vì sao càng nghe tôi càng cảm thấy những giọng
nói đó rất quen, phân tích rõ hơn, đầu tôi bật ra kết luận kì quái:
Họ chính là Tiểu Đường và Lão Mục.

Theo
tâm lí chung, mỗi khi tinh thần hoảng loạn, chỉ cần có một thứ quen
thuộc xuất hiện thì tức khắc sẽ khiến người ta trấn an lại, giống
như vớ được phao cứu nạn. Vừa nghĩ tới hai người đó, tôi tự nhiên
bình tĩnh lại, trong lòng hoan hỉ, vui sướng muốn nhảy cẫng lên, định
bụng cúi xuống để gọi họ nhưng ý chí đã kiềm chế tôi lại.

Không
đúng! Không đúng! Hai người bọn họ chắc chắn đang ở tầng trên kia,
không thể nào lại xuất hiện ở dưới đó được.

Lúc
đó, tôi bỗng trở nên hoang mang cùng cực, không biết rốt cuộc chuyện
gì đã xảy ra, lục tìm trong trí nhớ: Một mình tôi tụt xuống tầng
tháp này, nhìn thấy trên sáu cạnh tháp là hình ảnh của ba loài vật
kì lạ, sau đó tôi ngồi ở đây chờ Lão Mục và Tiểu Đường tới cứu.
Có thể trong lúc ngủ thiếp đi, Lão Mục và Tiểu Đường xuống dưới đây
mà tôi không biết? Điều này khá vô lí, nhưng vô lí hơn cả chính là
tại sao họ lại không đánh thức tôi dậy mà lại tiếp tục xuống tầng
dưới trước?

Tôi
xoắn chặt tay và cắn chặt răng, suy nghĩ trăn trở một lúc lâu, tuy
những hoài nghi của tôi không tài nào giải đáp, nhưng miệng vẫn hét
lên thật to:

-
Lão Mục, Tiểu Đường… có… có phải… hai người…?

Tôi
chưa dứt lời thì đã có tiếng Lão Mục lập tức đáp lại, giọng không
giấu nổi vẻ vui mừng:

-
Tiêu Vi…

Giọng
nói của Tiểu Đường cũng ríu rít, hân hoan bên cạnh:

-
Chị Tiêu Vi, mau nhảy xuống đây đi. Em sẽ đỡ chị!

Nghe
thấy hai giọng nói quen thuộc, tôi hân hoan đến phát điên, nỗi sợ hãi
hoang mang lập tức biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng khôn xiết,
không còn lăn tăn suy nghĩ vì sao họ lại ở dưới đó. Tôi nhanh chóng
đứng phắt dậy, ngồi sụp xuống bên miệng hố, hét lên ầm ĩ:

-
Là… là chị đây!

Tôi
ngậm chiếc đèn pin vào miệng, thả chân xuống, hai tay vẫn bám ở
miệng hố, khi đã giữ được thăng bằng, tôi lập tức thả tay rơi tự do
xuống phía dưới.

Tôi
rơi xuống rất nhanh, cố xoay người nằm ngang úp mặt xuống dưới. Cách
mặt đất khoảng vài ba mét, tôi đã nhận rõ khuôn mặt của Tiểu Đường
và Lão Mục, họ đều đang ngẩng đầu lên nhìn tôi, nét mặt căng thẳng,
miệng liên tục nhắc “Cẩn thận! Cẩn thận!”

Trong
lúc rơi xuống, tôi nghe bên tai có tiếng chuyển động dữ dội từ bốn
phía xung quanh, cảm giác như tầng tháp đang từ từ xoay chuyển, cỗ
máy đó lại bắt đầu hoạt động!

Đúng
lúc đó, miệng hố bên dưới lại từ từ đóng lại, khe hở hình chữ S
càng ngày càng nhỏ lại. Lão Mục vẫy vẫy tay, hô lớn:

-
Nhảy nhanh lên!

Trong
lúc vội vã, tôi đạp mạnh hai chân, cố thu gọn người chui tọt qua khe
hở đang thu hẹp lại, trán đập vào tấm kim loại, đau rát như bị xát
ớt.

Vừa
lăn xuống, Lão Mục và Tiểu Đường đã kịp giơ tay đỡ lấy tôi, mọi nỗ
lực đã giúp chúng tôi tìm lại được nhau.

Tôi
nằm gọn trong tay họ, ngẩng đầu nhìn lên, vòng tròn thái cực đã
thực sự đóng lại, nhìn sang bức tường bên cạnh, chúng được xây bằng
gạch thô phủ đầy rong rêu, không có bức họa nào trên đó cả.

Hai
người thả tôi đứng xuống, cảm xúc trùng phùng khiến cả ba chúng tôi
đều vui mừng khôn xiết. Tiểu Đường ôm chầm lấy tôi, luôn miệng nói:

-
Tốt quá! Chị Tiêu Vi, cuối cùng đã tìm được chị.

Nghe
câu nói của Tiểu Đường, tôi liền bước lùi ra sau, xác nhận lại họ
có phải Lão Mục và Tiểu Đường mà tôi biết không. Sau đó, tôi đưa
những thắc mắc ban nãy hỏi họ, tại sao lại có thể bỏ qua hai tầng
tháp để tới tầng tháp thứ ba. Câu trả lời của hai người họ càng
khiến tôi bất ngờ hơn nữa.

Thì
ra, trong lúc họ thả tôi xuống trước, được một nửa thì bất ngờ tầng
tháp xoay chuyển, vòng tròn thái cực Nhân Đạo nhanh chóng đóng lại
và sợi dây thừng bị cứa đứt. Lão Mục liền ghé sát mặt xuống tấm
kim loại gọi tên tôi, nhưng không nghe thấy bất cứ phản hồi nào. Tấm
kim loại đó vô cùng dày, và họ không biết tôi có nghe thấy tiếng gọi
không hay đã bị ngất đi bên trong đường Nhân Đạo. Lão Mục liền lấy
máy bộ đàm ra gọi thử, nhưng ngoài tiếng rè chói tai ra thì không
nghe thấy gì khác.

Tiểu
Đường lo lắng cuống cuồng, chạy đi chạy lại khắp nơi, cô bé phát
hiện ra tất cả sáu vòng tròn thái cực đều đã đóng lại, để sáu
đường luân hồi chuyển động thì chỉ còn cách mở lại từ đầu.

Bọn
họ liền chạy tới thân cột trụ, nhưng điều mà Tiểu Đường lúc nãy
nói đùa đã trở thành hiện thực, họ chỉ có hai người với bốn cánh
tay, thì làm sao có thể mở được cỗ máy có sáu mắt khóa? Tình hình
trước mắt trở nên rối rắm vô cùng, nhất là khi họ còn chưa biết tôi
sống chết thế nào, họ chỉ còn cách liều mạng một lần xem sao.

Tiểu
Đường đưa cho Lão Mục hai chiếu kim để anh ta lần lượt chọc vào bốn
lỗ khóa, còn cô bé sẽ chọc vào hai lỗ khóa còn lại, nhưng loay hoay
hồi lâu, hình như do phương hướng chưa đúng nên chỉ có vòng tròn Ác
Quỷ màu xanh mở ra.

Mặc
dù không phải là đường tôi đi xuống, nhưng nghĩ tầng tháp vốn có kết
cấu thông nhau nên họ đã quyết định nhảy xuống. Trước lúc đó, Lão
Mục đã để ý đến chuyện mỗi lần vòng tròn thái cực mở ra đều rất
nhanh, nên đã buộc sẵn một đầu sợi dây thừng vào thân cột, đầu còn
lại buộc chặt vào bụng của mình. Lão Mục một tay ôm Tiểu Đường một
tay nắm chắc sợi dây, nhanh chóng tụt xuống dưới. Khi chân vừa chạm
đất, thì tiếng động lại vang lên, tấm kim loại trên đầu đã đóng chặt
lại.

Nghe
tới đó, tôi vội vàng hỏi:

-
Vậy… vậy cả hai người đều không nhìn thấy tôi sao?

Lão
Mục và Tiểu Đường quay sang nhìn nhau vẻ khó hiểu, sắc mặt không
được tự nhiên cho lắm, rồi cùng quay sang tôi khẽ lắc đầu. Lão Mục
trả lời với giọng rất lạ:

-
Cái nớ… thực sự là không!

Câu
nói mang đậm phương ngữ Thẩm Dương nhưng tôi không thấy buồn cười chút
nào, chỉ cảm nhận được một nỗi sợ hãi rất khó diễn tả. Rõ ràng
vừa xong tất cả đều ở tầng thứ hai, vậy tại sao chúng tôi lại không
nhìn thấy nhau?

Tôi
vội vàng hỏi lại, khi họ xuống tới tầng thứ hai có nhìn thấy những
bức bích họa vẽ những loài động vật kì quái hay không?

Lão
Mục sau khi nghe xong câu hỏi của tôi liền trở nên nghi hoặc, vừa xoa
cằm vừa hỏi lại:

-
Động vật nào? Chúng tôi chỉ thấy bức tranh hình người với nhiều
dáng vẻ khác nhau.

Tôi
giật thót mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh bức tường khổng lồ
với vô vàn hình ảnh người phụ nữ, già có trẻ có, với các hình
dạng khác nhau, tôi bất giác thốt lên thành lời.

Tiểu
Đường sau khi nghe tôi nói xong, liền cười nói:

-
Cái gì? Sao lại có chuyện đó được. Những hình em nhìn thấy đều là
khắc hình cả.

Thì
ra, sau khi Lão Mục và Tiểu Đường xuống tới nơi, phát hiện ra kết
cấu của tầng tháp giống hệt tầng trên, chỉ khác là trên sáu bức
tường xung quanh có thêm sáu bức bích họa. Khi lại gần quan sát thì
ra đó là bức họa vẽ những người phụ nữ đang khỏa thân, có trẻ con,
người trưởng thành, người già, thậm chí cả người đã chết, người bị
bệnh… màu sắc rõ nét, hình ảnh sống động như thật. Có tới hàng
trăm hình vẽ như thế, và chúng đều thuộc nghệ thuật khắc hình. Chỉ
có điều, về bản chất chỉ có ba bức họa, vì ba bức còn lại là
hình ảnh phản chiếu của ba bức kia.

Tôi
càng nghe càng cảm thấy kì lạ vô cùng, vì trường hợp đó rất giống
với những bức họa mà tôi đã thấy ở tầng thứ hai sau khi tụt xuống
từ đường Nhân Đạo, đặc biệt là kết cấu tương phản. Rõ ràng chúng
tôi đều đứng ở cùng một tầng vậy tại sao hình ảnh nhìn thấy lại
không hề giống nhau?

Sau
khi nghe tôi kể lại, hai người kia cũng hoàn toàn bị bất ngờ, Lão
Mục nhăn trán suy nghĩ, một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm một mình:

-
Không nhẽ mình đã vào một không gian khác?

Tôi
cũng thần người ra, không biết nên trả lời Lão Mục như thế nào. Trong
đầu nghĩ đến những hình ảnh thường thấy trong các cuốn truyện viễn
tưởng, mà ở đó các nhân vật lạc vào thế giới song song, rồi có thể
vượt thời gian, tàng hình… khiến người khác không thể biết đến sự
tồn tại của mình. Càng nghĩ càng cảm thấy mọi việc thêm rắc rối
và mờ mịt.

Tôi
chửi thề một câu, thế này thì khác nào động quỷ cơ chứ, nhưng đến
quỷ cũng có hình dáng, vậy tại sao chúng tôi lại không hề nhìn thấy
nhau?

Tiểu
Đường cúi đầu trầm ngâm, rồi bỗng nhiên vỗ tay, giọng đầy hào hứng:

-
Em biết rồi!


bé lập tức phân tích cho chúng tôi rõ, qua những bức bích họa bên
trong tầng tháp mà tôi nhìn thấy, chứng tỏ đường tôi đi xuống mới
chính là Súc Sinh Đạo, do vậy, trên tường mới vẽ ba loải động vật
kỳ dị là cá, chim và thú, mỗi loài đều có hình dạng khác nhau.
Còn đường mà hai người bọn họ đi qua mới chính là Nhân Đạo, trên
tường khắc vô số hình ảnh của con người với những số phận và hình
hài khác nhau.

Tôi
hết sức hoang mang vì vẫn chưa hiểu được sự khác biệt giữa Nhân Đạo
và Súc Sinh Đạo là ở đâu. Rõ ràng tôi đi vào đường Nhân Đạo, sao
cuối cùng lại là tầng Súc Sinh Đạo. Còn Lão Mục và Tiểu Đường đi
xuống đường Ác Quỷ thì lại thành đường Nhân Đạo. Không lẽ, dưới
tầng tháp cổ hàng nghìn năm tuổi này thực sự tồn tại một không gian
zíc zắc?

Phân
tích tới đó, chúng tôi đều dừng lại, không ai nói với ai câu nào mà
chỉ mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt ai nấy đều nhăn nhó
khó hiểu. Những tiếng lách cách đứt đoạn vọng tới tai tôi, giữa
không gian yên lặng quái đản những âm thanh đó càng trở nên ghê rợn
hơn.

Tiểu
Đường cau mặt trầm tư một lúc lâu, bỗng nhiên thốt lên một tiếng
“Không đúng!” khiến tôi giật thót tim. Nói rồi cô bé đứng bật dậy,
men theo sáu vách tường một vòng. Tôi thấy Tiểu Đường ngẩng đầu,
nhìn chằm chằm lên những hình tròn thái cực ở tít trên cao, rồi lại
cúi xuống nhìn vào vị trí giao nhau của sáu bức tường.

Tôi
và Lão Mục nhìn nhau khó hiểu, tôi nhận ra những bức tường ở đây
đều trống trơn giống như ở tầng tháp thứ nhất. Nếu như không đi qua
tầng tháp thứ hai thì tôi sẽ nghĩ rằng mình đang quay trở lại tầng
tháp thứ nhất.

Tiểu
Đường quan sát không chớp mắt, rồi bước tới thân cột trụ, khẽ xoa tay
lên bề mặt, hạ giọng nói:

-
Em hiểu rồi, lúc đó chúng ta ở tầng thứ hai, nhưng thực ra không cùng
một tầng thứ hai, điều này cũng phù hợp với thuyết sáu đường luân
hồi trên thân Sinh Tức Mộc là “tuần hoàn vãn phục, sinh sinh
bất tức”
 (xoay vần không dứt, sinh sôi không ngừng).

Lời
Tiểu Đường khiến tôi như bị bỏ bùa mê thuốc lú, như thế nào là “ở
tầng thứ hai, nhưng thực ra không cùng một tầng thứ hai”? Hay đây quả
như lời Lão Mục nói, phía dưới này tồn tại không gian song song?

Đầu
óc không thể tiếp nhận những câu chữ trên, tôi liền quay lại nhìn Lão
Mục, thấy khuôn mặt anh ta cũng đang bàng hoàng không kém.

Thấy
sắc mặt khác thường của chúng tôi, Tiểu Đường vẫn thản nhiên gật
đầu rồi nói tiếp:

-
Cũng có thể là… không đúng, để em xem lại.

Nói
rồi cô bé bước tới gần một bức tường, đưa mũi dao phạt qua lớp rêu
phủ trên đó. Lớp rêu xanh rơi lả tả, bám đầy lên tóc, lên mặt cô bé.
Tay còn lại Tiểu Đường cầm mũi kim không ngừng cào cào lên bức
tường, phát ra những tiếng ken két ghê tai. Sắc mặt cô bé hết sức
nghiêm nghị vì đang mải tập trung lắng nghe. Cào xong một mặt, Tiểu
Đường liền chuyển sang cạnh khác, cứ thế lần lượt cào hết sáu
cạnh, rồi mới từ từ bước tới gần cột trụ. Tôi và Lão Mục chăm chú
quan sát quên cả chớp mắt, vì không hiểu cô bé làm như thế là có
mục đích gì.

Tiểu
Đường mím chặt môi, hai mắt nhìn trừng trừng vào cột trụ, sau đó đưa
dao lên cạo sạch lớp dầu sơn đen sì trên bề mặt, để lộ ra sáu lỗ
nhỏ, chắc chắn đây lại là mắt khóa để tầng tháp này hoạt động.

Lúc
này, Tiểu Đường mới khẽ gật đầu, quay ra nhìn chúng tôi, điềm tĩnh
giải thích:

-
Tầng thứ nhất là tầng đơn, tượng trưng cho lối vào chung cho cả sáu
đường. Cả sáu tầng tháp đều bắt nguồn từ lối vào này, nhưng khi hai
tầng trên dưới xoay chuyển thì bất luận xuống từ đường nào cũng đều
rơi vào một tầng bất kì bên dưới.

Thấy
chúng tôi vẫn ngơ ngác, Tiểu Đường liền ngồi xuống, dùng mũi kim vẽ
qua sơ đồ kết cấu trên mặt đất, tầng thứ nhất tự xoay chuyển khiến
cả sáu đường ở tầng thứ hai xoay chuyển theo, sáu lối vào của cả
sáu đường đó cũng theo tự động chuyển dịch. Nên khi tôi xuống cửa
của đường Nhân Đạo, thì lại rơi xuống đường Súc Sinh Đạo, còn họ
xuống từ đường Ác Quỷ thì lại may mắn rơi xuống đường Nhân Đạo. Vừa
xong cô bé dùng kim cào mạnh lên tường là để cảm nhận âm thanh phát
ra, từ đó có thể khẳng định không còn khoảng trống nào khác, chứng
tỏ ở tầng này sẽ lại có thêm sáu cửa mới. Hơn nữa, thân cây Sinh
Tức Mộc có tổng cộng bảy nhánh, nhánh lớn chính là thân trụ, sáu
nhánh còn lại nằm sâu dưới lòng đất với khoảng cách giống hệt nhau,
có tác dụng làm cột trụ của sáu đường luân hồi.

Tôi
khẽ gật đầu, thấy mình đã vỡ lẽ ra vấn đề, giống như vừa tìm được
hướng đi của một bài toán khó, đồng thời, tôi cũng đã nắm được tinh
thần của câu “tuần hoàn vãn phục, sinh sinh bất tức”. Thế
nhưng, phải khẳng định là tôi vẫn không lý giải được tại sao người
Liêu lúc xây dựng ngọn tháp này lại phải thiết kế một kết cấu phức
tạp đến như thế. Đặc biệt loại cây Sinh Tức Mộc quý hiếm như thế,
làm thế nào họ có thể tìm được một thân cây có đủ bảy nhánh? Lão
Mục vừa xoa cằm vừa thở dài, nói:

-
Nhà Liêu tín Phật, kết cấu này chắc chắn phải có một dụng ý đặc
biệt nào đó. Nhưng mà cứ đi vòng vèo thế này, đến bao giờ mới tới
nơi?

Nghe
thấy vậy, lòng tôi bỗng nặng trĩu, cảm thấy hoang mang chán nản vô
cùng, điều mà Lão Mục vừa nói ra đúng là sự thật mà chúng tôi
phải đối mặt, nếu cứ tiếp tục theo vòng tuần hoàn này thì chắc
rằng chúng tôi sẽ mãi mãi chìm trong vòng luân hồi mà không biết đến
bao giờ mới vén được bức màn bí mật. Hơn nữa, các tầng tháp không
ngừng ăn sâu xuống dưới chẳng khác gì một cái động không đáy, cho dù
chỉ có sáu tầng tháp thì trong tay chúng tôi cũng không có vật dụng
gì để trèo ngược lại lên trên, điều này đồng nghĩa với việc chúng
tôi không thể quay trở lại mặt đất.

Nghĩ
tới khả năng này, cả ba chúng tôi không nói năng gì, chỉ nhìn nhau
thở dài buồn bã.

Tiểu
Đường nghiêng đầu nhìn sang, miệng mím chặt, trừng trừng nhìn lên thân
cột trụ không hề chớp mắt, ánh mắt lộ ra một tia sáng kì lạ. Một
lúc sau, cô bé bỗng nhiên thốt lên:

-
Không đúng, mặc dù gốc cây Sinh Tức Mộc rất sâu, nhưng sâu tới mức độ
này thì vô lý.

Tôi
hết sức đồng tình với ý kiến của Tiểu Đường, đúng là như thế, mặc
dù Sinh Tức Mộc rất thần kỳ nhưng dù sao nó cũng chỉ là một loài
thực vật; còn thân cây trước mắt chúng tôi, cắm sâu xuống lòng đất
vài trăm mét, thậm chí còn mọc thẳng tắp, bề ngang rộng bằng nhau
từ trên xuống dưới, nếu tính từ rễ tới ngọn thì thật không thể
tưởng tượng nổi chiều dài của nó.

Lão
Mục không quan tâm lắm đến điểm này, anh ta quỳ gối bên cạnh một tấm
kim loại hình thái cực, tay xoa xoa cằm, hai mắt nheo lại rồi thủng
thẳng nói:

-
Theo như phán đoán của Tiêu Vi, phần tháp ngầm dưới đất gồm có sáu
tầng, chúng ta đang ở tầng thứ ba, lại là tầng đơn. Theo như tình
hình trước mắt và quy luật sắp xếp thì tầng tiếp theo sẽ lại là
tầng có sáu cổng, hay nói đúng hơn là tầng có sáu đường tuần hoàn.

Tiểu
Đường nhìn Lão Mục, chăm chú lắng nghe, rồi khẽ gật đầu:

-
Không sai, em cũng nghĩ như thế. - Cô bé quay đầu sang hỏi tôi - Chị
Tiêu Vi, vừa nãy chị có nhắc đến nguyên lí phản chiếu qua gương và
cả ám hiệu trong các bức tranh của ông Từ, em thấy rất hay. Rất có
thể điều này đúng như mô hình kết cấu 1-6/1-6/1-6 đây. Chúng ta vẫn
phải tiếp tục đi xuống thêm hai tầng nữa thì mới có thể tới được
tầng cuối cùng.

Dừng
lại một lát, cô bé thở dài rồi nói tiếp:

-
Tầng cuối cùng… ai biết được sẽ là cái gì? - Giọng điệu của cô bé
trở nên khác lạ, như ám chỉ điều gì đó.

Tôi
đã quá quen với phong cách nói chuyện lấp lửng của Tiểu Đường nên
không cố nài ép gặng hỏi bằng được, chỉ đứng im lặng một bên, chờ
cô bé nói tiếp. Không hiểu vì lí do gì, lúc đó trong đầu tôi bỗng
nhiên nghĩ tới cô cảnh sát trẻ có biệt tài mở khóa Sở Khinh Lan và
bậc thầy bấm huyệt Tống Nguyệt Uyên. Một cảm giác rất lạ bỗng dưng
dâng trào, tôi nhận thấy ba người con gái này có điểm gì đó rất
giống nhau, tất cả còn rất trẻ, bản thân sở hữu một biệt tài riêng
biệt, và cùng cất giữ rất rất nhiều bí mật.

Nghĩ
tới đó, trong đầu tôi không ngừng hoài nghi, nhờ người chiến sĩ bằng
da người của cậu và rất nhiều duyên cớ mà tôi được quen biết với
họ. Và những bí mật mà chúng tôi đang tìm kiếm như một sợi dây vô
hình nối kết tất cả chúng tôi lại, rốt cuộc đó là bí mật gì? Số
mệnh của tôi trong tương lai sẽ như thế nào? Và điều quan trọng nhất
hiện giờ, sau sáu tầng tháp liệu điều gì sẽ xảy ra?

Cả
ba chúng tôi cùng bàn bạc và tán thành ý kiến ngọn tháp ngầm dưới
đất có tổng cộng sáu tầng là hợp lí nhất, chỉ còn cách xuống
dưới đó, chúng tôi mới có thể hiểu được ngọn nguồn của vấn đề.
Lão Mục vô thức ngó xuống chiếc đồng hồ đeo tay, lúc đó đã là năm
giờ sáng ngày thứ hai. Cả một đêm thức trắng, chúng tôi đều đã thấm
mệt, hai mắt cay xè. Lão Mục vỗ bụng bồm bộp, nói rằng đã đến lúc
nạp năng lượng rồi ngủ một giấc lấy sức để tiếp tục chuyến đi. Đến
lúc đó, tôi mới sực nhận ra bụng dạ cồn cào, người như muốn lả đi
vì đói.

Sau
khi ăn vài miếng lương khô, tu một hơi hết chai nước suối, cơn buồn ngủ
ngay lập tức ập tới. Lão Mục liền dựa lưng vào tường đánh một
giấc, chỉ khoảng vài giây sau, anh ta đã ngáy như sấm, cảm giác như
cả tầng tháp đang rung lên vì tiếng ngáy đó.

Tiểu
Đường liếc trộm về phía Lão Mục rồi quay sang khẽ giật tay tôi, nói:

-
Chị Tiêu Vi, hai chị em mình đi sang phía bên kia được không? Em… em muốn
đi vệ sinh.

Tôi
khẽ mỉm cười, biết cô gái này ngại ngùng nên đã dẫn cô bé đi xa một
đoạn.

Sau
khi đi vệ sinh xong, Tiểu Đường lập tức đứng phắt dậy cài vội thắt
lưng, rồi chạy tới, lắp bắp nói vào tai tôi:

-
Chi Tiêu Vi, em… em… thấy rất sợ, cảm giác như ngọn tháp này có liên
quan đến thân thế của em vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3