Hồn ma sành điệu - Chương 19 Phần 2

Ed nhăn mặt và đột nhiên tôi ước là mình chưa hề nói ra câu đó. Danh sách tham quan của anh hẳn phải là chỗ đau.

“Xin lỗi,” tôi nói lung túng. “Tôi không định làm anh nhớ lại...”

“Không! Không sao mà.” Anh xem xét cái đĩa đầy của mình một lát như thể đang giằng co xem có nên ăn hay không. “Cô biết gì không? Cô đã đúng, điều cô nói hôm trước ấy. Chuyện chết giẫm xảy ra, rồi người ta vẫn phải sống tiếp. Tôi thích câu nói của bố cô về cái thang cuốn. Tôi đã nghĩ về điều đó từ hôm chúng ta nói chuyện. Tiến tới và đi lên.” Anh đưa chiếc nĩa vào miệng.

“Thật sao?” Tôi không khỏi xúc động. Tôi phải kể với bố mới được.

“Ừm hừm.” Anh nhai một lúc, rồi nhìn tôi dò hỏi. “Mà... cô cũng bảo là cô đã chia tay. Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”

Thứ Sáu. Chưa đầy bốn mươi tám tiếng trước. Thậm chí chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi muốn nhắm mắt lại mà rền rĩ rồi.

“Được... một thời gian rồi.” Tôi nhún vai. “Anh ấy tên Josh.”

“Và chuyện gì đã xảy ra? Tôi muốn hỏi nếu cô không phiền.”

“Không, đương nhiên là không rồi. Chỉ là... tôi nhận ra... chúng tôi không...” tôi ngừng sững lại, với một tiếng thở dài nặng nề, và ngước lên. “Đã bao giờ anh cảm thấy thật sự, thật sự ngu ngốc chưa?”

“Chưa bao giờ.” Ed lắc đầu. “Mặc dù đã có lần tôi cảm thấy thật sự, thật sự, thật sự ngu ngốc.”

Tôi không khỏi mỉm cười một thoáng. Nói chuyện với Ed làm mọi chuyện sáng sủa ra một chút. Tôi không phải là người duy nhất trên đời này cảm thấy mình giống một con ngốc. Và ít ra thì Josh cũng không ăn ở hai lòng với tôi. Ít ra thì kết cục tôi cũng không bị bỏ lại một mình ở một thành phố lạ.

“Này, chúng ta làm điều gì đó nằm ngoài danh sách của anh đi,” tôi buột mồm nói. “Tới tham quan địa điểm nào đó không có trong kế hoạch của anh ấy. chỗ nào không?”

Ed bẻ một mẩu bánh mì, ngẫm nghĩ.

“Corinne không muốn tới Con mắt London,” cuối cùng anh nói. “Cô ấy sợ độ cao và cô ấy nghĩ nó hơi bị ngớ ngẩn.”

Tôi đã biết là tôi không thích cô nàng này mà. Làm sao lại có người có thể nghĩ rằng Con mắt London là ngớ ngẩn được?

“Vậy sẽ là Con mắt London,” tôi nói dứt khoát. “Rồi có lẽ kế tiếp sẽ là cà phê Starbucks cổ truyền? Nó là một phong tục truyền thống của người Anh, rất lạ.”

Tôi đợi Ed bật cười, nhưng anh chỉ nhìn tôi với ánh mắt đánh giá trong khi ăn bánh mì.

“Cà phê Starbucks. Thú vị thật. Cô không tới Cà phê Lingtons sao?”

À, ra thế. Vậy là anh ta đã tìm hiểu.

“Thi thoảng. Tùy.” Tôi nhún vai phòng vệ. “Vậy... anh đã biết tôi có họ hàng.”

“Tôi đã bảo cô rồi mà, tôi đã hỏi thăm về cô.”

Mặt anh bình thản. Anh không làm những việc mà người ta thường làm khi biết về chú Bill, kiểu như nói “Ôi trời, thật đáng kinh ngạc, ông ấy ngoài đời thế nào?”

Tôi chợt nhớ ra là Ed làm ăn lớn. Hẳn là theo cách nào đó anh đã tình cờ biết chú Bill.

“Vậy, anh nghĩ gì về chú tôi?” tôi hỏi nhẹ nhàng.

“Cà phê Lingtons là một hãng làm ăn tốt,” anh đáp. “Lợi nhuận lớn. Rất hiệu quả.”

Anh lảng tránh câu hỏi. “Còn chú Bill thì sao?” tôi gặng hỏi. “Anh đã bao giờ gặp chú ấy chưa?”

“Có, tôi gặp rồi.” Anh tợp ngụm rượu. “Và tôi nghĩ Hai Đồng Xu Nhỏ là một trò câu khách rẻ tiền. Xin lỗi.”

Tôì chưa từng nghe ai nói xấc xược như thế về chú Bill, chưa có ai nói thẳng vậy vào mặt tôi. Chuyện này hơi bị thú vị đây.

“Không phải xin lỗi,” tôi nói ngay. “Cứ nói những gì anh nghĩ ấy. Nói tôi nghe đi.”

“Điều tôi nghĩ là... như chú của cô thì triệu người chỉ có một. Và tôi chắc là còn có rất nhiều nhân tố khác đã làm nên sự thành công của ông ta. Nhưng đó không phải là thông điệp ông ta đang bán ra. Ông ta đang bán ra thông điệp ‘Chuyện đó dễ lắm! Hãy trở thành một triệu phú như tôi đây này!’” Ed nói cộc lốc, giận dữ. “Những người duy nhất tới các buổi hội thảo đó là những kẻ ảo tưởng tự lừa dối mình, và kẻ duy nhất kiếm được tiền là chú cô. Ông ta khai thác biết bao nhiêu con người tuyệt vọng, chán nản. Chỉ là một ý kiến thôi.”

Ngay cái lúc anh vừa nói ra tất cả những điều đó, tôi đã biết là anh nói đúng. Tôi nhớ lại những người ở buổi hội thảo Hai Đồng Xu Nhỏ. Một số đã đi hàng dặm. Một số trông đúng là tuyệt vọng thật. Và nó không giống một buổi hội thảo không tốn tiền chút nào.

“Tôi đã có lần tới một buổi hội thảo ban ngày của chú ấy,” tôi thú nhận. “Chỉ để xem nó nói về cái gì thôi mà.”

“Ồ vậy sao. Và cô có ngay lập tức kiếm được một tài sản kếch xù không?”

“Đương nhiên rồi! Anh không nhìn thấy chiếc limo của tôi lần trước à?”

“Ồ, ra là của cô. Tôi cứ ngỡ là cô sẽ sử dụng trực thăng riêng cơ.” Chúng tôi cùng toét miệng cười. Tôi không thể tin được là tôi đã gọi Ed là Ngài Người Mỹ Cau Có. Anh không hay cau có lắm. Và khi anh cau có, luôn là anh đang nghĩ ra điều ngộ nghĩnh gì đó để nói. Anh rót cho tôi thêm chút rượu vang và tôi ngả người ra sau, thưởng thức cảnh tòa tháp, cảm giác nóng sực dorượu mang lại và viễn cảnh phía trước của ngày hôm nay.

“Vậy tại sao anh lại mang theo những lá bài?” tôi nói, quyết định đã đến lượt mình khơi mào. “Anh định chơi bài paxiên suốt buổi hôm nay hay sao?”

“Chơi pôkơ. Nếu tôi tìm được ai chơi cùng. Cô hẳn là chơi pôkơ cừ lắm đây,” anh nói thêm.

“Tôi chơi tệ kinh khủng!” tôi phủ nhận, “Tôi dở ẹc về mấy chuyện bài bạc và...” tôi ngừng lại khi Ed lắc đầu.

“Pôkơ không phải là bài bạc. Nó là khả năng đọc được ý nghĩ của mọi người. Những quyền năng đọc tâm trí bằng ngoại cảm từ phương Đông của cô sẽ có ích đấy.”

“À ra vậy.” Tôi đỏ mặt. “Ờ, quyền năng của tôi hình như là đã rời bỏ tôi rồi.”

Ed nhướng mày. “Cô không lừa đảo tôi đấy chứ, cô Lington?”

“Không!” Tôi bật cười. “Thật sự là vậy! Tôi hoàn toàn chỉ là kẻ mới tập tọng vào nghề thôi.”

“Được rồi.” Anh chao cỗ bài điệu nghệ. “Tất cả những gì cô cần biết là, những người chơi khác có những quân bài đẹp hay xấu? Đơn giản thế thôi. Vì vậy cô hãy nhìn vào mặt các đối thủ. Và cô tự hỏi mình, ‘Có chuyện gì đang diễn ra phải không?’ Và cuộc chơi là thế.”

“‘Có chuyện gì đang diễn ra phải không?’” tôi nhắc lại. “Và làm cách nào anh biết được?”

Ed chia cho mình ba quân bài và liếc nhìn chúng. Rồi anh nhìn tôi chằm chằm. “Đẹp hay xấu?”

Ôi Chúa ơi. Tôi đâu có biết. Mặt anh không biểu hiện một chút gì. Tôi nhìn vầng trán phẳng lì của anh, những đường li ti quanh mắt, dấu vết của râu chưa cạo ngày cuối tuần, khi tìm manh mối. Có một tia lóe lên trong mắt anh, nhưng nó có thể có nhiều ý nghĩa.

“Chịu,” tôi bất lực nói. “Tôi nghiêng về... đẹp.”

Ed trông có vẻ thích thú. “Những quyền năng phương Đông của cô đã thật sự bỏ rơi cô rồi. Chúng thật kinh khủng.” Anh cho tôi xem quân bài thấp nhất. “Giờ đến lượt cô.” Anh lại chao bài lần nữa, chia quân bài và nhìn tôi nhấc lên.

Tôi có quân ba nhép, bôn cơ, và át pích! Tôi xem xét kỹ, rồi ngước lên với vẻ mặt bí hiểm nhất.

“Thư giãn đi,” Ed nói. “Đừng có cười.”

Đương nhiên rồi, anh nói tôi mới thấy miệng mình đang tủm tỉm...

“Bộ mặt cô khi chơi pôkơ thật kinh khủng,” Ed nói. “Cô có biết điều đó không?”

“Anh đang làm tôi sao nhãng!” Miệng tôi lại hơi vặn vẹo một chút, cố nén không bật cười. “Được rồi, vậy tôi có gì nào?”

Đôi mắt nâu sậm của Ed dán chặt vào mắt tôi. Cả hai chúng tôi cùng tuyệt đôi im lặng và không động đậy, nhìn nhau chằm chằm. Sau vài giây tôi có cảm giác nhồn nhộn kỳ quái ở bụng. Cảm giác... lạ lắm. Quá thân thiết. Giống như anh có thể hiểu được về tôi nhiều hơn anh nên thế. Giả bộ ho, tôi dứt ra và quay đi. Tôi uống một ngụm rượu và nhìn lại thì thấy Ed cũng đang nhấp rượu.

“Cô có một quân bài cao, có lẽ là quân át,” anh nói thản nhiên. “Và hai quân thấp.”

“Không!” Tôi đặt các quần bài xuống. “Làm sao anh biết?”

“Mắt cô vọt ra khỏi tròng khi cô nhìn thấy quân át.” Ed nói nghe khoái chí. “Nó quá rõ ràng. Giống như ‘Úi chà! Một quân cao!’ Rồi cô nhìn sang phải và trái như thể đang tự tố giác mình vậỵ. Rồi cô đặt bàn tay lên quân bài cao và nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh.” Giờ anh mới bắt đầu cười. “Nhớ nhắc tôi đừng đưa cho cô giữ bất cứ bí mật quốc gia nào trong thời gian tới nhé.”

Tôi không thể tin nổi. Tôi cứ nghĩ mình đã bí hiểm lắm cơ.

“Nhưng, nói nghiêm túc.” Ed lại bắt đầu chao bài. “Cái mánh đọc trí bằng ngoại cảm của cô. Nó đều dựa trên sự phân tích những đặc điểm hành vi, đúng không nào?”

“Ờ... đúng thế,” tôi nói vẻ cảnh giác.

“Thế thì nó không thể rời bỏ cô được. Hoặc là cô biết chuyện đó hoặc là không. Vậy thì đã có chuyện gì thế Lara? Chuyện là thế nào?”

Anh nhoài về phía trước vẻ chăm chú như thể đang chờ câu trả lời. Tôi cảm thấy hơi bị vạch trần. Tôi không quen với cái kiểu bị đưa vào tầm ngắm thế nàỵ. Nếu anh là Josh, hẳn tôi đã có thể đánh tháo một cách dễ dàng. Josh luôn hiểu mọi chuyện chỉ qua giá trị bề ngoài. Anh hẳn đã nói “Đúng rồi, cưng ạ” và tôi hẳn có thể nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác và anh sẽ không bao giờ đặt câu hỏi về chuyện đó hoặc nghĩ lại về chuyện đó...

Vì Josh chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tôi.

Điều đó chợt giội xuống tôi như một gáo nước lạnh. Một sự thấu hiểu nhục nhã, cuối cùng, ngay lập tức làm xuất hiện cảm giác và tiếng ngân vang của sự thật. Suốt thời gian bên nhau, Josh chưa bao giờ thử thách tôi, chưa bao giờ làm khó tôi, hầu như chẳng nhớ những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi. Tôi cứ nghĩ rằng chỉ là do anh vốn dễ tính và thoải mái. Tôi yêu anh vì điều đó. Tôi đã xem nó như một ưu điểm. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu hơn. Sự thật là anh thoải mái vì anh không thật sự quan tâm. Không quan tâm tới tôi. Dù có cũng là không đủ.

Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng đã bước ra khỏi một cơn mê. Tôi quá mải mê đeo đuổi anh, quá tuyệt vọng, quá chắc chắn về mình, tôi không bao giờ nhìn kỹ cái mà tôi đang đeo đuổi. Tôi không bao giờ dừng lại để hỏi xem liệu anh có đúng là câu trả lời. Tôi đúng là một con ngốc.

Tôi ngước lên thì bắt gặp đôi mắt thẫm, thông minh của Ed vẫn say sưa quan sát tôi. Bỗng dưng tôi chợt cảm thấy một cảm giác hồ hởi kỳ lạ rằng anh, một người mà tôi hầu như chưa hiểu rõ, muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa về tôi. Tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt anh: anh không hỏi chỉ để hỏi. Anh thật lòng muốn biết sự thật.

Chỉ có điều tôi không thể nói với anh. Hiển nhiên là vậy.

“Chuyện đó... khá là tế nhị rất khó giải thích. Khá là phức tạp.”

Tôi uống cạn ly rượu của mình, bỏ tọt miếng bánh cuối cùng vào miệng và cười tươi rói với Ed hòng đánh lạc hướng. “Đi nào. Chúng ta tới Con mắt London thôi.”

Khi chúng tôi tới Bờ Nam, nơi đây đã rộn ràng tiếng khách du lịch chiều thứ Bảy, người hát rong, quầy bán sách cũ và rất nhiều tượng sống vốn luôn làm tôi hơi sợ mất vía. Con mắt London lượn vòng tròn giống như một cái đu quay, và tôi có thể thấy mọi người trong từng cái lồng trong suốt, nhìn xuống chúng tôi. Tôi thật sự khá là phấn khích. Tôi mới tới Con mắt London có một lần và đó là khi làm một công việc với rất nhiều người say bét nhè đáng ghét.

Một ban nhạc jazz đang chơi một bản nhạc cũ của thập niên hai mươi trước đám khán giả, và khi chúng tôi đi qua tôi không khỏi trao đổi ánh mắt với Ed. Anh nhảy hai bước của điệu Charleston còn tôi xoắn chuỗi hạt kéo về phía anh.

“Cừ lắm!” một anh chàng có râu đội mũ tiến lại phía chúng tôi với một cái xô xin tiền. “Các bạn có thích nhạc jazz không?”

“Có,” tôi nói trong khi lục túi lấy tiền.

“Chúng tôi thích nhạc của thập niên 1920,” Ed nói dứt khoát và nháy mắt với tôi. “Chỉ nhạc thập niên hai mươi thôi, phải không Lara?”

“Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi nhạc jazz ngoài trời tại vườn Jubilee vào tuần tới,” anh chàng đó hăm hở nói. “Anh chị có muốn mua vé không? Anh chị mua bây giờ sẽ được giảm mười phần trăm.”

“Chắc chắn rồi,” Ed nói, sau khi liếc tôi một cái. “Tại sao không nhỉ?”

Anh đưa tiền cho anh chàng kia, lấy hai vé và chúng tôi đi tiếp.

“Vậy,” Ed nói sau một lát. “Chúng ta có thể tới buổi nhạc jazz này... cùng nhau. Nếu cô muốn.”

“Ờ... vâng. Tuyệt. Tôi thích mà.”

Anh đưa cho tôi một tấm vé và tôi hơi lóng ngóng đút nó vào túi. Chúng tôi im lặng bước đi một lúc, cố hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Có phải anh đang đề nghị tôi hẹn hò không? Hay đây chỉ là tham quan mở rộng? Hoặc... gì nhỉ? Chúng tôi đang làm gì vậy?

Tôi đoán Ed cũng đang nghĩ y như vậy, vì khi chúng tôi nhập dòng người xếp hàng vào Con mắt, đột nhiên anh nhìn tôi với vẻ mặt hơi thích thú.

“Này Lara. Cho tôi biết chuyện này nhé.”

“Ờ... OK.” Ngay lập tức tôi cảm thấy hồi hộp. Anh lại sắp hỏi tôi về vụ ngoại cảm đây.

“Tại sao cô lại đột ngột xông vào văn phòng tôi?” Trán anh nhăn lại hài hước. “Tại sao cô lại đề nghị hẹn hò với tôi?”

Còn tệ hơn gấp triệu lần. Tôi biết phải nói sao đây?

“Đó là... một câu hỏi hay,” tôi đánh trống lảng. “Và... và tôi cũng có một câu muốn hỏi anh. Tại sao anh lại tới? Anh có thể cho tôi leo cây mà?”

“Tôi biết.” Ed trông có vẻ bối rối. “Cô muốn biết sự thật à? Nó cứ lờ mờ thế nào đó. Tôi không thể giải mã được quá trình tư duy của chính mình. Một cô gái lạ xuất hiện trong văn phòng của tôi. Giây lát sau tôi đã nhận lời hẹn hò với cô ta.” Anh quay sang nhìn tôi. “Thôi nào. Hẳn cô phải có lý do nào đó chứ. Cô đã từng thấy tôi quanh đó hay đại loại thế đúng không?”

Có chút sắc thái hi vọng trong giọng anh. Giống như anh đang hi vọng được nghe thấy điều gì đó sẽ làm cho ngày hôm nay của anh vui hơn. Đột nhiên tôi thấy tội lỗi kinh khủng. Anh không hề biết là đã bị lợi dụng.

“Đó là... một lời thách đố với một người bạn.” Tôi nhìn chằm chằm qua vai anh. “Tôi không biết tại sao mình lại làm thế.”

“Ra vậy.” Giọng anh vẫn thoải mái như trước. “Vậy ra tôi chỉ là một sự thách thức ngẫu nhiên. Nghe có vẻ không lý thú lắm đối với lũ cháu nội. Tôi sẽ kể cho chúng nghe là cô đã được người ngoài hành tinh gửi đến cho tôi. Ngay khi tôi kể cho chúng nghe về những bộ tóc giả của Công tước Marmaduke.”

Tôi biết là anh đang đùa, tôi biết tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa. Nhưng khi liếc lên tôi có thể thấy điều đó trên mặt anh. Tôi có thể thấy sự ấm áp. Anh đã có cảm tình với tôi. Không, gạch câu đó đi, anh nghĩ là anh đang có cảm tình với tôi. Nhưng tất cả chỉ là giả. Tất cả đều là nhầm lẫn. Nó chỉ là một trò múa rối khác mà thôi. Anh đang bị Sadie điều khiển như Josh từng bị. Không một điều gì là thật, không một điều gì có ý nghĩa cả...

Đột nhiên tôi cảm thấy buồn bực đến nực cười. Tất cả chuyện này là do lỗi của Sadie. Cô đi tới đâu gây rắc rối tới đó. Ed thật sự, thật sự là một anh chàng dễ thương và anh đã bị lừa thế đủ rồi và cô đã cực kỳ quá trớn với anh và thế là không công bằng...

“Ed.” Tôi nuốt nước bọt.

“Gì cơ?”

Ôi Chúa ơi. Tôi nói gì đây? Không phải anh đang hẹn hò với tôi, anh đang hẹn hò với một con ma, cô ta đã chi phối đầu óc anh, cô ta giống như loại ma túy gây ảo giác không hề khiến người ta hưng phấn...

“Có lẽ anh nghĩ rằng anh thích tôi. Nhưng không phải thế.”

“Tôi thích.” Anh bật cười. “Tôi thật sự thích cô.”

“Anh không thích tôi.” Tôi đánh vật ở chỗ này. “Anh không tự mình nghĩ vậỵ. Ý tôi là... chuyện này không có thật.”

“Cảm giác khá là thật đối với tôi.”

“Tôi biết là vậy. Nhưng... anh không hiểu đâu...” tôi ngừng sững lại, cảm thấy bất lực. Một khoảnh khắc im lặng - rồi đột ngột Ed đổi nét mặt.

“Ồ. Tôi hiểu rồi.”

“Anh hiểu?” tôi nói ngờ vực.

“Lara, cô không cần phải làm tôi nhụt chí với một cái cớ nào đó.” Nụ cười của anh trở nên châm biếm. “Nếu cô đã thấy đủ rồi thì cứ nói. Chiều này tôi có thể đi một mình. Hôm nay rất thú vị và tôi lấy làm cảm kích về thời gian đi với cô, cảm ơn cô rất nhiều…”

“Không!” tôi nói thất vọng. “Đừng nói thế! Không phải là tôi đang cố trốn về đâu! Hôm nay tôi thật sự rất vui. Và tôi muốn leo lên Con mắt London.”

Mắt Ed quét khắp mặt tôi, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, như máy phát hiện nói dối vậy.

“Ờ, tôi cũng vậy,” cuối cùng anh nói.

“Ờ... tốt.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3