Hồn ma sành điệu - Chương 26 Phần 3
Cô bay lơ lửng bên trên bàn và ngồi vào một chiếc ghế trống ở phía cuối bàn, ngay lúc ấy Kate đi vào, mặt ửng hồng vì phấn khích.
“Biết gì không!” cô nói. “Chúng ta vừa nhận được một thùng sâm banh từ một cửa hàng bán rượu chai ở góc phố! Người đàn ông đó nói rằng nó là để chào đón chúng ta đến với khu vực này! Và cô nhận được rất nhiều cuộc gọi, Lara ạ, tôi đã ghi lại tất cả các số điện thoại... và bưu phẩm gửi đến, được chuyển tiếp từ căn hộ của cô. Tôi không mang theo tất cả ở đây nhưng có một cái gói mà tôi nghĩ có lẽ là quan trọng, nó được gửi từ Paris...” Cô đưa cho tôi cái túi Jiffy, kéo ghế ra và toét miệng cười với mọi người. “Cả nhà đã gọi đồ chưa ạ? Cháu đói nhũn cả rồi! Chào chị, chúng ta chưa gặp nhau, tôi là Kate...”
Khi Kate và Tonya tự giới thiệu còn bố rót thêm rượu cho tôi, tôi nhìn chằm chằm vào cái túi Jiffy, đột nhiên hiểu ra mà nín thở. Nó được gửi đi từ Paris. Bên ngoài có nét chữ viết tay của con gái. Khi ấn vào, tôi cảm thấy có gì đó cưng cứng và mấp mô ở bên trong. Cứng và mấp mô như một chuỗi hạt.
Tôi từ từ ngước mắt lên. Sadie đang nhìn tôi chăm chú từ bên kia bàn. Tôi biết cô cũng đang nghĩ như tôi.
“Tiếp tục đi.” Cô gật đầu.
Hai bàn tay run run, tôi xé cái bọc ra. Tôi ngó vào bên trong thì thấy một đống giấy lụa. Tôi đẩy đống giấy sang một bên thì thấy một ánh vàng óng ánh, nhợt nhạt lóe lên. Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào Sadie.
“Chính là nó phải không?” Cô trắng bệch ra. “Cô đã lấy lại được nó.”
Tôi gật đầu, chỉ một cái. Rồi, hầu như không biết mình đang làm gì, tôi đẩy ghế ra.
“Con phải... gọi điện.” Giọng tôi đột nhiên sàn sạn. “Con đi ra ngoài đây. Chốc nữa sẽ quay lại.”
Tôi lách qua đống bàn ghế để đi ra phía sau nhà hàng, nơi có một cái sân trong nhỏ và khuất. Tôi băng qua cửa thoát hiểm khi có cháy, đi về phía cái góc xa, rồi mở cái túi Jiffy ra lần nữa, lôi gói giấy lụa ra và nhẹ nhàng dỡ gói bọc.
Sau ngần ấy thời gian. Tôi đang cầm nó. Chỉ là như thế.
Sờ vào nó ấm hơn tôi tưởng. Cảm giác thật hơn thế nào đó. Một tia nắng chớp lên làm những viên kim cương giả lấp lánh và những cái hạt trở nên long lanh. Nó lộng lẫy đến độ đột nhiên tôi khao khát được đeo nó lên cổ. Nhưng thay vì thế tôi lại ngước lên nhìn Sadie, cô đang lặng lẽ quan sát tôi.
“Của cô đấy. Nó là của cô.” Tự nhiên tôi cứ cố quàng nó vào cổ cô như thể đang trao cho cô một chiếc huy chương Olympic. Nhưng hai tay tôi lại lút hẳn qua người cô. Tôi cố làm lại mấy lần, dù biết chẳng ích gì.
“Tôi không biết phải làm sao!” Tôi nửa cười, nửa mếu. “Nó là của cô! Cô phải được đeo nó! Chúng ta cần một phiên bản dành cho ma...”
“Thôi đi!” Giọng Sadie vót lên vì đột ngột căng thẳng. “Đừng có...” Cô ngừng sững lại và tránh tôi, mắt dán vào những tấm lát trên sân. “Cô biết cô phải làm gì.”
Im lặng ngoại trừ tiếng rú của xe cộ đều đều vọng vào từ đường Iớn. Tôi không thể nhìn Sadie. Tôi chỉ đứng đó, nắm chặt chuỗi hạt, tôi biết đây là cái mà chúng tôi đã theo đuổi, truy lùng và ao ước. Nhưng giờ khi đã có nó.. tôi lại không muốn nó tới đây. Không hề. Chuỗi hạt là lý do Sadie ám tôi. Khi cô lấy lại được nó...
Những ý nghĩ của tôi lập tức chuyển hướng. Tôi không muốn nghĩ về chuyện đó. Tôi không muốn nghĩ tới nó một chút nào.
Một cơn gió nhẹ làm chút lá rơi xào xạc trên nền đất, Sadie ngước nhìn lên, trắng bệch và kiên quyết.
“Cho tôi một chút thời gian.”
“Được.” Tôi nuốt nghẹn. “Được thôi.” Tôi cất chuỗi hạt vào trong túi xách và trở vào trong nhà hàng. Sadie đã biến mất.
Tôi không nuốt nổi pizza. Tôi không trò chuyện cho ra hồn. Tôi không tập trung được khi trở về văn phòng, mặc dù có thêm sáu cuộc gọi nữa từ các quản lý nhân sự của các hãng lớn muốn hẹn lịch gặp tôi. Túi tôi đang đặt trong lòng; tay tôi đang tóm chặt chuỗi hạt trong túi và tôi không thể bỏ ra.
Tôi nhắn tin cho Ed bảo tôi bị đau đầu và cần ở một mình, về tới nhà, tôi không thấy Sadie đâu, điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Tôi nấu bữa tối nhưng không ăn, rồi ngồi xuống giường với chuỗi hạt quàng trên cổ, xoắn các hạt lại và xem những bộ phim có trên kênh TCM, thậm chí không buồn cố gắng chợp mắt. Cuối cùng, khoảng năm rưỡi, tôi dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Màu xám dịu của buổi ban mai đã nhuốm sắc chói lọi, hồng đỏ của mặt trời mọc. Tôi đứng yên, nhìn đăm đăm vào những dải màu đỏ trên bầu trời một lúc, và bất kể mọi chuyện thế nào tôi vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn lên. Rồi tôi mua một ly cà phê ở quán, bắt xe buýt đi về phía Waterloo, ngây người nhìn ra ngoài khi xe buýt đi qua các con phố. Khi tôi đến nơi thì đã gần sáu rưỡi. Người người đang bắt đầu xuất hiện trên cầu và ngoài phố. Mặc dù vậy Phòng tranh Chân dung London vẫn đóng cửa. Khóa và trống rỗng; không có ma nào bên trong. Dù sao thì đó là chuyện hiển nhiên.
Tôi thấy một bức tường gần đó, ngồi xuống và nhám nháp cà phê chỉ còn hơi âm ấm nhưng vẫn ngon lành đối với một cái dạ dày trống rỗng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần ngồi đây cả ngày, nhưng khi chuông ở ngôi nhà thờ gần đổ điểm tám giờ thì cô hiện ra trên cầu thang, trên mặt lại xuất hiện cái nhìn mơ màng đó. Cô mặc một bộ váy đẹp tuyệt khác, bộ này màu xám ngọc trai với chân váy vải tuyn cắt hình cánh hoa. Một cái mũ không vành màu xám chụp lên đầu, và mắt cô hơi khuất. Không muốn làm cô hoảng nên tôi đợi cho đến khi cô phát hiện ra tôi và giật mình ngạc nhiên.
“Lara.”
“Chào.” Tôi giơ một bàn tay lên. “Tôi nghĩ là cô ở đây.”
“Chuỗi hạt của tôi đâu?” Giọng cô chói tai vì hoảng sợ. “Cô làm mất rồi à?”
“Không! Đừng lo. Tôi mang theo nó đây. Nó không sao cả. Nó ở ngay đây. Nhìn xem.”
Không có ai quanh đó, nhưng tôi cứ liếc phải liếc trái đề phòng. Rồi tôi lôi chuỗi hạt ra. Trong ánh sáng rõ mặt người trông nó ngoạn mục hơn bao giờ hết. Tôi để nó chảy xuống trên hai tay và những cái hạt khẽ lách cách va vào nhau. Cô nhìn chằm chằm vào nó một cách trìu mến, đưa tay ra như định đón lấy nó, rồi lại rụt lại.
“Tôi ước mình có thể chạm vào nó,” cô thì thầm.
“Tôi hiểu.” Vô vọng, tôi đưa nó về phía cô, như thể dâng một lễ vật. Tôi muốn quàng nó lên cổ cô. Tôi muốn hợp nhất cô với nó.
“Tôi muốn có lại nó,” cô nói khẽ. “Tôi muốn cô trả nó về lại với tôi.”
“Ngay bây giờ? Hôm nay ư?”
Sadie nhìn vào mắt tôi. “Ngay bây giờ.”
Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn thắt. Tôi không thể thốt ra bất cứ điều gì tôi muốn nói. Dẫu vậy, tôi nghĩ là cô cũng hiểu mà.
“Tôi muốn có lại nó,” cô nhắc lại, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Tôi đã không có nó quá lâu rồi.”
“Được thôi.” Tôi gật đầu vài lần, tay nắm chặt chuỗi hạt đến mức tôi nghĩ chúng có thể bị mẻ mất. “Vậy là, cô cần phải có nó.”
Chuyến đi quá ngắn. Taxi phóng qua những con phố quá dễ dàng. Tôi muốn bảo người lái xe đi chậm lại. Tôi muốn thời gian ngừng trôi. Tôi muốn chiếc taxi bị tắc đường sáu tiếng... Nhưng thình lình chúng đỗ lại trên một con phố nhỏ ở ngoại ô. Chúng tôi đã tới nơi.
“Ờ, nhanh thật, phải không?” Giọng Sadie tươi tỉnh một cách dứt khoát.
“Đúng thế!” Tôi cố mỉm cười. “Nhanh đến kinh ngạc.”
Khi ra khỏi taxi tôi cảm thấy một nỗi khiếp sợ siết chặt lấy ngực tôi cứng như sắt. Một bàn tay tôi tóm chặt lấy chuỗi hạt, đến mức những ngón tay bị co rút. Nhưng tôi không thể khiến mình nới lỏng ra, ngay cả khi tôi phải đánh vật mới trả được tiền cho người lái xe bằng tay còn lại.
Chiếc taxi rồ ga phóng đi, Sadie và tôi nhìn vào nhau. Chúng tôi đang đứng trước một dãy cửa hàng nhỏ, một trong số đó là cửa hàng dịch vụ tang lễ.
“Nó kia kìa.” Tôi chỉ vào cái biển hiệu đề “Nhà nguyện Yên nghỉ” một cách không cần thiết. “Trông như là nó đang đóng cửa vậy.”
Sadie đã lướt đến chỗ cánh cửa khóa im ỉm và ngó vào qua ô cửa sổ. “Tôi cho rằng tốt hơn là ta nên đợi.” Cô nhún vai và trở lại bên cạnh tôi. “Chúng ta có thể ngồi ở đây.”
Cô ngồi xuống cạnh tôi trên một băng ghế gỗ dài và trong một lúc cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Tám giờ năm mươi nhăm. Họ mở cửa hàng lúc chín giờ. Ý nghĩ đó khiến tôi đột nhiên thấy hoảng sợ, vì vậy tôi tránh không nghĩ tới nó. Chưa nghĩ tới. Tôi sẽ chỉ tập trung vào chuyện tôi đang ngồi đây, cùng Sadie.
Mà này, váy đẹp đấy.” Tôi nghĩ tôi nói nghe khá là bình thường. “Cô chôm được của ai vậy?”
“Chẳng ai cả,” Sadie nói, nghe có vẻ bị xúc phạm. “Nó là của tôi.” Cô đưa mắt nhìn tôi một lượt, rồi nói miễn cưỡng, “Giày của cô cũng đẹp đấy.”
“Cảm ơn.” Tôi muốn mỉm cười, nhưng miệng tôi lại không mở ra nổi như thế. “Tôi mua hôm trước. Thật ra là Ed đã giúp tôi chọn. Bọn tôi đi mua sắm muộn. Bọn tôi đã tới trung tâm mua sắm Whiteleys. Họ có tất cả những mặt hàng đặc biệt này...”
Tôi không biết mình đang nói gì, tôi chỉ đang nói để mà nói thôi. Vì nói thì tốt hơn là chờ đợi. Tôi liếc đồng hồ lần nữa và thấy đã chín giờ hai phút. Họ đã trễ. Buồn cười là tôi lại cảm thấy biết ơn, giống như chúng tôi được hoãn thi hành án vậy.
“Anh ta rất được về khoản ấy phải không?” đột nhiên Sadie nói suồng sã. “Ý tôi là Ed ấy. Mà cả cô cũng không tồi.”
Khoản ấy ư?
Cô không định nói là...
Không. Không.
“Sadie” Tôi đột ngột tấn công. “Tôi biết ngay mà! Cô đã xem bọn tôi!"
“Gì cơ?” Cô cười phá lên rung cả người. “Tôi đã náu kỹ lắm cơ mà! Cô không hề biết là tôi ở đó.”
“Cô đã nhìn thấy gì?” tôi rên rỉ.
“Mọi thứ,” cô nói tỉnh queo. “Và đó đúng là một màn trình diễn thú vị, tôi có thể nói với cô như vậy.”
“Sadie, cô thật quá thể!” tôi vọc tay lên tóc, “Cô không được nhìn người ta làm tình với nhau! Có luật cấm đấy!”
“Tôi chỉ chê chút xíu,” cô nói, phớt lờ tôi. “Hoặc, đúng hơn là... gợi ý. Một kiểu mà vào thời tôi bọn tôi hay làm.”
“Không!” tôi thốt lên kinh hoàng. “Không gợi ý gì hết!”
“Cô lúng túng rồi kìa.” Cô nhún vai và ngắm nghía móng tay thỉnh thoảng liếc xéo tôi một cái từ dưới hàng mi.
Ôi vì Chúa. Đương nhiên, giờ thì đến lượt tôi nổi cơn tò mò. Tôi muốn biết gợi ý của cô là gì.
“Được rồi,” cuối cùng tôi nói. “Nói cho tôi biết thủ thuật làm tình đặc trưng của thập niên hai mươi xem nào. Nhưng tốt hơn hết là đừng có dính dáng đến một thứ bột nhão kỳ dị không thể gột sạch được đấy nhé.” “Ờ...” Sadie bắt đầu, tiến lại gần hơn. Nhưng cô chưa kịp tiếp tục thì ánh mắt tôi đột nhiên hướng qua vai cô. Tôi cứng đờ lại và hít vào một hơi. Một người đàn ông lớn tuổi mặc áo khoác dài đang mở khóa cửa hiệu dịch vụ tang lễ.
“Gì vậy?” Sadie nhìn theo ánh mắt của tôi. “Ồ.”
“Đúng thế.” Tôi nuốt nước bọt.
Giờ thì người đàn ông lớn tuổi đó đã nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ là tôi khá dễ nhận ra vì cứ ngồi thẳng đơ trên chiếc ghế dài nhìn thẳng vào ông ta.
“Cô có ổn không?” ông ta nói vẻ cảnh giác.
“Ừm... chào ông.” Tôi gượng đứng dậy. “Thật ra là tôi... tôi tới để thăm... để tỏ lòng thành kính. Đó là bà dì tôi. Sadie Lancaster. Tôi tin ông là... đây là nơi...”
“À à.” Ông ta gật đầu ủ ê. “Vâng.”
“Tôi... có thể... nhìn bà được không?”
“À à.” Ông ta lại cúi đầu lần nữa. “Đương nhiên rồi. Cho tôi một phút để mở cửa nơi đó, sắp xếp lại cho ngay ngắn, rồi tôi sẽ đi vào cùng cô, cô...”
“Lington.”
“Lington.” Mặt ông ta thoáng qua một tia nhận ra. “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Nếu cô muốn vào đợi trong phòng của gia đình tôi..."
“Lát nữa tôi sẽ vào đó.” Tôi gần như mỉm cười. “Chỉ là... có cuộc điện thoại phải gọi...”
Ông ta biến vào trong. Tôi hoàn toàn không cử động nổi mất một lúc. Tôi muốn kéo dài khoảnh khắc lãng quên này. Tôi muốn chúng tôi ngừng làm việc đó lại. Nếu tôi không thừa nhận nó, có lẽ nó sẽ không thật sự xảy ra.
“Có chuỗi hạt ở đó chưa?” Giọng Sadie cất lên bên cạnh tôi.
“Ngay đây rồi.” Tôi lôi nó ra khỏi túi.
“Tốt.” Cô mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười căng thẳng, lãnh đạm. Tôi có thể thấy là cô đã bỏ qua chủ đề những thủ thuật làm tình của thập niên hai mươi rồi.
“Vậy, cô sẵn sàng chưa?” Tôi cố nói sao cho nghe có vẻ bình thản. “Những nơi như thế này có thể khá là đáng thất vọng đấy...”
“Ô, tôi đã vào trong đó rồi,” Sadie nói thờ ơ. “Tôi sẽ ngồi ở đây chờ. Tốt hơn nhiều.”
“Được.” Tôi gật đầu. “Ý hay đấy. Cô không muốn...”
Tôi nói nhỏ dần, không thể nói tiếp - mà cũng không thể nói ra điều tôi thật sự nghĩ. Cái ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi như một giai điệu báo điềm gở, càng lúc càng to.
Chẳng lẽ sẽ không ai trong chúng tôi nói ra điều đó?
“Vậy.” Tôi nuốt nước bọt khó khăn.
“Vậy sao?” Giọng Sadie tươi tỉnh và lanh lảnh như mảnh kim cương vỡ - và ngay lập tức tôi hiểu ra. Ý nghĩ đó cũng đang diễn ra trong đầu cô.
“Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi... khi...”
“Có phải cô muốn nói là cuối cùng cô sẽ dứt được tôi?” Sadie nói, xấc xược như mọi khi.
“Không! Tôi chỉ muốn nói là...”
“Tôi biết. Cô đang chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi tôi thôi. Chán nhìn thấy cái mặt tôi rồi.” Cằm cô run lên nhưng cô lại thoáng mỉm cười với tôi. “Ờ, tôi nghĩ chuyện đó phải mất ít lâu đấy.”
Mắt cô nhìn vào mắt tôi và tôi có thể thấy trong đó thông điệp. Đừng để mất nó. Đừng đắm mình. Hếch cằm lên.
“Vậy thì tôi mắc kẹt với cô rồi.” Không hiểu sao tôi lấy được giọng chế giễu. “Tuyệt thật.”
“E là vậy.”
“Đúng là thứ mà mọi cô gái đều cần.” Tôi đảo mắt. “Một con ma hách dịch quanh quẩn bên mình mọi lúc mọi nơi.”
“Một thiên thần hộ mệnh hách dịch,” cô sửa lại tôi một cách kiên quyết.
“Cô Lington?” Người đàn ông lớn tuổi nọ ló đầu ra khỏi cửa. “Khi nào cô sẵn sàng thì gọi nhé.”
“Cảm ơn ông! Tôi xong ngay đây!”
Khi cánh cửa đóng lại tôi đứng lên và chỉnh trang lại chiếc áo jacket một cách không cần thiết tới vài lần liền. Tôi giật cái thắt lưng, cho chắc là nó đã hoàn toàn thẳng thớm, câu giờ thêm ba mươi giây nữa.
“Vậy tôi sẽ bỏ chuỗi hạt này lại đó và gặp lại cô sau ít phút nhé?” Tôi cố ý nói giọng thản nhiên.
“Tôi sẽ ở đây.” Sadie vỗ lên chiếc ghế mà cô đang ngồi.
“Chúng ta sẽ đi xem phim. Đại loại thế.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Tôi đi một bước - rồi dừng lại. Tôi biết chúng tôi đang chơi một trò chơi. Nhưng tôi không thể bỏ đi như thế. Tôi quay người lại, thở khó nhọc, nhất quyết là tôi sẽ không để mất nó, tôi sẽ không để cô thất vọng.
“Nhưng... chỉ là đề phòng thôi. Phòng khi chúng ta...” Tôi không thể nói ra điều đó. Tôi thậm chí không thể nghĩ tới nó. “Sadie, thật...”
Chẳng có gì để nói cả. Không một lời nào đủ hay. Chẳng có gì diễn tả nổi chuyện được quen biết Sadie giống như thế nào.
“Tôi hiểu,” cô thì thào, và mắt cô giống như hai vì sao lấp lánh đen thẫm. “Tôi cũng thế. Đi đi.”
Khi tới chỗ cánh cửa hiệu dịch vụ tang lễ, tôi ngoái lại nhìn lần cuối. Cô đang ngồi thẳng với tư thế hoàn hảo, cổ cao và trắng như mọi khi, bộ váy phủ lên khung người mảnh dẻ. Mặt cô hướng thẳng về phía trước, hai bàn chân xếp thẳng hàng gọn ghẽ, hai bàn tay đặt trên đầu gối. Hoàn toàn im lặng. Như thể cô đang chờ đợi.
Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô.
Khi tôi đứng đó cô bỗng nhận ra là tôi đang nhìn cô, cô bèn hếch cao cằm lên và đột nhiên mỉm cười bướng bỉnh, mê hồn.
“Chiến!” cô kêu lên.
“Chiến,” tôi đáp lại. Theo bản năng tôi tặng cô một cái hôn gió. Rồi tôi quay đi và quyết tâm đẩy cửa bước vào. Đã đến lúc phải làm việc này.
Người điều hành đám tang đã pha cho tôi một tách trà và vội kiếm cho tôi hai miếng bánh quy bơ giòn, đặt vào cái đĩa được trang trí hoa hồng. Ông ta là một người đàn ông có cái cằm lẹm đáp lại mọi lời bình phẩm chỉ với một tiếng “À à” trầm trầm, ảm đạm trước khi thực sự trả lời. Cái kiểu đó thật bực mình.
Ông ta dẫn tôi xuống một hành lang màu tùng lam, rồi ý tứ dừng lại bên ngoài một cánh cửa gỗ đề “Buồng Hoa huệ.”
“Tôi sẽ để cô ở một mình một lát.” Ông ta mở cánh cửa ra bằng một cú vặn thành thạo và đẩy hé cửa ra một chút, rồi nói thêm, “Có đúng bà ấy từng là cô gái trong bức tranh nổi tiếng đó không? Bức tranh được nhắc đến trên báo ấy?”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu.
“À à.” Ông ta cúi đầu. “Thật phi thường. Người ta khó mà tin nổi chuyện đó. Đúng là một bà cụ đã rất, rất già. 105, phải không nhỉ? Một cái tuổi cổ lai hy.”
Mặc dù biết là ông ta đang cố gắng tỏ ra ân cần nhưng lời lẽ của ông ta khiến tôi thấy bị đụng chạm.
“Tôi không nghĩ về bà như vậy,” tôi nói xẵng. “Tôi không nghĩ bà đã già đến thế.”
“À à.” Ông ta vội gật đầu. “Đúng rồi.”
“Mà này. Tôi muốn đặt một thứ vào... quan tài. Thế có được không? Có an toàn không?”
“À à. Khá an toàn, tôi đảm bảo.”
“Và riêng tư,” tôi nói dữ dằn. “Tôi không muốn bất cứ ai khác vào đây sau tôi. Nếu họ muốn, ông sẽ liên lạc với tôi trước tiên được chứ?”
“À à.” Ông ta nhìn đôi giày của mình một cách kính cẩn. “Đương nhiên rồi.”
“Được rồi. Cảm ơn ông. Tôi sẽ... đi vào đó ngay bây giò.”
Tôi bước vào trong, đóng cửa lại sau lưng và cứ đứng đó một lát. Giờ tôi đã ở đây, giờ tôi đang thực sự làm việc này, hai chân tôi cảm giác hơi ướt. Tôi lại nấn ná thêm một chút nữa, cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhủ mình không được sợ hãi. Sau một phút tôi ép mình bước được một bước về phía cỗ quan tài gỗ to đùng. Rồi bước nữa.
Đó là Sadie. Sadie thực sự. Bà dì 105 tuổi của tôi. Người đã sống và đã chết mà tôi chưa bao giờ biết đến. Tôi tiến lên, thở khó nhọc. Khi bước tới nơi tôi chỉ thấy một mớ tóc bồng bạc trắng khô và thoáng thấy một làn da già nua đã khô quắt.
“Của bà đây, Sadie,” tôi thì thầm. Nhẹ nhàng, cẩn thận, tôi quàng nó quanh cổ bà. Tôi đã hoàn tất việc đó.
Cuối cùng. Tôi đã hoàn tất việc đó.
Trông bà nhỏ bé và teo tóp quá. Quá yếu ớt. Suốt thời gian vừa qua tôi đã muốn được chạm vào Sadie, tôi đang nghĩ vậy. Những lần tôi cố siết lấy cánh tay bà hay ôm bà... và giờ bà đang ở đây. Bằng xương bằng thịt. Tôi thận trọng vuốt tóc bà và kéo bộ váy của bà cho phẳng phiu, ao ước hơn tất cả mọi điều là bà có thể cảm thấy sự động chạm của tôi. Cái thân hình dễ vỡ vụn bé xíu, già nua, mỏng manh ấy đã là nơi trú ngụ của Sadie suốt 105 năm. Đây thật sự là bà.
Khi đứng đó tôi cố gắng thở cho đều đặn; tôi đang cố nghĩ những ý nghĩ phù hợp, thanh thản. Có lẽ là vài từ để nói to lên. Tôi muốn làm một việc đúng đắn. Nhưng đúng lúc đó có một nhịp đập gấp gáp trong tôi, càng lúc càng lớn lên theo từng khoảnh khác tôi ở trong này. Sự thật là trái tim tôi không ở trong căn phòng này.
Tôi phải đi. Ngay bây giờ.
Chân tôi run run bước tới cánh cửa, vặn mạnh nắm đấm và đâm bổ ra ngoài, trước sự ngạc nhiên ra mặt của người cử hành tang lễ, đang quanh quẩn ngoài hành lang.
“Mọi chuyện ổn chứ?” ông ta hỏi.
“Ổn,” tôi nuốt ực, chân đã kịp bước rồi. “Mọi chuyện ổn. Cảm ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ liên lạc lại. Nhưng giờ tôi phải đi. Tôi xin lỗi, chuyện này khá quan trọng...”
Ngực tôi cô cảm giác bị siết đến mức cơ hồ không thở nổi. Đầu tôi rung lên với những ý nghĩ tôi không muốn có. Tôi phải ra khỏi đây. Không hiểu sao tôi lại xuống được cái hành lang màu tùng lam và gần như chạy qua gian sảnh, gần như chạy. Tôi tới chỗ cửa ra và xộc thẳng ra phố. Và tôi dừng khựng lại, tóm chặt lấy cánh cửa, hơi hổn hển, nhìn thẳng sang bên kia đường.
Chiếc ghế trống không.
Tôi hiểu ra ngay.
Đương nhiên là tôi hiểu.
Nhưng chân tôi vẫn kéo tôi chạy sang bên kia đường. Tôi nhìn xuôi nhìn ngược vỉa hè một cách tuyệt vọng. Tôi gọi to “Sadie? SADIE?” cho đến khi khản cả tiếng. Tôi quệt nước mắt và lảng tránh câu hỏi của những người lạ tốt bụng rồi nhìn xuôi nhìn ngược con phố lần nữa và tôi sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng tôi ngồi xuống chiếc ghế, chộp lấy nó bằng cả hai bàn tay. Để ngộ nhỡ. Và tôi đợi.
Khi cuối cùng trời đã nhá nhem và tôi bắt đầu run... thì tôi biết. Từ trong sâu thẳm, nơi nó có ý nghĩa.
Cô sẽ không trở lại. Cô đã sống tiếp.