Hồn ma sành điệu - Chương 26 Phần 2

Tôi nhận lẵng hoa từ tay Kate và mở tấm thiệp nhỏ ra.

“Tặng toàn thể Magic Search,” tôi đọc to. “Chúng tôi hi vọng được biết các bạn với tư cách là khách hàng cũng như bạn bè. Thân ái, Brian Chalmers. Trưởng phòng Nhân sự Toàn cầu tại Dwyer Dunbar plc.” Và anh ta cho cả số đường dây riêng.

“Tuyệt quá đi mất!” Mắt Kate mở to. “Cô có biết anh ta không?”

“Không.”

“Cô có biết bất cứ ai ở Dwyer Dunbar không?”

“Ờ... không.”

Cả bố lẫn mẹ đều không nói được gì. Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên đưa họ ra khỏi đây trước khi có thêm bất cứ chuyện điên rồ nào khác xảy ra.

“Chúng tôi đi ăn trưa ở quán pizza,” tôi thông báo với Kate. “Đi cùng không?”

“Lát nữa tôi tới.” Cô gật đầu hớn hở. “Tôi phải sắp xếp một số thứ cái đã.”

Tôi đẩy bố mẹ ra khỏi văn phòng, đi xuống cầu thang để ra phố. Một ông linh mục già mặc áo thầy dòng và áo thụng đang đứng trên vỉa hè ngay bên ngoài tòa nhà, trông hơi ngơ ngác, và tôi tiến lại phía ông, không rõ liệu ông có ổn không.

“Chào ông. Ông có biết mình đang ỏ đâu không? Ông có cần cháu chỉ đường giúp không?”

“Ờ... vâng, tôi mới tới khu này lần đầu.” Ông ta nhìn tôi mê mụ. “Tôi đang tìm số nhà 59.”

“Chính là tòa nhà này, nhìn kìa.” Tôi chỉ về phía sảnh, nơi số “59” được rập nổi trên kính.

“À vâng, nó đây rồi!” Mặt ông ta giãn ra và ông ta tiến về phía lối vào. Nhưng ngạc nhiên thay, tôi thấy ông ta không đi vào trong. Ông ta chỉ đưa tay lên làm dấu thánh giá.

“Thưa Chúa, con cầu xin ngài hãy phù hộ cho tất cả những người làm việc trong tòa nhà này,” ông ta nói, giọng hơi run run. “Cầu chúc cho tất cả những nỗ lực và việc làm ăn ở đây, đặc biệt là vào lúc này Magic...”

Không thể nào.

“Nào!” Tôi chộp lấy cả bố lẫn mẹ. “Đi ăn pizza thôi.”

“Lara,” bố nói yếu ớt, khi tôi gần như khiêng ông xuống phố. “Có phải bố bị điên không, hay là ông linh mục đó...”

“Con nghĩ là con sẽ ăn loại Bốn Mùa,” tôi tươi tỉnh cắt lời bố. “Và mấy cái bánh mì tròn. Còn bố mẹ thì sao?”

Tôi nghĩ bố mẹ đã mặc kệ rồi. Giờ họ cứ buông trôi theo dòng thôi. Vào lúc chúng tôi ai cũng có một ly vang valpolicella, mọi người đều đang mỉm cười và những câu hỏi tế nhị đều đã chấm dứt. Chúng tôi đều đã chọn pizza cho mình và đang ngốn bánh mì tròn nướng tỏi nóng hổi, và thấy khá hạnh phúc.

Ngay cả khi Tonya đến, tôi cũng không bị stress. Rủ chị ấy tới chính là ý của bố mẹ, và thật tình, dù chị hay cố tình chọc tức tôi nhưng dẫu sao chị vẫn là người thân. Tôi bắt đầu coi trọng ý nghĩa của điều đó.

“Ôi Chúa ơi.” Tiếng chào hỏi nhức óc của chị vọng khắp nhà hàng và có khoảng hai mươi cái đầu cùng ngẩng lên. “Ôi Chúa ơi. Mọi người có tin được chuyện về chú Bill không?”

Khi chị tới bàn rõ ràng là chị đang mong đợi mọi người phản ứng hơn thế.

“Chào, Tonya,” tôi nói. “Hai thằng bé sao rồi? Clive thế nào?”

“Mọi người có tin được không?” chị nhắc lại, nhìn chúng tôi không vừa ý. “Mọi người đọc báo chưa? Ý con là, đó không thể là sự thật. Đó là thứ rác rưởi trên báo lá cải. Có kẻ đang muốn thu hút sự chú ý.”

“Bố nghĩ chuyện thật đấy,” bố nhẹ nhàng chỉnh lại chị. “Bố nghĩ chính chú ấy đã thừa nhận đúng như vậy.”

“Nhưng, bố đã đọc những gì họ viết về chú ấy chưa?”

“Rồi.” Mẹ với chai valpolicella. “Bố mẹ đã đọc. Rượu vang chứ, con yêu.”

“Nhưng...” Tonya ngồi thụp xuồng ghế và nhìn khắp lượt chúng tôi với vẻ mặt phiền muộn, hoang mang. Rõ ràng chị cứ tưởng là tất cả chúng tôi sẽ giơ cả hai tay đứng về phía chú Bill. Chứ không phải hoan hỉ chén bánh mì tròn một cách ngon lành như vậy.

“Của con đây.” Mẹ đây ly rượu về phía chị. “Để mẹ lấy thực đơn cho con.”

Tôi có thể thấy đầu óc Tonya đang hoạt động khi chị cởi nút chiếc áo jacket và quàng lên thành ghế. Tôi có thể thấy chị xác định lại tình thế. Chị sẽ không bênh chú Bill nếu không có ai làm vậy.

“Thế ai đã phơi bày mọi chuyện?” Cuối cùng chị nói, và uống một ngụm vang. “Một tay nhà báo điều tra à?”

“Là Lara,” bố nói, hơi mỉm cười.

“Lara ư?” Trông chị phẫn nộ hơn bao giờ hết. “Em có ý định gì thế hả Lara?”

“Em đã khám phá ra chuyện về bà dì Sadie và bức tranh,” tôi giải thích. “Em ghép mọi chuyện lại với nhau. Đó là em.”

“Nhưng...” má Tonya phồng lên vì không tin nổi. “Nhưng em đâu có được nhắc đến trên báo?”

“Em không thích rùm beng,” tôi nói vẻ bí ẩn, giống như một người hùng biến vào bóng tối mà không để lại tên tuổi và không cần bất cứ một phần thưởng nào hơn là làm việc nghĩa.

Mặc dù nói thực là tôi cũng thích được xuất hiện trên báo lắm. Nhưng chẳng ai buồn tới phỏng vấn tôi cả, dù tôi đã duỗi tóc thẳng tưng để ngộ nhỡ có ai đến. Tất cả các bài báo đều chỉ nói, “Phát hiện trên là của một thành viên trong gia đình.”

“Thành viên trong gia đình.” Hừm.

“Nhưng chị không hiểu.” Cặp mắt xanh hiểm ác của Tonya đang chiếu vào tôi. “Trước hết là tại sao em lại đi sục sạo?”

“Bản năng mách bảo em là có gì đó không ổn về chuyện bà dì Sadie. Nhưng không ai muốn nghe em cả,” tôi không nhịn được nói thêm với giọng châm chọc. “Lúc ở lễ tang, mọi người đều nghĩ là em bị tâm thần.”

“Em đã bảo là bà ấy bị sát hại,” Tonya cự lại. “Bà không hề bị sát hại.”

“Một bản năng mơ hồ nào đó bảo em rằng có gì đó sai trái,” tôi nói với phong thái trang trọng. “Vậy nên em quyết định tự mình lần theo những nghi ngờ của mình. Và, sau một chút tìm hiểu, những mối nghi ngờ đó đã được chứng thực.” Mọi người nuốt lấy từng lời của tôi như thể tôi là giảng viên đại học vậy. “Rồi em tới gặp các chuyên gia ở Phòng tranh Chân dung London và họ xác minh lại phát hiện của em.”

“Đúng là họ đã làm vậy,” bố mỉm cười với tôi.

“Và chị biết không?” tôi hãnh diện nói thêm. “Họ đang xác định giá trị của bức tranh và chú Bill sẽ chia cho bố một nửa trị giá của nó!” “Không thể nào.” Tonya đưa tay lên bịt miệng. “Không thể nào. Sẽ là bao nhiêu?”

“Hàng triệu, hình như vậy.” Trông bố có vẻ ngại ngùng. “Hình như Bill đã rất cứng rắn.”

“Đó chỉ là thứ mà chú ấy nợ bố thôi mà,” tôi nói lần thứ một triệu. “Chú ấy đã đánh cắp nó của bố. Chú ấy là kẻ cắp!”

Tonya có vẻ hơi im lặng. Chị lấy một cái bánh mì tròn và dùng răng xé.

“Em đã xem bài xã luận trên tờ Times chưa?” cuối cùng chị nói. “Tàn bạo.”

“Nó hơi bị hung dữ.” Bố nhăn mặt. “Dù thế nào, bố mẹ thấy thương Bill...”

“Không đúng thế!” mẹ cắt lời. “Đấy là về phía anh thôi.”

“Pippa!” Trông bố sửng sốt.

“Em không thấy thương chú ấy dù chỉ mảy may.” Mẹ nhìn khắp bàn với vẻ bướng bỉnh. “Em thấy... tức giận. Đúng. Tức giận.”

Tôi há hốc miệng nhìn mẹ vì kinh ngạc. Suốt đời mình tôi không nghĩ là đã bao giờ nghe thấy mẹ thực sự nói mẹ tức giận chưa. Bên kia bàn, Tonya trông cũng sững sờ y như thế. Chị nhướng mày lên hỏi tôi và tôi hơi nhún vai đáp lại.

“Việc làm của chú ấy thật đáng xấu hổ và không thể tha thứ được,” mẹ nói tiếp. “Bố các con luôn cố gắng nhìn thấy mặt tốt của mọi người; để tìm lời biện hộ. Nhưng đôi khi không hề có mặt tốt nào cả. Không có một lời biện hộ nào cả.”

Tôi không biết là mẹ lại có tinh thần chiến đấu đến thế. Má mẹ hồng lên và mẹ nắm chặt ly vang của mình như thể sắp cầm nó giơ thẳng lên trời.

“Cừ lắm mẹ!” tôi kêu lên.

“Và nếu bố các con cứ cố gắng bào chữa cho chú ấy...”

“Anh không bào chữa cho chú ấy!” bố nói ngay lập tức. “Nhưng chú ấy là em trai anh. Chú ấy là người thân. Thật khó...”

Ông thở dài sườn sượt. Tôi có thể thấy sự thất vọng hằn lên trong những nếp nhăn dưới mắt bố. Bố muốn thấy sự tốt đẹp ở mọi người. Đó là một phần bản chất con người bố.

“Sự thành đạt của em trai anh đã trùm một cái bóng lớn lên gia đình ta.” Giọng mẹ run lên. “Nó ảnh hưởng tới tất cả chúng ta theo cách khác nhau. Giờ đã đến lúc tất cả chúng ta được giải thoát. Em nghĩ vậy. Chấm hết.”

“Bố mẹ biết không, con đã giới thiệu cuốn sách của chú Bill với câu lạc bộ sách của con,” Tonya đột nhiên nói. “Con đã bán tám bản cho chú ấy.” Trông chị hầu như phẫn nộ vì chuyện này hơn bất cứ chuyện gì khác. “Thế mà nó là những lời dối trá! Chú ấy thật đáng khinh!” Đột nhiên chị quay sang bố. “Và nếu bố không cùng nghĩ như vậy, bố à, nếu bố không cảm thấy giận tái người với chú ấy, thì bố là đồ ngốc!”

Trong thâm tâm tôi không khỏi cảm thấy thích thú. Đôi khi cái kiểu trực tính, không thèm đếm xỉa của Tonya là cái mà người ta cần.

“Bố rất giận,” cuối cùng bố nói. “Đương nhiên là thế. Đó chỉ là một sự điều chỉnh. Nhận ra rằng em trai mình là một kẻ khốn kiếp ích kỷ... bất lương đến thế.” Bố thở ra nặng nhọc. “Ý bố là, cái đó nói lên điều gì?”

“Nói rằng chúng ta sẽ quên chú ấy đi,” mẹ nói dứt khoát. “Tiến lên. Bắt đầu sống nốt quãng đời còn lại của mình mà không cảm thấy mình như là công dân hạng hai.”

Giọng mẹ cứng cỏi hơn so với cái giọng tôi từng nghe bao năm nay! Tiến lên nào mẹ!

“Vậy, ai đang xử lý mọi chuyện với chú ấy?” Tonya cau mày. “Chẳng phải là chuyện này đòi hỏi phải khôn khéo một chút sao?”

“Lara đã làm mọi chuyện,” mẹ nói hãnh diện. “Nói chuyện với chú Bill, nói chuyện với phòng tranh, cắt đặt mọi thứ... và đã mở công ty mới của chính mình! Con bé đã trở thành một ngọn tháp vững chãi!”

“Tuyệt!” Tonya cười rộng ngoác, nhưng tôi có thể thấy là chị đang khó chịu. “Em cừ lắm, Lara.” Chị nhấp một ngụm vang và đảo trong miệng vẻ suy nghĩ. Tôi biết là chị đang tìm một điểm nhạy cảm nào đó; một cách để giành lại uy thế...

“Vậy chuyện với Josh thế nào rồi?” Chị ra vẻ thông cảm. “Bố đã kể với chị là bọn em quay lại với nhau một thời gian nhưng rồi lại chia tay hẳn? Chuyện đó chắc phải khổ tâm lắm. Thật choáng váng.”

“Chuyện đó ổn rồi.” Tôi nhún vai. “Em đã vượt qua.”

“Nhưng chắc em phải cảm thấy bị tổn thương lắm,” Tonya dai như đỉa, đôi mắt như mắt bò của chị xói vào mắt tôi. “Sự tự tin của em hẳn đã bị giáng một đòn đau. Nhớ rằng điều đó không có nghĩa là em không hấp dẫn, Lara. Phải không?” Chị lôi kéo bố mẹ. “Có những người đàn ông khác...”

“Bạn trai mới của em đã làm em vui lên,” tôi tươi tỉnh nói. “Vậy thì có gì em phải lo.”

“Bạn trai mới?” Miệng chị há ra. “Đã có rồi?”

Chị ấy không cần phải sửng sốt như thế.

“Anh ấy là một cố vấn người Mỹ sang đây theo diện biệt phái. Anh ấy tên Ed.”

“Rất đẹp trai,” bố xen vào hỗ trợ.

“Anh ấy đã đưa bố mẹ đi ăn trưa tuần trước!” mẹ phụ họa.

“Ồ.” Trông Tonya có vẻ ngượng. “Thế thì... tuyệt. Nhưng sẽ khó khăn khi anh ta trở lại Mỹ, phải không nào?” Trông chị rõ là hoan hỉ. “Những mối quan hệ xa cách dễ có khả năng tan vỡ nhất đáy. Nào là những cuộc gọi từ bên kia Đại Tây Dương... rồi múi giờ khác nhau...”

“Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Tôi nghe thấy mình nói ngọt sớt.

“Tôi có thể khiến anh ta ở lại!” Tiếng Sadie khẽ nói vào tai tôi khiến tôi giật thót. Tôi quay sang thì thấy cô đang lơ lửng ngay cạnh tôi, mắt sáng lên cả quyết. “Tôi là thiên thần hộ mệnh của cô mà. Tôi sẽ khiến Ed ở lại Anh!”

“Xin lỗi một chút,” tôi nói với cả bàn, “Con phải gửi một tin nhắn...”

Tôi lôi điện thoại ra và viết tin nhắn, đặt màn hình ỏ góc độ Sadie có thể nhìn thấy.

“Chuyện ổn mà. Cô không cần phải khiến anh ấy ở lại. Cô đã ở đâu thế?”

“Hoặc tôi có thể khiến anh ta hỏi cưới cô!” cô kêu lên, phớt lờ câu hỏi của tôi. “Quả thú vị! Tôi sẽ bảo anh ta cầu hôn, và tôi sẽ đảm bảo chắc chắn anh ta chọn một chiếc nhẫn cực kỳ lộng lẫy, việc sửa soạn cho lễ cưới sẽ vui lắm đấy...”

“Không, không, không!” tôi vội viết. “Sadie, thôi đi! Đừng bắt Ed làm bất cứ việc gì. Tôi muốn anh ấy tự quyết định. Tôi muốn anh ấy lắng nghe tiếng nói của chính mình.”

Sadie hơi đằng hắng khi cô đọc tin nhắn của tôi. “Tôi nghĩ là giọng của tôi hay hơn chứ,” cô nói, và tôi không khỏi mỉm cười.

“Nhắn tin cho bạn trai em à?” Tonya nói, quan sát tôi.

“Không,” tôi nói lập lờ. “Chỉ là... một ngưòi bạn thôi. Một người bạn tốt.” Tôi quay đi và gõ vào, “Cảm ơn vì tất cả mọi việc cô đã giúp tôi. Cô không cần phải làm thế.”

“Tôi muốn thế!” Sadie nói. “Nó thú vị lắm! Cô đã uống sâm banh chưa đấy?”

“Chưa,” tôi nhắn lại, muốn bật cười. “Sadie, cô là thiên thần hộ mệnh tốt nhất TRẦN ĐỜI.”

“Ờ, tôi cũng thấy khá là tự hào.” Cô tự khen mình. “Nào, tôi ngồi đâu được?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3