Tiểu thiếp vị thành niên - Chương 089 - 090 - 091

Chương 089 — Âm mưu

“Các vị chủ tử, tiểu thư nhà ta còn đang nghỉ ngơi, vẫn là mời các vị trở về đi, chờ tiểu thư tỉnh nô tỳ sẽ nói lại cho tiểu thư.” Tiếng nói của Tiểu Vân vang lên.

“Tiểu Vân, chúng ta chỉ muốn đến thăm muội muội thôi. Nghe nói Vương gia đem những tơ lụa thượng hạng kia ban cho muội muội, tuy rằng chúng ta không có phúc phận đó nhưng cũng nên cho chúng ta chiêm ngưỡng và chúc mừng muội muội một chút chứ.” Giọng nói của Lan Cơ so với ngày hôm qua rõ ràng khách khí hơn không ít, nhưng nghe lại rất giả tạo.

“Lan chủ tử, Tiểu Vân đã nói rồi, tiểu thư đang ngủ, nô tỳ không dám quấy rầy, vẫn là xin mời các vị chủ tử trở về cho. Lúc nào tiểu thư tỉnh lại nô tỳ sẽ chuyển lời giùm.” Tiểu Vân vẫn ngăn cản như cũ.

“Tiểu Vân, ngươi mau tránh ra, nếu muội muội muốn trách tội thì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Lan Cơ đẩy Tiểu Vân ra, muốn xông vào. Vừa mới được sủng ái mà đã bắt đầu ra vẻ sao?

Lúc này cửa lại bị đẩy ra, Cung Tuyết Thiến với vẻ mặt lười nhác xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Tiểu Vân, chuyện gì mà ồn ào như vậy? Hóa ra là các vị tỷ tỷ. Mới sáng sớm, có chuyện gì sao?” Nàng lấy tay che miệng ngáp hỏi.

“Tiểu thư, là các vị chủ tử muốn đến xem những tơ lụa mà Vương gia ban cho tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng bẩm báo.

“Muội muội, thật ngại quá, quấy nhiễu muội nghỉ ngơi rồi.” Trên khuôn mặt Lan Cơ bày ra một nụ cười gượng gạo.

“Là do muội muội dậy muộn, tất cả đều do Vương gia cả.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói thật mờ ám, bị các nàng ức hiếp đủ lâu rồi, bây giờ là thời điểm nàng nên phản kích. Sau đó nàng nói tiếp: “Các tỷ tỷ muốn xem thì mời vào.”

Sắc mặt của vài người trong bọn họ liền thay đổi, nhưng lần này cũng không châm chọc giống lần trước mà cố nén toàn bộ oán khí ở trong lòng.

“Tiểu Vân, đưa cho các vị tỷ tỷ nhìn xem.” Cung Tuyết Thiến phân phó.

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân bưng xấp tơ lụa màu lam nhạt ở trong tay đi đến: “Các vị chủ tử, đây chính là tơ lụa Vương gia ban cho.”

Ánh mắt của bọn người Lan Cơ, Mai Cơ lóe sáng, lấy tay vuốt ve, cảm giác mềm mại trơn nhẵn ở trên tay khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Chỉ sợ cả đời này của bọn họ cũng không thể mặc được loại y phục như vậy, mà bọn họ cũng thật sự không nghĩ ra sao nàng có thể dễ dàng có được sự sủng ái của Vương gia như vậy? Cảm thấy ghen tị, không cam lòng muốn chết.

“Các vị chủ tử đã xem xong chưa? Để nô tỳ cất đi.” Tiểu Vân nhìn thấy sự tham lam trong mắt các nàng liền nói.

“Muội muội thật sự là có phúc, Vương gia tặng cho muội đồ quý giá như vậy khiến các tỷ tỷ thật hâm mộ.” Lan Cơ giả tâm giả ý cười nói.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội là người ngốc ắt có ngốc phúc, không tranh không đoạt lại ngoài ý muốn có được sự ân sủng của Vương gia.” Trong lời nói của Cung Tuyết Thiến ẩn chứa ám chỉ và trào phúng bọn họ. Bọn họ không ngừng tranh đoạt, cuối cùng lại chẳng đạt được cái gì cả.

“Sao muội muội có thể là người ngốc có ngốc phúc được, bản lĩnh của muội muội hẳn là rất lớn mới đúng.” Sắc mặt Mai Cơ không tốt nói, chuyện ngày hôm qua nàng còn kìm nén ở trong lòng, oán khí không thể phát tác được.

“Vậy cũng phải cảm ơn các tỷ tỷ, nếu không có các tỷ tỷ thường xuyên dạy bảo thì sao muội muội có thể tiến bộ nhanh như vậy.” Cung Tuyết Thiến cũng không hề yếu thế, đánh trả bọn họ.

“Được rồi, muội muội, bọn ta không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa, cũng nên cáo từ rồi.” Lan Cơ ở bên cạnh đột nhiên nói, nếu nói tiếp chỉ sợ sẽ xảy ra rắc rối, dù sao hiện tại nàng đang được sủng ái, không thể chọc vào.

“Các tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn.” Cung Tuyết Thiến nói, coi như nàng ta thức thời.

Đi khỏi Tuyết Uyển, Lan Cơ liền để lộ ra vẻ mặt cực kỳ bất bình nhưng cũng ẩn chứa lo lắng nói: “Thật không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến Vương gia ban cống phẩm kia cho, xem ra những ngày tháng ở Vương phủ của chúng ta sau này sẽ khó sống, chỉ sợ sau khi được sủng ái nàng ta sẽ trả thù chúng ta.”

“Ta cũng đang lo lắng điều này. Sau này chúng ta phải luôn luôn cẩn thận.” Trong mắt Mai Cơ cũng mang theo lo lắng. Dù sao năm năm trước suýt chút nữa bọn họ đã đánh chết nàng, sao nàng có thể quên được.

“Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm ưu thế) diệt trừ nàng ta.” Tình Cơ ở bên cạnh đề nghị.

“Tiên hạ thủ vi cường?” Lan Cơ và Mai Cơ liếc mắt nhìn nhau một cái, hiển nhiên cũng có cùng ý định.

“Vậy ngươi nghĩ phải làm gì?” Mai Cơ nhìn nàng hỏi.

“Ta….” Tình Cơ chần chừ một lát rồi nói: “Nếu để cho Vương gia thấy nàng cùng nam nhân khác ở trên giường cùng nhau, vậy các ngươi nói xem, Vương gia sẽ làm gì?” Tình Cơ chỉ muốn nàng thất sủng, khiến Vương gia hưu nàng.

“Vì sao không dứt khoát khiến nàng ta biến mất đầu xuôi đuôi lọt?” Lan Cơ lại hung tợn nói.

“Biến mất?” Tình Cơ hoảng sợ, nàng ta không nghĩ đến cần phải giết người diệt khẩu.

“Lan Cơ, trước tiên cứ làm như Tình Cơ nói đi, nếu không được thì mới khiến nàng ta biến mất.” Mai Cơ nói. Dù sao cũng là giết người, nếu như có thể không giết mà giải quyết được vấn đề đương nhiên sẽ tốt hơn.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tình Cơ hỏi.

“Đến Mai Uyển của ta đi, chúng ta thương lượng chút ít.” Mai Cơ nói.

“Được.” Các nàng kia gật đầu.

Sau khi bọn họ thương lượng xong, một âm mưu đang được lặng lẽ tiến hành.

Tuyết Uyển.

Cung Tuyết Thiến liên tục bị hắt xì nhưng lại không biết vì sao.

“Tiểu thư, hôm nay người quá tuyệt vời, người không thấy sắc mặt xấu hổ của bọn họ đâu, mà bọn họ cũng không còn vẻ kiêu ngạo giống như trước kia nữa. Đây chính là bài học cho bọn họ, xem bọn họ còn đắc ý nữa không.” Tiểu Vân mở mày mở mặt nói.

“Nếu không phải trước đây bọn họ quá đáng quá thì hôm nay ta cũng sẽ không đối đãi với bọn họ như vậy.” Cung Tuyết Thiến thở dài, đều là nữ nhân tội gì phải làm khó nhau. Nhưng mà từ xưa đến nay nữ nhân vẫn đều làm khó nhau.

“Tiểu thư, người không muốn báo thù sao?” Tiểu Vân nhìn nàng hỏi, dù sao năm năm trước bọn họ từng rất ác độc đánh đập tiểu thư, chính nàng vẫn luôn nhớ rõ.

“Báo thù? Quên đi, tha được thì nên tha (ý nói làm người phải có lòng khoan dung độ lượng), chuyện hôm nay cũng đã đủ khiến bọn họ buồn bực rồi. Còn cái gì khiến bọn họ khó sống hơn là bị thất sủng nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu nói, không có sự sủng ái của Vương gia thì bọn họ có thể kiêu ngạo như thế nào được.

“Tiểu thư, người đúng là rất thiện lương, hi vọng bọn họ có thể hiểu được tấm lòng của tiểu thư, không tiếp tục gây khó dễ cho tiểu thư nữa.” Tiểu Vân nói, nhưng nàng tuyệt đối không hi vọng có chuyện đó, dù sao bọn họ vẫn sẽ tiếp tục cùng tiểu thư tranh sủng.

Chương 090 -- Kinh hồng nhất miết

(Vội vàng liếc mắt một cái nhưng để lại ấn tượng sâu đậm)

Tiểu thư, nô tỳ dọn dẹp xong rồi, nô tỳ lui xuống trước đây, nói không chừng lát nữa Vương gia sẽ đến.” Tiểu Vân cười mờ ám nói.

“Tiểu Vân, ngươi biến thành mồm mép láu lỉnh như vậy từ khi nào?” Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân hỏi.

“Tiểu thư, nô tỳ vui mừng thay người thôi.” Tiểu Vân nói, tiểu thư được sủng ái thì nàng cũng được nhờ.

“Xem ra ngươi còn vui mừng hơn cả ta nữa.” Cung Tuyết Thiến nói, nhưng trong lòng lại không hề có sự lạc quan như Tiểu Vân.

Cung Tuyết Thiến ngẩn người đứng ở trước cửa sổ. Nàng không muốn hắn đối xử tốt với mình, nàng chỉ muốn trả thù mà thôi, có lẽ nàng đã nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi chăng.

“Đang nhìn gì vậy?” Mộ Dung Trần vừa vào phòng liền nhìn thấy nàng đang ngẩn người.

“Ngắm trăng.” Cung Tuyết Thiến xoay người lại nói.

“Trăng thì có gì đẹp chứ?” Mộ Dung Trần xem thường hỏi.

“Đương nhiên là có rồi. Nghe nói có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp sống ở trên cung trăng. Vương gia không muốn ngắm sao?” Cung Tuyết Thiến cười khẽ nói.

“Xinh đẹp hơn ngươi sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

“Vậy thì chắc là không bằng.” Cung Tuyết Thiến chớp chớp mắt nói.

“Không phải ngươi nói là rất đẹp sao? Sao lại không đẹp bằng ngươi được?” Khóe môi Mộ Dung Trần mang theo ý cười hỏi ngược lại nàng “Nói khoác mà không biết ngượng.”

“Thật sự là rất đẹp, nhưng mà nàng ấy hẳn là tiên nữ, nói thế nào thì cũng đã mấy ngàn tuổi rồi. Người ngẫm lại xem, cho dù có đẹp mấy đi nữa nhưng mà nghĩ đến nàng đã mấy ngàn tuổi, người còn có thế thấy nàng đẹp không? Còn ta lại là thiếu nữ xinh đẹp hàng thật giá thật nha.” Cung Tuyết Thiến nói vòng vo.

“Mạnh Tâm Nghi, bây giờ Bổn Vương mới phát hiện, hóa ra da mặt ngươi lại dày như thế, thật không biết ngượng.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, trong mắt đều là ý cười.

“Ta nói thật mà.” Cung tuyết Thiến liếc hắn một cái.

“Thích những thứ ta tặng không?” Mộ Dung Trần không thèm tranh cãi cùng nàng nữa, nói sang chuyện khác.

“Cám ơn, ta rất thích. Nhưng mà có phải rất quý giá hay không? Tặng cho ta hình như không hay lắm.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói, thật ra nàng không cần những thứ đó.

“Sao lại không hay được, Bổn Vương tặng đồ cho ngươi còn có người nào dám nói không hay sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần mười phần bá đạo.

“Không phải, chỉ là ta nghe nói...” Cung Tuyết Thiến vừa định nói không phải hắn thường tặng những thứ đó cho nữ nhân hắn yêu hay sao, nhưng ngẫm lại bây giờ nói vậy không phải là tự chuốc thêm phiền phức sao? Hình như hắn rất cấm kỵ nói đến chuyện này. Nghĩ vậy, nàng liền sửa lời: “Ta là nói những thứ tốt như vậy từ trước đến nay Vương gia chưa từng ban cho các tỷ tỷ, nhưng đột nhiên lại ban cho ta khiến ta được sủng ái mà lo sợ.”

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ mở miệng là một tiếng cũng tỷ tỷ hai tiếng cũng tỷ tỷ, ngươi không thấy gọi như vậy rất ghê tởm sao?” Mộ Dung Trần biết thật ra nàng muốn nói gì.

“Ghê tởm, vô cùng ghê tởm, nhưng lại không có cách nào khác. Ai bảo Vương gia người lấy nhiều nữ nhân như vậy, mà người nào cũng vào cửa sớm hơn ta. Hẳn là người cũng không hi vọng chúng ta cứ gọi thẳng tên nhau, tranh giành lẫn nhau chứ?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.

“Nói như vậy nghĩa là ngươi đang suy nghĩ cho Bổn Vương sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần rõ ràng ẩn chứa trào phúng.

“Đó là đương nhiên, Vương gia hiểu được là tốt rồi. Ai bảo ta yêu Vương gia nhiều như vậy. Nếu ta không suy nghĩ cho Vương gia thì ai suy nghĩ cho Vương gia nữa chứ.” Ngay bản thân Cung Tuyết Thiến cũng không nhận ra, hiện tại nàng nói lời yêu hắn càng ngày càng thuận miệng.

“Vậy có phải Bổn Vương nên cảm tạ ngươi hay không?” Mộ Dung Trần lập tức ôm lấy nàng.

“Được, không bằng người dẫn ta ra ngoài chơi được không?” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội nói, cũng đã năm năm rồi nàng chưa từng đi qua nơi nào thú vị. Huống chi hắn là Vương gia, nơi vui chơi của Hoàng thất nhất định rất xa xỉ, nàng muốn mở mang một lần.

“Được, ngày mai Bổn Vương dẫn ngươi xuất phủ.” Mộ Dung Trần đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.

“Thật sao? Ngươi đồng ý? Thật tốt quá, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến rất vui vẻ, hôn nhanh lên mặt hắn một cái.

Mộ Dung Trần ngẩn ra, nhìn nàng giống như một đứa trẻ đang khua chân múa tay, tâm tình cũng vui vẻ theo nàng.

**********************************

Sáng sớm hôm sau, vừa hạ triều Mộ Dung Trần liền quay về Vương phủ.

Cung Tuyết Thiến cùng hắn ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa dưới ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của mọi người.

“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

“Vương gia đưa ta đi đâu thì ta sẽ đến đó.” Cung Tuyết Thiến nói, đó là bởi vì nàng căn bản không biết nên đi đâu.

“Được.” Mộ Dung Trần gật đầu, ánh mắt trầm lắng, hắn vẫn luôn đến một nơi, một nơi rất đặc biệt với hắn.

Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại.

Sau khi xuống xe Cung Tuyết Thiến mới phát hiện hắn đưa nàng đến một nơi rất vắng vẻ, rất mỹ lệ, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là hồ nước trước mắt nàng rõ ràng lại là ôn tuyền (suối nước nóng).

Nàng lấy tay khoát một ít bọt nước, ngâm mình trong suối nước nóng nhất định sẽ rất thoải mái. Nàng không ngờ hắn lại dẫn nàng đến ngâm suối nước nóng.

Vừa định bảo hắn tránh đi nhưng lúc nàng ngẩng đầu lại thấy hắn đang ngẩn người ngắm ôn tuyền, trên mặt là nụ cười thản nhiên giống như đang nhớ lại những chuyện tốt đẹp trước kia.

Mộ Dung Trần nhìn thác nước, trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Một nữ tử tóc dài tung bay, mặc chiếc yếm đỏ thẫm ngâm mình trong nước, nàng khoát lên những trận bọt nước, nàng cười, nụ cười của nàng rất đẹp, rất ngọt.

Một thiếu niên đi qua nơi đây bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, chính là vừa nhìn thoáng qua một cái hắn liền yêu thiếu nữ kia.

“Ai?” Nữ tử phát hiện có người, vội vàng giấu thân mình ở dưới nước, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy cũng sợ ngây người, trên đời lại có nam tử đẹp như vậy sao?

Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, trên mặt nữ tử hiện lên tia đỏ ửng, cúi đầu xuống.

Lúc này thiếu niên mới nhận ra sự lỗ mãng của mình liền vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn cuống quýt xoay người sang chỗ khác.

Phía sau lại truyền đến tiếng cười khanh khách của nữ tử khiến trong lòng hắn nhộn nhạo.

Sau này nàng biết hắn chính là đệ nhất mỹ nam tử, hắn cũng biết nàng tên là Liễu Nhu. Sau đó bọn họ yêu nhau.

Chương 091 -- Tự sinh tự diệt

“Này, người đang nghĩ gì vậy?” Cung Tuyết Thiến đến gần hắn hỏi, thật ra nàng nhìn ra, hắn hẳn là đang nghĩ đến nữ tử kia. Chẳng lẽ đây là nơi bọn họ gặp nhau?

“Không có gì.” Lúc này Mộ Dung Trần mới hồi phục lại tinh thần.

“Gạt người, còn nói là không có gì, ánh mắt của người không lừa được người khác đâu.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói, đều là chuyện mà trong lòng cả hai đều biết, hắn cần gì phải khách khí che giấu chứ.

“Vậy ngươi nói xem Bổn Vương đang nghĩ gì?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, nàng luôn quá thông minh ở những lúc không cần thông minh.

“Quên đi, người nghĩ cái gì thì trong lòng người tự rõ.” Cung Tuyết Thiến thông minh, không vạch trần hắn.

Mộ Dung Trần liếc nhìn nàng một cái, may mà nàng thông minh không tiếp tục truy hỏi, bằng không chịu thiệt nhất định là nàng.

“Đúng rồi, ngươi dẫn ta tới nơi này, vậy ta có thể ngâm ôn tuyền không?” Cung Tuyết Thiến hỏi. Suối nước nóng nha? Đồ tốt như vậy ở trong thành không thể thấy được, nàng chỉ là nghe nói qua mà thôi chứ chưa từng được thử qua. Thật mong đợi.

“Đương nhiên có thể.” Mộ Dung Trần gật đầu.

“Thật sao? Vậy ta qua đó.” Cung Tuyết Thiến vui vẻ nói nhưng rồi đột nhiên dừng bước nhìn hắn.

“Sao vậy?” Mộ Dung Trần hơi nhíu mày.

“Việc này…người có thể tránh đi một lát được không?” Cung Tuyết Thiến nói.

“Ngươi còn sợ xấu hổ sao? Thân thể của ngươi ta đã sớm nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, muốn tắm thì nhanh lên một chút, không tắm thì thôi.” Mộ Dung Trần vẫn không định tránh đi, trong mắt mang theo châm chọc. Nàng còn thẹn thùng gì chứ?

“Người…tùy đi. Xem ai sợ ai.” Cung Tuyết Thiến thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn. Dù sao thì cũng không phải cởi hết, coi như mặc áo tắm ở thời hiện đại thôi.

Nhanh nhẹn cởi áo ngoài, nàng chậm rãi bước xuống suối nước nóng, độ ấm của nước khiến nàng cảm thấy thật thoải mái, không khỏi dùng nước khoát lên cánh tay của mình sau đó lại cố ý khoát một mảng bọt nước lớn lên y phục của hắn.

Mộ Dung Trần nhanh chóng lui về phía sau mấy bước tránh nàng.

Cung Tuyết Thiến nhìn hắn bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình một người ở trong nước chơi đùa vui vẻ.

Mộ Dung Trần nhìn nàng cũng mặc một chiếc yếm đỏ thẫm ở trong nước, cùng dáng vẻ trong đầu hắn hòa lẫn vào nhau.

“Nhu Nhi.” Hắn hạ giọng tràn ngập thâm tình gọi.

Nghe thấy giọng nói, tâm trí của Cung Tuyết Thiến lập tức bị kéo lại, nhìn hắn.

Người trước mắt thoáng cái biến thành nàng, lúc này Mộ Dung Trần mới yên lặng đi đến bên cạnh.

Đột nhiên Cung Tuyết Thiến không còn hứng thú tắm rửa nữa, liền đứng dậy mặc quần áo tử tế. Nàng chợt thấy rất tò mò về nữ tử tên Liễu Nhu kia. Là nữ tử như thế nào mà làm một người nam nhân nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.

Nàng nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì hắn lại nói trước: “Không tắm nữa sao?”

“Ừ, đã tắm xong rồi. Nhưng mà ta có thể hỏi người một chuyện không?” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.

“Không thể.” Mộ Dung Trần trực tiếp cự tuyệt, hắn biết nàng muốn hỏi chuyện gì. “Chúng ta trở về đi.”

Cung Tuyết Thiến kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, dứt khoát đi từng bước đến trước mặt hắn, mở to hai mắt nhìn hắn nói: “Người có thể nhớ nàng nhiều năm như vậy, vậy vì sao lại không muốn nhắc tới nàng. Không phải rất kỳ lạ sao?”

“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương cảnh cáo ngươi, câm miệng ngay, nếu không Bổn Vương sẽ không khách khí.” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên hung ác cảnh cáo.

Thái độ của hắn khiến Cung Tuyết Thiến nghi hoặc khó hiểu. Tại sao hắn lại có dáng vẻ thẹn quá hóa giận như vậy? Trong đầu thoáng chút nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, lời nói cũng theo đó mà buột miệng nói ra: “Chẳng lẽ là người hại chết nàng?”

Hắn hẳn là vô cùng áy náy với nàng ấy mới có thể nhớ mãi không quên như vậy, lại càng không cho phép người khác nhắc tới nàng, nhất định là….

“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương đã cảnh cáo ngươi câm miệng, nhưng ngươi lại dám tiếp tục chọc giận Bổn Vương, có phải muốn chết hay không?” Mộ Dung Trần giống như là bị người đoán trúng tim đen, vẻ mặt xanh mét đầy lửa giận, tựa như là muốn cắn nuốt nàng sạch sẽ, lập tức lấy tay bóp chặt cổ nàng.

Không chút nào thương tiếc, dùng hết sức.

Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến thoáng chốc liền trở nên đỏ bừng, dùng tay hất cánh tay hắn ra nhưng lại có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể, nàng mở miệng nhưng lại không thể phát ra một chút thanh âm nào, liều mạng giãy dụa cũng là vô lực.

Nhưng sắc mặt Mộ Dung Trần lại vẫn âm trầm đánh sợ như cũ, bên tai đều vang vọng câu nói kia của nàng.

“Chẳng lẽ là người hại chết nàng?” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, trên tay lại không thả lỏng chút nào, tiếp tục dùng hết sức.

Khuôn mặt của Cung Tuyết Thiến đã sắp biến thành màu tím đỏ, ngực không có một chút dấu vết của hô hấp, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Lúc này, Tiểu Vân đứng ở phía xa mới phát hiện sự tình không ổn, lập tức chạy tới, thấy tình cảnh như vậy liền hoảng sợ nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, dập đầu xin tha: “Vương gia, van cầu người thả tiểu thư ra, cứ tiếp tục như vậy tiểu thư sẽ chết mất.”

Mộ Dung Trần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tay vẫn dùng hết sức. Mặt Cung Tuyết Thiến đã biến thành màu tím đen, mắt đã từ từ nhắm lại, tay chậm rãi thả lỏng.

Tiểu Vân sợ hãi, không có cách nào khác, cũng chẳng quan tâm gì nữa lết qua ôm lấy chân Vương gia cầu xin: “Vương gia, van cầu người thả tiểu thư ra, tiểu thư chết mất.”

“Chết?” Mộ Dung Trần lập tức tỉnh táo lại, thấy Cung Tuyết Thiến ý thức đã dần mơ hồ ở trong tay mình mới buông nàng ra.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới té ngã xuống đất tỉnh táo lại, nháy mắt hít vào không khí khiến nàng lấy tay ôm ngực, liều mạng ho khan, trên cổ là dấu năm ngón tay đỏ tươi.

“Tiểu thư, người sao rồi?” Tiểu Vân vội vàng giúp nàng vỗ vỗ sau lưng.

Một lúc sau Cung Tuyết Thiến mới chậm rãi nói: “Tiểu Vân, ta không sao.” Nói xong liền hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần, hắn rõ ràng muốn giết nàng, rõ ràng là chột dạ.

“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương đã cảnh cáo ngươi rồi, đây là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi đã không thức thời, vậy ngươi ở đây tự sinh tự diệt đi.” Sự phẫn nộ trên mặt Mộ Dung Trần vẫn chưa dịu đi, giận dữ xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến nàng đang ở phía sau.