Phàm nhân tu tiên - Chương 0121 - 0122 - 0123
Chương 121: Tiêu Tương Viện
Tâm tình của Trầm Trọng Sơn lúc này rất tốt, vì hắn đang ngồi trong một phòng ở Tiêu Tương viện, ôm lấy một người con gái cực kì kiều diễm, dùng bàn tay to lớn không ngừng sờ soạng thô lỗ trên thân hình mềm mại ấy.
Có lẽ vì Trầm Trọng Sơn có chút nóng nảy, nên người con gái diễm mị này “hì hì.” cười duyên một hồi.
“Kim cô nương, ta thấy ngươi nên đi theo Bang chủ của chúng ta đi! Lần đầu tiên Bang chủ của chúng ta đối với đàn bà si mê như vậy, ngay cả công việc trong bang còn chưa kịp xử lý, đã vội vàng kéo chúng ta đến đây.” Vừa lên tiếng là một người đen đúa mập mạp, mặc áo màu xám, người này eo như thùng đựng nước, to gấp hai lần người thường, vừa nói xong liền thở hắt ra một hơi.
“Đúng đấy, Kim Chi cô nương! Bang chủ chúng ta trong năm ngày liên tiếp, mỗi buổi chiều đều thưởng cho ngươi không ít ngân lượng. Ngươi chỉ để cho bang chủ của chúng ta ôm một lúc, ngay cả ngủ qua đêm cũng chưa một lần. Cái này cũng có vẻ không được!” Người nói chuyện lần này là một trung niên nho sinh trên mặt có một nốt ruồi đen, người này hai mắt lộ ra vẻ âm hiểm, nhìn thấy ngay là một kẻ xảo trá.
Trong phòng này, ngoại trừ Trầm Trọng Sơn còn có ba người khác, đó là Tứ Bình bang - Tam đại hộ pháp.
Tên đen đúa mập mạp là “Cuồng quyền.” Tiễn Tiến, trông rất béo tốt, nhưng một tay “Phong cuồng thập bát đả.” đã luyện cực kì thành thục, đánh bại không ít cao thủ danh tiếng.
Nho sinh đó là “Độc tú tài.” Phạm Tự, mặc dù đã luyn thành một bộ “Tuyết Phong kiếm pháp.” cực kì sắc bén, nhưng hắn thành danh bên ngoài là một kẻ tâm địa độc ác.
Mà người áo đen đứng bên cạnh nãy giờ không mở miệng, chính là kẻ có võ công cao cường nhất trong tam đại hộ pháp - “Phi đao.” Trầm Tam. Người này có tuyệt kỹ phóng ra liên tục mười tám thanh phi đao, đã thay Trầm Trọng Sơn trừ đi không ít những cao thủ đến báo thù, hơn nữa bản thân hắn là họ hàng xa của Trầm Trọng Sơn, bởi vậy trong bang hắn là người được Trầm Trọng Sơn coi trọng nhất.
Ba người này cũng giống như Trầm Trọng Sơn, bên cạnh mỗi người đều có một người con giá xinh đẹp bồi tiếp, chỉ là những cô gái này không bằng được cô gái đang ngồi trong lòng Trầm Trọng Sơn, nàng không những kiều diễm, thân hình đầy đặn, mà còn có một loại phong tình vạn chủng.
Vị cô nương Kim Chi đang cười khúc khích, vừa nghe “Cuồng quyền.” cùng “Độc tú tài.” nói như vậy hai mắt lập tức đã rơm rớm, tựa hồ như lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống.
“Phạm gia cùng Tiễn gia nói Kim Chi như vậy, thật là oan uổng cho Kim Chi quá. Kim Chi vừa nhìn thấy Trầm gia liền biết ngay là một anh hùng hảo hán, có thể sớm tối kề cận Trầm gia, đó là chuyện mà Kim Chi cầu còn không được.”
“Chắc nhị vị không phải không biết, thân thể của ta là thuộc về Tiêu Tương viện, nếu không có sự đồng ý của Vương ma ma, Kim Chi nếu tự tiện tiếp khách sẽ bị họ hung hăng đánh chết. Không bằng, Trầm gia đi hỏi Vương ma ma đi, nếu đồng ý để cho Kim Chi tiếp khách, thì đêm nay Kim Chi nhất định sẽ hầu hạ Trầm gia thật tốt.” Vị cô nương Tiêu Tương viện nói chuyện ngọt ngào như diễn kịch, khéo léo bày tỏ mỗi lòng, ra vẻ tình cảm sâu nặng với Trầm Trọng Sơn.
Nàng ta nói vừa thật vừa giả làm cho Tiễn Tiến và Phạm Tự hai người đưa mắt nhìn nhau, trong một lúc không thể nói nên lời.
Bọn họ đương nhiên không phải không hỏi qua giá qua đêm của vị Kim Chi cô nương này, chỉ là Vương ma ma nọ đưa ra một cái giá cắt cổ, viện cớ rằng tiểu Kim Chi này trước giờ chưa từng từng tiếp khách qua đêm, làm cho Trầm Trọng Sơn là người đứng đầu một bang phái cũng cảm thấy choáng váng với cái giá này, bởi vậy đến giờ vẫn chưa thỏa thuận được.
Dĩ nhiên nếu ỷ mạnh mà nói cứng cũng không ổn! Tiêu Tương viện này là sản nghiệp của một trong ba đại bang tại Gia Nguyên thành - Thiên Bá môn, làm náo loạn ở đây không phải là đi tìm chết sao!
Hai người đối với vị cô nương này cứng cũng không được mà mềm cũng không xong, đành phải chuyển sang trên người các cô nương Tiêu Tương viện, hung hăng sờ mó trên người các nàng một hồi mới chịu thôi.
“Ha ha! Đa tạ hai vị hiền đệ vì chuyện Trầm mỗ mà quan tâm! Nhưng mà không sao, hai hôm nay Trầm mỗ có được món hời, chút tiền bạc cỏn con ấy tính toán làm gì. Nhưng mĩ nhân, nàng không được nuốt lời đấy! Đến lúc đó nàng phải ngoan ngoãn mà hầu hạ đại gia ta!” Trầm Trọng Sơn đang ôm tiểu Kim Chi trong lòng, đột nhiên hướng đến hai bên má mĩ nữ mà cắn một cái, sau đó có chút tự đắc nói.
Trầm Trọng Sơn là một đại hán trước ngực lông đen tua tủa, hai cánh tay lực lưỡng so với người thường dài hơn nhiều, bởi vậy nhìn cả người giống như dã thú mặc xiêm y, thật sự xấu xí kinh người.
Nhưng một kẻ trông xấu xí, thô lỗ khó coi như vậy trong vài năm trước đã dùng một thân lô hỏa thuần thanh “Thông Tí quyền.”, phân biệt đánh chết Tứ Bình bang tiền nhiệm đương gia “Kim Bút.” Cẩu Thiên cùng tâm phúc “Tứ đại kim cương” của hắn, đoạt được vị trí bang chủ. Cho nên trong giới giang hồ tại Gia Nguyên thành, tuyệt đối thuộc vào hàng nhất lưu cao thủ có danh tiếng, không du bất cứ kẻ nào coi thường.
“Trầm gia!” Tiểu Kim Chi bị đòn “ đánh lén.” này của Trầm Trọng Sơn, ra vẻ e thẹn vô cùng, dấu mặt vào trong áo, làm cho Trầm Trọng Sơn đắc ý cười to một trận.
“Cộc cộc! cộc cộc!” Đúng lúc này, có người đang gõ cửa phòng.
“Ai đó?” Gã mập “Cuồng quyền.” Tiễn Tiến lúc này đang có chút khó chịu, tức giận quát hỏi.
“Thưa mấy vị đại gia, tiểu nhân mang rượu đến.” Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của một nam tử trẻ tuổi.
“Vậy còn không mau mang đến đây, Tiễn gia ta đang lo rượu quá ít đây.” Hắc bàn tử nghe vậy, không suy nghĩ liền nói.
Lời Tiễn Tiến vừa nói xong thì một gã thanh niên mặc y phục sai vặt đi đến, gã thanh niên này tướng mạo bình thường, hai tay đang bưng một cái mâm, trên mâm là một ít thức ăn cùng hai bầu rượu.
“Nhanh mang rượu đến đây, đại gia muốn nếm thử trước mùi vị thế nào!” Tên mập Tiễn Tiến là một tên nghiện rượu điển hình, bởi thế vừa mới thấy hai bình rượu hai mắt hắn liền sáng lên, không ngừng nhốn nháo đứng dậy.
“Vâng, tiểu nhân mang lên cho ngài đây!” Gã sai vặt này đi lên vài bước, mang rượn đặt lên bàn.
Gã mập vừa thấy bầu rượu, lập tức đưa tay chộp lấy, liếm môi một cái uống thử xem mùi vị thế nào.
“Chậm đã, tên mập!” Tên mặc áo đen Trầm Tam nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên mở miệng quát lên, ngăn cản Tiễn Tiến uống rượu.
----- o O o -----
Chương 122: Độc Sát
“Sao thế?” Tiến Tiễn cảm thấy kì quái liền hỏi, nhưng hắn rất tính nhiệm Trầm Tam, liền vô ý thức dừng lại.
“Vừa rồi kẻ bưng thức ăn lên không phải là ngươi, hắn đâu rồi?” Trầm Tam không để ý đến sự nghi hoặc của gã mập, ngược lại còn từ từ đặt tay lên túi đựng đao bên hông, nhìn chằm chằm vào gã sai vặt lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì khách nhân đông quá, Lí Nhị vừa mới chạy ra ngoài, tiểu nhân đến đây thay thế hắn. Đại gia, có việc gì không?” Gã sai vặt bị Trầm Tam nhìn chằm chằm, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, kinh hoàng thất thố trả lời.
Nhìn thấy biểu hiện của người này thần sắc của Trầm Tam có phần hòa hoãn lại, bất quá dường như hắn vẫn chưa yên tâm, quay đầu sang tiểu Kim Chi đang ngồi trong lòng Trầm Trọng Sơn hỏi:
“Kim cô nương, cô biết người này không? Hắn là người của Tiêu Tương viện sao?”
“Người này...?” Vị cô nương Kim Chi này, vẻ mặt lộ ra nét khó xử, cuối cùng có chút xấu hổ nói:
“Không dám dối gạt Trầm gia, người này thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng mà Tiêu Tương viện chúng ta, từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu ta cũng chưa thấy qua người này, nhưng đó cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Ha ha! Tiểu Tam, ngươi làm thế không phải là làm khó Kim Chi cô nương sao? Làm thế nào một đại mĩ nhân lại nhận biết được một tên hạ nhân đây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là sát thủ bên ngoài trà trộn vào sao?” Trầm Trọng Sơn cúi đầu xuống ngực diễm nữ hít một hơi dài, dửng dưng nói.
“Đại ca, chng ta kiếm cơm bằng ngọn đao, cẩn thận một chút vẫn hơn!” Sắc mặt Trầm Tam không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào gã sai vặt.
“Hắc hắc, người này cước bộ yếu ớt, hai mắt vô thần, vừa nhìn đã biết ngay là người không có võ công. Nếu như vẫn còn lo lắng, ta có một biện pháp để kiểm tra thật giả cho mọi người cùng yên tâm.” Độc tú tài Phạm Tự đột nhiên cười lạnh vài tiếng, âm âm nói.
Hắn luôn bất mãn với việc Trầm Tam gia nhập Tứ Bình bang sau mình nhưng lại được Trầm Trọng Sơn tín nhiệm, luôn tự cho rằng mình là người túc trí đa mưu nhất Tứ Bình bang, lần này hắn muốn cho Trầm Tam mất mặt một chút.
“Hả, có phương pháp? Phạm lão đệ thử một lần xem.” Trầm Trọng Sơn mặc dù mặt ngoài nói hào khí vạn phần nhưng kỳ thật lại rất quý cái mạng nhỏ của mình, bởi vậy lập tức đổi giọng, đồng ý để cho Phạm Tự thử một lần.
“Người này đương nhiên không biết võ công, không thể gây khó khăn cho chúng ta, có chăng đã động thủ động cước vào rượu và thức ăn. Cho nên chúng ta bắt hắn ăn uống thử rượu thịt, mỗi thứ một miếng, như vậy chẳng phải rõ ràng sao!” Độc tú tài tin tưởng nói.
“Phạm huynh! Ý kiến hay! Tiểu tử, trước tiên ngươi hãy uống ngụm rượu này cho đại gia, rồi cũng nếm thử chút rau này đi. Nếu ngươi có chút chần chừ, đại gia lập tức cắt đầu ngươi xuống.” Hắc bàn tử Tiễn Tiến vỗ tay mừng rỡ, sau đó trừng mắt nhìn gã sai vặt, lớn tiếng quát tháo.
Gã áo đen Trầm Tam vừa nghe Phạm Tự nói như vậy, biết rằng đó là phương pháp chính xác, cũng không mở miệng biện bác, thờ ở lạnh nhạt đứng lên.
Về phần Trầm Trọng Sơn và tiểu Kim Chi trong lòng cũng không có ý kiến gì cả.
Vì thế gã sai vặt dưới sự giám sát của mấy người, vẻ mặt nghiêm trọng, phân biệt uống một chén rượu, nuốt vài miếng rau vào bụng.
Chứng kiến người này sau khi uống rượu, ăn thức ăn vẫn bình yên vô sự, trên mặt Phạm Tự lộ ra vẻ đắc ý, hắn quay quay về phái Trầm Tam thâm ý nói: “Xem ra Trầm lão đệ cẩn thận thái quá rồi, người này thật sự là một gã hạ nhân mà thôi, lần sau ngàn vạn lần đứng để mọi người mất tửu hứng!” Nói xong, hắn gắp rau bỏ vào miệng, thản nhiên nhai nuốt.
“Hừ” Trầm Tam hừ một tiếng, cũng không để ý đến những lời chỉ dâu mắng hòe của Phạm Tự, nhưng cả người cũng buông lỏng về lại chỗ ngồi.
“Ha ha! Không có việc gì cả! Thì ra là hiểu lầm thôi!” Trầm Trọng Sơn đương nhiên biết hai thuộc hạ của mình bất hòa, bất quá lúc này hắn đang vui vẻ, nên ra vẻ hào sảng “Ha ha.” cười nói.
“Nếu chỉ là hiểu lầm, ngươi có thể lui xuống, ít bạc này xem như thưởng cho ngươi!” Trầm Trọng Sơn đưa ra hai lượng bạc thưởng cho gã sai vặt.
“Tạ... tạ đại gia, vậy tiểu nhân xin phép cáo lui!” Gã sai vặt vừa thấy bạc liền mừng rỡ, hoan hỉ lui ra ngoài, cũng thuật tay đóng cửa phòng lại.
“Ai da! Trầm gia ra tay thật là hào phóng, sau này đối với Kim Chi cũng không được hẹp hòi đấy!” Trong phòng truyền ra tiếng nũng nịu của tiểu Kim Chi.
“Đương nhiên tiểu mĩ nhân, ngươi chính là bảo bối trong lòng ta mà! Chỉ cần ngươi đối tốt với đại gia, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Nào, các huynh đệ! Cùng ta cạn một chén, hôm nay không say không về!” Thanh âm của Trầm Trọng Sơn vang ra khỏi phòng, ngoài cửa phòng gã thanh niên nghe được rất rõ ràng.
Gã thanh niên ngoài cửa đột nhiên cười lạnh, cũng không lập tức rời đi, mà lặng lẽ vòng ra mái hiên biên cạnh, giống như u linh mà đứng bất động, tựa hồ như đang đợi gì đó.
Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ: “Có độc! Trong rượu và thức ăn này có độc, ta trúng độc rồi!” Vừa dứt lời, người này quỷ dị cười to hai tiếng, rồi thanh âm im bặt. Nghe giọng nói đúng là gã hắc bàn tử Tiễn Tiến.
“Lũ khốn khiếp! Các ngươi dám âm mưu hại bổn bang chủ, ta sẽ lấy mạng các ngươi!” Trầm Trọng Sơn hoảng sợ thét lên, nhưng cũng đã quá muộn, không tự chủ được cười khan hai tiếng, sau đó cũng mất mạng ngã lăn ra đất.
“Độc tú tài.” Phạm Tự cùng Trầm Tam sợ hãi nhìn nhau, cả hai đồng thanh nói:
“Gã sai vặt kia, là hắn hạ độc.”
“Vậy chắc chắn hắn có giải dược!”
Hai người lập tức như bị lửa đốt, đấy hai người con gái bên cạnh ra, hướng ra ngoài cửa vọt tới.
Nhưng đáng tiếc là vừa đến cửa phòng, bọn họ đột nhiên “ha ha.” hai tiếng, từ từ ngã xuống đất.
“Xem ra tên hắc bàn tử ăn nhiều nhất, cho nên độc tính phát tác sớm nhất! Về phần Trầm Trọng Sơn ăn cũng không ít nên là người thứ hai. Về phần gã áo đen và tên nho sinh ăn ít hơn nhiều, nhưng “Tiêu Hồn Tán.” của ta độc tính vô cùng mãnh liệt, cho dù chỉ nuốt một giọt, sẽ chết chắc không thể nghi ngờ” Gã thanh niên thản nhiên suy tính, sau khi đợi một hồi mới đẩy cửa phòng đi vào.
Chỉ thấy trong phòng không còn một ai sống sót, ngay cả tiểu Kim Chi cùng ba nữ tử bồi rượu cũng đã khí tuyệt thân vong.
Hàn Lập cẩn thận dò xét một hồi, xác định trong phòng không còn ai sống sót, mới nhẹ nhàng rời khỏi.
“Sau khi tin tứ Trầm Trọng Sơn bị đầu độc chết truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng là do kẻ thù trong giang hồ giết, không có bất cứ phiền toái gì cho ta.” Hàn Lập ung dung đi trên đường, thầm nghĩ.
“Thanh Linh tán này thật sự hữu dụng, chỉ cần ban đầu nuốt vào một viên, chẳng những có thể phòng được bách độc, mà ngay cả các loại mê hương cũng có tác dụng, lần trước cũng dựa vào cái này mà trêu chọc đám người Nghiêm thị.” Hắn có cười cười có chút cổ quái, không nhịn được sờ vào bình chứa “thanh linh tán” trong áo.
Hàn Lập đi trên con đường vắng vẻ về khách sạn, vừa về đến phòng liền nằm ngay lên giường, liền chìm vào giấc ngủ.
Đây là một thói quen vô thức của Hàn Lập, mỗi lần liên quan đến một sự việc quan trọng, hắn đặc biệt phải ngủ, có thể trong giấc ngủ mà thả lỏng một cách tốt nhất tinh thần và thân thể đang mệt mỏi.
Khi Hàn Lập ngủ được một lúc, người của Tiêu Tương viên rốt cục cũng phát hiện ra Trầm Trọng Sơn và ba vị hộ pháp đã chết, bởi vậy tin tức nhanh chóng truyền đến Tứ Bình bang, ngay lập tức khiến cho rất nhiều người động tâm.
Không một ai muốn tra xét nguyên nhân cái chết của Trầm Trọng Sơn, bởi vì tại Gia Nguyên thành, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thiên kinh địa nghĩaTrầm Trọng Sơn cũng sát hại bang chủ tiền nhiệm mà lên được vị trí này. Bởi vậy, các đầu mục lớn nhỏ trong Tứ Bình bang, chỉ quan tâm cái ghế bang chủ sẽ do ai đứng ra đảm nhiệm.
Vì tại đây không có người đứng ra ứng cử, lại trong tình huống không ai phục ai, một hồi tranh đoạt địa vị bang chủ diễn ra, rốt cuộc trong nội bộ Tứ Bình bang cũng bạo loạn.
Kết quả buổi sáng ngày thứ hai, một nhân vật tầng dưới, từ đám bang chúng phổ thông mà nổi lên, kinh ngạc phát hiện, cả Tứ Bình bang dĩ nhiên ngạc nhiên nhìn không chớp mắt tiểu đầu mục Tôn Nhị cẩu này.
Gả Tôn Nhị Cẩu này trong một buổi tối đã giết sạch các nhân vật cao tầng phản đối hắn, dưới tình huống không ai dám đứng ra ngăn cản, thuận lợi leo lên vị trí bang chủ Tứ Bình bang, hơn nữa trong ngày thứ hai hắn phát thiếp mời cho các bang hội khác phía Tây thành, xác nhận hắn thực sự kế thừa vị trí bang chủ.
Mà người đứng sau tạo nên sự kiện này là Hàn Lập, sau khi ăn no ngủ kĩ, giờ đã có mặt tại Mặc phủ, nhưng là ở trong một tiểu lâu khác, trước mặt vẫn là Nghiêm thị cùng các vị phu nhân xinh đẹp. Chỉ là phía sau các nàng, còn có ba vị mĩ nữ tiếng lành đồn xa tại Gia Nguyên thành - Mặc thị tam kiều.
Mặc Ngọc Châu cùng Mặc Thải Hoàn, Hàn Lập đã từng gặp qua, bởi vậy ánh mắt hắn tập trung về phía nghĩa nữ của Mặc đại phu - Mặc Phượng Vũ.
Mặc Phượng Vũ là một mỹ nữ mặc áo vàng có khuôn mặt trái xoan, nhìn qua khoảng 16-17 tuổi, cả người tú khí phi thường, làm cho Hàn Lập có cảm giác nàng rất xinh xắn đáng yêu.
Lúc này Mặc Phượng Vũ bị Hàn Lập nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ thon thả trắng muốt nhẵn nhụi, làm cho Hàn Lập không khỏi âm thầm nuốt nước bọt vài cái.
“Hàn công tử, không nên sau mê ngắm Phương Vũ nhà ta như thế chứ! Phượng Vũ nhà ta da mặt rất mỏng! Chúng ta có tiếp tục chủ đề hôm qua không nào!” Tam phu nhân cười hồ mị, õng ẹo nói với Hàn Lập
----- o O o -----
Chương 123: Giao Dịch
“Đề tài? Đề tài gì, ta hỏi tới quyết định cuối cùng của các nàng! Rời nơi đây hay là ẩn cư? Hay là để ta ra tay đánh chết đối thủ của các nàng?” Hàn Lập đem ánh mắt từ trên người mĩ nữ áo vàng thu hồi lại, không hề khách khí nghiêm túc nói.
Nghiêm thị nghe Hàn Lập nói vậy, hơi nhíu mày, hướng Hàn Lập chậm rãi nói:
"Hàn công tử, đừng nóng vội! Tỷ muội bọn ta hôm qua sau khi suy đi nghĩ lại, vẫn chọn cách thứ hai. Bất quá thế này đi! Chúng ta hi vọng thay đổi một chút.
“Ta hình như đã nói qua, không hi vọng mấy vị phu nhân mặc cả. Chuyện này không thay đổi được, hoặc là hoàn toàn đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là chọn cách thứ hai.” Hàn Lập đột nhiên biến sắc nói.
“Công tử thấy dung mạo của mấy đứa con gái ta thế nào?” Nghiêm thị không để ý tới Hàn Lập không vui, đột nhiên đổi đề tài, chuyển sang trên người ba tỷ muội Mặc thị vào.
“Quốc sắc thiên hương, trời sanh tú lệ có thể dùng để khen ngợi mấy vị tiểu thử, tuyệt không phóng đạHàn Lập lặng người, nhưng lập tức khẽ cười nói, hắn mơ hồ có chút minh bạch chủ ý của Nghiêm thị khi nhắc tới vấn đề này rồi.
“Yêu cầu của chúng ta cũng không quá đáng, chỉ cần các hạ có thể tiêu diệt đầu lĩnh của Ngũ Sắc môn và Độc Bá sơn trang, chúng ta không chỉ đưa bảo ngọc cho các hạ giải độc, mà còn có thể đem tỷ muội bọn nó ba người gả cho các hạ làm thê thiếp, các hạ vừa rồi không phải là luôn luôn ngắm nhìn Phượng Vũ sao! Chỉ cần các hạ đáp ứng, nàng ta sẽ là người ca Hàn gia rồi!” Nghiêm thị chỉ mấy người Ngọc Châu ở sau lưng, nghiêm túc nói.
“Tứ nương!”
“Mẹ.”
Mặc Ngọc Châu và Mặc Thái Hoàn vẻ mặt đại biến, không kềm nổi mà kêu lên, hiển nhiên hai người trước đó chưa từng nhận được tin tức gì liên quan, bây giờ lại bị Nghiêm thị dễ dàng đồng ý, làm cho kinh ngạc tới mặt mày thất sắc.
Mà Mặc Phượng Vũ ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì vẫn còn có thể trấn tĩnh.
Cũng không trách bọn họ kinh hoàng như vậy, Hàn Lập tướng mạo bình thường, với như ý lang quân trong lòng hai người, kém một trời một vực, không xứng đáng chút nào, việc này khiến cho bọn họ làm sao mà cam tâm gả cho Hàn Lập.
“Im miệng! Việc này ta cùng di nương các ngươi đã quyết định rồi, không cho các ngươi phản đối, nếu không lập tức bị đuổi khỏi Mặc phủ.” Nghiêm Thị trầm mặt lại, lạnh giọng nói.
Lời vừa nói ra, làm cho ba tỷ muội Mặc thị sợ ngây người.
Mặc Ngọc Châu khẽ cắn môi, sắc mặt xanh lét, mà Mặc Thái Hoàn thì thất hồn lạc phách nhìn Nhị nương và Ngũ nương bình thường yêu thương nàng nhất, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu. Chỉ có Mặc Phượng Vũ vẫn còn tốt hơn một chút, nhưng thân thể đã hơi run, dựa vào bức tường phía sau không hề động đậy.
“Đừng ép mấy vị tiểu thư! Điều kiện của các người ta không thể đáp ứng. Vẫn là câu nói cũ, bất luận là điều kiện gì, ta cũng không mạo hiểm vô ích, mạng nhỏ của ta, vẫn còn rất đáng quý!” Hàn Lập trầm mặc một lúc, trầm giọng đáp, thẳng thửng cự tuyệt đề nghị của Nghiêm thị.
Muốn nói Hàn Lập đối diện với ba tỷ muội Mặc thị xinh đẹp như hoa mà không động tâm, đó là thuần túy là nói dối. Nhưng Hàn Lập tử tế cân nhắc, muốn thực sự nói tru sát hai vị bá chủ khác của Lam Châu, đây khẳng định không thể che dấu được người hiểu biết, muốn gây ra họa sát thân.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, sau khi Ngũ Sắc môn và Độc Bá sơn trang hạ đài, Nghiêm thị khẳng định sẽ khiến Kinh Giao hội quật khởi, thành người thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Hơn nữa một tên xa lạ như bản thân mình tự nhiên xuất hiện ở Mặc gia phủ, lại bỗng chốc lấy cả Mặc thị tam kiều, đây không phải là công bố cho người khác, bản thân chính là công thần lớn nhất và hung thủ sát nhân trong việc này sao!
Nếu như bởi vì vậy mà dẫn dụ lực lượng thần bí có liên quan tới tu tiên giả tới, tên tu tiên giả nửa vời như hắn tuyết đối không được tốt lành gì, mạng nhỏ cũng không bảo vệ nổi, vậy thì lấy ba tỷ muội Mặc thị thiên kiều bá mị cũng có tác dụng gì?
Cho nên Hàn Lập mới âm thầm cười khổ, từ chối ba vị đại mỹ nữ hoạt sắc sanh hương.
Còn ba tỷ muội Mặc thì có thích hắn hay không, Hàn Lập ngược lại không quan tâm, chỉ cần có thể đoạt được thân thể của đám mỹ nữ này, vậy đoạt được tim bọn họ, còn không phải là việc sớm muộn hay sao! Bất quá hiện tại nói ra thì hết thảy đã không có tác dụng, ba tỷ muội Mặc thị này đối với Hàn Lập mà nói, là củ khoai lang cầm bỏng tay, đó tuyệt đối không thể trêu vào! Hắn hôm nay chỉ muốn diệt trừ tận gốc hàn độc trên người một cách nhanh nhất, sau đó rời khỏi cái nơi thị phi này, còn sau đó Mặc phủ là họa hay là phúc, cũng chẳng có liên quan gì tới hắn.
Lời từ chối của Hàn Lập vừa nói ra, mặc dù làm cho đám người Nghiêm thị sắc mặt rất khó coi, nhưng lại tăng hảo cảm của Mặc thị tỷ muội lên rất cao, Mặc Thải Hoàn nhỏ nhất, thậm chí cười ra nước mắt, hướng Hàn Lập làm mặt quỷ.
Ngay cả ánh mắt của Mặc Ngọc Châu và Mặc Phượng Vũ nhìn Hàn Lập cũng đã nhu hòa lại rất nhiều, nhìn hắn với một con mắt khác.
Nghiêm thị thở dài, cùng với đám người Lí thị đưa mắt ra hiệu một lúc, liền chuyển người, bộ dáng không thể tránh được nói:
"Hàn công tử nếu không đồng ý, vậy thì thôi! Chúng ta sẽ làm theo điều kiện của công tử, chỉ cần Hàn công tử có thể giết được trang chủ Độc Bá sơn trang “Nộ sư” Âu Dương Phi Thiên, chúng ta sẽ giao Noãn Dương bảo ngọc, để cho các hạ giải độc.
“Ha ha! Mấy vị phu nhân tâm kế thật tốt! Ta nghe nói Âu Dương Phi Thiên người này đang tuổi tráng niên, hơn nữa không có con cái, nếu sau khi ông ta chết, chắc chắn Độc Bá sơn trang sẽ lập tức sụp đổ, thuộc hạ sẽ chia năm sẻ bẩy, chẳng rỗi rãi mà băn khoăn tới Kinh Giao hội.” Hàn Lập vuốt mũi, khẽ cười nói.
Nghiêm thị nghe Hàn Lập nói vậy, lườm Hàn Lập một cái.
“Không chỉ ngươi nói vậy, ngươi biết vị Ngô Kiếm Minh kia là ai phái tới không? Chính là vị Âu Dương bá chủ này sai tới, hơn nữa hắn còn là đệ tử thứ bảy của Âu Dương Phi Thiên, rất được sủng ái.”
“Vị trang chủ Độc Bá sơn trang này là đồng lứa với phu quân bọn ta, kém không nhiều tuổi, luôn nung nấu hùng tâm muốn xưng bá toàn bộ Lam Châu. Cho nên hắn mới dùng tới sách lược trước yếu sau mạnh, mưu cầm trước tiền diệt Kinh Giao môn chúng ta, sau đó mới đối phó với Ngũ Sắc môn.”
“Hắn mấy năm trước từng cổ động nghĩa đệ Mã Không Thiên của phu quân ta, cùng với nhị đệ tử Triệu Khôn của phu quân, định chia rẽ Kinh Giao môn, kết quả tỷ muộ ta biết rõ, giết hai tên đó và đồng đảng trước. Nhưng Kinh Giao môn cũng vì vậy mà tổn hại lớn tới thực lực, bị đại quân của Độc Bá sơn trang đánh lui liên tiếp, Kim Giao hội bất đăc dĩ chỉ đành co cụm lại, cố thủ Gia Nguyên thành.”
Nghiêm thị tiết lộ một ít bí ẩn có liên quan tới Kinh Giao môn.
“Nhưng thế lực các người tại Gia Nguyên thành hôm nay, dường như cũng chả to lớn gì, Độc Bá sơn trang sẽ không thêm phần hăng hái, tiêu diệt các ngươi chứ?” Hản Lập suy nghĩ một lúc, có chút không hiểu hỏi.
“Hì hì! Tên cuồng đồ Âu Dương Phi Thiên đó không dám tấn công nơi này, tự nhiên là có đạo lí của hắn. Nếu như muốn biết, chỉ cần đáp ứng điều kiện cũ đầu tiên của tỷ muội ta, ta sẽ nói cho công tử” Tam phu cười khanh khách, nửa thật nửa giả dịu giọng nói.
“Ha ha! Vậy thì nói làm gì, ta chỉ có chút tò mò mà thôi!” Hàn Lập vẫn tỉnh bơ.
“Thiệt là! Một điểm cũng không giống nam tử hán, ra một chút sức như vậy, cũng không nguyện ý!” Tam phu nhân bĩu môi, giống như đang liếc mắt đưa tình với Hàn Lập.
Đám người Nghiêm thị đối với cử động của Tam phu nhân ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng ba tỷ muội Mặc thị lại có chút mặt hồng tai đỏ. Dẫu sao thì trưởng bối của mình và tên gia hỏa vốn muốn đem bọn mình gả cho đang trêu ghẹo nhau trước mặt, điểm này cũng thật là không thể nào nói nổi.
Mặc Thái Hoàn bĩu môi, hung hăng lườm Hàn Lập một cái.
Nhưng Hàn Lập tựa như không phát hiện, vẫn cứ ta theo ý ta giảng đạo:” Tam phu nhân nói thật là quá dễ dàng, một điểm lực này có thể liên lụy tới cái mạng nhỏ của tại hạ, không làm nam tử hán cũng được! Chỉ cần vẫn còn là một nam nhân là được rồi.”
Có lẽ câu nói cuối cùng của Hàn Lập đã lộ ra mấu chốt, chẳng những làm cho Tam phu nhân ngồi đối diện sững sờ, hé miệng cười rộ lên, ngay cả Nhị phu nhân Lý thị và Nghiêm thị cũng hơi không vui.
“Công tử định lấy mạng Âu Dương Phi Thiên như thế nào? Tên này cả ngày đều ở trong sơn trang, rất ít ra ngoài. Hơn nữa hắn võ công tuyệt đỉnh, tâm kế hơn người, rất khó đối phó.” Nghiêm thị nghiêm mặt nói.
“Việc này không cần phu nhân quan tâm, chỉ cần phu nhân chuẩn bị cho tại hạ một con ngựa tốt, cùng với một bức họa của tên này, tại hạ tự nhiên sẽ khiến cho hắn biến mất khỏi thế gian.” Hàn Lập không nói gì thêm nữa.
“Hy vọng như vậy!” Nghiêm thị khẽ nói.
“Bất quá trước tiên, mấy vị cũng phải nên cho ta một cái cam đoan! Để khi tại hạ hoàn thành nhiệm vụ trở về, các phu nhân không trở mặt không thèm giữ lời hứa chứ!” Hàn Lập thoải mái nói.
“Các hạ cần cam đoan thế nào?” Nghiêm thị lại không tỏ vẻ bất mãn gì, xem ra sớm đã dự liệu rồi.
“Dược hoàn trong bình này, xin các vị mội người uống một viên, còn nó là thuốc gì, tại hạ không nói được. Dẫu sao cũng đợi tới khi ta giết Âu Dương Phi Thiên trở về, ta sẽ dùng thuốc giản trao đổi bảo ngọc trong tay các người.” Hàn Lập lấy một cái bình sứ, đặt lên bàn, sau đó lạnh lùng nhìn đám người Nghiêm thị.
Nghiêm thị không nói hai lời, đưa bàn tay mảnh khảnh cầm lấy cái bình, lấy ra một viên thuốc màu xanh biếc, sau đó nhìn đám người Lý thị một cái, liền ngửa đầu nuốt vào.
“Can đảm lắm! Quyết đoán lắm! thật không hổ là đương gia của Kim Giao hội.” Hàn Lập không nhịn được vỗ tay khen ngợi, sau đó ánh mắt lại hướng sang mấy người còn lại.
----- o O o -----