Phàm nhân tu tiên - Chương 0162 - 0163

Chương
162
: Vạn Bảo Lâu   

      Phường
thị của Hoàng phong cốc thoạt nhìn rất giống Thanh Ngưu trấn quê hương của Hàn
Lập, cả khu cũng chỉ có một con đường mà thôi, đường phố theo hướng Nam Bắc,
đoạn phía nam có xây mấy chục căn nhà lớn nhỏ, những công trình này hoặc cao
hoặc thấp, có khi là nhà lầu, có khi chỉ là căn nhà nhỏ mà thôi, thật là nhấp
nhô không đều.

Đây đều là sản nghiệp của Hoàng phong cốc, nhưng chỉ
có chưa tới một nửa là còn do đệ tử Hoàng phong cốc tự mình trông nom, hơn phân
nửa kia thì cho các gia tộc tu tiên và tán tu thuê buôn bán hàng năm ở đây.
Trong đó đại bộ phận đều là cửa hàng mua bán nguyên liệu, phù lục, cùng với
pháp khí, cũng có một gian Ngũ hành thư điếm chuyên môn bán pháp quyết sơ cấp,
với hai gian tửu lầu và khách sạn làm nơi mọi người ăn uống sinh hoạt hàng
ngày.

Cả khu chợ ngoại trừ một số ít chấp sự đệ tử cấp thấp
này ra, còn có một số lượng cao thủ Trúc cơ kỳ nhất định trú quanh năm ở đây,
để duy trì trật tự của phố phường này, phòng ngừa có người làm loạn.

Mà cuối con đường phía bắc, thì lại trống trơn, là đặc
biệt để lại cho người tu tiên tạm thời bày hàng bán. Chỉ cần giao cho đệ tử
Hoàng phong cốc quản lý nơi này một khối linh thạch cấp thấp, người ngoài đã có
thể bày hàng bán tại chỗ trống hai bên cả ngày mà không chịu bất cứ quấy nhiễu
gì, thậm chí trong lúc bán hàng còn có thể được sự bảo vệ của những đệ tử này,
không cần sợ có kẻ thù nhân cơ hội trả thù.

Có những biện pháp này hỗ trợ người tu tiên bên ngoài
tới đây buôn bán, hơn nữa hoàn cảnh phố xá đặc thù, điều này làm cho khu buôn
bán của Hoàng phong cốc quanh năm thịnh vượng, hơn nữa có một ít vật quý hiếm
từ trong khu chợ thỉnh thoảng truyền ra, điều này đã hấp dẫn càng nhiều người
tu tiên tới đây vơ vét bảo vật.

Bất quá, Hàn Lập vì tránh bị nghi ngờ, cũng không phải
từ cửa khẩu phía Nam thuận lợi nhất tiến vào nơi đây, mà là sau khi vòng một
vòng lớn, từ mặt phía Bắc mới tiến vào bên trong, hơn nữa trước khi bước vào
cửa khẩu, hắn lại thêm vào trên đầu một cái nón lá màu xanh che giấu khuôn mặt,
để phòng ngừa nơi này còn có người nhận biết mình.

Lúc này đã là thời khắc xế chiều, trên đường của
phường thị nhìn lại tựa hồ cũng lác đác không có bao nhiêu người. Bất quá, đây
cũng là một việc rất bình thường, dù sao khu buôn bán này cũng không phải là
nơi náo nhiệt đời thường, náo nhiệt cả ngày rộn ràng nhộn nhịp không ngừng, đã
có thể tới đây đều là người tu tiên trong một vạn tuyển một! Có thể có nhiều
người như vậy đã xem như rất không tệ rồi.

Hàn Lập nghĩ thông suốt điểm ấy tự giễu mình một chút,
rồi hướng chỗ bán hàng nhỏ ở hai bên đường đi tới, hắn quyết định trước tiên
xem trên những sạp hàng nhỏ này một chút xem có gì đáng chú ý hay không, sau đó
sẽ lại tới những cửa hàng lớn.

Sau khi xem xét một vòng, Hàn Lập trong lòng có chút
thất vọng. Những món đồ trên những sạp hàng nhỏ này, ngoại trừ ba, bốn kiện
miễn cưỡng còn xứng là có năng lực ra, những pháp khí phù lục khác, căn bản là
đối với hắn không có tác dụng, mua cũng chỉ lãng phí linh thạch mà thôi, rồi
không hề lãng phí thời gian nữa, xoay người trực tiếp chạy về phía những cửa
hàng lớn kia.

“Thất xảo các.”

“Dẫn phong trai.”

“Thiên công lâu.”

Hàn Lập lần này cũng không tùy ý lỗ mãng tìm cửa hàng
để đi vào, mà là đi chầm chậm dọc theo con phố, sau khi lưu tâm nhớ kỹ tên và
quy mô, kích thước của những cửa hàng này, mới chọn một căn nhà lầu thoạt nhìn
khí thế lớn nhất hơn nữa thường xuyên có tu tiên giả khác ra vào - Vạn Bảo lâu,
rồi tiến vào.

Chỉ cần nghe tên cửa hàng này, đã biết chủ nhân của
cửa hàng đối với hàng hóa của mình rất có tự tin, mà Hàn Lập cũng hy vọng vật
phẩm quý giá nơi này thực sẽ có chút khó gặp, sẽ không phải để cho hắn tay
không mà về.

Vừa vào bên trong, Hàn Lập đã nao nao.

Đại sảnh sáng ngời có thể dung nạp hơn mấy chục người
vẫn không có cảm giác đông đúc, dùng gỗ hồng đồng có tiếng quý giá kiến tạo một
dãy quầy hàng rất dài, cùng với bảy tám tên người hầu mặc quần áo xanh thống
nhất, toàn bộ điều này cũng làm cho người ta tuyệt đối có một loại cảm giác sức
ép chấn động.

Mà ở bên trong sảnh có hai tên người hầu áo xanh, đang
chia nhau giảng giải gì đó cho mấy vị khách nhìn bộ dạng như người tu tiên.

Ở bên trong quầy thì bày biện rất nhiều vật phẩm đủ
loại, từ trên kiểu cách mà nhìn chắc hẳn cũng là một số món đồ gì đó là người
tu tiên mới có thể dùng được, từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến phù lục
pháp khí thường dùng nhất cần có tất cả đều có.

Hàn Lập mỉm cười, xem ra hắn cũng đã tìm được đúng
chỗ.

Đúng lúc đó, một người mặc quần áo dáng vẻ người hầu
tiến lên nghênh đón, trên mặt tươi cười nói: “Khách quan này muốn xem gì vậy,
có cần tiểu nhân giới thiệu giúp một chút hay không! Món gì của bản điếm tuyệt
đối sẽ làm toàn bộ khách nhân hài lòng mà về!”

“Ta muốn xem một vài pháp khí và phù lục, có điều ta
chỉ cần đồ tốt nhất, những đồ thứ phẩm này thì chớ nên lấy ra cho ta xem nữa!”
Hàn Lập sửa nón lá thản nhiên buông lời.

Người hầu áo xanh nghe thấy lời ấy hơi có chút nao
nao, nhưng cẩn thận đánh giá khí thế của Hàn Lập, sau khi xác định đối phương
không phải đang nói đùa, trên mặt vẻ tươi cười lại càng hiện rõ hơn nữa, hắn
biết chắc là đã gặp được khách hàng lớn, bởi vậy vội vàng đưa Hàn Lập tiến vào
bên trong phòng, cũng tự mình dẫn lên phòng khách quý trên lầu hai.

Bài biện trên lầu lại khác với đại sảnh bên dưới,
chẳng những diện tích nhỏ đi rất nhiều, nhưng lại bày thêm một ít bàn ghế cổ,
bố trí thanh nhã khoáng đạt, ấm cúng an nhàn. Khiến cho người ngạc nhiên chính
là trong góc phòng còn có một cái lư hương quý, bên trong lư đang có một bó
hương đang cháy chậm, làm cho bên trong phòng tràn ngập mùi đàn hương thơm nhàn
nhạt.

Một người đàn ông trung niên thanh cao nho nhã, đang
cầm trong tay một quyển cổ thư, đứng ở trong phòng đọc văng vẳng, nhìn qua
không có chút pháp lực nào, hoàn toàn là một người bình thường mà thôi.

Hàn Lập có chút tức cười, nơi này không giống địa điểm
buôn bán chút nào, ngược lại giống hệt như phòng ở nhà phú hộ.

Người đọc sách nhìn thấy Hàn Lập lên tới nơi, không
hoảng hốt không vội vàng đem sách gập lại, mà người hầu đi cùng Hàn Lập thì
bước nhanh tiến lên, ghé tai nói nhỏ mấy câu.

Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, liền chắp
tay nghênh đón, mặt mỉm cười nói:

“Tại hạ Vạn Bảo các Chưởng quỹ Điền Bặc Ly, không biết
các hạ như xưng hô thế nào!”

“Lệ Phi Vũ” Hàn Lập không chút khách khí lấy tên của
bạn tốt mượn dùng một chút.

“Là Lệ huynh sao, huynh đài mời ngồi!”

“Đi, pha bình Bích Vân trà thượng hạng tới đây!” Người
trung niên dẫn Hàn Lập ngồi xuống, sau đó hướng gã sai vặt dặn dò.

“Lệ huynh là lần đầu tiên tới bản lầu sao!” Người
trung niên sau khi đợi Hàn Lập ngồi yên ổn, bắt đầu hỏi khách khí.

“Hắc hắc! Nhãn lực của Điền chưởng quỹ thật sự là tinh
tường, ta đích thật là lần đầu tiên tới quý lầu.” Hàn Lập cố ý cải biến giọng
nói, khiến người nghe thấy tựa hồ là một hán tử giọng nói ồm ồm.

“Có phải lần đầu tiên tới bản lầu hay không cũng không
sao! Chỉ cần các hạ chịu tới nơi này, điều này đã là vinh dự đối với Vạn Bảo
lâu chúng ta, bản lầu nhất định sẽ làm huynh đài hài lòng!” Điền chưởng quỹ nói
rất tự tin.

“Có thể tại một nhà tìm được món đồ cần thiết, tại hạ
cũng không muốn tự tìm phiền toái đi nhiều hơn hai nhà! Hy vọng món đồ của quý
lầu thực sự không tệ” Hàn Lập nói có vẻ nửa tin nửa ngờ.

“Ha ha! Điểm ấy xin Lệ huynh cứ yên tâm, danh tiếng
của bản lầu trên con đường này tuyệt đối chính là số một số hai, nếu như bản
điếm cũng không thể làm cho huynh đài hài lòng, như vậy cửa hàng khác thì càng
không cần đi xem nữa!” Vị chưởng quỹ này nói không nhanh không chậm, bộ dạng có
vẻ đã định liệu trước.

Lúc này, có một người mặc trang phục tỳ nữ bưng một ấm
trà và mấy cái chén uống trà đi lên lầu. Còn chưa đợi tới gần hai người, một
mùi hương trà thanh nhã đã lan khắp phòng.

“Đây là trà thơm bản lầu đặc chế, địa phương khác cũng
không dễ dàng thấy được, chẳng những mới ngửi mùi thơm ngát vô cùng, mà công
dụng còn có thể khiến cho người uống sảng khoái tinh thần gấp trăm lần, Lệ
huynh có thể thưởng thức trước một chút.” đợi sau khi tỳ nữ đem dụng cụ uống
trà dọn xong đã xuống lầu, trước hết khẽ nhếch mép tự đắc, mỉm cười nói.

Hàn Lập nhìn trà thơm trước mắt một chút, khẽ lắc đầu,
nói hơi có chút không kiên nhẫn:

“Điền chưởng quỹ, trà có thể từ từ rồi uống, còn bây
giờ làm việc chính đi!”

“Không nghĩ tới huynh đài còn là một người nóng vội!
Được thôi, xin chờ một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!” Điền chưởng quỹ
đứng dậy mang theo tiếc nuối, hướng về Hàn Lập chắp tay, rồi để lại hắn một
mình trước tiên đi xuống lầu.

Ước chừng sau khoảng một chén trà nhỏ, Điền chưởng quỹ
lại xuất hiện trước mặt Hàn Lập lần nữa, chỉ là trong lòng hắn nhiều hơn mấy
cái hộp gấm lớn nhỏ không không đồng nhất.

“Nghe gã sai vặt bên dưới nói, Lệ huynh muốn pháp khí
và phù lục tốt nhất, cho nên tại hạ đặc biệt đi xuống tàng thất bên dưới, đem
vài món bảo vật trân quý lâu năm, cầm tới cho huynh đài xem thử, hy vọng có thể
lọt vào mắt thần của Lệ huynh!” Điền chưởng quỹ vỗ vỗ mấy cái hộp gấm, cười hì
hì nói.

Hàn Lập vừa nghe xong mắt sáng ngời, lòng hiếu kỳ với
những món bên trong những hộp gấm này nổi lên, không biết có thể được đối
phương gọi là bảo vật rốt cuộc sẽ là cái gì vật gì hiếm có, có khả năng ở trên
kỳ vọng của hắn hay không.

Điền chưởng quỹ đã đem mấy cái hộp gấm nhất nhất bày
lên trên bàn, cũng lần lượt mở ra để cho hắn tiến lên quan sát. Nhưng Hàn Lập
phát giác được, theo sự mở ra của hộp gấm, không biết từ đâu toát ra hai luồng
pháp lực tuyệt đối áp trên linh hồn hắn, sít sao khóa chặt nhất cử nhất động
của hắn.

Hàn Lập đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó đã hiểu
ra đây là biện pháp bảo vệ an toàn của Vạn Bảo lâu, là ngón dự phòng làm ra vì
những bảo vật này, để phòng ngừa hắn bất chợt đột nhiên cướp đi món đồ bên
trong hộp, vì vậy người lại thả lỏng, nhưng đối với thực lực của Vạn Bảo lâu
lại có thêm một chút hiểu biết.

----- o O o
-----

Chương 163: Cẩm Hạp Chi Bảo (bảo Vật Trong Hộp Gấm)

      Lúc
này, Điền chưởng quỹ bắt đầu đưa ra giới thiệu những món đồ bên trong các hộp
gấm cho Hàn Lập,

“Một bộ Kim phù tử mẫu đao, mẫu đao một thanh, tử đao
tám thanh, dùng vàng và sắt nguyên chất làm nguyên liệu, do cao thủ Trúc cơ kỳ
luyện chế ba ngày ba đêm mà thành, chỉ cần cầm mẫu đao trong tay thì có thể
đồng thời khống chế tám thanh tử đao công kích địch nhân, làm cho đối thủ khó
lòng phòng bị, sắc bén vô cùng.” Hắn chỉ vào một bộ quái đao màu vàng nhạt bên
trong một cái hộp giới thiệu nói.

Hàn Lập không nói gì, đưa tay cầm lấy một thanh tử đao
tỉ mỉ nhìn một lát, sau đó khẽ gật đầu nhưng lại đặt nó xuống.

“Huyền thiết phi thiên thuẫn, pháp khí tính phòng ngự
phi thường hiếm thấy, dùng khối lớn huyền thiết nơi âm hàn tinh luyện mà thành,
chẳng những vô cùng kiên cố, vững chắc không thể phá, hơn nữa một khi khởi động
làm phép, thì có thể bao quanh bốn phía tự động phòng ngự.” cầm lấy một cái
thiết thuẫn hình dạng nhỏ bé cỡ như bàn tay, nói. Sau đó tiện tay đưa cho Hàn
Lập, để cho hắn xem kỹ một chút.

Hàn Lập cầm thuẫn bài trong tay, khẽ chạm xuống hoa
văn mặt trên, sau khi trầm ngâm một chút, hỏi một câu:

“Có thể thử làm phép một chút chứ!”

“Đương nhiên có thể rồi, Lệ huynh cứ việc xin mời dùng
thoải mái!” Điền chưởng quỹ nói rất hào phóng.

Nếu đối phương cũng đã nói như thế, Hàn Lập cũng không
khách khí, đem linh lực chậm rãi truyền vào vật trong tay.

Kết quả thiết thuẫn trong nháy mắt hiện lên ánh sáng
đen, trong chớp mắt đã phóng đại lên mấy lần, rồi bay khỏi bàn tay, lơ lửng
trong không trung, liền bắt đầu chậm rãi chuyển động vòng quanh vây lấy hắn,
nhìn kích cỡ nó nhỏ bé mà vẫn vừa vặn đủ che chắn những bộ vị yếu hại trên
người.

Hàn Lập trong lòng hân hoan, hơi phân thần thao túng
một chút, quả nhiên vật ấy có thể theo tâm tự động bay múa trên dưới, khéo léo
linh hoạt phi thường.

Sau khi thử nghiệm, Hàn Lập đối với kiện pháp khí này
phi thường hài lòng, hắn bây giờ thiếu nhất chính là loại pháp khí có thể bảo
vệ tính mạng này, có tấm thuẫn bài này, hẳn là trong thí nghiệm Huyết cấm, xác
suất sinh tồn có thể tăng thêm không ít.

Có điều Hàn Lập cũng
không hề lập tức tỏ vẻ gì, hắn chỉ yên lặng cầm thiết thuẫn bỏ lại vào trong
hộp, sau đó tiếp tục đợi đối phương giới thiệu tiếp.

Điền chưởng quỹ cũng không vì cách làm này của Hàn Lập
mà có gì bất mãn, vẫn đề cử rất nhiệt tình vật phẩm kế tiếp, một hạt châu màu
lam bé như một viên thuốc.

“Thiên lôi tử, mấy trăm năm trước, có một tu sĩ thần
bí trong lúc vô ý sau khi lấy lôi điện của trời đất ngưng luyện mà thành, mỗi
một hạt đều có uy lực rất lớn, nghe nói cho dù tu sĩ Trúc cơ kỳ chính diện đối
kháng sét này cũng sẽ tan thành tro bụi. Nguyên là lúc đầu tổng cộng có bảy
mươi ba hạt, nhưng về sau này không còn lại mấy nữa, một viên này cũng là bản
lầu hao tốn lượng lớn tài lực mới lấy được về tay đó.”

Điền chưởng quỹ sau khi nói xong lời này, vẻ mặt không
nhịn được lộ ra vài phần đắc ý, có thể thấy được sự quý hiếm thế nào của lôi
châu này.

Hàn Lập nghe vậy trở nên động dung, có thể đánh chết
tu sĩ Trúc cơ kỳ, món đồ uy lực lớn như thế thật sự là có thể gặp mà không thể
cầu rồi! Có thể thu vào trong túi mà nói, vậy đi lại trên cấm địa đã tương
đương với có sát thủ giản. Chỉ là giá của nó sợ rằng đắt đến dọa người mất, nếu
không cũng sẽ không còn cho tới hôm nay mà không thể bán được.

Điền chưởng quỹ sau khi giới thiệu viên lôi châu màu
lam thì không hề mở miệng nói chuyện nữa, ngược lại nhìn Hàn Lập một cái rất có
thâm ý, sau đó bưng một chén trà thơm lên, bắt đầu chậm rãi thưởng thức, mặc dù
trên bàn vẫn còn một cái hộp gấm chắc hẳn là chưa từng giới thiệu, nhưng hắn
một từ cũng không đề cập tới.

Hàn Lập mỉm cười, biết rõ dụng ý của vị Điền chưởng
quỹ này, hiểu rằng đã đến lúc mình nên cho đối phương thấy một chút thực lực
rồi, nếu không bảo vật trong cái hộp gấm cuối cùng kia đúng là sẽ không dễ dàng
để cho hắn nhìn thấy được.

đến đây, vì để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Lập ngoài hai
gốc linh thảo ngàn năm ra, còn đem toàn bộ linh thạch mang theo trên người, kể
cả hai khối linh thạch bậc trung và gần trăm khối linh thạch bậc thấp.

Có điều một ít linh thạch này, Hàn Lập sẽ không dễ
dàng sử dụng, đơn giản là hắn ỷ vào chính hai gốc linh thảo kia mà thôi.

Thành thực mà nói, Hàn Lập mặc dù biết dược thảo đã
ngoài ngàn năm tuyệt đối ở tu tiên giới hôm nay đúng là vật cực kỳ hiếm thấy,
lẽ tất nhiên giá trị không ít, nhưng cụ thể có thể đáng giá bao nhiêu linh
thạch và đổi lấy pháp khí dạng gì, trong lòng hắn thật đúng là không có bao
nhiêu quy củ.

Nhưng là hắn thừa nhận dùng để đổi cái thuẫn bài nhỏ
kia và Kim phù tử mẫu đao lúc đầu vẫn thừa sức. Về phần cái Thiên lôi tử càng
muốn đến tay kia, Hàn Lập trong lòng chưa có nắm chắc.

Hắn cũng không có cùng một lần đem hai gốc linh thảo
tất cả đều vô vị lấy ra, mà là trước tiên từ trong túi đựng đồ lấy ra một cái
hộp gỗ nhỏ thoạt nhìn quý giá khác thường, một gốc cây để ở bên trong cái hộp
đó.

Hàn Lập sở dĩ phải làm như vậy, cũng vì biết rõ đạo lý
“người cần vỏ bọc, phật cần giả bộ”, hiểu rằng nếu khéo giả bộ, có thể cho
khiến cho giá trị của dược thảo sẽ lên cao như vậy ba phần nữa, sẽ không làm
cho mình thiệt hại.

Hàn Lập cũng không có mở nắp hộp ra, mà là trực tiếp
chuyển toàn bộ cái hộp tới trước mặt đối phương.

Điền chưởng quỹ vẫn một mực âm thầm để ý cử động của
Hàn Lập, thấy tình cảnh này cũng không nói thêm lời, sau khi nhận lấy cái hộp
quan sát một chút, rồi không hoảng hốt không vội vàng mở nắp.

“Ồ”

Đợi sau khi nhìn rõ ràng vật bên trong hộp, Điền
chưởng quỹ có chút ngạc nhiên, nhưng theo sau thần sắc trở nên không thích thú.

“Lệ huynh định dùng Hoàng linh chi này đổi bảo vật của
bản lầu sao? Đây cũng không phải là vật trân quý gì, trừ phi là cực phẩm đã ngoài
hai ba trăm năm, nếu không căn bản không đáng tiền gì cả.” Điền chưởng quỹ lạnh
nhạt nói.

Hàn Lập hắc hắc cười lạnh vài tiếng, không có giải
thích cũng không có nói gì, bản thân tự học bộ dạng vừa rồi của đối phương, rót
cho mình một chén trà thơm, lấy làm thích thú bắt đầu uống.

Điền chưởng quỹ sau khi thấy Hàn Lập có cử động giữ
vững không e ngại này, bắt đầu có chút hồ nghi. Hắn tập trung hết tinh thần,
lại cúi đầu, bắt đầu lần nữa xem xét tỉ mỉ linh thảo trong hộp.

“Ực.”

Điền chưởng quỹ xem đi xem lại, đột nhiên nuốt ực một
cái, lập tức kích động từ trên ghế đứng lên, bao gồm cả cầm cái hộp tới chỗ ánh
sáng sáng nhất bên trong phòng, xem xét tỉ mỉ lật qua lộn lại không ngừng,
trong miệng còn lẩm bẩm thì thầm: “Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là đã ngoài
ngàn năm sao? Hay chỉ là thoạt nhìn tương tự mà thôi?”

Hàn Lập thấy rõ vẻ mặt của đối phương, lại nghe được
dạng lời nói này, cuối cùng yên lòng. Lúc này hắn mới khẳng định, giá trị của
linh thảo ngàn năm so với dự liệu trước đó phỏng chừng chỉ cao hơn chứ không
thấp, xem ra lấy được lôi châu kia tới tay rất có hy vọng rồi.

Điền chưởng quỹ sau khi kiểm tra một hồi, ý thức được
sự thất thố của mình, để cho đối phương thấy được thực hư không ít.

Có điều, lúc này hắn cũng bất chấp những cái này rồi,
vật trước mắt sớm đã đem tâm thần của hắn tất cả đều hấp dẫn rồi, chỉ cần vật
ấy thực là loại cực phẩm ngàn năm như hắn tưởng tượng, vậy hắn chính là có tốn
bao nhiêu chi phí nữa cũng phải đem linh thảo ngàn năm lưu lại Vạn bảo lâu,
điều này sẽ đem đến cho hắn và Vạn bảo lâu mối lợi bất tận.

Nhưng hôm nay duy nhất hơi làm khó hắn chính là, linh
thảo ngàn năm này hắn cũng chỉ là nghe tiếng, nhưng chưa bao giờ gặp qua vật
thật, thật sự không cách nào tuyệt đối khẳng định chắc chắn niên đại chính xác
của vật bên trong. Có điều cho dù Hoàng tinh chi trước mắt không phải thực là
linh dược có ngoài ngàn năm, nhưng hỏa hầu cũng tuyệt đối có ngoài bảy tám trăm
năm, đó cũng là vật trân quý vạn phần, điểm này ngược lại hắn có thể khẳng
định.

“Người đâu!”

Sau khi kiểm tra nửa ngày, Điền chưởng quỹ cũng hô một
tiếng, gọi một gã sai vặt từ dưới lầu lên.

“Đi mời Đinh lão tới, hãy nói nơi này có kiện trân
phẩm cần lão nhân gia hắn xem xét một chút.” Hắn trịnh trọng ra lệnh.

Sau đó thừa dịp thời gian trống này, Điền chưởng quỹ
cùng Hàn Lập bắt đầu tán gẫu hết sức ăn ý, nhưng cũng tránh mà không nói việc
thảo dược, tựa hồ trong lúc nhất thời, vật trong hộp đều đã bị hai người hắn
quên mất trong đầu.

Nhưng thời gian không lâu, một lão già tóc xám trắng
được gã sai vặt dẫn tới, cũng lên lầu chậm chạp.

Điền chưởng quỹ vừa thấy, bật người cung kính tiến lên
nghênh đón, cũng đem chỗ ngồi nhường cho lão này, mà hắn thì đứng ở một bên,
xem ra vị Đinh lão này thực sự là đức cao vọng trọng.

Có điều Hàn Lập cũng đã nhìn ra, vị này và Điền chưởng
quỹ giống nhau, cũng là một lão già bình thường, tuyệt không có chút khí tức
của tu tiên giả.

“Điền chưởng quỹ, ngươi gọi lão già sắp xuống lỗ như
ta tới, chẳng lẽ còn có vật gì, có thể khiến cho ngươi cũng không cách nào đánh
giá phân biệt sao?” Lão già hơi cúi người thở hổn hển mấy hơi, mới lập cập cao
ngạo nói.

----- o O o
-----

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3