Em còn nhớ anh? - Mở đầu

MỞ ĐẦU

Trong số bao đêm rác rưởi, vô cùng rác rưởi tôi đã từng trong cả cuộc đời rác rưởi của mình.

Trên thang điểm từ một tới mười, ta đang nói về điểm... âm sáu. Cho dù chẳng phải tôi đặt tiêu chuẩn gì cao cho lắm.

Mưa nhỏ giọt xuống cổ áo khi tôi đổi từ cái chân phồng rộp này sang cái chân phồng rộp kia. Chiếc áo khoác jean che tạm trên đầu thay ô, nhưng nó chẳng ngăn được nước thấm qua. Tôi chỉ muốn tìm taxi, về nhà, đá bay đôi bốt ngu ngốc này, và nhảy vào bồn tắm ấm áp dễ chịu. Thế nhưng chúng tôi đã đợi ở đây tới mười phút mà chẳng hề có bóng dáng chiếc taxi nào.

Những ngón chân đau nhức. Tôi sẽ không bao giờ mua giày giảm giá nữa. Tôi mua đôi bốt này tuần trước với giá rẻ (kiểu bốt đen, đế bằng; tôi luôn đi giày đế bằng). Nó nhỏ hơn cỡ của tôi chừng nửa số, nhưng cô gái bán hàng nói nó sẽ giãn ra, và nó sẽ làm chân tôi trông thật dài. Tôi đã tin cô ta. Thật tình, tôi là kẻ khờ nhất trên đời.

Chúng tôi đang đứng tại góc một con phố nào đó ở Tây Nam London mà tôi chưa từng đặt chân tới, văng vẳng tiếng nhạc bập bùng từ câu lạc bộ phía dưới chân. Chị gái Carolyne là nhân viên tiếp thị nên đã lấy cho chúng tôi vé giảm giá, vì thế chúng tôi mới kéo nhau tới tận đây. Chỉ có điều bây giờ chúng tôi phải về nhà, mà tôi là người duy nhất đứng gọi taxi.

Fi đã trưng dụng ô cửa duy nhất gần đó và đang hôn hít lên cổ anh chàng mà cô vừa chuyện gẫu ở quầy rượu ban nãy. Anh ta dễ thương, dù có bộ ria mép hơi kỳ quặc. Thêm nữa, anh ta thấp hơn Fi, nhưng dù sao cũng có khối chàng thấp hơn cô ấy, vì cô cao tới gần mét tám. Cô để tóc dài, có khuôn miệng rộng, gắn với kiểu cười ầm ĩ. Mỗi khi bị cù buồn quá, Fi thường làm cả văn phòng chết điếng.

Cách đó vài mét, Carolyn và Debs đang tay trong tay trú mưa dưới một tờ báo, gào tướng bài "It’s Raining Men" (Cơn mưa đàn ông) như thể họ vẫn đang đứng trên sân khấu karaoke.

"Lexi!" Debs la lên, mở rộng tay mời gọi tôi. "Cơn mưa đàn ông này!" Mái tóc dài vàng óng của cô lướt thướt trong mưa, nhưng gương mặt cô vẫn sáng rực. Hai sở thích lớn nhất của Debs là karaoke và làm đồ trang sức. Thực ra tôi đang đeo một đôi khuyên tai cô làm tặng tôi nhân dịp sinh nhật: những chữ L bằng bạc nhỏ xíu có hạt trai đung đưa.

"Làm gì có cơn mưa đàn ông chết tiệt nào!" tôi rầu rĩ đáp lại. "Chỉ là trời đang mưa thôi”

Bình thường tôi cũng thích karaoke, nhưng đêm nay tôi chẳng có tâm trạng nào mà hát hò. Tôi cảm thấy nhức nhối trong lòng, như thể tôi muốn thu mình trước mọi người. Giá mà Dave Kém cỏi xuất hiện như anh ta đã hứa. Sau tất cả những tin nhắn Yêu em, Lexi; sau khi thề thốt chắc chắn sẽ tới lúc mười giờ. Tôi ngồi đó chờ cả buổi, nhìn ra phía cửa, cả khi các cô gái bảo tôi đừng có chờ anh ta nữa. Bây giờ tôi thấy mình chẳng khác gì một con ngốc khờ dại.

Dave Kém cỏi làm nghề bán ô tô qua điện thoại và là bạn trai tôi từ khi chúng tôi gặp nhau mùa hè trước, tại bữa tiệc nướng ngoài trời ở nhà bạn của Carolyn. Tôi gọi anh ta là Dave Kém cỏi chẳng phải để lăng mạ anh ta, đó chỉ là biệt hiệu của anh ta thôi. Không ai nhớ tại sao anh ta có cái tên đó, mà anh ta lại chẳng chịu kể; thật ra thì anh ta luôn yêu cầu mọi người gọi mình bằng cái gì đó khác. Mới gần đây, anh ta bắt đầu tự nhận là Nam tính, vì nghĩ rằng anh ta trông giống Bruce Willis trong phim Pulp Fiction (Chuyện tào lao). Anh ta cũng để đầu húi cua, có lẽ vậy - nhưng sự giống nhau kết thúc ở đó.

Dù sao, cái tên đó chẳng được ai dùng. Với đồng nghiệp, anh ta vẫn chỉ là Dave Kém cỏi, cũng như tôi vẫn được gọi là Răng khấp khểnh. Tôi có cái tên đó từ năm mười một tuổi. Đôi khi còn là Tóc vểnh. Công bằng mà nói, tóc tôi khá quăn. Còn răng thì khấp khểnh. Nhưng tôi luôn nói rằng chúng khiến mặt tôi có nét đặc sắc.

(Thực ra, đó là nói dối thôi. Chính Fi mới là người nói rằng chúng khiến mặt tôi có nét đặc sắc. Còn về phần tôi thì tôi luôn định sửa răng, ngay khi có đủ tiền và chuẩn bị sẵn sàng về tinh thần để đeo niềng - nghĩa là có lẽ chẳng bao giờ.)

Một chiếc taxi xuất hiện và tôi lập tức đưa tay ra, nhưng lại có người đứng đằng trước vẫy nó trước tôi. Tuyệt lắm. Tôi sục tay vào túi áo và đau khổ nhìn dọc phố trong mưa, tìm kiếm một ánh đèn vàng khác.

Không chỉ chuyện bị Dave Kém cỏi cho leo cây khiến tôi bực mình, mà cả chuyện tiền thưởng nữa. Hôm nay đúng là ngày kết thúc năm tài chính. Mọi người đều được nhận những mẩu giấy ghi rõ họ được thưởng bao nhiêu, rồi nhảy lên phấn khích, vì hóa ra doanh thu năm 2003 - 2004 của công ty khá hơn mong đợi của bất kỳ ai. Như thể Giáng sinh tới sớm những mười tháng. Mọi người không ngớt huyên thuyên cả buổi chiều về cách họ sẽ tiêu tiền. Carolyn bắt đầu lên kế hoạch kỳ nghỉ ở New York cùng bạn trai, Matt. Debs đặt chỗ nhuộm phẩy lai ở Nicky Clarke, cô vẫn luôn muốn tới đó. Fi gọi cho Harvey Nichols và đặt trước một chiếc túi xinh đẹp dòng Paddington hay gì đó.

Thế là tôi trơ ra ở đó. Chẳng có gì. Không phải bởi tôi làm việc chưa chăm chỉ, không phải bởi tôi chưa đạt chỉ tiêu, mà để nhận tiền thưởng, phải làm việc cho công ty đủ một năm, trong khi tôi thiếu mất một tuần. Một tuần. Thật không công bằng. Thật quá bủn xỉn. Nói thực, nếu họ hỏi tôi nghĩ gì về chuyện này...

Mà thôi. Đằng nào thì Simon Johnson cũng chẳng bao giờ hỏi ý kiến một phó quản lý bán hàng (thảm trải sàn) mới như tôi. Đó lại là một điều nữa: Tôi có chức danh công việc tồi tệ nhất từ trước tới giờ. Thật đáng xấu hổ. Danh thiếp của tôi thậm chí chẳng đủ chỗ cho chức danh đó. Tôi phát hiện ra rằng, chức danh càng dài, công việc càng tệ hại. Họ tưởng có thể bịt mắt ta bằng từ ngữ và ta sẽ không nhận ra việc bị mắc kẹt trong góc văn phòng với những tài khoản tệ hại chẳng ai thèm quản lý.

Một chiếc xe làm nước bắn tóe lên từ một vũng nước gần vỉa hè khiến tôi nhảy lùi lại, nhưng nước đã tạt hết lên mặt. Từ phía cửa, tôi nghe tiếng Fi đang làm nóng không khí bằng cách thì thầm vào tai anh chàng dễ thương. Tôi thoáng nghe vài từ quen thuộc, và dù với tâm trạng hiện tại, tôi vẫn phải cắn môi để khỏi bật cười. Vài tháng trước, chúng tôi có buổi tụ tập tại gia của lũ con gái, và kết thúc với việc từng đứa thú nhận mọi bí mật về lời gợi hứng trên giường. Fi nói lần nào cô cũng dùng đúng một câu, và nó luôn hiệu quả: "Em nghĩ đồ lót của em tan chảy ra rồi."

Ý tôi là. Liệu có anh chàng nào thích câu đó chứ?

Theo thành tích của Fi, chắc là có.

Debs thú nhận từ duy nhất cô dùng mà không phá lên cười trong khi làm tình là nóng bỏng. Vì thế, điều duy nhất cô từng nói là "Em thật nóng bỏng." "Anh thật nóng bỏng." "Chuyện này thật nóng bỏng." Nhưng khi ta lộng lẫy như Debs thì đâu cần đến trò diễn.

Carolyn đã yêu Matt cả triệu năm, và tuyên bố rằng cô chẳng bao giờ nói gì trên giường, ngoại trừ "ồ" hay "cao hơn nữa", hay một lần, khi anh ấy sắp lên đỉnh, "Ôi, khỉ thật, em vẫn còn cắm máy là tóc." Tôi không biết có phải cô nói thật hay không; cô có khiếu hài hước rất đặc biệt, giống như Matt. Cả hai đều hết sức thông minh, gần như lập dị, nhưng đều thấy ổn thỏa với chuyện đó. Khi chúng tôi cùng đi chơi, hai người đó thường hay lăng mạ nhau, nhưng thật khó mà biết có bao giờ họ nghiêm túc. Tôi không chắc liệu chính họ có biết.

Sau đó đến lượt tôi, và tôi nói sự thật, đó là tôi luôn khen ngợi chàng trai. Chẳng hạn với Dave Kém cỏi, tôi luôn nói "Anh có bờ vai đẹp lắm" và "Anh có đôi mắt thật đẹp".

Tôi không thừa nhận tôi nói những điều đó là vì luôn thầm hy vọng nghe lại từ người đó rằng tôi cũng xinh đẹp.

Cũng không thừa nhận rằng chuyện đó chưa từng xảy ra.

Mà thôi. Thế nào chẳng được.

"Này, Lexi." Tôi ngẩng lên và thấy Fi đã tách khỏi anh chàng dễ thương. Cô nấp dưới cái áo khoác jean của tôi và lôi ra một thỏi son.

"Chào," tôi nói, chớp mắt cho nước mưa rơi xuống khỏi mi. "Anh chàng tình nhân của cậu đâu rồi?"

"Đi nói với cô gái anh ấy đi cùng rằng anh ấy về trước."

"Fi!"

"Sao?" Trông Fi không có vẻ gì áy náy. "Họ có phải là một cặp đâu. Chắc là vậy." Cô cẩn thận tô lại môi màu đỏ rực. "Tớ sẽ mua cả bộ trang điểm mới," cô nói, cau mày vì cái đầu mòn vẹt của thỏi son. "Christian Dior, cả một bộ. Bây giờ thì tớ đủ khả năng mua rồi!"

"Cậu nên mua!" Tôi gật đầu, cố gắng tỏ ra nhiệt tình. Một giây sau, Fi chợt nhận ra và nhìn lên.

"Ồ, vớ vẩn thật. Xin lỗi cậu, Lexi." Cô vòng tay qua vai tôi siết chặt. "Lẽ ra cậu phải được thưởng. Thật không công bằng."

"Không sao mà." Tôi cố gắng mỉm cười. "Năm tới."

"Cậu ổn chứ?" Fi nheo mắt nhìn tôi. "Cậu muốn đi uống hay gì đó không?"

"Không, tớ cần lên giường ngủ. Sáng mai tớ phải dậy sớm."

Gương mặt Fi đột nhiên giãn ra và cô cắn môi. "Chúa ơi. Tớ quên béng có nữa. Chuyện tiền thưởng và mọi chuyện khác nữa... Lexi, tớ rất tiếc. Đây quả là thời gian tệ hại đối với cậu."

"Không sao mà!" Tôi nói ngay. "Chỉ là... Tớ đang cố làm cho mọi chuyện chẳng có vẻ gì ghê gớm."

Chẳng ai thích những người hay kêu ca. Bằng cách nào đó, tôi buộc mình mỉm cười rạng rỡ, chỉ để thể hiện rằng tôi thấy ổn cả với chuyện răng khấp khểnh, bị cho leo cây, không được nhận tiền thưởng, ngoài ra còn chuyện bố tôi vừa mất nữa.

Fi yên lặng trong chốc lát, đôi mắt xanh lấp lánh trong ánh đèn xe.

"Rồi mọi chuyện sẽ khá hơn," cô nói.

"Cậu nghĩ vậy sao?"

"Đúng vậy." Cô gật đầu một cách nhiệt tình hơn. "Cậu chỉ cần tin vào điều đó. Thôi nào." Cô siết vai tôi. "Cậu là gì vậy, phụ nữ hay hải mã?" Fi đã dùng câu đó từ hồi chúng tôi mới mười lăm tuổi, và lần nào cũng khiến tôi cười. "Cậu biết gì không?" cô nói thêm. "Tớ nghĩ bố cậu chắc hẳn muốn cậu xuất hiện ở đám tang với vẻ cực kỳ buồn bã thất vọng."

Cô đã gặp bố tôi vài lần. Có lẽ cô nói đúng.

"Này, Lexi." Giọng Fi đột nhiên trở nên mềm đi, và tôi phải kìm nén hết sức. Tôi vốn đã khá căng thẳng rồi, nếu cô nói điều gì tốt đẹp về bố, tôi có thể òa khóc. Cho dù tôi không hiểu rõ lắm về bố, nhưng ai cũng chỉ có một người cha... "Cậu có cái bao cao su dự trữ nào không?" Tiếng cô xuyên qua dòng suy tưởng của tôi.

Được thôi. Thế thì có lẽ tôi không còn phải lo về chuyện thương cảm nữa.

"Chỉ để đề phòng," cô vừa nói vừa ngoác miệng cười tinh quái. "Ý tớ là, cũng có thể bọn tớ chỉ chuyện gẫu về chính trị thế giới hay gì đó."

"Có. Chắc chắn đấy." Tôi lục lọi trong cái túi Accessorize màu xanh quà tặng sinh nhật để tìm cái ví đựng xu cũng màu xanh và lôi ra một cái Durex rồi kín đáo đưa cho cô.

"Cảm ơn, cưng." Cô hôn vào má tôi. "Nghe này, cậu có muốn tới nhà tớ vào tối mai không? Sau khi mọi chuyện đã xong? Tớ sẽ làm món mì ống với thịt lợn hun khói."

"Có chứ." Tôi mỉm cười đầy biết ơn. "Thật tuyệt. Tớ sẽ gọi cho cậu." Tôi đã bắt đầu mong chờ tới tối mai. Một đĩa mì ống ngon lành, một ly rượu vang, và kể cho cô bạn nghe mọi điều về đám tang. Fi có thể khiến những điều tệ hại nhất trở nên khôi hài... Tôi biết chúng tôi sẽ kết thúc bằng việc cười lăn ra với nhau.

"Này, có taxi kìa! Taxiiii!" Tôi lao tới mép vỉa hè khi chiếc taxi dừng lại và vẫy tay gọi Debs và Carolyn, khi họ đang gào thét bài "Dancing Queen" (Nữ hoàng khiêu vũ). Cặp kính của Carolyn ướt đẫm nước mưa, và cô hát trước Debs vài nốt nhạc. "Chào!" tôi cúi người qua cửa sổ nói với người lái taxi, tóc tôi nhỏ nước xuống mặt. "Anh có thể đưa chúng tôi trước tiên tới Balham, sau đó..."

"Xin lỗi cưng, không karaoke." Người lái taxi cắt ngang với cái liếc ác cảm sang Debs và Carolyn.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, bối rối. "Anh nói sao cơ, không karaoke?"

"Tôi sẽ không cho mấy cô gái đó vào xe, làm nổ tung đầu tôi với trò hát hò chết tiệt đó đâu."

Chắc anh ta đùa. Làm sao có thể cấm mọi người hát cơ chứ.

"Nhưng..."

"Taxi của tôi, quy tắc của tôi. Không say rượu, không ma tuý, không karaoke." Trước khi tôi kịp trả lời, anh ta vào số và rồ máy chạy đi.

"Anh không được phép có quy định ‘không karaoke’!" Tôi giận dữ gào với theo. "Thế là... phân biệt đối xử! Là trái pháp luật! Là..."

Tôi lê bước tuyệt vọng và nhìn quanh vỉa hè. Fi đã biến mất trở lại vào vòng tay Anh chàng Dễ thương. Debs và Carolyn đang làm động tác "Nữ hoàng khiêu vũ" xấu nhất tôi từng thấy; thực ra, tôi không trách người lái taxi vừa rồi. Xe cộ phóng vùn vụt qua, tóe nước làm chúng tôi ướt sũng; mưa nhỏ giọt qua cái áo khoác jean xuống tóc tôi; những ý nghĩ cứ lượn tròn quanh đầu tôi như tất trong máy sấy.

Chúng tôi sẽ không tìm nổi taxi. Chúng tôi sẽ bị kẹt ở đây cả đêm, trong trời m. Thứ cốc tai chuối đó thật độc hại - lẽ ra tôi phải dừng lại ở bốn ly. Ngày mai là đám tang bố. Tôi chưa từng tới một đám tang nào. Nếu tôi bắt đầu nức nở và mọi người nhìn tôi chằm chằm thì sao? Dave Kém cỏi có lẽ đang ở trong giường với một cô gái khác ngay giây phút này, khen ngợi cô ta xinh đẹp trong khi cô ta rên rỉ "Anh thật Nam tính!" Chân tôi phồng rộp và lạnh cóng...

"Taxi!" Tôi gào lên từ đó theo bản năng, gần như còn trước khi tôi nhận ra ánh đèn vàng từ xa. Nó chạy lại gần, bật xi nhan rẽ trái. "Đừng rẽ," tôi vẫy tay điên cuồng. "Ở đây! Đây cơ mà!"

Tôi phải gọi được chiếc xe này. Nhất định. Giữ chặt chiếc áo khoác jean trên đầu, tôi chạy dọc hè phố, bị trượt một chút, hét lên cho tới khi giọng khàn đi. "Taxi! Taxi!" Khi tôi tới góc phố, hè đường đông kín người và tôi chạy vòng qua họ, chạy lên mấy bậc thềm dẫn lên một tòa nhà văn phòng lớn. Có một lối lên xuống có lan can chia thành hai nhánh đối diện nhau. Tôi sẽ ra hiệu cho taxi dừng từ trên này, sau đó chạy xuống và nhảy vào. "Taxi! TAAAAXIIII!"

Tuyệt quá! Nó đã dừng lại. Cảm ơn Chúa! Cuối cùng thì tôi cũng có thể về nhà, nhảy vào bồn tắm, quên đi tất cả về ngày hôm nay.

"Ở đây!" tôi gọi to. "Tôi tới đây, đợi một..."

Kinh hoàng, tôi nhận thấy một người mặc com lê trên vỉa hè phía dưới cũng đang hướng về chiếc taxi. "Của chúng tôi!" tôi hét lên và hối hả lao xuống những bậc thềm đối diện. "Của chúng tôi! Tôi gọi chiếc taxi đó! Sao anh dám - Aaaaaa! Aaaaaaaaaa!"

Kể cả khi chân tôi trượt trên bậc thềm đẫm nước, tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, khi bắt đầu ngã, tôi ngỡ ngàng nhận ra: Tôi đã bị trượt trên đôi bốt ngớ ngẩn, rẻ tiền, với cái đế bóng lộn. Tôi lộn nhào xuống những bậc thềm như một đứa trẻ ba tuổi. Tôi tuyệt vọng quờ quạng cái lan can bằng đá, sây sát hết cả da, trật khớp tay, thả rơi chiếc túi Accessorize, sẵn sàng tóm lấy bất cứ thứ gì, nhưng tôi không thể ngăn mình...

Khỉ thật.

Mặt đất lao thẳng vào tôi, tôi chẳng thể làm gì, cú này sẽ đau lắm đây...

LỜI CẢM ƠN

Trong khi viết cuốn sách này, tôi có rất nhiều thắc mắc về chứng mất trí nhớ; và tôi muốn cảm ơn Liz Haigh-Reeve, Sallie Baxendale, và đặc biệt Trevor Powel, vì sự giúp đỡ của họ.

Tôi rất may mắn được sự ủng hộ và xuất bản của một nhóm các chuyên gia xuất sắc. Tôi muốn gửi lời cảm ơn bất tận tới Susan Kamil, Irwyn Applebaum, Nita Taublib, Barb Burg, Sharon Propson, Carolyn Schwartz, Betsy Hulsebosch, Cynthia Lasky, Paolo Pepe, Cathy Paine, và Noah Eaker. Tôi cũng vô cùng biết ơn Araminta Whitley và Kim Witherspoon; David Forrer và Lucy Cowie. Và gửi lời cảm ơn tới tất cả những người đã giúp tôi tỉnh táo suốt dọc chặng đường: Nhà xuất bản và gia đình tôi, Henry, Freddy, Hugo, và Oscar.