Vợ phi công - Chương 06
CHƯƠNG 6
ANH ÔM EO CÔ ĐI VỀ PHÍA những chiếc máy bay, trông chúng bé xíu, như những món đồ chơi mà trẻ con có thể leo trèo lên để nghịch ngợm. Hơi nóng hầm hập như thiêu đốt phả lên từ vệ đường. Đây là thế giới của đàn ông, cô tự nhủ, với những bộ phận máy móc kỳ dị, phòng họp, tháp không lưu. Xung quanh cô toàn là kim loại, sáng bóng hoặc sáng mờ dưới ánh nắng chói chang.
Anh tỏ vẻ ân cần, nhưng bước đi rất khẩn trương. Chiếc máy bay rất đẹp, sơn màu đỏ và trắng. Cô nắm tay anh khi bước lên cánh máy bay, sau đó bò qua cánh cửa bé xíu để vào buồng lái, bên trong bé đến nỗi cô lập tức hoảng sợ. Làm sao một việc hoành tráng như lái máy bay lại có thể diễn ra trong một không gian chật hẹp như thế này? Lái máy bay, với Kathryn luôn có vẻ như chẳng dễ dàng, giờ đây rõ ràng là việc bất khả thi, và cô tự nhủ, như thỉnh thoảng vẫn tự nhủ khi ngồi trong một chiếc xe cạnh một tay lái chẳng ra gì hoặc lái xe tại một lễ hội Carnival, rằng điều này sẽ chóng kết thúc và cô chỉ cần làm mỗi một việc là sống sót.
Jack đu người vào rồi ngồi xuống ghế. Anh đeo kính râm có tròng màu xanh óng ánh. Anh bảo cô cài dây an toàn và đưa cho cô tai nghe, giải thích rằng đeo nó vào sẽ giúp họ nói chuyện với nhau dễ hơn giữa tiếng ồn động cơ.
Chiếc máy bay xóc nảy trên đường trải nhựa, có vẻ lỏng lẻo và lắc lư. Cô muốn bảo anh dừng lại, cô đã đổi ý rồi. Chiếc máy bay tăng tốc, không còn dằn xóc nữa, và cất cánh lên không trung.
Lồng ngực cô căng hết cỡ. Jack quay sang cô, nụ cười của anh đầy vẻ tự tin và khôi hài, một nụ cười ngầm nói, “Trò này vui lắm, em cứ thư giãn.”
Trước mặt cô là một vùng màu xanh da trời mênh mông. Chuyện gì đã xảy ra với mặt đất? Cô hình dung cảnh một chiếc máy bay đạt đến độ cao khủng khiếp, hơi chúi mũi, sau đó rơi xuống, theo lực hút trái đất. Bên cạnh cô, Jack ra dấu về phía cửa sổ.
- Em nhìn xem, anh nói.
Họ đang bay trên đường bờ biển, ở trên cao đến nỗi sóng biển trông như bất động. Nước biển chuyển sang màu xanh thẫm. Trong đất liền cạnh bãi biển, cô thấy những cây linh sam sẫm màu, trông như cả một đất nước trồng cây linh sam. Cô nhận ra một chiếc tàu và đường rẽ sóng, một nhà máy điện ở phía trên đường bờ biển. Vết loang sậm màu của Portsmouth. Những tảng đá lấp lánh tạo thành quần đảo Shoals. Cô tìm Ely, nghĩ rằng mình đã thấy nó, dõi mắt theo một con đường từ thị trấn về nhà của bà Julia.
Anh bẻ lái, cô quờ quạng hai bàn tay để tự vệ. Cô muốn bảo anh hãy cẩn thận, nhưng ngay lập tức cô thấy ý nghĩ ấy thật điên rồ. Dĩ nhiên anh sẽ cẩn thận rồi, phải không nhỉ?
Như để trả lời, anh chuyển hướng máy bay lao thẳng mũi lên trời, một góc quá gấp đến nỗi cô nghĩ chắc anh đang thách thức các thuyết vật lý. Cô chắc chắn họ sẽ rơi từ trên trời xuống đất. Cô gọi tên anh, nhưng anh dồn hết sự tập trung vào máy móc, không trả lời.
Trọng lực hút cô vào lưng ghế. Họ bay lên một vòng lộn nhào dài, cao, và trong một tích tắc, ở đỉnh điểm, họ bất động, lộn ngược đầu, một chấm nhỏ treo lơ lửng trên Đại Tây Dương. Sau đó chiếc máy bay lao xuống ở phía bên kia của vòng lộn nhào. Cô hét lên, nắm chặt bất cứ thứ gì có thể chạm tới. Jack liếc nhanh sang cô, rồi điều khiển máy bay gần như vuông góc với mặt đất. Cô nhìn Jack với bộ điều khiển, những cử động bình tĩnh của anh, sự tập trung trên gương mặt anh. Cô thấy kinh ngạc khi một người có thể đùa giỡn bằng một chiếc máy bay - với trọng lực, với vật lý, với số phận.
Và rồi thế giới thật im lặng. Như bất ngờ trước chính nó, chiếc máy bay bắt đầu rơi. Không giống như một hòn đá, mà giống một chiếc lá, chao lượn một chút rồi chúi sang bên phải. Tim thót lại, cô nhìn sang Jack. Chiếc máy bay bắt đầu xoay vòng điên loạn, chúi mũi xuống mặt đất. Cô cong lưng, thậm chí thét lên cũng không được.
Khi anh kéo cần lái, họ chỉ còn cách mặt nước chưa đến ba mươi mét. Cô nhìn thấy những con sóng bạc đầu, cơn co giật của mặt biển đang không được vui. Cô bật khóc vì hoảng loạn.
- Em không sao chứ? anh nhanh miệng hỏi khi nhìn thấy những giọt nước mắt. Anh đặt tay lên đùi cô. Anh lắc đầu. - Lẽ ra anh không nên làm vậy, anh nói. - Anh thành thật xin lỗi. Anh tưởng em sẽ thích.
Cô quay sang nhìn anh. Cô lấy tay áp lên tay anh rồi hít vào một hơi run rẩy.
- Thật là một chuyến bay rùng rợn, cô nói. Và cô thật sự nghĩ như vậy.