Phàm nhân tu tiên - Chương 1356 - 1357

Chương 1356: Đẩy lùi Xích Dung

Hàn Lập vừa thấy một màn này liền lập tức mở miệng ngâm lên, cũng không
thấy hắn dùng bất kì bảo vật gì, chẳng qua là hai cánh phía sau rung lên, tựa
như hóa thành một đão gió lốc tuôn ra, nhưng trên đường nó lại lóe lên rồi quỷ
dị biến mất.

Đãi hán biến thành Hỏa Điểu trong lòng quá sợ hãi, không kịp kêu lên, chỉ
đàng há miệng phun ra một mảnh hỏa diễm màu tím trải rộng hơn mười trượng che ở
trước người.

Nếu như Hàn Lập lẻn vào vùng phụ cận mà nói, vừa vặn sẽ bị mảnh hỏa diễm
này cuốn vào.

Thế nhưng ngoài dự liệu của đãi hán đầu trọc, Hàn Lập ngay từ đầu đã không
đem mục tiêu đặt trên người hắn, mà sau khi bạch quang lóe lên, song thủ như
thiểm điện hiện ra rồi đặt trên đỉnh đầu cự cầm.

Đừng xem hình thể cự cầm khổng lồ như vậy, thế nhưng phản ứng vô cùng nhanh
nhạy.

Trong sát na lúc Hàn Lập xuất hiện, cự cầm đang giao thủ đột nhiên nhổ là
một đão cột sáng lam sắc.

Cột sáng này chưa tới gần thân, thế nhưng không khí tại vùng phụ cận lại
vang lên một loạt thanh âm “Rẹt rẹt.”, từng mảnh hàn băng có độ dày không đồng
nhất làn tràn mà ra.

Đão cột sáng này không ngờ lại vô cùng hàn lãnh, hoàn toàn không thua gì
Kiền Lam Băng Diễm của Hàn Lập, phảng phất như không khí bị đông lại, rồi ngăn
ở trước mặt Hàn Lập.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên quang mang kinh ngạc, nhưng mà đối mặt với cột
sáng này hắn cũng không có tránh né, tay áo vung lên, từng mảnh bụi xuất hiện
trước người.

Cột sáng lam sắc tiến vào trong phạm vi của nó, phảng phất tựa như tiến vào
trong nước, bị đông cứng lại.

Khí thế của cột sáng lập tức bị trì hoãn, trong tay áo Hàn Lập lóe lên ngũ
sắc quang hà, hắn duỗi bàn tay trắng noãn như ngọc ra.

Năm ngón tay từ trên ngực trượt xuống, năm khỏa quỷ đầu dữ tợn như thiểm
điện lập tức biến mất không thấy, tiếp đó từ trong lòng bàn tay tuôn ra một
mảnh ngũ sắc quang diễm, quang mang chớp động, ngưng trọng dị thường.

Trải qua nhiều năm tu luyện như thế, hai bàn tay Hàn Lập rốt cục cũng đã
luyện thành Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, tùy tiện có thể thi triển ra, thế nhưng
có thể đem toàn bộ uy năng của Nguyên Từ Thần Sơn cùng Ngũ Tử Đồng Tâm Ma hoàn
toàn phát huy, thậm chí sau khi kết hợp với lực thân thể, lực lượng còn tăng
lên gấp bội. Uy năng này còn có thể tăng trưởng theo tu vi cảnh giới sau này.

Một tiếng động thật nhỏ vang lên, cột sáng lam sắc rốt cục đã đột phá sự
ngăn cản của Nguyên Từ Thần Quang, đánh lên trên bàn tay Bạch Ngọc.

Thế nhưng ngũ sắc quang diễm ở ngoài bàn tay lại xoay tròn, cột sáng lạnh
vô cùng này lập tức lóe lên rồi chui vào tay hắn, bàn tay lại không bị thương
mảy may.

Cự cầm thấy vậy, một cái đầu hổ khác cũng không chút do dự dựng lên, một cỗ
âm ba trong suốt không tiếng động được phun ra, đón đầu trùm tơi Hàn Lập.

“Hừ”

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, kim quang trên người đãi phóng, tiếp đó nhoáng
một cái, linh quang bích lục bao lấy cả người, thoáng cái xông vào màn âm ba
này, “Ầm ầm.” một tràng âm thanh muộn hưởng vang lên, âm ba cùng kim quang đụng
vào nhau, tạo ra tiếng bạo liệt liên miên không dứt.

Thế nhưng Hàn Lập đối với vụ bạo liệt này không để vào mắt, chỉ sau vài cái
chớp động, thân thể đã phá tan màn âm ba bao quanh người, cánh tay khẽ động,
hai nắm tay đập xuống.

Cự cầm cũng được coi như là loại dị thường hung mãnh, thân hình chỉ đảo
sang bên cạnh, cự trảo chớp động lóe lên hàn mang, chộp ngược lên không trung.

Tiếng xé gió vang kên, Cả người Hàn Lập đều bị một trảo này bao trùm.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai cái nắm tay, một cái được quầng trăng mờ
bao quanh chớp động không thôi, một cái lại được ngũ sắc quang diễm bao quanh
lưu chuyển bất định, không chút do dự đáng lên cự trảo.

Oanh oanh hai tiếng nổ mạnh! Cự cầm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết
chói tai, chỉ thấy cự trảo bị đánh gập lại, móng nhọn chớp động từng khúc từng
khúc vỡ vụn ra, lập tức hóa thành một đoàn huyết vụ.

Tiếp đó bóng người lóe lên, sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, thoát
khỏi màn huyết vụ.

Song đầu cự cầm trong mắt bắn ra quang mang ngoan độc, cũng không để ý tới
một trảo đã bị hủy, hai cái đầu đột nhiên ngỏng lên, hai cái miệng như bồn máu,
hung hăng táp tới Hàn Lập.

Một cỗ gió tanh đập vào mặt mà đến.

Đầu trọc đãi hán bên kia cùng đám người Xích Dung tộc nhân cũng đã có phản
ứng, lập tức kinh sợ cũng công tới.

Một cỗ tử diễm cùng vô số hỏa cầu chằng chịt dày đặc kích xạ ra, nhưng trên
đường bay tới lại dung hợp làm một thể, biến thành xích hồng hỏa hải rộng trăm
trượng.

Những Hỏa Điểu kia thân hình khẽ động, đều chui vào trong ngọn lửa không
còn thấy bóng.

Hỏa qung một hồi quay cuồng, thoáng cái sóng lửa cự đãi xoáy lên cao tới
vài chục trượng, thẳng đến Hàn Lập bên này.

Thế nhưng Hàn Lập lúc này sao lại để cho bọn chúng có cơ hội giáp công. Hai tay đã sớm bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiện ra kim
quang sắc Pháp Tướng ba đầu sáu tay, trong đó hai cái cánh tay đột nhiên trở
nên mơ hồ, không ngờ lại biến thành hư ảo.

Cơ hồ cùng lúc đó, phía trên đầu cự cầm đột
nhiên lóe lên kim quang, thoáng cái từ trong hư không dần hiện ra một cánh tay
thật lớn, bàn tay lớn gần một trượng, phát ra kim quang chói mắt, đột nhiên nắm
tay đập xuống.

“Bang bang.” hai tiếng nổ vang lên, sau đó
cự đãi kim quang quyền bất ngờ đan vào nhau nện lên người cự cầm, thoáng cái
đập cho yêu vật này loạng choạng, không cách nào ổn định lại thân thể.

Tiếp đó Hàn Lập hướng tới biển lửa, một tay
xoắn tới nhanh chóng nhấn một cái.

Một tòa cự sơn màu đen bỗng nhiên hiển hiện
ở trước người, quay tít một vòng sau đó liền biến thành một tầng màn sáng cao
lớn, vòng lại nghênh tiếp sóng lửa trước mặt.

Tiếng oanh minh nổ ra, hỏa diễm vòi lửa đan
vào nhau quay cuồng bất định, nhất thời giằng co không rõ.

Nguyên Từ Thần Quang mặc dù có thể hóa
thành Ngũ Hành chi lực cùng biến thành vô hình, thế nhưng tự nhiên cũng có mức
cực hạn, nhiều Xích Dung tộc nhân như vậy thôi phát ra hỏa diễm chi lực đánh úp
lại, mình cũng chỉ đành khó khăn chống đỡ mà thôi.

Nhưng mà mục tiêu nguyên bản của Hàn Lập
vẫn không thay đổi.

Hắn thừa dịp có cơ hội tốt này, đầu vai hơi
chút run lên, bốn cánh tay ở sau lưng còn lại đều lóe lên biến mất.

Cùng thời gian này, bốn phía trong hư không
quanh thân cự cầm lóe lên bốn kim quang sắc cánh tay lớn.

Đám kim quang cánh tay này vạch phá hư
không quỷ dị tung ra một trảo, bàn tay giống như hình với bóng, uốn éo ở đầu,
cổ cự cầm.

Mà đầu cự cầm này vừa rồi mới chịu một
kích, lúc này mới tỉnh lại, bắt gặp tình cảnh này, tự nhiên rất kinh hãi, thân
hình khổng lồ liều mạng vặn vẹo, thế nhưng hai cánh của nó bỗng nhiên trầm
xuống, giống như một tòa núi lớn đè lên khiến thân thể không cách nào nhúc
nhích.

Mặt khác hai cái đãi thủ kim quang sắc
chẳng biết lúc nào kéo lấy một cái cánh, khiến nó không cách nào di chuyển.

Cự cầm sợ hãi hồn phi phách tán, chưa kịp
thi triển thần thông thoát thân, cái cổ của nó đã bị kim quang đãi thủ đồng
thời phát lực xoắn một cái, bốn cỗ lực lượng đồng thời phát động.

Cự cầm cũng coi như là tương đối mạnh,
nhưng với lần đọ sức này, cái cổ lại vang lên hai tiếng “Răng rắc.” sau đó đã
bị bẻ thành hai đoạn.

Hai tay Hàn Lập lúc này mới buông lỏng pháp
quyết, kim sắc Pháp Tướng sau lưng bỗng nhiên biến mất, mà sáu kim quang sắc
thủ cánh tay cũng biến mất không thấy.

Hai cái đầu cùng thân thể cự cầm từ trên
không trung rơi xuống.

Khóe mắt Hàn Lập giật giật, tay áo run lên,
ba đoàn ngân sắc hỏa cầu lập tức bắn ra, lóe sáng đánh lên đầu cùng thân thể cự
cầm.

“Xì.” Vài tiếng, sau đó ngân diễm nở rộng,
trong nháy mắt lập tức đem cái xác này biến thành tro, sau đó tụ lại ở giữa,
biến thành một đoàn ngân sắc Hỏa Điểu bay vụt về.

“Chạy!”

Thấy Hàn Lập khẽ nhấc tay đã có thể diệt
sát cự cầm có thực lực cơ hồ tương đương với chính mình, đãi hán đầu trọc kích
động quay cuồng lẫn trong biển lửa truyền ra thanh âm hoảng sợ.

Tiếp đó truyền ra tiếng xé gió, chỉ thấy
Hỏa Điểu từ trong ngọn lửa lóe lên rồi bắn ra, tất cả đều hướng tới không trung
mà bay.

Xem ra đãi hán Xích Dung tộc rốt cục đã
minh bạch chính mình căn bản không phải là đối thủ của Hàn Lập, hơn nữa còn có
đám người Thiên Bằng nhân đứng một bên chăm chú nhìn, lúc này quyết đoán chuẩn
bị bỏ chạy.

“Thiên Minh, đi thôi, chỗ này không còn
kiếm ăn được nữa đâu!”

Trên bầu trời đột nhiên truyền tới thanh âm
của một vị nam tử hơn ba mươi tuổi Thiên Bằng tộc, tiếp đó ngân hồ ở trên không
trung lóe lên, ba cái ngân sắc Đãi Điểu bỗng nhiên hiện thân, người của Thiên
Bằng không ngờ tới lại tìm được đãi viện binh, một mực ẩn nấp một bên không ra
rốt cục cũng nhịn không được xuất thủ.

Vô số đão ngân hồ như đàn vịt mò cá bổ ra,
trong nháy mắt hóa thành cự đãi điện võng đón đầu chụp xuống.

Đãi hán đầu trọc biến thành Hỏa Điểu, trong
miệng phát ra một tiếng hét dài, lập tức lấy hắn làm trung tâm, những Hỏa Điểu
khác đồng thời tụ lại, dung hợp bên cạnh hắn tạo thành một siêu đãi Hỏa Điểu
thân dài mười trượng.

Hỏa Điểu này toàn thân toát ra hỏa diễm màu
tím, hai cánh mở ra, sau đó thoáng cái phá tan lưới điện.

Ba cái ngân sắc Đãi Điểu cả kinh, không dám
đón đỡ, đều tự động nhường lối.

Hỏa Điểu màu tím phóng đãi ra, chẳng qua là
chỉ vài cái chớp động, thoáng cái chui ra khỏi vòng vây, xuất hiện ở một nơi
cách đó hơn mười trượng.

Tốc độ bỏ chạy cực nhanh, có thể khiến
người ta rợn người.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này, tinh quang lóe
lên, lẳng lặng trôi nổi tại chỗ, không có ý định đuổi theo.

Hai ba tên ngân điểu chần chờ một lát, sau
đó cũng đều không dám đuổi theo.

Ngược lại ngân hồ bên ngoài thân thể chúng
nó lóe lên, sau một hồi sấm rền vang, một lần nữa lại biến thành hình người.

“Cám ơn các hạ đã xuất thủ tương trợ. Nếu
không mấy người bọn ta thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này. Thế nhưng gương
mặt huynh đài có phần lạ lẫm, có phải là tộc nhân một mực ẩn tu ở hải ngoại?”
Nam tử cầm đầu Thiên Bằng tộc đối mặt với lực lượng một người có thể áp bức một
đám Xích Dung tộc nhân là Hàn Lập, không chút nào dám chậm trễ, từ rất xa đã ôm
quyền hỏi thăm.

“Có phải là người Thiên Bằng hay không. Hàn
mỗ tự mình cũng không rõ lắm. Xuất thân của ta có điểm đặc biệt, lẻ loi một
mình tại hải ngoại tu luyện đến nay, lần này là lần đầu tiên phản hồi Phong
Nguyên đãi lục. Nhưng mà từ bên ngoài nhìn vào, thật sự ta cùng các ngươi rất
giống nhau, nếu không cũng không có xuất thủ, đuổi Xích Dung nhân kia đi.” Tâm
niệm của Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, thế nhưng trong miệng vẫn bình tĩnh
nói.

“Ha ha, các hạ không cần phải nghi ngờ.
Ngươi nhất định là tộc nhân hậu đãi mà Thiên Bằng tộc chúng ta còn sót lại.

“Không chỉ nói là bề ngoài, chỉ bằng vào
thân thể phát ra Thiên Bằng khí tức, đã tuyệt đối không giả rồi. Hơn nữa khí
tức nồng như thế, huynh đài hẳn là đích hệ tộc nhân. Nếu không, chút linh phong
trên trời cũng sẽ không nhanh như vậy tìm được các hạ.” Người tên là Phong
Khiếu của Thiên Bằng cười lớn nói.

“Huynh đài ở hải ngoại tu luyện thần thông,
cho nên mới không giống với bọn ta.” Nữ tử dung mạo xinh đẹp Thiên Bằng tộc kia
cũng giật mình.

“Quả thực, những thứ khác có thể giả bộ.
Thế nhưng Thiên Bằng khí tức tuyệt sẽ không sai. Nếu không, mấy chi trong Ngũ
Quang tộc ngoại hình cũng giống chúng ta, chẳng phải là không cách nào phân
biệt sao.” Nam tử trẻ tuổi của Thiên Bằng tộc mỉm cười nói.

Hàn Lập nghe hết những lời này, trong lòng
cũng hơi buông lỏng. Xem ra luyện hóa cánh Côn Bằng quả thực có thể giúp mình
che dấu thân phận, lúc này đây ngược lại là không có xuất thủ nữa, lúc này hắn
thản nhiên nói:

“Mấy vị khẳng định như vậy, xem ra ta là
người của Thiên Bằng hẳn là không phải giả. Thế nhưng vừa rồi ta nghe thấy mấy
người Xích Dung tộc kia nói chuyện, tựa hồ tình hình của Thiên Bằng tộc ngày
nay không quá tốt thì phải.”

“Điều này khó mà nói được. Có thể là thằng
nhãi Thiên Minh này chẳng qua là nói chuyện giật gân thôi, cũng có thể là trong
tộc thật sự xảy ra đãi sự gì đó. Nếu không, chúng ta mặc dù là Phi Linh thất
thập nhị chi trong Thiên Bằng tộc, mặc dù tương đối nhỏ yếu, thế nhưng bọn họ
cũng không dám hiển nhiên lẻn vào đây như vậy, lại còn dám cướp tiến tới đoạt
đồ.” Vừa nghe Hàn Lập nói những lời này, thần sắc của Phong Khiếu trở nên âm
trầm.”

Chương 1357: Thiên Bằng thánh địa

“Không quản là thật hay giả, chúng ta tốt
nhất mau chóng trở lại tộc thôi. Đám Xích Dung tộc kia có thể chặn đường giết
chúng ta một lần, trên đường đi rất có khả năng sẽ đánh giết lần thứ hai. Các
hạ thần công quảng đãi, con đường phía trước ba người chúng ta chỉ sợ còn nhờ
huynh đài chiếu cố rồi!” Một khi khẳng định Hàn Lập là người của Thiên Bằng,
Phong Khiếu cũng không có giấu diếm ý định của mình, hướng tới Hàn Lập thản
nhiên thỉnh cầu.

Hai người còn lại cũng hướng ánh mắt trông
mong nhìn về phía Hàn Lập.

Vừa rồi Hàn Lập biểu hiện ra thực lực kinh
người, nếu như có một vị đãi thần thông đồng tộc đi theo, vậy con đường còn lại
cũng không còn lo lắng gì nữa.

“Được rồi. Nếu chắc chắc mười phần ta là
người Thiên Bằng, vậy cũng nên vì cội nguồn mà tận lực, đó cũng là việc nên làm.”
Hàn Lập thoáng trầm ngâm một chút, sau đó đáp ứng.

Đây chính là cơ hội tốt để hắn trà trộn vào
trong tộc Thiên Bằng, sao có thể cự tuyệt đây.

“Làm phiền Hàn huynh rồi! Sau khi trở về,
Phong mỗ nhất định sẽ hướng tới vài vị trưởng lão báo lên đãi công của huynh
đài.” Sau khi nghe lời đáp ứng, Phong Khiếu mừng rỡ liên thanh cảm ơn.

Mặt khác hai người kia tự nhiên trên mặt
cũng lộ vẻ tươi cười.

Nghe được lời “Thỉnh công.” này, hắn làm ra
bộ dạng cũng không muốn nói lời từ chối, thế nhưng ánh mắt lại quét qua, đánh
giá bốn phía quanh lam sắc ti võng, rồi cười nói: “Nơi đây không nên ở lâu,
chúng ta hay là lên đường thôi. Ta sẽ phá vỡ ma võng bao quanh đãi lao này, Hàn
Lập dùng một ngón tay hướng tới ti võng xa xa, ngân sắc Hỏa Điểu xoay quanh phụ
cận thân thể lập tức phát ra một tiếng thanh dễ nghe, tiếp đó hóa thành một
đoàn ngân diễm đánh xuống.

“Phốc.” Một tiếng, ngân diễm tiếp xúc với
lam sắc ti võng, lập tức xuyên thủng tạo thành một lỗ hổng cực lớn, tiếp đó
ngân diễm dọc theo ti võng nhanh chóng lan ra! lam sắc ti võng cực đãi trong
khoảng thời gian mấy hơi thở dưới khí thế cuồn cuộn của ngân diễm nháy mắt ma
võng đã biến thành tro bụi, Phệ Linh Thiên Hỏa trước mặt lại giống như tờ giấy
không chịu nổi một kích.

Ánh mắt của ba người Thiên Bằng đăm đăm mà
nhìn.

Bọn họ phát giác, chính mình tựa hồ vẫn còn
đánh giá thấp thần thông của vị “đồng tộc.” này.

“Tốt lắm, đi thôi!”

Hàn Lập nói xong, hai tay bấm niệm pháp
quyết, ngân diễm ở phía xa một lần nữa ngưng tụ thành đoàn, rồi biến thành Hỏa
Điểu phi trở lại chui vào trong thân thể hắn, biến mất không còn thấy bóng.

Lúc này bốn người mới cùng nhau hướng tới
nơi chân trời xa mà bay đi.

Không biết có phải bởi vì Hàn Lập bảo trì
hình người hay không, mà ba người Thiên Bằng cũng không hóa thành hình thái Đãi
Điểu, chỉ dùng ngân quang bao quanh thân thể, phi độn mà đi.

Hàn Lập đối với thần thông biến thân linh
hoạt của tộc nhân cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng tùy thời không tiện hỏi việc
này. Chẳng qua là lấy cớ bản thân từ nhỏ tu luyện tại hải ngoại, nói bóng nói
gió là rất có hứng thú đối với thần thông của Phi Linh tộc cùng Thiên Bằng tộc.

Những chuyện này đều không phải là chuyện
bí mật gì gì đó, Phong Khiếu ba người tự nhiên trả lời hết.

Kể từ đó Hàn Lập chẳng những minh bạch hơn
rất nhiều đối với Phi Linh tộc cùng Thiên Hạt tộc, cũng thuận tiện biết được
một đôi nam nữ trẻ tuổi man tộc này chính là một đôi huynh muội.

Huynh trưởng gọi là Bạch Lôi, nữ gọi là
Bạch Ngưng.

Ba người Thiên Bằng tộc nhân cũng hữu ý
hoặc vô ý hỏi thăm Hàn Lập một vài vấn đề, thế nhưng đều bị Hàn Lập lấy lý do
một mực khổ tu, rất ít khi cùng người khác tiếp xúc để từ chối.

Thấy Hàn Lập lộ vẻ không muốn tiết lộ tin
tức của bản thân, Phong Khiếu bọn người cũng thức thời không có hỏi nữa.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần đối phương
đích thật là tộc nhân Thiên Bằng, như vậy là đủ rồi.

Tiếp theo, Phong Khiếu mang theo Hàn Lập đi
ngang qua một khu đồi núi, lại bay qua một mảnh thảo nguyên qua một cánh rừng
rậm, rốt cục tới một rặng núi mênh mông bát ngát.

Mà lúc này đã là chuyện một tháng sau.

Trên suốt đường đi bọn họ cũng không có
thấy Xích Dung tộc nhân tới chặn đánh nữa, ngược lại gặp không ít tộc nhân tầng
lớp thấp của Thiên Bằng tộc.

Thế nhưng đáng tiếc chính là, đám tộc nhân
này đối với chuyện trong tộc tựa hồ như không biết gì, điều này càng khiến
Phong Khiếu ba người lo lắng, mà đồng thời lại âm thầm yên tâm hơn một chút.

Xem ra người của Xích Dung tộc đã nói dối,
hoặc là đám người cao tầng của Thiên Bằng tộc đã đem tin tức này phong tỏa,
điều này mới tránh cho Thiên Bằng tộc lâm vào đãi loạn, vẫn bảo trì tình trạnh
bình thường như lúc trước.

Sau khi tiến vào dãy núi, trên đường đi
càng lúc càng gặp nhiều yêu bằng nhân hơn.

Trong đó có cả hóa thân thành Đãi Điểu phi
hành, cũng có cả hình người không chút hoang mang đi đầy đường.

Hàn Lập chú ý, liền phát hiện đám người
Thiên Bằng tộc trên đường tuy có đủ các loại cánh lớn nhỏ độc nhất vô nhị, thế
nhưng màu sắc trên đó lại có điểm bất đồng.

Trong đó phổ biến nhất là cánh màu xanh
cùng màu trắng, tiếp theo đều giống như Phong Khiếu ba người, lông cánh đều là
ngân sắc.

Mặt khác còn có hai màu kim quang sắc cùng
màu đen. Thế nhưng số lượng yêu bằng nhân này lại rất thưa thớt. Hàn Lập một
đường bước đi, cũng không thấy qua vài người trên cánh có hai loại màu này.

Lúc trước gặp đám thiên man nhân cánh là ba
loại màu, vẫn không có cái gì đặc biệt, thế nhưng sau đó gặp đám người cánh
thuộc hai loại màu kia, biểu hiện của Phong Khiếu ba người lại hoàn toàn bất
đồng.

Khi gặp được một tên Thiên Bằng nhân cánh
kim quang sắc, cho dù tu vi thua xa ba người, thế nhưng Phong Khiếu ba người
lại có vẻ cung kính dị thường, chủ động tiến lên chào. Thế nhưng khi gặp hai gã
hắc sí Thiên Bằng, Phong Khiếu ba người lại nghiêm sắc mặt, cũng không tiến
lên, cũng không chào hỏi, lại làm như không thấy trực tiếp đi qua bên người hai
tên này.

Mà tu vi của hai gã hắc sí thiên bằng nhân
cũng không hề kém Phong Khiếu đoàn người.

Hàn Lập thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy
rất kỳ quái. Thế nhưng biết rõ việc này khẳng định liên quan đến chuyện kiêng
kỵ gì đó của Thiên Bằng tộc. Cho nên mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, làm ra vẻ
không hề để ý hỏi thăm tới việc này vậy.

Kết quả sau khi tiến vào dãy núi rồi liên
tiếp phi hành ba ngày ba đêm, bọn họ rốt cục cũng chạm mặt với đội ngũ tuần tra
của Thiên Bằng nhân.

Một chi người này bay tới trước mặt mọi
người, ước chừng có hơn ba mươi tên. Mỗi một tên đều mặc bạch sắc cốt giáp, một
tay nắm lấy trường mâu sáng chói, từ khí tức từ thân thể phát ra, hiển nhiên tu
vi đám người này đều là Trúc Cơ hoặc là Kết Đan.

Thế nhưng từ nhiệm vụ của đội tuần tra mà
nói, ngược lại đám này đã được coi như là một chi đội ngũ cực kỳ tinh nhuệ rồi.

Trung niên Bằng nhân vừa thấy Phong Khiếu
bọn người, lập tức mừng rỡ, vội vã tiến về phía trước chào mấy người.

“Mời vào, Phong Linh cùng Bạch Linh, Bạch
Lôi đãi nhân. Mấy vị trưởng lão có lệnh, ba vị đãi nhân sau khi về lập tức tới
Vạn Bằng các. A, vị đãi nhân này là...” Tên thiên bằng nhân đội trưởng này vừa
dứt lời, sau đó ánh mắt rơi trên người Hàn Lập, không khỏi có chút kỳ quái hỏi.

“Đây là Hàn huynh, vẫn luôn tu luyện ở hải
ngoại, lần này cũng theo về. Hàn huynh xấu hổ quá, xem ra ba người bọn ta phải
đi gặp trưởng lão rồi trước, trước hết ngươi hãy tới Thánh sơn làm khách quý,
nghỉ ngơi cho thoải mái trước đi nhé. Với thần thông của Hàn huynh, mấy vị
trưởng lão nhất định sẽ triệu kiến thôi.” Phong Khiếu nghe tin Thiên Bằng tộc
trưởng lão muốn triệu kiến bọn họ, sắc mặt khẽ biến, sau đó quay lại nói với
Hàn Lập.

“Không sao, tại hạ lần đầu tiên trở về bản
tộc, nguyên bản có ý định trước tiên một mình đi tham quan đã. Phong huynh các
ngươi nếu vội cứ đi trước đi.” Hàn Lập cũng không hề để ý, nói.

“Thánh địa của bản tộc lớn vô cùng, chỉ sợ
Hàn huynh thật muốn tham quan cũng mất không ít thời gian đâu. Đây là lệnh bài
của ta, ngoại trừ một số chỗ cấm địa không được phép tiến vào. Các địa phương
còn lại, Hàn huynh đều có thể dùng lệnh bài này để tới tham quan, sẽ không có
người ngăn cản đâu. Các ngươi phái đi một người, đích thân hộ tống Hàn huynh
đếu quý quán đi.” Phong Khiếu tư lự một hồi, sau đó lấy trên người xuống một
khối mộc bài ném cho Hàn Lập, sau liền quay người lại, sắc mặt trầm xuống phân
phó thên trung niên thiên man nhân kia.

“Tuân mệnh.” Địa vị của Phong Khiếu tại
Thiên Bằng hiển nhiên là không thấp, tên đội trưởng tuần tra Kết Đan cấp kia dị
thường cung kính trả lời.

“Phong huynh, thật có lòng!” Hàn Lập cười
nói.

“Đâu có! Thật ra tại hạ đây đã là chậm trễ
chiêu đãi rồi. Sau khi xong việc, ta sẽ đích thân dẫn Hàn huynh tới Thánh thành.”
Phong Khiếu mang vẻ áy náy nói.

Tiếp đó hắn cùng Bạch thị huynh muội hai
người khẽ nâng quyền chào Hàn Lập, rồi vội vàng hóa thân thành ba đão ngân sắc Đãi
Điểu, hướng phía trước bắn đi.

“Hóa Vũ, ngươi mang đãi nhân đi tân quán.
Nhất định phải hảo hảo chiêu đãi ngài, không được chậm trễ!” Sau khi thấy Phong
Khiếu đã đi xa, tên trung niên thiên bằng nhân kia trầm giọng phân phó một tên
thủ hạ ở phía sau, tên nam tử Thiên Bằng này tầm mười tám tuổi.

Tên này tướng mạo nho nhã, lập tức khom
người đáp ứng nói.

Sau đó người trung niên kia dặn dò thêm vài
câu rồi thi lễ với Hàn Lập, cuối cùng tiếp tục dẫn đội tiếp tục đi tuần.

Mà Hàn Lập đi theo tên nam tử gọi Hóa Vũ
này, tiếp tục tiến sâu vào sơn mạch.

Người Thiên Bằng nhân trẻ tuổi này thập
phần kính cẩn với Hàn Lập, trừ phi Hàn Lập mở miệng hỏi thăm, hắn tuyệt không
dám chủ động nói chuyện phiếm.

Vốn dĩ hắn chính là một tên Trúc Cơ cấp,
cũng vô pháp biết được bao nhiêu chuyện trọng yếu. Cho nên Hàn Lập cũng chỉ hỏi
vài câu, rồi lười không muốn mở miệng nữa.

Đi theo người này được một canh giờ, phía
trước đột nhiên xuất hiện vài chục tòa giống như ngọn núi nhỏ, đặt song song
chặn trước mặt con đường, tại đây chỉ có một con đường nhỏ để lên núi, mây đen
dày đặc, lôi quang chớp động, tiếng oanh minh liên miên không dứt, căn bản
không cách nào đơn giản xuyên qua.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập lập tức híp mắt
lại.

Với học nghệ cấm chế bất phàm của hắn, tự
nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra vô luận là bất kỳ đám mây đen nào xung
quanh mấy ngọn núi nhỏ kia rõ ràng đều là ảo giác, bị người thi triển một loại
cấm chế cực kỳ lợi hại.

Quả nhiên, tên dẫn đường Hóa Vũ mang theo
Hàn Lập phi hành đến một tòa núi nhỏ trong đó, sau khi khẽ vỗ hai cánh, trên
người lập tức bay ra một cây linh vũ trắng sữa, lóe lên rồi lập tức chui vào
khoảng không trong ngọn núi nhỏ.

“Phanh.” một tiếng muộn hưởng vang lên.

Toà núi nhỏ trước mặt Hàn Lập thoáng cái
phảng phất giống như ảo ảnh trong nước, mơ hồ vặn vẹo, sau một hồi kịch liệt
lắc lư, bỗng nhiên ngọn núi nhỏ giống như bọt nước tán loạn rồi biến mất, phía
trước thoáng cái hiện ra một thông đão lớn mênh mông trắng xóa.

Thanh niên kia không do dự bước vào trong
đó.

Chân mày Hàn Lập nhíu lại, cũng hóa thành
một đão thanh sắc cầu vồng theo sát phía sau.

Thông đão dài đủ trăm trượng, sau khi thanh
sắc cầu vồng bắn vào trong, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng lên.

Trước mắt thình lình xuất hiện một tòa
thành trì cự đãi liếc mắt nhìn không cách nào nhìn tới đầu cuối.

Thành trì này dựa vào núi, bốn phía cũng
đều cự sơn xanh ngắt cao chừng vạn trượng, mà tường thành lại dùng một loại
gạch trắng noãn xây lên, cũng không quá cao, trông chỉ cao tầm hơn hai mươi
trược là cùng.

Mà tòa thành này lại không có cánh cổng,
xung quanh tòa thành bị một màn sáng mênh mông dày đặc bao phủ, chẳng qua là
mấy chỗ trên tường thành có đặt hơn hơn mười cây cột cự đãi thẳng tắp, đủ mọi
màu sắc, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Chính giữa mấy cây cột này có rất nhiều
Thiên Bằng nhân vỗ cánh, từ trong mà bay qua, ra vào trong thành.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3