Giang Nam tài nữ - Đệ nhất khuynh thành - Chương 12 - 13 - 14

CHƯƠNG 12: LÀ NGƯƠI TỰ ĐA TÌNH.

Kinh thành.

“Ngươi cầm lấy, trong này có bảy viên, mỗi ngày uống một viên, độc sẽ được giải.” Nhược Lam nhếch miệng nói.

“Hừ.” Lão nhân sau khi ném cho Nhược Lam cái nhìn căm phẫn liền quay lưng bước đi vội vã.

“Ta vẫn không hiểu làm sao cô nương có thể hạ độc để uy hiếp hắn, Vô Ngân hoàng đế đâu phải là kẻ dễ dàng đối phó.” Thượng Quan Cẩn nhíu mày hỏi. Chuyện hoàng thượng xuất cung đi Giang Nam không hẳn chỉ vì vui đùa, người là muốn kiểm tra xem bên cạnh người rốt cuộc có hay không có nội gián. Quả nhiên tin tức bệ hạ xuất cung chưa tới một ngày liền bị truyền ra ngoài, không những thế Vô Ngân hoàng đế còn lập sẵn kế hoạch mưu sát, xem ra chuyến đi lần này dù phải trả giá đắt nhưng cũng không uổng phí tí nào.

“Lần đến Nam Kinh này, hắn là người đầu tiên ta gặp gỡ, lúc cái kẻ khó ưa kia hô to bốn chữ Ta bị đoạn tụ thì ta đã biết có người theo dõi cho nên liền đi theo, tiếp đó lại tình cờ nghe được âm mưu của Vô Ngân, với lại ta cần người để làm thí nghiệm cho độc dược ta mới chế, haha một công đôi việc cả thôi.”

“Đến hoàng cung rồi, ngươi hãy xử sự sao cho đúng với thân phận của mình.” Nam Phong Thiên Hạo lên tiếng nhắc nhở, hắn ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng thật chất bên trong đang phát hỏa vì cái quá khứ xỉ nhục ấy, bất quá vì ngươi cứu ta một mạng nên ta tha cho ngươi.

“Hừm, khỏi cần ngươi nhắc.” Nhược Lam bĩu môi trả lời.

Ngự Thư Phòng.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn vạn tuế.” Tất cả thái giám cùng cung nữ đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói.

Nam Phong Thiên Hạo lúc này đang khoác trên người một bộ trường bào màu đỏ nhằm che giấu vết thương cũng như ngăn không cho ngoại nhân nhìn thấy những vệt máu đang không ngừng chảy ra ngoài. Thanh âm mang vài phần mệt mỏi, thấp giọng trả lời.

“Bình thân, các ngươi lui ra ngoài cả đi, không có lệnh của trẫm không một kẻ nào được phép bước vào.”

Sau khi toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, Nam Phong Thiên Hạo và Thượng Quan Cẩn đồng một dạng giống nhau, nhanh chóng cởi bỏ trường bào màu đỏ, để lộ ra vô số vết thương còn đang rỉ máu. Nhược Lam nhíu mày, nhanh chóng thả một ít dược liệu mùi chanh vào trong lư hương sau đó từ trong tay nải lôi ra một bộ ngân châm cùng vài lọ sứ màu xanh nhạt, thở dài nói.

“Hai người các ngươi mau chóng cở y phục ra đi.”

Lời vừa dứt, cả Nam Phong Thiên Hạo lẫn Thượng Quan Cẩn đều mắt tròn mắt dẹt ngây người mà nhìn nó.

“Cái kia...khụ khụ...” Thượng Quan Cẩn lắp bắp nói.

“Chẳng biết ý tứ.” Nam Phong Thiên Hạo mắt lạnh nhìn.

“Gì chứ, lúc này là lúc nào rồi còn câu nệ nam nữ, thế giờ các ngươi muốn sao, hay ta ra ngoài kêu ngự y đến nhé.” Nhược Lam tức giận, trừng mắt trả lời. Hừm, ta biết rõ là các ngươi không muốn để bất cứ ai biết mình bị thương, đã thế rồi mà còn bày đặt.

“Được rồi, được rồi, trẫm cởi là được chứ gì.” Nam Phong Thiên Hạo hữu khí vô lực ngồi trên ghế.

Nhược Lam nhanh chóng dùng khăn ấm lau sạch vệt máu đã đông cứng, sau đó rắc một ít chất bột màu đỏ lên trên miệng vết thương, nhếch miệng nói.

“Đây là Huyết Tụ có khả năng cầm máu rất tốt, tuy nhiên loại phấn bột này có thành phần gây dị ứng với đồ mặn, ngươi chỉ có thể ăn chay.”

“Cái gì? Ăn chay? Trẫm...” Nam Phong Thiên Hạo nói còn chưa hết một câu đã bị ánh mắt hăm dọa của nó nuốt trở vào trong.

“Sao? Ngươi dám không nghe? Thế thì cứ thử ăn đi, rồi sẽ biết hậu quả.” Nhược Lam vừa băng bó vết thương vừa nở nụ cười mị hoặc.

Nụ cười ấy vào trong mắt Nam Phong Thiên Hạo và Thượng Quan Cẩn là một loại nguy hiểm khôn lường.

Sau khi xử lý vết thương cho Nam Phong Thiên Hạo, Nhược Lam cũng làm như vậy với Thượng Quan Cẩn. Chỉ khác là tay nó vừa chạm vào miệng vết thương của hắn, mặt hắn liền đỏ ửng. Trong lòng Nhược Lam không khỏi buồn cười, sao lại dễ dàng xấu hổ như thế?

Kế đó Nam Phong Thiên Hạo phân phó Chu công công, Đại tổng quản bên cạnh hắn sắp xếp chỗ ở cho Nhược Lam ở Tinh Tú Cung. Vừa nghe đến ba chữ Tinh Tú Cung, khuôn mặt già nua của vị tổng quản kia ánh lên những cái nhìn khó hiểu. Tinh Tú Cung là nơi ngàn sao quy tụ, trăm hoa đua nở, ngay cả Tịnh phi nương nương, phi tử được bệ hạ sủng ái nhất cũng không được phép đặt chân vào Tinh Tú Cung dù chỉ nửa bước, vậy mà cô nương này lại được đặt cách vào đó, hắn có thể khẳng định, vị trí của nàng trong lòng hoàng thượng vô cùng đặc biệt. 

“Cô nương đã tới nơi, nô tài sẽ cho người đến hầu hạ.”

“Ân, đa tạ.”

Đâu đó trong hoàng cung vang vọng thanh âm của tách trà vỡ vụn, bên dưới là một thái giám đang quỳ lạy, thân mình run lầy bẩy.

“Ngươi nói bệ hạ lần này hồi cung dẫn theo một cô nương, hơn nữa đích thân người cho nàng ta ở Tinh Tú Cung?”

“Vâng, thưa nương nương, nô tài nghe rất rõ tuyệt đối không sai.”

“Hừ, ngay cả ta còn không được vào vậy mà nàng ta lại có thể? Ta thật sự muốn biết con hồ ly kia dùng cách nào dụ dỗ hoàng thượng. Người đâu bãi giá Tinh Tú Cung.”

Nghe vậy, một nô tỳ lên tiếng ngăn cản:

“Nương nương, chuyện này….lỡ bệ hạ mà biết …”

“Tiện tì to gan, cư nhiên dám dạy dỗ bổn cung?” Tịnh phi hung hăng đá vào bụng nô tỳ xấu số kia.

“Nô tỳ, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là lo cho người.” Cung nữ này vừa ôm bụng vừa dập đầu thành khẩn đáp.

“Người đâu! Lôi ra đánh hai mươi trượng cho ta!” Tịnh phi tức giận, phất tay áo rời đi.

“Nương nương xin tha mạng, nương nương....”

Tinh Tú Cung.

Chu công công chu đáo bài trí cho nó hai nha hoàn vô cùng khả ái, một là A Châu và một là A Tú. Nhược Lam hài lòng gật đầu, hai nha đầu này trông có vẻ hoạt bát, lanh lợi, rất thích hợp để chơi đùa nha. Nhược Lam đang cao hứng thì đột nhiên có một thái giám hốt hoảng chạy tới thông báo Tịnh phi nương nương tới.

Nhược Lam quay đầu nhìn sang A Châu và A Tử thì thấy hai nàng cũng có cùng một bộ dáng giống tên thái giám kia. Nhịn không được hiếu kì liền hỏi:

“Tịnh phi nương nương là ai? Các ngươi có vẻ rất sợ nàng.”

“Tịnh phi nương nương là phi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất, tiểu thư người cẩn thận.” A Châu lo lắng nói.

“Đúng vậy tiểu thư, Tịnh Phi rất độc ác, tính tình kiêu căng, không coi ai ra gì.” A Tú tiếp lời.

“Nha?” Nhược Lam nhướng mày, nhếch miệng cười nhạt.

Nhược Lam mỉm cười nhìn A Tử và A Châu rồi lại nhìn bóng dáng thướt tha của nữ tử đang đi tới.

Xuất hiện trước mặt nó là một nữ nhân thân mặc hồng y, thân hình yêu kiều, làn dan trắng như tuyết, sống mũi cao, đôi môi mọng đỏ, người đẹp như thế thảo nào tên hoàng đế chết háo sắc kia yêu quý như vậy. Tuy nhiên có một thứ trên người Tịnh phi làm Nhược Lam đặc biệt chú ý, đó chính là đôi mắt, một đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, một đôi mắt nguời khác nhìn vào liền sinh ra cảm giác sợ hãi, đôi mắt của kẻ sát nhân.

“Tịnh phi nương nương cát tường.” A Châu và A Tử phúc thân hành lễ.

Tịnh phi gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nhướng mày nói:

“Cô nương này chắc hẳn là tân sủng của hoàng thượng?” Hai chữ tân sủng được ngân thật dài khiến người khác cảm thấy vô cùng chói tai.

“Nương nương, nàng ta thật là to gan thấy nương nương lại không hành lễ.” Nô tỳ bên cạnh Tịnh phi lên tiếng.

“Nha, tại sao ta phải hành lễ?” Nhược Lam mắt lạnh nhìn về phía nha hoàn kia.

“Bởi vì ta là nương nương, là thê tử của hoàng đế, dựa vào thân phận này không đáng để ngươi hành lễ ư?”

“Thê tử? Phải không? Theo ta nhớ thì hoàng đế chỉ có duy nhất một thê tử đó là hoàng hậu, tất cả những người còn lại cho dù có được sủng ái đến đâu cũng chỉ là thiếp.” Nhược Lam đưa tay lên miệng che đi nụ cười mỉa mai của mình.

“Ngươi, tiện tì to gan! Dám ăn nói xấc xượt với bổn cung.” Tịnh phi khuôn mặt đỏ bừng vì giận, toan giơ tay tát nó thì bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên chặt đứt hành động của nàng.

“Tịnh phi, ngươi là đang làm gì?”

“Bệ hạ, thần thiếp...” Tịnh phi sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Tất cả các nha hoàn còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

“Ái phi, trẫm hỏi nàng đang làm gì?”

Tịnh phi bị giọng nói mang vài phần uy hiếp làm cho rét run, yếu ớt nói.

“Bệ hạ, cô nương ta vô lễ với thân thiếp, thần thiếp chỉ là muốn dạy dỗ nàng một chút thôi, bệ hạ người sẽ không vì thế mà trách phạt thần thiếp đúng chứ?”

“Nàng ấy vô lễ với nàng?”

“Ân, nàng ta thấy thần thiếp thế nhưng lại không hành lễ, bệ hạ người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp.”

Nhược Lam nhìn khuôn mặt thập phần ủy khuất của Tịnh phi, trong lòng sinh ra một tia chán ghét, diễn kịch giỏi như thế nếu là ở hiện đại chắc sẽ là một diễn viên nổi tiếng đấy.

“Tịnh phi ngươi bất quá chỉ là thiếp, tại sao ta phải hành lễ, ngay cả hoàng đế ta còn không hành lễ, ngươi là cái thá gì.” Nhược Lam bĩu môi nói.

“Tiện tì to gan, dám vô lễ với hoàng thượng, phạm tội khi quân phải chu di cửu tộc.” Tịnh phi như nắm được thời cơ, lập tức đứng bật dậy, lạnh giọng quát.

“Ai nha, giết ta cũng được thôi, nhưng mà như thế ngươi sẽ thành quả phụ đó.”

“Cái gì mà quả phụ, ngươi càng ngày càng láo xược.”

“Vừa rồi chẳng phải nói muốn chu di cửu tộc ta sao? Hắn lại là biểu ca của ta, ngươi nói xem.” Nhược Lam chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Tịnh Phi, tiếu tựa phi tiếu nói.

“Biểu...biểu ca…?” Tịnh Phi thất kinh há hốc miệng hết nhìn nó rồi lại nhìn Nam Phong Thiên Hạo.

A Châu, A Tử và những người có mặt ở đó vào lúc này cũng có bộ mặt tương tự như Tịnh phi.

“Tịnh phi, hôm nay nàng đã quá phận rồi đó, trẫm là biểu ca của nàng, nàng là ái nữ của Nam Phong Tử Đằng.” Nam Phong Thiên Hạo lên tiếng, một lần nữa khẳng định lời Nhược Lam nói là sự thật.

“Nam Phong Tử Đằng…?” Tịnh Phi mắt mở to nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng chấn động không thôi. Là nữ nhi của con người đó sao, không thể nào.

Nhược Lam nhíu mày thu hết biểu tình của Tịnh phi vào trong mắt, sao vừa nhắc tới tên của papa là nàng ta lại như thế? Papa a, rốt cuộc trước kia người đã làm gì vậy?

“Bệ hạ, thần thiếp…..” Tịnh phi muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, đôi mắt rưng rưng nhìn Nam Phong Thiên Hạo cầu xin sự tha thứ.

“Người đâu, đưa Tịnh phi trở về, hôm nay trẫm không trách tội, chớ để lần sau, nếu không hậu quả tự gánh.”

Nghe vậy, Tịnh phi vội vã dập đầu rồi nhanh chóng rời khỏi Tinh Tú Cung, một bước không hề quay đầu lại.

Nhược Lam nhìn dáng vẻ hớt hải của nàng mà không khỏi mỉa mai. Nữ nhân trong cung chính là như thế, tự mình đa tình nghĩ rằng bản thân được sủng ái, thật ngu ngốc!

CHƯƠNG 13: HOÀI NIỆM.

Tinh Tú Cung.

Sau khi Tịnh phi rời khỏi, Nhược Lam nhướng mi nhìn chằm chằm Nam Phong Thiên Hạo.

Cảm nhận được ánh mắt của nó, Nam Phong Thiên Hạo nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:

“Sao lại nhìn trẫm bằng ánh mắt đó?”

“Nàng ta thật sự là phi tần được sủng ái nhất?”

“Đúng vậy.”

“Xem ra có giá trị rất lớn nên mới được yêu thích như vậy.” Nhược Lam cười nhạt, nói tiếp.

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo cười nhẹ rồi điềm nhiên nói:

“Không sai, trẫm sủng ái nàng ta không phải vì yêu thích, tuy nhiên ngươi cũng không hổ danh là biểu muội của trẫm, nhận ra được điều này.”

Lời vừa dứt, Nhược Lam lập tức bĩu môi trả lời:

“Mọi thứ có thể bị che giấu nhưng đôi mắt thì không, ngươi yêu ai, hận ai, đôi mắt có thể thay ngươi trả lời tất cả, vừa rồi ánh mắt ngươi nhìn Tịnh phi ngoại trừ chán ghét tuyệt đối không có thêm bất cứ tình cảm nào.”

 ”Tịnh phi, nàng ta là nữ nhi của Đỗ Minh Sơn, hiện đang đảm nhiệm chức Thượng Thư bộ hộ, tuy chỉ là nhị phẩm nhưng lời nói của hắn rất có trọng lực trong triều đình, trẫm thật sự hoài nghi năng lực này của hắn, cũng đã phái Ngũ đệ điều tra nhưng vẫn không có kết quả.”

“Ngũ đệ?”

“Là Nam Phong Dịch Thiên, biểu ca thứ năm của ngươi đó.”

Câu trả lời của Nam Phong Thiên Hạo khiến cho Nhược Lam theo thói quen mà đưa tay lên vuốt cằm, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Lúc đến đây cũng đã có điều tra một chút về tình hình chính trị. Hiện tại nơi này được thống trị bởi năm vương quốc lớn. Long Thịnh Hoàng Triều ở phía Đông, Vô Ngân Quốc ở hướng Tây, Lãnh Dạ Chi Quốc phía Bắc, Huyền Viên Hoàng Triều phía Nam. Cuối cùng là Phượng Nữ Quốc nằm ở vị trí trung tâm. Nhiều quốc gia cùng ngự trị đồng nghĩa với việc nhất định phải có chiến tranh, dã tâm của kẻ nào càng lớn, âm mưu và đổ máu lại càng nhiều. Nam Phong Thiên Hạo hắn rột cuộc là…?

“Hành động này của ngươi thật sự rất giống với ngũ đệ đấy.”

Nhược Lam đang suy nghĩ thì bị câu nói này của hắn phá ngang, ngẩn ngẩn ngơ ngơ hỏi:

“Hả?”

“Trẫm là nói ngươi đưa tay lên vuốt cằm như thế rất giống với Dịch Thiên, mỗi khi trầm tư đệ ấy đều như thế.”

“Nha? Ta thật sự muốn gặp hắn rồi đó.” Nhược Lam mỉm cười, khôi phục lại điệu bộ mỉa mai thường ngày.

“Hừm, thế nào hai người bọn họ chẳng kéo tới đây để gặp ngươi, mà trẫm nhớ ra trẫm có việc quan trọng phải xử lí, ngươi biết điều thì ở yên đây, đừng làm loạn khắp nơi là được.”

Lời vừa dứt, Nhược Lam đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Nam Phong Thiên Hạo nữa. Mãi một lúc sau Nhược Lam mới kịp phản ứng lại.

“Hai người bọn họ? Hắn nói gì vậy nhỉ?”

Sau khi Nam Phong Thiên Hạo rời đi, A Châu cùng A Tử nhanh nhảu chạy tới hò hét không dứt.

“Tiểu thư! Tuyết rơi rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Nhược Lam giật mình, ngẩng đầu đem tầm mắt phóng ra ngoài khung cửa sổ, trong vô thức buông một tiếng thở than.

“Nhanh quá, đông đã đến rồi.”

Trong khi A Tử và A Châu đang hò reo thích thú vui đùa trong tuyết thì Nhược Lam lại đứng yên bất động, mắt nhắm lại rơi vào một khoảng không gian nào đó, một mảnh nhỏ của kí ức ùa về, cũng là một mùa đông tuyết rơi trắng xóa như thế này, nó và một ai đó tay trong tay đi dạo trên những con phố rực rỡ ánh đèn, khắp nơi đều vang vọng những khúc nhạc giáng sinh, những cây thông noel rực rỡ sắc màu…Chỉ là hiện tại không còn được như thế nữa rồi. Đang phiêu du nơi kí ức sâu thẳm nhất trong trái tim thì thanh âm của A Châu vang lên khiến Nhược Lam bừng tỉnh.

“Tiểu thư người lạnh? Để nô tỳ lấy áo choàng cho người.”

“Ta không lạnh ngược lại còn cảm thấy rất tươi mát.” Nhược Lam mỉm cười, ôn nhu trả lời.

“Mát ư?” A Châu cùng A tử há hốc miệng, mắt tròn ra nhìn nó.

“Ừ, mỗi khi trời lạnh thân nhiệt ta sẽ tự điều chỉnh, cơ thể sẽ trở nên ấm áp. các ngươi không cần lo lắng.”

“Oa, tiểu thư người thật lơi hại, hắt xì.” A Tử, A Châu đồng thanh tán thưởng.

Nghe thấy tiếng hắt xì của hai tiểu nha đầu này, Nhược Lam bật cười thành tiếng.

“Được rồi, các ngươi mau khoác thêm áo đi, mà chỗ này có cầm không nhỉ?”

“Dạ có thưa tiểu thư, người tính đàn sao?” A Tử nhanh nhẹn trả lời.

“Ân, tự nhiên muốn hát một bài.”

“Ân, vậy để nô tỳ đi lấy.”

Rất nhanh sau đó, A Tử và A Châu đã khoác thêm áo cho đỡ lạnh rồi chạy đến chỗ Nhược Lam cười tươi nói:

“Tiểu thư, cầm của người.” A Châu nhẹ nhàng dâng lên một cây cổ cầm, đôi mắt tràn ngập háo hức.

“Đa tạ.”

Dứt lời, Nhược Lam cùng A Châu và A Tử ghé vào một khuôn đình nho nhỏ, sau khi đã an tọa, Nhược Lam thanh nhã lướt nhẹ dây đàn, cất lên giọng hát thanh thoát.

“Hồi ức như một người kể chuyện 

Dùng giọng nói tràn ngập tư vị quê hương

Nhảy qua vũng nước, vòng qua xóm nhỏ 

Đợi chờ cơ duyên gặp gỡ 

Cậu dùng bùn đắp nên một tòa thành 

Bảo mai này sẽ rước tớ vào cửa 

Quay lưng bao bận, qua cửa mấy lần 

Phí hoài thanh xuân

Lời thề nho nhỏ rồi cũng không vẹn nguyên

 Nước mắt bé bỏng còn gượng bờ mi 

Cánh môi non nớt thốt lời li biệt 

Từ đấy trong tim tớ đã trú ngụ hình bóng một người 

Hình ảnh nho nhỏ ngày ấy của chúng ta

Năm ấy cậu mang đến một băng ghế

Mãi say sưa tớ cũng thả bước theo 

Tớ đang đi tìm nhân vật trong câu chuyện kia

Cậu là mảnh ghép chẳng thế nào thiếu

Dưới tàng cây cậu mơ màng ngủ gật

Bé con tớ ngây ngốc ngồi chờ 

Rung động nhẹ nhàng, mưa rơi lất phất

Một chút khó chịu khiến người ta đau đớn

Nhóc con bé bỏng nào đã biết hôn

Từ đấy trong tim tớ đã trú ngụ hình bóng một người 

Hình dáng nho nhỏ ngày ấy của chúng ta

Khi ấy bắt chước thoại phim nói lời thương nhớ

Răng súng phát âm còn chưa chuẩn

Tớ đang đi tìm nhân vật trong câu chuyện kia

Cậu là mảnh ghép chẳng thể nào thiếu 

Bàn tay bé bỏng dắt tay một hình hài bé bỏng 

Nắm trong tay một hình hài nhỏ nhoi.”

“A, Châu tỷ nhìn kìa, hoa đào đang nở, còn có cả một đàn bướm bay lượn xung quanh tiểu thư nữa.” A Tử kinh nhạc nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi kéo tay áo của A Châu chỉ chỉ

Phía xa xa, trên một tàng cây gần đó, xuất hiện hai nam nhân, một mặc bạch y, một mặc hắc y, bạch y nam nhân khuôn mặt thanh tú, thậm chí còn mang theo vài phần mỏng manh của nữ tử, hắc y nam nhân thì ngược lại khuôn mặt cương nghị, mang theo vài nét cứng rắn nam tính, hai nam nhân, hai dáng vè khác nhau cùng quy tụ một chỗ thật là một cảnh tượng đẹp mắt, hai hình thể tuy rằng đối lập nhưng lại bổ sung cho nhau.

“Ngũ ca, ngươi xem hoa đào tự nhiên lại nở vào giữa trời đông gió rét.” Bạch y nam tử lên tiếng.

“Ân, vi huynh của đệ còn chưa có mù.” Hắc y nhân nhàn nhạt đáp trả.

“Hừm, huynh lúc nào cũng trêu chọc đệ. Bất quá có một vị biểu muội như thế này xem ra cũng không tồi.” Bạch y nam tử hài lòng gật đầu.

“Muội ấy là ái nữ của Thiên hạ đệ nhất vô song Nam Phong Tử Đằng và Thiên hạ đệ nhất tài nữ Phi Yến Nhược Hy, dĩ nhiên khả năng phải hơn người.” Hắc y nam tử nhướng mày trả lời.

“Cảnh tượng trước mắt không khéo sẽ trở thành chủ đề bàn tán vào ngày mai, xem ra Tịnh phi nhất định sẽ phải mất ăn mất ngủ rồi đây.” Bạch y nam tử tiếu như phi tiếu nhìn cảnh tượng trước mắt, cao hứng nói.

“Chỉ là…Hình như muội ấy đang rơi lệ.” Hắc y nam tử nhíu mày nói.

“Thanh âm mang tư vị nhớ nhung, hơn nữa lời bài hát thế kia, ắt hẳn là nhớ đến ái nhân.” Bạch y nam tử tiếp lời.

“Ân, có vẻ như người kia cùng biểu muội của chúng ta tình duyên trắc trở chăng?” Hắc y nam tử vuốt cằm, cảm thán một câu.

Bài hát kết thúc, A Châu cùng A Tử vội vàng chạy đến lấy khăn lau khô vài giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Lam.

“Tiểu thư sao người lại khóc?” A Châu lo lắng lên tiếng hỏi.

“Tỷ tỷ, tỷ ngốc quá, tiểu thư nàng ấy đang tương tư.” A Tử bĩu mô nói

“Hả?” A Châu ngẩn người trong chốc lát.

“Nha đầu này, thật là thông minh, ta và người đó giờ chỉ còn là hồi ức, một hồi ức ngắn ngủi.” Nhược Lam thở dài, bất lực nói..

“Tiểu thư…”A Tử chạy tới ôm trầm lấy Nhược Lam, vỗ về an ủi.

Nhược Lam nhẹ nhàng ôm lại A Tử, khẽ nở nụ cười buồn thương tâm.

 CHƯƠNG 14: TỊNH PHI THỊ UY.

Tinh Tú Cung.

“Thánh chỉ đến, mời Lam tiểu thư tiếp chỉ.” Chu công công cao giọng lên tiếng.

A Châu và A Tử đồng loạt quỳ xuống chỉ có Nhược Lam là không quỳ, thấy thế A Tử và A Châu mặt tái mét, kéo kéo vạt áo của nó, nó vẫn như cũ không quỳ, mặc kệ lời nhắc nhở của họ. Chu công công hiểu ý liền ra mặt.

“Hoàng thượng truyền khẩu dụ: Lam tiểu thư không cần hành lễ khi nhận thánh chỉ.”

Nhược Lam nhướng mày cười thầm. Cũng không quá ngu ngốc, biết trước là ta sẽ không quỳ nên truyền khẩu dụ để khỏi phải mất mặt.”

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, sau khi điều tra rõ ràng thân phận của Lam tiểu thư, trẫm đích thân xác nhận nàng chính là nữ nhi của Nam Phong Tử Đằng, không những diện mạo xinh đẹp mà tài năng còn xuất chúng hơn người. Nay trẫm sắc phong làm Quận Chúa, lấy tự là Phi Điệp, khâm thử.”

Chu công công liếc nhìn Nhược Lam một cái, nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói:

“Quận chúa, mời người tiếp chỉ.”

“Đa tạ.”

“Giờ người đã là quận chúa rồi, quyền cao chức trọng xin đừng quên lão nô tài này.”

“Nha, ta sẽ không quên ngươi, trong hậu cung thâm sâu khó lường, còn phải nhờ người chiếu cố ta.” Nhược Lam mỉm cười rồi xòe ra một khối vàng đưa cho Chu công công.

“Quận chúa người thật là quá khách khí, tấm lòng của người nô tài xin nhận.”

Sau khi Chu công công rời đi, Nhược Lam cau có, bực bội nói:

“Gì chứ, sao lại là Phi Điệp?”

“Chắc là do tiếng hát của người làm cho hòa đào nở, bướm bay lượn nên hoàng thượng mới ngự ban cho người tự là Phi Điệp.” A Tú nhanh nhảu nói.

“Đúng là hoàng cung, tai vách mạch rừng.” Nhược Lam bĩu môi nói.

“Quận chúa, rất hợp với người mà.” A Châu lên tiếng bình phẩm.

Nhược Lam liếc xéo nhìn A Châu mấy cái sau đó uể oải nói:

“Oa, buồn ngủ quá.”

“Tiểu….à không Quận chúa, người ngủ vẫn chưa đủ sao?” A Châu ngạc nhiên hỏi. Từ sau khi nghịch tuyết, quận chúa đã ngủ từ đó tới giờ, hiện tại như thế nào vẫn buồn ngủ?

“Vẫn chưa đủ, hơ hơ ta đi ngủ tiếp đây.”

Nhược Lam đứng dậy toan bước vào tẩm phòng thì bỗng nhiên một thanh âm đầy sợ hãi vang lên, mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại trước mặt nó.

“A Châu, A Tử các ngươi mau mau nghĩ cách cứu Tử Liên đi, nàng ấy không xong rồi.” Một tiểu cung nữ ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi mặt đầy nước mắt, thanh âm run rẩy hướng A Châu và A Tử cầu cứu.

“Có chuyện gì? Ngươi mau nói, Quận chúa của chúng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.” A Châu lo lắng hỏi.

“Quận chúa?” Lúc này cung nữ Ngân Tú mới kịp để ý đến người bên cạnh, đập vào mắt nàng lúc này là một nữ tử dáng vẻ thanh nhã, phong thái điềm đạm, đôi mắt Ngân Tú mừng rỡ, nàng dập đầu lia lịa cầu cứu.

“Quận chúa, cầu xin người, xin người cứu Tử Liên tỷ tỷ.”

“Nếu ngươi còn quỳ lạy ta như thế, ta tuyệt đối không cứu tỷ tỷ của ngươi.” Nhược Lam nhíu mày trả lời.

“A, nô tỳ…” Cung nữ Ngân Tú thoáng bối rối không biết làm thế nào thì A Tử đã đỡ lời thay cho nàng.

“Tú tỷ, quận chúa có ý tốt không muốn cái trán xinh đẹp của tỷ bị thương, mau mau đúng dậy kể rõ sự tình.”

“Quận chúa. chuyện là Tử Liên tỷ tỷ phụng mệnh của Ngọc phi nương nương mang theo một chút điểm tâm do đích thân Ngọc phi làm đến Càn Long cung, nào ngờ trên đường đi bị Tịnh phi nương nương quỷ kế đa đoan cố tình giậm phải gấu váy của Tử Liên tỷ thế là toàn bộ số điểm tâm của Ngọc Phi đều đổ hết lên người Tịnh Phi. Tịnh phi nương nương liền trách tội, hiện đang dùng hình tại Ngự Hoa Viên. Quận chúa, nô tỳ cầu người cứu tỷ ấy.” Ngân Tú nức nở kể rõ sự tình.

“Ngọc phi?”

“Bẩm Quận chúa, Ngọc phi nương nương là nữ nhi của học sĩ Doãn Minh Tự, cũng là một trong phi tử được sủng ái của hoàng thượng, tính tình ôn hòa, điềm đạm, rất được yêu mến.” A Châu lên tiếng giải thích.

“Được rồi, đến Ngự Hoa Viên xem một chút.”

“Vâng!”

Ngự Hoa Viên.

Vừa mới đặt chân vào Ngự Hoa Viên, Nhược Lam lập tức cảm thấy khó chịu vì mùi máu tanh theo gió thoảng vương vấn khắp nơi, sự lạnh giá của những bông tuyết vẫn không đủ để che lấp màu đỏ tươi của máu. Phía xa, nó liền trông thấy Tịnh phi nương nương một thân y phục đỏ thẫm nở nụ cười ngạo nghễ nhìn cung nữ đang hấp hối nằm trên mặt đất. Khắp người Tử Liên chằng chịt những vết thương, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Phi Điệp quận chúa giá đáo.” Thanh âm choe chóe của một tiểu thái giám vang lên khiến Tịnh phi không khỏi giật mình.

“Quận chúa cát tường.” Tất cả cung nữ, thái giám đồng loạt hành lễ.

“Tham kiến Tịnh phi nương nương.” A Châu, A Tử, Ngân Tú lên tiếng thỉnh an.

“Không cần đa lễ! Biểu muội thật là trùng hợp, muội cũng ra đây tản bộ ư?” Tịnh phi nhướng mày hỏi.

“Ai là biểu muội của ngươi? Ta nhớ biểu ca của ta chưa có lập hậu, lấy đâu ra biểu tỷ nhỉ?”

Tịnh Phi nghe xong, sắc mặt đen đi vài phần, cánh tay trắng noãn bấu chặt vào ống tay áo, nàng cố nở ra một nụ cười gượng gạo.

“Là bổn cung đã thất thố, thật hiếm có dịp được nhìn thấy Quận chúa.”

“Thế chẳng phải giờ đã thấy rồi sao. Chuyện là ta nghe thiên hạ đồn ỏ Ngự Hoa Viên có một trò vui rất hay nên muốn đến xem.” Nhược Lam liếc mắt về phía cung nữ bị đánh đến ngất xỉu kía rồi quay đầu nhìn Tịnh phi, thấp giọng nói.

Cảm nhận được ánh mắt của nó, Tịnh phi có chút chột dạ, cười khẽ một cái sau đó dịu dàng hỏi:

“Sao Quận chúa lại nhìn bổn cung như vậy?”

“Hôm qua rõ ràng biểu ca nói Tịnh phi là một nữ nhân không những dịu dàng xinh đẹp mà còn rất thấu hiểu đạo lí, thích hợp để làm mẫu nghi thiên hạ.” Nhược Lam chớp mắt trả lời.

“Hoàng….hoàng thượng thật sự nói như vậy sao?” Tịnh phi vui mừng ra mặt, khuôn mặt thoáng chút đã ửng đỏ.

“Nhưng mà… Xem ra biểu ca của ta hình như nhìn lầm rồi, ta thấy Tịnh phi không giống như lời biểu ca ta miêu tả.”

“Quận chúa người đang nói gì vậy, ta thật sự không hiểu.”

Nhược Lam chỉ tay về phía cung nữ Tử Liên rồi nhướng mày nhìn Tịnh phi.

Lập tức hiểu ngay vấn đề, Tịnh phi đưa tay lên miệng che đi nụ cười giảo hoạt, nhẹ nhàng giải thích:

“Quận chúa người cũng biết hoàng cung là chốn uy nghiêm, đâu đâu cũng có phép tắc của nó, cung nữ này làm sai tất nhiên phải chịu phạt.”

“Nha? Bất quá nàng ấy chỉ là vô tình vấp té nên mới mạo phạm nương nương. Nếu như người thật sự độ lượng, tâm tư hiền lành như lời biểu ca ta nói thì nàng cũng sẽ không thành ra cái bộ dạng kia. Người ngoài không biết, nhìn vào còn tưởng nương nương đây là đang mượn chó cảnh cáo chủ đấy.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tịnh phi càng trở nên thâm trầm, khá khen cho một tiểu quận chúa, dám dùng những lời này để uy hiếp bổn cung? Nếu không phải phụ thân nhiều lần căn dặn mọi chuyện đều phải nhẫn nhịn thì hôm nay bổn cung nhất định sẽ dạy dỗ ngươi.

“Tịnh phi, ngươi sống ở trong cung cũng nhiều năm rồi nhỉ? Không cần ta nói chắc ngươi cũng biết có những chuyện nên làm và những chuyện không nên làm, nếu có đố kỵ ai, thậm chí là hận đến xương tủy, muốn giết nàng ta thì nhớ làm cho kín đáo, đừng để người khác phát hiện. Bằng không tai bay vạ gió, hại người hại cả chính mình.” Nhược Lam thu hết biểu tình của Tịnh phi vào trong đáy mắt, sau đó điềm nhiên thốt ra những lời này.

“Quận chúa, ta thật sự là không hiểu ngươi đang nói gì, cung nữ kia không chỉ mạo phạm bổn cung mà còn mạo phạm cả thánh ân nữa. Xiêm y lúc nãy ta mặc là do chính bệ hạ ưu ái ban thưởng, trên đời tuyệt đối không có cái thứ hai. Mạo phạm thánh ân là chuyện đáng lẽ ra phải chu di tam tộc, nay bổn cung chỉ xử lý nàng ta như thế là đã quá nương tay rồi.”

“Nha? Nếu vậy thì cứ đem chuyện này cho biểu ca xử lý đi, tin chắc rằng minh quân như biểu ca sẽ không làm khó dễ nàng, bất quá, ta chỉ e, bệ hạ sẽ có cái nhìn khác về nương nương.” Nhược Lam vừa nói vừa cố ý ngân dài hai chữ “bệ hạ.”

A Tử, A Châu, Ngân Tú nghe vậy, trong lòng không khỏi thán phục. Xem ra lần này nhờ tới sự giúp đỡ của Quận chúa là một quyết định đúng đắn.

Phía xa xa, trên một ngọn cây tùng hùng vĩ, hai nam nhân, một trắng một đen cũng đang âm thầm theo dõi diễn biến sự việc.

“Xem ra những ngày tháng sau này của Tịnh phi sẽ rất khổ sở.” Bạch y nam tử cười nhẹ một tiếng.

“Gặp phải một tiểu nha đầu lanh lợi như thế, có muốn sống yên ổn cũng không được.” Hắc y nam tử cũng gật đầu lên tiếng.

Tịnh phi sau khi nghe nó nói, trong lòng cả kinh, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Nếu như đem chuyện này báo cáo với hoàng thượng, e rằng hình tượng mà nàng duy trì trong mắt hắn cũng sẽ theo đó mà tiêu tán. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể cắn răng, nhẫn nhịn nói:

“Ừm, có lẽ bổn cung lần này đã quá nóng nảy, chuyện nhỏ nhặt như vậy không nhất thiết phải làm phiền bệ hạ. Người đâu, mang cung nữ Tử Liên về phòng, đến Ngự y  lấy Kim Sang Dược trị thương cho nàng, trong thời gian trị thương nàng không cần phải làm việc.”

“Tạ ơn nương nương, tạ ơn Quân chúa.” Ngân Tú vui mừng khôn siết, khấu đầu cảm tạ rồi cùng mấy vị công công đem Tử Liên về phòng.

“Bổn cung cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, hẹn lần sau sẽ cùng Quận chúa tán gẫu.”

“Cung tiễn Tịnh phi nương nương.” A Châu, A Tử đồng thanh lên tiếng.

Đợi cho đến khi bóng dáng của Tịnh phi khuất dần, A Tử và A Châu mới nhảy múa tưng bừng, miệng không ngừng tung hô:

“Quận chúa a, người thiệt là lợi hại.”

“Được rồi, hai nha đầu này thật là dẻo miệng, các ngươi mau sai người quét dọn sạch sẽ Ngự Hoa Viên, chớ để một nơi như thế này nhuốm máu hồng trần, nhất là máu của những người vô tội.”

“Chúng nô tỳ tuân mệnh.”