Nụ hôn của quỷ (Tập 2) - Chương 062 - 063 - 064 - 065

CHƯƠNG 62

KHÔNG XỨNG ĐÁNG CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU

Tôi gọi di động cho Thuần Hy.

“Alô.” Giọng nói quen thuộc của anh trong điện thoại, trải qua ngày Tình nhân phong ba bão táp ấy, dường như càng lạnh lẽo hơn như thể đóng thành băng. Tôi lập tức rùng mình một cái, cảm thấy ớn lạnh.

“T_T Hu hu hu… Thuần Hy, em là Tiễn Ni… hu hu hu… Em và Tú Triết đang ở bệnh viện, tình trạng cậu ấy xấu lắm… cậu ấy có chết không?… hu hu hu…” Đáng ghét… nước mắt đáng ghét! ~~~~~>_<~~~~~ “Cô nói gì?”

“Hu hu hu… Đều do em, đều do em cả~, hu hu hu… Nếu hôm qua em không bắt cậu ấy leo cây thì cậu ấy đã không đứng đợi mãi ở quảng trường, đợi mãi, đợi mãi… hu hu hu… thì cậu ấy đã không thành người tuyết... hu hu hu hu hu…”

“Đủ rồi! Hai người ở đâu?”

“┯︵┯ Bệnh viện lần trước… bệnh viện Ái Nhân…” Tôi vẫn chưa nói hết, anh đã tàn nhẫn cúp máy.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thuần Hy chắc chắn rất tức giận, Tú Triết là người bạn duy nhất của anh, nếu như có mệnh hệ gì, chắc chắn anh không bỏ qua cho tôi đâu. Nghĩ đến đây, tôi lại khóc nức nở.

“Cô khóc đủ chưa? Có biết sẽ phiền đến Tú Triết không?” ┯_⊙ Thuần Hy ư? Sao anh lại đến đây nhanh thế, trong lòng anh, quả nhiên bạn bè chiếm một vị trí khá đặc biệt… “Nhưng Tú Triết… cậu ấy… cậu ấy…”

“┯︵┯ Tú Triết không sao, tôi vừa hỏi bác sĩ rồi.”

“Thật không? Bác sĩ nói thế thật ư?” Hu~! Cám ơn Thượng đế! Cám ơn Bồ Tát! Tảng đá đè nặng trong tim tôi xem như đã rơi xuống đất rồi.

Tôi chạy đến bên giường bệnh, kéo một cánh tay Tú Triết ra, hứng chí vừa lắc vừa hét: “Tú Triết, Tú Triết, đừng giả vờ ngủ nữa, bác sĩ đã nói cậu không sao rồi. Dậy đi, mau dậy đi!”

“Đồ ngốc! Cậu ấy là bệnh nhân, không chịu được sự hành hạ của cô đâu!” Thuần Hy kéo tôi đang hoa chân múa tay sang một bên.

“Nhưng cậu ấy không sao cả, em vui quá, thật sự rất vui! ~^O^~”

“Cô vẫn quan tâm đến cậu ấy… đúng không?” Thuần Hy đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi.

“Hử…” Không hiểu!

“Tôi muốn hỏi là, cô vẫn thích Tú Triết, đúng không?”

“Hả~? Gì chứ? Anh đang nói quái quỷ gì thế! Không có!

Làm gì có chuyện đó! Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” Đồ đầu heo, tôi cứ nghĩ anh ta cũng là thiên tài trong chuyện yêu đương, ai ngờ đúng là “ngu tài” thì có. “Vậy tại sao cô lại khóc dữ dội như vậy?”

“Em khóc là vì cậu ấy là bạn tốt của mình, vả lại, vả lại vì em mà cậu ấy mới ra nông nỗi như thế! Anh… anh đừng nghĩ linh tinh được không?” Hu~! Woa~! Cái tên đáng chết này, trong đầu nghĩ lung tung những gì thế không biết! Đúng là tức chết đi mất~!

Tôi phải ra ngoài, ra ngoài hít thở không khí trong lành, nếu không thì đến bị anh ta bức đến điên lên mất!

Không ngờ tôi chưa bước chân ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lẽo của anh lại vang lên, bay thẳng đến sau lưng tôi… “Tại sao? Tại sao cô không trân trọng cậu ấy? Biết rõ là cậu ấy thích cô như thế.” Tôi choáng~! Kim Thuần Hy, chàng trai lạnh lùng như thế mà cũng nói được những câu sến chảy nước như trong phim truyền hình dài tập thế ư!

“Anh nói gì thế? Tôi luôn trân trọng cậu ấy đó chứ! Vả lại cái từ ‘trân trọng’ này, hình như dùng để chỉ con gái chứ nhỉ.”︶︹︺^ “Cô trân trọng cậu ấy? Vậy tại sao bây giờ cậu ấy lại nằm đó?” Thuần Hy đột ngột gầm lên với tôi, khiến tôi giật thót mình sợ hãi.

“Kim – Thuần – Hy! Tôi trân trọng cậu ấy hay không thì liên quan gì đến anh? (>o<) Anh có gì hay ho chứ, dựa vào đâu mà anh dám dạy dỗ tôi! Tôi không cần anh lo! Không cần!”

“Cô vốn không xứng đáng có được tình yêu của cậu ấy!” ┯_⊙^ Anh dám nói tôi như thế, Thuần Hy mà tôi quý mến lại nói tôi như thế… “Anh cũng không xứng đáng có được tình yêu của tôi!” Tôi nổi nóng hét lên với anh.

Trời ơi, chuyện gì thế này? Hai chúng tôi sao lại ra nông nỗi này chứ? Nếu biết rõ sẽ xảy ra chuyện này, tôi đã không gọi điện bảo Thuần Hy đến, tuyệt đối không! Cho dù có súng kê vào gáy tôi, dao kề sát cổ tôi, tôi cũng không gọi… Thuần Hy đờ đẫn nhìn tôi, trong đôi mắt có quá nhiều thứ phức tạp, nhưng, xin lỗi, tôi không thông minh được như anh, Kim Thuần Hy, nên tôi không thể nào hiểu nổi… Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài.

Nước mắt… tuôn chảy từng dòng… ~~~~~>_<~~~~~ ┯︵┯ Có lẽ, có lẽ đã hết thật rồi… Lời tỏ tình của tôi với Thuần Hy hôm lễ Tình nhân, anh ấy tàn nhẫn từ chối, mà tôi lại không cam lòng bỏ cuộc…┯︵┯ Giờ đây, đã nguội lạnh hoàn toàn rồi… He he, he he he… Tôi cười ngốc nghếch như một kẻ điên, mặc những ánh mắt quái lạ của mọi người xung quanh đang tò mò nhìn mình…

CHƯƠNG 63

QUÁCH TIỄN NI! MI LÀ ĐỒ SIÊU NGỐC!

Thất thểu đờ đẫn lê bước về nhà Thuần Hy, tôi khóa chặt cửa, nhốt mình trong phòng.

Lấy quyển nhật ký trao đổi vốn định tặng cho Kim Thuần Hy ra, tôi nghiến răng kèn kẹt “xử lý” nó:

“Đồ ngốc, đồ đầu heo chết tiệt Kim Thuần Hy: Tôi chúc phúc cho anh và Thôi Anh Ái!”

“Tôi chúc cho hai người cưới nhau rồi sinh ra 100 đứa con, sau đó vì không nuôi nổi mà hai người chết vì xấu hổ luôn cho nhanh!” Tôi vừa nói những lời “chúc phúc” họ, vừa điên cuồng xé rách quyển nhật ký đó ra làm trăm mảnh. ┯︵┯ Hu hu hu…~~~~~>_<~~~~~ Tôi lại lật tư liệu hành động săn ác quỷ trước kia ra, bắt đầu xem lại thật kỹ từng trang, từng trang… [Tư liệu 1] Tóm tắt về Hoàng tử vàng Kim Thuần Hy @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑ ‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ Họ tên: Kim Thuần Hy Giới tính: Nam Tuổi: 17 Chiều cao: 1m88 Cân nặng: 70kg Sinh nhật: mùng 8 tháng 8 Cung hoàng đạo: Sư tử Màu tóc: Đen như than mới đào lên.

Nghề nghiệp: Học sinh Trường đang theo học: Lớp A008 năm thứ ba dành cho thiên tài của trường Trung học Sâm Vĩnh.

Biệt danh: “Bảo vật của trường”, “Hoàng tử vàng”, “Sát thủ thiếu nữ”, “Thiên sứ ác quỷ” (hai biệt danh sau là do tôi vừa nghĩ ra).

Sở trường: Nghe nói “không gì là không thể” (đúng là đồn bậy bạ, làm gì thần thánh đến thế?) Sở thích: Học, xem sách, thể dục (tennis, đua xe, cưỡi ngựa, lặn, lướt ván…), đàn piano, violon, vẽ manga, ra vẻ lạnh lùng (điểm cuối cùng là do tôi quan sát và tổng hợp nên).

Màu sắc thích nhất: trắng, đen (hắn ta thích màu sắc đơn điệu thế ư?) Hoàn cảnh gia đình: Sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là Tổng giám đốc tập đoàn XXX có trong tay tài sản hơn vạn tỷ.

Tính cách: lạnh lùng, cao ngạo, tự cho mình đúng, cô lập và độc lập, lúc nổi điên lên rất kinh khủng (tính cách khác thì cho phép tôi từ từ moi móc thêm, hy vọng sẽ có những thứ như ‘hài hước’, ‘nhiệt tình’ bộc lộ ra, có điều hình như khả năng rất nhỏ).

Lịch sử tình ái: Không.

Dạng nữ sinh yêu thích: Chỉ có mình hắn biết (công tác bảo mật của tên này đúng là kiên cố quá, đến bạn thân nhất Lý Tú Triết cũng không mảy may hay biết).

@ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑>‑‑‑ @ > ‑‑‑>‑‑‑ [Tư liệu 2] Đại chiến thư hoàng kim hành động săn ác quỷ Ác quỷ mục tiêu nhắm đến: Kim Thuần Hy Số hiệu ác quỷ: 100 Nguyên nhân hành động: Kim Thuần Hy quá tự cao tự đại, khinh thường nữ sinh.

Kế hoạch hành động: Khi đã cưa đổ được, quen nhau một tuần, sau đó đá ngay không thương tiếc.

Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương, rút dây thần kinh “khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc toàn bộ sức lực để tranh đấu cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh, giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền của nữ sinh.

Thời hạn theo đuổi: 1 tháng.

Tuyên ngôn hành động: Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Cố lên, Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni, cố lên!

Luật cấm của hành động: Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thật sự với “ác quỷ mục tiêu”; nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau, v.v… (trường hợp bất khả kháng thì không tính), nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau.

Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu “Thợ săn ác quỷ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ, lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, bị mất mặt hoàn toàn, mà nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “suy sụp tinh thần vì thất tình” và “bệnh sợ yêu” nghiêm trọng, để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời.

Người giám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ.

Người làm chứng: Tất cả những người biết chuyện này.

p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q Đây là những chiến tích lịch sử huy hoàng của tôi! Quách Tiễn Ni này là ai chứ? Đường đường là “thợ săn ác quỷ” tài sắc vẹn toàn của trường Đông Nguyên đấy! Sứ mệnh thần thánh của tôi là đối phó với những tên nam sinh hư hỏng dám khinh thường nữ sinh, tuyệt chiêu để đối phó với bọn hắn chính là – cưa đổ bọn hắn, sau đó giả vờ hẹn hò nhau khoảng một tuần rồi đá hắn đi.

Khoe với các bạn, tôi đã có kỷ lục 99 lần thành công rực rỡ rồi đó, thán phục chưa nào! Ha ha ha ha!

Nhưng, nói thực là, “thợ săn ác quỷ” thực ra luôn là hai người, tôi là người thi hành, và bạn thân tôi – Trương Tịnh Mỹ ‑ là quân sư. Tôi luôn làm theo kế hoạch Tịnh Mỹ vẽ ra, đó mới là điểm mấu chốt của chiến thắng oanh liệt mấy lần trước.

Nhưng, từ khi lên học trường Cao trung Sâm Vĩnh, bị Tịnh Mỹ bắt ép, đưa “Hoàng tử vàng” thiên tài hoàn mỹ Kim Thuần Hy của trường Sâm Vĩnh làm mục tiêu săn ác quỷ thứ 100, tôi đã thất bại thảm hại!

Thế nên, dưới đề nghị của Tịnh Mỹ, cố gắng đấu tranh tư tưởng lần cuối – tôi đã nâng cấp “hành động săn ác quỷ bản beta”, thời hạn một tháng trước đó đã biến thành một năm, chưa hề có trong tiền lệ, kết quả chẳng những không thắng lợi, mà tôi còn mất đi trái tim của mình – thích Kim Thuần Hy một cách hết thuốc chữa! ┯︵┯ Đêm Tình nhân, khi Thuần Hy từ chối tôi bằng sự im lặng, xoay lưng lại và làm động tác chỉ tay lên trời, chắc là đang nhắc nhở tôi đây chẳng qua là một trò đùa của ông trời đối với tôi?

Đã thế thì, hãy để chính tay tôi kết thúc trò đùa này đi!

Tôi xé nát những tư liệu thành muôn mảnh… Sau đó, tôi cầm điện thoại, gọi đến số của Tịnh Mỹ.

“Alô~.” Chuông đổ một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nói uể oải vang lên.

“Tịnh Mỹ…” Oa oa~! Nước mắt chết tiệt, đừng len lén trào ra khi người ta chưa có chuẩn bị chứ… “Ừ~.” Tôi thật sự không thích thói quen sợ nói nhiều thêm một chữ là sẽ bị gãy lưỡi của nó tí nào. ‑;‑^ “Tịnh Mỹ, tớ, muốn, từ, bỏ, hành, động, săn, ác, quỷ, bản, beta!” Tôi thốt ra từng chữ, từng chữ quyết định của mình, chỉ sợ Tịnh Mỹ nghe không rõ.

“Cậu đừng quên lời thề lúc đầu của mình!” Tôi tất nhiên là không quên, nếu không thể trở thành bạn gái của Kim Thuần Hy trước khi năm học kết thúc, tôi sẽ đứng trên ban công cao nhất của trường, gào to ba lần với tất cả mọi người – “Quách Tiễn Ni là đồ siêu ngu ngốc!” T_T^ Thực ra, tôi đã nhận ra mình là đứa siêu ngu ngốc từ rất lâu rồi – vi phạm quy tắc để yêu ác quỷ mục tiêu của mình. Tôi bây giờ, đã quá đau lòng… “Ừ, tớ… tất nhiên là nhớ…” Giọng nói nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe thấy.

“Tốt! Vậy mai gặp!” Điện thoại bị cúp tàn nhẫn.

Con bé Tịnh Mỹ chết tiệt này, chẳng lẽ không nghe ra tôi đang khóc sao? Chẳng lẽ không an ủi được câu nào mà đã dập máy, đó là hành động của một người bạn thân đó ư? Hừ~! Sáng hôm sau.

Trên sân thượng cao nhất của trường ‑ ở đây, chính là địa điểm mà Quách Tiễn Ni tôi phải chịu sự trừng phạt vì đã thất bại.

Sân thượng không có chút vật cản nào, gió lồng lộng thổi qua người tôi rất đáng sợ.

“Tiễn Ni, cậu nghĩ kỹ chưa? Hành động vẫn chưa đến thời hạn kết thúc!” Tịnh Mỹ tốt bụng nhắc nhở.

Nó không muốn nhìn thấy tôi bị mất mặt sao?

Nhưng mà, tôi đã không còn sức lực nào để tiếp tục được nữa.

Tôi chầm chậm tiến đến bên lan can.

Cảm giác muốn khóc mỗi lúc một mãnh liệt, tôi bám chặt tay vào lan can trước mặt, cố gắng trấn tĩnh – Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế!

Quách Tiễn Ni! Mi là gián đập không chết mà! Là kim cương cứng nhất! Không được khóc! Nghe thấy chưa? Không được khóc! Quách Tiễn Ni nếu mi khóc thì nhảy xuống quách cho rồi!

Quách Tiễn Ni, mi quả đúng là con ngốc!

“Quách Tiễn Ni là đồ ngốc!”

“Quách Tiễn Ni là đồ ngu ngốc!”

“Quách! Tiễn! Ni! Là! Đồ! Đại! Ngu! Ngốc!” (>o<)^ Tôi hét với bầu trời bao la trên kia… Bao nhiêu buồn bực! Bao nhiêu đau khổ! Bao nhiêu uất ức! Bao nhiêu vết thương! Đều tan theo tiếng hét của tôi, tản mát theo gió lan ra khắp bầu trời…

CHƯƠNG 64

NỤ HÔN KHÔNG THỂ CHẠM ĐẾN

Đầu gối tôi đột ngột mềm nhũn, “huỵch” một tiếng khuỵu xuống đất, nước mắt cuối cùng đã trào ra.

~~~~~>_<~~~~~ “Tiễn Ni à…” Tịnh Mỹ quỳ xuống cạnh tôi, ánh mắt quan tâm bao bọc, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, không sao.” Tôi yếu ớt lắc đầu, lại còn nặn ra một nụ cười có vẻ rất giả tạo, một nụ cười có lẽ còn xấu xí hơn cả khóc.

Tôi dựa vào tường, chầm chậm đứng dậy.

Tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Bởi vì, lát nữa thôi, cả trường sẽ đến ngay đây cười nhạo tôi.

Tôi không muốn! Tôi không muốn! Có chết tôi cũng không muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ chết còn hơn sống này của tôi!

Tôi lảo đảo tiến về phía cầu thang, trước mắt bỗng thấy mờ nhòa, bước chân chưa bao giờ nặng nề đến thế… Sao Tịnh Mỹ không đi theo? Dáng vẻ này của tôi khiến nó sợ hãi chăng? >o< He he, Tịnh Mỹ ngốc, chúng ta là “đồng nghiệp săn ác quỷ” hiểu biết uyên bác mà, cảnh tượng này đáng lẽ phải nhìn nhiều rồi mới đúng chứ~. Cũng phải, trước kia đều thành công rực rỡ, không ngờ lại có ngày tôi thê thảm như vậy. ︶︹︺ Tôi lảo đảo loạng choạng như vậy, như đang phiêu dạt trong không trung… Trước mặt như có một bóng dáng mờ mờ trắng toát… chắc là người hiếu kỳ đến xem đây mà… He he, đã đến rồi à, động tác cũng nhanh nhẹn thật~!

Vào lúc tôi chuẩn bị dật dờ trôi ngang bóng trắng đó, bỗng một bàn tay vươn ra tóm lấy tay phải của tôi. O_O Lúc này tôi hoàn toàn nhìn rõ, làm sao là bóng trắng được? Rõ ràng là – Kim, Thuần, Hy! Vả lại, tay phải của anh đang nắm lấy tay phải của tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang.

Nhưng mà… tại sao lại nắm lấy tay tôi? Hại tôi đứng không vững nữa. Chân tôi nhũn ra, đổ ập ra phía sau.

Rất nhanh, tay trái Thuần Hy đã kịp thời giữ lấy tôi, ôm choàng qua eo tôi. ^‑^ Lẽ tất nhiên, tôi không trở về với vòng tay của Mẹ Trái Đất, nhưng vì động tác quá mạnh nên tôi đã ngã vào vòng tay của Thuần Hy.

Tôi hoảng loạn lúng túng ngẩng lên, chạm ngay vào ánh mắt của anh.

Đôi mắt ấy khiến tôi mê mẩn, tôi nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh, rất rõ ràng, rất sinh động… *┯_⊙* Tôi đã đờ đẫn ngắm anh như thế… *┯_⊙* Anh cũng nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt vẫn là những thứ phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi… Chúng tôi lúc này, rất gần nhau, rất gần, rất gần… Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn mụ mị đắm chìm, vô thức kiễng chân lên đón lấy đôi môi anh… Còn anh, cũng đang cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng mỗi lúc một gần, mỗi lúc một nóng… Gần rồi, gần rồi, càng lúc càng gần… Sắp rồi, sắp rồi, sắp chạm nhau rồi… Nhưng, nhưng đúng vào tích tắc cuối cùng… đúng vào khoảnh khắc đó… Anh, đã đẩy tôi ra… ┯_⊙ Anh đã đẩy tôi ra! Anh đã đẩy tôi ra!

“Xin lỗi!” Anh quay mặt sang hướng khác, không nhìn vào mắt tôi nữa.

Tôi hoàn toàn đờ đẫn.

Đến lúc tỉnh ra, tôi chạy bạt mạng xuống dưới. Nước mắt vỡ tan tuyệt vọng trong gió, trái tim đã hoàn toàn chết lặng.

Tôi hoàn toàn bỏ cuộc rồi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi! p(>_<)q – p(>o<)q hoàn toàn… hoàn toàn… TUYỆT – VỌNG!

CHƯƠNG 65

BYE BYE! KIM GIA MÀ TÔI YÊU!

Chạng vạng, tôi về đến nhà Kim Thuần Hy, nhìn thấy người bố mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ đang ngồi trong phòng.

“Bố!” Tôi nhào đến, ôm choàng lấy cổ ông.

“Ồ, hà hà, Tiễn Ni con gái ngoan của bố đấy à!” Bố cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc của tôi.

“Bố, cuối cùng bố cũng nhớ đến con gái ngoan rồi.” Không hiểu vì sao, giờ phút này nhìn thấy bố, tôi bỗng dưng muốn khóc dữ dội.

“Cô ngốc, bố lúc nào cũng nhớ đến Tiễn Ni mà! Lần này bố về là để đưa Tiễn Ni về nhà đấy!”

“Về nhà?” Tin tức đột ngột này khiến tôi thoáng chốc đờ người.

“Ừ, về nhà. Bố đã nghĩ rất lâu, không thể cứ vì nhà người ta đối xử tốt với mình mà ỷ lại mãi được…”

“O_O…”

“Bố biết bác trai bác gái đều rất yêu quý con, đối đãi với con như con gái ruột. Nhưng mà, bố cũng nhìn ra, giờ đây con có vẻ không vui…” Ánh mắt bố chuyển sang đống giấy bị tôi xé tơi bời ở đằng kia.

>_< Chết thật, tôi quên mất không vứt nó đi.

“Tất nhiên bố muốn con với cậu bé Thuần Hy có thể thành một cặp, nhưng… Nếu như, Thuần Hy cậu ấy… thật sự không có cảm tình gì với con… bố vẫn mong con vui vẻ như trước kia…” Bố quả nhiên đã xem qua đám hỗn loạn đó rồi.

┯︵┯ Đáng ghét, nước mắt đáng ghét cứ rơi ra… Tại sao bố lại nói những lời tàn nhẫn như vậy, mà câu nào cũng đúng cả… “Nhà đã sửa lại xong rồi, dọn về thôi… Cứ yên tâm, bố sẽ không đi công tác bỏ lại con ở nhà một mình nhiều như trước nữa, bố phải ở nhà với con gái ngoan của bố…”

“Dạ… con đi thu xếp đồ đạc…” Nước mắt đáng ghét, đáng ghét… “Cũng được, vậy bố đi nói với bác trai bác gái chuyện chúng ta dọn về…” Hành lý đã được thu dọn nhanh chóng. Tôi và bố đứng trước cổng nhà Thuần Hy, từ biệt bác trai, bác gái và Thuần Hiến.

“Yeah~! Yeah~! Yeah~! Quách Cái cuối cùng cũng đi rồi~! Tôi và anh cuối cùng cũng sống những ngày bình thường rồi~! Ha ha!” Tên tiểu quỷ Thuần Hiến đáng ghét, gọi tôi là “Quách Cái” trong nhật ký theo dõi chết tiệt kia còn chưa đủ hay sao, lại còn tàn nhẫn hét lên lúc tôi sắp đi nữa chứ, đúng là không có nhân tính.

“Thuần Hiến, không được vô lễ như thế!” Bác gái tức giận mắng Thuần Hiến, “Ấy, anh con đâu? Từ sáng đến giờ nó về rồi cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra, con đến gọi anh con ra đây! Thằng bé này, càng lúc càng mất lịch sự…” Thuần Hy cả ngày không ra khỏi phòng? Chẳng lẽ là vì chuyện sáng nay?

Thuần Hy, em vốn nghĩ anh không hề quan tâm… Anh đang trốn tránh không muốn gặp em sao? Thì ra anh cũng có lúc như vậy… Có điều, cũng chẳng sao, bây giờ em sắp rời khỏi đây rồi, sau này chắc sẽ không còn qua lại với nhau nữa. He he. T_T “Không cần đâu, chị à, Thuần Hy không được khỏe thì không cần gọi cậu bé ra. Quãng thời gian này Tiễn Ni đã khiến anh chị mất công chăm sóc quá nhiều, khiến anh chị gặp phiền phức. Thật không biết phải cám ơn thế nào mới đủ!”

“Đừng nói những lời khách sáo như vậy…” Bác trai vỗ vỗ vai bố tôi, bác gái ôm lấy tôi khóc òa lên.

“Tiễn Ni, con phải thường xuyên về đây thăm bác gái nhé~! Bác gái nhất định sẽ nấu cho con thật nhiều thật nhiều món ngon~!”

“Anh, chị, chúng tôi đi đây, tạm biệt!” Bố bước đến kéo tôi đi, nhưng bác gái ôm chặt tôi không chịu buông, khóc nức nở nước mắt nước mũi đầm đìa, giống hệt như sắp chia xa con gái ruột của mình ấy.

“Em như thế sẽ khiến Tiễn Ni khó xử đấy!” Bác trai cuối cùng cũng kéo bác gái ra.

Tôi theo sau bố đi về nhà mình.

Sau lưng như có một ánh mắt đang dõi theo tôi, có một cảm giác rất lạnh, nhưng lại có hơi nóng của mặt trời, khiến tôi mấy lần không kìm được muốn quay lại xác nhận sự tồn tại của nó… Nhưng, cuối cùng tôi cũng không quay lại… ┯︵┯ Tạm biệt, Kim gia mà tôi yêu!