Nụ hôn của quỷ (Tập 2) - Chương 112 - 113
CHƯƠNG 112
SỰ VIẾNG THĂM CỦA BẮP CẢI HÀ NA
Tôi quyết định hàng ngày đều đến bệnh viện thăm Thuần Hiến bé bỏng.
Hôm nay vừa tan học, tôi và Thuần Hy lại cùng nhau đến bệnh viện, he he.
“^O^ A~, Tiễn Ni con đến rồi à~!” Tôi vừa vào phòng bệnh, bác gái đang gọt táo cho Thuần Hiến bèn tươi cười rạng rỡ như ánh nắng với tôi. Nụ cười của bác ấm áp làm sao!
“Anh ơi…” Thuần Hiến hí hửng gọi anh trai một tiếng, rồi bĩu môi nói với bác gái:
“Mẹ, anh con cũng đến mà~, sao mẹ chỉ gọi chị ta? Mẹ thiên vị!”
“Con nói gì vậy. Chị ta là ai chứ? -0-“ Bác gái tỏ ra không hài lòng khi Thuần Hiến không gọi tôi là “chị” thân mật.
“‑_‑ Chị ta chính là Quách Cái”.
“Cái gì? Con nói lại xem!”
“Quách Cái!”
“Ôi trời~! Con đúng là thằng bé hư hỏng! Dám mắng chị dâu tương lai thế à! Tiễn Ni mà là nắp nồi thì con là nắp toa‑lét!”
“Hu hu~! Mẹ xấu xa, sao mẹ lại mắng con trai ruột của mình!”
“Thằng bé hư hỏng này thật đáng ghét…” Bác gái chuẩn bị đưa tay ra véo Thuần Hiến.
“Bác gái, đừng!” Tôi vội vã ngăn lại, nói thật nhanh, “Thuần Hiến đang ốm mà, vả lại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, ~^O^~ trẻ con nói năng không kiêng kỵ, không sao đâu ạ~!”
“Con có biết chị Tiễn Ni rất tốt với con không!” Bác gái trừng mắt nhìn Thuần Hiến.
“Xì ~ ~!” Chú bé này, đúng là…! Dù sao, tôi cũng đã quen với tình trạng này rồi, he he!
“Thuần Hiến, sau này không được gọi bạn gái của anh thế nữa, nghe rõ chưa?” Thuần Hy nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tại saooo? Anh ơi tại sao anh lại thích cái nắp nồi vừa ngốc nghếch vừa gây họa khắp nơi chứ? Em không muốn loại ngốc nghếch đó làm chị dâu của em!” Oái oái~! Đau lòng quá, Quách Tiễn Ni này dù sao cũng là giai nhân cơ mà!
“Im ngay!” Thuần Hy tức giận cắt ngang lời Thuần Hiến, quay đầu đi phớt lờ cậu nhóc.
Đủ rồi, chỉ cần Thuần Hy đối xử tốt với tôi là đủ rồi, tôi rất dễ thỏa mãn mà, he he.
“Đừng mà, anh ơi đừng bỏ mặc em! Em không gọi chị ta là Quách Cái nữa là được chứ gì! ︶︹︺“ “Được rồi, con nói cho mọi người biết một tin tốt, lúc nãy con đi mua bánh kem, vừa hay gặp bác sĩ điều trị cho Thuần Hiến, bác sĩ nói Thuần Hiến hai, ba hôm nữa là ra viện được rồi!” Tôi vội vàng chuyển sang vấn đề khác vui vẻ hơn.
“Thật không? Ngắn hơn thời gian dự định à~? Tốt quá!” Bác gái hí ha hí hửng như một đứa trẻ.
“Tất cả là do công lao của Tiễn Ni đó!” Bác gái lại nói tiếp.
“He he, đâu có, đâu có ạ, he he!” Tôi muốn bay, tôi muốn bay~~~… “Thuần Hiến yêu quý, em có muốn ăn bánh kem không? ~^O^~”
“‑_‑ Chị làm à?”
“Không, chị mua ở ngoài kia”.
“Vậy thì tôi ăn. ‑_‑“ Hừ, đáng ghét, ý gì đấy hả!
“Mọi người cũng ăn chứ?” Thuần Hiến gào lên với ba tiểu quỷ khác trong phòng.
“Ăn, ăn, ăn! Tuyệt quá!” Mọi người đồng thanh hét lên hoan hô, đúng là một bầy quỷ đói đáng yêu ~^O^~.
Thế là, tôi bắt đầu phát bánh kem cho các bạn nhỏ như các cô giáo ở nhà trẻ vậy.
“Chào mọi người!” Bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
Tiếp đó, một đóa hoa tươi rực rỡ xuất hiện, và đằng sau hiện ra một gương mặt còn rạng rỡ hơn cả hoa. Một gương mặt thật xinh đẹp~.
“Hà Na?” Cô bé em họ của Thôi Anh Ái, bây giờ mới học Sơ trung năm thứ ba, à không, năm nay chắc là đã lên năm thứ nhất Cao trung rồi. Bắp cải nhỏ hôm nay đến đây làm gì nhỉ~? Gần một năm không gặp, xem ra trông còn chín chắn hơn cả tôi rồi~, càng giống mụ phù thủy Thôi Anh Ái hơn rồi. ‑,.‑^ Hai trăm phần trăm là cô bé đến vì Thuần Hy rồi! Tình địch của tôi đúng là như nước sông Mississippi ấy, cuồn cuộn không bao giờ dứt~! Căng thẳng quá, đúng là căng thẳng!
“Thuần Hiến, sức khỏe ổn hơn chưa?” Chị em nhà họ Thôi thật thích vô cùng.
“Xin lỗi, chị đến muộn!” Đến sớm thì có!
“Sao em đến đây?” Thuần Hy lên tiếng chào. Dù sao cũng từng là học sinh của anh mà.
“Em muốn đến mà! Em đến thăm anh!” Thẳng thắn gớm nhỉ! Thẳng thắn đến mức đáng ghét!
︶︹︺ “Bác gái, đây là hoa tươi ạ!” Hà Na cười rạng rỡ đưa bó hoa đến trước mặt bác gái, sau đó đem đi cắm.
“Hoa ai tặng thế này? Hoa gì mà thô tục thế!” Hà Na đột ngột kêu toáng lên.
Con bé chết tiệt, thế chẳng phải ám chỉ tôi là thô tục hay sao? Đáng ghét! Thật không hiểu mắt con bé nhìn thế nào nữa? Tôi thấy hoa này rất đẹp mà!
“Vứt nó đi!” Hà Na rút bó hoa tôi vừa cắm ra khỏi lọ, thốt ra một câu máu lạnh vô tình.
Cái con bé này đúng là tàn nhẫn quá mức~! Đây là sinh mệnh vừa nở ra cơ mà! ┯_┯^ Hu hu! Woa~! Ôi các em hoa đáng thương của chị… “Thôi Hà Na! Em làm gì vậy?” Tôi hét lên khi thấy Hà Na đang định ném các em hoa đáng thương của tôi vào thùng rác.
Không được! p(>_<)q Tôi nhất định phải cứu vớt các em hoa! Tôi nhất định phải để chúng tiếp tục sống trong chiếc lọ hoa bình yên đặt trong phòng bệnh mới được!
“Ồ~! Tiểu thư Quách Tiễn Ni cũng ở đây à!” Hà Na dừng động tác ném hoa lại.
Có nhầm lẫn không? Bây giờ mới biết tôi cũng ở đây à? Đúng là không coi ai ra gì mà!
“Đưa cho chị! ~~(>o<)” Tôi cướp lấy các em hoa đáng thương đang vật lộn chống cự trong móng vuốt phù thủy của con bé, sau đó lôi hoa con bé vừa cắm vào lọ ra, cắm hoa của mình trở lại vào đó.
“Ôi chao, chị làm gì thế?” Con bé chồm đến bắt đầu triển khai một “cuộc chiến tranh đoạt lọ hoa” mạnh mẽ với tôi.
Tôi cướp, tôi cướp, tôi không tin mình không cướp nổi lọ hoa với một cái bắp cải!
“Tiễn Ni, em cắm vào đây đi”. Thuần Hy không biết lấy đâu ra một lọ hoa nữa.
He he, Thuần Hy vẫn là người thông minh nhất, thông minh nhất!
Tôi cẩn thận cắm hoa vào chiếc lọ Thuần Hy vừa đưa đến, đưa lên lắc lắc với Thôi Hà Na với vẻ đắc ý. Hừ hừ, hâm mộ chứ gì? Đây là lọ hoa mà Thuần Hy mang đến đấy, chỉ có hoa của tôi mới được hưởng thụ đãi ngộ này thôi! Chúng nhất định sẽ sống rất lâu! Lâu hơn hoa của cô nhiều! He he. Hơn nữa, tôi còn mang nó về nhà, chăm sóc thật tốt, cho cô tức chết!:P
CHƯƠNG 113
NHẬT KÝ NHẬP VIỆN CỦA THUẦN HIẾN
Thuần Hy bây giờ đang phụ đạo cho Thuần Hiến.
“Woa~! Ôi~! Thuần Hiến chăm chỉ thật!” Hà Na cười híp mắt nhìn Thuần Hiến đang làm bài tập. Câu nói này hình như rất có tác dụng với Thuần Hiến~, cậu nhóc ngoác cái miệng nhỏ ra cười sung sướng.
“Anh bây giờ là thầy dạy thêm của em! Anh tuyệt nhất!”
“Thuần Hiến! Anh trai dạy em thì có ý nghĩa gì? Để chị Hà Na dạy em nhé!”
“Thuần Hiến, hay là để chị Tiễn Ni dạy em được không?” Đề bài tiểu học năm thứ ba đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đương nhiên tôi không chịu thua kém con bé bắp cải kia rồi.
“Bài tập tiểu học năm thứ ba đối với một bà già như chị thì hình như hơi bị xưa cũ rồi ấy nhỉ?” Thôi Hà Na chết tiệt! Sao mồm miệng như bôi thuốc độc thế không biết! Đáng ghét!
“Gì chứ! Chị hơn em có một năm thôi mà!”
“Trông điệu bộ của chị, hình như hơn ba năm cũng còn ít ấy!”
“Cái gì? Đáng ghét…”
“Hai người im hết cho tôi! Ồn quá! Cãi nhau thì ra ngoài kia! Tôi thấy anh trai dạy mình là tốt nhất!” Thuần Hiến cắt ngang lời chúng tôi.
“Các người đang cãi cọ gì vậy?” Một giọng nói vang lên, sau đó một cô y tá vận áo trắng thiên sứ bay vào.
“Khách đến thăm quá nhiều, bệnh nhân sẽ rất mệt, những bệnh nhân khác cũng sẽ bị làm phiền! ︶︹︺ Mau về hết đi!”
“Này, cô y tá! Sao nói năng không lịch sự gì thế?” Thôi Hà Na tỏ vẻ tức giận.
“Cô còn cần gì nữa~? Đây là quy định của bệnh viện! Nghe rõ chưa? Là quy định, quy định! Mau về ngay cho tôi!” Oái oái~! Nghe giọng nói kìa, đáng sợ quá~, giống như đang gầm rú ấy! Xùy xùy xùy xùy, đây mà gọi là “thiên sứ áo trắng” ư? ‑,.‑^ Thật không tin nổi!
“Cô cũng vậy!” Cô y tá kia sau khi đưa mắt tiễn Hà Na vẻ mặt uất ức ra khỏi cửa, nhắm thẳng mục tiêu tiếp theo là tôi.
O_O^ Có nhầm không vậy? Tôi là bạn gái của Thuần Hy, rất có khả năng trở thành đối tượng vàng để làm con dâu nhà họ Kim mà~! Đến thăm cậu em chồng tương lai cũng không được à? Chắc cô ta đang đuổi hết tình địch đi? Tôi đã biết từ lâu rồi mà, sự quyến rũ của Thuần Hy đúng là lây lan đến mỗi tấc đất trên thế giới này!
“Quá đáng thật, Thuần Hy, anh cũng nói gì đi chứ~!” Tôi giương ánh mắt cầu cứu về phía Thuần Hy.
Xem ra, chỉ có ánh mắt và giọng nói giết người của anh mới khiến cô nàng y tá mắc chứng yêu đơn phương điên cuồng kia khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
“Cô y tá, cô ấy là vợ tôi, cũng chính là chị dâu của bệnh nhân, như thế có thể ở lại được chứ?” Thuần Hy kéo tôi lại, lạnh lẽo nhìn cô ta.
Hura~! Tôi hạnh phúc đến mức sắp ngất rồi… …~*.*~… “Anh trai lừa gạt! Anh chị còn chưa đính hôn mà, sao chị ấy lại biến thành chị dâu em rồi?” Thuần Hy lướt ánh mắt lạnh lẽo sang Thuần Hiến, cậu nhóc không dám nhiều lời nữa. Xem ra cậu nhóc sợ anh trai không đoái hoài gì đến mình thật!
Cô y tá chẳng nói gì, bước ra ngoài với vẻ tổn‑thươngsâu‑sắc! Nhưng nhìn cũng đáng thương thật. Nhưng bó tay thôi, Thuần Hy là của mình tôi, không ai cướp được!
Đến tối Thuần Hy và bác gái nói phải về nhà lấy đồ, nhờ tôi ở lại chăm sóc Thuần Hiến. Tôi đi vệ sinh rồi quay lại, Thuần Hiến đã ngủ tít. Trẻ con đúng là muốn ngủ thì ngủ ngay, mặc dù lúc nãy còn nhảy nhót nghịch ngợm như quỷ!
Nhìn Thuần Hiến say ngủ thật là đáng yêu! ~^.^~ Vì lúc này cậu nhóc không chọc ghẹo tôi, cũng không lạnh lùng với tôi nữa. He he.
Ôi~? Cái gì thế này? Nhật ký nhập viện? Hình như là của Thuần Hiến viết thì phải!
Thì ra nó cũng viết nhật ký ư? Trước kia nó đã dùng máy quay phim gia đình ghi lại đó thôi?
Lại còn làm ra vẻ vô cùng đứng đắn để tạo nên “Tiết mục nghiên cứu tự do của Thuần Hiến” nữa, kỳ thực bên trong từ đầu đến cuối toàn nói xấu tôi. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn ôm đầy một bụng tức.
Đúng rồi, máy quay phim mang đến bệnh viện không tiện mà, nên tiểu quỷ bây giờ chỉ còn cách dùng bút và sổ thôi. He he he, tên nhóc này, em cũng nên luyện chữ viết đi!
Ừ, xem một lúc chắc không sao nhỉ. Không biết nó lại nói xấu gì tôi trong đó nữa! Không được, tôi phải xem, tôi nhất định phải xem! Hi hi!
Thứ Ba, ngày X tháng X, ngày thứ ba nhập viện.
Hôm nay, Quách Cái, không, Quách Tiễn Ni (cái tên này không chỉ khó đọc, mà còn khó viết, nhưng vẫn phải viết, mình không muốn anh mình giận và không quan tâm đến mình đâu) vẫn đến đây, mẹ còn vì Quách Tiễn Ni mà mắng mình là nắp toa‑let, tức chết đi mất! Có điều, nghĩ lại mình thấy cũng không nên đối xử với chị ta mãi thế được. Thực ra chị ta đối với mình rất tốt mà. Nhưng mình vẫn rất tức giận. Anh trai đáng lẽ phải là của mình, từ khi qua lại với Quách Tiễn Ni anh ít ở bên mình hẳn. Hình như anh ấy thích chị ta hơn mình nhiều lắm, trong lòng mình thấy rất khó chịu!
Còn nữa, hôm nay có một nữ sinh rất kiêu căng đến đây, chính là em họ của Thôi Anh Ái, mục đích của chị ta đương nhiên là anh trai mình! Chị ta không xấu, nhưng mình vẫn ghét chết đi được!
Mỗi lần anh mình đến, là số lần các chị y tá đến đo nhiệt độ cho mình tăng lên kinh khủng, mình rất bực bội, nhưng cũng không tiện nổi điên. Anh mình được yêu thích vô cùng, nhưng thường anh ấy không xem con gái ra gì. Dạo gần đây hình như anh ấy chỉ biết mỗi mình Quách Tiễn Ni! Hôm nay lại còn nói chị ta là vợ của anh, chị ta là chị dâu của mình v.v… chết khiếp!
Quách Tiễn Ni thật sự sẽ là chị dâu của mình ư? Điều này không phải là không thể, vì anh mình rất thích chị ta mà. Số lần anh cười với chị ta là nhiều nhất, anh rất vui vẻ khi ở bên chị ta, hình như còn vui hơn khi ở bên mình. Nhưng hiện giờ mình vẫn chưa thể chấp nhận chị ta là chị dâu được, dù sao vẫn chưa được. Quách Tiễn Ni bây giờ miễn cưỡng lắm cũng chỉ được xem là một nửa chị của mình.
Mình thích anh mình quá! Tuy anh mình giờ đã có bạn gái, mà hình như còn thay đổi một chút, vì bị ảnh hưởng từ Quách Tiễn Ni, nhưng mình vẫn thích anh ấy, thậm chí còn thích hơn cả ngày xưa, anh chính là thần tượng mà mình ngưỡng mộ nhất! Diễn viên điện ảnh, ca sĩ ngôi sao gì gì đó, đều không bằng một ngón chân của anh ấy, không, cả một ngón chân cũng không bì được!
Hôm nay anh dạy mình làm bài tập địa lý, vì anh còn thông minh hơn cả thầy cô trong trường, thế nên mình đã học rất nhanh! Mình cứ muốn ở mãi trong bệnh viện, dù sao, anh của mình là người tuyệt vời nhất nhất thế giới này! He he he he.
Yeah~! Tuyệt quá! Xem ra hình tượng của tôi trong mắt Thuần Hiến được nâng cấp lên từng ngày rồi! Vui quá! Ha ha! \(^o^)/ Một ngày mới lại đến gần trong niềm vui sướng, hôm nay tôi vẫn đến thăm Thuần Hiến như thường, để thưởng cho cậu nhóc không gọi tôi là “Quách Cái” trong nhật ký nhập viện (thực ra cũng có gọi một lần, nhưng nể tình cậu nhóc đã kịp thời sửa chữa, tôi không so đo nữa, he he, tôi luôn là một mỹ nữ tốt bụng nhất mà). Tôi mang đến cho cậu nhóc một máy chơi game cầm tay, vừa vui vừa bổ ích, không thể để cậu em chồng tương lai buồn bực được~, ~^.^~ hi hi.
“Tiễn Ni!” Trên đường đi đến bệnh viện, bỗng một bóng người nhảy ra trước mặt tôi như một con khỉ, suýt nữa làm ruột gan tôi đảo lộn vì sợ hãi.
“Tú Triết? Sao anh lại ở đây?”
“Duyên phận! ~^O^~ Là duyên phận đã cho em và anh gặp nhau ở đây!” Tú Triết say sưa.
‑,.‑^ Tôi nôn tôi ói… sau đó đấm cho anh ta một phát.
“Tú Triết, cái nhóm kịch gì ấy, tốt nhất là anh đừng tham gia nữa, sao bây giờ nói chuyện càng ngày càng thấy ghê vậy?”
“Tiễn Ni, em lại thấy ghê là sao? Rõ ràng là chẳng ghê chút nào mà, đây là một đoạn đối thoại trong kịch bản mới nhất anh viết đó, rất có cảm giác đúng không? Có cần anh đọc những đoạn khác cho em nghe không?” Tú Triết hình như rất tự tin với những câu thoại chả có tí dinh dưỡng nào của anh.
“Không! Bây giờ em không có thời gian nghe anh đọc thoại đâu, em còn có việc, Bye bye~”
“Em đến bệnh viện thăm em trai Thuần Hy à, anh đi cùng em.”
“Hả? Anh muốn đi chung với em à?”
“Ừ! Nhất định rồi! Chúng ta đi thôi!” Anh vừa nói vừa giật lấy chiếc túi trong tay tôi, nhảy nhót tung tăng đi trước, lại còn huýt sáo nữa, cái tên này!