Tín đồ shopping lấy chồng - Chương 03 Phần 3
Nhưng tôi không thể nói với anh bất cứ điều gì về việc này. Cứ khi nào tôi gợi tới chủ đề này thì Luke lại chống chế và nói tôi luôn luôn có vấn đề với mẹ anh (điều này đại loại cũng đúng) và bà đã phải hi sinh vô số thời gian của mình để giúp đỡ những người cần giúp đỡ thế thì tôi còn muốn cái quái gì nữa?
Với câu hỏi như vậy tôi thực không thể tìm ra câu trả lời.
“Bà ấy có lẽ là một phụ nữ rất cô đơn,” mẹ tôi trầm ngâm. “Khổ thân thật, chỉ có một mình, sống trong một căn hộ nhỏ. Bà ấy chắc nuôi mèo để có người bầu bạn chứ?”
“Mẹ ơi...” tôi đưa tay ôm đầu. “Elinor không sống trong một ‘căn hộ nhỏ’. Đó là căn hộ đôi trên Park Avenue.”
“Một căn hộ đôi sao? Có phải là một ngôi nhà nhỏ không?” Mẹ tôi xị mặt ra đầy cảm thông. “Ôi, cũng chả đẹp đẽ gì, đúng không?”
Ôi, tôi đầu hàng. Vô vọng.
Khi chúng tôi đi vào tiền sảnh khách sạn Claridges, toàn những người lịch thiệp đang dùng trà ở đó. Những người hầu bàn vận áo khoác dài màu ghi xám đang đi đi lại lại với những ấm trà kẻ màu xanh lá cây và trắng, và mọi người đang tán gẫu rôm rả, tôi không thể nhìn thấy Luke hay Elinor ở đâu cả. Trong khi nhìn, đột nhiên một hi vọng bùng lên trong tôi. Có lẽ họ không đến. Có lẽ Elinor không thu xếp được! Chúng tôi chỉ việc đến uống một tách trà ngon một mình thôi! Ơn Chúa vì...
“Becky ơi!”
Tôi quay người và tim tôi thắt lại. Họ kia rồi, trên ghế sofa ở góc tiền sảnh. Luke mang khuôn mặt rạng rỡ đó bất cứ khi nào anh gặp mẹ, và Elinor đang ngồi ở mép ghế trong bộ đầm vest kẻ ca rô đen trắng được trang trí lông vũ. Mái tóc của bà ta trông như một cái mũ bảo hiểm làm bằng sơn mài cứng ngắc còn đôi chân thì được bọc trong đôi tất quần màu khói, có vẻ như đã gầy đi một chút. Bà ta ngẩng lên, hoàn toàn vô cảm - nhưng tôi có thể thấy trong khóe mắt của bà ta, bà ta đang tặng cả hai bố mẹ tôi một cuộc Thẩm định kiểu Manhattan.
“Có phải bà ấy không?” mẹ tôi sửng sốt hỏi, khi chúng tôi đang cởi áo khoác ra. “Chúa ơi! Bà ấy... trẻ quá!”
“Không, bà ấy không trẻ,” tôi lẩm bẩm. “Bà ấy đã cần rất nhiều sự trợ giúp.”
Mẹ ngẩn ra nhìn tôi một lúc trước khi ngộ ra sự thật. “Ý con là... bà ấy đi nâng mặt à?”
“Không chỉ một lần. Nhưng mẹ tránh chủ đề đó ra nhé. Được không mẹ?”
Cả hai chúng tôi đứng đợi bố đưa áo khoác, và tôi có thể thấy não mẹ tôi đang hoạt động, xử lí cái mẩu thông tin kia, cố gắng lắp ghép nó vào chỗ nào đó.
“Người đàn bà tội nghiệp,” bà bỗng nhiên nói. “Chắc hẳn kinh khủng lắm, cảm thấy bất an lắm. Mẹ chắc sống ở Mỹ đối với con cũng thế.”
Khi chúng tôi tiến đến ghế sofa, Elinor ngẩng lên và miệng bà ta nhếch ra ba milimét, chắc đó tương đương với một nụ cười mỉm.
“Chào Becky. Và xin có lời chúc mừng lễ đính hôn của cháu. Rất bất ngờ.”
Câu đó có ý gì nhỉ?
“Cám ơn bác nhiều!” Tôi nói, gượng cười. “Bác Elinor, cháu xin được giới thiệu bố mẹ cháu, Jane và Graham Bloomwood.”
“Xin chào chị.” Bố tôi nói, cười thân thiện, và đưa tay bắt tay bà. Nhìn bố thật nổi bật trong bộ vest màu ghi sẫm, tôi cảm thấy hơi tự hào. Bố thực sự rất đẹp trai, bố tôi, ngay cả khi mái tóc của ông đã bất đầu ngả bạc.
“Graham, không cần câu nệ vậy đâu!” mẹ tôi reo lên. “Chúng ra sắp thành một gia đình rồi mà!” Trước khi tôi có thể ngăn bà lại, bà đã dang rộng tay ôm chầm lấy Elinor khiến bà ta giật mình. “Chúng tôi vô cùng vui sướng được gặp chị, Elinor ạ! Luke đã kể cho chúng tôi rất nhiều về chị.” Và khi bà đứng lên lần nữa, tôi nhìn thấy bà làm nhàu cổ áo của Elinor, và không ngừng cười khúc khích.
“Không phải rất tốt sao?” Mẹ tôi tiếp tục khi bà ngồi xuống. “Rất tuyệt vời!” Bà nhìn quanh và mắt bà sáng lên. “Bây giờ chúng ta dùng gì chứ? Một tách trà ngon, hay một cái gì đó mạnh hơn để ăn mừng chăng?”
“Trà, tôi nghĩ vậy,” bố tôi nói. “Luke...”
“Con sẽ đi xem thế nào,” Luke nói, rảo bước thật nhanh.
Tôi ghét cái kiểu anh cư xử mỗi khi bên mẹ anh ấy. Bình thường anh mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng với Elinor thì cứ như kiểu bà ta là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ti xuyên quốc gia nào đó và anh chỉ là một thuộc hạ tầm thường. Anh thậm chí còn chưa chào tôi.
“Này, chị Elinor,” mẹ tôi nói. “Tôi vừa mua cho chị một món quà nhỏ. Tôi nhìn thấy chúng ngày hôm qua và tôi không thể cưỡng lại được!”
Mẹ lôi ra một gói được bọc giấy màu vàng đồng và đưa cho Elinor.
Hơi lạnh lùng, Elinor mở gói quà - và lôi ra một cuốn sổ màu xanh nước biển, trên bìa trước ghi “Mẹ chú rể” bằng nét chữ uốn lượn màu bạc. Bà ta nhìn nó chằm chằm như thể mẹ tôi vừa tặng bà ta một con chuột chết vậy.
“Tôi cũng có một cái theo cặp!” mẹ tôi nói mãn nguyện. Bà lục túi và lấy ra một cuốn “Mẹ cô dâu” màu hồng. “Chúng được gọi là sổ tay kế hoạch của các bà mẹ! Có chỗ trống để chúng ta viết thực đơn, danh sách khách mời... màu sắc chủ đạo... và đây là một cái túi nhựa đựng các mẫu vải, hãy nhìn xem... Bằng cách này chúng ta có thể hợp tác với nhau! Và đây là trang ghi các ý tưởng... Tôi đã ghi vài ý vào đó rồi, vì thế nếu chị muốn đóng góp thêm bất cứ ý gì... hay nếu có bất cứ món ăn nào chị đặc biệt thích... Vấn đề là, chúng tôi muốn chị đóng góp ý kiến càng nhiều càng tốt.” Bà vỗ vỗ lên tay của Elinor. “Thực ra, nếu chị muốn đến thăm và ở lại một thời gian thì chúng ta sẽ thực sự hiểu nhau hơn…”
“Lịch của tôi khá kín rồi, tôi e vậy,” Elinor nói và mỉm cười lạnh lùng khi Luke xuất hiện trở lại, tay cầm điện thoại di động.
“Trà đang đến rồi. Và... con vừa có một cuộc điện thoại khá dễ chịu.” Anh nhìn quanh và nín cười: “Bọn con vừa giành được Ngân hàng North West làm khách hàng. Bọn con sẽ tổ chức buổi khánh thành một phòng giao dịch mới toanh của họ. Chắc hẳn vụ này sẽ rất lớn.”
“Luke!” Tôi reo lên. “Thật tuyệt vời!”
Luke đã ra sức theo đuổi Ngân hàng NorthWest từ lâu lắm rồi, và tuần trước anh thừa nhận anh nghĩ đã mất họ vào tay một công ti quảng cáo khác. Vì thế việc này thật quá tuyệt.
“Tốt lắm, Luke,” bố tôi nói.
“Thật tuyệt vời, cháu yêu!” mẹ tôi hùa theo.
Người duy nhất không nói gì là Elinor. Bà ta thậm chí không hề quan tâm, nhưng lại nhìn vào cái túi Hermès của mình.
“Bác nghĩ sao ạ, bác Elinor?” Tôi thận trọng nói. “Đó là một tin tốt đúng không ạ?”
“Mẹ hi vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con dành cho Quỹ.” bà ta nói, và đóng cái túi lại.
“Chắc không sao đâu ạ,” Luke vô tư nói.
“Tất nhiên, công việc của Luke dành cho quỹ của bác là tình nguyện,” tôi chỉ ra một cách ngọt ngào. “Còn đây là công việc chính của anh ấy.”
“Thực ra.” Elinor nhìn tôi lạnh như băng, “Ừm, Luke này, nếu con không có thời gian...”
“Tất nhiên con có thời gian,” Luke nói, ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. “Sẽ không thành vấn đề ạ.”
Tuyệt thật. Bây giờ thì cả hai bọn họ đều khó chịu với tôi.
Mẹ tôi nãy giờ quan sát lời qua tiếng lại với thái độ hơi ngỡ ngàng, và khi trà được mang tới thì khuôn mặt bà như giãn ra nhẹ nhõm.
“Đúng như những gì bác sĩ yêu cầu!” bà reo lên khi người hầu bàn đặt ấm trà và đĩa bánh bằng bạc xuống bàn chúng tôi. “Elinor này, tôi rót trà cho chị nhé?”
“Chị dùng một cái bánh nướng nhé,” bố tôi hồn hậu nói với Elinor. “Và thêm chút kem nữa.”
“Tôi không nghĩ vậy.” Elinor hơi khom người lại cứ như thể các phân tử kem đang bay lượn trong không trung và xâm nhập cơ thể bà ta vậy. Bà ta uống một ngụm trà, rồi nhìn đồng hồ. “Tôi e là tôi phải đi.”
“Gì cơ?” Mẹ tôi ngẩng lên ngạc nhiên. “Đã đi rồi sao?”
“Luke, con đi lấy xe chứ?”
“Chắc chắn rồi,” Luke nói, uống cạn cốc trà.
“Sao cơ?” Bây giờ đến lượt tôi nhìn chằm chằm. “Luke, chuyện gì diễn ra vậy?”
“Anh sẽ lái xe đưa mẹ anh ra sân bay,” Luke nói.
“Tại sao? Tại sao mẹ anh không thể đi taxi?”
Khi những lời này tuột ra khỏi miệng tôi thì tôi nhận ra rằng có vẻ như mình nói khá thô lỗ - nhưng rất thực lòng. Lẽ ra đây phải là một buổi gặp mặt gia đình vui vẻ. Chúng tôi mới chỉ đến đây được khoảng ba giây.
“Có một vài điều tôi cần trao đổi với Luke,” Elinor nói, cầm túi xách của bà ta lên. “Chúng tôi có thể trao đổi ở trong xe.” Bà ta đứng lên và phủi một mẩu bánh trong tưởng tượng khỏi đùi. “Rất vui được gặp anh chị,” bà ta nói với bố mẹ tôi.
“Chúng tôi cũng thế!” mẹ tôi reo lên, cố gắng hết sức để bày tỏ sự thân thiện ở những phút cuối cùng. “Rất tuyệt khi được gặp chị, Elinor ạ! Tôi sẽ lấy số điện thoại của chị từ Becky và chúng ta có thể tán gẫu vui vẻ về chuyện mình sẽ mặc gì! Chúng ta không nên đối chọi nhau quá, đúng không?”
“Đúng vậy,” Elinor nói, liếc nhìn đôi giày của mẹ tôi. “Tạm biệt, Rebecca.” Elinor gật đầu với bố tôi. “Và Graham nữa.”
“Tạm biệt chị Elinor,” bố tôi nói bằng giọng hết sức lịch sự - nhưng khi tôi liếc mắt nhìn ông thì tôi có thể thấy ông không hề bị gây ấn tượng. “Hẹn gặp cháu sau nhé Luke.” Khi họ đi khỏi cánh cửa ra vào, ông nhìn đồng hồ. “Mười hai phút.”
“Ý ông là sao?” mẹ tôi nói.
“Đó là thời gian bà ta dành cho chúng ta.”
“Graham! Tôi chắc bà ấy không cố ý...” Mẹ tôi im lặng khi nhận ra cuốn sổ “Mẹ chú rể” màu xanh nước biển vẫn còn nằm trên bàn giữa đống giấy gói quà. “Elinor đã để quên cuốn sổ kế hoạch đám cưới lại rồi!” mẹ tôi gào lên, chộp lấy nó. “Becky, đuổi theo bà ấy đi.”
“Mẹ ơi...” Tôi hít thở sâu. “Con sẽ không làm vậy. Con không chắc bà ấy quan tâm vậy đâu.”
“Tôi sẽ không tin bà ta giúp được gì,” bố tôi nói. Ông với tay lấy kem và đổ khá nhiều lên cái bánh nướng của mình.
“Ôi.” Mẹ nhìn tôi rồi lại nhìn bố - rồi chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, cầm chặt lấy cuốn sổ. “Ôi, tôi hiểu rồi.”
Bà uống một ngụm trà, và tôi có thể thấy bà đang rất nỗ lực nghĩ ra một điều gì đó tốt đẹp để nói.
“Ừm... có lẽ bà ấy chỉ không muốn can thiệp!” cuối cùng bà cũng lên tiếng. “Điều đó hoàn toàn dễ hiểu.”
Nhưng chính bà cũng có vẻ không bị thuyết phục. Chúa ơi, tôi ghét Elinor.
“Mẹ ơi, mình uống hết trà,” tôi nói. “Rồi hai mẹ con mình đi mua đồ giảm giá đi?”
“Ừ,” mẹ tôi nói sau khi im lặng một lúc. “Ừ, ta đi đi! Bây giờ con nói mẹ mới thấy muốn mua găng tay mới.” Bà uống một ngụm trà và nhìn có vẻ vui hơn. “Và có lẽ một cái túi đẹp nữa.”
“Chúng ta sẽ thật vui vẻ,” tôi nói, và nắm chặt cánh tay mẹ. “Chỉ chúng ta thôi.”
FRANTON, BINTON VÀ OGLEBY
VĂN PHÒNG LUẬT SƯ
739 ĐẠI LỘ BA, CĂN HỘ 503
NEW YORK, NY 10017
Cô Rebecca Bloomwood
251 Phố 11 Tây, Căn hộ B
New York, NY 10014
Ngày 11 tháng Hai năm 2002
Kính gửi cô Bloomwood,
Xin cho phép chúng tôi là những người đầu tiên được chúc mừng lễ đính hôn của cô với ông Luke Brandon, chúng tôi được biết qua thông báo trên tờ The New York Observer. Chắc hẳn đây là thời gian rất hạnh phúc của cô, và chúng tôi xin gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất từ đáy lòng.
Chúng tôi chắc chắn rằng tại thời điểm này, cô sẽ ngập trong những lời đề nghị không mong muốn, thậm chí vô vị. Tuy nhiên, chúng tôi xin được giới thiệu một dịch vụ độc đáo và hết sức riêng tư mà chúng tôi nghĩ có thể sẽ thu hút được sự chú ý của cô.
Với tư cách là những luật sư chuyên giải quyết li hôn với hơn 30 năm kinh nghiệm, chúng tôi biết sự khác biệt mà một luật sư giỏi có thể mang lại. Hãy để chúng tôi hi vọng và cầu nguyện rằng cô và ông Brandon sẽ không bao giờ phải gặp khoảnh khắc đau đớn đó. Nhưng nếu hai người gặp phải tình huống này thì chúng tôi là những chuyên gia trong những lĩnh vực sau:
• Thảo các hợp đồng tiền hôn nhân
• Thỏa thuận tiền cấp dưỡng cho vợ sau li hôn
• Nhận các lệnh cấm của tòa án
• Điều tra thông tin (với sự giúp đỡ của các thám tử tư thuộc văn phòng luật của chúng tôi)
Chúng tôi không dám mong cô sẽ liên lạc với chúng tôi bây giờ. Cô chỉ cần đặt lá thư này cùng với những ghi chú khác dành cho đám cưới - và nếu cô có nhu cầu, cô sẽ biết tìm chúng tôi ở đâu.
Một lần nữa xin được gửi đến cô những lời chúc mừng!
Ernest p. Franton
Phó Phụ trách Văn phòng Luật
NGHĨA TRANG NƠI AN NGHỈ CUỐI CÙNG CỦA CÁC THIÊN THẦN
ĐỒI WESTCHESTER, HẠT WESTCHESTER, NEW YORK
Cô Rebecca Bloomwood
251 Phố 11 Tây, Căn hộ B
New York, NY 10014
Ngày 13 tháng Hai năm 2002
Kính gửi cô Bloomwood,
Xin cho phép chúng tôi là những người đầu tiên được chúc mừng lễ đính hôn của cô với ông Luke Brandon, chúng tôi được biết qua thông báo trên tờ The New York Observer. Chắc hẳn đây là thời gian rất hạnh phúc của cô, và chúng tôi xin gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất từ đáy lòng.
Chúng tôi chắc chắn rằng tại thời điểm này, cô sẽ ngập trong những lời đề nghị không mong muốn, thậm chí vô vị. Tuy nhiên, chúng tôi xin được giới thiệu một dịch vụ độc đáo và hết sức riêng tư mà chúng tôi nghĩ có thể sẽ thu hút được sự chú ý của cô.
Một món quà cưới thực sự khác biệt.
Còn cách nào hay hơn nếu các khách mời của quý vị muốn bày tỏ sự trân trọng của họ trước tình yêu mà hai người dành cho nhau mà không phải là tặng cho hai người hai nấm mộ liền kề? Trong khu vườn yên tĩnh, thanh bình và được chăm sóc tỉ mỉ của chúng tôi, cô và chồng cô sẽ được an nghỉ bên nhau như khi sống cùng, mãi mãi.*
Một đôi mộ trong Khu vườn của Đấng cứu thế danh giá hiện đang có giá đặc biệt là 6.500 đô la. Tại sao không cho thêm khoản này vào danh sách những thứ cần thiết cho đám cưới - và để những người thân yêu của quý vị tặng món quà sẽ tồn tại vĩnh viễn này?**
Một lần nữa, xin gửi đến cô thêm nhiều lời chúc mừng, và chúc quý vị có một cuộc sống hôn nhân dài lâu và hạnh phúc bên nhau.
Hank Hamburg
Giám đốc Bán hàng.
*Trong trường hợp li hôn, các nấm mộ sẽ được chuyển đến phía bên kia của nghĩa trang.
** Công ti Mai táng Gia đình Hamburg bảo lưu quyền phân chia lại khu mộ, quý vị chỉ cần thông báo trước 30 ngày trong việc quy hoạch lại đất (xem điều khoản và điều kiện đính kèm).