Tín đồ shopping lấy chồng - Chương 03 Phần 2

“Cám ơn cô,” tôi nói, với một nụ cười khá bẽn lẽn.

“Hãy nhìn cái nhẫn kìa!”

“Hai carat,” mẹ tôi nói ngay. “Đồ cổ. Đó là đồ gia truyền.”

“Đồ gia truyền sao?” Janice cao giọng như hụt hơi. “Ôi, Becky!” cô cầm một cuốn Cô dâu hiện đại lên và khẽ thở dài buồn bã. “Nhưng cháu định tổ chức đám cưới và sống ở New York sao?”

“Becky không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì,” mẹ tôi quả quyết. “Tôi có thể chuẩn bị mọi thứ. Đó là phong tục rồi.”

“Ừm, cháu biết tìm cô ở đâu nếu cần được giúp bất cứ việc gì,” Janice nói. “Cháu đã định ngày cưới chưa?”

“Ngày 22 tháng Sáu,” mẹ tôi hét lên át tiếng máy xay cà phê. “Ba giờ chiều ở St. Marys!”

“Ba giờ chiều!” Janice nói. “Tuyệt quá!” Cô đặt cuốn tạp chí xuống và bỗng nhiên nhìn tôi rất chân tình. “Này, Becky, có điều này cô muốn nói. Với cả hai người.”

“Vậy sao?” Tôi nói, hơi lo lắng, và mẹ tôi đặt bình đựng cà phê xuống.

Janice hít sâu. “Sẽ là vinh hạnh rất lớn cho cô nếu cháu để cô trang điểm cô dâu cho cháu. Cháu và toàn bộ các phù dâu.”

“Janice!” mẹ tôi reo lên vui sướng. “Cô thật là chu đáo! Hãy nghĩ về đề nghị đó, Becky. Trang điểm chuyên nghiệp!”

“Ừ... tuyệt quá!”

“Cô đã học được rất nhiều từ khóa học, tất cả các mánh của việc này. Cô có một bộ ảnh đầy đủ mà cháu có thể xem qua để chọn phong cách của mình. Thực ra cô có mang theo đấy, xem này!” Janice mở tập tài liệu ra và bắt đầu lật nhanh ảnh chụp các phụ nữ nhìn như thể họ trang điểm theo phong cách của thập niên 70 vậy. “Đây là phong cách Nữ hoàng dạ hội, dùng cho những cô gái trẻ,” cô nói như hụt hơi. “À, đây rồi chúng ta có Cô dâu mùa xuân rạng ngời, với mascara chống nước. Hay Cleopatra, nếu cháu muốn một cái gì đó kịch tính hơn?”

“Tuyệt quá!” Tôi yếu ớt nói. “Có lẽ đến gần lúc đó cháu sẽ xem.”

Có đến một triệu năm nữa thì tôi cũng không cho Janice lại gần mặt tôi.

“Và chị sẽ đặt Wendy làm bánh cưới chứ?” Janice hỏi mẹ tôi khi mẹ đặt cốc cà phê trước mặt cô.

“Ô, chắc chắn rồi,” mẹ tôi nói. “Wendy Prince, sống ở đại lộ Maybury,” mẹ nói thêm cho tôi biết. “Con nhớ không nhỉ, cô ấy đã làm cái bánh hôm bố nghỉ hưu với cái máy xén cỏ trên đó ấy. Cô ấy có thể làm mấy việc đó dễ như trở bàn tay!”

Tôi vẫn nhớ cái bánh đó. Phần kem phủ trên bánh màu xanh lá cây và cái máy xén cỏ được làm bằng một hộp diêm được tô màu. Bạn có thể nhìn thấy nguyên vết bút chì màu Swan từ cái màu xanh lá cây đó.

“Mẹ biết đấy, có mấy cái bánh cưới rất tuyệt ở đây này,” tôi nói, ngập ngừng đưa một cuốn tạp chíCô dâu ra. “Có một chỗ rất đặc biệt ở London làm. Có lẽ chúng ta nên đến đó xem thử.”

“Ôi, nhưng con yêu à, chúng ta phải nhờ Wendy!” mẹ tôi ngạc nhiên nói. “Cô ấy sẽ chết mất nếu chúng ta không làm thế. Con biết đấy, chồng cô ấy vừa bị đột quỵ. Mấy bông hoa hồng bằng đường đỏ là thứ giúp cô ấy tiếp tục sống đấy.”

“À, vâng.” Tôi nói, đặt cuốn tạp chí xuống một cách đầy ăn năn. “Con không biết. Ừm... thôi được rồi ạ. Con chắc là nó sẽ rất đáng yêu.”

“Nhà cô đã rất hài lòng với bánh cưới của Tom và Lucy.” Janice thở dài. “Nhà cô đã giữ lại tầng trên cùng của bánh cho lễ rửa tội đầu tiên. Cháu biết không, bây giờ hai đứa cũng đang ở cùng cô đấy. Chúng sẽ đến để chúc mừng cháu, cô chắc chắn thế. Cháu có tin được chúng nó cưới nhau được một năm rưỡi rồi không?”

“Vậy à?” Mẹ tôi uống một ngụm cà phê và khẽ mỉm cười. “Đám cưới của Tom và Lucy vẫn còn là một nỗi đau kha khá đối với gia đình chúng tôi. Ý tôi là, chúng tôi yêu quý cô Janice và chú Martin lắm lắm vì vậy chúng tôi không bao giờ nói gì cả, nhưng thành thực mà nói, không ai trong gia đình tôi thích Lucy cả.”

“Có bất cứ dấu hiệu nào về việc...” mẹ tôi bắt đầu dùng cách nói khá mơ hồ và có phần hoa mĩ. “Bắt đầu một gia đình nhỏ,” mẹ tôi nói nhỏ thêm.

“Vẫn chưa.” Janice khẽ cười. “Martin và tôi nghĩ có lẽ chúng muốn tận hưởng tự do trước đã. Chúng nó đúng là một đôi trẻ hạnh phúc. Chúng nó mê nhau như điếu đổ! Và tất nhiên, Lucy còn có sự nghiệp của nó...”

“Tôi cũng nghĩ thế,” mẹ tôi nói ra chiều rất thấu hiểu. “Dù như vậy cũng không cần đợi quá lâu…”

“Ừm, tôi hiểu,” Janice đồng tình. Cả hai người họ quay ra nhìn tôi - và đột nhiên tôi nhận ra họ đang suy tính cái gì.

Vì Chúa, tôi mới chỉ đính hôn một ngày! Hãy cho tôi cơ hội đi!

Tôi lẩn ra ngoài vườn và lang thang một chút, nhâm nhi cà phê. Tuyết bắt đầu tan ở ngoài sân, và ta có thể thấy những thảm cỏ xanh mượt và mấy bụi hoa hồng. Tôi thong thả bước trên cái sân rải sỏi, nhận thấy mình đang nghĩ thật tuyệt khi lại ở trong một khu vườn kiểu Anh, mặc dù hơi lạnh một tẹo. Manhattan làm gì có cái vườn nào như thế này. Có Công viên Trung tâm, và có một khoảnh trồng hoa khá nhỏ và hơi kì kì. Nhưng nó không có cái vườn nào kiểu Anh chính thống cả, với những thảm cỏ và cây cối và những luống hoa.

Tôi đến chỗ rặng hồng và ngoảnh lại để nhìn ngôi nhà, hình dung xem cái rạp bạt sẽ thế nào trên thảm cỏ, thì bỗng nhiên có tiếng nói chuyện từ khu vườn nhà bên cạnh. Tôi đang băn khoăn liệu đó có phải là chú Martin không, và đang định ngó đầu qua hàng rào nói “Chào chú!” thì có một giọng con gái vọng ra rất rõ từ chỗ đống tuyết, nói rằng, “Hoàn toàn lạnh lẽo! Bởi vì nếu anh hỏi em...”

Đó là Lucy. Và cô ta có vẻ đang nổi cơn tam bành! Có một giọng nói lẩm bẩm đáp lại, chắc chỉ có thể là Tom.

“Và anh đúng là chuyên gia chết tiệt đúng không?”

Lẩm bẩm, lẩm bẩm.

“Thôi, để cho tôi yên!”

Tôi lén tiến sát về phía hàng rào, khao khát muốn nghe xem cả hai phía nói gì.

“Ừ, được rồi, có lẽ chúng ta cần biết thế nào là cuộc sống, có lẽ thỉnh thoảng anh nên thực sự sắp xếp một cái gì đó, có lẽ chúng ta không nên mắc kẹt trong cái đống hỗn độn đáng ghét này...”

Lucy quát tháo ầm ầm. Và bây giờ Tom cũng hét lên chống trả.

“Chúng ta đi ra ngoài để... tất cả những gì em làm là than vãn... em nỗ lực thật đấy...”

Rắc!

Chết tiệt. Chết tiệt. Tôi vừa mới giẫm lên một cành cây con.

Ngay lập tức tôi định bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, cả hai bọn họ đã thò đầu qua hàng rào, mặt Tom đỏ bừng bừng và đau khổ, còn Lucy thì giận đùng đùng.

“Ô, xin chào!” Tôi nói, cố tỏ ra thoải mái. “Hai người khỏe chứ? Tôi chỉ… ừm... đang đi dạo một chút... và đánh rơi... cái khăn mùi soa...”

“Khăn mùi soa à?” Lucy nhìn xuống dưới đất đầy hoài nghi. “Tôi không thấy cái khăn mùi soa nào cả.”

“Vâng... ừm... Vậy... cuộc sống hôn nhân thế nào ạ?”

“Tốt đẹp,” Lucy nói cộc lốc. “À nhân tiện, chúc mừng cô.”

“Cám ơn cô.”

Có một khoảng lặng vụng về, và tôi nhận ra mắt mình đang dò xét bộ cánh của Lucy, bắt đầu từ cái áo (áo Polo màu đen, có lẽ của M&S), quần (Earl Jeans, khá được, thực sự), và đôi bốt (cao gót, có dây buộc, hiệu Russell & Bromley).

Đây là việc từ trước đến giờ tôi vẫn làm, kiểm tra quần áo của mọi người và liệt kê đồ trên người họ như tạp chí thời trang vẫn làm. Tôi đã nghĩ mình là người duy nhất làm việc này. Nhưng rồi khi tôi chuyển đến New York thì ở đó, mọi người đều làm thế. Nói một cách nghiêm túc, tất cả mọi người. Lần đầu tiên bạn gặp ai đó, dù đó là một quý bà ở tầng lớp trên hay một người gác cửa, họ đều nhìn lướt thậr nhanh từ đầu đến chân bạn khoảng 3 giây. Bạn có thể thấy họ đang tính giá toàn bộ trang phục của bạn đến từng đồng đô la trước khi chào. Tôi gọi đó là Thẩm định kiểu Manhattan.

“Vậy New York thế nào?”

“Rất tuyệt! Thực sự sôi động... Tôi yêu công việc của mình... đó là một nơi tuyệt vời để sống!”

“Anh chưa từng đến đó,” Tom buồn bã nói. “Anh đã muốn đến đó để nghỉ tuần trăng mật.”

“Tom, đừng có nói lại chuyện đó,” Lucy nói ngay lập tức. “Được chứ?”

“Có lẽ anh nên đến thăm,” Tom nói. “Anh có thể đến vào dịp cuối tuần.”

“Ừm... vâng! Có thể! Cả hai người có thể cùng đến...” Giọng tôi yếu dần khi Lucy trợn mắt và rầm rầm đi về nhà. “Dù sao thì rất vui được gặp hai người và em mừng là cuộc sống hôn nhân đều suôn sẻ... ừm... suôn sẻ, dù sao cũng thế.”

Tôi vội đi vào bếp, muốn kể cho mẹ những gì tôi nghe thấy đến chết đi được, nhưng bếp trống không.

“Mẹ ơi, mẹ!” Tôi gọi. “Con vừa mới gặp Tom và Lucy!”

Tôi vội vã lên lầu, và mẹ tôi đang trèo xuống một cái thang từ gác xép, kéo xuống một cái bọc to màu trắng được gói kín trong túi nhựa. “Cái gì đấy mẹ?” tôi hỏi, giúp bà trèo xuống.

“Đừng nói gì cả,” bà đáp, với sự phấn khích dồn nén. “Chỉ là...” Bàn tay bà run lẩy bẩy khi mở khóa cái túi nhựa đó. “Cứ... nhìn thôi!”

“Đó là váy cưới của mẹ!” Tôi sửng sốt nói khi bà kéo cái dải đăng ten bồng bềnh ra. “Con không nghĩ mẹ vẫn giữ nó!”

“Tất nhiên mẹ vẫn giữ!” Bà rút mấy tờ giấy ăn. “Ba mươi năm rồi, nhưng vẫn tốt như đồ mới. Nào, Becky, mẹ chỉ nghĩ...”

“Nghĩ gì ạ?” Tôi nói, giúp bà kéo đuôi váy ra.

“Có lẽ nó không vừa với con…”

Chầm chậm tôi ngẩng lên nhìn bà. Mẹ tôi nói nghiêm túc.

“Thực sự, con không nghĩ nó vừa,” tôi nói, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. “Con chắc ngày xưa mẹ gầy hơn con! Và... thấp hơn nữa.”

“Nhưng bây giờ chúng ta cao bằng nhau!” mẹ tôi bối rối nói. “Thôi nào, thử nó đi Becky!”

Năm phút sau tôi nhìn mình chằm chằm trong gương ở phòng ngủ của mẹ tôi. Trông tôi như một cuộn xúc xích gói ghém rườm rà. Cái áo lót chật cứng và nhiều đăng ten, hai tay váy được xếp nếp và cái cổ cũng được xếp nếp. Nó ôm sát người xuống đến tận hông tôi, chỗ này còn nhiều bèo hơn nữa, và rồi nó xòe rộng ra thành nhiều tầng ở phía dưới.

Tôi chưa từng mặc thứ gì rườm rà như cái này trong suốt cuộc đời mình.

“Ôi, Becky!” Tôi ngẩng lên - và thật đáng sợ, mẹ tôi đang khóc. “Mẹ thật quá ngốc nghếch!” bà nói, cười lớn và dụi dụi mắt. “Đúng là... con gái nhỏ của mẹ, trong chiếc váy mẹ đã từng mặc...”

“Ôi mẹ...” Ngay lập tức tôi ôm chầm lấy mẹ. “Nó… là một chiếc váy thực sự rất đáng yêu...”

Tôi còn biết nói thêm gì nữa. Nhưng mình sẽ không mặc nó đâu, đúng không?

“Và nó vừa người con như in,” mẹ tôi nghẹn ngào, và tìm giấy ăn.

“Nhưng quyền quyết định là ở con.” Bà xì mũi. “Nếu con nghĩ nó không hợp... hãy cứ nói ra. Mẹ sẽ không buồn đâu.”

“Con... ừm...”

Ôi Chúa ơi.

“Con sẽ... nghĩ về việc này,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng, và khẽ mỉm cười với mẹ.

Chúng tôi cho cái váy cưới vào túi, ăn vài cái bánh kẹp cho bữa trưa, và xem một phần cũ của bộ Changing Rooms trên kênh truyền hình cáp bố mẹ tôi vừa mới lắp đặt. Và rồi, mặc dù vẫn hơi sớm, tôi đi lên cầu thang và bắt đầu mặc quần áo sẵn sàng để đi gặp Elinor. Mẹ của Luke là một trong những người phụ nữ Manhattan luôn luôn nhìn không hề có chút tì vết nào, và hôm nay chứ không phải hôm nào khác, tôi muốn đồng điệu với phong cách lịch lãm của bà ta.

Tôi mặc bộ vest DKNY tôi đã tự mua cho mình vào dịp Giáng sinh, một đôi tất bó mới tinh, và đi đôi giày mới hiệu Prada mua trong đợt giảm giá hàng mẫu vừa rồi. Sau đó tôi rà soát lại ngoại hình của mình thật kĩ lưỡng, nhìn xem có chỗ nào bị dính bẩn hay bị nhăn nhúm không. Lần này tôi sẽ không để bị tóm đâu. Tôi sẽ không để có sợi chỉ lòng thòng hay vết nhàu nào mà cái đôi mắt sáng chói, soi như tia X-quang của bà ta có thể nhìn xuyên thấu.

Tôi vừa có vẻ quyết định như mình nhìn cũng OK rồi thì mẹ bất thình lình đi vào phòng ngủ của tôi. Bà mặc thật lịch lãm trong một bộ vest màu tím hiệu Windsmoor và khuôn mặt bà ánh lên niềm vui sướng.

“Trông mẹ thế nào?” bà nói và khẽ cười. “Có đủ lịch lãm để đến Claridges[*] không?”

[*] Claridges là khách sạn sang trọng ở trung tâm thủ đô.

“Nhìn mẹ tuyệt lắm, mẹ ạ! Màu đó thực sự hợp với mẹ đấy. Để con xem chút xíu...”

Tôi với tay lấy giấy ăn, làm ẩm nó bằng vòi nước máy, và lau hai má mà bà vừa bắt chước kiểu đánh má hồng của cô Janice.

“Rồi. Hoàn hảo.”

“Cảm ơn con yêu!” Mẹ tôi ngắm mình trong cái gương ở tủ quần áo. “Ừm, như thế này đẹp rồi. Cuối cùng cũng gặp mẹ của Luke.”

“Ừm,” tôi lảng đi.

“Mẹ hi vọng mẹ và bà ấy có thể trở thành những người bạn khá tốt! Như việc cùng nhau chuẩn bị cho đám cưới... Con biết đấy, cô Margot ở bên đường bên kia đã trở thành bạn tốt với bà thông gia bên chàng rể, họ đã cùng nhau đi nghỉ. Cô ấy bảo cô ấy không mất đi một đứa con gái mà thậm chí còn được thêm một người bạn!”

Nghe mẹ tôi nói có vẻ rất háo hức. Làm sao tôi có thể chuẩn bị tâm lí cho bà biết sự thật đây?

“Chắc hẳn Elinor phải đáng mến lắm! Cái cách Luke miêu tả bà ấy cho thấy điều đó. Nó có vẻ rất yêu bà ấy!”

“Vâng,” tôi miễn cưỡng thú nhận. “Yêu khủng khiếp.”

“Sáng nay nó kể với bố mẹ về công việc từ thiện tuyệt vời mà bà ấy đang làm. Bà ấy chắc hẳn phải có một trái tim vàng!”

Khi mẹ tôi đang thao thao bất tuyệt thì tôi xao nhãng và chỉ nhớ đến cuộc trò chuyện với mẹ kế của Luke, Annabel. Bà ấy khác hẳn với Elinor, nhẹ nhàng và ít nói hơn nhiều, nhưng nụ cười dễ mến làm sáng bừng cả khuôn mặt của bà. Bà và bố của Luke sống ở một vùng yên tĩnh ở Devon, gần bãi biển, và tôi thực sự ước chúng tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho họ. Nhưng Luke đi xa khỏi nhà từ khi 18 tuổi, và anh hầu như không trở lại bao giờ. Thực ra, tôi có cảm giác anh nghĩ bố anh ấy đã hơi phí phạm đời mình khi làm một luật sư địa phương, thay vì việc thống lĩnh cả thế giới.

Khi họ đến New York, Annabel và tôi cuối cùng cũng có một buổi chiều chỉ có hai người. Chúng tôi đi dạo ở Công viên Trung tâm và nói về tỉ thứ chuyện, và dường như chẳng có chuyện gì là đủ cả. Vì vậy cuối cùng tôi cũng hít thở thật sâu và hỏi bà về điều mà tôi hằng muốn hỏi - đó là làm cách nào mà bà có thể chịu đựng được cái việc Luke lúc nào cũng bị hoa mắt bởi Elinor. Ý tôi là, Elinor có thể là mẹ đẻ của Luke, nhưng Annabel mới là người lúc nào cũng ở bên anh ấy. Bà là người đã chăm sóc cho anh khi anh bị ốm, giúp anh làm bài tập về nhà và nấu bữa tối cho anh hằng ngày. Và giờ đây bà đang bị gạt ra ngoài rìa.

Bỗng nhiên tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt Annabel. Nhưng rồi bà chỉ mỉm cười và nói bà hoàn toàn hiểu điều đó. Đó là vì ngay từ khi còn bé tí xíu, Luke đã luôn khao khát được biết mẹ đẻ của mình, và bây giờ khi có điều kiện dành thời gian bên bà, Luke nên được phép tận hưởng nó.

“Hãy thử tưởng tượng khi bà mẹ nhân từ của con xuất hiện,” bà nói. “Liệu con có choáng ngợp không? Liệu con có quên hết những người khác một thời gian không? Nó cần có thời gian với bà ấy.”

“Bà ta không phải một bà mẹ nhân từ!” Tôi vặc lại. “Bà ta là một mụ phù thủy già độc ác!”

“Becky, bà ấy là mẹ đẻ của nó,” Annabel nói, với lời lẽ hết sức nhã nhặn. Rồi bà chuyển chủ đề. Bà không muốn bị làm phiền bởi Elinor hay bất cứ điều gì.

Annabel là một vị thánh.

“Thật là đáng tiếc khi họ không có cơ hội gặp nhau khi Luke đang dậy thì!” Mẹ tôi nói. “Thật là một câu chuyện buồn.” Mẹ tôi hạ giọng, mặc dù Luke đã ra khỏi nhà. “Mới chỉ sáng nay Luke kể với mẹ là mẹ nó đã khao khát được đưa nó cùng sang Mỹ biết bao. Nhưng ông chồng mới người Mỹ của bà ta không cho phép! Người đàn bà tội nghiệp. Chắc hẳn bà ấy đau khổ lắm. Bỏ con ở lại cơ mà!”

“Ừm, đúng vậy, có lẽ thế,” tôi nói, cảm thấy hơi phẫn nộ. “Ngoại trừ việc... bà ấy không phải rời đi, đúng không ạ? Nếu bà ấy thực sự đau khổ nhiều như vậy thì sao bà ấy không nói ông chồng mới xéo đi?”

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi. “Như vậy thật tàn nhẫn, Becky ạ.”

“Ôi... con cũng nghĩ vậy.” Tôi khẽ nhún vai và với tay lấy cái kẻ viền môi.

Tôi không muốn làm xáo trộn mọi thứ lên trước khi chúng tôi bắt đầu. Vì thế tôi sẽ không nói tôi thực sự nghĩ gì, rằng Elinor không bao giờ tỏ ra thích thú với Luke cho đến khi công ti PR của anh bắt đầu ăn nên làm ra ở New York. Luke đã luôn khao khát được gây ấn tượng với bà ấy - thực ra, đó là lí do thực sự ngay từ đầu anh muốn mở rộng công ti sang New York, dù anh sẽ không chịu thú nhận. Nhưng bà ta hoàn toàn tảng lờ anh, bà ta vẫn là con bò cái như thường lệ, cho đến khi anh bắt đầu giành được một vài hợp đồng lớn và được nhắc đến trên các báo, và bà ấy bỗng nhận ra anh có thể mang lại lợi ích cho mình. Ngay trước Giáng sinh, bà ta bắt đầu công việc từ thiện của riêng mình - Quỹ Elinor Sherman - và phong Luke làm giám đốc. Rồi bà ra tổ chức một đêm hòa nhạc để khai trương nó - và đoán xem ai đã dành tới 25 giờ một ngày để giúp bà ta tổ chức, đến mức anh gần như kiệt quệ, Giáng sinh tan thành mây khói luôn đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3