Tình sử bi thương của một nàng Phượng Hoàng - Chương 41
Chương 41 - Độc thoại nội tâm của Tống Tử Hiên.
Từ nhỏ ta đã vô cùng yêu mến chim sẻ, đặc biệt là những con chim khổng tước có cái đuôi vừa dài lại vừa to. Điều thiếu sót duy nhất chính là không có con chim khổng tước nào có màu đỏ hết cả, thật ra, ta vô cùng hy vọng chúng có màu đỏ, giống như một ngọn lửa đang cháy sáng rừng rực vậy.
Phụ Vương từng trách móc ta không chịu chuyên tâm với chính sự, nhưng ta lại cảm thấy như vậy cũng không sao hết cả, vị trí Đế vương vô cùng hư ảo, ta muốn làm một hoàng tử nhàn rỗi thì có sao đâu? Thật ra vị trí Thái tử đối với ta, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi, thất hoàng đệ từ nhỏ đã thông minh ham học hỏi, luôn nghiêm khắc tuân theo luật lệ, quả đúng là người kế thừa tốt nhất cho vị trí hoàng đế, ta cũng từng hơn một lần rầu rĩ đề nghị chuyện này với Phụ Vương, tiếc rằng, lão nhân gia ngài không chịu nghe theo.
Đêm đó, lúc thất hoàng đệ đưa rượu độc cho ta, tay nó có phần hơi run rẩy.
Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, uống hết ly rượu.
Chỉ cần ta không chết, đời này nó cũng đừng mong có thể ngồi lên cái vị trí kia, nó hận ta cũng phải thôi.
Ta nằm trên giường chờ đợi sinh mệnh mình chấm dứt, thất hoàng đệ cũng coi như phúc hậu, rượu độc này uống vào trừ bỏ cảm giác choáng váng đau đầu một chút, thì cũng không gây ra sự khó chịu nào khác nữa cả.
Có một nữ tử đi đến trước mặt ta, bình tĩnh nhìn ta một lúc, rồi đột ngột vừa cười vừa nói: “Đời trước đã là kẻ ngốc, đời này cũng không nhìn rõ mọi chuyện nữa. Đứng lên đi, đi theo ta”.
Gương mặt nàng hơi nhọn, đôi môi hồng hồng, đuôi mắt có vẽ một đóa ngọc lan, cành hoa theo đuôi mắt hướng về phía trước, ẩn giấu giữa hàng lông mày, dáng vẻ có vài phần giống với mẫu hậu cao cao tại thượng của ta.
Đến khi ta được phong tiên, lúc tiên hào được khắc lên trên trụ chống trời, mới biết được nữ tử đó đời trước ta đã từng gặp. Nàng tên là Đỗ Lang, là nữ nhi của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nàng cười với ta, ngẩng đầu, đứng khoanh tay: “Thượng tiên Bích Hoa, trần duyên đã kết thúc, sau này xin chiếu cố nhiều hơn”.
Ta cười mà đáp lại: “Thần nữ thật hài hước, Bích Hoa còn muốn cảm tạ ân tương trợ năm xưa”.
Đời trước lúc ta gặp nàng, ta là Thừa tướng, mà nàng là Thái Hậu.
Ta có thể còn trẻ như vậy mà lên được tới vị trí Thừa tướng, cũng không thoát được có liên quan đến nàng.
Tất nhiên, nếu truy đến cùng vì sao ta lại vào triều làm quan, thì còn phải giải thích rất dài dòng nữa.
Nói ngắn gọn, là vì ta đi tìm một một con chim, tên là Phượng Hoàn.
Hòa thượng Vô Sắc có nói, con chim này là Chu Tước, mà Chu Tước phải phục tùng mệnh lệnh của Đế Vương. Vì thế, ta nghe lời ông ta nói xong thì trong lòng cũng có chút động tâm, chỉ làm duy nhất một việc là chuẩn bị tốt âm mưu soán vị, để đợi ngày gặp lại nàng, cũng có thể giữ nàng ở lại. Tiếc là đời trước ta chờ đến tám mươi tám tuổi, cũng vẫn là không đợi được nàng.
Làm thần tiên cũng không có việc gì mấy, cả ngày ngây người ra đấy, ngẫu nhiên rảnh rỗi, ta lại xuống nhân gian đi tìm Phượng Hoàn, cho đến một ngày Vương Mẫu nương nương thấy không thể chấp nhận được nữa, chỉ hôn cho ta.
Vương Mẫu nương nương ngồi trên vương tọa cao tít phía trên, nói: “Khanh có ưng ý Tam công chúa Long tộc – Ngao Liên?”
Ta liếc nhìn trộm Ngao Liên một cái, khéo léo từ chối. Cô ấy trông rất đẹp, tiếc là, không phải nàng.
Vương Mẫu nương nương lại chỉ vào Đỗ Lang.
Nói thật, ta thiếu nợ Đỗ Lang không ít, nhưng tiếc là cũng không thể bắt nó chuyển thành cảm tình. Ta cẩn thận khen ngợi Đỗ Lang, nhưng cũng vẫn khéo léo từ chối.
Vương Mẫu nương nương lại nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm ai đó. Lòng ta cảm thấy lo lắng không yên, nếu như bà mà cứ tiếp tục đem nữ tiên ban hôn cho ta, chỉ e là ta sẽ đắc tội với toàn bộ nữ tiên trên chín tầng trời mất thôi.
Ánh mắt của Vương Mẫu dừng lại giữa không trung, trên gương mặt lộ ra một nụ cười, ta nương theo ánh mắt của bà mà nhìn.
Đó là một cô nương ngồi ở trong góc, trên người mặc áo khoác màu đỏ, gương mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Mất nhiều năm như thế, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi, Phượng Hoàn.
Ta lại nghe thấy giọng Vương Mẫu chậm rãi nói: “Trưởng công chúa của Phượng tộc – Phượng Hoàn, nổi tiếng xinh đẹp, cũng yêu thích võ học như khanh, lại hoạt bát hiếu động, không biết có hợp ý khanh?”
Trong lòng ta có vài phần kích động, hơi thở cũng không bình ổn được.
Ta tìm nàng giữa biển người mênh mông, bỗng nhiên quay đầu, người ấy lại đứng dưới ánh đèn chờ ta.
Ta cúi người sâu xuống, đang muốn lĩnh chỉ tạ ơn, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Phượng Hoàn bĩu môi, gương mặt lộ ra vài phần không tình nguyện.
Ô, nha đầu kia, năm đó ra đi mà không từ biệt rời xa ta chừng ấy năm, hôm nay nhìn thấy ta lại không nhận ra ta. Vậy được rồi, sau này có hối hận cũng đừng có khóc tìm ta.
Trong lòng ta cảm thấy có mấy phần tủi thân, qua hai đời trong lòng ta luôn tâm tâm niệm niệm mà tìm nàng, thành thần tiên cũng không quên đi tìm nàng, mà bây giờ ta đang đứng trước mặt nàng, nàng lại không nhận ra ta, tuy là dáng vẻ ta bây giờ so với năm xưa có chút thay đổi, nhưng nàng là Thượng thần cao quý, nếu như nàng thật sự nhìn ta một lần, cũng không đến nỗi không nhận ra ta đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy có thêm mấy phần không thoải mái, thầm nghĩ muốn nàng cũng lĩnh hội cảm giác này một chút. Vì thế ta liền thuận miệng đem lời đồn mới nghe được trong buổi tiệc nói ra làm cớ, từ chối.
“Thần nghe nói trưởng công chúa của Phượng tộc – Phượng Hoàn, võ nghệ phi phàm, tuy sống ở núi Tê Ngô xa xôi, nhưng đã từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược, thần tự thấy pháp lực không cao hơn so với Ngao Bính, ha ha, chỉ sợ sau này lúc bất hòa, phải thường đến làm phiền Lão Quân. Vẫn xin Vương Mẫu nương nương tha cho thần”.
Ồ, cho dù là nữ nhân nào đi chăng nữa, bị người ta từ chối hôn sự như vậy, cũng sẽ có vài phần buồn bực. Cũng tốt, nàng buồn bực vì ta, cũng sẽ để ý đến ta nhiều hơn, ha ha.
Quả nhiên, gương mặt nàng lộ ra vài phần tức giận, ta thấy mà hài lòng.
Sau đó lúc nhặt được nàng bên bờ Dao Trì, trong lòng ta lại có vài phần đắc ý, xem đi, quanh đi quẩn lại, nàng cũng vẫn bị ta nhặt được, đời này, nàng nên thành thành thật thật mà đứng bên cạnh ta mới là điều đúng đắn.
Nhưng mà nha đầu kia còn không chịu thừa nhận mình là Phượng Hoàn, lại còn nghĩ ra cái tên Hoàn Phượng để gạt ta, khiến ta lại cảm thấy buồn bực.
Đã ở cùng nhau nhiều ngày đến thế, sao nàng lại có thể không nhận ra ta cơ chứ! Nàng nghĩ là trò lừa gạt của nàng rất giỏi hay sao chứ, ta nói cho nàng biết, ngốc nghếch! Ôi!
Lúc ta chắn diệt thiên lôi cho nàng, trong đầu ta chỉ có một ý niệm, cứ quanh quẩn mấy vấn đề này với nàng thật sự là ngốc mà, nàng ngốc như thế, nên trực tiếp mang về nhà bái đường mới đúng, chứ chờ đến ngày nàng suy nghĩ thông suốt, trừ phi là trời sập xuống dưới mà thôi.
Tiếc là, không còn kịp nữa rồi.
Ta lại nằm mơ, trong mơ ta tên là Tống Tử Hiên, ba mươi tuổi.
Không thể tượng tượng được ta lại nằm mơ thấy A Hoàn, nàng vẫn ngốc nghếch như thế. Vì giữ nàng ở lại, cuối cùng sau nhiều năm chuẩn bị tỉ mỉ kỹ lưỡng, ta đã soán vị trong một đêm, nhưng không ngờ được, nàng lại nói với ta, nàng không yêu ta.
Nếu không yêu ta, vì sao nàng lại cứu ta khỏi tay những kẻ bắt cóc?
Nếu không yêu ta, vì sao lại quay trở lại tìm ta?
Không lẽ lại vì viên Ngưng Thần Châu kia hay sao?
Chỉ một viên châu ngọc bé nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa hơn tấm lòng của ta dành cho nàng ư?
Khoảnh khắc ta đâm sáo ngọc vào trong ngực, có một giọt nước mắt từ khóe mắt ta rơi xuống.
Ta nghĩ, đây là giọt nước mắt cuối cùng của ta vì nàng mà rơi xuống.
Lúc tỉnh lại, ta hơi hoảng hốt, cũng may, đó chỉ là giấc mơ.
Trong lòng hoảng loạn, thầm nghĩ muốn ở một mình để bình tĩnh lại, trong giấc mơ gương mặt của Phượng Hoàn quá lạnh lùng, đến nỗi lòng ta cũng cảm thấy lạnh lẽo theo.
A Hoàn đứng bên cạnh giường, nhìn ta chăm chú.
Hứ, bây giờ đã chịu thừa nhận thân phận của mình rồi hay sao?
Nàng đối với ta, đến bao giờ mới dám thẳng thắn đối diện đây?
Đứng dậy nói cảm ơn Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân cười ha ha nói với ta đừng quên mời ông ấy uống rượu lúc làm đầy tháng cho bé con, khiến trong lòng ta cảm thấy nghi ngờ.
Chắc là thái độ của ta đối với nàng quá lạnh lùng, A Hoàn có vẻ thương tâm, nhắc lại việc ngày đó Vương Mẫu nương nương chỉ hôn.
Ta lại nhớ tới cảm giác lúc ở trong giấc mơ cầu xin nàng ở lại mà không được, cảm thấy trái tim dường như bị dao đâm vào vậy, máu chảy đầm đìa.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Ta thấp giọng nói: “Tiểu tiên đời này làm chuyện đáng hối hận nhất cũng chỉ như thế mà thôi”.
Đúng ra, hôm đó ta không nên giận dỗi với A Hoàn, giận dỗi nàng, chỉ làm cho bản thân càng thêm bực bội hơn mà thôi.
Ngẫm nghĩ, ta lại cảm thấy không nên làm nàng mất mặt trước mặt mọi người, nàng là một nữ hài tử, bị ta nói như vậy trước mặt mọi người, trong lòng chắc chắn là không thấy dễ chịu. Vì thế ta lại chân thành giải thích với nàng.
Dù sao đi nữa, vừa rồi cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, ta không nên vì thế mà oán trách nàng.
A Hoàn đại khái là còn tại giận ta, giọng nói cũng mang theo mấy phần lạnh lùng, rồi nàng lấy Ngưng Thần Châu từ trong ngực ra đưa cho ta, còn nói gì đó nữa, nhưng ta không nghe rõ những gì nàng nói, mắt ta chỉ nhìn thấy hạt châu trong tay nàng, dưới ánh trăng lạnh lùng, tỏa sáng.
Lúc nàng đi rồi, ngực ta vẫn cảm thấy đau nhức, kéo vạt áo ra thì thấy, trên ngực có thêm một cái bớt màu đỏ, trong áo cũng có thêm một đoạn sáo vỡ nhiễm máu.
Rốt cuộc là Trang Sinh mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Sinh (58)?
(58) Trang Chu mộng điệp: hay Trang Chu mộng hồ điệp, là tên một đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường được dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam.
Bản Hán Việt: “Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. (Tự dụ thích chí dư!) bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? (Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ). Thử chi vị vật hóa”.
Bản dịch của dịch giả Nguyễn Hiến Lê: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hóa””.
Giấc mơ hóa thành bướm của Trang Tử gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ, và nhận thức luận. Đây không chỉ là một thành ngữ thường gặp trong tiếng Trung, “mộng hồ điệp” còn lan sang cả các nước phương Tây. Nó được dùng làm một trong các minh họa trong bài luận nổi tiếng “A New Refutation of Time” (một phủ định mới về thời gian) của Jorge Luis Borges, và có thể đã gợi cảm hứng cho truyện ngắn “Polaris” được viết năm 1918 của H. P. Lovecraft.
Rốt cuộc chuyện nào mới là thật, chuyện nào mới là giả?
Ta cảm thấy mơ hồ.
Lúc nãy Thái Thượng Lão Quân có nhắc tới tiệc rượu đầy tháng, không lẽ trong lúc ta ngủ say nhiều ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết, hay là có chuyện quan trọng gì mà ta đã quên mất?
Ta cân nhắc một lúc, suy đi nghĩ lại, không lẽ, đứa bé thật ra là của ta?
Trong lòng cảm thấy lo lắng, không nhịn được nên chạy vội đến Cung Đâu Suất của Thái Thượng Lão Quân, ông ấy nắm chặt cánh tay ta đến mức phát đau, giận dữ nói: “Tiểu tử thối Bích Hoa này, sao có thể không nhớ gì hết thế này cơ chứ?”.
Nhất thời ta cảm thấy vô cùng vui mừng, thảo nào lúc nãy A Hoàn nói lúc Vương Mẫu nương nương chỉ hôn trong lòng nàng cũng có vài phần lo lắng, hóa ra là nàng cũng thích ta đúng không?
Nàng không thích Tống Tử Hiên cũng không sao, thích Bích Hoa cũng thế mà.
Lúc ta tìm thấy A Hoàn, nàng đang tránh đám đông mà ngồi trên nóc nhà. Ta đưa cho nàng một chén rượu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, tay cũng hơi run rẩy.
Tiếc là A Hoàn da mặt mỏng, không chịu thừa nhận.
Không thừa nhận thì không thừa nhận, trong lòng ta biết là được rồi.
Hôm sau khi Thái Thượng Lão Quân không tìm thấy Phượng Hoàn, hỏi ta có thấy nàng hay không. Ta nhìn gương mặt ông ấy có phần lo lắng, nên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Thái Thượng Lão Quân ấp a ấp úng, cả nửa ngày mà không nói ra được nguyên nhân. Trong lòng ta cũng cảm thấy sốt ruột, vội vàng đi tìm nàng ở xung quanh.
Không lẽ tối qua ta đã làm nàng sợ hãi?
Lúc ta tìm được nàng, thì nàng đang ngồi uống trà ở trong quán trà. Sợ là nàng mà nhìn thấy ta thì lại tránh né, ta thay đổi dáng vẻ, đi đến trước mặt nàng. Đời trước ta họ Tống, đời này gọi là Bích Hoa, tên là Bích, vậy gọi là Thanh.
Như vậy, ta gọi là Tống Thanh đi.
Cùng A Hoàn đi dạo phố quay về, ta phát hiện thấy đoạn sáo vỡ vốn vẫn giấu dưới gối không thấy đâu nữa, trong lòng ta hoảng hốt, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện từ đầu đến cuối, đoạn sáo vỡ này chắc đang ở trong tay A Hoàn rồi.
Tiếc là, cho dù có nhìn thấy đoạn sáo vỡ, nàng cũng chỉ đoán được ta là Tống Tử Hiên, chứ chưa từng nghĩ đến, ta là Bích Hoa.
Trong lòng ta cảm thấy có vài phần đau buồn: “Nếu như nàng quan tâm đến ta nhiều hơn một chút, nàng đã sớm phát hiện ra rồi. Ở trước mặt nàng, ta chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì hết cả, tiếc rằng lâu như vậy, nàng mới biết ta là Tống Tử Hiên”.
Tiếc rằng, lâu như vậy, nàng mới biết được ta là Tống Tử Hiên.
Mà vẫn không biết được ta là Bích Hoa.
Nhưng mà, A Hoàn, đời này ta đã ba lần mất nàng, lần từ chối ban hôn đó là lần mà ta hối hận nhất, từ nay về sau, ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.
Không hiểu sao A Hoàn lại ngất xỉu, ta thật sự kích động, vội tới Cung Đâu Suất tìm Thái Thượng Lão Quân.
Khi nhìn thấy ta gương mặt của Thái Thượng Lão Quân như cứng lại, có chút không đành lòng: “Chuyện này vốn nên để Thượng thần Phượng Hoàn nói cho ngài mới đúng, tiểu thần không nên nói nhiều, nhưng mà hiện nay Thượng thần Phượng Hoàn thật sự không ổn, mà nàng lại không muốn nói ra”.
Ta cắt ngang lời Thái Thượng Lão Quân, thành khẩn nói: “Xin Lão Quân nhanh nói rõ mọi chuyện”.
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, giận dữ nói: “Thượng thần Phượng Hoàn lấy Tinh Nguyên Châu trong người ra đưa cho Hạo Thiên tôn thần để cứu người, bây giờ đứa bé trong bụng đã hơn bốn tháng, cơ thể người mẹ đã sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Ta hốt hoảng, bên tai như nghe thấy tiếng ong ong vang lên.
“Bây giờ cơ thể của Thượng thần đã bắt đầu không đủ sức để nuôi dưỡng đứa bé trong bụng rồi, cần phải nhanh chóng lấy đứa bé ra”.
Ta tập trung nhìn A Hoàn, chậm rãi nói: “Nếu như có người tình nguyện đem Nguyên Đan cho nàng, thì tình trạng nàng sẽ không còn xấu như thế này nữa”.
Thái Thượng Lão Quân gật đầu, suy nghĩ một lúc, rồi lại đột nhiên sợ hãi nhìn ta, vội vàng nói: “Thượng tiên Bích Hoa, tuyệt đối không thể được, ngài mà lấy Nguyên Đan ra, thì sẽ biến mất đấy”.
Ta cười với Thái Thượng Lão Quân: “Lão Quân lo lắng quá rồi, ta sao có thể làm những việc ngốc nghếch như thế được cơ chứ”.
Rõ ràng là có cách cứu nàng nhưng ta lại không cứu, việc ngu ngốc như thế sao ta lại có thể làm được cơ chứ?
Nhưng mà Lão Quân đã nhầm lẫn mất rồi, thời gian ta hôn mê cũng chỉ hơn hai tháng, đứa bé trong bụng nàng trừ khi là không phải của ta, không thì sao có thể đã bốn tháng được.
Làm sao lại có thể…
A Hoàn nhanh chóng tỉnh lại, nhưng những gì nàng nói đã làm vỡ nát tia hy vọng cuối cùng của ta.
Hóa ra là từ đầu đến giờ, cho dù là Tống Tử Hiên hay là Bích Hoa đi chăng nữa, đại khái là nàng cũng chưa từng thích ta.
Trước khi ta tháo đai lưng ra ta chỉ nghĩ, muốn xem phản ứng của A Hoàn khi nhìn thấy hành động này của ta sẽ như thế nào.
Là kinh ngạc, là gương mặt không biểu cảm, hay là giận dữ?
Cho dù là có thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không thương tâm, cũng không hy vọng vào điều gì nữa cả.
Tiếc rằng, cuối cùng ta vẫn là đánh giá bản thân quá cao, nỗi đau trong ngực như đang nhắc nhở ta: nàng, không yêu ta.
A Hoàn, hãy cho phép ta trước khi ra đi, một lần cuối cùng, được hôn nàng.
Sau này, cũng còn ký ức mà nhớ lại.
Ha ha, Bích Hoa, đây cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, kết quả của việc lấy Nguyên Đan ra, ngoại trừ việc hồn phi phách tán thì còn gì nữa đâu? Lại còn nói muốn lưu giữ ký ức cho sau này nhớ lại, quả thật là đê tiện.
Quả thực là đê tiện.