Tình sử bi thương của một nàng Phượng Hoàng - Chương 51 - 52
Chương 51 - Nếu như thành oan hồn dưới tiếng sáo của ta, không phải là quá oan cho ta hay sao
Lúc Thái Thượng Lão Quân tới tìm ta, ta đang ở trong vườn hoa nhỏ phía sau phòng.
Cẩm Thanh lúc rảnh rỗi thường thích trồng trọt chăm chút mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, sáng sớm hôm nay anh ta đã ra ngoài, ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiện tay giúp anh ta nhổ cỏ dại.
Thái Thượng Lão Quân cúi người đứng ở bên cạnh, bắt mạch cho ta, vui vẻ nói: “Thân thể Thượng thần bình phục rất nhanh, xem ra không đến mười ngày là có thể ra ngoài”.
Ta gật đầu: “Tiếc là nhìn mọi vật vẫn mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng”.
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, nghi ngờ: “Sao lại như thế, vừa rồi tiểu thần xem mạch cho Thượng thần, thấy đã bình phục hơn nửa rồi, thị lực đã phải sớm bình phục rồi mới đúng”. Trầm tư một lúc lâu, rồi mới chần chừ nói, “Gần đây Thượng thần có ăn cái gì kỳ lạ không?”.
Bản thượng thần có một cái biệt hiệu, có chút liên quan đến việc ăn ngon. Ông ta nói những lời này, thật đúng là đâm vào nỗi đau thầm kín của ta.
Ta cười ha ha, nhẹ giọng nói: “Bá Dương nói đùa, tuy là bản thượng thần bình thường thích ăn ngon, nhưng cũng không đến nỗi đi tìm mấy thứ không sạch sẽ mà tống vào miệng”.
Thái Thượng Lão Quân lập tức lên tiếng đồng ý.
Lúc này ta mới vừa lòng.
“Bá Dương có biết cách chữa trị giọng nói không?”. Nếu như Cẩm Thanh có thể nói, thì thật là tốt.
Thái Thượng Lão Quân hơi cao giọng, nghi ngờ hỏi: “Giọng nói của Thượng thần có vấn đề gì ư?”.
Ta lắc đầu: “Mấy ngày trước ta ngẫu nhiên gặp linh hồn của Si Mị Chung, xem ra là tu luyện đã lâu, có thể biến thành hình người, tiếc là lại không biết nói, nên muốn nhờ Lão Quân xem giùm một chút, ông ở đây chờ một lát, anh ta chắc là sẽ quay lại ngay thôi”.
Thái Thượng Lão Quân hít sâu một hơi, cao giọng hỏi: “Thượng thần thấy anh ta?”.
Phía trong Si Mị Chung cũng khá rộng rãi, tuy là mắt của bản thượng thần không tốt, nhưng dù sao hành động cũng vẫn nhanh nhẹn, việc đi ra ngoài dạo chơi gặp được Cẩm Thanh cũng không có gì là kỳ lạ, có điều Thái Thượng Lão Quân tuổi tác đã lớn, dễ bị kinh ngạc.
Không khí trong phòng có phần đông cứng lại, ta đoán là ông ta lớn tuổi, nên bị dọa.
Ta gật đầu, tiện tay rót cho ông ta một cốc trà: “Bá Dương ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà. Trà này là Cẩm Thanh tự leo lên núi hái đấy, ông nếm thử xem hương vị thế nào”.
Thái Thượng Lão Quân cung kính cầm cốc trà, uống một ngụm, rất lâu sau cũng không nói được câu nào.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cẩm Thanh đứng ở cửa, trong tay cầm một đống quả rừng, nhìn hình dáng, có phần giống với thứ quả ngày đó anh ta hái ở trong nước.
Ta cười với Cẩm Thanh, gọi anh ta lại gần, quay đầu nói với Thái Thượng Lão Quân: “Đó là anh ta, xin Bá Dương xem qua một chút, có thể chữa được không?”.
Thái Thượng Lão Quân chăm chú nhìn thẳng vào Cẩm Thanh một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn ta một cái, đưa tay cầm lấy mấy quả rừng mà Cẩm Thanh đang cầm trong tay, nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn, rồi mới cười với Cẩm Thanh, cung kính nói: “Xin ngài để tiểu thần xem mạch”.
Cẩm Thanh xem ta liếc mắt một cái, do dự đưa tay vươn đi.
Thái Thượng Lão Quân không nói câu nào, nhìn chăm chú vào Cẩm Thanh.
Cẩm Thanh dường như không được tự nhiên, toàn thân hơi run rẩy.
Mọi người vẫn nói Thái Thượng Lão Quân là một thần tiên đầy mình chính khí, sao hôm nay lại thành ra như thế này…
Ta vội ho một tiếng, hỏi: “Bá Dương có kết luận gì không?”.
Lúc này Thái Thượng Lão Quân dường như mới từ trong mộng tỉnh lại, cung kính quay sang cúi chào ta, chần chừ: “Tạm thời tiểu thần chưa còn chưa biết chính xác, cần trở về suy nghĩ thêm đã”.
Ta thở dài: “Còn xin Bá Dương dành thêm thời gian suy nghĩ biện pháp một chút, ta thật lòng mong chờ ngày có thể tận tai nghe thấy tiếng Cẩm Thanh nói”.
Thái Thượng Lão Quân gật đầu, quay đầu lại thoáng nhìn qua mấy quả rừng trong đĩa, đưa tay cầm lấy một quả, cho vào miệng nhai một lúc, mới bình thản nói: “Quả này hương vị rất ngon, không biết tên là gì?”.
Lúc đang cần nhờ vả người khác cũng cần cho người ta chút lợi ích, ta lập tức xuôi theo lời ông ấy, tiếp lời: “Nếu như Bá Dương thích thì đừng ngại cầm về, từ từ ăn”.
Cẩm Thanh đang ngồi trên ghế hơi run rẩy, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Thái Thượng Lão Quân cười “ha ha”, cầm đĩa trái cây trên bàn lên, vui vẻ nói: “Cảm ơn Thượng thần”.
Tiễn Thái Thượng Lão Quân đi, Cẩm Thanh vẫn trầm mặc không nói gì, ta đắn đo một lúc, không lẽ anh ta giận ta đã tặng trái cây mà anh ta cực khổ mới hái được cho người khác?
Để xin lỗi, bản thượng thần quyết định thổi một khúc nhạc cho Cẩm Thanh nghe, xem như là nhận lỗi.
Ngày đó sau khi Tống Thanh bỏ đi đã để sáo ngọc ở lại trên bàn, sau đó nó lại rơi xuống đất nát vụn. Bản thượng thần nhìn thấy cảm thấy rất tiếc, nên có ý muốn sửa lại, rồi ghép lại với nửa thanh sáo ngọc vẫn giữ bên người, tạo thành một cây sáo hoàn chỉnh. Sau khi sửa thì bề ngoài xem như là ổn, nhưng có một chỗ vỡ quá vụn, không có cách nào để sửa lại nguyên dạng, lại đúng ở lỗ sáo, nên mỗi khi thổi đến đó thì thanh âm lại không chuẩn.
Ta lấy cây sáo từ trong ngực ra, cười với Cẩm Thanh: “Khúc nhạc này ngày xưa ta thường hay nghe phụ thân thổi, nghe nhiều cũng thành quen, hôm nay ta thổi cho huynh nghe”. Ngẫm nghĩ, cảm thấy nói trước vẫn hơn, “Thật ra bình thường ta vẫn được xem như kẻ học hành không tinh thông cái gì cả, khúc nhạc thổi ra cũng khó nghe, cũng chỉ biết có khúc nhạc này, huynh tạm nghe nhé, nếu như thật sự cảm thấy không nghe nổi, thì bảo ta dừng lại”.
Nếu như thành oan hồn dưới tiếng sáo của ta, không phải là quá oan cho ta hay sao.
Cẩm Thanh bình tĩnh nhìn tay ta đang cầm cây sáo, không nói lời nào.
Ta cười gượng: “Huynh đừng có nhìn ta như thế, thật ra cách thổi sáo là ta tự mình học, nhất định là không thể sai được”. Dừng lại một chút, lại trêu ghẹo, “Huynh cũng biết rồi đấy, chân thân của ta là một con phượng hoàng, bàn chân chỉ có bốn cái móng vuốt mà thôi, khi biến thành người, ngón tay thứ năm dùng vẫn không linh hoạt bằng bốn ngón kia, ha ha”.
Cẩm Thanh cúi đầu cười, đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay ta, rồi ngồi thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Ngày xưa lúc phụ thân thổi khúc nhạc này chim sẻ ở bốn phía đều yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên có con thú chạy nào đi ngang qua cũng sẽ dừng chân, ngồi xuống bên cạnh phụ thân nghe cho đến khi thổi xong khúc nhạc. Trong núi hễ là chỗ nào có thể nghe được tiếng sáo thì đều vô cùng yên tĩnh, giống như đều đang chìm đắm trong tiếng sáo của phụ thân vậy.
Phụ thân vẫn cảm thấy ta không phải là kẻ biết chơi nhạc, vẫn luôn than thở đã sinh ra một khuê nữ ngốc nghếch là ta, ngoại trừ dáng vẻ có thể miễn cưỡng lọt vào con mắt của mọi người, những điểm khác thì thật sự là không có chỗ nào ra hồn hết cả. Đối với quan điểm này của phụ thân ta vẫn duy trì việc không tỏ thái độ gì.
Ít ra là với âm nhạc, bản thượng thần vẫn cảm thấy mình có chút thiên phú.
Thổi xong khúc nhạc, cả khu rừng rơi vào sự yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn một đống thỏ, chim trĩ, hồ ly, vân vân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hài lòng mà gật đầu.
Quay đầu lại cười với Cẩm Thanh: “Cẩm Thanh nãy giờ không nói gì, chắc là cảm thấy ta thổi sáo nghe rất được đúng không?”. Ta vui vẻ cầm cây sáo trong tay quay quay một vòng, cười tủm tỉm nói, “Nếu không thì ta thổi một lần nữa cho huynh nghe nhé?”.
Cẩm Thanh buông tay đang đỡ trán xuống, đi đến bên người ta, cầm lấy cây sáo, xem kỹ, rồi viết: “Cây sáo này là nàng sửa đúng không?”.
Ta gật đầu, khen ngợi: “Ánh mắt của Cẩm Thanh thật lợi hại”.
Cẩm Thanh cười với ta lộ ra hàm răng trắng, tiếp tục viết: “Ở giữa có một âm, vẫn luôn không đúng, chắc là do cây sáo”.
Ta cảm thấy hài lòng, anh ta nói như vậy, ý tứ chính là: ngoại trừ cái âm sai kia ra, thì những cái khác đều đúng!
Ta không nhịn được mà mỉm cười với anh ta, khiêm tốn nói: “Thật ra ta thổi cũng không có dễ nghe như vậy, ha ha”.
Cẩm Thanh nhếch môi cười, xoa xoa vào giữa lòng bàn tay ta: “Khúc nhạc này ta rất thích, sau này hàng ngày thổi cho ta nghe có được không?”.
Ta gật đầu: “Không thành vấn đề, nếu như Cẩm Thanh muốn học, ta có thể dạy huynh”.
Cẩm Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta, chậm rãi gật đầu.
Ta suy nghĩ một lúc, lại nói: “Phụ thân có nói khúc nhạc này tên là “Phượng tù hoàng”, ta vẫn cảm thấy cái tên này không may mắn, hay là chúng ta đổi tên cho nó đi?”.
Cẩm Thanh ngạc nhiên.
Ta giải thích: “Con trống là phượng, con mái là hoàng, tên của khúc nhạc này nghĩa là phượng giam cầm hoàng, rõ ràng là giai điệu rất đẹp, mà sao tên lại… biến thái như thế. Vẫn là nên đổi sang cái tên khác cho may mắn đi”.
Cẩm Thanh xoa tay, nhìn về phía mảng cỏ phía sau lưng ta.
Ta nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ thấy một mảng trống không, không có gì đặc biệt hết cả. Nhưng sao anh ta lại xúc động đến mức tay run thế kia? A, hình như vai cũng đang run.
“Huynh đang nhìn gì thế?”. Ta nghi ngờ hỏi.
Cẩm Thanh nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy lại, rồi chậm rãi viết vào trong lòng bàn tay ta: “Cái tên này rất hay, không cần phải sửa”.
Ta chán nản gật đầu. Được rồi, ai bảo ta đang nhận lỗi với anh ta cơ chứ, anh ta nói thế nào thì là thế ấy đi.
Thật ra khúc nhạc tên là “Phượng cầu hoàng”, A Hoàn không hiểu biết quả thật là vô cùng bi kịch.
Chương 52 - Đúng lúc ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Ta cười. Sau này, cũng vẫn sẽ tiếp tục cười.
Mấy ngày gần đây tâm trạng của Cẩm Thanh có lẽ cũng không tệ lắm, nên cuộc sống của bản thượng thần cũng vô cùng dễ chịu.
Ví dụ như lúc bản thượng thần ở dưới tàng cây hóng gió, Cẩm Thanh sẽ lặng lẽ đưa đến một bình trà, ngoài ra còn có một ít điểm tâm; lúc bản thượng thần ngủ gà ngủ gật, Cẩm Thanh sẽ yên lặng ngồi cạnh ta, thỉnh thoảng còn quạt cho ta; ngay đến cả lúc bản thượng thần cùng anh ta ăn cơm, Cẩm Thanh cũng thỉnh thoảng giúp đỡ người có thị lực không tốt là ta, gắp đồ ăn đặt vào bát cho ta.
“Cẩm Thanh, nho trong vườn của chúng ta hôm nay có thể hái ăn được rồi chứ? Hôm qua ta ngồi dưới gốc nho hóng gió, mùi nho thơm cứ quanh quẩn quanh mũi ta thôi”.
Cẩm Thanh cười dịu dàng, chạm nhẹ vào mũi ta, rồi viết vào tay ta: “Chờ một lát, ta đi hái”.
Ta cầm lấy quạt hương bồ (60) trong tay anh ta, quạt mấy cái, nịnh nọt: “Cẩm Thanh thật là lợi hại, nhanh đi nhanh về, nhớ chọn trái nào chín hãy hái nhé”.
(60) Hương bồ: là một họ thực vật có hoa thuộc bộ Hòa thảo. Các tên gọi của các loài này là hương bồ, cỏ nến, cỏ lác, bồn bồn. Tên khoa học là Typhaceae.
Bản thượng thần vô cùng vui mừng, có cảm giác như đứa con đã lớn biết thương yêu quan tâm đến mẹ.
Thấy Cẩm Thanh đi xa rồi, ta mới lén lút lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ, rồi lấy một viên thuốc bằng hạt gạo từ trong bình ra, đưa vào miệng nuốt. Lắc lắc cái bình, số thuốc còn lại trong bình cũng không còn nhiều lắm.
Lúc tiễn Thái Thượng Lão Quân về, bản thượng thần và Cẩm Thanh cùng nhau tiễn ông ấy ra đến cửa. Lúc tới cửa, Thái Thượng Lão Quân vỗ đùi, chán nản nói: “Xong rồi, tiểu tiên để quên phất trần ở trong phòng rồi”. Nói xong thì quay lại đi vào trong phòng, mới đi được hai bước, Thái Thượng Lão Quân không hiểu sao lại vấp ngã, bản thượng thần và Cẩm Thanh hoảng hốt vội bước lên đỡ, Thái Thượng Lão Quân run rẩy đứng lên, ôm lấy cổ chân, nói: “E là chân của tiểu tiên bị trật rồi, đi lại không tiện, có thể nhờ Cẩm Thanh mang phất trần tới đây giúp tiểu tiên được không?”.
Ta cau mày: “Bá Dương bị ngã, không ngại thì quay lại chỗ ta nghỉ ngơi một lúc, chứ cứ để thế này quay về thì chỉ làm cho chân bị thương nặng hơn mà thôi”.
Thái Thượng Lão Quân xoa xoa cổ chân, run giọng nói: “Chỗ này của Thượng thần không có thuốc, tiểu tiên vẫn nên trở về thì hơn”.
Ta nghĩ ngợi, cảm thấy ông ấy nói như thế cũng không có gì là không đúng hết cả.
Cẩm Thanh buông tay đang đỡ Thái Thượng Lão Quân ra, sau đó lùi lại mấy bước, cầm lấy một cành cây to, viết lên mặt đất: “Đại Bạch đừng nói nữa, nếu Thái Thượng Lão Quân muốn ta đi lấy đồ, thì để ta đi là được”. Anh ta ném cành cây trong tay xuống đất, liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân một cái, rồi quay đầu đi mất.
Trên mặt đất có một dòng chữ lớn, bản thượng thần có muốn giả vờ như không thấy cũng không xong.
Anh ta đi thật dứt khoát, để bản thượng thần ở lại đây dọn dẹp cho anh ta!
Ta xấu hổ cười với Thái Thượng Lão Quân, áy náy nói: “Lão Quân đừng để ý, Cẩm Thanh chỉ luôn ở trong Si Mị Chung, chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, cho nên tính tình thế đấy”.
Thái Thượng Lão Quân thở dài, lắc đầu: “Tiểu tiên sao lại để ý những điều này đâu”. Dừng lại một chút, ông ta lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong ngực ra đưa cho ta, giọng nói mang theo mấy phần chần chừ, “Tiểu thần thấy trong Si Mị Chung có nhiều độc trùng, Cẩm Thanh là do hồn phách của Si Mị Chung biến thành, nên đương nhiên là không sợ những độc trùng này, nhưng mà vết thương của Thượng thần còn chưa lành, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Trong này có một ít thuốc phòng côn trùng, Thượng thần nhớ ăn mỗi ngày”.
Ta gật đầu, nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận.
Thái Thượng Lão Quân lại nói: “Để tránh làm cho Cẩm Thanh lo lắng, tiểu tiên đề nghị Thượng thần lúc uống thuốc nên tránh xa anh ta ra”.
Bản thượng thần suy nghĩ, cảm thấy Thái Thượng Lão Quân nói có lý. Cẩm Thanh còn nhỏ, chắc là chưa từng thấy qua những thứ này, vẫn nên không có việc gì thì đừng dọa anh ta là hơn.
Uống thuốc xong, đang muốn nhắm mắt tĩnh dưỡng một chút, Cẩm Thanh đã mang nho được rửa sạch vào. Chàng nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây xuống mặt bàn, vỗ vỗ vào tay ta, rồi bóc vỏ một quả nho đưa tới tận miệng cho ta.
Thịt nho trong suốt, mọng nước, ánh mặt trời chiếu vào, cũng khiến cho ta cảm thấy chói mắt.
Ngón tay đang cầm nho rất mềm mại, móng tay có dính chút nước nho trở nên hồng hồng.
Ta chớp mắt.
Cẩm Thanh cười với ta, rồi lại giơ giơ quả nho trước mặt ta.
Lông mi dài cong cong của chàng in bóng trên mặt, có chút gầy hơn so với trước đây, nhưng cũng may sắc mặt xem như là tốt.
Ta cầm tay chàng, duỗi ngón tay cầm lấy quả nho ăn.
Tay chàng rất lạnh, còn không ấm bằng tay ta. Lén thăm dò linh thai của chàng, thấy pháp lực mỏng manh như có như không.
Cẩm Thanh thấy ta ăn nho, ánh mắt tỏ ra vui vẻ, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ một quả nho khác cho ta.
Ta nhìn chàng chăm chú, nói một cách dịu dàng: “Cẩm Thanh vẫn luôn ở trong Si Mị Chung bé nhỏ này, có từng nghĩ muốn đi ra ngoài một lần không?”.
Bàn tay đang bóc vỏ nho của Cẩm Thanh không dừng lại, lắc đầu.
Ta chớp mắt, thở dài: “Lúc còn nhỏ ta ham chơi, không thích học tập. Phụ thân thường dạy ta, việc tu hành không thể chậm trễ dù chỉ một ngày, có ông ấy đốc thúc, ta ít nhiều gì cũng coi như học được vài thứ. Sau đó có lần phụ thân rời khỏi nhà mấy ngày, a nương thương ta, không chịu được ta nhõng nhẽo quấn quýt, đối với chuyện ta lười biếng không chịu tu hành cũng nhắm một mắt mở một mắt, thư thái được mấy ngày thì cha ta trở lại, dưới sự giám sát của cha, ta lại phải tiếp tục chuỗi ngày tu hành nhàm chán vô vị”.
Cẩm Thanh đặt những quả nho đã được bóc vỏ vào trong một cái chén, ngước mắt nhìn ta, cười cười.
“Vốn cũng không có gì, nhưng vừa mới trải qua mấy ngày nhàn nhã, mấy ngày sau đó khi bắt đầu tu hành trở lại quả thật là rất gian nan, sống một ngày mà như một năm”. Ta dừng lại một chút, cười nói, “Sau này vì cứu Thái Ất, ta lấy Tinh Nguyên Châu ra, tất cả pháp lực đột nhiên mất sạch, quả thật là cảm thấy không dễ chịu”.
Cẩm Thanh ngước mắt nhìn ta một lúc, rồi đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay ta.
Ta cười: “Đây là Cẩm Thanh muốn an ủi ta hay sao?”.
Chàng gật đầu, ngẫm nghĩ, rồi viết vào tay ta: “Sau này quen thì sẽ thấy thoải mái thôi”.
Ta chớp mắt, gật đầu: “Nếu như quen rồi mà thấy thoải mái, thì ta cũng cảm thấy phần nào được an ủi”.
Ánh mặt trời bên ngoài càng lúc càng gay gắt, ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Ta còn nhớ hình như không xa ở đằng kia có mấy cây hoa phượng hoàng (61), bây giờ chắc là đang nở hoa rực rỡ rồi, Cẩm Thanh có thể hái giùm ta một ít không”.
(61) Hoa phượng hoàng: Phượng hoàng đỏ hay còn gọi sò đo cam,chuông đỏ, hồng kỳ, đỉnh phượng hoàng, tulip châu Phi, uất kim hương châu Phi. Tên tiếng Anh là African tulip tree, Fountain tree. Tên khoa học là Spathodea campanulata. Cây thuộc họ Bignoniaceae, có nguồn gốc từ Châu Phi. Cây thân gỗ cao 15-20m, thường xanh phân cành, tán lá rậm hình tròn. Lá mọc đối kép lông chim. Hoa lớn đẹp có màu vàng cam. Cây có khả năng thích nghi và tốc độ phát triển rất nhanh, bông nở thành từng cụm, hạt có cánh nên có thể phát tán theo gió.
Cẩm Thanh vỗ vỗ vào tay ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Ta dặn với theo: “Trong vườn có nhiều phấn của hoa phượng hoàng, nhưng mà ta cảm thấy màu đỏ vẫn thu hút hơn, Cẩm Thanh không ngại thì chỉ hái những bông hoa đỏ thôi nhé”.
Bước chân của Cẩm Thanh hơi dừng lại, quay đầu cười với ta một cách yêu chiều.
Ta ngồi nguyên tại chỗ, lặng lẽ thở dài.
Đôi khi mắt không thấy rõ, cũng không phải là cái gì cũng không thấy rõ. Bây giờ đột nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, ta lại cảm thấy một số việc có chút mơ hồ.
Hôm qua, Cẩm Thanh cầm cây sáo hỏi ta, có phải ta đã sửa cây sáo hay không.
Ta lấy cây sáo từ trong ngực ra, cầm trong tay xoay xoay mấy vòng.
Chuyện ta sửa cây sáo này không có người thứ hai biết, vết nối cũng không dễ thấy. Những chỗ khác đều trơn nhẵn, được ánh mặt trời chiếu vào, ngọc bích trong suốt sáng long lanh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nguyên liệu làm nên nó quả thật là một khối ngọc tốt, mới làm ra được một cây sáo ngọc tinh xảo như vậy, cho dù có là gia đình đế vương ở nhân gian, mới có thể có được bảo vật cực phẩm như thế này.
Thuốc của Thái Thượng Lão Quân quả nhiên là thuốc tốt, mới được có mấy ngày, mà ta đã có thể thấy rõ được cả cây sáo.
Mấy ngày nay Bích Hoa gầy đi rất nhiều, tóc cũng dài hơn trước đây, mỗi khi gió thổi qua khiến ta cảm thấy bóng dáng chàng thật mảnh khảnh.
Ta đứng lên, bước ra ngoài.
Cây hoa phượng hoàng khá cao, Bích Hoa không có pháp thuật chỉ có thể chọn những cành hoa ở dưới thấp mà hái, y phục chàng màu xanh lẫn trong một khu vườn xanh xanh hồng hồng, dường như muốn hòa tan vào nhau.
Ta lùi mấy bước về phía sau, quay sang hướng khác, hướng về một phía khác của vườn hoa mà gọi lớn tiếng: “Cẩm Thanh, chàng ở đâu?”.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, ta quay đầu, nhìn thấy Bích Hoa đang cầm mấy cành hoa phượng hoàng đứng sau lưng ta, nhìn ta một cách lo lắng.
Ta che mũi, hắt hơi một cái thật to, nhịn xuống, rồi lại hắt hơi lần nữa.
Bích Hoa chân tay luống cuống lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay.
Ta lùi về phía sau mấy bước, che mũi, nước mắt giàn giụa. Hắt hơi mấy cái liền, rồi mới nói một cách ngắt quãng: “Ôi, Cẩm Thanh chắc là không biết, ta… Hắt xì… Ta bị dị ứng với hoa phượng hoàng, mỗi lần lại gần là lại bị như vậy, nên mới nhờ chàng đi hái, nếu không… Hắt xì… Nếu không ta đã tự đi hái rồi”.
Bích Hoa cười cười, lắc đầu.
Ta nói: “Chàng mau đem hoa đi đi. Sau đó đi tắm, thay toàn bộ quần áo rồi qua tìm ta”.
Bích Hoa cười cười, cong cả người lại.
Ta xấu hổ: “Chuyện này có gì đáng cười đâu, đừng cười nữa”.
Bích Hoa gật đầu, rồi cầm hoa đi mất.
Ta bỏ tay đang che mũi xuống, ngồi xổm xuống nhặt những cánh hoa phượng hoàng rơi trên đất.
Cỏ xanh một màu, những cánh hoa màu đỏ tươi rơi trên đó, nhìn như những vết máu rợn người.
***
Ta kiễng chân, lặng lẽ đi về phía sau phòng, khẽ hé cửa sổ nhìn vào bên trong phòng.
Mái tóc đen dài của Bích Hoa nổi lên trên mặt nước, nhìn xa trông như một dòng suối đen tuyền.
Trên ngực có một cái bớt màu đỏ, nhìn trông giống như đóa hoa đào.
Ta nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, quay lại phòng chính ngồi.
Vốn còn nghi ngờ chuyện cây sáo là do người khác nói cho Bích Hoa nghe, bây giờ xem ra, đó là chuyện không có khả năng.
Trong ngực cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có một khối đá lớn đè lên vậy.
Phụ thân nói rất đúng, ta đúng là kẻ ngốc, một kẻ đại ngốc mà.
Ta cười cười, có giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, trên thế gian này thế mà lại có người còn ngốc hơn cả ta.
Khổ sở tìm một người trong mười năm, nghĩ ra biện pháp cực đoan đến như thế để giữ người ta lại, lúc ngôi vị hoàng đế đã đến tay mà lại không đành lòng, thả người ta ra, lại còn ngốc nghếch mà tặng người ta cả tính mạng của mình. Cuối cùng cũng thành tiên, thấy người ta, lại không chịu nói ra, lén đứng ở một bên để nhìn, ngốc nghếch mà lao lên nhận diệt thiên lôi thay cho người ta, biến chính mình thành kẻ nửa sống nửa chết, cũng may là trời cao thương tình, cuối cùng cũng chữa khỏi, thì lại mang Nguyên Đan của mình tặng cho người ta, mà trước đó còn làm chuyện khiến cho người ta hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.
Có lẽ bên ngoài có gió thổi, mùi hương hoa thoang thoảng bay vào trong phòng.
Ta còn nhớ có tiểu tiên phạm phải sai lầm lớn, bị lấy đi Nguyên Đan, khiến cho hồn phi phách tán, mà bây giờ ta còn có thể thấy Bích Hoa, chắc là do có Si Mị Chung.
Đang yên ổn lại không chịu làm Thượng tiên, cũng không nên để bản thân rơi vào kết cục phải sống ký sinh trong Si Mị Chung, thấy ta, còn giả vờ câm điếc để giấu giếm thân phận, rốt cuộc là chàng đang sợ cái gì.
Quả nhiên là là kẻ vô cùng ngốc, vô cùng vô cùng ngốc!
Rèm ở phòng chính bị một bàn tay vén lên, Bích Hoa đi vào, ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn thấy ta khóc, đưa tay ra lau nước mắt cho ta, nhìn ta lo lắng, vội vã viết vào tay ta: “Sao lại khóc?”.
Ta hắng giọng, cười nói: “Đâu có, chỉ là vừa rồi hắt hơi nhiều quá nên nước mắt mới chảy ra thôi”.
Bích Hoa nhìn ta cười.
Ta đứng lên, chạy về phía phòng bếp: “Ta nhớ hình như chàng thích uống canh cá, ta đi nấu một bát cho chàng”. Ta còn nhớ trong bữa yến tiệc hôm đó, Bích Hoa không hề động đến những đĩa thức ăn trước mặt, chỉ uống sạch sẽ món canh cá mà thôi.
Đúng lúc ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Ta cười.
Sau này, cũng vẫn sẽ tiếp tục cười.