Diệm nương - Chương 02 phần 2
Nhưng Diệm Nương lại biết chuyện này nhất định rất quan trọng với nàng ta. Tuy chỉ mới gặp nhau một lát nhưng nàng đã hiểu nàng ta là loại nữ nhân không nói lời thừa thãi bao giờ.
“Minh Chiếu Thành Gia?” Diệm Nương chống tay lên trán làm bộ suy nghĩ, rồi ngay sau đó liền ngẩn ngơ trả lời: “Là nam nhân của gia tộc Thành Gia phải không? Chẳng lẽ cô không biết trong Diệm tộc, cho dù là cùng một gia tộc, nam nhân và nữ nhân cũng rất khó có thể gặp nhau sao?”
“Nói lời thừa nhiều quá đấy!” Hồng Hô lạnh lùng quát, khó giấu nổi sự hụt hẫng trong lòng, đoạn phất tay áo rời đi. Nữ tử này đã không biết chàng, vậy thì nàng cũng không cần lãng phí thêm thời gian làm gì nữa.
“Này, sao đang yên đang lành lại vội vã đi như thế?” Trong mắt Diệm Nương thấp thoáng một tia tinh quái, nhưng nàng lại thông minh không để cho Hồng Hô phát hiện ra: “Có phải cô đã thích cái người tên là Minh Chiếu Thành Gia đó không?”
Hồng Hô nghe thế chấn động, ngoảnh đầu lại hậm hực trừng mắt nhìn Diệm Nương một cái. Không thèm nói gì thêm, nàng ta tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
“Hồng Hô tiểu thư, nghe nô gia nói một câu này, nam nhân Diệm tộc đời đời kiếp kiếp đều sẽ không bao giờ lấy Diệm Nương đâu.” Giọng của nàng rất nhẹ nhàng, không hề cố ý nói to, nhưng lại lọt vào tai Hồng Hô lúc này đã đi lên cây cầu đá một cách hết sức rõ ràng: “Hơn nữa cô đã trở thành thê tử người khác rồi, không phải sao?”
Hồng Hô không ngoảnh đầu lại, dáng đi cũng vẫn giữ nguyên một vẻ cao quý đoan trang: “Nếu cô không muốn mất lưỡi, tốt nhất hãy câm ngay miệng lại cho ta.” Lời của nàng ta hệt như những hạt băng nhỏ bắn về phía Diệm Nương, khiến nàng không kìm được rùng mình một cái. Nhưng tại nơi mà ánh mắt Diệm Nương không nhìn thấy được, đôi bàn tay thon thả của Hồng Hô nắm chặt lại thành quyền, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đau khổ không cách nào kiềm chế.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hồng Hô dần biến mất phía sau hòn giả sơn, Diệm Nương không kìm được khẽ thở dài một tiếng, vì Hồng Hô, mà cũng vì tất cả các nữ tử Diệm tộc đã rơi vào vòng xoáy tình cảm để rồi không cách nào thoát ra khỏi đó.
Minh Chiếu Thành Gia? Vừa nghĩ đến cái tên này, ánh mắt nàng lại trở nên có chút mơ màng. Nhị ca trời sinh đã có một mái tóc bạc trắng, dịu dàng hay cười, chàng trai mà từ nhỏ nàng đã sùng bái như một ̣ thần đó, vị thần y Diệm tộc duy nhất không coi thường các nữ tử Diệm tộc và đã từng bảo vệ nàng đó… Nàng khẽ lắc đầu, xua tan quãng hồi ức mà mình không nên giữ lại ấy. Trong Diệm tộc, các Diệm Nương không có quyền được hưởng tình cảm huynh muội, tình phụ tử, và còn cả… tình mẫu tử. Cho nên đối với bộ tộc đó nàng chẳng hề lưu luyến chút nào, nhưng nàng cũng không cố gắng phủ nhận lai lịch của bản thân giống như Hồng Hô.
* * *
Tĩnh Trúc viện tên đúng như thực, bên trong trồng đầy trúc, ngoài ra không còn loại thực vật nào khác cả. Cất bước đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc, chỉ một lát sau trước mắt đã xuất hiện một khu nhà mộc mạc giản đơn, được xây bằng gạch xanh ngói xám. Lúc này khung cảnh xung quanh rất tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió xào xạc vi vu, khiến người ta tâm thần sảng khoái, mọi nỗi phiền muộn đều tan đi. Chẳng lẽ là nơi này ư? Diệm Nương nghi hoặc dừng chân đứng đó, đường đường là nhị thiếu gia của Khanh phủ, là Cô Sát nổi danh giang hồ, vậy mà lại ở trong một nơi như thế này sao?
“Có người không?” Trong sân sạch sẽ đến mức gần như không có một hạt bụi nào, Diệm Nương do dự không biết có nên bước vào hay không. Nhưng đứng đó đợi được một lát, nàng vẫn không thấy có ai trả lời.
Thoáng bĩu môi một cái, Diệm Nương cảm thấy mình càng lúc càng không bình thường, có bao giờ nàng từng khuôn phép như thế này đâu.
Đưa chân bước vào khoảng sân được lát bằng những viên đá xanh bóng loáng kề nhau san sát, Diệm Nương đi thẳng về phía khu nhà đối diện. Đúng vào lúc này, phía sau lưng chợt vang lại những tiếng bước chân khe khẽ, dường như có mấy người đang đi về phía này. Nàng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của những người đó, hai bên đều ngẩn ra.
Tổng cộng có bốn người đi tới, người đi đầu mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc dài buông xõa qua vai, thân hình cao gầy, tướng mạo xấu xí đến khó tả. Nhìn thấy nàng, trong cặp mắt sâu hoắm của hắn hiện lên một tia chán ghét.
Trong đầu nàng lập tức hiện lên cảnh tượng mà mình từng nhìn thấy bên ngoài một thôn trang nhỏ ở vùng Triết Viễn vào mấy tháng trước, nam nhân áo xám đó và người trước mắt này…
Khi nàng còn chưa thể hoàn toàn xác định, bên tai đã vang lên giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ vào nhau của nam nhân đó: “Hôm nay ai canh phòng?”
Ba gã hán tử mặc đồ màu xanh đứng phía sau lập tức tỏ ra vô cùng kinh sợ, một người trong số đó vội vàng trả lời: “Bẩm nhị thiếu gia, là Ngô Hán…” Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Khanh Tuần xua tay cắt ngang.
“Ngươi xử lý đi.” Khanh Tuần nói với giọng lạnh tanh: “Đuổi nữ nhân này ra ngoài, phái người đến lau cọ sân cho thật sạch.” Dứt lời liền xoay người đi ngược trở về theo con đường đã tới đây.
“Vâng.” Tên đại hán áo xanh vừa trả lời kia lập tức cung kính vâng lệnh, hai người còn lại vẫn theo sát Khanh Tuần.
Diệm Nương mở to cặp mắt xinh đẹp vẻ khó tin, trước giờ chưa từng có một nam nhân nào coi nàng như không hề tồn tại thế này. Hắn rốt cuộc có phải là nam nhân không?
“Mời cô nương.” Bên tai vang lên giọng nói tuy cung kính nhưng đầy vẻ cứng rắn không thể cự tuyệt của tên đại hán áo xanh, khiến nàng tỉnh táo trở lại. Ném về phía đối phương một ánh mắt vô cùng quyến rũ, nàng nhân lúc hắn hơi ngẩn ra, mũi bàn chân khẽ điểm xuống đất, tựa như một chiếc lá cây lao vút về phía Khanh Tuần đang ở cách đó không xa.
“Không được vô lễ!” Đại hán đó rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, vội vàng đuổi theo sau, đồng thời vung tay đánh ra một chưởng. Hắn không muốn đả thương nàng nên chưởng này chỉ dùng có năm, sáu phần công lực, mục đích là ngăn nàng lại. Nào ngờ Diệm Nương chỉ khẽ lắc người một cái đã tránh được, tốc độ lao về phía trước không giảm chút nào. Sắc mặt hắn biến đổi hoàn toàn, muốn đuổi thì đã không còn kịp nữa.
“Dừng lại!” Lại một lần nữa có tiếng quát vang lên, hai người áo xanh vốn đi sau Khanh Tuần đồng thời xoay người hòng ngăn chặn nàng.
Khanh Tuần vẫn tiếp tục đi về phía trước, chẳng buồn ngoảnh đầu lại, dường như không hề biết phía sau đang xảy ra chuyện gì.
Diệm Nương cất tiếng cười vang khanh khách, không ngờ lại không hề né tránh, mà chắp tay sau lưng ưỡn ngực ra, định dùng đôi gò bồng đào cao vút để đỡ lấy quyền trảo của hai hán tử áo xanh kia.
Hai người đó cả kinh, muốn thu tay lại thì không còn kịp nữa, chỉ đành thay đổi phương hướng đánh qua hai bên, khiến lá trúc rơi dưới đất bay lên tung tóe. Mà lúc này Diệm Nương đã lao tới giữa hai người, đôi bàn tay thon mềm mại như gió tung ra, yếu huyệt của cả hai lập tức bị điểm trúng, không thể động đậy. Võ công của bọn họ vốn không đến mức kém cỏi như vậy, chỉ là không ngờ Diệm Nương võ công vừa cao cường lại vừa xảo trá, cho nên mới bị trúng chiêu trong tình huống không kịp đề phòng.
Diệm Nương cười vang không ngớt, cơ thể thoáng cái đã lao tới sau lưng Khanh Tuần, mái tóc dài phấp phới tung bay, miệng gọi lớn: “Khanh nhị thiếu gia xin dừng bước.”
“Lũ vô dụng!” Giọng nói khàn khàn của Khanh Tuần lại một lần nữa vang lên, rồi hắn chợt xoay người, một thứ gì đó màu trắng bay lên giữa không trung, tản ra nhanh chóng.
Diệm Nương không kìm được đưa mắt liếc nhìn, thì ra là một chiếc khăn tay. Khi nàng còn đang cảm thấy khó hiểu, Khanh Tuần đã xòe năm ngón tay ra chụp về phía mình. Lần này nàng không dám sử dụng lại chiêu cũ, vì biết hắn nhất định sẽ chẳng thương xót gì mình, liền vội vàng đổi tư thế, đưa tay chụp về phía lòng bàn tay hắn, tay còn lại thì thi triển tiểu cẩm nã thủ chụp tới mạch môn đối phương. Lúc này chiếc khăn tay đã rơi xuống trước mắt nàng, rồi tiếp tục rơi xuống dưới.
Nằm ngoài ý liệu của nàng, Khanh Tuần chỉ né tránh cú chụp tới lòng bàn tay của mình, còn sát chiêu thật sự lại căn bản chẳng hề để tâm, chẳng lẽ hắn biết nàng không có ý làm hại mình? Trong lòng thầm nghĩ như vậy, những ngón tay thon của nàng đã chụp được vào mạch môn của hắn, chỉ là còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, bàn tay hắn đã túm chặt lấy nơi đó rồi. Mà càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi hơn là cổ tay hắn cứng như sắt thép, dù nàng có muốn cũng chẳng thể suy chuyển được, thảo nào hắn lại chẳng buồn né tránh.
Nàng đau đớn rên rỉ một tiếng, ủ rũ buông thõng hai tay, cho tới lúc này nàng mới biết tác dụng của chiếc khăn tay đó, bởi vì bàn tay hắn đang túm lấy cổ họng nàng qua chiếc khăn tay. Hắn, không ngờ hắn lại chê nàng bẩn. Trong đầu nàng chợt vang vọng những lời mà hắn đã nói trước lúc xoay người rời đi: “Đuổi nữ nhân này ra ngoài, phái người đến lau cọ sân cho thật sạch.” Sau khi hiểu được ý nghĩa bên trong, nàng không khỏi tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Nói!” Khanh Tuần nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng giống như nhìn vật chết. Hắn vốn chẳng thèm ra tay với loại nữ nhân này, tiếc rằng đám thủ hạ đều là đồ ăn hại, thường ngày kẻ nào cũng tỏ ra hung hãn vô cùng, ai ngờ vừa mới gặp phải nữ nhân liền trở thành phường giá áo túi cơm, xem ra hắn phải kiểm điểm lại một chút về cách dùng người của bản thân.
“Chàng muốn nô gia nói gì đây?” Diệm Nương hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa lại hiện lên nụ cười có thể làm chúng sinh điên đảo. Bộ dạng nàng bây giờ tựa như đang làm nũng với tình lang, chứ chẳng phải đang ở cách cái chết chỉ một lằn ranh nhỏ bé.
Khanh Tuần không nói gì thêm, lực đạo trên bàn tay dần mạnh lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ khiêu khích ẩn giấu đằng sau nụ cười ngọt ngào của nàng. Nếu không phải vì lúc ban đầu không cảm nhận được sát ý, giờ này hắn đã chẳng đích thân ra tay bức cung, trong phòng tra khảo của nhà họ Khanh có vô số cách để ép một người bán đứng người thân nhất của mình. Hắn không có ý giết nàng, chỉ muốn nàng phải ghi nhớ một điều, Khanh phủ không phải là nơi nàng có thể ngông nghênh làm càn. Chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn nói ra ý đồ đến đây, hắn sẽ tha cho nàng một lần.
Nụ cười quyến rũ của Diệm Nương dần ngưng đọng lại, hít thở càng lúc càng khó khăn. Nàng muốn cạy bàn tay của hắn ra, nhưng lại phát hiện hai tay mình chẳng thể nào động đậy được, không ngờ đã bị hắn điểm huyệt rồi. Nàng hơi hé miệng, hấp háy một chút, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng thở yếu, chẳng thể nào nói được một lời. Hỏng rồi, lần này đùa quá trớn rồi, đến tính mạng cũng sắp mất ở đây. Hết cách, nàng chỉ còn biết nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lạnh lùng xấu xí của Khanh Tuần mà chớp chớp mắt không ngừng. Ai ngờ hắn lại coi như không nhìn thấy, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh hơn.
Thì ra Khanh Tuần không hề ý thức được rằng mình đã khiến nàng không thể cất lời, còn nghĩ nàng sắp chết đến nơi mà vẫn lẳng lơ phóng đãng, sự căm ghét trong lòng lại tăng thêm vài phần, sao chịu buông tay cho được.
Hỏng rồi, kiếp sau mình nhất định sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này… ý thức của Diệm Nương dần trở nên rời rạc, một nụ cười kỳ quái bỗng xuất hiện trên bờ môi.
“Chết tiệt!” Khanh Tuần khẽ mắng một tiếng rồi buông tay, để mặc cho nàng ngã gục xuống đất. Không ngờ nữ nhân lẳng lơ này lại quật cường đến vậy, thật nằm ngoài ý liệu. Hắn không phải một người dễ mềm lòng, nếu không vì nụ cười kỳ quái của nàng trước lúc hôn mê, hắn biết mình có thể đã thật sự giết chết nàng rồi.
Nụ cười đó hết sức trong trẻo, không hề xen lẫn một chút dâm tà phóng đãng nào, tới lúc đó hắn mới nhìn rõ tuổi tác của nữ nhân trước mắt, một cô bé còn ít tuổi hơn sư muội của mình. Nghĩ đến sư muội, hắn liền không cách nào ra tay giết người được.
“Nhị thiếu gia.” Ba thủ hạ hổ thẹn đi tới trước mặt hắn chờ xử phạt, nếu không phải vì Diệm Nương không dùng đòn sát thủ, lúc này đã có hai người phải bỏ mạng rồi.
Ánh mắt hờ hững mà như hữu hình của Khanh Tuần liếc qua, khiến cả ba đều lặng im không dám nói gì.
Đúng vào lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, một người đàn ông trung niên thân hình béo lùn xuất hiện ở phía cuối con đường, nhìn thấy Khanh Tuần tỏ ra vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lại.
“Nhị thiếu gia, lão gia gọi cậu tới gặp.” Ánh mắt hắn tò mò nhìn Diệm Nương cả người mềm nhũn nằm trên mặt mặt đất trong tư thế khiêu gợi, không kìm được thầm nuốt một ngụm nước bọt. Sớm đã nghe nói nhị thiếu gia cứu về một báu vật động lòng người, hôm nay được thấy quả nhiên không phải là đồn nhảm, e cũng chỉ có loại nữ nhân thế này mới có thể khiến một người xưa nay vui giận không thể hiện ra ngoài mặt như nhị thiếu gia động lòng mà thôi. Chỉ là sao cô ta lại nằm trên mặt đất thế này? Trong lòng tuy có điều nghi vấn, nhưng ngoài miệng hắn lại không dám hỏi. Trong phủ này, ngoài lão gia, phu nhân và Tịnh tiểu thư ra, căn bản không có ai khác dám tùy tiện mở miệng hỏi nhị thiếu gia điều gì cả.
Khanh Tuần khẽ “ừm” một tiếng coi như trả lời, ánh mắt hờ hững thoáng liếc qua phía Diệm Nương lúc này đã hôn mê nhưng lại không có ý dừng lại, mà xoay người chậm rãi rời đi, chỉ để lại một câu lạnh lẽo: “Hỏi cho rõ ràng.”
“Vâng.” Ba gã thủ hạ cả mừng, biết rằng chỉ cần hoàn thành lời dặn của hắn là sẽ giữ được mạng.
Ngoài ra bọn hắn còn biết được nhị thiếu gia không có hứng thú gì với nữ nhân trước mắt, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội giành lấy tình cảm của mỹ nhân đây. Đối mặt với một bảo vật như vậy, chỉ cần là nam nhân bình thường, liệu có ai không động lòng?
Duy có người đàn ông trung niên kia nhìn bộ dạng mừng rỡ của bọn hắn với vẻ khó hiểu, sau đó lại lưu luyến nhìn chằm chằm vào Diệm Nương đang nằm trên mặt đất một lúc, rồi mới vội vã đuổi theo sau Khanh Tuần.
Trên đường tới Khiếu Khôn cư, Khanh Tuần nhìn đám nha hoàn xung quanh với vẻ thản nhiên như thường, chỉ cần là động vật giống cái, một khi nhìn thấy hắn đều lập tức sợ run cầm cập, đến nhìn cũng không dám, càng đừng nói gì tới chuyện dám gọi hắn lại, còn đám động vật giống đực thì tất cả đều câm như hến không ho he gì. Hắn cũng không hề ngạc nhiên, vẫn đường hoàng ưỡn ngực, tay chắp sau lưng, ung dung cất bước, tựa như giữa trời đất này chỉ có một mình hắn vậy.
Vì dung mạo xấu xí ngay từ khi sinh ra của mình, từ nhỏ hắn đã học được cách đối diện với ánh mắt của người khác. Năm nay đã hai mươi sáu tuổi, nếu hắn còn chưa hoàn toàn học được, vậy thì thà đập đầu vào tường chết quách cho rồi, khỏi phải sống tiếp trên thế gian cho ngứa mắt người khác.
Hơn hai mươi năm nay, chỉ có hai người phụ nữ có thể thản nhiên đối mặt với hắn, một là mẫu thân, bởi vì bà cũng xấu xí giống như hắn vậy, người còn lại chính là sư muội Tịnh nhi, nàng từ nhỏ đã được hắn hết mực nuông chiều, hắn sợ nàng còn chẳng kịp, nàng có lý đâu lại đi sợ hắn. Vừa nghĩ đến sư muội, trên khuôn mặt hắn lại bất giác xuất hiện một nụ cười như có như không. Nhưng vì không có người nào dám nhìn hắn, nên cũng không ai phát giác được.
Nói ra kể cũng thú vị, trong ba huynh đệ chỉ có mình hắn là giống mẫu thân, còn đại ca và tam đệ đều hiên ngang tuấn tú như phụ thân vậy, cho nên mới dẫn đến việc mẫu thân chỉ truyền võ công cho hắn, còn hai vị huynh đệ thì phải tìm cao nhân khác. Chỉ là cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, mẫu thân tính tình quái dị, dung mạo lại xấu xí, còn là người man di ngoại tộc, với điều kiện của phụ thân năm xưa tại sao lại chịu lấy bà, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn nhất mực nghe lời, vô cùng ân ái. Mấy chục năm nay giữa hai người dường như chưa từng xảy ra cuộc cãi vã nào. À không, không phải chưa từng xảy ra, mà là mỗi lần mẫu thân nổi nóng, phụ thân đều sẽ có cách khiến bà chuyển giận thành cười, bản lĩnh ấy của ông thực khiến người ta phải khâm phục.
Đợi dã, hắn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vút trong xanh, trong đầu hiện lên ánh mắt quật cường của nữ tử áo đỏ vừa rồi. Hắn biết trên đời này lại có thêm một nữ nhân không sợ dung mạo của mình, tuy là nữ tử phong trần nhưng dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề sợ hãi, ở trước mặt hắn vẫn có thể nói cười tự do, quả thực chỉ có duy nhất một mình nàng. Bây giờ hắn cũng đâm ra có chút khâm phục nữ nhân đó.
Hít sâu một hơi, hắn quay sang suy nghĩ về lão cáo già Tống Tích Nguyên, đồng thời tiếp tục đi về hướng Khiếu Khôn cư.
Lão già đó dã tâm không nhỏ, ngấm ngầm chiêu binh mãi mã, lén vận chuyển muối lậu, vọng tưởng có thể lũng đoạn thị trường miền Nam để nhân đó trù bị quân lương. Lão coi tất cả mọi người đều là kẻ mù hay sao? Hừ, vốn lão muốn làm gì thì cũng không liên quan đến nhà họ Khanh, nhưng không ngờ lão lại dám vươn xúc tu đến phạm vi thế lực của bọn họ, định dùng lối tằm ăn dâu mưu đồ xằng bậy, đúng là không biết lượng sức. Xem ra lão ta đã già đến lú lẫn rồi, có sống tiếp cũng chẳng để làm gì, chi bằng đợi hôm nào đó hắn sẽ chọn giờ tốt tiễn lão đi nốt chặng đường cuối cùng cho xong.
Với vẻ mặt hờ hững như thường, hắn đã quyết định sự sống chết của một đại nhân vật đương triều như thế, chẳng trách lại có biệt hiệu là Cô Sát.