Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 59 - 60

Chương 59

Trực giác của Lâm San không sai, người trước mắt này nhất cử nhất động, thần thái nói chuyện thậm chí tính hai mặt đều y hệt Đỗ Cảnh, huống chi vừa rồi hắn còn chính mồm thừa nhận nên hoàn toàn có thể xác định hắn thật sự là Đỗ Cảnh. Nhưng vì sao mặt hắn không giống mặt Đỗ Cảnh?

"Kỳ quái." Người nọ nở nụ cười, ra chiều thú vị, "Ngươi chưa từng nghe qua có thuật dịch dung?"

Lâm San gật gật đầu tỏ vẻ nghe qua.

"Vậy ngươi có nghe qua người có thuật dịch dung giỏi nhất thiên hạ này được người giang hồ tôn xưng Bạch Diện Thư Sinh Quý Bạch Vũ?"

Lâm San lắc đầu.

Đối phương nhíu mày: "Cái gì?"

Lâm San sợ tới mức lập tức gật đầu: "Nghe qua, nghe qua..."

Hắn lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, gật đầu chậm rãi nói: "Đúng vậy, ta chính là thiếu chủ Hồng Lân Cung Quý Bạch Vũ!"

Lâm San quả thật chưa từng nghe qua cái tên Quý Bạch Vũ này nhưng danh tiếng Hồng Lân Cung nàng đã nghe Tiểu Lục nói qua vô số lần. Hồng Lân Cung là tổ chức bí mật mới xuất hiện trên giang hồ vài năm gần đây, tất cả đều am hiểu dụng độc hơn nữa võ công phi thường kỳ quái, đặc biệt thiếu chủ Quý Hồng Lân lại là nhân vật truyền kỳ trên giang hồ. Nghe nói người này mặc dù là nữ tử tính tình ngoan độc, dùng độc vật luyện độc công, giết không ít võ lâm cao thủ, ngay cả Thiếu Lâm chưởng môn Huyền Không đại sư cũng từng bị nàng đả thương.

Lâm San lúc này mới chân chính ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình, không chỉ có ân oán riêng tư với Quý Bạch Vũ mà còn rơi vào một ma cung giang hồ nghe thấy biến sắc hơn nữa còn có khả năng đó là một âm mưu thật lớn mà thứ khiến nàng dính dáng đên Hồng Lân Cung đó chính là khối thiên thạch nàng suýt ném đi.

Mẹ nó, rốt cuộc một khối đá thì có bí mật gì? Lâm San thật sự nghĩ không ra nhưng điều duy nhất có thể xác định là Quý Bạch Vũ không tiếc giả trang thành Đỗ Cảnh ẩn núp trong cung để tiếp cận có thể thấy được này nó quan trọng với hắn như thế nào. Hiện tại nếu mình nói cho hắn biết chỗ nàng ném, dựa vào cách hắn đối xử với con chó trung thành kia vừa rồi phỏng chừng cái mạng nhỏ của mình cũng xong đời. Vì sinh mạng suy nghĩ, Lâm San quyết định giả chết.

"Không biết." Lâm San quả quyết nói.

"Ta biết ngươi chỉ mạnh miệng." Quý Bạch Vũ hiển nhiên dự liệu được kết quả, cười nói, "Cho nên mới chuẩn bị cho Tống cô nương ngươi một bàn ăn lớn như vậy."

Lâm San nhìn con chó nằm chết, một thân mồ hôi lạnh.

Lúc này, Quý Bạch Vũ đã đứng lên: "Ngươi xem món gà này bên trong có độc vô sắc vô vị, nếu ăn phải thì ruột gan của ngươi sẽ đứt thành từng khúc, cuối cùng phơi bụng mà chết."

Lâm San: "..."

"Nhìn món tảo cao này đi, bên trong là độc dược đặc chế của Hồng Lân Cung ta, nếu ăn nó, chỉ cần đi nửa bước ngươi sẽ chết mà khi chết khóe miệng vẫn mỉm cười. "

Má ơi, đây không phải nửa bước mỉm cười hóa điên sao? Lâm San hoàn toàn tuyệt vọng.

"Nhìn món sườn này đi, ăn nó rồi da thịt của ngươi thịt sẽ từng chút từng chút thối rữa, bên ngoài nhìn không thấy gì, cuối cùng nhẹ nhàng trương da..."

"Không cần nói!" Lâm San ngắt lời hắn, cảm thấy cả người đều hỏng mất. 

"Ngươi giết ta đi!" Nàng nói.

Quý Bạch Vũ lắc đầu: "Không được, ta còn chưa chơi đã, không bằng trước hết chúng ta thử món sườn này?" Hắn nói xong dùng chiếc đũa gắp một miếng sườn định đưa vào miệng Lâm San.

Lâm San sợ tới mức chưa kịp hoàn hồn, liều mạng ngăn hắn lại liền bị Quý Bạch Vũ dễ dàng giữ chặt thắt lưng, mắt thấy chiếc đũa kia sẽ hạ xuống thì ngay sau đó bên ngoài phòng Quỷ Mị bỗng nhiên gõ cửa.

"Thiếu chủ, cung chủ muốn gặp ngài ngay lập tức."

"Đã biết." Quý Bạch Vũ không hờn giận trả lời, rốt cục buông tay, thừa dịp này Lâm San vội vàng từ trong lòng nhảy ra, trốn dưới bàn, sợ hãi thở hổn hển.

"Đùa không vui chút nào." Quý Bạch Vũ liếc nàng một cái, đứng dậy sửa sang lại quần áo, định đi ra.

Quỷ Mị bên ngoài lại mở miệng: "Thiếu chủ, cung chủ lệnh cho ngài dẫn theo Tống Nhị tiểu thư."

Một khắc kia, không biết có phải hoa mắt hay không nhưng Lâm San rõ ràng thấy mặt Quý Bạch Vũ có thần sắc chán ghét.

Trong Hồng Lân Cung, địa cung khúc chiết, khắp nơi bố trí cơ quan. Lâm San đi theo Quý Bạch Vũ ở phía trước, mặt sau là Quỷ Mị một khắc không rời, nàng dĩ nhiên đã hoàn toàn trở thành tù binh. 

Lúc này đã đến địa cung của cung chủ, cửa đá chậm rãi mở ra, một mùi nồng đậm phả vào mặt thiếu chút làm Lâm San ho khan. Lâm San nghĩ thầm nơi này có thể ở sao. 

Sau cửa đá kia là một gian thạch thất rất lớn, treo đầy hoa tươi, tại nơi cả ngày không thấy ánh mặt trời nhưng lại có thể bảo trì nguyên trạng diễm lệ làm người ta có cảm giác quỷ dị, đến khi nàng nhìn rõ hơn thì lại đổ mồ hôi lạnh lại. Trời ạ! Sau đóa hoa diễm lệ là một con rắn nhỏ bằng ngón út vô thanh vô tức nhìn bọn họ, dựa theo số lượng hoa, ít nhất cũng có mấy trăm con.

Một khắc kia, Lâm San bỗng đồng tình với Quý Bạch Vũ, chỗ quỷ quái này là dành cho người sao? Trách không được có thể dịch dung thành hoàng tử hoa hoa lệ lệ như vậy, tuyệt đối là bị ép buộc nha!

Hai người bọn họ đi vào, cửa thạch thất chậm rãi đóng lại, hồng y nữ tử đang ở giữa thạch thất cũng đi qua. Lâm San vụng trộm nhìn, nhất thời bị mỹ mạo của Quý Hồng Lân làm kinh diễm, nàng nghĩ Quý Hồng Lân là mẫu thân của Quý Bạch Vũ ít nhất cũng phải bốn năm mươi tuổi, không ngờ đối phương nhìn thế nào cũng chỉ như một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, da thịt nõn nà, hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng, thế nên nàng hoài nghi đến tột cùng Quý Hồng Lân có phải là người hay không.

Lúc này, Quý Bạch Vũ đã cung kính hành lễ với cô gái kia: "Mẫu thân."

Một nam nhân hai mươi mấy tuổi gọi một nữ nhân mới mười mấy tuổi là mẹ thật sự quá quỷ dị. Lâm San đứng sau không dám nói, trong lòng lại nghĩ Thiên Sơn đồng mỗ cũng không phải như vậy sao, bảy tám mươi tuổi luyện ma công làm mình mãi mãi trẻ trung, đại khái cũng giống Quý Hồng Lân này.

Quả nhiên, Quý Hồng Lân nói một câu "Đứng lên đi" lập tức lộ ra tuổi thật. Thanh âm hiển nhiên không giống các cô nương, nghe qua không đến sáu mươi cũng là năm mươi.  Kỹ thuật cải biến thành mỹ dung này cũng lắm hỏa bạo! Trong lúc Lâm San âm thầm bình luận, Quý Hồng Lân đã dời mắt đến nàng.

"Tống Nhị tiểu thư?" Quý Hồng Lân nói.

Khí thế này làm Lâm San chỉ dám gật đầu.

"Quả nhiên là mỹ nhân."

Lâm San cảm động, Quý Bạch Vũ, mẹ ngươi thật tinh mắt hơn ngươi nhiều!

"Đáng tiếc, mỹ nữ lúc già đi sẽ bị nam nhân ghét bỏ."

Nữ nhân từng bị tình cảm tổn thương quả nhiên thực phù hợp với hình tượng yêu phụ trong tiểu thuyết võ hiệp! Lâm San cảm thấy tự hào vì năng lực trinh thám mạnh mẽ của mình.

Đang nghĩ bỗng Quý Hồng Lân không biết từ khi nào đã như quỷ ám, vô thanh vô tức bay tới bên người nàng, nâng cằm nàng lên. Lâm San quả thực hệt như bị điểm huyệt, không thể động đậy, tùy ý để Quý Hồng Lân kia nâng cằm nhìn tả hữu hồi lâu, miệng lẩm bẩm: "Đẹp thì có đẹp nhưng không đủ tinh xảo, vẫn kém yêu tinh kia một chút, xem ra mắt nhìn người của nam nhân họ Đỗ thật sự càng ngày càng kém..."

Quý Bạch Vũ đứng một bên không nói.

"Vũ nhi, ngươi nói Đỗ Hạo thực thích nàng?" Quý Hồng Lân hỏi.

"Con tận mắt thấy, thiên chân vạn xác."

"Vậy ngươi thích Đỗ Hạo sao?" Quý Hồng Lân bỗng nhiên quay đầu hỏi Lâm San.

Lâm San vội vàng lắc đầu: "Không... Không thích!"

"Ha ha ha..." Quý Hồng Lân bỗng cười ha hả, "Thừa Vân ơi Thừa Vân, không ngờ ngươi lưu tình nơi nơi, phong lưu nhất thế, con trai lại như vậy, đại khái chính là báo ứng!"

Không chỉ bị cảm tình tổn thương, mà còn là với cha của Đỗ Hạo, chuyện tình dân gian quả nhiên cẩu huyết! Màn kịch kế tiếp nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được, khẳng định là hoàng đế bỏ rơi Quý Hồng Lân, Quý Hồng Lân ôm hận, tính tình vặn vẹo, vì thế quyết định trả thù hoàng đế, vâng vâng...

Nhưng Lâm San vạn vạn thật không ngờ, Quý Hồng Lân sau khi cười xong bỗng nhiên hung tợn quay đầu nói: "Không được, thế là đã trả thù sao? Ta không cam lòng!"

Lâm San, nảy sinh một dự cảm không rõ: "A di, ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn con cháu của hắn chịu thống khổ giống ta, chứng kiến người mình yêu gả cho người khác, nhận hết thống khổ, trọn đời cô độc."

Lâm San thấy không xong rồi! A di này hoàn toàn biến thái!

Quả nhiên, Quý Hồng Lân bỗng chỉ vào nàng và Quý Bạch Vũ nói: "Ta muốn các ngươi thành thân!"

Chương 60

"Ta muốn các ngươi thành thân!"

Lời này vừa nói ra, biểu hiện hai người không giống nhau, Quý Bạch Vũ hơi nhíu mày không nói gì nhưng Lâm San không nghĩ ngợi đã thốt ra: "Không được!"

Quý Hồng Lân mỉm cười: "Được hay không, chẳng lẽ còn cần ngươi đồng ý sao?"

Lâm San lập tức cứng người, vốn tưởng nữ nhân này nhiều lắm là tâm lý biến thái, không dè mới nửa ngày đã thăng cấp biến thái! Có thể vì bản thân ép con mình cưới vợ, quả thực hoang đường. Mắt thấy nữ nhân này đã hết thuốc cứu chữa, Lâm San vội vàng dời ánh mắt xin giúp đỡ về phía Quý Bạch Vũ.

Huynh đệ, ngươi có còn là nam nhân hay không? Mẹ ngươi muốn ngươi cưới một nữ nhân ngươi hận đến mức định độc chết nhưng ngươi lại không nói gì!

Quý Bạch Vũ không thèm nhìn nàng chút nào ngược lại còn cung kính với Quý Hồng Lân Cung: "Con tuân mệnh."

Trong nháy mắt, Lâm San hoàn toàn kinh ngạc, kéo lấy tay áo Quý Bạch Vũ: "Ngươi điên ư? Ngươi đáp ứng làm gì! Ngươi vừa rồi không phải định độc chết ta sao? Ngươi độc chết ta nha, ta không muốn gả cho ngươi!"

Quý Bạch Vũ khóe miệng co giật.

"Vũ nhi, lời Tống tiểu thư nói là thật?" Quý Hồng Lân tựa hồ hứng thú với việc con mình định hạ độc Lâm San.

"Quả thật con có ý này." Quý Bạch Vũ mặt không đổi tim không đập mạnh, thản nhiên nói.

"Nếu con ta có ý này, chờ khi thành thân xong thì tùy ý ngươi xử lý Tống cô nương."

"Tạ mẫu thân thành toàn!"

Lúc này đến phiên Lâm San run rẩy, đến tột cùng là dạng thiên thời địa lợi nhân hòa nào mới có thể tạo nên một đôi cực phẩm mẫu tử như thế, quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm!

Lâm San oán giận, cắn răng nói: "Lão yêu phụ, ngươi chết tâm đi, rõ ràng hiện tại sẽ giết ta, ta chết cũng sẽ không gả cho con ngươi!"

Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy một trận âm phong đập vào mặt, ngay sau đó, yết hầu đã bị móng tay bén nhọn cầm chặt: "Ngươi nói ai là lão yêu phụ?" Tiếng Quý Hồng Lân chợt trở nên đáng sợ cực độ, hung hăng giống như muốn ăn thịt người, "Ngươi có tin nếu lặp lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức hay không?"

Trong lòng bảo đừng sợ nhưng đối mặt với tình cảnh này, Lâm San toàn lưng mướt mồ hôi, nàng giật giật môi, tiếp tục nghênh đón cái chết. Nhưng Quý Hồng Lân cũng không vì vậy mà buông tha, móng tay bén nhọn lập tức bấu vào cổ Lâm San, làn da non mịn liền chảy máu.

Lâm San bị đau nhưng không la, cắn răng đối diện với nàng. Mắt thấy móng tay kia sẽ cắm thẳng vào cổ họng, Quý Bạch Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Mẫu thân, hiện tại cần gì phải vội vã giết nàng? Con còn chưa đùa xong." Hắn vừa nói vừa nhìn Lâm San tràn đầy thâm ý.

Quý Hồng Lân rốt cục thả tay ra, Lâm San lấy lại hơi, ngồi trên mặt đất ho khan. Ngay lúc rồi, lần đầu nàng cảm nhận được cái chết tới gần rõ ràng như vậy, trong đầu trống rỗng, đến khi Quý Hồng Lân buông tay, ủy khuất trong lòng mới trào lên: "Liên Phong, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Nếu vừa rồi ta chết, ngươi có phải cả đời này sẽ không thấy được ta hay không?"

Trong lòng ủy khuất nhưng nàng quyết không khóc, cắn răng hung tợn trừng mắt nhìn mẫu tử Quý Hồng Lân.

Chưa từng gặp qua cô nương nào quật cường như vậy, Quý Hồng Lân cũng có vài phần nghiền ngẫm, suy nghĩ rồi nói: "Quả thật, nếu chết như vậy không đáng... Quỷ Mị!"

"Có thuộc hạ!" Quỷ Mị không biết từ đâu bước đến, không một tiếng động, cực kỳ giống tên nàng.

Quý Hồng Lân phất phất tay: "Mang Tống tiểu thư đi bảo thất đổi nữ trang, ăn mặc như vậy thực chướng mắt."

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Quỷ Mị nói xong định dẫn Lâm San đi.

"Ta không đổi!" Lâm San sợ vẫn sợ nhưng một lòng một dạ quyết liều chết. 

"Ngươi cho là ngươi còn có thể lựa chọn sao?" Quý Hồng Lân bỗng nhiên cười rộ lên, "Sờ cổ của ngươi."

Cổ? Lâm San ngẩn ra, phản xạ tính lấy tay sờ cổ, ngón tay chạm phải một chất lỏng dính dính, nàng giơ lên liền thấy vết máu vừa rồi bị Quý Hồng Lân ra tay biến thành màu đen. Yêu phụ này dám hạ độc! Lâm San nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt lập tức đen sì.

"Đừng khẩn trương." Quý Hồng Lân vẻ mặt không đổi, "Độc này không phát tác nhanh như vậy, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thành thân cùng Vũ nhi, ta sẽ cho ngươi giải dược. Nếu không nghe lời, ba tháng sau, ngươi sẽ tóc hoa râm, xuất hiện đầy nếp nhăn, giống như một lão già, từng chút từng chút chứng kiến chính mình chết già..."

"Ngươi..." Lâm San hoàn toàn bị nữ nhân ác độc này làm kinh động, mãi mới lấy lại tinh thần, muốn nói gì đều nhịn xuống.  Cho tới bây giờ, nàng biết những gì nữ nhân này nói đều là thật, quả nhiên ác độc, công khai chịu chết không bằng trước hãy giữ lại tính mạng, tìm đường thoát ra.

Lâm San không nói nữa mà đi theo Quỷ Mị ra khỏi thạch thất.

Lâm San trở nên yếu đuối làm Quý Hồng Lân tâm tình tốt lên, đợi nàng vừa đi, liền nói với con: "Vũ nhi, còn nhớ thiên tàm bản cung thẩm tra nhiều năm không?"

"Con nhớ rõ."

"Hôm nay tìm được tàm nguyên ở Miêu Cương, độc tính thậm liệt nhưng nếu tận dụng được thì có thể kéo dài tuổi thọ, bảo trì thanh xuân vĩnh viễn. Bản cung thẩm tra đã gần mười năm, vài ngày trước rốt cục tìm được hai hoàn nhưng vẫn còn khó khăn, bản cung dẫn ngươi đi xem."

"Dạ." Quý Bạch Vũ gật đầu, đi theo mẫu thân xem trọng vẻ ngoài như sinh mạng kia xem thiên tàm. 

Cùng lúc Lâm San theo Quỷ Mị đi bảo thất thay quần áo.

Quỷ Mị người cũng như tên, đi trong thạch thất u ám mà ngay cả tiếng bước chân cũng không thể phát hiện, Lâm San theo nàng ngang dọc hồi lâu, thật sự da gà đều nổi lên hết nhưng kêu thế nào cũng không thấy nàng để ý tới mình, đành phải đi lên kéo góc áo của Quỷ Mị.

"Thiếu phu nhân thỉnh buông tay." Quỷ Mị mặt không đổi nói.

Thiếu... Thiếu phu nhân? Lâm San bị cách xưng hô này làm cho hoảng, lau mồ hôi rồi nói, "Chúng ta đi đâu? Địa cung lớn như vậy, ta sắp hôn mê, nếu không ngươi dẫn ta đi lên hít thở không khí một chút được không?"

Quỷ Mị không trả lời nàng mà tay chỉ chỉ một bức tường trước mắt.

Lâm San không rõ nên lấy tay sờ sờ tảng đá cứng rắn kia nói: "Làm sao? Chẳng lẽ muốn đi ra ngoài sẽ gặp trở ngại? Không thể nào, đá này quá cứng."

Quỷ Mị khóe miệng co giật, thân thủ ấn hạ cơ quan một bên, bức tường kia lập tức chậm rãi mở ra, một khắc kia, Lâm San bị một luồng sáng kỳ dị rọi vào mắt, khi nàng đã thấy rõ hết thảy, thiếu chút nữa tròng mắt rơi xuống. Ta nói! Đây cũng quá kinh dị đi!

Chỉ thấy trong thạch thất chất đầy các loại kỳ trân dị bảo, trong bóng đêm hiện ra một mảnh lưu quang đầy màu sắc.

"Thiếu phu nhân thỉnh!" Quỷ Mị ở một bên nói.

Lâm San nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận đi vào, người vừa qua, cửa thạch thất liền đóng lại, Quỷ Mị thắp nến soi rọi khắp nơi trong phòng, nhất thời mọi vật sáng trưng. Lâm San lúc này mới nhìn rõ mãn trân bảo thạch trên bàn cùng các loại y phục bằng tơ vàng chỉ bạc, sa mỏng nhẹ nhàng, ánh sáng đủ màu làm người ta không kịp xem hết.

"Thiếu phu nhân, mời chọn một bộ."

Yêu phụ kia tuy tâm ngoan thủ lạt nhưng ra tay rất hào phóng, Lâm San tùy tay cầm lấy một bộ y phục kim tuyến quần lụa mỏng, nhịn không được khen ngợi sự tinh xảo của thợ may. Bảo bối nơi này chỉ sợ ngay cả hoàng cung cũng chưa xa xỉ bằng? Năng lực vơ vét của Quý Hồng Lân thật khiến người ta đại khai nhãn giới.

"Thỉnh thiếu phu nhân thay." Quỷ Mị ở một bên lên tiếng.

"Ngươi đừng tả một câu thiếu phu nhân, hữu một câu thiếu phu nhân, không thấy ta bị ép sao?" Lâm San khó chịu liếc nàng nói, "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo."

"Thuộc hạ ở đây nhìn thiếu phu nhân đổi y phục."

Lâm San: "Cô nương ta có, ngươi cũng có, ngươi xem cái gì? Muốn xem tự mình soi gương đi!"

Quỷ Mị khóe miệng co rút, không phản ứng.

"Như thế nào? Chẳng lẽ ta có ngươi không có?" Lâm San nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Quỷ Mị, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng đồng tình vỗ vai nàng: "Cô nương, ta có thể lý giải tâm tình này, ta cũng từng không có, mỗi ngày nhìn người khác có hâm mộ ghen tị lẫn uất hận, cảm giác này thực khổ sở..."

Quỷ Mị rốt cục phát điên nói: "Thuộc hạ ra ngoài chờ thiếu phu nhân." Rồi lập tức phi như bay chạy thoát ra ngoài.

"Ai, ngươi đợi chút, ta còn chưa nói xong! Kỳ thật có nhỏ cũng tốt, nếu giả làm nam nhân cũng không cố hết sức, ngươi không biết giả thành nam nhân có bao nhiêu khổ... Này!" Lâm San mất mặt, le lưỡi, lúc này mới từ từ thay quần áo.

Nói thật, nàng đã quên chính mình không mặc nữ trang bao lâu rồi nên đổi ngược lại cởi bỏ mảnh vải quấn ngực kia không quen, đùa nghịch một trận, mới miễn cưỡng thay y phục, vòng vo một hồi, ngẫm lại cảm thấy không thể để lão yêu phục kia chiếm tiện nghi, vì thế thuận tay cầm trâm ngọc gắn lên đầu. Xong rồi thấy vòng tay phỉ thúy thuận mắt, cũng lấy một bộ đeo vào cổ tay... Cướp đoạt một vòng, bỗng thấy ở góc sáng nhất trong thạch thất có một pho tượng phật bằng ngọc.

Nhìn thế nào cũng rất đáng giá! Lâm San nhất thời hai mắt sáng lên, hưng phấn lấy tay định nhổ lên, kết quả một chút cũng không nhúc nhích, nàng không cam lòng lại lay lay nhưng vẫn không nhúc nhích như trước. Lâm San nổi giận, dồn toàn lực vào pho tượng, dùng sức kéo ra. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa ngầm sau tượng phật bỗng chậm rãi mở ra.

Oa, đây là cơ quan trong truyền thuyết sao! Lâm San lập tức phấn khởi, thấy Quỷ Mị còn ở ngoài chưa vào, nhanh như chớp chui vào bên trong cửa ngầm.

Sau cửa ngầm có một thông đạo nhỏ hẹp càng xuống càng sâu, Lâm San dọc theo đường hầm càng xuống càng cảm thấy lạnh, đến cuối đường mới phát hiện đây là một hầm chứa đá, chất đầy những khối băng thật lớn, hàn khí từng trận làm người không khỏi run run.

Còn tưởng có thể ra ngoài, kết quả thông đến chỗ quỷ quái! Lâm San buồn bực muốn chết, đang định trở về bỗng nhiên thấy giữa băng thất có một hộp ngọc tinh xảo, trong suốt, điêu khắc tinh mỹ, quả thật là ngọc cực phẩm.

Xem ra cũng không mất công! Lâm San nhất thời phấn khởi, đi qua nâng hộp ngọc lên, sờ soạng một lần, định mở ra nhìn xem bên trong có gì. Kết quả vừa mở, hai con sâu trắng toát nhảy ra, ghê tởm chưa từng thấy.

Lâm San chỉ cảm thấy buồn nôn, hộp ngọc trong tay vừa buông, hai con sâu liền phóng ra ngoài, một con vừa nhảy lên lưng làm nàng sợ tới mức hét lên, vung chân mạnh mẽ. Chỉ nghe xuy một tiếng, con sâu liền ngọc nát hương tan. 

"Ngươi đang làm gì?" Cơ hồ cùng lúc đó vang lên thanh âm phẫn nộ của Quý Hồng Lân.

Lâm San vừa nhấc đầu nhìn Quý Hồng Lân mặt mày vặn vẹo, trong phút chốc biết mình gặp rắc rối, theo bản năng lui về sau từng bước, kết quả vừa vặn đạp trúng luôn con còn lại, chỉ nghe "Xuy", phu thê thiên tàm cùng lúc quy thiên. 

Khuôn mặt Quý Hồng Lân nháy mắt lạnh như băng, thật lâu sau, nàng hét lên giống như bị tâm thần: "Trói nàng lại cho ta, trói lại!!!”