Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Chương 7 phần 03

Tôi quay người đi, với Sa Chức, dù cô ấy có xinh đẹp thế nào thì tôi đều có thể nhìn rất thoáng, cô ấy chỉ là ảo giác đẹp đẽ. Có lúc tôi muốn tìm lý do gọi điện cho cô ấy, với khoảng cách hiện thực quá lớn, tôi vẫn không thể tìm ra đáp án cho khúc mắc trong lòng mình. Lúc này, ánh mắt cao ngạo của cô ấy cho tôi biết cô ấy vẫn bận tâm thân phận bảo vệ thấp hèn của tôi. Cô ấy thích tôi vì thân thể tôi, nhưng cái tôi cần là một phụ nữ để tâm tình.

Trong thời đại ngày nay, nghèo làm ý chí giảm sút.

Tôi trở lại Cupid tiếp tục uống. Cô gái mắt phượng thấy tôi buồn bực cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh uống cùng tôi. “Em bao nhiêu tuổi?” Tôi đột nhiên hỏi.

“Vừa đủ tuổi kết hôn.”

Mấy phút sau cô ấy hỏi: “Sao không hỏi tên em?” Khi cô ấy nói chuyện cũng đẹp một cách lạnh lùng. Vì học phí đại học mà ra nông nỗi này, đúng là bi ai…

“Có lẽ chúng ta ra khỏi cánh cửa này là mọi người sẽ không quen nhau nữa, thậm chí cả đời sẽ không gặp lại, sao phải hỏi chứ? Ở nơi vui vẻ giả dối này, tuy nhìn mọi người ai cũng có vẻ rất vui nhưng thật ra ai cũng đều biết là giả, thứ duy nhất thật chỉ còn lại tiền thôi!”

Ban đầu tôi chỉ muốn chơi lấy lệ, nhưng giờ tôi đang ôm cô ấy đi theo Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân ra khỏi Cánh cổng thiên đường, vô tình ngẩng lên thì thấy chiếc xe Benz đỏ quen thuộc.

Lòng tôi trùng xuống, nỗi đau tạm thời bị tê dại vì rượu đã dần thức tỉnh.

Sa Chức ngồi im lìm trong xe nhìn tôi.

“Cậu muốn đưa về nhà hay cùng chúng tôi ra khách sạn?” Mạc Hoài Nhân cười dâm đãng hỏi tôi.

“Tôi muốn đi dạo với cô ấy một chút, mọi người đến khách sạn đi, có gì tôi gọi điện.” Tôi hiểu đạo lý thả dây dài câu cá to. Cả tối uống rượu mà hai tên này không nói chuyện công việc, nhưng trong đầu chúng đang nghĩ gì sớm muộn cũng cháy nhà ra mặt chuột thôi. Chúng càng không vội vàng, thả dây càng dài có nghĩa là chuyện chúng định làm càng lớn.

Cô gái mắt phượng từ đầu đến cuối cùng tôi đi trên phố vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, cũng không hỏi tôi định đi đâu, tôi biết phía sau chúng tôi là chiếc Benz đỏ….

Đột nhiên tôi ôm lấy cô gái kia mà hôn điên cuồng – tôi muốn khiến Sa Chức tổn thương, nhưng tại sao? Chắc để sảng khoái.

Cô gái ấy toàn thân lạnh toát, môi lạnh, tay lạnh, gương mặt cũng lạnh, nhưng cô ấy cũng rất phong tình, khẽ cắn lấy môi tôi. Tôi lập tức cảm thấy như máu toàn thân đều sôi lên. Chiếc xe Benz nháy đèn và còi liên tục, Sa Chức cố tình làm thế.

Cô gái kia đẩy tôi ra: “Đi đi, đừng phụ lòng người ta.”

Sa Chức lái xe đến bên cạnh tôi, đúng khoảnh khắc ấy ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, cô ấy trong mắt tôi vẫn đẹp đẽ như vậy, vẻ đẹp thoát tục.

Nhưng đôi mắt nhìn tôi đang lấp lánh ánh nước…

Tôi cố gắng nhẫn nhịn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau cô ấy từ bỏ sự cao ngạo, chạy tới ôm tôi từ phía sau…

Thứ vũ khí mạnh nhất thế gian này là nước mắt phụ nữ, nó có sức mạnh phá hủy mọi thứ. Lên núi đao, xuống biển lửa, có chết cũng không từ.

Cố ấy lái xe đưa tôi đến tòa nhà giống cung điện trên hồ ở bên hồ Phỉ Thúy, cô ấy giới thiệu: “Cung điện Phỉ Thúy này có ba cửa Đông, Nam, Bắc. Công trình chính là căn lầu hai đối xứng, ở cửa có ngựa đá, voi đá mang phong cách Đông Nam Á đón chào quý khách. Cửa phía nam nói liền với khu cảng nhỏ, có tàu sang trọng, hai chiếc ca nô và bốn chiếc xe máy nước cho khách chơi. Ở cửa có bức tượng voi đá lớn, trong sảnh chính có sô-pha phong cách châu u, còn có hai bộ áo giáp võ sĩ.”

Tôi cười: “Của em phải không?”

Sa Chức lắc đầu: “Trước đây là biệt thự chồng em xây, giờ là nhà hàng kiếm tiền cho em… Anh đi xung quanh xem đi, em đợi ở phòng 201.”

Giờ là hơn một giờ đêm, nhà hàng đã nghỉ, tôi đi vào nhà hàng sa hoa lộng lẫy. Điều khiến người ta phải cảm thán đó là chiếc sô-pha màu xanh lá trong sảnh là đồ cổ Gucci, thậm chí đến cái chụp đèn cũng là Gucci, thật không biết phải nói gì đây. Trong menu, món giá xào 180 tệ, mỳ trộn tôm nõn 200 tệ, bánh chưng 118 tệ…

Nhà hàng đã nghỉ nhưng quán rượu và khu nghỉ vẫn hoạt động. Tôi biết tầng hai là cho khách qua đêm. Phòng 201 không phải phòng cho khách mà là phòng của Sa Chức ở đây. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, sự bài trí xa xỉ của căn phòng thể hiện được cách sống của cô ấy.

Ánh đèn tường ảm đạm chiếu lên bức tường vàng nhạt, tôi nằm tựa người trên chiếc giường Simmons xem Quế Vũ bình luận trận M.U với Liverpool, miệng ngậm thuốc.

Sa Chức đang tắm, mười phút sau, cô ấy bước ra trong làn hơi nóng, mái tóc xoăn ướt xõa, tay cầm chiếc khăn bông hồng lau những giọt nước chảy xuống. Chiếc áo choàng tắm khó che được bầu ngực, mỗi bước chân lại để lộ ra cặp đùi thon gọn và cặp mông đong đưa theo nhịp đi. Hương thơm từ sữa tắm nhẹ nhàng bộc lộ vẻ đẹp tự nhiên của cơ thể phụ nữ, tựa đóa phù dung lộng lẫy hoa lệ.

Thân thể ngọc ngà toát lên vẻ gợi cảm dưới lớp áo nửa kín nửa hở, tựa ánh nến chập chờn không ngừng trêu đùa trái tim, nhóm lên ngọn lửa ham muốn trong tôi. Lòng tôi dậy sóng thưởng thức người đẹp bước ra từ giấc mộng, cô ấy thể hiện sự thuần khiết, tươi mát một cách dịu dàng.

“Sa Chức, em có biết mỗi ngày nhìn thấy đôi mắt trong veo, bầu ngực căng tròn, cả cặp mông lắc qua lắc lại là anh ngày đêm thương nhớ đến thần hồn điên đảo không?” Tôi ghé sát tai cô ấy.

“Em cũng thích dáng người tam giác ngược, đôi vai rộng và khuôn ngực rắn chắc của anh.” Sa Chức cười.

Tôi cúi xuống hôn, người Sa Chức run lên, đôi mắt khép hờ. Cô ấy đã muốn lắm rồi không thể khống chế được ngọn lửa dục vọng nữa. Căn phòng cũng như chiếc giường dường như đều không còn nữa, chỉ còn cơ thể hai chúng tôi dập dìu lên xuống từng đợt như sóng triều…

Tôi nghĩ chắc chắn đây là một giấc mơ, giấc mơ tột cùng của đàn ông. Nếu thật sự là giấc mơ thì tôi nguyện cả đời này không tỉnh lại.

Nửa đêm, cô ấy nằm trên ngực tôi nói: “Lâu rồi không đến Cánh cổng thiên đường, vì nhắn tin mà anh không trả lời nên em mới đến. Ai ngờ đến đó lại có người bảo anh đang ở phòng bao bên cạnh.”

“Anh chỉ giao thiệp công việc thôi. Sa Chức, em có nghĩ chúng ta có tương lai không?” Tôi muốn nói với cô ấy rằng chúng tôi không có tương lai, điểm này cô ấy rõ hơn tôi. Tôi không chỉ không có gì mà dường như cũng không có bất cứ khả năng nào đổi đời, có thể nào đạt đến mức độ của Sa Chức không? Nói cho cùng giấc mơ và hiện thực là hai chuyện khác hẳn nhau.

“Trước đây em nghĩ chúng ta không cần chịu trách nhiệm gì với nhau, chúng ta đến với nhau chỉ vì cô đơn, chỉ có hôm nay không có ngày mai. Nhưng khi nhìn thấy anh và người con gái khác ở bên nhau em lại rất đau lòng, em không thoát khỏi được nhà tù tình yêu. Em không biết tại sao mình lại lo lắng vì một thứ tình cảm có thể biến mất bất cứ lúc nào.”

Chỉ có hôm nay, không có ngày mai, chỉ một câu nói của Sa Chức đã làm tôi bừng tỉnh. Giữa chúng tôi không có tình yêu, đến với nhau chỉ vì cô đơn…

“Sa Chức, em ở cùng ai cũng được, không nhất thiết phải là anh.” Có lúc Sa Chức cho tôi cảm giác giống như cây anh túc xinh đẹp khiến tôi đắm say không thoát ra được. Nhưng người phụ nữ như cô ấy, cần tình dục chứ không phải tình yêu. Cuộc đời mỗi con người đều có vô vàn khả năng, chỉ sợ là chọn nhầm đường và nhầm người. Bi kịch của đời người không phải ở chỗ ngắn ngủi mà là một khi đã lựa chọn, đã đi trên một con đường thì sẽ không có cơ hội đi con đường khác nữa. Tôi không hiểu gì về cô ấy, tôi thấy cô ấy đã hoàn thành giá trị cho sự tồn tại của mình trên đời này, cô ấy đã giải quyết được mọi vấn đề trong cuộc sống cho bố mẹ. Còn tôi thì sao? Nếu theo cô ấy tôi chết lúc nào cũng không biết. Trong Cung điện Phỉ Thúy này có một căn phòng lớn bí mật, ở đó là sòng bạc, sòng bạc của Sa Chức…

“Đàn ông chơi trò chơi tình ái nhìn chung đều rất “chất”, cử chỉ lời nói dáng vẻ đều rất đẹp đẽ, nhưng trái tim anh ta thì lạnh ngắt, một vùng trống rỗng. Bọn họ chơi trò tình ái rất thuận tay, vì trong lòng họ căn bản không có tình yêu… Em lại thích anh thế này, người đàn ông qua lại với em bằng tình cảm chân thật.” Sa Chức cười, nụ cười đẹp một cách thê lương lạnh lẽo.

Bảy giờ tôi trở dậy, gọi đồ ăn sáng, gấp quần áo cho cô ấy, khẽ hôn nữ thần trong mộng của tôi. Anh phải đi rồi, nữ thần của anh.

Ở bên nhau cần nhiều dũng khí hơn chia tay.

Chúng tôi không cùng thuộc một thế giới, hai đường thẳng sau khi cắt nhau sẽ mãi mãi rời xa nhau, càng ngày càng xa…

Vào thành phố, tôi gửi tiền vào thẻ ngân hàng cho cô ấy (khi tỉnh dậy tôi đã lén chép lại số tài khoản), số tiền đó là từ Vương Hoa Sơn. Tôi gửi cho cô ấy hai mươi lăm vạn tệ, cả tiền cô ấy mua quần áo cho tôi nữa. Tôi nhắn tin cho cô ấy: Sa Chức, anh sẽ mãi mãi ghi nhớ giấc mộng đẹp này. Giờ là lúc nên tỉnh dậy rồi…

Rồi tôi tháo sim, bẻ gãy, thay sim mới…

Tôi mua một số quà gửi về cho bố mẹ, quay về kho công ty thì đã là buổi chiều, mệt nhoài ngồi xuống bàn bên cạnh cửa kho. Tôi mệt không phải vì tối qua không ngủ mà là nghĩ sau này không có Sa Chức nữa, toàn thân bỗng trở nên trống rỗng. Nghĩ đến nét mặt kinh ngạc chỉ Sa Chức có, sau này không thể gặp lại nữa, tim tôi lại thắt lên từng hồi.

A Tín khá bận rộn, sau khi vào sổ đơn nhập kho, cậu ấy đến chỗ tôi nói: “Lão đại, anh đã nghe nói gì chưa, công ty đã mua mấy tòa nhà dân phí sau cải tạo thành nhà tập thể cho nhân viên.”

Điều này tôi cũng biết từ lâu, vì sau khi bộ phận tiêu thụ chuyển về đây, rất nhiều nhân viên nhà đều ở quanh địa điểm cũ, đi làm ở đây không những xa mà còn thường xuyên tắc đường. Công ty kiếm được tiền, xếp trong tốp 10 rồi cũng nên làm gì đó cho nhân viên, khiến nhân viên thoải mái họ sẽ làm việc tốt hơn. Công ty liền mua mấy tòa nhà phía sau văn phòng, khu đó vẫn còn rộng, bỏ tiền xây khu vui chơi, trồng cây trồng hoa, dựng nên khu nhà tập thể đẹp đẽ cho nhân viên. Nhưng người trong bộ phận tiêu thụ lại đông… chỉ tiêu có hạn, để có được một căn phòng ai cũng vắt óc lôi kéo quan hệ, tặng quà cáp nịnh nọt lãnh đạo đi cửa sau, mọi cách có thể làm được đều nghĩ cả rồi.

Mấy con kiến như tôi với A Tín thì người ta đâu có để mắt đến? “A Tín, đừng suy nghĩ viển vông nữa, không đến lượt chúng ta đâu.”

A Tín thở dài: “Em cũng biết vậy… Nhưng em thật sự mong có được một căn. Như thế thì em gái em không cần ở dưới gầm cầu nữa. Lương của em hiện giờ cũng nuôi được nó rồi, em muốn nó vào thành phố, yên tâm tìm việc làm.”

Tôi bình tĩnh lại nghĩ, chút chuyện này mà tìm Vương Hoa Sơn thì không phải để nghe ăn mắng sao? Hoàng Kiến Nhân là quản lý bộ phận kho, chắc chắn hắn có một căn. Hoàng Kiến Nhân có thành ý lôi kéo tôi như vậy, một chỉ tiêu lẽ nào lại khó khăn? Nhưng tôi không thể để Lâm ma nữ biết, cô ta bài xích tôi như thế, cô ta mà biết thì đừng hòng được gì. “A Tín, để tôi đi thử xem sao.”

“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại!” A Tín cảm động đến suýt nữa thì quỳ xuống. Cậu nhóc này lẽ nào không biết đạo lý chỗ nào nam nhi quỳ xuống là chỗ đó có vàng hay sao?

Hoàng Kiến Nhân hớt hải chạy đến chỗ tôi: “n Nhiên, sao điện thoại của cậu gọi không được vậy?”

“Trưởng ban Hoàng, anh đến thật đúng lúc, tôi muốn nhờ anh một việc.” Tôi định là, muốn có một chỉ tiêu thì phải đánh hạ Hoàng Kiến Nhân trước, để hắn hợp tác thuyết phụ Mạc Hoài Nhân giúp đỡ.

“Có chuyện gì… để sau nói…” Hắn vội nói.

“Không được, việc này phải nói ngay bây giờ!”

“Lãnh đạo cấp cao bộ phận tiêu thụ họp, tìm cậu lâu lắm rồi! Điện thoại thì gọi mãi không được, cậu mau theo tôi!” Hoàng Kiến Nhân kéo tôi đi.

“Sao… sao vậy?” Lãnh đạo cấp cao tìm tôi? Thế thì chính là Lâm ma nữ tìm tôi rồi. Yêu bà đáng chết tìm tôi thì có chuyện gì tốt được sao? “Trưởng ban Hoàng… có phải tôi lại bị đuổi không?”

“Đuổi cái gì mà đuổi? Ai dám đuổi cậu?”

“Thế thì chuyện gì? Có phải khi xảy ra chuyện gì, hay là…”

Đang hỏi thì đến phòng họp, trong phòng họp tất cả lãnh đạo từ cấp cao như Lâm tổng giám Tịch, phó tổng giám Tào, đến trưởng các phòng ban như Mạc Hoài Nhân đều có mặt. Khi tôi bước vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tôi căng thẳng không biết làm gì cho đúng.

Lâm Tịch trừng mắt nhìn tôi: “Hừ… một phó quản kho, di động cả ngày không gọi được, anh nói xem là thế nào!”

Nếu không có ai thì nhất định tôi sẽ cãi lại cô ta, nhưng bây giờ đang có nhiều người thế này, tôi hơi run. Đúng, đúng rồi, sao tôi lại phải sợ nhỉ? Dù bọn họ có đuổi tôi thì tôi vẫn còn chỗ dựa là Vương Hoa Sơn, họ không đuổi được tôi đâu.

Thư ký của Lâm Tịch, Hà Khả mang cho tôi một cái ghế, ghế được đặt ở giữa phòng, rồi cô ấy mời tôi vào ngồi. Ặc… Hà Khả, cô không nhầm đấy chứ? Trưởng quản kho là Hoàng Kiến Nhân còn ngồi ở góc dưới cùng, vậy mà cô lại đặt ghế ở giữa chỗ lãnh đạo cấp trung? Còn bảo tôi vào đó ngồi? Muốn tôi chết à?”

Thấy tôi đứng sững ở đó, Lâm Tịch lên tiếng: “Ngồi đi!”

“Ồ… ngồi, ngồi.” Tôi run rẩy ngồi xuống, căng thẳng nhìn sang hai bên cười gượng.

Lãnh đạo hai bên đều đáp lại tôi một nụ cười. Hóa ra đây không phải cuộc họp để khai trừ tôi à?

Lâm Tịch cầm bút chỉ vào tôi: “Nếu không phải không tìm được anh thì chúng tôi đã họp xong lâu rồi! Thư ký Hà!”

Hà Khả đáp: “Có tôi.”

Dáng vẻ đeo kính đen của Lâm Tịch oai chết được. Nhìn cái dáng kia còn đặc công hơn cả nữ đặc công, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ. Cho cô ta đóng một bộ phim nữ đặc công, chỉ với cái thân hình kia thôi cũng thu được không ít tiền vé. “Ghi lại phó quản kho Ân đến muộn, trừ điểm, trừ lương!”

Tôi chẳng hiểu ra sao, rốt cuộc là đang làm gì vậy?

Lâm Tịch dựa người vào ghế: “Thư ký Hà, có thể tuyên bố rồi.”

Hà Khả nói với tất cả mọi người: “Nguyên trưởng ban tổng hợp Cao Phong, nguyên phó ban Liên Long, vì một vài lý do cá nhân đã nghỉ việc. Thông qua bỏ phiếu, trưởng ban tiêu thụ đương nhiệm Mạc Hoài Nhân nhậm chức trưởng ban tổng hợp kiêm trưởng ban tiêu thụ; phó quản kho đương nhiệm Ân Nhiên nhậm chức phó ban tổng hợp kiêm phó quản kho…”

Sau đó Hà Khả nói gì nữa tôi chẳng nghe được, tiếng vỗ tay chúc mừng, tiếng than thở ai oán tôi cũng chẳng nghe thấy. Đầu óc tôi là một đống hỗn loạn, mình được thăng chức rồi sao? Thăng làm phó ban tổng hợp? Còn kiêm phó quản kho? Đây có phải sự thật không?

Mạc Hoài Nhân nói xong lời cảm ơn rồi mà tôi vẫn mơ màng ngẩn ngơ. Hay là Vương Hoa Sơn sắp xếp? Có khả năng. Nếu không, chức vụ quan trọng như vậy sao lại đến lượt tôi?

Trước mặt mọi người, tôi đứng dạy: “Đầu tiên xin cảm ơn sự tín nhiệm của các vị lãnh đạo…” Tôi vừa nói vừa nhìn quanh, phát hiện không ít người nhìn tôi với vẻ khinh thường. Vừa rồi Hà Khả nói, thông qua bỏ phiếu? Thông qua bỏ phiếu đa số bỏ phiếu cho tôi? Có nhầm không vậy?

Tôi biết rõ những người ở công ty nhìn mình với ánh mắt thế nào. Lấy trộm nội y, nhìn trộm đồng nghiệp thay quần áo, người như thế làm lãnh đạo được sao?

Tôi đoán có lẽ là do Vương Hoa Sơn xếp đặt, để tôi tiếp cận được với cả Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân, mà vẫn trông coi được kho hàng. Nhưng cũng có lẽ do Lâm ma nữ và mấy tên lão yêu Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân làm trò. Chúng cảm thấy tôi đã bị lôi kéo thế là nhấc tôi lên, nếu không mấy tên yêu nghiệt họ Mạc, Hoàng, Tào sao lại giúp tôi? Lâm ma nữ thật sự là đầu sỏ của chúng sao?

Tôi nghĩ đến đau cả đầu, đưa ra rất nhiều giả thiết đều không có kết quả nào đáng tin cả. Nói chung thì cái nào cũng có khả năng…

Nghĩ vậy tôi đi tìm Lâm ma nữ, tuy tôi và cô ta bất hòa, hơn nữa tôi còn rất ghét cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là cấp trên của tôi. Cô ta là người duy nhất có quyền quyết định trong bộ phận tiêu thụ. Muốn sắp xếp công việc cho An Lan, em gái A Tín thì bắt buộc phải gặp Lâm ma nữ.

Hà Khả thướt tha tiến lại gần tôi: “Chúc mừng phó ban n.”

“Hà Khả, cảm ơn cô!”

“Đại ân không thể cảm ơn bằng lời… Thăng quan rồi mà chỉ cảm ơn thế tôi sao?” Hà Khả tươi cười, nói.

Thăng chức có ai không mời khách? Chuyện này mấy lão yêu kia đã sắp xếp xong cả rồi. “Hà Khả, tối nay là thứ sáu, tôi mời khách! Từ lúc này đừng ăn gì cả, giữ bụng cho tối nay!”

“Muốn tôi lăn về chắc?” Hà Khả che miệng cười khúc khích, gương mặt đẹp tựa phù dung, đôi mắt tựa lá liễu.

“Này, có phải anh muốn tìm Lâm tổng giám?”

“Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp với cô ấy.”

Một người đồng nghiệp nào đó đi qua chào tôi: “Chào phó ban Ân!”

Nhìn nụ cười giả dối đó tôi rất muốn cho anh ta ăn gạch, trước đây khi tôi gặp nạn thì bọn mặt người dạ thú này làm gì chứ?

Lâm ma nữ ngẩng lên nhìn thấy tôi, lạnh lùng giở tài liệu: “Chúc mừng anh, phó ban Ân.”

“Cảm ơn Lâm tổng giám đã cho tôi cơ hội này…” Trong lòng dù có hận cô ta, nhưng cô ta để tôi lên chức vụ này, dù là lợi dụng thì tôi cũng phải cảm ơn cô ta. Nghĩ vậy thế là thành vừa hận vừa biết ơn?

“Tìm tôi có việc gì? Chuyện công việc à?” Lâm ma nữ vẫn lạnh băng băng, so với người đẹp mắt phượng tối đó thì lớp băng hàn trên gương mặt Lâm ma nữ đúng là tuyết tháng sáu.

“Chuyện công việc.”

“Công việc thì anh phải đến phòng nhân sự đăng ký, rồi bàn cụ thể với trưởng ban Mạc Hoài Nhân, tìm tôi có ích gì?” Lâm ma nữ bực bội nói.

“Là… việc ở kho.”

“Có gì thì nói nhanh lên, đừng có vòng vo như vậy!” Lâm ma nữ đột nhiên nổi điên. Ừm, hôm nay tâm trạng tốt, đợi tôi nói xong chuyện này rồi gây chuyện tiếp với cô ta vậy.

“Lâm tổng giám, các khu nhà kho khác đều dỡ rồi, tất cả hàng hóa đều về kho của bộ phận tiêu thụ, hàng phải bằng gấp đôi trước đây, nhưng trong kho chỉ có ba người, tôi và cấp dưới A Tín đều không xoay xở kịp…” Đúng là mấy ngày này tôi và A Tín bận rộn, ngay cả Hoàng Kiến Nhân bình thường không làm gì cũng không thể không giúp kiểm hàng.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Anh không có tai à?”

Tôi khựng người.

“Trước đây tôi đã nói thế nào? Tôi bảo anh cùng tôi phỏng vấn nhân viên mới, tôi nói nếu không đủ người thì báo cáo, đã biết không đủ người sao anh còn cố làm gì? Não anh có vấn đề à? Anh giỏi giang lắm sao? Còn kiêm luôn bốc dỡ hàng? Đã giỏi giang thế sao giờ không tiếp tục đi?” Ai lấy con hổ cái sớm nắng chiều mưa như cô ta mới là não có vấn đề. “Anh đừng tưởng ít người tiết kiệm được cho công ty là tôi vui. Tôi chẳng vui chút nào hết, ngộ nhỡ kho xảy ra chuyện gì thì anh có mười lần hai mươi vạn cũng không đền nổi!”

“Nói vậy…”

“Nhìn cái gì mà nhìn! Đến phòng nhân sự, bảo họ đăng tin tuyển người!” Nói chuyện với người phụ nữ này cứ như cãi nhau vậy…

“Thế … thế thêm bao nhiêu người?” Bị cô ta quát như thế, tôi hết cả sức rồi.

“Anh hỏi tôi? Anh có bệnh à? Kho không phải do anh quản sao? Anh nghĩ bao nhiêu người là đủ thì tuyển từng đấy! Chút chuyện đó mà tôi cũng phải quyết định thay anh, tôi cần phó phòng như thế làm gì?” Cô ta thật sự bực mình rồi…

“Ồ, vậy tôi bảo phòng nhân sự tuyển một trăm người…” Tôi trêu.

“Một trăm người? Hơi ít thì phải? Tiện thể tuyển luôn vị trí của tôi đi.” Người phụ nữ này nói đùa cũng thật đáng yêu.

Tôi cười hì hì, nhìn người phụ nữ này, tùy ý chống nạnh khoanh tay đánh mắng người cũng thể hiện sự phong tình lẳng lơ như thế. Cô ta mặc một chiếc váy lụa dài, màu sắc xinh tươi, tựa đóa violet mảnh mai đẹp đẽ, dáng người thượng hạng. Người mẫu đó… càng nhìn sóng lòng càng nổi dậy. Đẹp thật!

“Ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi đi!”

Tôi mặt dày là gan sẽ to ra, tiến lại ghé sát tai cô ta nói: “Lâm Tịch, hôm nay cô rất đẹp…”

Còn chưa nói xong thì cô ta đã cầm ống bút lên. Mẹ kiếp, lại là ống bút, không kịp tránh, “bốp” một cái đập lên đầu tôi. Cũng may lần này không phải bằng thủy tinh, chỉ là nhựa cứng thôi. Tôi chạy ra ngoài, khi quay lại nhìn một cái thì cô ta cầm chiếc điện thoại mẫu trên bàn lên ném. Tôi vội đóng cửa, chiếc điện thoại “bốp” một tiếng đập vào cửa.

Hà Khả nhìn tôi hốt hoảng, hỏi: “Lại… đánh à?”

“Cứ như kiếp trước tôi nợ tiền cô ta không bằng.” Tôi xoa đầu.

“Không phải kiếp trước anh nợ tiền chị ấy, mà là mọi người trong công ty đều nợ chị ấy tiền… Ai đi vào cũng bị mắng tối tăm mặt mũi đi ra. Anh là đặc biệt nhất, bị đánh đến cúp đuôi chạy…” Hà Khả cười nói.

“Cúp đuôi chạy?” Tôi nhớ lại lần trước bị Lâm Tịch đánh vỡ đầu. “Được lắm, định chửi xéo tôi là chó hả? Hi hi ha ha cười xong, định véo gương mặt xinh đẹp của Hà Khả một cái, nhưng cửa phòng Lâm tổng giám bỗng mở ra, Lâm Tịch đi ra là chửi bới, tôi vội vàng chạy mất…

Đêm khuya tĩnh lặng, tôi nằm trên giường nghĩ về hiện trạng của mình và kế hoạch cho tương lại. Đầu tiên phải học cách nịnh nọt, cần phải thỉnh giáo Mạc Hoài Nhân nhiều hơn về công việc, nhanh chóng làm tròn chức trách của vị trí phó ban tổng hợp, bè phái trong công ty đúng là quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực bản thân. Có kinh nghiệm thì sau này đi đâu tôi cũng không sợ chết đói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3