Quỷ hành thiên hạ (Tập 2) - Chương 22

Chương 22: Cổ thôn

Tiểu Tứ Tử phát hiện thấy kí hiệu kia khiến cho Công Tôn lẫn Triệu Phổ rất kinh ngạc, dường như hai vụ án có liên quan đến nhau.

“Ha… Càng lúc ta càng tò mò về Ẩn Cung.” Công Tôn lười biếng dựa vào Triệu Phổ xem bản sao chép ngược kia, Triệu Phổ nhìn từ trên xuống chỉ thấy tóc Công Tôn, đen bóng…

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chán nản đi vào, toàn cảnh nhìn thấy là hai người ôm ôm ấp ấp, thân mật nồng thắm. Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang chạy chơi bên cạnh, Thạch Đầu và Tiễn Tử cũng đang giỡn với nhau, con cháu đầy sảnh đường?

Hai người vội vàng lắc đầu, trong đầu bất giác tự thay mình vào chỗ của Công Tôn và Triệu Phổ… Lập tức cảm thấy gió lạnh thổi ngang… Khung cảnh thật là đáng sợ.

“Hai ngươi đã dùng bữa chưa? Chúng ta có phát hiện mới.” Cuối cùng Công Tôn cũng hồi phục lại từ trạng thái thắm thiết ngọt ngào với Triệu Phổ, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng không chạy nữa, chạy qua dán dính vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, làm nũng với hai người.

Hai người Triển Bạch cũng thôi vẻ mặt xấu hổ, đi đến bên bàn ngồi xuống: “Có manh mối gì?”

Công Tôn nói lại manh mối vừa phát hiện cho hai người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng kể lại chuyện hôm nay đã gặp Hồng Nương, mọi người vừa cảm thấy đúng dự liệu lại vừa cảm thấy ngoài dự đoán: quả nhiên hai vụ án này có liên quan đến nhau.

“Đúng là chúng ta có nhìn thấy Hồng Nương giữ đài sen này!” Bạch Ngọc Đường cầm bức họa đưa lên phía ánh sáng xem thử, không sai, “Nàng ta cũng nói đó là thi luân, thứ nhất định phải có để mở cửa Ẩn Cung.”

“Trong những kí hiệu của các gánh hát dùng cũng có hình vẽ này… Có liên quan gì không?” Triển Chiêu nhíu mày, quan trọng là không biết có liên quan đến đại ca không.

“Vào Ẩn Cung xem thử?” Triệu Phổ vốn là người hiếu kì, đã sớm muốn vào Ẩn Cung xem thử xem rốt cuộc là thứ bảo bối gì!

“Chúng ta không thể tùy tiện vào Ẩn Cung!” Dường như Công Tôn có ý kiến khác: “Để một kho báu lớn như vậy lộ ra ngoài cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng lại gây ra một trận tinh phong huyết vũ.”

Người chết vì tiền, mọi người đều gật đầu, một kho báu như thế, được chôn dấu vĩnh viễn là hay nhất.

Ngay lúc ấy, Tử Ảnh cầm bức thư mà Bao Chửng vừa gửi vào, trong thư nói Triệu Trinh đã biết về Ẩn Cung, có chút lo lắng. Sau khi bí mật thương nghị, Nhân Tông quyết định san núi dời đất, tìm kho báu trong Ẩn Cung về, sung vào quốc khố. Nếu tìm không thấy thì dứt khoát thiêu hủy bản đồ, để bảo khố mãi mãi không lộ ra ánh sáng. Bao Chửng và Bàng Cát đang trên đường đến, bảo mọi người trong mấy ngày này dù có chuyện gì cũng phải kiểm soát được tình hình, không để sự việc lan truyền.

Mọi người đều cảm thấy có lý, nếu để bách tính bình thường hoặc càng nhiều nhân sĩ giang hồ biết trong Ẩn Sơn có kho báu Ẩn Cung, vậy sẽ càng nhiều người đến đây, đến lúc đó không thể tránh được cảnh cấu xé lẫn nhau.

“Thật ra, lần trước bọn Lý Cương nói, nơi tìm được tượng đá còn có rất nhiều đầu lâu, có thể ở đó sẽ có manh mối.” Triển Chiêu đặt vấn đề, Bạch Ngọc Đường gật đầu nhẹ, biết Triển Chiêu không có hứng thú gì với Ẩn Cung, chỉ quan tâm đến hành tung đại ca hắn.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên thấy đói, hỏi: “Còn gì ăn không?”

“Ai da!” Công Tôn nhún vai: “Đồ ăn hôm nay đều do các ảnh vệ mua về, đã ăn hết rồi, lại đi mua?”

“Không cần.” Triển Chiêu đứng lên: “Ta đến phòng bếp xem thử.” Nói xong thì chạy, Bạch Ngọc Đường hơi khó hiểu, cũng chạy theo, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng theo xem náo nhiệt.

Triển Chiêu thấy trong bếp còn vài quả trứng gà cùng một ít cơm trong nồi, trên cửa sổ có treo vài dây lạp xưởng, liền chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương: “Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, ra vườn hái vài cây cải vào!”

Hai tiểu hài nhi vừa nghe hái rau lập tức hăng hái, chạy đi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ giếng nước bên ngoài: “Kéo nước rửa rau!”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lúc lâu, Tiêu Lương đã bưng nước vào, Bạch Ngọc Đường cầm một cây cải lên, nhúng nhúng vào nước, lấy ra, đổi lại nhận được ánh mắt kì thị của Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương.

Cuối cùng cũng là hai tiểu hài tử lặt từng lá cải, rửa sạch sẽ, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cắt một khúc lạp xưởng xuống, xắt hạt lựu, trước tiên xào rau với lạp xưởng, sau đó làm cơm rang trứng, thêm món canh bông trứng rau xanh, bới hai chén lớn hai chén nhỏ, bưng ra bàn đá trong sân.

Bạch Ngọc Đường hiếu kì nhìn Triển Chiêu: “Ngươi còn biết nấu cơm?”

Triển Chiêu cười cười: “Chỉ biết vài món đơn giản, không ngon cũng đừng trách ta!”

“Ngon!” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã ôm bát ăn đều gật đầu khen ngon, cả hai vốn đã ăn no rồi, thấy ngon nên lại ăn, phải chia bớt một nửa cho Thạch Đầu và Tiễn Tử.

Bạch Ngọc Đường cầm chén cơm lên, Triển Chiêu gắp thức ăn cho hắn, rau xanh xào xanh mướt lại thêm lạp xưởng đỏ tươi thơm ngon, ăn với cơm rang trứng vàng ươm, màu đẹp, lại còn có mùi thơm cực hấp dẫn.

Bạch Ngọc Đường ăn thử, cúi đầu không nói gì nữa, bắt đầu ăn cơm.

Triển Chiêu trước nay chỉ thấy Bạch Ngọc Đường uống rượu nhấm nháp sơn hào hải vị, lần đầu tiên thấy hắn ăn chăm chú như thế này, rất là thú vị. Hơn nữa, nhìn hình ảnh Bạch Ngọc Đường mặc y phục thuần trắng tao nhã ôm một cái tô tráng men xanh lớn ăn cơm rang trứng, nhìn sao cũng thấy rất thích.

Ăn rất nhanh đã xong, canh cũng uống hết, Bạch Ngọc Đường đi “rửa bát”… Đương nhiên lại bị Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương kì thị. Tiêu Lương tay chân nhanh nhẹn rửa giúp, mọi người lại quay về phòng.

Công Tôn tìm được một chồng sách lớn, nghiên cứu về Ẩn Cung, Triệu Phổ bám dính bên cạnh, Tiêu Lương dẫn Tiểu Tứ Tử đi ngủ trưa.

Bạch Ngọc Đường thấy Thạch Đầu chạy đến cọ chân hắn, cúi người sờ sờ nó vài cái, quay đầu, không thấy Triển Chiêu đâu.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, nhất định là lại đi tra manh mối rồi, hôm nay gặp phải Hồng Nương, chắc chắn đã lần ra chút tung tích của đại ca hắn, tự hành động một mình rồi sao?

Bạch Ngọc Đường đưa Thạch Đầu cho Tiễn Tử đang đứng bên cạnh ăn giấm, chạy ra ngoài, định đi tìm Triển Chiêu, đến hành lang bỗng đụng phải Hồng Liệt đang cho hắc ưng ăn.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đi đến ngồi xuống cạnh Hồng Liệt.

Hồng Liệt vẫn có chút căng thẳng, ngày hôm đó Bạch Ngọc Đường dễ dàng bắt được hắn, thiếu chút nữa còn làm thịt luôn con chim ưng của hắn, người này rất lợi hại!

“Hồng Liệt, ngươi nói sư phụ ngươi có một con vượn trắng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Phải.” Hồng Liệt gật đầu: “Tên là Lão Bạch.”

Bạch Ngọc Đường thầm nói cũng thật có duyên, đều họ Bạch, hỏi tiếp: “Trước đây ngươi từng nghe nói về Ẩn Cung chưa? Sư phụ ngươi có từng nhắc đến không?”

Hồng Liệt lắc đầu, hơi nhíu mày, “Bạch đại hiệp, sư phụ ta rất quái gở, sống chung với ta nhiều năm như vậy, nhưng không nói với ta được mấy câu, hầu hết là tới giờ ăn ném cho ta cái bánh bao, đến giờ ngủ ném cho cái chăn. Từ lúc ta biết săn bắn thì người không lo đến ta nữa, khi luyện công thì đánh cho ta xem một lần, ta đánh lại không được thì đánh ta, đánh được thì cho ta một lượng bạc.”

“Nói vậy ngươi rất quen đường trong Ẩn Sơn?”

“Cái đó đương nhiên rồi! Cả ngày không có việc gì chỉ đi dạo trong đó.” Hồng Liệt gật đầu: “Nhưng nơi đó hẳn không phải Ẩn Sơn, Ẩn Sơn là tiên sơn, người có duyên mới gặp được. Bên ngoài thật ra cũng không có gì, đi vào rồi thì ta cũng chỉ biết một con đường, sư phụ từng nói, muốn vào núi chỉ có thể đi đường đó, nếu đi sai thì cả đời cũng không ra khỏi đó được, con đường đó rất dễ nhận ra, hai bên chỉ toàn Dương Thụ và Hòe Thụ.”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường thầm hoảng hốt, Triển Chiêu bình thường có vẻ vững vàng thận trọng, nhưng có một số chuyện lại chỉ thích giấu trong lòng tự giải quyết, có khi nào tự mình vào núi tìm manh mối rồi không! Vạn nhất lạc đường rồi thì phải làm sao?!

Vừa định đứng lên đuổi theo, chợt thấy có một người áo lam đang đứng dựa trên hành lang, đang khoanh tay nhìn mình, dáng vẻ như đang trêu chọc.

Bạch Ngọc Đường thở phào, là Triển Chiêu, vẫn còn ở đây chưa đi! Có lẽ là hắn cũng muốn đến tìm Hồng Liệt hỏi thăm, nhưng Hồng Liệt lại đang ở hành lang, không ở hậu viện.

Triển Chiêu đi đến, cũng hỏi vài chuyện liên quan, Hồng Liệt trả lời rất chi tiết. Đúng thật là Triển Chiêu muốn vào núi, Hồng Liệt không thể ra khỏi nha môn, không thể làm dẫn đường, nhưng… Có thứ khác có thể theo, hơn nữa cũng biết đường.

Nhìn nhìn con hắc ưng đậu trên cành cao, Triển Chiêu khoát nhẹ tay, hỏi Hồng Liệt: “Nếu chẳng may chúng ta lạc đường trong núi, nó có thể mang chúng ta ra không?”

“Có thể!” Hồng Liệt gật đầu, “Nhưng… Các ngươi nhớ kĩ, bên ngoài Ẩn Sơn là đất vàng, bên trong là đất đen, ở giữa có một đường ranh giới rất rõ, ngàn vạn lần không được bước vào vùng đất đen, đất những chỗ ấy rất xốp, có khí độc lẫn sương mù, rất dễ lạc đường!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhớ kĩ, mang hắc ưng theo, cáo biệt Hồng Liệt, xoay người ra ngoài.

Hai người đi đường vòng, ra ngoài từ cửa hông, lý do vì sợ bọn Triệu Phổ nhìn thấy rồi cũng muốn theo mạo hiểm.

Ý Triển Chiêu rất rõ, không muốn gây thêm phiền cho người khác, hắn muốn tìm đại ca hắn, không lý do gì khiến người khác cùng nguy hiểm, nợ nhân tình không dễ trả, hơn nữa Triệu Phổ Công Tôn trải qua bao vất vả mới thành đôi, còn có hai tiểu hài tử phải chăm sóc.

Ý Bạch Ngọc Đường càng rõ hơn, chỉ là theo Triển Chiêu, không còn gì khác!

“Ngươi cũng đi cùng ta sao?” Suốt đường đi hai người không nói câu nào, chỉ sóng vai đi đến cửa thành, cuối cùng cũng là Triển Chiêu không nhịn được hỏi trước, dường như muốn ngăn Bạch Ngọc Đường, không cho hắn đi.

“Hừ, không cho ta đi, vậy ngươi cũng đừng đi!” Bạch Ngọc Đường trả lời cực kì dứt khoát gọn gàng.

“Tại sao?” Triển Chiêu nhíu mày, tính cách ngầm của Bạch Ngọc Đường lại bộc phát, cực bá đạo không chịu nhường!

“Ngươi thông minh thế mà chuyện nhỏ như vậy cũng không nghĩ ra sao?” Bạch Ngọc Đường phản công, ngươi tự đoán đi!

Triển Chiêu từ chủ động biến thành bị động, sợ hỏi tiếp sẽ xấu hổ, liền im lặng không nói nữa. Lại đi thêm một đoạn, ngọn núi đã ở trước mặt, Triển Chiêu dừng lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thì lại cười: “Sao lại nhìn ta?”

“Ngươi đừng đi nữa.” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Ta chỉ vào thử tìm manh mối của đại ca, tìm không thấy ta sẽ ra ngay.”

Bạch Ngọc Đường thở nhẹ một hơi dài, chỉ chỉ con chim ưng trên vai Triển Chiêu: “Ta không bằng nó sao?”

Triển Chiêu ngẩn người.

“Ngươi cho nó theo, sao lại không cho ta theo?”

Triển Chiêu biết hắn cãi bướng, nói: “Nó là chim ưng, ngươi là người, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm!”

Bạch Ngọc Đường vui vẻ: “Đúng vậy, nó là chim ưng, ta là người ngươi cũng là người, chỉ ngươi được sợ ta gặp nguy hiểm, lại không cho ta sợ ngươi gặp nguy hiểm sao?”

Nếu động khẩu, bình thường luôn là Triển Chiêu chiếm thượng phong, đầu óc hắn linh hoạt, Bạch Ngọc Đường ngày thường không thích nói nhiều, cho nên đa số đều bị Triển Chiêu làm nghẹn lời. Nhưng vào thời điểm quan trọng, đặc biệt là thời điểm hai người bất đồng ý kiến, Triển Chiêu chưa từng nói thắng Bạch Ngọc Đường, vì Bạch Ngọc Đường nói rất kiên quyết!

Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành xoay người đi tiếp, Bạch Ngọc Đường bước theo được một bước, đột nhiên nói: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có đi theo ta không?”

Lần này Triển Chiêu không nói gì nữa, nếu là mình, cho dù Bạch Ngọc Đường không cho theo, mình nhất định cũng sẽ lén theo! Nếu không đi, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, nhất định sẽ hối hận cả đời.

Không tiếp tục với những vấn đề trách nhiệm hay liên lụy vô vị này nữa… Hai người đều nhẹ nhõm.

Triển Chiêu đột nhiên ủ rũ: “Nếu biết sớm sẽ mệt thế này, khi nãy đã mua điểm tâm mang theo rồi.”

“Không sao.” Bạch Ngọc Đường nhếch miệng: “Nếu thật sự đói bụng chúng ta làm thịt con chim ưng này.”

Triển Chiêu hoảng hồn mở to mắt nhìn hắn, vội vàng ôm chim ưng lại, lúc này mới phát hiện Bạch Ngọc Đường có ý đùa, thì ra là thấy hắn quá sầu não, nên trêu hắn.

Triển Chiêu lắc đầu: “Ngươi bị Tiểu Tứ Tử làm hư rồi!”

“Ta bị ngươi làm hư mới đúng.” Bạch Ngọc Đường không chịu yếu thế nói trả: “Cả thế gian này cũng chỉ có ngươi đủ bản lĩnh làm hư ta…”

Nói xong cả hai đều im lặng, lời nói vô tình, người lại cố ý lại nghe ra nghĩa khác.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu chỉ chỉ sơn đạo trước mặt, “Ta đã hỏi bọn Lý Cương nơi tìm được tượng đá, còn vẽ bản đồ lại, cây cột đá kia là lối vào.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người cùng đi vào, Hồng Liệt đưa cho Triển Chiêu một tấm đệm da hươu rất dày, lót trên vai, để cho liệp ưng đứng lên.

Đi vào bên trong, hai bên là rừng cây rậm rạp, che hết ánh sáng, trong nháy mắt bốn phía tối lại, cảm giác như mặt trời đã lặn. Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa cầm một cây gậy dài đập cỏ, xua rắn rết đi.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Triển Chiêu hỏi: “Lão nhân mang theo vượn trắng, ngươi từng nghe nói về một cao thủ giang hồ như vậy chưa? Có thể dạy ra được Hồng Liệt, năng lực của hắn nhất định không thấp.”

“Không.” Bạch Ngọc Đường quả quyết lắc đầu: “Chưa từng nghe qua!”

“Vậy sao…” Triển Chiêu cũng cảm thấy rất kì lạ.

Lại đi vài bước, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngồi xuống, Triển Chiêu hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhẹ nhàng gạt lớp đất vàng trên mặt đất ra, dùng đầu ngón tay phủi nhẹ trên mặt đất, trên đất có những vân hình ô vuông rất ngay ngắn, dường như được kẻ song song nhau…

“Đây là chiến đạo cổ đại.” Bạch Ngọc Đường đi dọc theo con đường tới phía trước, nhíu mày: “Nếu để Triệu Phổ đến xem sẽ chắc chắn hơn, ta chỉ là nghe nói.”

“Chiến đạo cổ đại?” Triển Chiêu cũng ngồi xuống, gõ gõ vào mặt đất còn cứng hơn đá, hỏi: “Là thế nào?”

“Ta từng nghe nhị ca nói, khi đào hầm, sợ nhất là gặp phải loại chiến đạo từ thời cổ này, đụng vào luôn là bị thương chảy máu.”

“Thật sao? Vững chắc như thế?” Triển Chiêu khiêm nhường hỏi.

“Năm đó khi Tần Thủy Hoàng bắc ngự Hung Nô, muốn phái binh đến phía bắc, thế nhưng đường đi gập ghềnh, xe lương thảo không đi được, Tần Thủy Hoàng giận dữ, ra lệnh xây một đường chiến đạo, phải kiên cố bằng phẳng, chuyên dùng cho mã xa di chuyển.”

“…” Triển Chiêu hiểu được, chờ Bạch Ngọc Đường nói tiếp.

“Chỉ là phương pháp xây dựng rất đặc biệt, trước tiên phải sai người đào hết bùn đất dưới nền đất lên, lót một lớp ngói vụn, nén đất, lót đá, nén đất, thêm một lớp gỗ vụn, nén đất, một tầng đá… Cuối cùng đắp lại lớp đất ban đầu lên, sau đó phái hơn mười vạn quân giẫm đạp ngày đêm, cho đến khi mặt đất bằng phẳng lại như cũ mới thôi!”

Triển Chiêu há hốc, “Thảo nào lại cứng như vậy.” Nói xong lại gõ thêm mấy cái: “Quả nhiên rất cứng!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Sao ở nơi này lại có chiến đạo?”

“Nhưng mà con đường này rất lạ.” Triển Chiêu đi tới vài nước, cây cối nơi này rất lạ, một gốc Dương cách một gốc Hòe, xếp thành hai hàng bên đường, “Con đường Hồng Liệt nói ắt hẳn là đây.”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên đi qua hai hàng cây, gạt bụi cỏ sau gốc cây ra, ngồi xuống, “Ngươi đến đây xem.”

Triển Chiêu đí qua nhìn, thấy có mấy cây cọc gỗ, rất lớn, ghim sâu vào đất.

“Cọc nền? Đây là cọc nền!” Triển Chiêu cực kì sửng sốt: “Trước đây nơi này có nhà?”

“Có thể trước đây có người sống ở đây.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đi tiếp, định đi sâu vào trong.

“Ngươi đi chậm chút!” Triển Chiêu vội kéo hắn lại, cùng đi, nếu tách ra, trên vai hắn còn có hắc ưng, Bạch Ngọc Đường thì không.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn căng thẳng, cười cười, cùng sóng vai đi tới, gạt những bụi cỏ ra cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên có rất nhiều tàn tích, chỉ là đã từ lâu lắm rồi, đa số lại là kiến trúc bằng gỗ, cho nên đã bị bụi đất bao phủ, phải gạt ra mới tìm được.

Hai người lại đi tới một chút, Triển Chiêu tìm được một cây đao ngắn trong bụi cỏ… Có vẻ là đã lâu lắm rồi.

Bạch Ngọc Đường đi đến xem: “Có chỗ khuyết…”

“Là quân đao sao?” Ước lượng thử cân nặng của cây đao: “Khi đó đao kiếm vốn đã không nhiều, lại có lệnh cấm dùng đao.”

“Ta cảm thấy…” Bạch Ngọc Đường đi quanh một vòng, đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Pho tượng lớn, lại có nhiều đầu lâu, có khi nào là vào thời cổ đại, ở đây có một thôn trang bị tàn sát?”

Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng “sàn sạt” từ xa xa truyền đến.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức chui vào một bụi cây rậm trốn, có người đến!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3