Con dâu nhà giàu - Chương 028 + 029 + 030 + 031

Chương 28: Nói chuyện lúc sáng sớm (2)

Triệu Hi Thành ho nhẹ một tiếng để che giấu sự thất thố của mình, anh chậm rãi ngồi lên.

Chu Thiến rót một chén nước cho anh rồi đưa anh mấy viên thuốc, khẽ nói:

- Bác sĩ dặn anh tỉnh lại thì phải uống thuốc.

Triệu Hi Thành nhìn cô một cái, yên lặng đón lấy viên thuốc, uống một ngụm nước. Sau đó, đưa chén nước lại cho cô.

Chu Thiến đón lấy cái chén, đặt một bên, sau đó cô ngồi xuống cạnh anh, cẩn thận nhìn anh. Sắc mặt anh dù còn chút tái nhợt nhưng khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng thầm thở phào. Bộ dạng đêm qua của anh đúng là khiến cô rất sợ.

Lúc này, mặt anh không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng mỏng manh bên ngoài chiếu vào, nửa sáng nửa tối, trông như bức tranh tương phản, có vẻ đẹp thần bí.

Mặt cô hơi nóng lên, không khỏi cúi đầu, qua hồi lâu sau mới khẽ nói:

- Xin lỗi, tôi không biết lại nghiêm trọng như vậy…

Sau khi nói xong, cô vẫn cúi đầu, lẳng lặng chờ lửa giận của anh. Cô đã hạ quyết tâm, cho dù bị anh bạt tai thì cũng sẽ chỉ lặng lẽ chấp nhận bởi vì so với sự đau khổ tối qua của anh, thật sự chẳng đáng là gì.

Nhưng cô đợi hồi lâu cũng không thấy gì, Triệu Hi Thành thậm chí còn chẳng có động tĩnh.

Bên trong yên lặng khiến người hít thở không thông. Ngay tại lúc Chu Thiến không nhịn được, như định nói gì thì Triệu Hi Thành trầm trầm nói. Giọng nói của anh có sự ấm ách vì bị ốm nhưng lại có vẻ gợi cảm mơ hồ. Trong không gian yên tĩnh này vô cùng mê người. Anh nhẹ nhàng nói:

- Giờ tôi đã tin em thật sự mất trí nhớ. Trước kia tuy rằng em không biết sở thích của tôi nhưng với chuyện tôi bị dị ứng tỏi em rất rõ, căn bản không cần phải hỏi Hi Tuấn.

Chu Thiến hơi chấn động, thì ra anh ta biết hết…

- Hôm đó vừa về nhà, Hi Tuấn nói với tôi, em hỏi thăm sở thích của tôi với nó, tôi nghe xong thật vui vẻ, về sau tôi luôn nghĩ có thể quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện. Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, không ngờ, sự thật lại khiến tôi khó xử như thế này…

Anh cười tự giễu, trong tiếng cười có sự thê lương thản nhiên. Tiếng cười này khiến Chu Thiến cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Vừa vặn Triệu Hi Thành cũng quay đầu lại, hai mắt anh tối đen như đầm nước sâu không thấy đáy.

Anh nói tiếp:

- Tôi và Hi Tuấn đều tự cho là đúng mà nghĩ em đang hỏi về sở thích của tôi, lại không biết, thì ra em chỉ là hỏi xem tôi ghét thứ gì, em muốn tôi chán ghét em. Biết được tôi dị ứng tỏi chẳng qua là niềm vui của em, nói cách khác, cho dù em mất trí nhớ thì cũng không từng nghĩ muốn sống bên tôi. Cũng chưa từng nghĩ muốn lấy lòng tôi.

Anh nhìn cô thật sâu:

- Chẳng lẽ tôi khiến em chán ghét đến vậy?

Trong giọng nói dần có khí phách. Anh thật sự không nghĩ ra. Bất kể là phương diện nào, gia thế, tài lực, năng lực, thậm chí cả ngoại hình anh đều là người lý tưởng trong mắt phụ nữ. Anh làm chồng cô thì có gì khiến cô không hài lòng, phải tìm mọi cách để chống đối anh.

Lúc đầu Chu Thiến thấy anh đoán lòng cô chuẩn xác như vậy thì có chút sợ hãi về năng lực của anh nhưng sau khi nghe hết, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu là trước kia nghe được lời này cô sẽ không chút nể nang mà nhạo báng anh, miệt thị anh! Nhưng cô vừa mới chỉnh anh rất thê thảm, thật chẳng dám bày ra vẻ mặt đó trước mặt anh. Trong lòng cô thậm chí vẫn còn nghĩ, người như thế nên dạy bảo cẩn thận một chút.

Cô ra sức ép mình bình tĩnh, cô nhìn thẳng anh nói:

- Anh đã bao giờ muốn sống an lành với tôi?

- Lời này của em là ý gì, tôi nhớ tôi từng nói với em rằng tôi mong chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa!

- Trong mắt anh vợ chỉ là con rối để anh đùa nghịch sao? Anh không có hứng thú thì gạt sang một bên, cùng người phụ nữ khác vui vẻ, khi anh thấy có chút hứng thú, muốn bắt đầu lại là bắt đầu lại sao? Lúc vợ mới ra viện, là lúc cần được chồng quan tâm nhất thì kẻ làm chồng như anh đang ở đâu? Để tôi đoán nhé! Anh đang ở trên giường của bạn thân của vợ! Tôi nói đúng chứ!

Chu Thiến nhìn anh, trong mắt lóe ra tia châm chọc.

Ai ngờ, Triệu Hi Thành phì cười nói:

- Thiệu Lâm, em cũng lớn lên trong nhà giàu có, loại chuyện này hẳn em nhìn cũng quen mắt. Trước khi bị tai nạn, em chẳng bao giờ hỏi tôi chuyện này, sao giờ lại để ý như vậy?

Anh nói thật nhẹ nhàng, không chút nào để ý, dường như thấy cô đang chuyện bé xé ra to vậy. Chu Thiến lắc đầu, thở dài, cô cảm thấy bọn họ như người ở hai hành tinh khác nhau, hoàn toàn không có tiếng nói chung, không thể thấu hiểu nhau. Nhưng vì những ngày tháng sau này có thể an ổn, cô vẫn mong anh hiểu ý mình:

- Tôi mặc kệ cuộc sống của người khác như thế nào nhưng tôi mong chồng tôi phải trung thành với hôn nhân. Chẳng phải anh mong tôi chung thủy sao? Đây là chính là đạo lý. Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng tôi tin rằng tôi không hỏi chẳng qua vì tôi không buồn để ý mà thôi.

Triệu Hi Thành nghe cô nói vậy thì tim hơi nhói lên, anh tựa vào thành giường, áo ngủ hơi hé ra da thịt bóng loáng, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt nhìn cô như có sương mù:

- Nói như vậy, giờ em để ý.

Chu Thiến thầm mắng một tiếng: yêu nghiệt. Ánh mắt mơ hồ, mãi đến khi nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý của anh thì mới ép mình không quay mặt đi, tim đập loạn. Cô không khỏi mặt đỏ tai hồng, cảm thấy vô cùng khinh bỉ bản thân, vì sao lâu như vậy vẫn không thể chống cự lại sắc đẹp của anh ta?

Cô hít sâu một hơi, chờ nhịp tim ổn định lại mới nói:

- Không, tôi cũng không để ý, tôi không để ý một người xa lạ có đàn bà khác hay không nhưng nếu người đó là chồng tôi, tôi sẽ không có cách nào ở chung với anh. Triệu Hi Thành, tôi rất công bằng, tôi chưa bao giờ có ý định muốn thay đổi anh, tôi cũng không hề yêu cầu anh, tôi chỉ không thể nào chấp nhận anh thôi. Cuộc hôn này, anh cũng nên công bằng một chút, cứ ép tôi phải chấp nhận anh như vậy thì có ý nghĩa gì?

Triệu Hi Thành ngồi thẳng dậy, vẻ quyến rũ khi nãy biến mất trong chớp mắt, cả người toát ra hơi thở âm ngoan.

- Em không thể chấp nhận thì sao? Chẳng lẽ em cho rằng em có thể rời khỏi tôi. Anh cười lạnh, ngữ khí vô cùng bá đạo.

Chu Thiến nhíu mày, sao nói cả buổi mà như chẳng được tác dụng gì? Cô có hơi bực mình, cô lại hít sâu, tự nhủ với chính mình: bình tĩnh, bình tĩnh, anh ta vẫn là bệnh nhân, hơn nữa chọc giận anh ta mình cũng không có đồ ngon mà ăn.

Vì thế, cô nhẫn nại nói với anh:

- Tôi không có ý này, tôi không nói sẽ rời bỏ anh, tôi chỉ mong anh cho tôi chút thời gian, cũng là cho chúng ta chút thời gian. Đừng ép tôi làm việc tôi không muốn! Tôi không mong chuyện đêm qua lại xảy ra.

- Em đang uy hiếp tôi?

Anh tới gần cô, gắt gao nắm chặt bả vai cô:

- Em nghĩ rằng tôi sẽ để chuyện đêm qua xảy ra lần nữa?

Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng âm trầm, nhưng thoáng thấy cô đau đớn nhíu mày thì lập tức buông tay. Anh nghiêm mặt, xốc chăn, xuống giường, đi vào phòng tắm. Ầm một tiếng, cửa đóng chặt lại.

Chu Thiến nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt bất đắc dĩ. Lần đầu tiên cố gắng nói chuyện thẳng thắn với anh ta lại thành ra thế này. Con người này là từ sao Hỏa đến sao? Bằng không sao nghe mà không hiểu lời cô nói?

Chương 29: Sức quyến rũ không giảm.

Triệu Hi Thành hầm hầm đi ra khỏi phòng tắm, lập tức đi vào phòng thay đồ, chỉ nghe mấy tiếng loạt xoạt. Lúc trở ra đã thay âu phục màu xám, thắt cà vạt, tóc chải qua, người cũng sạch sẽ. Cả người thần thái xán lán, càng thêm đẹp trai.

Chu Thiến nói:

- Anh mới khỏe lại đã đến công ty à? Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi thêm!

Triệu Hi Thành hừ nhẹ một tiếng, cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, đi thẳng ra ngoài. Chu Thiến bĩu môi nhưng cũng không tức giận. Ai bảo cô chỉnh anh thảm như vậy? Giờ chẳng qua bị thái độ thôi, thế là may lắm rồi.

Hơn nữa cũng phải nói lại, dựa vào tính tình của anh sao không phản ứng gì? Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị anh nổi cơn lôi đình nhưng không ngờ lại sóng êm biển lặng đến vậy.

Tối hôm qua chẳng qua cô có hơi bị hoảng, suýt thì bị bóp chết nhưng lại thành ra để anh ta chịu khổ, ngược lại bản thân lại chẳng sao. Quả nhiên là người từ sao Hỏa đến, cô là người trái Đất, hoàn toàn không hiểu được.

Triệu Hi Thành một đường đi như bay, tức giận vô cùng.

Người phụ nữ kia rốt cuộc nghĩ cái gì? Chỉ vì bên ngoài anh có một hai người đàn bà thì chống đối anh? Đây là đạo lý gì? Cha anh nhiều năm qua phụ nữ cũng hết người này đến người khác, giờ cũng không dừng lại, mẹ chẳng phải cũng giả câm điếc, nhìn thấy cha vẫn phải tươi cười lấy lòng, thậm chí còn tận tâm hơn vì sợ tạo cơ hội cho kẻ khác. Sao lại có người như cô, hao hết tâm tư mà chống đối?

Thật muốn vặn bung đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc là cấu tạo bằng cái gì? Cô chẳng lẽ không sợ anh ở chỗ người khác không về? Nhưng xem bộ dáng đó của cô thì hình như thật sự ước anh không trở lại!

Triệu Hi Thành nghĩ đến đó không khỏi khẽ mắng một tiếng, chân nhấn ga, chiếc ô tô như bay đến thẳng cao ốc Triệu thị.

Cao ốc tập đoàn Triệu thị tọa lạc ở giữa khu phố phồn hoa. Tòa nhà cao ngất, cửa sổ thủy tinh chói lọi, trước là vườn hoa quảng trường, trong quảng trường còn có đài phun nước lớn. Dưới ánh nắng ban mai, tất cả đều có khí thế bức người, vô cùng đồ sộ.

Triệu Hi Thành đem xe vào bãi đỗ xe, bảo vệ thấy anh thì tươi cười chào:

- Triệu tổng, hôm nay đi làm sớm vậy!

Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi chạy xe thẳng qua. Bảo vệ ngượng chín người đứng đó, nhìn bóng xe lẩm bẩm:

- Lên mặt cái gì! Chẳng qua đầu thai tốt hơn người khác thôi.

Triệu Hi Thành đỗ xe rồi đi vào thang máy.

Lúc này, trong đầu anh vẫn còn đang tự hỏi: chẳng lẽ sức cuốn hút của anh bị giảm sút?

Đúng lúc này thang máy “đinh" một tiếng rồi dừng lại, cửa từ từ mở ra, đi vào là một cô gái trẻ mặc váy công sở, tay cầm tập công văn dày. Ngẩng đầu thấy Triệu Hi Thành thì sửng sốt, hoảng sợ gọi:

- Sếp Tổng…

Triệu Hi Thành đột nhiên nảy ra ý nghĩ mới. Anh nhìn cô gái trẻ mỉm cười, nói:

- Vào đi!

Cô gái kia mặt lập tức ửng hồng. Cô si ngốc nhìn anh, tài liệu trong tay rơi lả tả. Triệu Hi Thành giúp cô nhặt lại giấy tờ, đưa cho cô, cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Cẩn thận!

Vẻ mặt cô gái trẻ kia như sắp ngất đến nơi. Lúc này mặt Triệu Hi Thành mới giãn ra một chút. Vẫn may, sức quyến rũ của anh chưa giảm…

Cả ngày hôm đó, cô gái kia lúc nào cũng như trong mơ, luôn luôn tự cười, chỉ nghĩ đến nụ cười khiến vạn vật lu mờ của sếp Triệu…

Chương 30: Điều Văn Phương đi (1)

Văn phòng của Triệu Hi Thành ở tầng cao nhất.

Khi tới nơi, cả tầng vẫn yên lặng. Cũng đúng, giờ còn chưa đến 8h, là anh đến sớm.

Anh đi vào văn phòng, đóng cửa lại.

Văn phòng của tổng giám đốc đương nhiên là vô cùng rộng rãi, ở giữa là bàn ghế sô pha, bên cạnh cửa kính là bàn làm việc lớn, bên cạnh còn có một quầy bar với đủ loại rượu thượng hạng.

Triệu Hi Thành đi đến trước quầy bar, rót một ly rượu vang, sau đó mang ly rượu đến trước cửa sổ quan sát. Toàn bộ thành phố đều trong mắt anh. Anh rất thích cảm giác cao cao tại thượng này, mọi thứ đều nắm trong tay.

Lúc này, ánh nắng buổi sớm nhuộm lên khung cảnh một tầng ánh sáng vàng, con đường chật chội, chỗ nào cũng là những chiếc ô tô như những bao diêm, còn cả đám người màu đen nhấp nhô.

Dần dần, ngoài văn phòng cũng bắt đầu đông đủ, nhóm thư kí của anh bắt đầu chuẩn bị công tác. Anh có bốn thư kí, nghe giọng thì chỉ có ba người, tiếng các cô líu ríu nói chuyện phiếm tựa như tiếng ếch kêu, anh không thể nghe rõ.

- Này, hôm nay các cậu có đọc báo buổi sớm không?

- Có chứ có chứ. Một người hưng phấn đáp: - Ảnh chụp hai đại mỹ nam bắt tay chiếm toàn bộ trang báo!

Bọn họ đang nói ai vậy?

- Ai! Người còn lại than nhẹ: - Thật không ngờ, trên thương trường còn có người đàn ông đẹp trai có thể so sánh với tổng giám đốc của chúng ta…

Có thể tưởng tưởng lúc này mắt nàng nhất định đang long lanh long lanh

- Càng quý đó là chưa kết hôn!

- Nghe nói là kim quy biển (rùa vàng nhưng ở nước ngoài), vốn làm việc ở công ty đầu tư bên Mỹ, lần này được bổ nhiệm đến làm giám đốc công ty ở khu vực Châu Á! Thật quá ảo, chính là bạch mã vương tử đó.

Thì ra đang nhắc đến tiểu tử Kiều Tranh kia, hừ, tiểu tử đó tốt như các cô bình luận sao? Thật đúng là mắt mọc đằng sau, không có kiến thức, mất mặt anh quá!

- Nhưng dù thế nào cũng chỉ là người làm công, thủy chung cũng còn kém vương tử một chút, không đủ cao quý!

Lời này coi như có trình độ, có kiến giải, tháng sau tăng lương cho cô này.

- Anh hùng không bàn đến xuất thân, anh ấy không xuất thân cao quý nhưng có bao nhiêu người cũng gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng? Trái lại, còn hơn đám công tử tự cho là cao quý, ai cũng chỉ biết ăn chơi trác táng!

- Cậu đừng vì công tử nhà họ Lý mà vơ đũa cả nắm. Ai nói công tử nhà giàu thì sẽ phải ăn chơi trách táng. Nhìn tổng giám đốc của chúng ta kìa. Nhưng trên thương trường cũng đủ thủ đoạn. Còn cả ánh mắt anh ấy nữa, rất uy nghiêm.

Triệu Hi Thành nghe được thì liên tục gật đầu, đúng là nên để Tống Thiệu Lâm đến nghe mấy lời này.

- Này, Tiểu Lợi! Tổng giám đốc không ở đây, có cần vuốt đuôi ngựa (nịnh nọt) như vậy không? Tổng giám đốc đúng là có năng lực, quyết đoán nhưng cũng quá lăng nhăng, còn cả chuyện anh ta và Văn Phương…

- Ây dà, ây dà, đừng nói nữa, chị Phương đến kìa!

Lúc này nghe được tiếng giày vò cao gót vang lên, phụ trợ cho giọng nói sắc bén của Văn Phương:

- Còn tán gẫu cái gì, tống giám đốc cũng sắp đến, mau chuẩn bị đi!

Thật kì quái, trước kia chưa bao giờ cảm giác giọng của cô sắc bén như vậy? Trước mặt anh cô ta luôn luôn dịu dàng đáng yêu. Thì ra giọng nói cũng có thể có mặt nạ!

Văn Phương lại tiếp:

- Tiểu Lợi à, cô đi mua đồ ăn sáng đến đây cho tôi.

Tiểu Lợi:

- Ngại quá chị Phương, em còn phải dọn văn phòng cho tổng giám đốc.

Văn Phương nói:

- Văn phòng tổng giám đốc không cần cô dọn, tôi chuẩn bị là được, cô mau đi đi.

Tiểu Lợi bất mãn “A” một tiếng.

Sau đó, tiếng giày vò cao gót của Văn Phương lại vang lên rồi biến mất ở toilet bên kia. Tiểu Lợi thấy cô ta đi rồi thì khẽ mắng:

- Sao lần nào cũng bắt người khác mua đồ ăn sáng cho cô ta. Cô ta không tiện đường mua đi lên được à!

- Như vậy mới có thể bộc lộ được địa vị, sự tự phụ của cô ta đó.

- Cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự nghĩ mình là bà chủ!

- Mình khuyên cậu đi nhanh đi! Cậu khiến cô ta không vui, chỉ cần cô ta thủ thỉ bên gối với tổng giám đốc thì sẽ bất lợi cho cậu đó!

Tiểu Lợi vừa nghe vậy thì nóng nảy, đây là chuyện nghiêm trọng đó, công việc này có tiền đồ, tương lai còn phải dựa vào nó mà câu rùa vàng, không thể bỏ lớn lấy bé được:

- Mình đi đây.

Chương 31: Gặp lại Kiều Tranh (1)

Không lâu sau, Văn Phương đẩy cửa đi vào đã thấy Triệu Hi Thành đang ngồi sau bàn làm việc, cười như có như không nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. Cô ta thoáng ngẩn ngơ nhưng chưa đến một giây đã lại bình thường, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói đáng yêu:

- Hi Thành, hôm nay sao đến sớm vậy.

Cô ta vừa nói vừa đóng cửa. Sau đó nhẹ lắc eo, lả lướt đi tới. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu đen bó sát khiến dáng người càng gợi cảm, vô cùng dụ hoặc.

Cô ta đi đến bên cạnh Triệu Hi Thành, ngồi trên đùi anh, tay ôm cổ anh, cười kiều mị, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng quyến rũ.

- Có biết em nhớ anh lắm không! Giọng nói mềm mại khiến người ta miên man bất định.

Không thể không nói, Văn Phương là cao thủ dụ dỗ đàn ông, lơ đãng thôi cũng có thể khơi mào dục vọng nguyên thủ của đàn ông. Đây cũng là nguyên nhân cô ta có thể ở lại bên cạnh anh thời gian dài như vậy. Nhưng mà, giờ xem ra, quả thật thời gian cô ta đã ở bên cạnh anh quá dài.

Mặt Triệu Hi Thành lạnh xuống, nhẹ đẩy cô ta ra, cô ta đành phải rời xa ra. Anh lạnh lùng nói:

- Đây là văn phòng, chú ý đến ngôn hành của cô đi! Còn nữa, về sau phải gọi tôi là Tổng giám đốc.

Mặt Văn Phương cứng đờ nhưng lập tức cười quyến rũ. Cô dựa lưng lên bàn làm việc, mông tròn lẳn khẽ nhếch lên, ngực như ẩn như hiện. Trước kia thấy tư thế này của cô ta, anh sẽ đứng dậy ôm cô ta vào lòng…

Cô ta cười mềm mại, đáng yêu vô cùng:

- Chẳng phải giờ còn chưa đến giờ làm việc sao?

Nhưng Triệu Hi Thành lại làm như không thấy, thờ ơ, ánh mắt nhìn cô ta càng lạnh lùng. Trong lòng Văn Phương không khỏi lạnh run, lúc này mới ngượng ngùng đứng dậy, vẫn vớt vát:

- Chắc anh còn chưa ăn sáng! Em đi mua cho anh!

Triệu Hi Thành cười lạnh:

- Bữa sáng của cô vẫn là người khác đi mua cho cô, sao tôi lại không biết xấu hổ mà phiền đến cô được!

Sắc mặt Văn Phương tái lại. Cô ta quanh co:

- Vừa rồi em quên… vừa khéo Tiểu Lợi phải xuống dưới, em bảo cô ấy tiện đường mua…

Triệu Hi Thành hừ lạnh một tiếng, nghĩ cũng chỉ là lòng hư vinh của đàn bà phát tác, nghĩ bay lên được cành cao thì không nhịn được mà tác oai tác quái, hận không thể để cho cả thế giới biết mình lợi hại cỡ nào. Lại nói tiếp, nếu không phải cô ta không biết thu liễm trước mặt Thiệu Lâm thì Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi sao còn biết chuyện của bọn họ!

Nghĩ vậy anh liền bốc hỏa!

Loại đàn bà này cứ giữ ở bên người, sớm hay muộn cũng thành chuyện xấu!

Lập tức, anh bình thản, nhẹ vung tay với cô ta rồi nói:

- Giờ cô đi ra ngoài đi.

Văn Phương còn định nói gì đó, trong lòng cô ta rất bất an, luôn cảm thấy không ổn nhưng thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của anh thì biết lúc này không thể lại trêu chọc anh được. Dù không tình nguyện cũng phải ra ngoài.

Cô ta vừa bước ra, Triệu Hi Thành đã gọi điện cho phòng quản lý nhân sự…

*******

Chu Thiến chờ Triệu Hi Thành đi vốn định ngủ tiếp một chút nhưng vừa nằm xuống, suy nghĩ lại ùa đến, đầu óc hỗn loạn vô cùng.

Cô dứt khoát ngồi dậy, thay quần áo. Đột nhiên cô rất muốn đến bệnh viện nhìn xem, cô muốn xem xem vì sao mãi đến giờ “cô” còn chưa tỉnh lại?

Đi xuống tầng, đại sảnh đang có người hầu quét dọn, không thấy Triệu phu nhân và Hi Tuấn, hẳn là chưa ngủ dậy.

Chu Thiến không gọi lái xe. Cô không muốn người nhà họ Triệu biết mình đến bệnh viện. Cô ra khỏi biệt thự, khu này rất khó gọi taxi, cô phải đi bộ một đoạn mới có xe.

Đến bệnh viện đã gần chín giờ.

Chu Thiến tìm được phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh ánh sáng u ám, không khí yên tĩnh. Thân thể của cô nằm cô độc ở giường bệnh. Trên tay cắm dây truyền, người cũng bớt đi khá nhiều máy móc.

Cô nhẹ nhàng đi tới.

“Chu Thiến” nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhắm chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai má hóp vào, nhìn qua không chút tức giận, vui mừng, nếu không phải máy móc vẫn chạy bên cạnh thì thật sự cô đã nghĩ nằm ở đây là một người chết.

Chu Thiến ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt đi đâu được. Ngày nào cô cũng bảo dưỡng tốt cho thân thể Tống Thiệu Lâm mà thân thể mình lại thành ra thế này, vừa tức giận lại vừa khổ sở.

- Vì sao cô còn không tỉnh lại? Cô còn định tránh tới bao giờ? Cô khẽ nói.

Giọng nói phiêu đãng trong không gian tạo thành cảm giác quỷ dị.

- Cô hại tôi thành ra thế này lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Cô mau tỉnh lại trả thân xác lại cho tôi!

Chu Thiến nhìn cô nhưng cô lại như con rối gỗ cũ kĩ, không có chút phản ứng.

- Anh Kiều Tranh đã quay về, cô không muốn gặp anh ấy sao? Thì ra chúng ta lại có duyên như vậy, lại cùng đi thích một người…

Cô vươn tay nắm tay “Chu Thiến”. Tay cô vô cùng gầy yếu, quả thật là da bọc xương, làn da tái nhợt, xanh mướt, gân xanh, mạch máu nổi đầy.

Tay Chu Thiến khẽ run. Cô buồn bã, nước mắt tràn mi:

- Xin cô mau tỉnh lại đi, tôi khó khăn lắm mới gặp lại anh ấy, tôi không muốn dùng thân phận của cô để đối mặt với anh ấy. Cô có biết tôi chờ anh ấy bao lâu rồi không. Nhưng giờ anh ấy ngay trước mặt, nhưng mắt anh ấy nhìn không phải là tôi… Cô đừng ích kỉ như vậy, đừng trốn tránh nữa. Cô tình lại đi, cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng…

Cô ôm mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay. Nỗi buồn từ khi gặp lại Kiều Tranh úc kết, một khắc này như vỡ òa.

Đúng lúc này, cửa mở ra.

Chu Thiến theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra, nước mắt vẫn đọng trên khóe mi. Thấy người đến, cô kinh hoảng đứng dậy.