Leng keng hồng nhan phong thái hành thiên hạ - Chương 151 - 152

Chương 151: Tranh luận

“Còn nghĩ ngợi cái gì nữa? Mấy người không thấy hoàng thượng không muốn thả Như Phong à, vì vậy không bằng chúng ta cướp ngục đi, sau khi các ngươi hỗ trợ cứu Như Phong ra thì sẽ cùng ta trở về Xuân Đằng quốc. Hai người các ngươi vốn thông minh mà, chung quy chuyện này có thể thực hiện được chứ.” Vân Thiên Trạch không nhanh không chậm mà nói.

Dục Tuyên vuốt cằm, nói: “Đây đúng là biện pháp tốt nhất, chỉ cần không có chuyện khác xảy ra thì có thể thực hiện được. Thế nhưng như vậy có vẻ rất tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi ha.”

Dục Tước trừng mắt nhìn hai người, nói: “Việc này chưa tới bước đường cùng thì không được thực hiện, nếu không cả đời Như Phong đều phải trốn tránh.”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Vân Thiên Trạch lập tức không phục mà nói. Bây giờ hắn vốn là quốc chủ một quốc gia, cho dù có tai mắt ở Tử La Quốc nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài, vì hiện tại thoạt nhìn hắn và hai người bọn họ rất tốt với nhau, nhưng ai biết được chuyện sau này? Lỡ như trở mặt thành thù, vậy nội ứng mình sắp đặt trong kinh thành Tử La quốc chẳng phải đã lộ rồi sao? Thế nên chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ thôi.

Dục Tước đương nhiên cũng hiểu được ít nhiều suy nghĩ của hắn, chỉ là bây giờ không phải lúc nói chuyện này.

“Tội khi quân, cái tội danh này không hề nhỏ đâu.” Dục Tuyên trầm tư, nói: “Càng huống chi tội danh này lại bị vạch trần trước công chúng, muốn giấu giếm đã không còn kịp rồi. Vì hoàng thúc, cho dù phụ hoàng nể mặt một nhà trung liệt tướng quân phủ miễn cho Như Phong tội chết, nhưng tội sống khó trốn, nhẹ nhất cũng là phán lưu vong. Nhưng lưu vong ư? Ai biết trên đường gặp phải chuyện gì? Vì vậy bây giờ việc cấp bách chính là để cho Như Phong lập công, khiến phụ hoàng không có cách khác.” Dục Tuyên chưa nói ra khỏi miệng, cho dù Như Phong có thể lập công chuộc tội, như vậy cũng phải để phụ hoàng đồng ý cho cơ hội mới được. Với thái độ coi trọng hoàng thúc của phụ hoàng thì khẳng định là phải bắt Như Phong vào tội chết mới được, hoàng thúc dù sao không phải là hoàng thượng, chung quy không thể bảo vệ cho Như Phong cả đời, cho nên lỡ như phụ hoàng nhẫn tâm một chút, thì giáng Như Phong làm tiện dân, như vậy...

Dục Tuyên nghĩ tới liền không rét mà run.

Dục Tuyên nghĩ, đập bàn nói: “Cứ như vậy đi, chúng ta chủ động tạo cơ hội để Như Phong chứng minh chính mình, tin tưởng Như Phong nhất định có thể lần nữa lập công, như vậy có thể miễn trừ xử phạt.”

Hai người còn lại nhìn nhau, gật đầu.

“Ôi, bây giờ bây giờ chúng ta ở chỗ này lo lắng cho Như Phong, Như Phong với hoàng thúc trong thiên lao không biết thoải mái biết chừng nào.” Dục Tuyên than khóc một tiếng, nhớ tới sự kiên quyết trong mắt hoàng thúc khi nhìn Như Phong và lời thề của hoàng thúc.

Nói ra lời dũng cảm như thế, thẳng thắn như thế, dũng cảm như vậy mình vốn không thể bằng được, hay nói đúng hơn là mình vốn không ngờ tới. Hoàng thúc bình thường là người có phần hiền lành, nhưng ở thời điểm then chốt cũng sẽ không làm qua loa, cứ nhìn vẻ mặt Như Phong lúc đó là biết.

Thật sự là làm mình vừa ghen vừa hận a!

Dục Tước tâm trạng buồn bã, hắn nhớ tới ánh mắt mẫu hậu nhìn hắn sắc bén như vậy, khiến cho hắn không thể tùy tiện nói ra tình cảm của bản thân, chỉ có thể nói ra những điều trái lương tâm. Hoàng thúc, thật sự là khiến hắn hâm mộ!

Vân Thiên Trạch nắm chặt nắm tay, hắn hạ mí mắt, âm thầm hừ lạnh một tiếng: “Hừ, bây giờ là như thế này, nhưng sau này không chắc sẽ vẫn vậy, chuyện tình cảm biến hóa như lật trang giấy, phụ hoàng ta không phải là như thế sao? Lúc đầu yêu mẫu hậu ta đến chết đi sống lại, nhưng không lâu sau có mỹ nhân xuất hiện, thì hết thảy lại thay đổi, coi người từng là thê tử như cặn bã, đâu còn là tình yêu như trước?”

Vậy còn hắn thì sao? Vân Thiên Trạch đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

Vậy tình cảm hắn đối với Như Phong lúc này là như thế nào? Sau này có thể bạc tình bạc nghĩa như phụ hoàng không?

Chân mày Vân Thiên Trạch cau lại. Hắn bây giờ quan tâm Như Phong như thế cũng là do ở chung học viện thời gian lâu, hơn nữa ngay lúc đó Như Phong lại đối tốt với hắn như vậy, người cũng rất ưu tú, lúc giơ tay nhấc chân đều có sức sống, ban đầu chỉ là hâm mộ, sau lại biến thành ái mộ và tới bây giờ là yêu say đắm.

Mà thôi, lúc trước hắn vốn là người lạnh lùng, chưa từng nghĩ tới sẽ thích một người, nếu bây giờ thích rồi thì phải tận lực cướp vào trong tay vậy.

Nhưng mà, bây giờ người Như Phong thích… cũng không phải là hắn...

Vân Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy rất uất ức, hắn thích Như Phong như vậy, Như Phong sao lại thích tên Mộc Vấn Trần y như đầu gỗ kia chứ? Là vì hắn ta lớn tuổi sao? Nhưng bản thân hắn tuổi còn trẻ lại đẹp trai vừa còn nhiều tiền lại có quyền lực… kể ra, Vân Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy hắn có rất nhiều ưu điểm, cho nên Như Phong không lý nào không thích người như hắn. Khẳng định bây giờ là do bị người khác lừa gạt thôi.

Vân Thiên Trạch nghĩ xong thì tức giận bất bình, hồn nhiên không biết ý nghĩ của hắn có bao nhiêu ngây thơ.

Ba người đều lâm vào suy nghĩ riêng của mình, im lặng thật lâu...

******

Trong tẩm cung của Hoàng đế được trang hoàng vô cùng tráng lệ, các loại vật dụng đều làm từ gỗ cây tử đàn chế tác. Trên các vật dụng được chạm khắc hình rồng cùng hình phượng vô cùng tinh xảo, còn có ba ông tiên Phúc Lộc Thọ bằng ngà voi sắc xảo như thật, những thứ này được tinh chế từ vật dụng thô ráp mà thành vậy mà vô cùng tinh tế, đủ biết người chế tác ra nó vô cùng tài hoa.

Hoàng thượng nhìn vật dụng chung quanh, lại lướt ánh nhìn đến đai lưng đang lặng nằm trên bàn, bề ngoài thì nhìn không hề khác với đai lưng bình thường, nhưng nếu cẩn thận sờ một chút sẽ thấy bất đồng, như bạc không phải bạc, sắt cũng không phải sắt, lúc truyền nội lực vào có thể trở thành một thanh trường kiếm, thậm chí cũng có thể bắt nó kéo dài ra.

Trong trí nhớ, từng có một người chế tạo nó trước mặt mình, sau cũng có đeo vài lần, nhưng sau này lại biến mất không thấy, có khả năng sao? Nhưng mà Úy Trì Như Phong lấy được từ đâu? Mình phải làm sao tìm được nàng? Không lẽ nàng thật sự chưa chết? Vậy nàng ở đâu? Bây giờ ra sao rồi?

Nghĩ tới đây, hoàng thượng nhíu mày lại, nhớ tới hai người trong thiên lao.

Ôi, Vấn Trần, sao đệ lại như thế? Như Phong đó có cái gì tốt? Không phải chỉ là đẹp hơn so với cái cô gái bình thường một chút, văn chương hay một chút, võ công cao một chút thôi sao?

Nhưng nàng không biết tam tòng tứ đức, không tuân thủ nữ tắc, lại còn bịa lời nói dối gạt trẫm, người như vậy, sao ta có thể tha cho nàng? Huống chi, nàng ta còn không biết hối cải, cư xử kiêu ngạo, tiếp tục như vậy, chẳng phải xem nam nhân của Tử La quốc chúng ta không ra gì? Mặt mũi nam nhân chúng ta đây còn đâu? Không lẽ phải nhận thua một đứa con gái nho nhỏ sao?

Nghĩ tới chuyện này thì lại nhớ tới ánh mắt Mộc Vấn Trần nhìn ông, sắc mặt hoàng thượng bỗng trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ nghiêm túc, thậm chí ẩn hàm sát ý...

******

Ngày hôm sau, lúc thượng triều, hoàng thượng cùng các đại thần thảo luận về chuyện Như Phong.

Sắc mặt của hoàng thượng vẫn uy nghiêm như bình thường, nhìn các đại thần phía dưới nghị luận.

Tuy nhiên hoàng thượng không ngờ là có rất nhiều đại thần lại đề nghị xử tội nhẹ cho Như Phong?

Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn bộ dạng mấy đại thần phía dưới hùng hồn phân giải, lại nhìn thần sắc Dục Tước cùng Dục Tuyên bình tĩnh và khuôn mặt xanh lét của thái tử. Trong lòng hoàng thượng đã có tính toán.

“Phụ hoàng, Úy Trì Như Phong mặc dù có công đẩy lùi địch, nhưng nàng ta vẫn là nữ giả nam trang, phạm vào luật pháp, vi pháp bất dung tình, nhi thần cho rằng hẳn nên xử lý công bằng.” Thái tử nhìn thấy không thích hợp, thì vội vàng đứng dậy, lẫm liệt lớn tiếng nói.

Hoàng thượng nghe vậy, tán thành gật đầu.

Các đại thần khác thấy thế, không đúng, không phải bệ hạ thích Trần Vương gia nhất sao? Nghe nói bây giờ Trần Vương gia thích Như Phong, như vậy theo ý này mà nói chắc là muốn tha cho Như Phong một con đường sống mới đúng chứ. Hơn nữa, Úy Trì Như Phong tuy là một nữ tử, nhưng nàng cũng là con gái Úy Trì gia, vốn là con cháu danh môn, thời xưa cũng từng có nữ tử ra chiến trường, vậy Tử La quốc mở một tiền lệ cũng không phải là không có khả năng. Nhưng bây giờ xem ý tứ của hoàng thượng và thái tử… hình như mình đã đoán sai?

Nghĩ tới đây thì rất nhiều đại thần bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Kế tiếp là một trận bàn luận nhiệt liệt, trừ các người bảo trì trung lập, những người khác đều có quan điểm rõ ràng. Trong đó cầm đầu phái quan võ tỏ vẻ muốn xử lý nhẹ Như Phong, Úy Trì Như Phong che giấu đúng là có sai, nhưng nàng là tướng môn chi hậu, Úy Trì gia là nhà trung liệt, vì Tử La quốc lập nhiều chiến công hiển hách, lại thương tiếc Úy Trì gia vốn đã ít người, mà bản thân Úy Trì Như Phong lại tài hoa hơn người, cho nên vì không để tầng lớp trí thức trong thiên hạ thất vọng, hẳn là nên xử ý nhẹ mới đúng.

Lúc này, Dục Tuyên lại đột nhiên đứng ra, nói: “Phụ hoàng, binh bộ vừa nhận được tình báo, nghe nói tại biên cảnh Bắc Cương cường đạo lại tới cướp bóc, dân chúng nơi biên cảnh ai cũng oán than Huyện lệnh nơi đó thỉnh triều đình xuất binh diệt phỉ lần thứ hai.”

Lời này vừa nói ra, trong chính điện bỗng an tĩnh lại, mọi người cúi đầu thật thấp, không dám nói cái gì nữa. Nhất là võ tướng.

Biên cảnh Bắc Cương giáp với Thạch Nam quốc, nhưng nơi đó vốn là khu vực tự trị, sau đó Thạch Nam quốc đã cho Tử La quốc, tỏ vẻ sẽ không nhúng tay, mặc kệ những chuyện ở vùng ấy. Lúc ấy Tử La quốc tưởng rằng đã được một món hời lớn, không ngờ nơi đó có nhiều núi, lại còn có những bãi sa mạc, hóa ra là do cường đạo quá nhiều, lại thường cấu kết với nhau càn quấy cướp đoạt trấn trên. Lúc đầu triều đình cũng có quan tâm, phái một hai tướng quân đi, rồi sau đó cũng không để ý nhiều, không ngờ những người này một đi không trở lại, toàn bộ chết ở nơi biên cảnh.

Sau đó hoàng thượng nhớ tới Úy Trì Hòe Dương, nhưng vậy thật khiến người ta chê cười! Đường đường là một đại tướng quân lại đích thân đi diệt phỉ? Nói ra thật khó nghe. Nhưng trừ Úy Trì Hòe Dương ra có cái năng lực đó, những người khác không ai thích hợp, cho nên lại kéo dài vài năm.

“Phụ hoàng, nhi thần đề nghị để cho Úy Trì Như Phong đi diệt phỉ, nếu như thành công có thể miễn tội của nàng, coi như là lập công chuộc tội, là may mắn của Tử La quốc ta.” Sau khi Dục Tuyên nhìn vẻ mặt của mọi người, thì từ tốn nói ra.

Chương 152

Trong thiên lao.

Như Phong và Mộc Vấn Trần thật nhàn hạ, thoải mái tập quyền, bọn họ không lo ăn uống, cho nên Mộc Vần Trần bắt đầu dạy Như Phong võ công và quyền pháp.

“Kiếm của nàng đã bị thu mất, không biết có được trả lại không, do đó bây giờ nên học lại một bộ quyền pháp, tương lai có lẽ sẽ dùng.” Đây là lời trước khi bắt đầu của Mộc Vấn Trần.

Như Phong ngoan ngoãn tiếp nhận, dù sao trong lao ngục chỉ có tán gẫu không thôi.

Nhìn Như Phong chăm chỉ học quyền pháp, Mộc Vấn Trần nhịn không được liền hỏi: “Như Phong, nàng không lo lắng mình không ra ngoài được sao?”

Như Phong vẫn tiếp tục tập không ngừng, chỉ cười ảm đạm nói: “Dù sao thiếp vẫn cảm thấy mình sẽ không xui xẻo chết mau như thế, lúc trước thiếp luôn lo lắng sự việc bại lộ, chuyện gì đến cũng sẽ đến, nói thật, thiếp không còn cảm thấy căng thẳng đan xen sợ hãi nữa.”

Mộc Vấn Trần vừa nghe, cười nói: “Thật không hỗ là phu nhân tương lai của ta.”

Như Phong trừng mắt, ngừng động tác lại, nói: “Chàng nói lung tung gì đấy? Chuyện tương lai ai biết được?” Miệng là nói vậy, khóe môi cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mộc Vấn Trần tươi cười.

Luyện võ công một hồi, hai người cùng ngồi xuống một chỗ nghỉ ngơi.

“Ai, thật muốn đi ra ngoài, ngày hôm đó tử không có cách nào khác qua.” Như Phong lẩm bẩm, tuy không lo không ra được, nơi này cũng coi như là không lo thiếu ăn, nhưng không tự do, vẫn là nên ra ngoài sớm một chút.

“Ở cùng với ta không được sao?” Mộc Vấn Trần có hơi không vui, thời gian bên nhau từ trước đến nay mình và Như Phong thật ít, cho nên lần này muốn ở trong lao ngục cùng Như Phong yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, thật ra trong đáy lòng rất là hạnh phúc.

“Không phải chuyện đó, ta chỉ muốn quang minh chính đại đứng cạnh chàng thôi.” Như Phong vội giải thích, âm thầm suy tư.

Mộc Vấn Trần khẽ thở dài, nói: “Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài tra xét chuyện nàng, ca ca chắc chắn là chưa hạ được quyết tâm. Dù sao thân phận nàng cũng đặc biệt, sợ vì vấn đề của ta gây bất lợi cho nàng thôi. Nàng không biết, đôi khi ca ca rất bất thường, tuy rằng người là Hoàng đế.”

“Giống như đối với chàng là ấy hả?” Như Phong ngẩn ngơ chơi nghịch ngón tay của mình, ánh mắt lén nhìn Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần khẽ gật đầu, nói: “Từ sau khi thích nàng, ta cũng cảm giác được ánh mắt ca ca nhìn ta cũng giống như ánh mắt nàng nhìn ta, hoàng tẩu cũng vậy, do đó ta đã biết tình cảm ca ca đối với ta.” Nói tới đây, biểu tình Mộc Vấn Trần vẫn thản nhiên, dường như không cảm thấy có cái gì không thích hợp, tiếp tục nói: “Cho nên ta mới nghĩ ca ca có lẽ sẽ gây bất lợi cho nàng, giống như ta làm khó Dục Tước và Dục Tuyên vậy.”

Như Phong nghe vậy, mặt cúi xuống run rẩy, người này, thật là có bản lĩnh a, ngay cả lời như thế cũng dùng loại ngữ khí này nói ra.

“Ta và bọn họ không có gì hết, ta chỉ thích chàng thôi.” Như Phong thấp giọng lẩm bẩm một câu, gối đầu lên đầu gối Vấn Trần.

“Nhưng mà ta không thích nàng ở bên bọn họ, làm thế ta rất buồn, nhất là buổi trưa ngày nàng múa kiếm, nhìn ánh mắt bọn họ đối với nàng thật làm ta rất tức giận.” Mộc Vấn Trần nói thật, bởi vì Như Phong nói nếu trong lòng ai có điều gì, cứ thẳng thắn nói ra, trước kia là bởi vì có rất nhiều người yêu nhau giấu giếm mà tự tra tấn mình, cuối cùng là chia tay nhau.

Ở lĩnh vực tình cảm, Mộc Vấn Trần hầu như là dựa vào bản năng mà thích, mà hắn cảm thấy được tính cách cổ quái của Như Phong, loại chuyện này nghe nàng là đúng nhất, cũng giống như nàng nghe lời mình khi học võ vậy.

“Ha ha, giống như ta cũng không muốn chàng và người khác quá mức thân thiết với nhau ấy.” Như Phong ngồi xuống ôm thật chặt cánh tay Vấn Trần, sau lại cọ cọ trong lòng ngực hắn.

Hai người ôm nhau, Mộc Vấn Trần mở miệng nói: “Như Phong, nàng không sao đâu, Dục Tước với Dục Tuyên sẽ cầu xin giúp nàng, bây giờ nàng chỉ thiếu cơ hội lập công chuộc tội mà thôi. Mà tốt nhất là đi đánh giặc, nhưng lại không nên ỷ vào việc này, có thể nàng sẽ bị phái đi tiêu diệt biên cương phía Bắc, nơi đó khó khăn khá lớn.” Mộc Vấn Trần thở dài, nghĩ tới tin tình báo thu thập được.

“Cái gì? Tiêu diệt gì?” Như Phong đẩy Mộc Vấn Trần ra, kinh ngạc kêu lên. Để mình đi tiêu diệt? Có thể quá khoa trương hay không, không phải thổ phỉ chỉ cần quân lính vây quét là xong sao?

Mộc Vấn Trần gật đầu, đem tình hình biên cương phía bắc nói một lần, lúc này Như Phong mới hiểu mà gật đầu. Tự hỏi một hồi, Như Phong chậm rãi nói: “Nếu như quả thực là như vậy, chàng sẽ không thể đi cùng ta, theo phân tích của ta, sẽ có người tranh thủ lúc đó ly gián tình cảm chúng ta, nhất là thủ đoạn gây hiểu lầm, giúp ta tìm một tên nam nhân, giúp chàng tìm một người nữ tử, như vậy có thể đạt tới mục đích tách hai chúng ta ra.” Như Phong đắc ý phân tích nói. Đừng tưởng rằng nàng xem TV, tiểu thuyết trước kia là uổng phí, loại chuyện này đã xưa lắm rồi.

Mộc Vấn Trần cái hiểu cái không gật đầu, chăm chú dừng ở khuôn mặt đắc ý của Như Phong, nói: “Như Phong, nàng yên tâm, vô luận như thế nào ta cũng không quan tâm, ta vẫn sẽ thích nàng.”

Như Phong cũng hào phóng gật đầu, bổ nhào về phía người Mộc Vấn Trần dây dưa một phen.

Một hồi lâu sau, Như Phong mới buông cánh tay đang ôm cổ Vấn Trần ra, thở hồng hộc nói: “Vấn Trần, ta cũng thích chàng.”

Hai người thỏa mãn ôm nhau, Như Phong điều chỉnh một chút hô hấp, nói: “Không biết Dịch Hàm ra sao? Nàng ta thích chàng, ta sợ sau khi mình rời khỏi kinh thành, nàng ta nhanh thừa dịp tiến vào, nàng ta cũng không phải nữ tử bình thường.” Tính cách coi như kiên cường, trước mặt người khác là bộ dạng lãnh đạm mạnh mẽ, trước mặt Vấn Trần liền hóa bộ dạng mềm mại, hừ, quỷ cũng biết nàng ta đang suy nghĩ gì. Đối đãi tình địch, tựa như đấu với địch nhân trên chiến trường, ngươi không phải thống khổ thì ta đau đớn, cho nên vì mình, đương nhiên là nàng ta phải chịu thống khổ rồi, không cần chút lưu tình nào.

Mộc Vấn Trần nghe vậy, cười cười, nói: “Yên tâm, ta với nàng sẽ không như thế. Ta phải tận lực tranh thủ bên nàng.” Tuy cơ hội không lớn, Mộc Vấn Trần đột nhiên nhớ tới ước định của ca ca, âm thầm thở dài.

Như Phong chỉ nháy mắt, không nói gì thêm. Tên Hoàng đế kia mà không đoán được sao? Làm gì cho mình và Vấn Trần song túc song phi đơn giản như vậy? Chắc chắn sẽ đem tách ra.

“Yên tâm, ta sẽ vì mình mà giành lấy cơ hội chuộc tội.” Như Phong hôn môi chàng, cười nói: “Hắn hẳn rất muốn biết lai lịch thanh kiếm của ta, hắc hắc, năm đó, nàng ấy nói không sai.” Như Phong hì hì cười, nhớ tới chuyện trước kia.

Mộc Vấn Trần nhìn nàng, không hỏi gì.

Quả nhiên, vừa mới nói xong không bao lâu, hoàng đế liền phái người tới đón, là Mộc Đồng cùng hai lính Ngự lâm quân, còn Mộc Vấn Trần đương nhiên cũng đi theo ra.

Đứng dưới ánh mặt trời, Như Phong cảm giác giống như chính mình thật lâu chưa thấy thái dương, như đã sống qua mấy đời a! Dù chỉ mới giam có một ngày.

Như Phong ngửi ngửi y phục của mình, hoàn hảo, mùi hôi không quá nồng, đều do việc múa kiếm hôm qua làm xuất ra mồ hôi.

Trái ngược với Như Phong đang vui sướng, Mộc Vấn Trần có điểm không cam tâm tình nguyện, chàng còn muốn nán lại thật lâu với Như Phong.

Như Phong dùng khủy tay chọc chọc cái hông của người bên cạnh, nói:” “Đừng buồn bực, về sau chúng ta cùng ở bên nhau không hiếm đâu.”

Mộc Vấn Trần mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, nhưng vẫn không nói gì.

Mộc Đồng phía sau bọn họ nghe vậy liền cứng đờ, nhìn hai thân ảnh phía trước thủ thỉ: Úy Trì Như Phong này không chút xấu hổ, một cô nương mà cũng nói chuyện lớn mật như vậy. Tuy nhiên nói thật, biết Như Phong là nữ, hắn vội hoài nghi nhãn lực của mình, thậm chí cũng nghi ngờ nam nhân bên cạnh, sợ bọn họ lại là nữ giả trang nam.

Ai, ánh mắt chủ tử thật khác biệt a! Mình không có khả năng nhận biết được.

Như Phong cho rằng mình đang trực tiếp gặp Hoàng đế, lại phát hiện trên đường đi gặp lại cố nhân.

Là Mộ Dung Nghênh Hà. Nhìn nàng tinh thần không phấn chấn, Như Phong ngạc nhiên, vội nói: “Mộ Dung cô nương, cô ở trong này làm gì?”

Mình hiện là phạm nhân a, sao giống như ai cũng có thể tìm đến mình thế này? Mộ Dung Nghênh Hà sắc mặt không tốt, nghe câu sau của Như Phong, nháy mắt ảm đạm nhìn xuống, trong mắt còn mang theo một tia tuyệt vọng cùng cầu xin, đôi môi tái nhợt run rẩy, mấp máy, muốn nói lại thôi…

Như Phong bị bộ dạng nàng ta dọa, vội rời khỏi đám người, đến bên người nàng ta hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Mộ Dung Nghênh Hà giật giật miệng, nói: “Là Liên Quý phi thỉnh cầu bệ hạ cho ta được gặp ngươi, nàng là cô cô của ta.” Xem như trả lời nghi vấn của Như Phong.

Như Phong nhìn bộ dáng của nàng trong lòng áy náy, chậm rãi nói: “Cô có khỏe không?”

Mộ Dung Nghênh Hà nhìn qua Mộc Vấn Trần, Mộc Vấn Trần mặt nhăn mày nhíu kêu mọi người tránh ra một chút.

“Ngươi… Ngươi thật sự là nữ nhân?!”

Thật vất vả mới bình tĩnh lại nhưng nàng kích động cầm lấy cánh tay Như Phong, không đầu không đuôi nói thẳng một câu như vậy. Như Phong vừa nghe, liền hiểu được, vội cúi đầu, nói: “Là thật, thật xin lỗi đã lừa cô.” Bị nàng chật vật lên án cùng ánh mắt tuyệt vọng như vậy, Như Phong cũng hiểu được rất khó chịu, cho dù nàng ta dùng sức nắm lấy tay khiến nàng khó chịu.

“Thì ra đây là sự thật, ta không phải đang nằm mơ...” Giật mình trong nửa ngày, trên mặt lộ ra nụ cười làm cho người nhìn so với xem nàng khóc còn khó chịu hơn. “Thật đáng cười! Thật sự là rất buồn cười!… Buồn cười chính ta… Thế nhưng… Thế nhưng tấm lòng này càng đáng chê cười!” Nói tới đây, thanh âm của nàng mang vài tia nghẹn ngào, hai dòng nước mắt lăn trên má nàng!

“Ây da, đừng... Đừng khóc mà.” Như Phong nhất thời rối loạn, một Mộ Dung Nghênh Hà luôn luôn kiêu căng, hoạt bát, thông minh, xinh đẹp như vậy liền biến thành nữ tử yếu đuối, Như Phong rất không quen. Thích một người giả nam trang, khẳng định thực thương tâm.

An ủi nửa ngày, lại phát hiện Mộc Vấn Trần đã đứng trước mặt các nàng, lạnh lùng nói: “Người Như Phong thích là ta, không phải ngươi, cho nên không cần khóc như vậy đâu. Như Phong, chúng ta đi thôi.”

Như Phong kinh ngạc nhìn Mộc Vấn Trần, nói: “Chàng đừng nói như vậy.”

Mộc Vấn Trần tuyệt mỹ trong mắt người ta không hiện hờn giận, nhưng thấy Như Phong như vậy cũng liền không nói gì.

Mộ Dung Nghênh Hà lau nước mắt, liền cúi đầu nói: “Nếu vậy, Như Phong công tử, ngươi đi nhanh đi, hy vọng mọi chuyện của ngươi đều tốt.” Nói xong chậm rãi rời đi.

Như Phong nhìn bóng dáng của nàng, ngẩn ngơ một chỗ, trong lòng không biết là cảm xúc gì.

******